“Ký túc xá đêm mưa”
Trời đổ mưa từ lúc gần 9 giờ tối. Cô sinh viên năm nhất – Mai – đứng co ro trước cửa phòng cậu bạn cùng lớp, người mà cô vẫn thường gọi là “trợ giảng không lương” vì hay giúp cô học nhóm.
“Laptop em hư… bài nhóm phải nộp mai…” – cô lí nhí nói.
Cậu nhún vai, nhường ghế: “Vào đi, nhưng em làm bài thì làm bài, đừng rên than nha.”
Cô lườm cậu, mím môi, nước mưa vẫn còn đọng nơi khóe tóc, nhỏ xuống cổ áo sơ mi trắng…
Không khí im lặng dần, chỉ còn tiếng gõ phím lách cách. Cô ngồi trên giường, tay gác lên gối, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cậu bạn đang chăm chú nhìn màn hình. Đôi lúc, ánh mắt họ chạm nhau – chớp rồi lại vội quay đi.
“Em lạnh hả?” – cậu hỏi khi thấy cô khẽ rùng mình.
Cô gật đầu nhẹ. Cậu cởi chiếc hoodie đưa cho cô. Cô mặc vào, mùi hương quen thuộc tràn ngập – sạch, ấm, và… là của cậu.
“Anh này…” – cô ngập ngừng.
“Hửm?”
“Nếu… tối nay em không về phòng… thì sao?”
Cậu ngẩn ra một giây. Rồi cười, ánh nhìn bỗng khác hẳn – dịu dàng mà sâu lắng.
“Vậy thì… em ngủ bên kia giường. Anh ngủ dưới đất.”
Cô nhìn cậu, mím môi, rồi nói nhỏ như gió thoảng:
“Em không bảo là ngủ một mình…”
Im lặng.
Căn phòng trở nên quá nhỏ cho cả hai. Hơi thở đan vào nhau, ánh mắt không còn dừng lại ở ánh nhìn. Cô chạm vào tay cậu trước. Cậu không nói gì – chỉ nhẹ nhàng siết lấy đôi vai nhỏ bé ấy, kéo sát vào lòng. Môi tìm môi trong cơn mưa ngoài kia, chậm rãi nhưng không giấu nổi sự khao khát của tuổi trẻ – thứ cảm xúc chân thật, vội vàng mà cháy bỏng.
Đêm đó, họ không còn là bạn học. Họ là hai con người đang bước qua ranh giới của sự gần gũi – một cách trọn vẹn, bản năng và dịu dàng…
Thân hình và chiếc lồn nguyên zin:
và tận hưởng
Trời đổ mưa từ lúc gần 9 giờ tối. Cô sinh viên năm nhất – Mai – đứng co ro trước cửa phòng cậu bạn cùng lớp, người mà cô vẫn thường gọi là “trợ giảng không lương” vì hay giúp cô học nhóm.
“Laptop em hư… bài nhóm phải nộp mai…” – cô lí nhí nói.
Cậu nhún vai, nhường ghế: “Vào đi, nhưng em làm bài thì làm bài, đừng rên than nha.”
Cô lườm cậu, mím môi, nước mưa vẫn còn đọng nơi khóe tóc, nhỏ xuống cổ áo sơ mi trắng…
Không khí im lặng dần, chỉ còn tiếng gõ phím lách cách. Cô ngồi trên giường, tay gác lên gối, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cậu bạn đang chăm chú nhìn màn hình. Đôi lúc, ánh mắt họ chạm nhau – chớp rồi lại vội quay đi.
“Em lạnh hả?” – cậu hỏi khi thấy cô khẽ rùng mình.
Cô gật đầu nhẹ. Cậu cởi chiếc hoodie đưa cho cô. Cô mặc vào, mùi hương quen thuộc tràn ngập – sạch, ấm, và… là của cậu.
“Anh này…” – cô ngập ngừng.
“Hửm?”
“Nếu… tối nay em không về phòng… thì sao?”
Cậu ngẩn ra một giây. Rồi cười, ánh nhìn bỗng khác hẳn – dịu dàng mà sâu lắng.
“Vậy thì… em ngủ bên kia giường. Anh ngủ dưới đất.”
Cô nhìn cậu, mím môi, rồi nói nhỏ như gió thoảng:
“Em không bảo là ngủ một mình…”
Im lặng.
Căn phòng trở nên quá nhỏ cho cả hai. Hơi thở đan vào nhau, ánh mắt không còn dừng lại ở ánh nhìn. Cô chạm vào tay cậu trước. Cậu không nói gì – chỉ nhẹ nhàng siết lấy đôi vai nhỏ bé ấy, kéo sát vào lòng. Môi tìm môi trong cơn mưa ngoài kia, chậm rãi nhưng không giấu nổi sự khao khát của tuổi trẻ – thứ cảm xúc chân thật, vội vàng mà cháy bỏng.
Đêm đó, họ không còn là bạn học. Họ là hai con người đang bước qua ranh giới của sự gần gũi – một cách trọn vẹn, bản năng và dịu dàng…
Thân hình và chiếc lồn nguyên zin:
và tận hưởng