- Lượt xem: 137
- Trả lời: 1
Lời nói đầu
Chào thiendia, mình thấy kho truyện của diễn đàn có ít truyện về femdom quá nên mình muốn đóng góp một phần, hi vọng sau này sẽ có nhiều tác giả tiếp tục làm kho tàng truyện femdom ngày càng một phong phú, đa dạng hơn. Mình không phải tác giả của bộ truyện này, sưu tầm từ ở đâu đó trên telegram thôi. Mình đã cố Google tình tiết xem nguồn và tác giả ở đâu nhưng không tìm được, hi vọng bạn tác giả nếu có đọc được thì mình xin phép được re-up lại.
Chap 1:
Trong cung điện nguy nga của triều đại Đại Nam, Hoàng đế Thiên Long từng là biểu tượng của quyền uy tuyệt đối. Với vóc dáng cao lớn, giọng nói trầm vang, và ánh mắt sắc bén, ngài khiến cả triều thần phải cúi đầu run sợ. Nhưng đằng sau những bức màn lụa đỏ thắm, trong hậu cung sâu thẳm, Thiên Long lại quỳ dưới chân một người – phi tần Ngọc Huyền.
Ngọc Huyền không phải mỹ nhân đẹp nhất hậu cung, nhưng cô sở hữu một thứ mà không ai sánh bằng: sự quyến rũ tàn nhẫn và khả năng thao túng tâm trí. Với mái tóc đen dài óng ả, đôi môi đỏ như máu, và ánh mắt lạnh lùng, cô đã biến Thiên Long từ một bậc đế vương thành một kẻ nô lệ ngoan ngoãn.
Một đêm trăng rằm, trong tẩm cung của Ngọc Huyền, Thiên Long bước vào với dáng vẻ uy nghiêm thường lệ. Nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại, Ngọc Huyền đứng dậy từ ghế ngọc, tay cầm chiếc roi da nhỏ, nhìn ngài với nụ cười khinh miệt. “Quỳ xuống,” cô ra lệnh, giọng nhẹ nhàng nhưng không thể cãi.
Thiên Long chần chừ, đôi mắt thoáng chút kiêu ngạo còn sót lại. “Trẫm là Hoàng đế,” ngài nói, giọng cố giữ vẻ oai nghiêm. “Ngươi không thể ra lệnh cho trẫm.”
Ngọc Huyền bước tới, chiếc roi vung lên, quất mạnh vào ngực ngài qua lớp long bào. Tiếng da chạm肉 vang lên khô khốc. “Hoàng đế?” cô cười lớn. “Ở đây, ngươi chỉ là con chó của ta. Quỳ xuống, hoặc ta sẽ khiến cả hậu cung biết ngươi yếu đuối thế nào.”
Thiên Long run lên vì đau, nhưng lạ thay, cơ thể ngài lại phản ứng khác. Ngài quỳ xuống, đầu cúi thấp, lòng ngập trong sự nhục nhã xen lẫn kích thích. Ngọc Huyền đặt mũi giày thêu hoa lên vai ngài, ấn nhẹ. “Tốt lắm,” cô nói. “Giờ thì cởi long bào ra. Ta muốn thấy cơ thể của ‘Hoàng đế’ trần truồng trước mặt ta.”
Ngài làm theo, từng lớp vải rơi xuống sàn, để lộ thân hình rắn chắc nhưng giờ đây run rẩy dưới ánh mắt của Ngọc Huyền. Cô bước quanh ngài, roi da lướt nhẹ trên da thịt, để lại những vệt đỏ mờ. “Nhìn ngươi kìa,” cô chế nhạo. “Cả thiên hạ tôn thờ ngươi, nhưng ở đây, ngươi chỉ là một thằng nô lệ thèm khát gót chân ta.”
Ngọc Huyền ngồi xuống ghế, dạng chân ra, để lộ đôi chân thon dài dưới lớp váy lụa mỏng. “Lại đây,” cô ra lệnh. “Liếm giày ta đi. Nếu làm tốt, ta sẽ thưởng cho ngươi.”
Thiên Long bò tới, tay run run chạm vào đôi giày thêu tinh xảo. Ngài cúi xuống, lưỡi chạm vào lớp vải, liếm từng đường chỉ nhỏ với sự phục tùng tuyệt đối. Ngọc Huyền nhìn xuống, cười khẩy. “Ngươi đúng là một con chó trung thành,” cô nói. “Hoàng đế gì mà quỳ liếm giày phi tần thế này?”
