ST Em của mẹ kế

Khánh đang dán mắt vào màn ảnh chiếc máy điện toán, cặm cụi viết cho xong bản thảo. Tay chàng thoăn thoắt trên bàn phím, đổ những âm thanh lách cách. Nhấn vào mệnh lệnh completed, màn ảnh rào rào chạy, thay đổi liên tục theo ánh nhấp nháy của dàn đèn chớp bên bộ nhớ. Tiếng chuông điện thoại reo, cắt đứt sự tập trung của Khánh. Bực mình vì bị phá bất tử, chàng càu nhàu trong miệng tự trách đã quên không mở máy nhắn trong lúc làm việc. Tiếng chuông điện thoại reo đến lần thư tư, Khánh mới với tay nhấc máy:

– Hello, ai đó?

– Trời, Lan đó hả, đang ở đâu đó?

– Sao không cho Khánh hay sớm?

– Ðợi khoảng nửa tiếng Khánh ra đón ok?

– Bye.

Mặt tươi tỉnh hẳn lên, Khánh đánh mệnh lệnh chạy thử rồi để cho máy điện toán tự động làm việc, chàng đi vào phòng tắm rửa mặt và thay quần áo. Nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi tối, chàng vội vã phóng nhanh ra xe, đề máy rồi lao về hướng phi trường.

Trong phòng đợi của phi trường quốc nội Adelaide, Bạch Lan ngồi co ro trong chiếc áo choàng dài, nàng từ Brisbane bay về đây trên chuyến bay Virgin Blue 207. Thời tiết vào thu của Nam Úc khá lạnh với những cơn mưa phùn đang lắc rắc bên ngoài. Bạch Lan bỗng thèm một ly cà phê nóng, nàng đẩy hai vali hành lý vào quầy gửi và đi lại quán cà phê kế bên shop bán đồ lưu niệm. Trong quán chỉ còn vài người khách, chắc họ cũng chờ thân nhân như nàng. Gọi cà phê xong, Bạch Lan bấm mobile gọi cho Khánh:

– Hello, Khánh hả?

– Lan check out rồi.

– Hiện đang ngồi ở quán cà phê bên trong phi trường.

– Lan chờ ở đó, nhớ nghe!

– Bye honey!

Hơn ba giờ bay từ Brisbane về đây, nàng không cảm thấy gì mệt mỏi lắm. Chỉ có thời tiết giữa hai tiểu bang khiến nàng gai gai trong người. Làm việc cho Optus được hai năm, tháng trước nàng tình nguyện xin về Adelaide theo nhu cầu của công ty. Ðơn được chấp thuận khiến Bạch Lan rất vui. Vui vì được trở về sống chung với Khánh. Nàng ngồi nhâm nhi tách cà phê, nhớ lại những ngày đầu khi mối tình của họ vừa chớm nở. Lúc ấy nàng đang là cô sinh viên năm thứ hai ngành kinh tế tài chánh. Còn Khánh, chỉ mới ngấp nghé bước qua ngưỡng cửa bậc trung học…..

Nàng nhớ rõ lắm buổi trưa hôm đó, nhân dịp hè, từ Melbourne nàng về thăm gia đình người chị ruột đang sống tại Brisbane sau hai năm xa cách. Khi cánh cửa mở ra, một thanh niên lực lưỡng xuất hiện làm nàng chết sững vài giây mới nhận ra:

– Trời, Khánh đây hả?

– Chứ không lẽ người khác, dì Lan đi xa lâu quá nên quên hết!

– Khánh lớn quá rồi, dì nhận không ra. Cứ nghĩ là ba Khánh cho ai đó share nhà.

– Dì Lan xa nhà đã hai năm rồi, Khánh phải khác trước nhiều chứ, đâu còn giống như lúc dì còn ở nhà. Vô nhà đi, để Khánh xách đồ cho.

Bước vào trong nhà, mọi vật vẫn như xưa, không có gì đổi khác, ngoại trừ thằng bé Khánh bây giờ đã trở thành một thanh niên. Nó giống bố như đúc, cũng vầng trán ấy, khuôn mặt ấy nhưng to cao hơn bố gần một cái đầu. Bạch Lan vẫn cho rằng chị nàng tốt số, lấy được người chồng tuy hơi già hơn mình một chút, nhưng rất đẹp trai. Cái đẹp của ông anh rể có nét hao hao giống gương mặt tài tử Clint Eastwood với vầng trán cao, cặp mắt sâu và sáng trên khuôn mặt góc cạnh. Khuôn mặt ấy toát ra một vẻ nam tính đầy quyến rũ. Nhiều đêm học bài khuya, nàng nghe những tiếng động bên phòng chị. Biết anh rể và chị nàng đang say trong ái ân, tâm hồn cô bé mười tám tuổi cảm thấy rạo rực khôn tả, ước ao mình được thay chị, nằm trong vòng tay người đàn ông từng trải kia. Những tiếng rên trong đêm vắng ấy khiến nàng phải tắt đèn, xua khỏi đầu hình ảnh cặp trai gái đang trần truồng quấn quýt bên nhau. Nàng trằn trọc đi vào giấc ngủ không yên….

Sau đó, vì không muốn bị ám ảnh trong việc học, nàng đã phải về Melbourne ghi danh vào đại học tại đây. Hai năm sau, nàng trở lại mái nhà xưa, căn phòng cũ của nàng vẫn còn đó, mọi đồ đạc trong phòng không mảy may thay đổi. Chiếc bàn học trong góc, chiếc giường single phủ grap thẳng thướm, chiếc tủ quần áo sơn vẹc ni vẫn bóng không một vết bụi. Ðặt lưng trên chiếc giường êm ái ngày xưa rồi nhìn về phía Khánh còn đang đứng trước cửa phòng, nàng lên tiếng:

– Khi dì đi, sao Khánh không dọn vào phòng này?

– Khánh thích ở cái sleep-out cuối vườn hơn. Dì đi rồi, phòng này dành cho khách vãng lai. Mà có ai tới ngủ đâu, bạn bè của bố và dì Hai đâu có mấy người.

– À, cả nhà đi đâu hết rồi, bố, dì Hai và bé Tuyết đâu?

– Ði Sydney rồi! Cả nhà đi holiday hai tuần mới về.

– Sao Khánh không đi? Nàng thắc mắc

– Khánh ở nhà chờ kết quả thi và chuẩn bị ghi danh.

– Vậy là năm tới Khánh vào đại học rồi. Tính chọn trường nào chưa?

