fb68
68 game bài
32win
truyện sex
X

điều khó hiểu

Chào giới đồng dâm, lâu rồi mình không lên, mọi chuyện giờ đã khác xưa. MÌnh và bx H của mình sống với nhau khá hạnh phúc, dù rằng cũng có khối chuyện linh ta linh tinh. Gần đây cũng có chút muộn phiền, do chuyện kinh tế, quy luật chung thôi, nhưng giờ cũng ổn. mình không nhớ ai còn nhớ mình những năm 2012-2013 đoạn mình viết chuyện thời còn lauxanh.us ấy, chuyện tình lê thê của mình thực ra cũng chỉ là trải nghiệm cuộc đời, thời ăn chơi, giờ H mỗi lần nhắc lại hay hờn dỗi. có lúc lại chẳng tin mình vì dù chó chơi bời ra sao, lòng mình chỉ có 1 người.



Gần đây, tớ có về nhà bà con bên vợ, thực ra mình cũng không quan tâm lắm, chỉ là H vui, mình sẵn sàng vậy thôi. Có gặp lại cô em gái, mà giờ ăn mặc như kiểu trai, đến mình nhận không ra.

  • Có phải N không?
  • Dạ!
  • Ơ, sao?
  • Nhìn men không? A 2?
  • ừ! Sút chút không biết ai!
Kiểu tôi cũng bất ngờ, vì 5-6 năm rồi mới gặp lại, cái ngày nó còn đứa con gái mới học 11-12, theo H xuống chỗ tôi làm việc chơi. Thực ra lúc ấy tôi với H ít ở gần nhau, nên lúc gặp nhau hay quấn lấy nhau, thể hiện tình cảm. Chuyện đó cũng không có gì, nếu không có chuyện sự cố cúp điện, H nói:

N em vào tắm trước đi, lấy đt chị vô đi.

Tôi không thể cầm được cảm xúc, nên lại gần chỗ cô ấy ngồi, sau khi cái bóng đã bước vào phòng tắm. tôi đặt tay lên vai H, sờ mó, kiểu thiếu thốn tình cảm hổm nay. Rồi thậm chí sờ vào ngực nàng, chậm chậm vuốt ve, hôn lên bờ môi ấy, không khỏi sờ soạn… đôi môi mềm, cặp ngực ấy… đang mãi mê, đắm chìm, giật thót mình khi nghe tiếng

N Lấy dùm chị cái khăn trong cặp.

Tôi vô cùng bối rối, nhận ra mình nhầm người, tôi sợ hãi, đầu óc bấn loạn… như điến người

Nhanh, chị lạnh

Nghe vọng ấp úng,

Dạ!

Rồi xô tôi ra,

Sau đó, cái cảm giác vụng trộm lại khiến tôi có chút sợ hãi, chột dạ, dù rằng là sự cố. tôi thực sự không hề có ý gì với N, vì lúc đó tôi chỉ có H và công việc. giờ gặp lại có chút thẹm thùng. Giờ N cũng đã lớn, lại chọn cái phong cách tomboy trông cứ như thằng đàn trẻ trâu. Nhìn không mới quen mắt.

Tối đó tôi có hỏi với H về chuyện N, được biết là kể từ mấy năm trước có người dạm hỏi, song bị ẻm từ chối, kiểu nữa đường đám hỏi rồi lại từ hôn. Cũng không hiểu vì lý do gì, kể từ ngày đó N chuyển hệ sang quen con gái.

Mai bạn nó vô, nghe nói cũng xinh lắm

Thực ra tôi cũng chẳng quan tâm là đẹp hay xấu, chỉ có lòng tôi có xíu tò mò tại sao con bé cũng xinh, vậy giờ lại thành less, uổng thế?
 
