Tôi – Người Đàn Ông 45
Hà Nội 16h02’ Ngày 30/5/2025
Không ai nghĩ rằng một người đàn ông 45 tuổi như tôi lại có thể viết ra những dòng này bằng tất cả sự chân thành, yếu đuối, nhưng cũng đầy bản lĩnh. Tôi đã đi qua gần nửa đời người, mà chẳng mấy ai kịp ghé lại để hiểu hết những năm tháng tôi đã sống – gập ghềnh, trắc trở, nhưng cũng không thiếu phần đáng tự hào.
Mười một năm nay, tôi sống trong cảnh “gà trống nuôi con”. Đứa con bé bỏng ngày nào giờ đã lớn, biết phụ tôi nấu cơm, biết tự học và cũng biết hỏi “Ba ơi, ngày xưa ba có yêu ai không?”. Tôi cười – nụ cười có chút cay đắng, có chút dịu dàng. Người tôi yêu… đã là chuyện cũ, một cánh cửa đã khép lại. Chỉ còn tôi – một mình – với đứa con là động lực duy nhất để đi tiếp trên con đường dài.
Cuộc sống không dễ dàng. Tôi đã từng có lúc nghĩ mình sẽ già đi trong cô đơn, sẽ chôn vùi mọi khát khao tình cảm sau những tháng ngày mưu sinh tất bật. Nhưng thật kỳ lạ, càng trải qua sóng gió, tôi lại càng cảm thấy trong mình có một dòng năng lượng hồi sinh. Như cây khô gặp mưa, như lửa âm ỉ cháy lại bùng lên, tôi – ở tuổi 45 – thấy mình trẻ lại như thuở đôi mươi. Không phải vì tôi mơ hồ hay ảo tưởng, mà vì tôi biết: trái tim mình vẫn còn biết rung động, biết thổn thức, biết hy vọng.
Tôi không tìm kiếm điều gì quá lớn lao. Tôi chỉ mong đâu đó, giữa cuộc đời rộng lớn này, có một người đủ dịu dàng để lắng nghe tôi kể chuyện, đủ từng trải để hiểu những im lặng của tôi, và đủ chân thành để cùng tôi viết tiếp những tháng ngày còn lại – nhẹ nhàng, bình yên nhưng cũng trọn vẹn cảm xúc.
Tôi muốn có một người – không chỉ là đến với nhau bằng tình dục, hay cháy hết mình trong sex mà là vừa tri kỷ, là tri âm, là người có thể ngồi bên tôi những chiều lặng gió, không cần nói quá nhiều, chỉ cần hiểu nhau bằng ánh mắt, bằng cái nắm tay thật chặt.
45 tuổi – không còn trẻ trung như thuở nào, nhưng tôi chưa từng cảm thấy mình cũ kỹ. Tôi chỉ khác ở chỗ: tôi hiểu giá trị của tình cảm, của sự sẻ chia. Tôi biết mình cần gì, và tôi sẵn sàng đón nhận tất cả mọi điều miễn là nó chân thành.
Tôi vẫn đang sống, đang yêu, đang hy vọng – như một chàng trai tuổi mười tám, nhưng với trái tim đã được tôi luyện bởi thời gian và những vết thương đã lành.
Cuộc sống này thật đẹp đẽ nếu ta biết đc bao dung, biết đc giá trị của nhau, và chúng ta biết trân quy tất cả mọi điều đến và đi. Hạnh phúc và tận hưởng hạnh phúc là do mình dù hạnh phúc đó chỉ là một khoảnh khắc hay là một chặn đường thì với tôi rất đáng được trân quý và tôn trọng.
Hà Nội 16h02’ Ngày 30/5/2025
Không ai nghĩ rằng một người đàn ông 45 tuổi như tôi lại có thể viết ra những dòng này bằng tất cả sự chân thành, yếu đuối, nhưng cũng đầy bản lĩnh. Tôi đã đi qua gần nửa đời người, mà chẳng mấy ai kịp ghé lại để hiểu hết những năm tháng tôi đã sống – gập ghềnh, trắc trở, nhưng cũng không thiếu phần đáng tự hào.
Mười một năm nay, tôi sống trong cảnh “gà trống nuôi con”. Đứa con bé bỏng ngày nào giờ đã lớn, biết phụ tôi nấu cơm, biết tự học và cũng biết hỏi “Ba ơi, ngày xưa ba có yêu ai không?”. Tôi cười – nụ cười có chút cay đắng, có chút dịu dàng. Người tôi yêu… đã là chuyện cũ, một cánh cửa đã khép lại. Chỉ còn tôi – một mình – với đứa con là động lực duy nhất để đi tiếp trên con đường dài.
Cuộc sống không dễ dàng. Tôi đã từng có lúc nghĩ mình sẽ già đi trong cô đơn, sẽ chôn vùi mọi khát khao tình cảm sau những tháng ngày mưu sinh tất bật. Nhưng thật kỳ lạ, càng trải qua sóng gió, tôi lại càng cảm thấy trong mình có một dòng năng lượng hồi sinh. Như cây khô gặp mưa, như lửa âm ỉ cháy lại bùng lên, tôi – ở tuổi 45 – thấy mình trẻ lại như thuở đôi mươi. Không phải vì tôi mơ hồ hay ảo tưởng, mà vì tôi biết: trái tim mình vẫn còn biết rung động, biết thổn thức, biết hy vọng.
Tôi không tìm kiếm điều gì quá lớn lao. Tôi chỉ mong đâu đó, giữa cuộc đời rộng lớn này, có một người đủ dịu dàng để lắng nghe tôi kể chuyện, đủ từng trải để hiểu những im lặng của tôi, và đủ chân thành để cùng tôi viết tiếp những tháng ngày còn lại – nhẹ nhàng, bình yên nhưng cũng trọn vẹn cảm xúc.
Tôi muốn có một người – không chỉ là đến với nhau bằng tình dục, hay cháy hết mình trong sex mà là vừa tri kỷ, là tri âm, là người có thể ngồi bên tôi những chiều lặng gió, không cần nói quá nhiều, chỉ cần hiểu nhau bằng ánh mắt, bằng cái nắm tay thật chặt.
45 tuổi – không còn trẻ trung như thuở nào, nhưng tôi chưa từng cảm thấy mình cũ kỹ. Tôi chỉ khác ở chỗ: tôi hiểu giá trị của tình cảm, của sự sẻ chia. Tôi biết mình cần gì, và tôi sẵn sàng đón nhận tất cả mọi điều miễn là nó chân thành.
Tôi vẫn đang sống, đang yêu, đang hy vọng – như một chàng trai tuổi mười tám, nhưng với trái tim đã được tôi luyện bởi thời gian và những vết thương đã lành.
Cuộc sống này thật đẹp đẽ nếu ta biết đc bao dung, biết đc giá trị của nhau, và chúng ta biết trân quy tất cả mọi điều đến và đi. Hạnh phúc và tận hưởng hạnh phúc là do mình dù hạnh phúc đó chỉ là một khoảnh khắc hay là một chặn đường thì với tôi rất đáng được trân quý và tôn trọng.