– Chưa biết nữa, trường nào cho học bổng Khánh vào trường đó.

– À, Khánh đói không? Nhà có gì ăn hả Khánh?

– Có đồ trong tủ lạnh nhưng nấu lâu lắm, để Khánh gọi pizza.

– Ừ gọi đi, lấy cái family đó! Cho dì đi tắm một cái.

Khánh bước ra khỏi phòng và khép cửa lại.

Tiếng nước từ vòi sen trong phòng tắm rào rào đổ. Bạch Lan quên không đóng cửa phòng tắm khiến những giọt nước bắn ra ngoài, văng trên mặt thảm lối đi. Khánh thấy vậy, bước tới khép cánh cửa lại. Chàng không cố ý, nhưng trong một góc mắt, hình ảnh người con gái với thân hình bốc lửa, trắng nhễ nhại, thấp thoáng hiện ra sau lớp kiếng mờ làm chàng bối rối. Một lúc sau, Lan bước ra bàn ăn, tươi mát trong chiếc váy dài trắng điểm những bông ngũ sắc. Miếng pizza family size thoáng chốc đã được hai người thanh toán gọn ghẽ.

– Khánh nghỉ hè không đi chơi đâu, ở nhà tu à?

– Mấy thằng bạn rủ đi lặn, đâm cá, nhưng Khánh không đi. Ðâm hoài cũng chán! Hơn nữa Khánh còn đang viết dở mấy cái webs.

– Nhận của ai vậy?

– Thì cũng loanh quanh, vài con nhạn là đà.

– Ðỡ không?

– Ðủ tiền mua mấy cuốn sách và tiêu vặt.

– Vậy là nhất Khánh rồi còn gì! Chẳng bù với dì, nhiều khi kẹt chẳng biết xoay đâu?

– Con gái nhiều nhu cầu hơn con trai nên…Sao dì không biên thư xin dì Hai?

– Ý dì muốn nói là ngày trước kia, còn bây giờ ngoài giờ học dì cũng có việc part-time cuối tuần, cũng không đến nỗi nào.

-Dì đi học xa nhiều khi kẹt, có gì cứ mail cho Khánh. Có thể Khánh giúp được dì…cũng đỡ phần nào.

– Thiệt sao? Thôi dì không dám, Khánh cũng đi học đâu có tiền. Nếu có chút đỉnh thì còn phải giao thiệp, đi chơi với bạn…

– Xì, mấy thằng quỷ sống đó, đi chơi với tụi nó làm gì tốn tiền. Toàn là câu cá, đâm cá, chơi banh vớ vẩn.

– Thế còn bạn gái?

– Làm gì có! Ðám con gái cùng tuổi là Khánh chúa ghét. Lúc nào cũng đỏng đảnh. Còn đi học mà bày đặt son phấn, ngứa cả mắt.

Nghe Khánh bình phẩm về đám bạn cùng tuổi, Bạch Lan cảm thấy tức cười. Trong thân hình lực lưỡng với dáng vẻ đàn ông ấy vẫn còn những suy nghĩ ngây thơ của cậu bé mười lăm khi xưa. Ngắm khuôn mặt điển trai với chiếc cằm vuông, bắt đầu có những nét xanh đen trên mép, biểu hiện của những chân lông sắp thành râu. Nàng cảm thấy một thoáng hồi hộp, nhưng cầm lòng lại, nheo mắt cười hóm hỉnh hỏi:

– Thế dì là con gái, Khánh cũng ghét luôn sao?

Mặt Khánh bỗng dưng đỏ bừng, ngập ngừng trả lời:

– Dì…khác chứ!.. Hơn nữa…

– Hơn nữa là sao? Nàng hỏi dồn.

Khánh lúng túng mặt càng đỏ hơn:

– Hơn nữa dì lớn hơn Khánh có ba tuổi thôi chứ mấy.

Nàng biết chọc cậu bé to xác kia đến đấy cũng đã đủ nên tát nựng trên má Khánh:

– Làm gì mà mắc cở mặt đỏ bừng vậy hả Khánh? Tính tình con gái là như thế, Khánh biết không. Mốt này, Khánh sẽ chết mệt vì cái tính đỏng đảnh nhõng nhẽo đó đấy!

– Còn lâu, sao…dì không như chúng nó?

– Sao Khánh biết dì không đỏng đảnh?

– Thôi Khánh chịu thua, không cãi lại dì. À, dì Lan xuống đây, Khánh có cái này cho dì.

Khánh lôi tay Bạch Lan vào chiếc nhà nhỏ cuối vườn. Căn phòng bừa bộn sách vở, thoáng mùi ẩm thấp. Nàng ngồi trên chiếc ghế độc nhất bên bàn máy điện toán, trong lúc Khánh lục lạo một thùng giấy lớn kê ở góc phòng và lôi ra một bức tranh khổ A3 đưa cho nàng:

– Cho dì đấy!

Nàng ngắm nghía bức tranh, nét vẽ một người con gái với mái tóc ngang vai bằng sơn dầu, chỗ đậm chỗ lợt rất lạ.

– Bức tranh này ở đâu vậy?

– Khánh vẽ đó!

– Trời, Khánh biết vẽ nữa hả?

– Chứ sao! Dì nhìn coi Khánh vẽ ai?

Nàng ngắm bức hình kỹ một lần nữa rồi lên tiếng:

– Thì vẽ một cô gái chứ có gì lạ đâu?

– Khánh vẽ dì đó, dì Lan ạ!

Nàng sững sờ tròn mắt nhìn Khánh. Mặt chàng đỏ bừng cúi xuống tránh ánh mắt nàng. Bạch Lan không ngờ. Trời ơi, thằng bé Khánh ngày xưa…không ngờ lại để ý đến người dì khác họ. Xúc động đến với nàng quá lớn, tình cảm giành cho Khánh trong một phút đã biến đổi hoàn toàn. Nàng không biết phản ứng ra sao, quăng vội bức tranh xuống sàn và chạy lên nhà trên, trốn vào phòng riêng, không dám ra gặp Khánh nữa. Nằm im lặng trên giường khá lâu. Trống ngực đập liên hồi, nàng hồi hộp lắm, không biết sẽ phải làm sao với lời tỏ tình thầm kín của Khánh.

Một lát sau có tiếng gõ cửa, giọng Khánh rụt rè cất lên:

– Dì Lan ơi! Dì thức hay ngủ? Cho Khánh vào nhé!