Khi ngài ngẩng lên, Ngọc Huyền đứng dậy, kéo váy lên để lộ cái lồn hồng hào, ướt át. “Muốn không?” cô hỏi, giọng trêu chọc. Thiên Long gật đầu, mắt sáng lên vì dục vọng. Nhưng cô lập tức giáng một cái tát mạnh vào mặt ngài. “Muốn thì phải cầu xin,” cô gằn giọng. “Nói đi, cầu xin ta cho ngươi liếm lồn ta.”
“Xin… xin nàng,” Thiên Long lắp bắp, giọng khàn đi. “Cho thần được liếm lồn nàng.”
Ngọc Huyền cười lớn, ngồi lại ghế và ra hiệu. “Được thôi,” cô nói. “Nhưng chỉ được liếm thôi. Cặc ngươi không xứng để chạm vào ta.” Ngài bò tới, cúi xuống, lưỡi ngài quét qua lồn cô, cảm nhận vị ngọt ngào xen lẫn sự nhục nhã. Ngọc Huyền rên nhẹ, tay nắm tóc ngài, ép mạnh hơn. “Liếm sâu vào,” cô ra lệnh. “Làm ta sướng, đồ nô lệ vô dụng.”
Thiên Long làm theo, lưỡi ngài mơn trớn từng ngóc ngách, trong khi cặc ngài cứng ngắc nhưng không được chạm vào. Ngọc Huyền thở hổn hển, đạt cực khoái ngay trên miệng ngài, nước dâm chảy xuống cằm ngài. Cô đẩy ngài ra, đứng dậy, lau lồn bằng tay rồi quệt vào mặt ngài. “Đó là phần thưởng của ngươi,” cô nói. “Giờ thì nằm xuống sàn. Ta chưa xong với ngươi đâu.”
Ngài nằm ngửa, Ngọc Huyền bước tới, đứng ngay trên mặt ngài. “Ngươi đã liếm lồn ta,” cô nói. “Giờ thì uống nước của ta đi.” Không chờ phản ứng, cô thả lỏng, một dòng nước tiểu nóng hổi phun ra, chảy thẳng vào miệng Thiên Long. Ngài ho sặc sụa, nhưng không dám nhổ ra, nuốt trôi từng ngụm dưới ánh mắt hài lòng của cô.
“Ngươi là của ta,” Ngọc Huyền nói khi dòng nước cuối cùng nhỏ xuống. “Hoàng đế hay không, ở đây, ngươi chỉ là con chó dưới chân ta.”
Thiên Long nằm đó, mặt ướt át, lòng ngập trong sự khuất phục.
Ngài biết, từ nay, ngai vàng không còn ý nghĩa. Ngọc Huyền mới là kẻ thống trị thực sự. Sau đêm khuất phục Hoàng đế Thiên Long, Ngọc Huyền không dừng lại ở việc kiểm soát một mình ngài. Quyền lực của cô lan tỏa như một cơn gió độc, và mục tiêu tiếp theo chính là Hoàng hậu Minh Châu – người phụ nữ cao quý, từng được xem là mẫu nghi thiên hạ, nhưng giờ đây cũng không thoát khỏi bàn tay thao túng của Ngọc Huyền.
Một buổi chiều trong hậu cung, Ngọc Huyền triệu Minh Châu đến tẩm cung của mình. Hoàng hậu bước vào, dáng vẻ kiêu sa trong bộ y phục lụa vàng thêu phượng, đôi mắt sắc sảo nhưng thoáng chút nghi ngờ. “Ngươi gọi ta đến có việc gì?” Minh Châu hỏi, giọng giữ vẻ uy quyền của bậc mẫu nghi.
Ngọc Huyền ngồi trên ghế ngọc, tay cầm roi da, nở nụ cười lạnh lùng. “Hoàng hậu,” cô nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy đe dọa. “Ta nghe nói ngươi không hài lòng vì Hoàng thượng sủng ái ta nhiều hơn. Đúng không?”
Minh Châu cau mày, định đáp lại, nhưng Ngọc Huyền không cho cô cơ hội. Cô đứng dậy, bước tới, roi da vung lên quất mạnh vào chân Minh Châu qua lớp váy lụa. Hoàng hậu giật mình, lùi lại, nhưng Ngọc Huyền đã nắm tóc cô, kéo mạnh. “Ngươi nghĩ mình là ai?” cô gằn giọng. “Ở đây, ta là chủ, và ngươi sẽ học cách quỳ trước ta như Hoàng thượng đã làm.”