Tôi cũng chẳng mấy quan tâm, chỉ có điều mẹ của N đồng ý cho 2 đứa nó quen nhau, kiểu coi tụi nó là con dâu trong nhà luôn ấy. Con bé ấy tên Q, cũng tạm, cũng xinh, nhưng qua nhiều chuyện tôi thấy bọn nó cũng hợp nhau. Nên cũng chẳng quan tâm lắm đến chuyện tình cảm ấy, chuyện gia đình, về đám tiệc, nên mình cũng khá nhiều việc cần làm. Chỉ có bữa đãi tiệc cưới, con bé Q mặc váy trắng, trông thật quyến rũ, làm tôi có chút xao xuyến. nhưng chỉ là vụt qua, rồi lại tiếp tục chụp ảnh cùng gia đình. Chí là lúc cạnh Q kiến tôi mê mẩn cái mùi hương ấy, mái tóc mượt mà, óng ả, có chút rung động trong tôi.

Tối đó tôi tầm 2h sáng mới tiếp khách xong, nên ra phía sau nhà nằm ngủ trên giường, và chẳng quan tâm tới gì nữa. tầm 5h sáng tôi nghe có tiếng xì sào, hình như ai đó đang cải nhau, đến lúc nghe có tiếng động tay động chân mới chạy ra can.

Thôi! Có gì từ từ nói

N đánh bạn gái Q của nó, mình thấy dấu tay còn in trên má, Q khóc thúc thích

  • Em không đồng ý, em chiều anh, nhưng không phải chuyện gì cũng nghe theo anh
  • Mày có quyền, mày cút luôn khỏi cuộc đời tao.
Tôi đẩy N ra, giọng ra lệnh

  • Em vô nhà! Không nói nữa
  • Con điếm, không có a2 tao đánh mày nhừ xương
  • Được rồi
Q khóc thúc thích, N bước vào nhà, miệng vẫn láp giáp gì đó, kiểu cũng còn tức tối. Q ngã hẳn vào lòng tôi, rồi khóc rống lên, tôi chẳng biết làm gì, để yên 1 lúc rồi nói

Kể A2 nghe, có gì anh khuyên giúp, N nó cứng đầu lắm, nghe vợ anh nói về nó.

Q khóc dữ hơn, rồi 1 lúc sau mới nói

  • N nó điên rồi, em nói không được
  • Ơ? Sao?
  • Hu hu…
Dỗ mãi, vừa mệt, vừa nói,

  • Nhà em gần đây không? Anh kiêu tài xế chỡ em về.
  • Nhưng…
Tôi rút cad ra, đưa em nó, biểu có gì gọi nói sau, nhà đang lu bu, không tiện. 1 phần sợ H nó thấy lại ghen tuông không đáng, thực ra tụi less này cũng có nhiều chuyện khó mà tâm sự. tôi cũng chẳng có tâm trạng, chỉ vì con bé Q nó xinh quá nên có chút mũi lòng.

Sau đám tôi cũng quên mất mọi việc hôm đó, tôi về nơi làm việc như mỗi ngày. Điện thoại có số lạ, thường tôi cũng chẳng bắt máy, nhưng thấy tin nhắn : “em Q, bạn gái…” nên gọi lại

  • Anh nghe!
  • Hu hu hu…
Rồi 1 tràng, những chuyện không đâu, tôi thực sự không hiểu sao lại dính vào đống bòng bông này.

  • Anh hiểu rồi, anh nghĩ 2 đứa nên kết thức đi, chứ vậy hoài không được
  • Nhưng em…
Tôi bị làm phiền, suốt 1 tuần, và rất bực nên hôm đó tôi có hẹn, thứ 3 tới mình gặp nhau, tầm 8-9h tối. Hôm đó H dẫn mấy nhỏ về nhà chơi, còn mình tôi, nên cũng có chút rãnh rỗi. giờ đó tôi cũng xong việc cả, thường hay đi cà phê thư giản xíu rồi ngủ. Nên thực sự cũng rãnh, và bản thân cũng muốn giải quyết cho xong việc với đám nhóc này.
 
