fb68
soc88
max88
net88
Net88

ST Vị Giống Đế Vương ( truyện 18+)

Xin chào các đọc giả, sau thời gian bị khóa mõm khi web cũ bị sập thì cuối cùng mình cũng đã tìm được nơi này. Thấy nó rất giống với thiên địa cũ, có lẽ là một nơi thích hợp để sáng tác những bộ truyện dở ẹc mà mình nghĩ ra.


Như tiêu đề, đây là một câu truyện 18+, mọi thứ đều là hư cấu. Truyện có chứa yếu tố loạn luân, bạo dâm, hiếp dâm, ấu dâm,...đề nghị đàn ông có kinh và trẻ em đang cho mẹ "bú" không nên đọc
 
CHƯƠNG 1 : NGỌC VƯƠNG QUÂN - PHÙNG BẢO BẢO
Ngọc Long Vương Triều, một vương triều nhỏ vừa mới khai quốc không lâu.

Ngọc Ương Hoàng Đế từ một phú hào địa phương vì thấy cảnh vương triều cũ suy vong, trong loạn ngoài chiến nên đã khởi nghĩa dẹp loạn. Ngài tập hợp binh mã, triển khai những cuộc đánh quy mô từ nhỏ tới lớn.

Sau cùng truy quét tàn dư vương triều cũ, đánh đuổi giặc ngoại xâm đem lại quốc thái dân an cho trăm họ.

Năm Ngọc Long thứ 1 ngài lên ngôi Hoàng Đế, dưới sự cai trị của Ngọc Ương Hoàng Đế thì Ngọc Long Vương Triều dần trở nên phồn thịnh. Tuy nhiên vì chính quyền còn non trẻ nên gặp rất nhiều khó khăn trong việc khôi phục sau loạn lạc chiến tranh.

Sau 7 năm trị vì thì Ngọc Ương Hoàng Đế băng hà ở tuổi 42, cả vương triều tiếc thương cho bậc minh quân.

Ngọc Ương Hoàng Đế trước khi băng hà đã quan chiếu nối ngôi cho Thái Tử Ngọc Diễn. Ngọc Diễn Hoàng Đế lên ngôi năm 18 tuổi, dưới ngài có hai vị hoàng đệ cùng hai vị hoàng muội.

Ngọc Diễn có tính tình thẳng thắn, ghét nịnh thần. Ban bố quân lệnh cực kì sát phạt và quyết đoán. Trong thời gian trị vì Ngọc Diễn Hoàng Đế đã không ngừng thanh trừng phản thần, ban thưởng trung thần, nuôi dựng binh mã vững mạnh.

Dưới sự trị vì của Ngọc Diễn thì quốc thái dân an, kinh tế phát triển, trăm họ ấm no.

Ngọc Diễn có một Hoàng Hậu và ba Phi Tần, bọn họ sinh cho Ngọc Diễn lần lượt là bảy người con trong đó ba trai bốn gái.

Ngọc Diễn Hoàng Đế đang trị vì vương triều thì đột nhiên lâm trọng bệnh khi ở tuổi 29. Sau đó thì băng hà ở tuổi 32 và lên ngôi được 14 năm.

Năm Ngọc Long thứ 21....

Một thiếu niên 13 tuổi đang đứng đái bên bờ sông đột nhiên trượt chân té xuống sông. Sau một hồi vùng vẫy thì thiếu niên co giật rồi trôi theo dòng nước. Năm phút sau, thiếu niên bỗng mở choàng mắt ra rồi điên cuồng tìm cách bơi lên bờ.

Lúc này trên bờ có vài người ăn mặc thường dân chạy theo không ngừng gọi : " Thiếu gia!"

Thiếu niên ngoi được lên bờ thì thở hồng hộc, chưa kịp định thần lại thì một đám người có vẻ như là người hầu của hắn lao đến. Người thì dìu hắn đứng dậy, người thì dùng nét mặt lo lắng nhìn hắn.

" Thiếu gia, người không sao chứ?" Người đứng bên cạnh dìu hắn là một nam nhân trung niên, râu rậm tóc xù ăn mặc đồ cổ trang.

" Thiếu gia sao?" Thiếu niên tự hỏi, nhìn người trước mặt xa lạ và cả cách ăn mặc của gã cũng lạ lẫm thì thiếu niên khó hiểu.

" Nơi này là....?" Thiếu niên nhìn quanh, thấy mấy người xung quanh đều mặc đồ cổ trang, nam nữ đều để tóc dài. Hắn mới nhận ra có điều gì đó lạ lẫm.

" Người không nhớ sao, hôm nay là sinh nhật của người mà. Người muốn được vào rừng săn thú." Nam nhân kia lên tiếng giải thích.

Bỗng một luồng kí ức lạ lẫm ập vào đầu thiếu niên, ngay sau đó hắn bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì trời đã tối, hắn nằm trong căn lều nhỏ dựng trong rừng, xung quanh lều là mấy người hầu đang chuẩn bị bữa tối.

" Mình xuyên không rồi sao?" Thiếu niên tự hỏi. Hắn bây giờ không phải là hắn, thân xác này là hắn nhưng linh hồn thì không phải.

Hắn tên thật là Phong, 34 tuổi, là một tên tử tù ở thế giới hiện đại. Hắn bị kết án tử hình sau khi đã tàn sát một nhà 13 mạng người, bất kể già trẻ lớn bé không tha. Người đời cho hắn là tên máu lạnh, luật sư cũng không muốn cãi cho hắn. Nhưng chỉ có hắn biết vì sao bản thân lại làm như vậy. Đó là khi hắn cạnh tranh trên thương trường. Đối thủ muốn triệt tiêu hắn nên đã ra tay hãm hại gia đình hắn, cuối cùng một tai nạn có chủ đích xảy ra, cha mẹ hắn, vợ con hắn, tất cả đều chết thảm.

