Ký ức xưa đến hiện tại!

chuson0794

Thành viên tích cực

Reputation: 28%
Tham gia
17/7/25
Bài viết
124
Cảm xúc
116
Điểm
43
Nơi ở
Hà Nội
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam
Hồi cấp 3, tôi từng có... một người vợ!

Thời đi học, cái kiểu vợ chồng mà đám bạn cùng lớp bày trò gọi nhau cho vui, kiểu "vợ chồng son chưa kịp đăng ký hết hôn", chưa đủ tuổi lấy nhau nhưng đã đủ tuổi để chọc quê nhau bằng những câu lấp lửng.
Chính tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi và bạn nữ ngồi chung bàn từ đầu năm lớp 11. Hồi đó tôi là đứa con trai hiền lành điềm tĩnh, chỉ nghĩ đến học, thậm chí ra chơi còn chả dám ra khỏi bàn. Còn bạn ấy thì kiểu con gái thông minh, tươi cười, gọn gàng, không quá xinh nhưng có nụ cười duyên.
Cho đến một ngày, bạn ấy quay sang nói với tôi:
“Chồng ơi, vợ bị cái đứa kia trêu kìa…”
Tôi quay sang, nhướng mày kiểu: “Gì vậy?”
Bạn ấy bật cười:
“Ừa, từ giờ xưng hô vợ chồng cho tình cảm.”
Tôi cũng không rõ hôm đó bạn bị gì… mà cũng không rõ chính tôi bị gì. Chỉ biết lúc ấy tôi khẽ cười, cũng chẳng phản đối. Và từ hôm đó, tôi bắt đầu nghe quen những câu như:
“Chồng ơi lấy cho vợ cái này.”
“Chồng ơi chép giùm vợ bài nha”
“Chồng ơi thằng kia nó trêu vợ”
Tình cảm ngày đó, chẳng gọi tên là yêu. Chỉ là… giúp đỡ nhau học bài, ngồi cạnh nhau nghe nhạc, đi về cùng nhau, đèo nhau cùng đi học. Rồi đêm về nhắn tin hỏi han:
“Chồng học xong chưa?”, “Vợ ngủ ngon nha.”
Ấm áp, đơn giản, trong trẻo và không toan tính. Có khi phải nhắn tin vậy mới ngủ ngon được!
Thế rồi đến cuối năm học lớp 12, thời điểm mà ai cũng chuẩn bị cho kỳ thi đại học quan trọng thì tối hôm ấy bạn nhắn tin với mình:
"Thôi, giờ mình không gọi vợ – chồng nữa nha."
Tôi ngồi nhìn dòng tin ấy khá lâu. Đầu thì chẳng nghĩ ra gì, nhưng trong lòng lại có gì đó buốt nhẹ, rất hụt hẫng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường và mạnh mẽ, như ai vừa rút mất một cái gì rất thân quen trong một cái đã trở thành thói quen.
Thật sự cảm xúc lúc đó không biết phải diễn tả thế nào và một đống câu hỏi, suy nghĩ được đặt ra. Và cuối cùng mình chỉ biết nhắn “Uhm, mình hãy tập trung học và cùng nhau đỗ đại học nhé!”.
Một lời nhắn đơn giản. Như cách tôi chấp nhận rằng: Có những thứ đến thật nhẹ nhàng, và đôi khi cũng ra đi y như thế.
Các bạn liệu có thắc mắc mình và bạn nữ đó sau này sẽ thế nào, liệu bạn đó có phải là vợ mình không? 🤣🤣🤣
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Chấm cái, tí lên tàu ngồi đọc 🤣
 
Nhớ hồi còn nhỏ, khi tôi học lớp 5 cũng có câu chuyện tỏ tình đến giờ tôi vẫn nhớ:

Khi đó tôi đang nghỉ học phải ở nhà vì sởi quai bị, bỗng dưng một hôm bạn nữ (tên L) nhờ bạn gái trong lớp đến tận nhà của tôi và đưa bức thư tỏ tình đến cho tôi, tôi không còn nhớ chính xác nội dung nữa, đại ý là: bạn L thích tôi và muốn làm ny của tôi, không để cho cái P cướp mất ( bạn P cũng là bạn gái hay chơi thân với tôi và cũng thích tôi).