Tôi gặp Q với vẻ mặt tiều tụy, mắt sưng khá nhiều, ngồi đợi tôi từ sớm. Dù vậy em ấy vẫn toát lên vẻ đẹp khá quý phái, cái thần thái khiến người ta thích ngắm nhìn. Gặp tôi Q đứng lên, gật đầu chào, rồi mới lễ phép ngồi xuống, ý muốn tôi ngồi cạnh. Tôi từ chối, ngồi chếch sang trái 1 xíu so với Q

  • Chuyện gì? Em cứ nói luôn đi.
  • Dạ! em không biết từ đâu! Nhưng nhiều chuyện khó nói lắm
Tôi hỏi thăm 1 xíu, rồi mới hiểu được là, thực ra em họ less của bx tôi rất tốt với gia đình bé Q này. Cảm giác như Q nó cảm thấy còn nợ N này nên mãi không thể buông. Dù rằng lòng Q cũng chẳng còn yêu, thế gian, quá nhiều việc phiền muộn và khó hiểu.

  • Anh tạm hiểu, nhưng 2 đứa cứ như vậy đi, sao N hay bạo hành em vậy?
  • À, thực ra nếu tụi em không có chuyện gì, nhưng kể từ ngày N nó dính vô cái hội…
Trời ơi! Thực ra tôi trải qua nên hiểu nó phức tạp, với lại chuyện cảm xúc, biến thái của hội less này cũng phức tạp. Đặc biệt lại hay tổ chức ăn nhậu xong lại tình dục hỗn tạp này, điều con bé lo cho bản thân, lo luôn cho N. Tôi chỉ khuyên:

  • Thôi anh hiểu rồi, em tạm thời lánh mặt N đi, đặc biệt hội nhóm đó không nên tham gia. Anh suy nghĩ xíu rồi sẽ trả lời em sau.
  • Em cám ơn Anh nhiều lắm, giờ em hiểu sao N cứ ngững mộ chị H, có người chồng như anh.
  • Không em, anh không tốt như em nghĩ đâu! Chẳng qua anh từng trải qua, nên anh hiểu thôi.
  • Nhưng…
Tôi không để em nó nói thêm, mà mời em nó về, dù nó không cam tâm, hẹn sẽ tìm cách giải quyết sớm cho sự việc nghiêm trọng này. Thực ra việc đó là điều tôi không muốn thấy, tôi cũng chẳng hiểu sao N lại buông thả đến vậy???

Mấy hôm sao bx tôi về tôi có hỏi thăm, nhưng H chỉ trả lời kiểu kiểu cho qua chuyện. Thực ra H cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, tôi rối rắm thêm, và không biết phải làm sao? Mà chuyện đời không biết nó chẳng sao, biết rồi cứ bức rức, không yên.

Tôi vẫn liên hệ, nói chuyện qua lại với Q bạn gái của cô em họ ấy, rồi 1 hôm Q gọi tôi có vẻ hoang mang,

  • Tới nữa rồi anh, N bắt em đi chơi với mấy bạn trong cái hội đó nữa.
  • Ơ… em không được thỏa hiệp
  • Nhưng nói em không đi là chia tay em.
  • Em càng không nên đi,
Em nó lo lắng lắm, đợt này nói không đi là chia tay… nhức cả đầu, tôi chợt nảy ra ý.

  • Không ấy em nói có quen với người bạn này, rủ chơi cùng, mà em cảm thấy kín đáo hơn, nên em muốn N đi cùng em.
  • Được không anh?
  • Được, em cứ làm theo anh, có gì anh sắp xếp. Quan trọng em rủ được N theo thôi, chuyện còn lại anh lo được
Không hiểu sao Q nó tin tôi, tôi tức tốc nhờ vả bạn bè cũ, cũng may có con bé cũng sành điệu, nhìn cũng hơi hướng tomboy chịu giúp (tốn cũng bộn tiền). Đau cả đầu, không phải vì hoàn cảnh gia đình con bé em họ này mồ côi, mẹ này nọ, và cũng từng rất thương bx mình thì mình cũng chẳng rãnh vậy.
 