Hắn biết kẻ sát nhân là ai nhưng hắn ta quá mạnh, một mình Phong căn bản không làm gì được. Chính vì vậy Phong nuôi hi vọng báo thù, hắn muốn kẻ kia phải nếm những gì hắn nếm.

Vậy là Phong bỏ ra 3 năm, đi khắp đất nước tầm sự học đạo. Cuối cùng vào đêm định mệnh ấy hắn cầm theo một con dao xông vào biệt thự nhà kẻ thù, chém chết bảo vệ, cắt cổ ông bà già kẻ thù. Moi ruột vợ kẻ thù, dìm chết con kẻ thù trong bồn tắm. Đóng đinh bồ nhí của kẻ thù rồi treo lơ lửng trên tầng thượng.

Xong xuôi hắn thân hình đẫm máu, trên tay là con dao sắc bén. Trên bầu trời trực thăng chiếu đèn xuống, dưới đất hàng tá xe cảnh sát bao vây. Hắn bị bắt, không phải vì hắn không trốn được mà vì hắn muốn bị bắt.

Hắn bị kết tội trung thân và tử hình. Trong phiên tòa, hắn nhìn kẻ thù rồi nở một nụ cười của dã thú. Làm cho kẻ thù hắn sợ tới xanh mặt.

Ngày hành hình, Phong nằm trên giường lạnh, tay chân bị trói chặt. Bác sĩ tiêm cho hắn liều thuốc độc, hắn từ từ nhắm mắt lại rồi lìa đời. Rồi thì hắn tỉnh lại khi cảm thấy bản thân sắp sặc nước, sau đó thì hắn ở đây.

Còn hắn ở thế giới này tên đầy đủ là Ngọc Vương Quân, nhưng hiện tại hắn phải dùng cái tên Phùng Bảo Bảo. Hắn là một trong ba vị Hoàng Tử của Ngọc Diễn Hoàng Đế, nhưng vì tranh quyền đoạt vị trốn cung cấm đầy rẫy nguy hiểm nên hắn từ nhỏ đã được chuẩn đoán mắc bệnh hiểm nghèo không sống quá 15 tuổi. Thực ra thì hắn chẳng bị bệnh cũng chẳng trí tuệ kém phát triển gì hết.

Chính vì vậy mà hắn có thể sống tới được bây giờ. Nhưng về thân phận thật sự của hắn chỉ có vài người biết. Trong đó có người nam nhân trung niên lúc chiều dìu hắn đứng dậy sau khi suýt đuối nước.

Bảo Bảo có được kí ức của chủ thân, cộng thêm với ý ức của bản thân hắn ở kiếp trước thì hắn dần thích nghi với thế giới này.

" Tiểu Oanh, mau vào đây!" Bảo Bảo lên tiếng cho gọi người hầu Tiểu Oanh. Trong kí ức của chủ thân thì Tiểu Oanh là nha hoàn riêng của hắn, cũng là người hắn tin tưởng nhất.

Tiểu Oanh nghe vậy thì từ bên ngoài bước vào trong, dáng người nhỏ hắn cùng gương mặt thanh tú. Rõ ràng nàng có thể rất xinh đẹp nhưng lại chọn lối trang điểm mộc mạc để trông giống thôn nữ bình thường.

" Thiếu gia cho gọi nô tỳ!" Tiểu Oanh khẽ cúi đầu lễ phép.

Bảo Bảo gật đầu sau đó vươn tay vẫy Tiểu Oanh và nói : " Ta muốn uống sữa!"

" Thiếu gia...bây giờ sao ạ?"

" Ừ, mau lên nào."

Tiểu Oanh xấu hổ đỏ mặt, nhưng vì yêu cầu của vị thiếu gia này nên nàng phải tuân theo. Đây cũng không phải lần đầu nhưng mỗi lần như vậy nàng đều cảm thấy xấu hổ không chịu được.

Tiểu Oanh từ từ kéo vai áo xuống, lộ ra bờ vai trắng ngần. Chiếc yếm vải sờn bạc cũng được cởi ra, để lộ bầu ngực tròn trịa vừa tay, không lớn cũng chẳng nhỏ, nhìn đáng yêu như chiếc bánh bao hấp nóng hổi.

Bảo Bảo nhìn không chớp mắt, dở dĩ hắn ra lệnh cho Tiểu Oanh làm điều này bởi vì trong kí ức của chủ thân thì Tiểu Oanh mặc dù chưa có gia đình, chưa sinh con nhưng bầu ngực có thể tiết sữa.

Bảo Bảo không tin nên muốn thử.

Tiểu Oanh tiến tới bên cạnh Bảo Bảo, bầu ngực lộ ra cực kì kích thích. Bảo Bảo nhìn ngắm nhũ hoa hồng nhạt của nàng, miệng từ từ há ra và ngậm lấy.

" Ư....!"

Tiểu Oanh rên lên một tiếng rất nhỏ trong cổ họng, nhưng cũng đủ để Bảo Bảo nghe thấy. Hắn hút lấy đầu nhũ hoa của Tiểu Oanh. Ngay lập tức một dòng chất lỏng ngọt ngào chảy vào miệng hắn. Ở kiếp trước Bảo Bảo uống qua vô số loại sữa, từ sữa chua, sữa bột, sữa ông thọ, sữa mẹ, sữa vợ, sữa chị vợ.... Nhưng lần này không giống tất cả những thứ trên. Nó là một thứ tuyệt vời hơn tất cả.

Bảo Bảo vừa bú vừa chảy nước mắt, chẳng hiểu sao hắn lại chảy nước mắt. Chỉ là trong giây phút này hắn thoáng nghĩ về gia đình cũ, về người vợ xinh đẹp mà hắn yêu thương và không thể bảo vệ được.

Bảo Bảo vòng tay qua ôm lấy eo của Tiểu Oanh, vừa bú sữa nàng một cách nhẹ nhàng vừa tận hưởng giây phút ấm áp này.