Nàng không biết tính sao, không lẽ trốn Khánh luôn. Tiếng gõ cửa gấp hơn, giọng Khánh xúc động vang lên:

– Cho Khánh vào nói chuyện với dì một chút, dì Lan à!

Nàng thấy Khánh giục quá bèn lên tiếng:

– Cửa không chốt đâu, Khánh vào đi.

Khánh đẩy cửa bước vào thấy nàng nằm quay mặt vào vách. Chàng ngồi xuống bên mép giường, im lặng một lúc rồi đưa tay xoay vai nàng quay trở ra. Nhìn vào mắt Bạch Lan, Khánh cất giọng thật cảm động:

– Dì cho Khánh xin lỗi. Khánh vô ý, làm dì buồn!

Nghe lời xin lỗi của Khánh, xúc động trong lòng nàng dâng cao hơn. Bạch Lan ngồi lên ôm lấy chàng, đầu gục xuống bờ vai rộng thổn thức:

– Không dì đâu có buồn, chỉ hơi ngỡ ngàng một chút thôi. Khánh không có lỗi gì cả. Tại…xúc động quá nên…sợ.

– Khánh thương dì lâu lắm rồi. Nhưng dì đâu có biết!

– Tại sao Khánh không để ý đến một cô gái khác, mà lại là…Lan?

– Dì hỏi vậy làm sao Khánh trả lời? Nhiều lần Khánh cũng cố quên, nhưng càng cố, Khánh lại càng nhớ dì hơn.

Lời tỏ tình của Khánh ngọt ngào và tha thiết quá khiến nàng cầm lòng không được nên cắn vào vai chàng.

– Sao nói nhớ mà Khánh không bao giờ gởi message cho Lan?

– Vì Khánh… sợ biết được dì có bồ, sẽ buồn thêm nên thà im lặng…

Trời ơi, nàng đâu ngờ Khánh lại yêu nàng như thế. Những khát khao rạo rực lúc còn là cô bé mười tám đang bừng sống dậy trong nàng. Bạch Lan bá lấy cổ Khánh, hôn chàng đắm đuối. Khánh ôm lấy nàng vào lòng, cả hai ngã xuống mặt nệm. Thân hình chàng đè trên người nàng họ run rẩy trong vòng tay nhau, trao nhau những nụ hôn say đắm. Tay Khánh luồn sâu vào lớp áo Bạch Lan, xoa trên bộ ngực no tròn khiến nàng oằn người đẩy chàng ra.

– Ðừng Khánh ơi, Lan…sợ lắm!

Khánh chưa tỉnh cơn say xiết chặt nàng hơn, tay luồn vào chiếc quần lót hồng kéo tuột xuống.

– Ðừng Khánh! Buông Lan ra đi… đừng mà…Lan lạy Khánh đó!

Bạch Lan xô mạnh Khánh ra, sửa lại xiêm áo bị sốc xếch. Mặt chàng tiu nghỉu, buồn so như đứa bé không được cho quà. Nàng thấy tội nghiệp, ôm lấy chàng.

– Khánh không giữ gìn cho Lan gì cả, lỡ có con rồi sao?

Nghe nàng nói thế, Khánh bỗng sực tỉnh, đứng lên tựa lưng vào tường trong nét mặt đăm chiêu. Bạch Lan lúc này cảm thấy thẹn thùng nên ngồi co gối, che khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Ðợi cho những rạo rực qua đi. Một lúc sau, nàng bước xuống giường và kéo Khánh ra phỏi phòng.

– Thôi đi ra ngoài đi, Lan muốn đi coi hát. Có phim hay lắm, đi Khánh!

Chàng không nói gì, chỉ cúi đầu bước theo nàng trong im lặng. Thấy Khánh có vẻ buồn, nàng bắt chuyện để làm giảm không khí nặng nề chung quanh:

– Khánh coi phim Serenades chưa?

– Chưa! Khánh ít coi phim lắm.

– Vậy hobbies của Khánh là gì?

– Thích đọc sách, chơi thể thao, nghe nhạc và đi dạo hơn.

– Vậy mình đi dạo nghe!

Hai người lên xe, ra khỏi nhà. Chiếc Scorpion cũ mèm của Khánh băng vào entry ra quốc lộ 4, tiến về hướng công viên quốc gia Koonalda. Trên đường đi, Bạch Lan luôn bắt chuyện quanh việc học và sinh hoạt trong giới sinh viên. Kể cho Khánh nghe về vài câu chuyện vui và những nick name mà sinh viên đặt cho các vị giáo sư khó tính.

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng bánh trước công viên. Hai người song đôi, vừa đi vừa nói chuyện dưới những tàng cây cao rợp bóng. Khánh bất chợt nắm tay Bạch Lan kéo nàng vào người, ôm lấy vòng eo thon, nhường lối cho đoàn xe đạp đang tiến về phía hai người. Nàng lâng lâng trong vòng tay chàng, đầu khẽ ngả vào bờ ngực nở nang săn chắc. Ðoàn xe của các tay cua-rơ lướt qua thật mau. Cảm giác được che chở của một con mái trong vòng tay ấm áp của con đực làm nàng ngất ngây sung sướng. Một thoảng im lặng trôi qua, Bạch Lan cất giọng, nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng:

– Khánh ơi! Sao Khánh lại thương Lan hả Khánh?

Tuy mới bước vào tuổi mười tám, chưa có kinh nghiệm trong tình yêu nhưng cảm nhận được sự rung động của nàng, Khánh không trả lời mà hôn lên tóc nàng. Một giây sau chàng mới lên tiếng:

– Thế dì có thương Khánh không?

– Thương! Nhưng mà…

– Sao?

– Lỡ bố Khánh và dì Hai biết được thì chết!

– Mặc họ, Khánh lớn rồi chứ bộ. Hơn nữa Khánh và dì đâu có họ hàng với nhau đâu mà sợ.

– Không được đâu Khánh ơi! Ðể từ từ Lan tính. Họ mà biết Khánh với Lan…lúc này chắc Lan trốn luôn đó!

– Nhưng sớm muộn gì họ cũng biết vậy.

– Ðành là vậy, nhưng lúc này thì không được đâu, chúng mình còn…mới quá. Ðể từ từ đã Khánh ạ! Thôi bỏ chuyện đó đi. Mà…ghét Khánh quá à!

Nàng ngúng nguẩy đẩy chàng ra.

– Khánh có làm gì đâu?

