Đêm muộn !
Anh chẳng biết từ khi nào ?
Từ khi nào, mọi thứ trong anh trở nên dịu dàng !
Từ khi nào, anh biết nhớ mong khắc khoải một bóng hình.
Từ khi nào, anh biết nỗi nhớ luôn chờ chực nơi lồng ngực anh, chỉ đợi chờ để nói với em rằng "anh nhớ em"
Từ khi nào, mỗi đêm, anh luôn thèm khát giọng nói em, thèm khát những vỗ về từ em.
Từ khi nào, anh chỉ muốn giữ em bên mình từng giây từng phút.
Từ khi nào, trái tim chai sạn này luôn cần em, cần những yêu thương từ em.
Từ khi nào ...
Bản thân này lại yếu mềm như thế này ...
Thế giới rộng lớn ngoài kia, dẫu hàng trăm hàng ngàn phong ba bão tố, anh vẫn bước qua !
Cớ sao lại gục ngã nơi con tim người ...
Anh chẳng biết từ khi nào ?
Từ khi nào, mọi thứ trong anh trở nên dịu dàng !
Từ khi nào, anh biết nhớ mong khắc khoải một bóng hình.
Từ khi nào, anh biết nỗi nhớ luôn chờ chực nơi lồng ngực anh, chỉ đợi chờ để nói với em rằng "anh nhớ em"
Từ khi nào, mỗi đêm, anh luôn thèm khát giọng nói em, thèm khát những vỗ về từ em.
Từ khi nào, anh chỉ muốn giữ em bên mình từng giây từng phút.
Từ khi nào, trái tim chai sạn này luôn cần em, cần những yêu thương từ em.
Từ khi nào ...
Bản thân này lại yếu mềm như thế này ...
Thế giới rộng lớn ngoài kia, dẫu hàng trăm hàng ngàn phong ba bão tố, anh vẫn bước qua !
Cớ sao lại gục ngã nơi con tim người ...