Sáng hôm sau, Bảo Bảo tỉnh lại thấy Tiểu Oanh đang mặc lại yếm. Cả đêm qua nàng đã cho hắn uống sữa của mình.

" Thiếu gia, người tỉnh rồi sao? Để nô tỳ ra ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng cho người." Tiểu Oanh khẽ lên tiếng, giọng nói dịu hiền mà đầy sự quan tâm.

Bảo Bảo vươn tay ra nắm lấy cổ tay nàng rồi kéo lại, theo quán tính Tiểu Oanh ngã ngửa ra đè lên Bảo Bảo. Tay Bảo Bảo vừa vặn ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, ngửi mùi thơm trên mái tóc của nàng.

" Thiếu gia...người làm gì vậy?" Tiểu Oanh hoang mang hỏi.

Bảo Bảo đáp : " Để ta ôm nàng một chút, Tiểu Oanh đã có ai nói nàng rất đẹp chưa?"

" Ơ....chưa...chưa từng thưa thiếu gia!"

" Họ mù hết rồi, ra nói với mọi người chúng ta không ở đây nữa mà thu dọn rồi trở về nhà." Bảo Bảo lên tiếng nghe vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại có sự uy nghiêm.

Tiểu Oanh hơi hoang mang vì Bảo Bảo của bây giờ với Bảo Bảo thường ngày khá là khác nhau. Nhưng phận tôi tớ nên nàng chỉ biết nghe lời, đợi cho Bảo Bảo buông nàng ra thì Tiểu Oanh ra khỏi lều thông báo lời của Bảo Bảo cho mọi người biết.

Rất nhanh bọn họ thu dọn rồi rời khỏi khu rừng.

Bảo Bảo ngồi trên xe ngựa, bên cạnh là Tiểu Oanh. Xung quanh xe ngựa là hai hộ vệ cùng hai nữ nô tì khác. Cưỡi ngựa đi đầu chính là nam nhân trung niên tên Phùng Bạc Liêu.

Ngồi trong xe ngựa, Bảo Bảo lại đòi bú sữa của Tiểu Oanh. Tiểu Oanh sau vài câu từ chối khéo nhưng vẫn không ngăn được Bảo Bảo, thế là phải cho hắn thỏa mãn.

Xe ngựa dừng ở Phùng Phủ, Phùng Bạc Liêu chỉ là một cận vệ được đặc cách huấn luyện để bảo vệ cho Bảo Bảo. Mà Bảo Bảo lại mang thân phận con nuôi của gia chủ Phùng Gia nên cũng được dựa hơi.

Nhưng đó là dựa hơi lấy oai với đám kẻ ăn người ở trong nhà, chứ còn đối với những người ngang hàng thì bọn họ lại nhìn Bảo Bảo bằng con mắt khác.

Phùng Bạc Liêu cùng Bảo Bảo và Tiểu Oanh bước qua cửa lớn vào trong, Phùng Phủ rộng lớn tráng kiện, quy mô không hề tầm thường chút nào. Bảo Bảo thấy được những công trình kiến trúc này cũng trầm trồ kinh ngạc.

" Thiếu gia, chúng ta đi bái kiến gia chủ trước đã!" Thấy Bảo Bảo muốn đi về hướng phòng thì Tiểu Oanh nhắc nhở.

Bảo Bảo nghe vậy thì gật đầu, tỏ ra nghe lời Tiểu Oanh. Lúc này tại phòng khách nhà chính, tia chủ Phùng Gia Phùng Thiệu Thiên đang ngồi uống trà nói chuyện cùng một vị thương gia trong vùng. Bên cạnh còn có một vị phu nhân xinh đẹp sắc xảo.

Mà gã thương gia mắt treo mặt chuột kia thì vừa nói chuyện với gia chủ vừa liếc mắt nhìn vị phu nhân xinh đẹp kia với sự thèm muốn.

Đúng lúc này có ba người xuất hiện, là nhóm người Bảo Bảo. Tiểu Oanh lên tiếng cúi đầu với gia chủ Phùng Thiệu Thiên : " Thưa gia chủ, thiếu gia đã trở về."

" Tốt...tốt lắm...Bảo Bảo lại đây!" Phùng Thiệu Thiên vui vẻ dừng cuộc trò chuyện với vị thương gia kia rồi vẫy tay gọi Bảo Bảo.

Bảo Bảo đảo mắt một cái, sau đó bước tới gần vị gia chủ kia. Phùng Thiệu Thiên vỗ vai của hắn mà hỏi : " Đi chơi có vui không?"

" Dạ vui ạ!"

" Tốt rồi, mau đi tắm rửa thay đồ đi, ta còn có chút việc không chơi với con được."

" Vâng nghĩa phụ." Bảo Bảo chắp tay cúi đầu ra vẻ cực kì lễ phép. Hắn vừa quay đi vừa liếc nhìn sang vị phu nhân bên cạnh gia chủ, đó là vợ hai của gia chủ. Người vợ đầu hiện tại vắng nhà.

Mà bắt gặp ánh mắt của Bảo Bảo, vị phu nhân kia cảm thấy một cơn ớn lạnh toàn thân. Giống như là bị sói đói nhìn chằm chằm, trong lòng nàng hiện lên một nỗi bất an thầm tự hỏi bản thân : " Ánh mắt đó là sao?"

Bảo Bảo cùng Tiểu Oanh trở về phòng còn Phùng Bạc Liêu thì ở bên ngoài canh gác. Bảo Bảo lại tỏ vẻ ngây thơ với Tiểu Oanh, năn nỉ nàng cho bú sữa. Tiểu Oanh bất lực đành phải chiều theo, bình thường Bảo Bảo chỉ cần bú một lần nhưng sao hôm nay lại đòi liên tục, cứ như thế này Tiểu Oanh hết sữa mất thôi.