– Còn không làm gì hả?

Bạch Lan làm bộ giận, quay mặt đi chỗ khác khiến Khánh xốn xang trong lòng.

– Nếu Khánh có làm dì buồn, cho Khánh xin lỗi nha!

Nàng quay lại, lấy ngón tay dí vào trán chàng.

– Ðến lúc này mà vẫn gọi Lan bằng dì. Ngố ơi là ngố!

Khánh phì cười đáp:

– Tại Khánh quen miệng. Vậy đổi lại bằng…em được không?

– Không?

– Thế gọi bằng gì, darling hay honey?

Thấy anh chàng to xác mà khờ quá, nàng dụi đầu vào ngực Khánh khúc khích cười.

– Gọi bằng tên thôi, biết chưa khỉ ơi! Nhưng chỉ những lúc có hai đứa mình, còn trước mặt bố Khánh và dì Hai, Khánh vẫn phải xưng bằng dì như trước.

Nghe Bạch Lan nói, chàng cảm thấy cuộc tình này vui như một trò chơi trốn bắt hồi nhỏ, hồi hộp và thú vị vô cùng.

– Thế cho Khánh gọi thêm bằng darling và honey nhé! Ðược không…Lan? Chàng trả treo thêm.

– Ừ, cho phép Khánh đó! Nhưng nhớ là chỉ những lúc có hai đứa mình thôi nghe Khánh?

– Ok, thanks my darling!

Nhìn gương mặt tươi vui của Khánh, nàng thấy chàng đáng yêu quá. Chàng vẫn còn những nét hồn nhiên, ngây thơ như cậu bé Khánh thuở nào được nàng dắt đi học chung trường ở bậc tiểu học. Mười hai năm sau cậu bé con ngày xưa trở thành người tình của nàng. Hồi tưởng lại quá khứ, Bạch Lan mới nhận ra tình cảm thơ ấu của nàng giành cho Khánh đã nuôi lớn thành tình yêu. Hình bóng chàng đã khắc sâu trong tâm nàng lúc nào không biết.

– Lan mỏi chân rồi Khánh ơi, mình về thôi!

Hai người ra xe, trên đường về nhà, cả hai không nói gì vì mỗi người đều bận suy tư cho những ngày sắp tới. Gần đến nhà, bỗng Bạch Lan giật giọng gọi Khánh:

– Khánh, thắng xe lại đi!

Chàng không biết chuyện gì nhưng cũng làm theo. Nàng với tay lấy chiếc bóp phía ghế sau rồi mở cửa bước xuống xe.

– Khánh chờ một lát, Lan vào shop Chem trước mặt mua ít viên thuốc nhức đầu rồi ra liền.

– Ở nhà có mà.

– Biết rồi, nhưng Lan còn mua một ít đồ dùng cho phụ nữ nữa, anh chàng khờ của tôi ơi!

Vừa nói nàng vừa đưa tay bẹo vào má chàng rồi đi về phía nhà thuốc tây. Mười phút sau, nàng trở ra, họ trở về nhà vào lúc trời đã lên đèn.

Sau giờ cơm tối với những món ăn thật ngon miệng như canh chua cá hường, thịt kho trứng ăn với dưa chua và tráng miệng bằng xoài chín. Bạch Lan kéo tay Khánh về phòng riêng, họ nằm bên nhau trên chiếc giường single. Khánh háo hức ôm Bạch Lan vào lòng và hôn lên má nàng. Hai người quằn quại bên nhau làm chiếc giường rung lên kẽo kẹt như muốn xập. Nàng ngất ngư trước những cái hôn tham lam của Khánh. Lưỡi chàng lùa vào miệng nàng, uốn éo như con rắn rồi quyện lấy lưỡi nàng. Cả hai khóe miệng vờn lượn lẫn nhau, bám sát vào nhau đến hàng phút.

– Lan ngộp thở lắm rồi, ngưng lại một chút Khánh ơi!

Khánh nhả bờ môi nàng ra rồi đứng lên.

– Cái giường này nhỏ quá, để Khánh xuống nhà kho lấy chiếc nệm đôi lên.

Một lúc sau, chàng vác vào phòng chiếc nệm queen size vẫn còn tương đối mới và tấm grap trắng muốt. Ðặt tấm nệm xuống sàn và phủ grap xong, Khánh kéo tay Bạch Lan, nàng với lấy tấm chăn mỏng trùm lên cả hai rồi nằm xuống bên chàng. Vòng tay hai người tìm lấy nhau, môi lại tìm môi, họ quấn chặt lấy nhau trong đam mê. Bàn tay Khánh đang phiêu lưu, khám phá xuống vùng ngực nàng. Chàng đưa tay lột chiếc váy đầm ra, nàng không đeo bra, chỉ mặc chiếc quần lót hồng bé xíu bên trong, phơi bày những đường cong đầy hấp dẫn. Khánh ngắm nàng không chớp mắt khiến Bạch Lan mắc cở lấy tay che ngực lại. Chàng giải tỏa lẹ làng những vướng mắc trên người rồi nằm xuống bên nàng.

– Mình làm tình với nhau Lan nhé! Khánh háo hức ôm Bạch Lan vào lòng.

– Thì Lan có tiếc gì với Khánh đâu. Nhưng với một điều điện.

– Ðiều kiện gì, Lan nói đi?

– Khánh phải bao lại ok?

– Ok. À, chết rồi quên mất, Khánh không có condom, làm sao mà…

– Lúc nãy Lan có mua rồi cậu bé khờ ạ!

Khánh sực nhớ ra, lúc nàng bắt ngừng xe trước tiệm thuốc tây…Lan thật kín đáo, biết sẽ ngã vào vòng tay chàng đêm nay nên đã chuẩn bị trước.

– Ðâu rồi, đưa đây cho Khánh.

– Ðể chút xíu nữa đã. Bây giờ chúng mình nằm ôm nhau nói chuyện một lúc. Khi nào vào cuộc Lan đưa cho.

Nói đoạn Bạch Lan ôm sát Khánh vào lòng. Hai bầu vú nàng áp sát vào lồng ngực chàng khiến cơ thể cả hai như lên cơn sốt. Bắp đùi chàng luồn giữa hai vế nàng, một cảm giác nổi cộm phiá dưới. Nàng cảm nhận được sự sung sức đang toát ra trên thân thể cậu trai mới lớn.

– Cho Lan hỏi nghe.

– Lan muốn hỏi gì?