Bạn có biết tôi làm gì tiếp theo ko?

Sau đó tôi mang bức thư đó đem đi chôn tại 1 góc vườn, thỉnh thoảng lại lôi ra đọc như là một bí mật của riêng mình :))). Thế rồi tôi và bạn L đó cũng có khoảng thời gian thân thiết với nhau, cứ đến trường là đi đâu cũng đi cùng nhau, đá bóng hay đi chơi bạn cũng đi cùng tôi, suốt thời gian tôi nghỉ ở nhà bạn cũng chép hết bài cho tôi.

Đến khi lên cấp 2, phải rời ngôi trường khác. Tôi vẫn học ở ngôi trường công bình thường, còn bạn L thi ra trường hàn thuyên, bạn ấy rủ tôi đi thi cùng nhưng tôi không đi. Thế rồi bạn tát tôi một cái rõ đau, đến giờ tôi vẫn nhớ cái tát đó. Và sau cái tát đó, mọi tình cảm của tôi và bạn L đó đã chấm dứt hoàn toàn. Bạn cũng đã đỗ vào trường hàn thuyên như bạn mong muốn.

Duyên phận thế nào mà đến hơn 1 năm sau chúng tôi lại gặp được nhau trong cùng 1 lớp học thêm tiếng Anh bên ngoài trường. Tôi và vẫn bạn đi học bình thường, chỉ là tôi rất chăm chỉ đi học để được nhìn thấy bạn ấy, thỉnh thoảng nói hỏi han 1 vài câu nhưng không còn thâm thiết như trước nữa. Lên cấp 3 thì tôi học A2, còn bạn học A4 và cũng chỉ biết nhau, không còn tình cảm gì với nhau nữa. Hiện tại bạn cũng có chồng con và cuộc sống riêng rồi.

Thứ tình cảm thời đi học đối với tôi là cái ấy gì thật khó nói và diễn tả … chỉ biết là rất thích nhau, yêu nhưng không dám nói yêu, chỉ cần ở bên, được nhìn thấy nhau, nhưng khi mất lại thì rất hụt hẫng.
 
Nhớ hồi còn nhỏ, khi tôi học lớp 5 cũng có câu chuyện tỏ tình đến giờ tôi vẫn nhớ:

Khi đó tôi đang nghỉ học phải ở nhà vì sởi quai bị, bỗng dưng một hôm bạn nữ (tên L) nhờ bạn gái trong lớp đến tận nhà của tôi và đưa bức thư tỏ tình đến cho tôi, tôi không còn nhớ chính xác nội dung nữa, đại ý là: bạn L thích tôi và muốn làm ny của tôi, không để cho cái P cướp mất ( bạn P cũng là bạn gái hay chơi thân với tôi và cũng thích tôi).

Bạn có biết tôi làm gì tiếp theo ko?

Sau đó tôi mang bức thư đó đem đi chôn tại 1 góc vườn, thỉnh thoảng lại lôi ra đọc như là một bí mật của riêng mình :))). Thế rồi tôi và bạn L đó cũng có khoảng thời gian thân thiết với nhau, cứ đến trường là đi đâu cũng đi cùng nhau, đá bóng hay đi chơi bạn cũng đi cùng tôi, suốt thời gian tôi nghỉ ở nhà bạn cũng chép hết bài cho tôi.

Đến khi lên cấp 2, phải rời ngôi trường khác. Tôi vẫn học ở ngôi trường công bình thường, còn bạn L thi ra trường hàn thuyên, bạn ấy rủ tôi đi thi cùng nhưng tôi không đi. Thế rồi bạn tát tôi một cái rõ đau, đến giờ tôi vẫn nhớ cái tát đó. Và sau cái tát đó, mọi tình cảm của tôi và bạn L đó đã chấm dứt hoàn toàn. Bạn cũng đã đỗ vào trường hàn thuyên như bạn mong muốn.