Vài tiếng sau, khi Tiểu Oanh ngủ thiếp đi thì Bảo Bảo dừng bú, hắn ngồi dậy liếc nhìn về phía cửa, vẻ mặt ngây ngô cũng không còn và thay bằng vẻ mặt thông minh lanh lợi.

Có vài điều hắn phải học của chủ thân, đó là việc phải giả ngốc trong Phùng Gia. Bởi Phùng Gia có một kẻ không thể dây vào, kẻ này lại là tai mắt của hai vị Hoàng Tử còn lại, nếu kẻ đó biết được hắn chính là vị Hoàng Tử thứ ba thì mạng sống của hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Hắn nhìn xuống Tiểu Oanh còn đang ngủ ngon lành, hắn nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng. Sau đó hắn ngồi khoanh chân xếp bằng, hai tay kết ấn đặt trên đùi.

Từ không gian xung quanh, một loại vật chất vô hình đang dần tụ thành luồng xoáy mà tiến vào cơ thể hắn thông qua đan điền. Đây là hắn nhờ kí ức của chủ thể chứ bản thân hắn cũng không biết.

Ở thế giới này tồn tại Linh Khí, con người có thể dựa vào Linh Khí để mạnh hơn. Nhưng không hề giống với tu tiên, Linh Khí nơi này mờ nhạt, chỉ giúp người ta tăng một chút khả năng so với người thường. Cộng thêm võ công nữa thì một người có thể trở thành cao thủ võ lâm,

Ngoài ra nhiều người còn có một số khả năng đặc biệt, giống như Tiểu Oanh là một ví dụ.

Sáng hôm sau, Tiểu Oanh tỉnh dậy trong sự mệt mỏi. Đó là do nàng đã bị hút quá nhiều sữa, nàng tỉnh dậy thấy Bảo Bảo đang nằm ôm mình, úp mặt vào ngực mình thì đỏ mặt.

" Thiếu gia....tới giờ dậy rồi!"

" Sáng rồi sao, cho ta ngủ thêm đi, nàng cũng ở đây cho ta ôm đi." Bảo Bảo ngái ngủ nói, tay ôm chặt eo, mặt dụi dụi vào khe ngực của Tiểu Oanh.

" Thôi mà thiếu gia, nô tì còn phải làm việc nữa." Tiểu Oanh xấu hổ đẩy hắn ra.

" Hừ...chán chết!" Bảo Bảo thả lỏng tay cho Tiểu Oanh rời khỏi giường, nàng chỉnh lại áo yếm sau đó rời khỏi phòng.

Bảo Bảo lúc này ngồi bật dậy, đêm qua quả nhiên không tồi vì hắn đã thành công đưa Linh Khí vào trong cơ thể, chính thức có thể luyện võ được rồi.

Bảo Bảo mặc xong y phục cũng là lúc Tiểu Oanh đem vào một bát cơm trắng cùng vài món ăn. Bảo Bảo cũng đói bụng nên không chờ đợi gì mà ăn lia lịa. Rồi hắn liếc nhìn sang Tiểu Oanh, thấy nàng đang đứng nhìn mình thì hỏi : " Nàng ngồi xuống ăn cùng ta đi."

Tiểu Oanh khẽ lắc đầu : " Phận nô tì không được ăn chung với thiếu gia, phần của nô tì ở dưới bếp."

Bảo Bảo xua tay, hắn kéo Tiểu Oanh lại gần sau đó để nàng ngồi lên đùi mình. Tiểu Oanh đỏ mặt xấu hổ, rồi Bảo Bảo gắp cho nàng một miếng thịt rồi bảo nàng há miệng.

" Nào, để ta đút cho nàng!"

" Thiếu gia....chuyện này không nên đâu."

" Nàng không nghe lời ta sao?" Bảo Bảo hỏi.

" Không có...nô tì nào dám không nghe lời thiếu gia...được rồi để nô tì ăn." Tiểu Oanh bất đắc dĩ hốt hoảng lên tiếng sau đó vén nhẹ phần tóc rủ xuống cho đỡ vướng rồi há miệng cho Bảo Bảo đút đồ ăn.

Bỗng cửa phòng bật mở, một nữ nhân trung niên cũng có chút sắc đứng khoanh tay nhìn cực kì kênh kiệu. Ánh mắt bà ta còn tỏ ra kinh ngạc hơn khi thấy được cảnh một nô tì hèn mọn lại dám ngồi lên đùi của thiếu gia mà ăn sáng.

" Hỗn xược...mau quỳ xuống cho ta!" Bà ta quát lên khiến Tiểu Oanh sợ hãi vội quỳ xuống đất.

Dung Ma Ma quát lên : " Thứ nô tì hỗn láo, mau cút ra ngoài chờ chịu phạt đi."

Tiểu Oanh hoảng sợ vội lui ra ngoài, nhưng bị Bảo Bảo nắm tay kéo lại. Thấy vậy Dung Ma Ma càng lớn tiếng hơn : " Mau cút cho ta."

Tiểu Oanh bất đắc dĩ hất tay của Bảo Bảo ra sau đó bỏ chạy ra ngoài, còn Dung Ma Ma đem ánh mắt xem thường nhìn Bảo Bảo. Sau một hồi lại dùng giọng nhẹ nhàng : " Thiếu gia đừng để ý, nô tì đó muốn quyến rũ người thì để ta trị tội nó, ngài muốn ta đánh đòn nó, hay dìm xuống giếng sâu?"

Bảo Bảo đặt đôi đũa tre xuống, hắn qua kí ức mà biết được rằng Dung Ma Ma này là kẻ dã tâm độc địa. Chỉ là phận tôi tớ nhưng vì có công nuôi dạy các thiếu gia, tiểu thư trong phủ nên tự cho mình cao cấp hơn người khác. Khi có chủ thì lúc nào cũng tỏ ra ngon ngọt còn khi chủ đi vắng thì bà ta đúng là bà hoàng.