Minh Châu kinh ngạc, cố giằng ra. “Ngươi dám! Ta là Hoàng hậu!” Nhưng lời nói của cô bị cắt ngang bởi một cái tát mạnh từ Ngọc Huyền. “Hoàng hậu hay không, ta không quan tâm,” Ngọc Huyền nói. “Giờ thì quỳ xuống, hoặc ta sẽ lột trần ngươi trước mặt cả hậu cung.”
Minh Châu run rẩy, lòng kiêu hãnh bị đè nén bởi ánh mắt tàn nhẫn của Ngọc Huyền. Cuối cùng, cô quỳ xuống, đầu cúi thấp, nước mắt lăn dài trên má. Ngọc Huyền cười lớn, đặt mũi giày lên vai Minh Châu, ấn mạnh. “Tốt lắm,” cô nói. “Giờ thì cởi y phục ra. Ta muốn thấy Hoàng hậu cao quý trần truồng trước mặt ta.”
Minh Châu làm theo, từng lớp lụa rơi xuống, để lộ cơ thể trắng ngần nhưng giờ đây run rẩy vì nhục nhã. Ngọc Huyền bước tới, roi da lướt qua ngực cô, để lại vệt đỏ. “Ngươi đẹp thật,” cô chế nhạo. “Nhưng đẹp để làm gì khi không giữ được Hoàng thượng? Ngài ấy giờ là chó của ta, và ngươi cũng sẽ thế.”
Lúc này, Thiên Long được gọi vào. Ngài bước tới, thấy Minh Châu quỳ trần truồng trước Ngọc Huyền, đôi mắt thoáng chút sốc nhưng nhanh chóng cúi xuống khi Ngọc Huyền liếc sang. “Lại đây,” cô ra lệnh ngài. “Quỳ cạnh Hoàng hậu của ngươi. Hai người sẽ cùng phục vụ ta.”
Thiên Long quỳ xuống bên Minh Châu, hai người – từng là cặp đôi quyền lực nhất triều đình – giờ chỉ là hai kẻ nô lệ dưới chân Ngọc Huyền. Cô ngồi xuống ghế, dạng chân ra, để lộ cái lồn ướt át. “Cả hai, liếm đi,” cô ra lệnh. “Hoàng thượng liếm lồn ta, còn Hoàng hậu liếm chân ta. Làm tốt, ta sẽ thưởng.”
Thiên Long cúi xuống, lưỡi ngài chạm vào lồn Ngọc Huyền, liếm từng ngón với sự phục tùng đã quen thuộc. Minh Châu, dù miễn cưỡng, cũng cúi xuống liếm chân cô, nước mắt rơi nhưng không dám dừng lại. Ngọc Huyền rên nhẹ, tay nắm tóc cả hai, ép họ làm mạnh hơn. “Nhìn hai người kìa,” cô cười lớn. “Hoàng đế và Hoàng hậu, giờ chỉ là hai con chó thèm khát ta.”
Khi đã thỏa mãn, Ngọc Huyền đứng dậy, kéo váy lên. “Giờ thì há mồm ra, cả hai,” cô nói. Thiên Long và Minh Châu làm theo, miệng mở to, mắt đầy sợ hãi. Ngọc Huyền thả lỏng, dòng nước tiểu nóng hổi phun ra, chảy vào miệng cả hai. “Nuốt đi,” cô ra lệnh. “Đây là dấu ấn của ta trên hai ngươi.”
Thiên Long nuốt trôi, đã quen với sự nhục nhã này, nhưng Minh Châu ho sặc sụa, nước đái chảy xuống cằm. Ngọc Huyền tát cô, gằn giọng: “Nuốt hết, đồ vô dụng! Ngươi muốn ta trừng phạt nặng hơn không?”
Minh Châu run rẩy nuốt nốt, lòng kiêu hãnh tan biến hoàn toàn. Ngọc Huyền nhìn hai người, cười hài lòng. “Từ nay, hai ngươi sẽ ngủ dưới sàn tẩm cung của ta,” cô nói. “Hoàng thượng sẽ liếm lồn ta mỗi đêm, còn Hoàng hậu sẽ rửa chân ta. Hiểu chưa?”
Cả hai gật đầu, không dám cãi. Ngọc Huyền bước lên giường, để lại Thiên Long và Minh Châu quỳ dưới sàn, mặt ướt át, lòng ngập trong sự khuất phục. Họ từng là vua và hậu của thiên hạ, nhưng giờ đây, họ chỉ là nô lệ dưới gót chân của Ngọc Huyền.
