
món quà ý nghĩa ng ấy tặng tôi vào ngày kỉ niệm cưới... Là chuyến đi ngủ qua đêm và 1 lời thông báo có bồ . Tạ ơn thiendia ... Ít ra thì vẫn còn thẳng . Tôi có thể nhẹ lòng đi chút ít. Nhưng mà tim vẫn nhói đau lắm. Suốt đoạn đg chở anh ta ra bến xe để đi chơi . Chẳng ai nói với nhau câu nào, chỉ là cái ngượng ngập. Dù sáng của ngày kỉ niệm , anh ta đã đụ tôi chóng vánh như 1 cách để xoa dịu tôi, để rồi đêm xuống, lại hằn vào tim tôi đủ thứ khó tả. Uh thì muốn sao cũng đc, chả ai cản đc ai nữa rồi. Giữ sức khoẻ là đc.
Muốn khóc quá

nhưng cái acc này nó bắt ko được khóc. Khỉ khô thiệt. Tên vs tủm. Vận mẹ vào đời làm giờ cứ trơ ra như vô cảm, nhưng kì thực... Muốn ôm lấy ng đó để lả đi , để kiệt quệ, để nạp lại tinh thần ... Vốn dĩ cứ đầy rồi lại vơi chất chứa nỗi niềm hằng bao nhiêu lần .
Ước gì , nỗi buồn của mình chỉ dừng lại việc luỵ tình ... Để có cớ ngu dại, có cớ sồn lên đi nhậu, có cớ nhõng nhẽo yếu đuối. Nhưng cái nghiệt ngã này ... Nó buộc mình phải mạnh mẽ, phải tự xoa dịu bản thân, phải tự trấn an, tự vạch ra đường đi cho cuộc đời. Dù rằng đéo biết có làm đc ko, nhưng mình cũng ko còn muốn chếch khi nghĩ đến cảnh phải rời đi nữa...
Con bé của ngày xưa chếch rồi, ng đàn bà của hôm nay ko biết sẽ ngủm lúc nào , thôi kệ đi. Nào tới thì tính !