Sau 1 vài lần chơi bời, theo ý đồ của tôi, kiểu cũng hơi xa hoa, trụy lạc, theo đúng ý đồ của tôi. Tôi hiểu ra 1 số chuyện, kiểu tụi này sống kiểu bất cần đời, tuy con bé em họ như vậy, nhưng chuyện tình dục em nó không rành lắm, chỉ là kiểu chị em kích thích nhau là chính. Và sâu thẩm có điều gì đó làm em nó như vậy, thực ra bản thân Q cũng chẳng hiểu. Lần đó tôi gặp Q

  • Em đỡ sợ hơn chưa?
  • Dạ, em cám ơn anh 2, người anh gởi không làm gì em, nhưng kiểu nữa em cũng đỡ sợ
  • Em còn con gái?
  • Dạ!
Tôi bàng hoàng, thì ra bọn này chưa từng quan hệ với đàn ông, chỉ là bọn con gái coi sex rồi này nọ thôi.

  • Em biết rất nhiều thứ mà tụi em không thể hiểu được không?
  • Dạ! cũng may là có anh 2.
  • Em hỏi nó xem muốn được chơi cảm giác mạnh không?
  • Em không hiểu?
  • Kiểu quan hệ như với khác giới luôn á!
  • Chắc N giết em!
  • Không thì nhờ con bé kia đem cu giả chơi nó!
  • Chắc vậy thôi anh 2, chứ chuyện kia em không dám nói.
  • Chốt vậy đi! Có gì báo anh
Em nó không còn bị đánh nữa, mà được em họ Less của vợ tôi thương nhiều lắm. Tôi sắp xếp nhờ việc đeo dương vật giả để phá trinh cô em vợ less ấy, để em ấy biết mùi đời. Nhưng rồi lòng thắt lại, không đành, tôi gọi với con bé tôi hay nhờ vả hỗm nay

  • Nói với nó chơi kích thích, bịt mắt!
  • Anh muốn chơi em họ à?
Tôi cười, kiểu con bé cũng thông minh. Mọi chuyện cùng gặp 1 số sự cố, sau đó mới đến ngày. Tôi đến bày trí phòng ốc theo ý mình, 1 chút rượu nhẹ của bạn gởi tặng lâu không dùng. Mọi việc khá thuận lợi, đến khi N bị bịt mắt nó lại hoang mang, nên để Q bị bịt mắt, con bé tôi nhờ với bạn nó đeo cu giả chơi con bé Q, tôi chứng kiến cả, nhưng không xem vào. Kiểu trong thâm tâm con bé em họ này cũng có chút sợ hãy, Q cũng khá dũng cảm, dù vậy cũng khá đau, sau đó cũng được N vỗ về.

Sau đó Q gặp tôi khóc nức nỡ,

  • Anh 2 không nghĩ lại kéo em vào chuyện này lớn vậy, ngoài dự kiến
  • Em không trách anh! Em khóc vì đến giờ anh vẫn muốn giúp tụi em.
  • À! Không có gì đâu Q em! Em thực sự biết ơn anh 2 lắm!
Tôi cười phì, nhẹ nhõm cả người, với tôi bao nhiêu lần, nhưng kể từ ngày cưới H tôi đã giã từ sự nghiệp. Và nghĩ mãi mãi sẽ không dính dám vào những chuyện kiểu kiểu này.
 
Hôm đó thứ 5, Q gọi tôi vẻ gấp gáp,

  • N nó muốn chơi, muốn thử 1 lần được mất, em khuyên mãi, nó không nghe, nói không được nó tìm người nào đó phá bỏ cho rồi.
  • Em gọi cho… rồi chưa?
  • Dạ!
Tôi tức tốc chạy đến nơi đó, thấy N đang bị trói, bịt mắt, mặc bộ đồ mỏng, tôi lại cạnh giường, vuốt ve, lên cặp đùi của em ấy.