Chào thiendia, mình thấy kho truyện của diễn đàn có ít truyện về femdom quá nên mình muốn đóng góp một phần, hi vọng sau này sẽ có nhiều tác giả tiếp tục làm kho tàng truyện femdom ngày càng một phong phú, đa dạng hơn. Mình không phải tác giả của bộ truyện này, sưu tầm từ ở đâu đó trên telegram thôi. Mình đã cố Google tình tiết xem nguồn và tác giả ở đâu nhưng không tìm được, hi vọng bạn tác giả nếu có đọc được thì mình xin phép được re-up lại.
Chap 1:
Trong cung điện nguy nga của triều đại Đại Nam, Hoàng đế Thiên Long từng là biểu tượng của quyền uy tuyệt đối. Với vóc dáng cao lớn, giọng nói trầm vang, và ánh mắt sắc bén, ngài khiến cả triều thần phải cúi đầu run sợ. Nhưng đằng sau những bức màn lụa đỏ thắm, trong hậu cung sâu thẳm, Thiên Long lại quỳ dưới chân một người – phi tần Ngọc Huyền.
Ngọc Huyền không phải mỹ nhân đẹp nhất hậu cung, nhưng cô sở hữu một thứ mà không ai sánh bằng: sự quyến rũ tàn nhẫn và khả năng thao túng tâm trí. Với mái tóc đen dài óng ả, đôi môi đỏ như máu, và ánh mắt lạnh lùng, cô đã biến Thiên Long từ một bậc đế vương thành một kẻ nô lệ ngoan ngoãn.
Một đêm trăng rằm, trong tẩm cung của Ngọc Huyền, Thiên Long bước vào với dáng vẻ uy nghiêm thường lệ. Nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại, Ngọc Huyền đứng dậy từ ghế ngọc, tay cầm chiếc roi da nhỏ, nhìn ngài với nụ cười khinh miệt. “Quỳ xuống,” cô ra lệnh, giọng nhẹ nhàng nhưng không thể cãi.
Thiên Long chần chừ, đôi mắt thoáng chút kiêu ngạo còn sót lại. “Trẫm là Hoàng đế,” ngài nói, giọng cố giữ vẻ oai nghiêm. “Ngươi không thể ra lệnh cho trẫm.”
Ngọc Huyền bước tới, chiếc roi vung lên, quất mạnh vào ngực ngài qua lớp long bào. Tiếng da chạm肉 vang lên khô khốc. “Hoàng đế?” cô cười lớn. “Ở đây, ngươi chỉ là con chó của ta. Quỳ xuống, hoặc ta sẽ khiến cả hậu cung biết ngươi yếu đuối thế nào.”
Thiên Long run lên vì đau, nhưng lạ thay, cơ thể ngài lại phản ứng khác. Ngài quỳ xuống, đầu cúi thấp, lòng ngập trong sự nhục nhã xen lẫn kích thích. Ngọc Huyền đặt mũi giày thêu hoa lên vai ngài, ấn nhẹ. “Tốt lắm,” cô nói. “Giờ thì cởi long bào ra. Ta muốn thấy cơ thể của ‘Hoàng đế’ trần truồng trước mặt ta.”
Ngài làm theo, từng lớp vải rơi xuống sàn, để lộ thân hình rắn chắc nhưng giờ đây run rẩy dưới ánh mắt của Ngọc Huyền. Cô bước quanh ngài, roi da lướt nhẹ trên da thịt, để lại những vệt đỏ mờ. “Nhìn ngươi kìa,” cô chế nhạo. “Cả thiên hạ tôn thờ ngươi, nhưng ở đây, ngươi chỉ là một thằng nô lệ thèm khát gót chân ta.”
Ngọc Huyền ngồi xuống ghế, dạng chân ra, để lộ đôi chân thon dài dưới lớp váy lụa mỏng. “Lại đây,” cô ra lệnh. “Liếm giày ta đi. Nếu làm tốt, ta sẽ thưởng cho ngươi.”
Thiên Long bò tới, tay run run chạm vào đôi giày thêu tinh xảo. Ngài cúi xuống, lưỡi chạm vào lớp vải, liếm từng đường chỉ nhỏ với sự phục tùng tuyệt đối. Ngọc Huyền nhìn xuống, cười khẩy. “Ngươi đúng là một con chó trung thành,” cô nói. “Hoàng đế gì mà quỳ liếm giày phi tần thế này?”