– Mà Khánh phải trả lời thật, không được dấu. Nếu Khánh dấu, biết được Lan giận cho coi.

– Ok, hỏi đi.

– Nào giờ Khánh đã gần đàn bà bao giờ chưa?

– Có, hai lần rồi.

– Ai vậy?

– Con nhỏ em thằng bạn. Vì tò mò thôi.

– Thế bây giờ còn gặp cô ta không?

– Dứt lâu rồi, từ năm ngoái lận, Khánh làm tình với nó có hai lần mà nó mang kể tùm lum, quê muốn chết!

– Thảo nào, nếu Khánh nói không là Lan biết xạo liền.

– Sao Lan biết?

– Vì Khánh hôn nghệ thuật lắm, biết không? Làm Lan ngất ngư, muốn đứng tim luôn đó.

– Còn Lan thì sao?

Khánh hỏi ngược lại khiến nàng nhớ trong một phút xúc cảm ngày trước, lỡ trao trinh tiết cho một người bạn trai cùng lớp. Gặp nhau được vài lần, anh chàng họ Sở chạy theo một cô gái tóc vàng. Nàng quên gã luôn từ dạo ấy. Từ đó đến nay, nàng không thèm để ý đến một gã đàn ông nào nữa. Nếu cơ thể bị bức xúc và dằn vặt, nàng tìm quên trong chiếc máy vibrator lúc nào cũng dấu trong chiếc bóp đầm bên hông. Tuy nhiên Bạch Lan sẽ chẳng bao giờ dại dột nói chuyện này ra với Khánh. Nàng làm mặt tỉnh, nũng nịu trả lời:

– Chưa Khánh ơi! Lan chưa bao giờ gần đàn ông cả. Nhưng…

– Nhưng sao hả Lan?

– Nhưng Lan không còn…màng trinh nữa.

– Lan nói Khánh chưa hiểu.

– Khánh đứng lấy chiếc bóp trên bàn cho Lan.

Chàng chồm người lấy xuống đưa cho nàng. Bạch Lan móc trong bóp ra chiếc máy bằng ngón tay cái đưa cho chàng.

– Vì cái này. Khánh biết đó, con trai hay gái cũng vậy. Khi tới tuổi trưởng thành, cơ thể đòi hỏi, khó chịu lắm. Lan không muốn lăng nhăng nên phải xử dụng máy, hiểu chưa?

Giải thích xong, Bạch Lan cho chiếc máy vào bóp và đặt xuống bên cạnh. Nàng đưa tay xuống phía dưới vuốt ve bộ phận sinh dục của Khánh. Thằng bé đang dựng lên, cong như một quả chuối già, nàng úp mặt vào ngực Khánh khúc khích cười.

– Eo ơi, thằng bé lớn quá, to con như Khánh vậy.

– Lan thích không?

Khánh rạo rực hỏi đưa tay mơn trớn hai bầu vú nàng. Bạch Lan vòng tay qua cổ Khánh, vít đầu chàng xuống ngực nàng.

– Cho Khánh đó, bú nó đi Khánh. Làm cho Lan thật sướng vào.

Biết nàng bắt đầu hứng khởi, Khánh vừa xoa bóp, vừa dùng lưỡi liếm khắp hai bầu vú săn cứng. Chàng lượn vòng lưỡi quanh đôi núm hồng một lúc rồi ngậm chặt lấy nó. Chiếc lưỡi nhám nhúa miết vào đầu vú khiến Bạch Lan oằn người vì sướng. Nàng rên lên trong xúc cảm:

– Khánh ơi…xoa…bướm Lan… đi!

Khánh đưa bàn tay xuống vùng hạ thể Bạch Lan xoa dịu dàng. Chất nhờn trong bướm đổ ra ướt tay chàng. Khánh nhẹ nhàng dùng ngón giữa miết vào giữa bướm rồi từ từ đút sâu vào. Một cảm giác vừa ấm, vừa trơn làm chàng rạo rực hơn. Chàng cọ ngón tay vào hai bên mép bướm khiến Bạch Lan rướn người lên trong ngây ngất. Nàng với tay lấy chiếc sắc bên cạnh, mở ra và đưa cho Khánh hộp condom.

– Bao lại đi Khánh.

Chàng ngồi dậy, mở hộp lấy một chiếc, xé bao ra rồi tròng vào chiếc đòn dài. Bạch Lan dang rộng đôi chân như đón chờ. Khánh một tay đỡ lấy eo nàng, tay kia, chàng nâng thằng bé lên đẩy vào miệng bướm. Chiếc đầu to tròn làm lỗ bướm căng ra, Khánh nhấn sâu thêm làm nàng như muốn nghẹt thở, nấc lên từng tiếng đứt đoạn. Chàng cúi người xuống ôm lấy Bạch Lan vào lòng, hai cánh tay luồn dưới nách rồi vòng lên ôm lấy khuôn mặt trái xoan trắng hồng. Chàng bắt đầu nhịp nhàng nhấp. Bạch Lan nhăn mặt rít lên trong cổ họng theo từng đợt sóng tình nhấp nhô. Khánh âu yếm hôn lên môi nàng, cả hai nhìn nhau mỉm cười trong đam mê

– Lan sướng không?

– Sướng…lắm…Khánh…ơi!

– Còn Khánh…có thích…không?

– Thích lắm Lan ạ! Khánh làm có mạnh lắm không?

– Không…đâu, cứ giữ…như vậy. Lan đang…sướng…lắm đó!

Chàng nhấp thêm một lúc rồi đổi cách, vừa nhấp vừa sàng khiến chiếc dương vật như một mũi khoan, trườn sâu vào thêm khiến Bạch Lan rú lên như con thú bị trúng tên của người thợ săn.

– Trời ơi! Khánh…làm Lan…chết mất!

– Ðau hả Lan? Chàng âu yếm hỏi.

– Không đâu… Lan sướng…lắm!

– Khánh chơi mạnh thêm nhé?

– Ừ, chơi Lan…mạnh nữa…đi Khánh,…mạnh nữa,…trời ơi…Khánh ơi…!!