Duyên phận thế nào mà đến hơn 1 năm sau chúng tôi lại gặp được nhau trong cùng 1 lớp học thêm tiếng Anh bên ngoài trường. Tôi và vẫn bạn đi học bình thường, chỉ là tôi rất chăm chỉ đi học để được nhìn thấy bạn ấy, thỉnh thoảng nói hỏi han 1 vài câu nhưng không còn thâm thiết như trước nữa. Lên cấp 3 thì tôi học A2, còn bạn học A4 và cũng chỉ biết nhau, không còn tình cảm gì với nhau nữa. Hiện tại bạn cũng có chồng con và cuộc sống riêng rồi.

Thứ tình cảm thời đi học đối với tôi là cái ấy gì thật khó nói và diễn tả … chỉ biết là rất thích nhau, yêu nhưng không dám nói yêu, chỉ cần ở bên, được nhìn thấy nhau, nhưng khi mất lại thì rất hụt hẫng.
Đọc câu chuyện bạn kể mình lại nhớ đến thờí ngốc xít đi nhà trẻ. Vâng, đúng vậy, thời đi nhà trẻ và nụ hôn đầu vào má 1 bạn trai 😂.

Nghĩ cũng buồn cười, lúc bé mình ko khác gì con trai, tính cách hơi bị mạnh mẽ, siêu nghịch ngợm và rất thích xe đồ chơi (dù nhà nghèo, làm gì có tiền mà mua, đồ chơi lúc ấy chỉ là búp bê vải đủ màu Mẹ may cho, đi đâu cũng ôm em ấy theo). Đến một ngày nhà trẻ có thêm một cậu bé siêu cưng, còn đáng yêu hơn búp bê của mình. Bạn í tròn xoe, mũm mĩm, hơi nhút nhát, mình không thể nhớ rõ khuôn mặt nhưng vẫn còn ấn tượng rất sâu bạn í trắng hơn cả mình và siêu siêu thơm. Sau này lớn lên mới biết cái mùi ấy được gọi tên là hương phấn baby.

Chuyện cũng chẳng có gì nếu bạn í khum mang theo xe đồ chơi, đúng món mình mê. Và đương nhiên mình ko thể cưỡng lại sức hút đó. Từ nhẹ nhàng đề nghị đổi đồ chơi đến ....mạnh mẽ trấn lột luôn xe đồ chơi của bạn í (tội lỗi quá, ko hiểu sao hồi nhỏ mình giang hồ vậy luôn, thật có lỗi với bạn ấy).

Giây phút cậu bé ấy oà khóc nức nở vì bị mình giật đồ chơi, mình cũng hơi hoảng. Mình đã làm một hành động mà trời ơi nó ngốc. Ôm má cậu bé ấy hun một cái rõ to rùi tranh thủ rờ rờ nựng nựng. Vậy mà người ta nín khóc luôn. Hơi tiếc vì hết khóc ùi khum hun thêm được cái nữa nhưng lúc đó mình nghĩ chắc mình cũng đã thở phào nhẹ nhõm. Dù giang hồ thì vẫn sợ cô giáo, mà để cô giáo biết mình giựt đồ chơi của bạn còn chọc bạn khóc thì ăn đòn là cái chắc.

Từ sau hôm đó mình có thêm xe đồ chơi và 1 cậu bạn thơm phức như cục xà bông chơi cùng. Rồi lớn dần, k còn học chung nữa. Cũng chẳng biết cậu bé năm ấy giờ ở đâu, cuộc sống thế nào. Nhưng ký ức đó mình vẫn thấy nó ngọt lịm mỗi khi nhớ về ☺️.
 
Đọc câu chuyện bạn kể mình lại nhớ đến thờí ngốc xít đi nhà trẻ. Vâng, đúng vậy, thời đi nhà trẻ và nụ hôn đầu vào má 1 bạn trai 😂.