Khi ngài ngẩng lên, Ngọc Huyền đứng dậy, kéo váy lên để lộ cái lồn hồng hào, ướt át. “Muốn không?” cô hỏi, giọng trêu chọc. Thiên Long gật đầu, mắt sáng lên vì dục vọng. Nhưng cô lập tức giáng một cái tát mạnh vào mặt ngài. “Muốn thì phải cầu xin,” cô gằn giọng. “Nói đi, cầu xin ta cho ngươi liếm lồn ta.”
“Xin… xin nàng,” Thiên Long lắp bắp, giọng khàn đi. “Cho thần được liếm lồn nàng.”
Ngọc Huyền cười lớn, ngồi lại ghế và ra hiệu. “Được thôi,” cô nói. “Nhưng chỉ được liếm thôi. Cặc ngươi không xứng để chạm vào ta.” Ngài bò tới, cúi xuống, lưỡi ngài quét qua lồn cô, cảm nhận vị ngọt ngào xen lẫn sự nhục nhã. Ngọc Huyền rên nhẹ, tay nắm tóc ngài, ép mạnh hơn. “Liếm sâu vào,” cô ra lệnh. “Làm ta sướng, đồ nô lệ vô dụng.”
Thiên Long làm theo, lưỡi ngài mơn trớn từng ngóc ngách, trong khi cặc ngài cứng ngắc nhưng không được chạm vào. Ngọc Huyền thở hổn hển, đạt cực khoái ngay trên miệng ngài, nước dâm chảy xuống cằm ngài. Cô đẩy ngài ra, đứng dậy, lau lồn bằng tay rồi quệt vào mặt ngài. “Đó là phần thưởng của ngươi,” cô nói. “Giờ thì nằm xuống sàn. Ta chưa xong với ngươi đâu.”
Ngài nằm ngửa, Ngọc Huyền bước tới, đứng ngay trên mặt ngài. “Ngươi đã liếm lồn ta,” cô nói. “Giờ thì uống nước của ta đi.” Không chờ phản ứng, cô thả lỏng, một dòng nước tiểu nóng hổi phun ra, chảy thẳng vào miệng Thiên Long. Ngài ho sặc sụa, nhưng không dám nhổ ra, nuốt trôi từng ngụm dưới ánh mắt hài lòng của cô.
“Ngươi là của ta,” Ngọc Huyền nói khi dòng nước cuối cùng nhỏ xuống. “Hoàng đế hay không, ở đây, ngươi chỉ là con chó dưới chân ta.”
Thiên Long nằm đó, mặt ướt át, lòng ngập trong sự khuất phục.
Ngài biết, từ nay, ngai vàng không còn ý nghĩa. Ngọc Huyền mới là kẻ thống trị thực sự. Sau đêm khuất phục Hoàng đế Thiên Long, Ngọc Huyền không dừng lại ở việc kiểm soát một mình ngài. Quyền lực của cô lan tỏa như một cơn gió độc, và mục tiêu tiếp theo chính là Hoàng hậu Minh Châu – người phụ nữ cao quý, từng được xem là mẫu nghi thiên hạ, nhưng giờ đây cũng không thoát khỏi bàn tay thao túng của Ngọc Huyền.
Một buổi chiều trong hậu cung, Ngọc Huyền triệu Minh Châu đến tẩm cung của mình. Hoàng hậu bước vào, dáng vẻ kiêu sa trong bộ y phục lụa vàng thêu phượng, đôi mắt sắc sảo nhưng thoáng chút nghi ngờ. “Ngươi gọi ta đến có việc gì?” Minh Châu hỏi, giọng giữ vẻ uy quyền của bậc mẫu nghi.
Ngọc Huyền ngồi trên ghế ngọc, tay cầm roi da, nở nụ cười lạnh lùng. “Hoàng hậu,” cô nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy đe dọa. “Ta nghe nói ngươi không hài lòng vì Hoàng thượng sủng ái ta nhiều hơn. Đúng không?”
Minh Châu cau mày, định đáp lại, nhưng Ngọc Huyền không cho cô cơ hội. Cô đứng dậy, bước tới, roi da vung lên quất mạnh vào chân Minh Châu qua lớp váy lụa. Hoàng hậu giật mình, lùi lại, nhưng Ngọc Huyền đã nắm tóc cô, kéo mạnh. “Ngươi nghĩ mình là ai?” cô gằn giọng. “Ở đây, ta là chủ, và ngươi sẽ học cách quỳ trước ta như Hoàng thượng đã làm.”