Nàng gào lên từng hồi khiến các cơ bắp trong thân thể Khánh như căng ra. Chàng vừa nhấp vừa sàng liên tục. Nhanh hơn nữa, hơn nữa. Ðôi chân nàng giờ đây quấn chặt lấy chân Khánh. Chàng chơi mạnh đến nỗi như muốn nhấc bổng cả người nàng lên. Nước dưới vùng hạ thể của cặp tình nhân đổ ra lênh láng trên mặt nệm. Bạch Lan tưởng như cơ thể mình không còn một vùng da thịt nào mà không bị Khánh khám phá. Nàng ngất đi từng hồi trước sức chiếm đoạt đầy sinh lực của chàng. Hai cánh tay nàng bấu chặt lấy bờ vai Khánh

– Lan sắp…ra rồi…đừng…ngưng lại…Khánh ơi!

Người nàng căng cứng, quằn quại trong vòng tay Khánh rồi xiết lấy vai chàng. Móng tay nàng cào trên lưng chàng thành những vệt đỏ dài. Khánh thúc liên hồi như giã gạo khiến nàng chết cứng người. Chàng cảm nhận được sự co thắt của lỗ bướm đang bóp lấy dương vật, vắt lấy nguồn sinh khí trong thân thể chàng. Cả hai cùng rướn người lên một lúc, vòng tay cặp tình nhân ôm cứng nhau không rời. Họ lịm đi trong hoan khúc ái ân rã rời…

– Hi darling!

Bạch Lan giật mình khỏi cơn mê. Khánh đang đứng trước mặt nàng giang đôi tay đón chờ. Nàng lao vào lòng chàng. họ hôn nhau say đắm bất chấp sự có mặt của hai người khách trong quán. Cái hôn dài đến nửa phút hai người mới buông nhau ra.

– Sorry Lan! Chờ anh có lâu không?

– Muốn thành hòn vọng phu rồi đây nè!

– Tại cái đám football. Trận final nên xe cộ kín đường. Cho anh xin lỗi nghe! Hành lý đâu?

– Lan bỏ ngoài phòng gửi.

– Vậy ta ra lấy rồi về kẻo khuya.

Hai người bước về phía quầy gửi hành lý.

Căn town-house sáu phòng nằm trên sườn đồi. Cạnh đó là khu đất sáu mươi mẫu tây của đại học Flinder chan hòa nắng sớm. Tháng Chín là tháng xuân về trên lục địa Úc châu. Thời tiết thật mát với những làn gió xuân thoảng mùi oải hương, thổi về len lỏi vào từng căn phòng trong nhà.

Bạch Lan ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng sinh hoạt gia đình, ngả người dựa vào lưng ghế, chân duỗi thẳng đặt trên chiếc ghế đẩu thấp bọc nệm. Mắt nàng hướng ra khung cửa kiếng sau vườn. Cảnh thật đẹp. Một rừng hoa muôn sắc: đỏ, tím, vàng trải dài đến tận khu rừng thông xanh cuối chân đồi. Cạnh đó, giòng suối Ayri róc rách đổ những âm thanh trong vắt. Một số cây đào và hạnh nhân trong vườn nhà cũng nở từng chùm hoa trắng hồng xen lẫn những chồi xanh non, biểu hiện một sức sống sung mãn. Căn nhà được Khánh và Bạch Lan mua lại từ một trường trung học Công Giáo thuộc dòng Salesian vào đầu năm. Lúc đó Khánh vừa ra trường và được Motorolla tuyển dụng. Nàng và Khánh bàn tính cho con đường tương lai nên quyết định mua liền với giá gần bốn trăm ngàn. Dự tính của hai người bây giờ hầu như đã hoàn tất, chỉ còn một trở ngại nhỏ mà Bạch Lan bàn với Khánh tối qua. Ðó là bố Khánh và dì Hai, chị nàng.

Họ đã biết chuyện của hai người cách đây hơn một năm. Nàng nhớ trong một buổi tối nọ, nàng nhận được điện thoại của chị. Lời thăm hỏi của bà là những mắng nhiếc thậm tệ với thứ ngôn ngữ nàng chưa bao giờ nghe qua. Bạch Lan cố gắng giải thích nhưng không thể thấm qua bức tường bảo thủ cổ hũ ấy. Ít tháng sau, Khánh và nàng đáp máy bay về Brisbane trong một long-weekend để trực tiếp gặp họ. Một màn đấu khẩu kịch liệt sảy ra giữa hai bố con và hai chị em. Từ đó họ không còn liên lạc với nhau nữa.

Cuối năm nay, Khánh và Bạch Lan sẽ tổ chức đám cưới. Ðêm qua trong lúc nói chuyện với nhau hai người phân vân không biết có nên gửi thiệp cho bố Khánh và dì Hai không? Sau đó cả hai quyết định vẫn thông báo cho họ biết, còn họ có tham dự hay không cả hai không quan tâm lắm. Nàng và Khánh không thể chấp với những quan niệm cổ hũ ấy, họ phải sống cho hạnh phúc của chính mình. Ngoài trời hoa nở thắm mặt đất.

Ðêm qua, Bạch Lan và Khánh đã hưởng những khoái cảm tuyệt vời trong luân khúc ái ân. Chàng sung sức thật, ôm lấy nàng mà giày vò. Từ trên giường lăn xuống đất, hai người ngấu nghiến như muốn uống cạn nguồn sinh lực trong nhau. Một đêm chàng liên tục dằn ngửa nàng ra đến bốn lần khiến toàn thân nàng bây giờ mỏi nhừ. Trong trí nàng lúc này hiện lên một bức tranh so sánh giữa Khánh và Khaled, một mối tình phụ của nàng ở Melbourne.

Khaled là người gốc Trung Ðông, một nhân viên dưới quyền nàng. Anh chàng có dáng người dong dỏng cao với cặp mắt hoang vu như gió cát sa mạc. Trong những ngày xa Khánh với những nỗi nhớ da diết, nàng đã tìm đến Khaled cho vơi bớt cơn sầu. Ở người đàn ông Trung Ðông ấy, Bạch Lan tìm thấy một nguồn cảm hứng lạ. Nó bí ẩn, huyền thoại và nóng bỏng như những cơn bão cát cuồng loạn của xứ ngàn lẻ một đêm. Nàng ngã vào vòng tay Khaled trong một khách sạn sau khi họ dùng cơm tối tại một nhà hàng có những món ăn đặc thù Ấn Ðộ. Bạch Lan cho biết nàng đã đính hôn và chỉ liên hệ với Khaled trong vòng bí mật. Người đàn ông này đồng ý và cũng cho biết không muốn phản bội vợ đang còn kẹt tại quê nhà. Họ chỉ tìm đến nhau trong những cơn khát tình…

Hồi ức nàng đi xa hơn cho thấy cả hai đang trần truồng nằm bên nhau sau cơn ái ân nóng bỏng. Khaled như vẫn còn thèm khát trước tấm thân trắng muốt đầy mời mọc của Bạch Lan. Chàng mơn trớn trên hai bầu vú nàng, vừa xoa vừa bóp khiến hai bầu vú từ mềm mại chuyển sang săn lên, vươn cao như hai gò núi tuyết:

– Nói cho anh biết đi Lan. Tại sao phụ nữ Á Ðông lại nồng nàn trong phòng ngủ như thế. Thật diễm phúc cho anh chàng nào lấy được em làm vợ.