Ai đó, phải…?

Tôi không nói gì cả, sờ lên ngực em, cặp ngực không mấy to, nhưng khá căng cứng, lòng chợt bồi hồi nhớ lại cảm giác đêm cúp điện năm ấy. tôi chạm lên môi em, cắn nhẹ nhẹ

Cho tao chút rượu

Tôi cười khẽ, rót 1 ly, nhấm vài ngụm rồi móm cho em, ban đầu tuy kháng cự, nhưng rồi sau những kích thích của tôi, N cảm thấy phấn khích, làm khá hợp tác. Lưỡi em bắt đầu, chạm tôi, những gì thèm khát, tôi cảm nhận được, giống như con hổ con đang đói khát. Tôi vuốt ve lên cổ trắng ngần, rồi xịt nhỏ,

Tôi bước ra gọi Q vào, rồi đi tắm, nhưng lòng cứ lăng tăng, Q sau khi nói gì với N thì gõ cửa.

N nó nói anh là ai?

Tôi lắc đầu

Em nói bạn không muốn cho nó biết mặt, nó hỏi em là đàn ông hả?

Tôi trợn mắt?

Em nói là bạn, cũng nữ, mà chơi xong em sẽ biết. Biểu em ở lại cùng

Tôi gật đầu,

Đến lúc tôi bước vào thì cả con bé tôi thuê (X), Q điều trần trụi, Q nó ngồi lên mặt, đưa mép chim lên miệng của N. còn X thì đang bú chim em ấy, em ấy tuy bị trói nhưng đang rất tận hưởng. được 1 lúc tôi tự sục 1 lúc cho cưng cứng, rồi đút nhẹ vào. Em ấy hơi giật mình, nhưng rồi miệng lẫm bẫm,

Mạnh đi cưng, anh muốn em đụ anh mạnh vào.

Tôi đút được 1 ít, nhìn qua thân hình bé Q khiến tôi xao động, cặp vú căng tròn, tôi định không nhìn nhưng rồi bất giác sờ lên bờ vú bên phải của em, rồi cạp nhẹ lên ấy, khiến em giật bắn mình. Tròn xoe mắt khiến tôi bất giác choáng ngợp giây phút ấy. mà đè Q xuống, mút mạnh, lên đôi gò hồng hào ấy. tôi mút đến con cu mình rút ra khỏi chim của cô em gái lúc nào không hay. Rồi đâm lia lịa vào con chim non ấy, bờ lông khá rậm rạp. quên mất việc phá trinh của bé N (em gái bên vợ Less) kia. Tôi bất giác say đắm cô bé ấy. trong tìm thức, tôi ham muốn vô cùng điều đó…
 
(Tôi bất giác say đắm cô bé ấy. trong tìm thức, tôi ham muốn vô cùng điều đó…)


Sau đó Q không nói gì, nhờ X giúp tôi hoàn thành, sau việc đó tôi cũng không gặp em nó nữa, vì rất ngại, cũng chẳng ai nói với ai chuyện gì. Tầm gần tháng sau tôi được Q gọi, gặp tôi và nói chuyện riêng.

Q có vẻ hốc hác và tiều tụy đi nhiều, Q khóc nhiều lắm, gặp tôi lại rơi nước mắt

Chuyện gì?

Em thực sự không muốn nói, nhưng N bỏ em rồi

Sao nữa?

Em khóc, khóc lâu lắm rồi ngẫn mặt lên nhìn tôi, giọng rung rung

Em có bầu rồi!

Sao với ai?

Con của anh!