Minh Châu kinh ngạc, cố giằng ra. “Ngươi dám! Ta là Hoàng hậu!” Nhưng lời nói của cô bị cắt ngang bởi một cái tát mạnh từ Ngọc Huyền. “Hoàng hậu hay không, ta không quan tâm,” Ngọc Huyền nói. “Giờ thì quỳ xuống, hoặc ta sẽ lột trần ngươi trước mặt cả hậu cung.”
Minh Châu run rẩy, lòng kiêu hãnh bị đè nén bởi ánh mắt tàn nhẫn của Ngọc Huyền. Cuối cùng, cô quỳ xuống, đầu cúi thấp, nước mắt lăn dài trên má. Ngọc Huyền cười lớn, đặt mũi giày lên vai Minh Châu, ấn mạnh. “Tốt lắm,” cô nói. “Giờ thì cởi y phục ra. Ta muốn thấy Hoàng hậu cao quý trần truồng trước mặt ta.”
Minh Châu làm theo, từng lớp lụa rơi xuống, để lộ cơ thể trắng ngần nhưng giờ đây run rẩy vì nhục nhã. Ngọc Huyền bước tới, roi da lướt qua ngực cô, để lại vệt đỏ. “Ngươi đẹp thật,” cô chế nhạo. “Nhưng đẹp để làm gì khi không giữ được Hoàng thượng? Ngài ấy giờ là chó của ta, và ngươi cũng sẽ thế.”
Lúc này, Thiên Long được gọi vào. Ngài bước tới, thấy Minh Châu quỳ trần truồng trước Ngọc Huyền, đôi mắt thoáng chút sốc nhưng nhanh chóng cúi xuống khi Ngọc Huyền liếc sang. “Lại đây,” cô ra lệnh ngài. “Quỳ cạnh Hoàng hậu của ngươi. Hai người sẽ cùng phục vụ ta.”
Thiên Long quỳ xuống bên Minh Châu, hai người – từng là cặp đôi quyền lực nhất triều đình – giờ chỉ là hai kẻ nô lệ dưới chân Ngọc Huyền. Cô ngồi xuống ghế, dạng chân ra, để lộ cái lồn ướt át. “Cả hai, liếm đi,” cô ra lệnh. “Hoàng thượng liếm lồn ta, còn Hoàng hậu liếm chân ta. Làm tốt, ta sẽ thưởng.”
Thiên Long cúi xuống, lưỡi ngài chạm vào lồn Ngọc Huyền, liếm từng ngón với sự phục tùng đã quen thuộc. Minh Châu, dù miễn cưỡng, cũng cúi xuống liếm chân cô, nước mắt rơi nhưng không dám dừng lại. Ngọc Huyền rên nhẹ, tay nắm tóc cả hai, ép họ làm mạnh hơn. “Nhìn hai người kìa,” cô cười lớn. “Hoàng đế và Hoàng hậu, giờ chỉ là hai con chó thèm khát ta.”
Khi đã thỏa mãn, Ngọc Huyền đứng dậy, kéo váy lên. “Giờ thì há mồm ra, cả hai,” cô nói. Thiên Long và Minh Châu làm theo, miệng mở to, mắt đầy sợ hãi. Ngọc Huyền thả lỏng, dòng nước tiểu nóng hổi phun ra, chảy vào miệng cả hai. “Nuốt đi,” cô ra lệnh. “Đây là dấu ấn của ta trên hai ngươi.”
Thiên Long nuốt trôi, đã quen với sự nhục nhã này, nhưng Minh Châu ho sặc sụa, nước đái chảy xuống cằm. Ngọc Huyền tát cô, gằn giọng: “Nuốt hết, đồ vô dụng! Ngươi muốn ta trừng phạt nặng hơn không?”
Minh Châu run rẩy nuốt nốt, lòng kiêu hãnh tan biến hoàn toàn. Ngọc Huyền nhìn hai người, cười hài lòng. “Từ nay, hai ngươi sẽ ngủ dưới sàn tẩm cung của ta,” cô nói. “Hoàng thượng sẽ liếm lồn ta mỗi đêm, còn Hoàng hậu sẽ rửa chân ta. Hiểu chưa?”
Cả hai gật đầu, không dám cãi. Ngọc Huyền bước lên giường, để lại Thiên Long và Minh Châu quỳ dưới sàn, mặt ướt át, lòng ngập trong sự khuất phục. Họ từng là vua và hậu của thiên hạ, nhưng giờ đây, họ chỉ là nô lệ dưới gót chân của Ngọc Huyền.