Nghĩ cũng buồn cười, lúc bé mình ko khác gì con trai, tính cách hơi bị mạnh mẽ, siêu nghịch ngợm và rất thích xe đồ chơi (dù nhà nghèo, làm gì có tiền mà mua, đồ chơi lúc ấy chỉ là búp bê vải đủ màu Mẹ may cho, đi đâu cũng ôm em ấy theo). Đến một ngày nhà trẻ có thêm một cậu bé siêu cưng, còn đáng yêu hơn búp bê của mình. Bạn í tròn xoe, mũm mĩm, hơi nhút nhát, mình không thể nhớ rõ khuôn mặt nhưng vẫn còn ấn tượng rất sâu bạn í trắng hơn cả mình và siêu siêu thơm. Sau này lớn lên mới biết cái mùi ấy được gọi tên là hương phấn baby.

Chuyện cũng chẳng có gì nếu bạn í khum mang theo xe đồ chơi, đúng món mình mê. Và đương nhiên mình ko thể cưỡng lại sức hút đó. Từ nhẹ nhàng đề nghị đổi đồ chơi đến ....mạnh mẽ trấn lột luôn xe đồ chơi của bạn í (tội lỗi quá, ko hiểu sao hồi nhỏ mình giang hồ vậy luôn, thật có lỗi với bạn ấy).

Giây phút cậu bé ấy oà khóc nức nở vì bị mình giật đồ chơi, mình cũng hơi hoảng. Mình đã làm một hành động mà trời ơi nó ngốc. Ôm má cậu bé ấy hun một cái rõ to rùi tranh thủ rờ rờ nựng nựng. Vậy mà người ta nín khóc luôn. Hơi tiếc vì hết khóc ùi khum hun thêm được cái nữa nhưng lúc đó mình nghĩ chắc mình cũng đã thở phào nhẹ nhõm. Dù giang hồ thì vẫn sợ cô giáo, mà để cô giáo biết mình giựt đồ chơi của bạn còn chọc bạn khóc thì ăn đòn là cái chắc.

Từ sau hôm đó mình có thêm xe đồ chơi và 1 cậu bạn thơm phức như cục xà bông chơi cùng. Rồi lớn dần, k còn học chung nữa. Cũng chẳng biết cậu bé năm ấy giờ ở đâu, cuộc sống thế nào. Nhưng ký ức đó mình vẫn thấy nó ngọt lịm mỗi khi nhớ về ☺️.
Mẫu giáo mà chị còn nhớ đc là em bái phục luôn nha 🥰
 
"Cơn mưa giải nhiệt này nắng nóng"

Hà Nội những ngày oi ả, nắng như thiêu như đốt. Cái kiểu nắng khiến người ta vừa bước chân ra khỏi nhà đã muốn quay đầu vào lại. Rồi ai cũng mong một cơn mưa để dịu lòng người, để giải nhiệt phố phường và để tim thôi khô cứng.

Và rồi mưa thật. Nhưng cái kiểu mưa Hà Nội không giống như mưa của ký ức. Không lãng mạn, không mộng mơ, càng không nhẹ nhàng. Mưa có lúc thôi mà ngập hết cả đường.

Sáng nay, trên đường đi làm, tôi bắt gặp một cô sinh viên mặc áo trắng, ba lô xinh xắn, dáng vẻ gọn gàng, đang tung thăng dải bước trên vỉa hè đang tận hưởng cái mát mẻ, giải nhiệt thực sự sau những ngày nắng nóng. Và rồi, một cú tạt nước không thương tiếc từ một chiếc xe ô tô phóng nhanh qua vũng nước. Quần áo và, tóc tai ướt nhèm, cả tôi và cô gái ấy đều sững sờ, chỉ muốn lao nhanh đuổi theo chiếc ô tô kia mà... cho một trận.

Tôi nhìn mà cay thay. Một phần thương cô bé, phần còn lại là chính mình cũng từng bị dính cú "đặc sản sau mưa" y hệt.

Hà Nội mưa không đủ để khiến người ta dịu lại, mà còn thêm phần bực bội hơn.
 
cảnh báo nam vương 2025 javhd
anime sex
cliphot
Back
Top