Bà ta rất ghét nô tì nào đẹp hơn bà ta, chính vì vậy mà vô số nô tì bị bà ta đày đọa. Sống không bằng chết, chỉ cần mắc một lỗi nhỏ thì bà ta cũng sẽ ra tay tàn độc. Trừ khi có sự can dự của chủ nếu không bà ta có mọi quyền hành đối với đám nô tì trong phủ.

Mà Tiểu Oanh vì là nô tì riêng của Bảo Bảo nên chưa bị xử lý. Nhưng rất có thể hôm nay sẽ vì lý do này mà chịu phạt.

Bảo Bảo không muốn Tiểu Oanh bị phạt liền lên tiếng : " Ban nãy ta là người ép Tiểu Oanh, nàng ta không có lỗi, đừng nghĩ tới việc phạt nàng ấy. Nếu muốn phạt thì hãy phạt ta."

Dung Ma Ma nghe vậy thì chỉ khẽ lắc đầu tỏ ra không thể : " Thiếu gia nói đùa, ta nào dám phạt thiếu gia. Nếu thiếu gia đã nói vậy thì cứ là như vậy đi."

Nhưng trong lòng ả ta lại thầm mắng chửi thậm tệ : " Thằng nhóc miệng còn hôi sữa này hôm nay bạo dữ, nhưng mà ta có phạt con tiện tỳ kia thì ngươi cũng làm gì được ta."

Nói rồi Dung Ma Ma liền tiến tới kéo vai áo xuống, đồng thời kéo chiếc yếm đào lệch sang một bên để lộ một bên ngực, bầu ngực to tròn căng mọng làm cho Bảo Bảo sáng mắt. Không ngờ bà già này lại có bầu ngực hấp dẫn như vậy.

" Thiếu gia, để ta tạ tội với thiếu gia nha." Ding Ma Ma nũng nịu nói, ánh mắt dâm tình nhìn xuống thứ đang ngóc lên dưới quần của Bảo Bảo.

Sở dĩ bà ta làm thế bởi vì Bảo Bảo ban đầu cũng là một tên dâm tặc. Ở trong Phùng Phủ lén nhìn nô tì tắm rửa, ăn trộm yếm để vì thủ dâm. Là một tên bại hoại không gì không dám làm, mà Bảo Bảo hiện tại tuy không biến thái cỡ đó nhưng cũng được thơm lây.

Mỡ dâng đến miệng mà không húp thì quả là đáng tiếc, Bảo Bảo lập tức đứng dậy sau đó tiến đến ôm lấy vòng eo của Dung Ma Ma. Hắn há miệng ngậm lấy nhũ hoa hơi thâm đen nhưng căng cứng của Dung Ma Ma rồi bắt đầu bú mút.

" Ư....thiếu gia người mạnh bạo quá!" Dung Ma Ma rên lên một tiếng đầy dâm đãng.

Sau đó cả hai kéo nhau lên giường, y phục Dung Ma Ma cứ thế bị Bảo Bảo cởi ra. Thân thể tuy không còn son sắc nhưng cũng cực phẩm. Đặc biệt giữa đôi chân thon dài là vườn lông tươi tốt, có một khe hẹp ướt đẫm mời gọi.

Bảo Bảo lập tức cởi quần ra, đem thằng em cứng ngắc của mình đâm vào nơi ẩm ướt của Dung Ma Ma.

" Thiếu gia...mạnh quá....không chịu nổi....thiếu gia....aaaaa!" Dung Ma Ma rên rỉ trong khoái lạc. Ánh mắt đờ đẫn đắm chìm trong từng nhịp mạnh mẽ của Bảo Bảo.

Nhưng thực chất Dung Ma Ma đang âm mưu thủ đoạn, bà ta cũng là người tu luyện. Mới học được chút da lông và học được một bộ công pháp thải dương bổ âm. Đem dương khí của nam nhân hút sạch để bản thân mạnh lên.

Công pháp này hiệu quả nhất là với nam nhân có độ tuổi từ 12 tới 18, bà ta cũng đã câu dẫn không ít thiếu niên bên ngoài và hút cạn dương khí của họ.

" A...cứng quá.....thiếu gia thật...aaa...mạnh mẽ....ư....!" Dung Ma Ma rên rỉ khi dương vật của Bảo Bảo đâm nút cán trong âm đạo mình.

Bảo Bảo vừa đâm liên tục vào âm đạo đáng tuổi mẹ mình vừa cười thầm : " Để xem...ta cạn dương khí hay mụ cạn âm khí!"
 
CHƯƠNG 2 : TƯ THẾ NÀY CHƯA TỪNG GẶP
Dung Ma Ma bắt đầu cảm thấy không ổn, hình như sức mạnh của bản thân đang bị hút lấy từng chút một.

" Thiếu gia....aa.....dừng lại đi....aaa!" Dung Ma Ma dù sướng phát điên nhưng cũng không muốn bản thân bị hút đi sức mạnh đã nhọc công tu luyện.

Hai bàn tay nắm lấy tay của Bảo Bảo mà đẩy ra. Tuy nhiên Bảo Bảo không ngừng ra tăng nhịp nhấp, dương vật và âm đạo liên tục ma sát, dâm mật tiết ra nhầy nhụa ướt sũng.

" Dung Ma Ma....ta sướng quá....của bà khít quá, nó làm ta sướng đến điên cuồng." Bảo Bảo bắt đầu buông lời tán tỉnh, hắn muốn kéo dài thời gian để dùng khả năng của mình hút lấy âm khí của Dung Ma Ma.

" Ư...thiếu gia....ta đã có tuổi rồi không chịu nổi nữa...tha cho tôi đi...aaaa.!" Dung Ma Ma cắn môi cầu xin, bà có thể một chưởng đánh bay Bảo Bảo nhưng nếu làm như vậy thì hắn sẽ bị thương, đến lúc đó không biết ăn nói với gia củ thế nào.