Nàng lâng lâng trong vòng tay chàng, đón nhận sự vuốt ve âu yếm ấy và đáp trả bằng cách xoa nắn dương vật chàng.

– Em không biết nữa. Cũng tùy người thôi anh ạ! Với em, em chỉ có cảm xúc khi gặp mẫu đàn ông có nét nam tính mạnh mẽ. Em không dễ dàng ngã vào vòng tay đàn ông đâu Khal ơi! Chẳng qua em đến với anh là vì nhớ người yêu quá. Hơn nữa anh cũng đặc biệt lắm đó, biết không?

– Có bằng hôn phu của Lan không?

Chàng xoa bướm nàng, cảm giác nhớp nháp trên bàn tay như báo cho Khaled biết nàng bắt đầu hứng khởi trở lại. Bạch Lan xoay người ôm xiết lấy eo chàng.

– Phụ nữ chúng em khó tính lắm. Không cho điểm và sắp hạng dễ dàng như đàn ông các anh tưởng đâu. Anh so với Khánh, mỗi người một vẻ. Khánh sung sức hơn anh nhiều, một đêm có thể chiều em đến ba bốn lần. Còn anh, hai lần là tối đa, ngược lại anh dai hơn Khánh. Mỗi lần Khal chơi em xong, em chỉ muốn chết.

Nghe nàng so sánh, lòng tự ái của Khaled nổi dậy, chàng chồm người đè Bạch Lan xuống, gắn vào môi nàng nụ hôn cuồng bạo như hút hết tinh túy trong người nàng ra. Nàng run lên trong cái hôn vũ bão ấy.

– Anh chơi Lan lần nữa nhé, để em biết anh cũng sung sức đâu thua Khánh của em.

Thấy anh chàng ham hố quá, nàng cười khúc khích bảo:

– Ðược rồi cưng ạ! Nhưng phải cho em đánh thức thằng bé của Khal dậy đã chứ. Mình sixty nine anh nhé?

Nói xong nàng trườn người khỏi vòng tay chàng, xoay đầu xuống phần hạ thể và nâng dương vật chàng lên. Bạch Lan ngậm hết nó vào miệng và mút thật điệu nghệ. Như một cô gái bé nhỏ đang say sưa mút cây cà rem to dài. Ðang ở trong trạng thái say ngủ, thằng bé dần dần tỉnh giấc trước sự đánh thức bởi bờ môi nàng, dài và to ra gấp ba lần hơn mức bình thường. Nàng đưa lưỡi quanh chiếc đầu to tròn đỏ bầm rồi cắn nhè nhẹ quanh cổ nó khiến Khaled suýt xoa, rạo rực như đang nướng người trên lửa.

Còn Khaled, chàng đang ngoạm lấy bướm Bạch Lan, dạo đường lưỡi trên những vùng cảm giác quanh lỗ bướm. Chàng liếm chất nước mằn mặn đang rỉ ra càng lúc càng nhiều và mút lấy chiếc mòng đỏ hồng khiến hai chân Bạch Lan run lên như muốn khuỵ xuống. Khaled biết giờ phút đã điểm, chàng bật mình dậy ôm xốc lấy eo nàng.

Bạch Lan trong tư thế quỳ gối, gập người sát mặt nệm, cặp mông tròn lẳn chổng lên cao khoe chiếc bướm xẻ hai đang căng phồng chờ đợi. Từ phía sau, chiếc dương vật đen xì như một thỏi sắt nguội lại rồi đẩy nó vào lỗ bướm. Hai tay ôm lấy eo Bạch Lan, chàng đụ liên hồi, không nhanh cũng không chậm, thật đều đặn. Chàng biết Bạch Lan là một người đàn bà khát tình, muốn thỏa mãn nàng phải kềm giữ xúc cảm lại càng lâu càng tốt, cho đến lúc nàng ngất ngư, van xin, lúc đó chàng mới thỏa mãn bằng những động tác vũ bão nhất.

Bạch Lan hai mắt nhắm nghiền, gương mặt dại đi. Môi nàng hé ra, cong lên cho chiếc lưỡi liếm vào. Thỉnh thoảng nàng lại rít lên những tiếng suýt xoa trong cổ họng và chìm vào cảm giác đê mê khác nhau. Cảm xúc trong người nàng càng lúc càng dâng cao, kéo dài như vô tận trước nghệ thuật làm tình điêu luyện của Khaled. Cơ thể nàng lúc này đầy những rạo rực hừng hực lửa, hàm răng nàng đánh cầm cập như muốn cắn vào lưỡi, bật lên tiếng van xin:

– Mạnh…nữa lên…Khal ơi!..Khal..chơi em..sướng quá!..

Chàng biết Bạch Lan đang trong tình trạng đi vào hôn mê. Muốn kéo dài giây phút ái ân nên chàng đổi kiểu, xoay nàng nằm ngửa lên và với lấy chiếc gối kê dưới mông nàng. Cặp chân dài thuôn nuột của nàng được Khaled dạng ra, khoác qua bờ vai chàng làm chiếc bướm nâng cao thêm. Từ trên, chiếc dương vật hung hãn thọc sâu vào khe bướm đến lút cán khiến Bạch Lan oằn người trước lối chơi táo bạo này. Vòng mông Khaled nhấp nhô liên tục như xẻ đôi người nàng ra.

– Trời ơi, chết em Khal ơi! Anh bỏ bớt một chân em xuống đi không thôi gãy xương mất.

Biết nàng bị đau, chàng hối hận vì chơi hơi tàn bạo nên bỏ một chân nàng xuống.

– Cho anh xin lỗi. Lan có đau lắm không?

– Hơi đau một chút, vì anh nâng chân em lên quá cao, bây giờ thì hết rồi. Khal chơi mạnh lên đi, mạnh lên em mới sướng.

