- Tham gia
- 10/11/24
- Bài viết
- 241
- Cảm xúc
- 188
- Điểm
- 43
- Nơi ở
- Thủ Đức - Hồ Chí Minh
- Tín dụng
- 263.6
- Giới tính
- Nam
30 tuổi - Cái tuổi đủ biết mình muốn gì, mà đôi khi lại chẳng biết phải làm gì.
Thế mới buồn cười

Khiêm tốn ở mức 1m65, trời lại phú cho vị trí đối thủ nặng ký - 72kg. Đúng là ông trời không lấy hết cái gì của ai.
Nghe tới đây chắc có người nghĩ: "Ơ, tròn quá ta?". Ờ thì đúng là tròn.
Nhưng cũng may – theo lời vài cô gái mà tôi từng may mắn được đi chơi chung – tôi có duyên, mà là duyên gì thì các cô chỉ cười thôi.
Dĩ nhiên tôi không phải kiểu duyên như trai Hàn ôm guitar hát tình ca, mà là cái duyên kiểu Bắc – thật,
thẳng đấy, trai bắc nổi tiếng về gia trưởng nhưng đôi khi đá xoáy tí ti, lại làm người ta nhớ.
Vài người bảo tôi có cái miệng ăn nói “gãy gọn dễ tin”, vài người khác thì cười: “Ông mà im mồm thì buồn chết mất”. Tôi nghĩ chắc họ nói thật. Mà rõ dàng tôi còn cả cái miệng thích "liếm" nữa mà... Có lẽ vi tôi chưa đẹp, chưa giàu, nhưng tôi biết cách làm người khác vui. Ở cái tuổi 30 – người ta bắt đầu ngồi cà phê bàn chuyện nhà cửa, con cái – thì tôi vẫn thấy đời còn nhiều thứ… muốn khám phá, kể cả trên giường lẫn ngoài đời.


Tôi là trai Bắc, bước chân vào Sài Gòn năm 27 tuổi, mang theo một vali, vài bộ quần áo, và một đống hoài bão.
Đã có lúc Tôi nghi ngờ mình sẽ không hợp nơi này. Nhưng rồi Sài Gòn khiến tôi “dính” – nhẹ thì một lần uống cà phê chung bàn với cô gái tóc ngắn có hình xăm nhỏ sau gáy, nặng thì là mấy đêm nằm cạnh nhau chỉ để nghe tiếng quạt và tiếng thở không tên. Ở đây, người ta yêu thoáng hơn, dám nói thật hơn – kể cả chuyện tình dục.

Mà tôi cũng không ngại nói: tôi là đàn ông, tôi có nhu cầu. Có những tối đi làm về, mồ hôi còn chưa kịp khô, mà người đã "ngứa ngáy" trong lòng – chỉ muốn có một cái ôm, một bàn tay, hoặc hơn thế. Nhưng tôi không vồ vập nữa. Tôi chọn lọc. Tôi cần chút cảm xúc, trước khi cần thể xác. Tôi thèm được nghe một câu nói thật trước khi nghe một tiếng rên. Vì đàn ông tuổi này không còn thích những cuộc yêu ào ào, mà thích những lần chạm… có chiều sâu.
Sài Gòn dạy tôi điều đó. Rằng tình dục không phải là thứ xấu hổ,
mà là thứ cần được nói bằng một ngôn ngữ văn minh, thật lòng.
Thành phố này khiến tôi tự tin sống thật với nhu cầu của mình – không né tránh, cũng chẳng khoe khoang.
Tôi nghĩ ai rồi cũng cần một nơi để thuộc về. Với tôi, Sài Gòn không phải "mái nhà", nhưng là cái giường lớn, nơi tôi được nằm dài, được thở sâu, và được là mình – tròn trịa, vui vẻ, và đầy khao khát sống.
*** Góp vui cùng cả nhà vài ảnh kỷ niệm với FWB cũ ạ
Đính kèm