Nhưng phải công nhận Bảo Bảo có dương vật vừa cứng vừa to, nó len lỏi vào sâu bên trong nơi thâm tình ướt át khiến Dung Ma Ma ngất ngây trong khoái lạc.

Tiếng da thịt va chạm nhau, Bảo Bảo rút dương vật ra khỏi âm đạo của Dung Ma Ma khiến cho dâm thủy trào ra ướt một khoảng nệm.

Dung Ma Ma tưởng mình sẽ thoát nhưng không, Bảo Bảo nắm eo của bà xoay lại khiến bà trong tư thế bò bằng tứ chi, mông chổng về phía dương vật của Bảo Bảo.

Bờ mông của bà không hề già nua mà ngược lại rất hấp dẫn, vòng eo nhỏ với bờ mông to một sự kết hợp hoàn hảo. Bảo Bảo cầm dương vật mình tìm đến nơi khe tình ướt át của Dung Ma Ma rồi đâm vào.


Dung Ma Ma điếng người chúi về phía trước, đây là loại tư thế gì đây. Dung Ma Ma cả đời cũng không thể ngờ rằng tới tuổi này sẽ được phai phá cho một kiểu quan hệ mới. Đây là thời đại cổ, chuyện chăm gối phòng the đối với nhiều người vẫn là cái gì đó rất xấu hổ khi được đề cập.

Kể cả là phu thê thì việc quan hệ cũng rất tẻ nhạt. Thường thì chỉ có một kiểu truyền thống đó là nữ nhân nằm ngửa banh chân ra còn nam nhân ở phía trên cầm công cụ gây án mà nhét vào nữ nhân sau đó nhấp rồi lên đỉnh. Thường thì chỉ nam nhân mới sướng còn nữ nhân chưa đạt được thỏa mãn. Cũng vì chuyện quan hệ là điều tế nhị nên dù nữ nhân có không thỏa mãn cũng không dám nói ra vì sẽ bị chửi là dâm dục, lăng loàn.

Ngay cả như Dung Ma Ma dù có tu luyện tà công hấp thụ dương khí nam nhân nhưng cũng chỉ là nằm cho nam nhân chơi. Chứ chưa bao giờ đổi tư thế vì không biết tư thế nào ngoài tư thế truyền thống.

Còn Bảo Bảo, hắn kiếp trước từng lập gia đình, trước khi làm tử tù hắn cũng là một người chồng. Hắn yêu vợ hắn, yêu cả lúc bình thường và lúc trên giường. Vợ hắn là một dâm nữ, bình thường đoan trang bao nhiêu thì khi ở trên giường đĩ thõa bấy nhiêu. Hắn yêu vợ hắn hết mực cũng vì điều đó.

Nhờ có cô vợ dâm nên hắn đã cùng nàng thử qua bao tư thế, bao nhiêu cảm xúc thăng hoa. Giờ ở một thân thể khác, một thế giới khác, hắn sẽ đem những gì mình biết làm cho nữ nhân ở thế giới này phải mê mệt vì hắn.

Phạch

Phạch

Phạch

Bảo Bảo giữ lấy eo của Dung Ma Ma, hông hắn thì liên tục đẩy thật mạnh khiến cho Dung Ma Ma chỉ biết gục đầu xuống mà rên rỉ, dương vật hắn cắm sâu bên trong âm đạo của Dung Ma Ma, mỗi lần rút ra nhẹ nhàng nhưng khi đẩy vào thì mạnh như máy dập.

" Hự....ta...ta không thể...ta....ta!" Dung Ma Ma cảm thấy bản thân yếu đi, càng sướng thì nàng càng yếu ớt. Lúc này không khác gì một cô gái bé nhỏ bị hấp diêm vậy.

Bảo Bảo đánh tét vào bờ mông tròn của Dung Ma Ma khiến bà ta hét lên trong sung sướng, Dung Ma Ma đầu tóc rối bời, đôi mắt lim dim tận hưởng khoái cảm nhân gian.

" Thiếu gia...ta....ta...không chịu nổi....cảm giác này....đừng mà thiếu gia....aaaaa.!" Dung Ma Ma toàn thân run lên, tận sâu trong cơ thể một cảm giác sung sướng đến điên cuồng lan ra toàn thân.

Đây là lần đầu tiên bà cảm nhận được điều này, Dung Ma Ma thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại trên cơ thể thiếu phụ lớn tuổi.

" Chết mất.....mình chết mất....thằng nhóc này....aaa....tuyệt quá....!" Dung Ma Ma không thể chịu thêm nữa, toàn thân như có điện giật mà run rẩy, môi mím chặt nhưng không thể ngăn được tiếng rên dâm đãng trong cổ họng.

Dung Ma Ma lên đỉnh, cửa động tình ướt át ứa ra mật ngọt nhầy nhụa trong khi dương vật và âm đạo vẫn không ngừng ma sát với nhau.

Dung Ma Ma hai má đỏ bừng, mồi hôi tiết ra ướt đẫm thân thể. Bảo Bảo biết thừa bà ta đã bị mình chơi cho lên đỉnh, tuy nhiên hắn phải công nhận rằng thân thể hiện tại khỏe mạnh vô cùng. Cho dù đã làm tình hơn 30 phút rồi, cảm giác sung sướng đến điên lên nhưng hắn hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc của mình.

Nhưng rồi thì tinh binh tích bên trong cũng bắt đầu bí bách, Bảo Bảo nhấp liền mấy chục cái thật mạnh rồi rút dương vật ra đem tinh dịch bắn khắp tấm lưng người thiếu phụ.

Dung Ma Ma sung sướng mệt mỏi đổ ập xuống nằm thở hổn hển, trên gương mặt còn chưa hết sự thỏa mãn và xen lẫn sự kinh ngạc. Kinh ngạc vì khả năng tình dục khủng bố của vị thiếu gia nhỏ gầy này.