Ðược nàng khuyến khích, chàng khoan thai múa chiếc gậy thần thúc vào bướm nàng, lúc nhặt lúc khoan như người nhạc trưởng đang say sưa trong giòng nhạc tình ca bất tử. Giữ nhịp điệu như thế lâu đến mười phút, sau đó chàng tăng nhịp nhanh hơn, mạnh hơn. Hai bàn tay nàng bấu chặt lấy thành giường, giữ người lại cho khỏi văng xuống đất, nàng nấc lên những tiếng đứt đoạn:

– Trời ơi…Khal chơi em…sướng quá Khal ơi!..

– Anh hiếp cho em chết Lan nhé!

Khaled muốn gieo vào đầu nàng một cảm giác chiếm đoạt. Bạch Lan biết ý nên oằn người, co bướm lại miết vào dương vật chàng, giọng hực lên trong mê man:

– Hiếp em đi Khal…hiếp…mạnh thêm nữa…Khal ơi! Nhanh lên…nhanh nữa lên…em sắp ra…rồi đây.

Hai bàn tay Bạch Lan bấu chặt xuống mặt nệm, cong người chịu đựng trước sức cọ sát như xoáy sâu dưới phần hạ thể. Bướm nàng co thắt liên tục bóp chặt lấy dương vật chàng. Mắt nàng đã lạc thần, miệng lắp bắp không nên lời:

– Em…ra rồi…Khal ơi! Ngưng…đi anh…tha cho em…đi Khal…!

Nhưng Khaled chưa chịu buông tha, chàng tăng tốc độ, nhịp nhanh hơn nữa, lâu đến hàng phút. Bạch Lan chịu không nổi, quằn quại dưới sức dai dẳng của chàng, rú lên như con thú bị trúng tên:

– Em chết mất Khal ơi! Anh chơi dai quá… rách hết bướm em rồi…Tha cho em đi Khal! Em lạy anh đó…Trời ơi!

Nàng gào lên trong cảm giác bị hiếp dâm thật sự. Lúc này Khaled mới chịu xuất tinh, chàng rướn người lên trong hơi thở dồn dập, dồn dập rồi gục xuống trên thân thể Bạch Lan. Cả hai ôm lấy nhau, ngất đi không còn biết gì nữa…

Mười lăm phút sau, hai người mới ra khỏi cơn say. Khaled xiết vòng tay quanh người nàng, hôn lên đôi môi đang còn lóng lánh dấu ái ân. Bạch Lan cuồng nhiệt vít đầu chàng xuống đáp trả. Cả hai xoắn lấy nhau hàng phút, sau đó nàng đẩy chàng ra giọng nũng nịu:

– Khal làm em muốn chết vậy đó!

– Anh muốn gởi cho Lan một cảm giác ái ân đặc biệt, để sau này em sẽ nhớ mãi những kỷ niệm gối chăn của hai đứa mình. Thế Lan có cảm thấy anh khác với hôn phu của em không?

– Khác nhiều lắm Khal ạ! Với Khánh, ngày nào em cũng thèm khát ái ân, và ngày nào Khánh cũng có thể chiều em được. Còn với Khal, em ân ái với anh một ngày, cả tuần sau vẫn còn cảm thấy đê mê. Cảm giác rần rật dưới bướm em bây giờ vẫn tràn đầy. Anh làm sao có được nghệ thuật làm tình dai dẳng như vậy hả Khal?

– Phải luyện tập Lan à! Luyện tập để làm chủ được hệ thống thần kinh, kiềm chế được cảm xúc. Xa hơn nữa, phải biết áp dụng kinh nghiệm phù hợp với người bạn tình. Những điều này đều được chỉ dẫn cặn kẽ trong bộ kinh Kamasutra của người Ấn Ðộ. Bộ kinh này anh đã được học từ lâu, để anh gởi cho Lan một bộ. Làm đàn ông mà không biết bộ kinh này là cả một sự thiếu sót lớn, Lan nên cùng chồng tham khảo nó và áp dụng trong nghệ thuật gối chăn. Anh chắc chắn cả hai sẽ đạt được cảm giác khoái lạc tột đỉnh trong ái ân. Lúc đó Lan có xa chồng hàng tháng cũng không cần phải tìm đến anh nữa. Lúc nãy anh chơi Lan hơi mạnh, có đau lắm không em?

Khaled vuốt ve mông nàng và kéo sát thân hình nàng vào người. Ðầu nàng gối trên cánh tay chàng thủ thỉ:

– Em không cảm thấy đau, nhưng bướm em bây giờ rát và nóng bừng như bị thoa dầu vậy. Có sao không anh?

– Không sao đâu, để anh giúp cho, chút xíu là hết liền.

Chàng đưa tay tìm xuống giữa hai bắp đùi nàng, xoa thật dịu dàng trên đôi cánh bướm còn chưa khép. Cảm giác do bàn tay Khaled mang lại khiến Bạch Lan thật dễ chịu. Nàng nhắm mắt thả hồn lâng lâng theo sự mơn trớn êm ái ấy và đi vào giấc mộng êm đềm…

Mối quan hệ của Bạch Lan với Khaled kéo dài cả năm trời. Nó giúp nàng xoa dịu nỗi cô đơn khi không có Khánh bên cạnh. Bây giờ trở về sống với Khánh, nàng nhớ lại những kỷ niệm nóng bỏng trong bao đêm cuồng loạn truy hoan cùng Khaled. Nàng cố xua đuổi những hình ảnh ấy đi để chỉ còn biết một mình Khánh trong tháng ngày sắp tới. Nàng tự cảm thấy có lỗi cùng Khánh. Tội nghiệp chàng, đâu biết được người vợ sắp cưới đã dấu chàng hai mối tình con. Cả ba hình ảnh cùng hiện lên trong trí Bạch Lan một lúc. Ba người đàn ông, mỗi người một vẻ điêu luyện khác nhau. Ðêm nay, nàng sẽ khéo léo chỉ cho Khánh những kinh nghiệm nàng có được từ hai người đàn ông trước, để chàng phải là vô địch trong nghệ thuật gối chăn. Nàng đưa tay vuốt nhẹ trên đôi gò ngực căng phồng sau lớp áo, miệng mỉm cười đê mê. Ngoài trời nắng vẫn chan hoà, hoa vẫn ngào ngạt hương thơm quyến rũ đàn bướm xuân, tô điểm cho thiên nhiên bức tranh tuyệt tác của đời sống muôn loài ……
 
Back
Top