Cơn mưa vẫn chưa dứt. Ánh đèn ngoài hành lang hắt qua khe cửa mờ nhạt, soi lên trần nhà những vệt sáng đung đưa như bóng nước. Không gian như đặc quánh lại, chỉ còn tiếng gió rít khe khẽ và tiếng nước tí tách trên bậu cửa sổ.
Tôi nằm quay lưng ra ngoài, đắp chăn mỏng, nhưng lòng chẳng thể nào yên. Trong bóng tối, tôi nghe tiếng thở của người bạn cùng phòng — chậm rãi, đều đặn, nhưng… sao lại gần thế?
Một luồng khí ấm lướt ngang gáy tôi.
— “Cậu ngủ chưa…?”
Giọng nó thì thầm ngay sau lưng, khiến da tôi nổi gai.
Tôi im lặng, không đáp. Một phần vì ngạc nhiên, phần khác vì tim đập loạn lên trong lồng ngực. Tôi cảm thấy tay nó — nhẹ như cánh gió — lướt dọc theo tấm chăn, rồi dừng lại ở eo tôi.
Không mạnh bạo, chỉ chạm nhẹ, như thử phản ứng.
Tôi vẫn nằm im.
Nó hiểu. Và tay nó luồn vào trong chăn, lần tìm qua lớp áo mỏng. Ấm. Cực kỳ ấm. Ngón tay nó hơi lạnh, nhưng lại tạo nên cảm giác râm ran khiến tôi phải nghiến răng lại để không bật lên thành tiếng.
Bàn tay nó dừng ở phần lưng tôi — vuốt dọc sống lưng bằng đầu ngón tay — từng chút một, khiến cả người tôi căng ra. Mưa ngoài trời vẫn rơi lộp độp, nhưng trong phòng giờ chỉ còn tiếng thở, và tiếng lòng đập rộn ràng như trống hội.
— “Tớ không biết sao nữa… nhưng đêm mưa, có cậu gần thế này…”
Nó không nói hết câu. Môi nó chạm nhẹ vào gáy tôi. Không rõ là nụ hôn hay chỉ là hơi thở, nhưng toàn thân tôi nổi hết da gà.
Tôi quay lại — chậm rãi — đối mặt với đôi mắt nó trong bóng đêm. Không cần nói gì thêm.
r
bị tuồn lên viet69
Tôi nằm quay lưng ra ngoài, đắp chăn mỏng, nhưng lòng chẳng thể nào yên. Trong bóng tối, tôi nghe tiếng thở của người bạn cùng phòng — chậm rãi, đều đặn, nhưng… sao lại gần thế?
Một luồng khí ấm lướt ngang gáy tôi.
— “Cậu ngủ chưa…?”
Giọng nó thì thầm ngay sau lưng, khiến da tôi nổi gai.
Tôi im lặng, không đáp. Một phần vì ngạc nhiên, phần khác vì tim đập loạn lên trong lồng ngực. Tôi cảm thấy tay nó — nhẹ như cánh gió — lướt dọc theo tấm chăn, rồi dừng lại ở eo tôi.
Không mạnh bạo, chỉ chạm nhẹ, như thử phản ứng.
Tôi vẫn nằm im.
Nó hiểu. Và tay nó luồn vào trong chăn, lần tìm qua lớp áo mỏng. Ấm. Cực kỳ ấm. Ngón tay nó hơi lạnh, nhưng lại tạo nên cảm giác râm ran khiến tôi phải nghiến răng lại để không bật lên thành tiếng.
Bàn tay nó dừng ở phần lưng tôi — vuốt dọc sống lưng bằng đầu ngón tay — từng chút một, khiến cả người tôi căng ra. Mưa ngoài trời vẫn rơi lộp độp, nhưng trong phòng giờ chỉ còn tiếng thở, và tiếng lòng đập rộn ràng như trống hội.
— “Tớ không biết sao nữa… nhưng đêm mưa, có cậu gần thế này…”
Nó không nói hết câu. Môi nó chạm nhẹ vào gáy tôi. Không rõ là nụ hôn hay chỉ là hơi thở, nhưng toàn thân tôi nổi hết da gà.
Tôi quay lại — chậm rãi — đối mặt với đôi mắt nó trong bóng đêm. Không cần nói gì thêm.
r
bị tuồn lên viet69