Sau một hồi nằm hưởng thụ hết dư âm của cuộc hoan lạc, Dung Ma Ma tính cựa mình thì Bảo Bảo liền lấy áo của hắn lau hết tinh trên lưng cho bà, sau đó giả vờ có lỗi mà xin lỗi : " Dung Ma Ma ta xin lỗi, là ta không kiểm soát được bản thân mình. Ngươi đừng nói chuyện này với ai nhé!"

Dung Ma Ma biết Bảo Bảo dù khỏe đến đâu thì vẫn là đứa trẻ non nớt, nghĩ tới cảnh có thể dắt mũi thằng nhóc để thỉnh thoảng được cưỡi lên con quái vật gân guốc kia khiến Dung Ma Ma đỏ mặt, bĩu môi nói : " Thiếu gia xấu quá...vốn ta chỉ thương thiếu gia không có mẫu thân, muốn thiếu gia bú ta một chút thôi ai ngờ người lại....ấy ta....chuyện này mà đồn ra ngoài thì lão gia sẽ lột da ta mất huhu."

Dung Ma Ma bật khóc để tìm sự thương hai, mà Bảo Bảo cũng giỏi diễn. Hắn ôm lấy Dung Ma Ma rồi vỗ về : " Ngươi yên tâm ta không nói ngươi không nói chẳng ai có thể biết."

Dung Ma Ma cũng áp sát Bảo Bảo, thủ thỉ vào tai hắn : " Được...ta nghe thiếu gia, thiếu gia này ban nãy người ấy ta....thấy thế nào?"

Bảo Bảo đáp : " Tuyệt lắm, chưa bao giờ ta thấy sướng như vậy. Hóa ra đây là cái người ta nói là làm tình sao? Thật là tuyệt ước gì ngươi có thể cùng ta làm tình thường xuyên."

Dung Ma Ma vẻ mặt gian xảo, biết mình đã đi đúng hướng thì liền gật đầu tỏ ra ủy khuất mà nói : " Nếu thiếu gia đã thích thì ta sẵn lòng chiều người...thôi bây giờ ta phải đi làm việc rồi tạm biệt thiếu gia."

Hai người nắm tay quyến luyến không rời như đôi tình nhân sắp chia xa, Bảo Bảo cười lạnh trong lòng, sau đó không quên nhắc nhở : " À này đừng có phạt Tiểu Oanh của ta nhé!"

" Ta biết rồi thưa thiếu gia." Dung Ma Ma đáp, cảm thấy sự tức giận ban nãy đi đâu hết không còn hứng phạt Tiểu Oanh nữa.

Khi Dung Ma Ma rời đi thì Bảo Bảo liền nở một nụ cười đầy toan tính : " Dâm phụ, ngươi nghĩ ngươi có thể dùng nhan sắc cùng cái nơi già nua đó câu dẫn ta tiếp ư, để xem được bao lâu."

Bỗng Tiểu Oanh hốt hoảng chạy vào, đôi mắt ướt lệ mà nắm lấy áo của Bảo Bảo : " Huhu, cảm ơn thiếu gia đã xin Dung Ma Ma tha cho ta, ta cả đời nợ ngài, cả đời hầu hạ cho ngài."

" Ngốc, sau này nàng chỉ cần ở bên ta là được." Bảo Bảo ôm lấy vòng eo của Tiểu Oanh sau đó thì úp mặt vào bầu ngực của nàng. Sự hấp dẫn của bầu ngực nàng khiến Bảo Bảo không khỏi mê mẩn.

Mấy ngày sau, Bảo Bảo đang cùng Tiểu Oanh lượn lờ quanh phủ thì thấy được một cảnh tượng kì lạ, có hai nam nhân đứng đối diện nhau, ở bên dưới là hai viên đá hình tròn tinh xảo đã qua gia công. Cả hai đang nhìn chăm chú vào hai viên đá mà mồ hôi vã ra, gân xanh nổi đầy trên mặt.

" Tiểu Oanh, hai người đó đang làm gì vậy?" Bảo Bảo hỏi.

Tiểu Oanh lắc đầu : " Nô tì không biết ạ, đây cũng là lần đầu nhìn thấy thưa thiếu gia."

Bảo Bảo tò mò kéo Tiểu Oanh đến chỗ của hai nam nhân kia, bất ngờ trong hai viên đá thì một viên phát nổ, mảnh vỡ văng tung tóe. Bảo Bảo và Tiểu Oanh đều bị dọa cho giật mình.

Còn vị nam nhân áo đỏ thì bật cười khoái chí thành tiếng : " Haha ngươi lại thua rồi, tiền đi thanh lâu đêm qua ngươi phải trả haha."

" Chết tiệt, lần nào cũng thua." Nam nhân áo xanh nắm chặt tay nghiến răng cay cú, bất quá đã cá cược nên đành phải bỏ tiền như đã cược.

Lúc này Bảo Bảo cùng Tiểu Oanh đi tới, Bảo Bảo tò mò cầm viên đá còn nguyên vẹn lên và hỏi : " Hai vị ca ca, hai người đang chơi trò gì đó cho ta chơi cùng được không?"

Nam nhân áo đỏ tên Phùng Long, còn nam nhân áo xanh tên Phùng Cung. Cả hai đều là người của Phùng Gia, có họ hàng xa với gia chủ Phùng Thiệu Thiên. Theo vai vế thì là Bảo Bảo phải gọi là ca ca.

" Ồ Tiểu Bảo Bảo, ngươi tới thật đúng lúc." Phùng Long lên tiếng rồi đi tới lôi kéo Bảo Bảo về phía mình, Tiểu Oanh cũng bẽn lẽn đi theo.

" Ngươi muốn học thứ này?" Phùng Long hỏi Bảo Bảo.

Bảo Bảo gật đầu : " Đúng vậy, mong hai ca ca dạy cho ta, ta sẽ báo đáp."

" Báo đáp sao...haha tiểu tử ngươi cũng khá đó." Phùng Long và Phùng Cung đều bật cười thành tiếng.

Vậy là mấy ngày tiếp theo Bảo Bảo được hai người kia dạy cho cách làm nổ viên đá. Thực ra đó là một cách điều khiển Linh Khí, đem Linh Khí đặt vào trong một vật, tích tụ và nén lại sau đó kích hoạt cho nó phát nổ. Đương nhiên để làm được việc này không phải dễ, có người luyện cả đời chẳng thể làm được.

Còn Bảo Bảo, hắn học vài ngày không thấy có tiến triển gì làm cho hai vị ca ca kia cũng lắc đầu động viên : " Ngươi đừng lo, ta học 3 năm rồi mới được một chút, còn Phùng Cung cũng học 2 năm rồi mà chưa tiến triển gì, ngươi cứ cố gắng lên."


" Vậy sao, cảm ơn hai vị ca ca. Không biết ta có thể làm gì đền đáp hai vị đây ạ?" Bảo Bảo chớp chớp đôi mắt tỏ ra ngây ngô.

Phùng Long và Phùng Cung đều cùng nhìn nhau cười nham hiểm, sau đó nhìn về phía Tiểu Oanh phía sau lưng Bảo Bảo mà nói : " Vốn bọn ta chẳng muốn gì cao sang, hay là đệ cho nô tì của đệ ở chỗ bọn ta vài hôm rồi chúng ta trả lại cho đệ."

Tiểu Oanh nghe vậy lập tức tái xanh mặt, nàng ở đây đã mấy năm nên biết thừa hai tên Phùng Long và Phùng Cung này rất dâm dê, chuyên đi thanh lâu chơi gái, còn có mấy lần cưỡng dâm dân nữ nhà lành phải đền tiền, nếu để nàng rơi vào tay bọn chúng thì chỉ có tàn đời hoa.

" Muốn nàng ấy sa?" Bảo Bảo ngây thơ hỏi, khuôn mặt tỏ ra do dự.

Thấy vậy Tiểu Oanh càng sợ hãi, thiếu gia là đang do dự sao, chẳng lẽ nàng sắp phải chịu hai tên kia lăng nhục sao, như vậy thà chết còn hơn.

Hai tên Phùng Long và Phùng Cung ra sức thuyết phục Bảo Bảo, cả hai đã nhắm tới Tiểu Oanh lâu rồi nhưng vì là nô tỳ thân cận của riêng Bảo Bảo nên không dám đụng, nay nếu có thể thuyết phục Bảo Bảo tự giao ra thì còn gì bằng, có bị phát hiện bởi gia chủ thì cũng không quá nặng.

" Người của ta các ngươi xứng sao?" Bảo Bảo hừ lạnh trong lòng thầm nói.

Nhưng vẻ mặt bên ngoài thì vẫn tỏ ra ngây thơ, hắn liền lên tiếng : " Nhưng Tiểu Oanh đây là phụ thân ban cho ta, để ta hỏi ý kiến người trước đã."

" Ấy đừng, tiểu đệ đừng có lôi gia chủ vào đây. Việc này chỉ chúng ta được biết thôi." Phùng Long liền giải thích, gì chứ để gia chủ biết chuyện này thì cũng rách việc.

" Thôi thì không cần nàng ta, hay là đệ bao chúng ta một lần tới thanh lâu...thế nào hả?" Phùng Cung đảo mắt một cái, không đớp được mỹ nhân thì cũng phải có chút gì đó.

" Ý hay, chúng ta tới thanh lâu." Phùng Long gật đầu tán thành.

Thấy hai tên kia chuyển mục tiêu, Tiểu Oanh thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng thầm băn khoăn không biết lời ban nãy Bảo Bảo nói là thật hay đùa, nếu là thật thì chẳng lẽ chỉ cần lão gia đồng ý là nàng bị đem cho hai tên dâm tặc kia chơi đùa hay sao.

" Được thôi, ở đây ta cũng có chút tiền." Bảo Bảo hào phóng lấy ra túi tiền của mình. Cả hai tên kia thấy vậy bật cười thành tiếng. Sau đó cả ba tới thanh lâu để Tiểu Oanh ở nhà.

Phùng Gia nằm ở phía nam của Ngọc Long Vương Triều, nơi này có tòa thành thị tên Khởi Châu. Trong thành Khởi Châu có rất nhiều thanh lâu nhưng nổi tiếng nhất và xa hoa nhất là Như Ý Lâu.

Đứng trước tòa kiến trúc cao tới mười mấy tầng nhìn như một ngọn tháp, Bảo Bảo được một phen kinh ngạc vì thanh lâu lại hoành tráng cỡ này.

Đường phố buổi tối cũng rất nhộn nhịp, từng dòng người nối đuôi nhau qua lại. Mà trên tầng hai của Như Ý Lâu những mỹ nhân thanh tú đang vẫy mời khách quan.

Cử chỉ lẳng lơ, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai những nam nhân đi đường. Số kẻ đi cùng thê tử bị lườm cháy mắt, số kẻ thì cảu độc thân muốn vào bên trong hưởng thủ nhưng ngặt nỗi không có tiền, chỉ đành ngước nhìn cho đã thèm rồi tiếp tục làm bạn thân với cánh tay.

" Bảo Bảo à, năm nay đệ cũng sắp 14 tuổi rồi, cũng nên biết thế nào là nữ nhân rồi...để bọn ta đưa đệ vào trong." Phùng Long vỗ vai Bảo Bảo buông lời.

" Phải đó, trong này có đủ các mỹ nhân cho đệ chọn." Phùng Cung phụ họa.

" Vậy thì vào trong thôi...!" Bảo Bảo hứng khởi nói.
 
Ui chờ chap tiếp ạ
 
123b
ee88
anime sex
cliphot
X
Back
Top