Tôi chết lặng, và không tin, nhưng với vẻ mặt của cô gái tầm 18-19 tuổi không thể nói dối tôi, vì tôi hiểu tính cách của Q. Tôi bình tĩnh lại

Vậy ra đây là chuyện mà N nó bỏ em?

Em gật đầu, rồi gục xuống bàn, tôi phải qua ngồi cạnh em, vuốt ve.

Anh biết mình sai, nhưng… chuyện đâu còn có đó, em cứ bình tĩnh, sẽ có cách giải quyết.

Thực sự tôi biết mình dính vào cái chuyện tào lao nhất đời này, H thực sự sẽ không thể nào tha thứ cho tôi lần nữa. Tôi mệt mỏi, và chẳng biết phải làm gì… Tôi liều lĩnh đưa ra giải pháp là kể tất cả cho N nghe. Dù Q nó không đồng ý, nhưng rồi cũng được tôi thuyết phục.

Lần đó chúng tôi gặp nhau, sau bao dằn vặt, đấu tranh tư tưởng. N nhìn tôi rồi nói:

Anh 2 là đồ tồi! uổng cho em luôn nghĩ anh là người cao cả lắm! yêu chỉ mình chị em thôi!

Anh Xin lỗi!

Tôi cúi đầu, lần đầu trong đời thực sự tôi cảm thấy nhục nhã, và không biết nói gì, dù người tôi luôn lý luận rất hay.

N đấm tôi mấy đấm, chửi tôi nhiều lắm… nắm áo tôi, sau đó lại gục vào người tôi, mà khóc… tôi bối rối vô cùng, sau đó được Q giải thích là N nó yêu tôi từ thời còn con nít, và vì hy vọng tôi sẽ nhìn em ấy, nên lúc tôi khuyên không nên cưới người em không thương. Đã từ hôn, và mới trở thành less như giờ.

Tôi chết lặng với 2 người con gái này. Đêm đó tôi phải dối vợ mình, là có việc, nên không thể về. Để tâm sự với 2 người, 1 người yêu tôi lại chẳng dám nói ra, 1 người yêu người yêu tôi, lại vì tôi mà mang bầu. Tôi chợt nhìn lại, tôi từng say nắng Q, nên việc này cũng không thể trách. Có chăng là tôi đã có vợ rồi, mới là việc cần phải nghĩ, 2 con người này mình tự tin sẽ trung thành, và làm liều làm tình với cả 2 đêm hôm đó. Nhất là phá trinh N 1 cách đường đường chính chính, để tạm thời trấn an mọi người, sau đó tính tiếp. Mình thực sự đã giải quyết ổn thỏa nhờ kế hoạch đó, mình không biết đúng hay sai. Nhưng quá cấp bách, mình hết cách, nên cách này là cách duy nhất.

Sáng đó 2 cô nàng, ôm tôi, và tôi biết mình đã thành công. Rồi hẹn cả 2 hôm khác, giờ phải về làm việc,

Anh xin lỗi mọi vệc, nhưng anh bất giác lại yêu cả 2, anh biết dù có chết vẫn không thể thanh minh, nhưng hy vọng N, Q hiểu cho tình cảm của anh, thứ mà khó hiểu nhất cuộc đời này. Và anh không thể nào ngừng nó được. anh xin lỗi, anh rất yêu cả 2.

Thực ra tôi cũng chẳng biết phải nói thế nào cho đúng, tôi không hẳn là yêu Q, nhưng nhìn vẻ đẹp, và vì N mà Q nó lại phải chịu cảnh mang trong mình giọt máu của mình. Giờ N rất muốn nuôi nó, vì yêu mình, nhưng lại khó xử, không biết giải thích sao với gia đình, tuy N mạnh mẽ cá tính, nhưng sâu thẳm vẫn là người con gái. Trao hết thanh xuân yêu thầm anh rể, lại chẳng nói ra, rồi trớ triêu lại vì anh rể sợ nghĩ quá he lại mưa, sau đó lại vướng vào mớ tơ vò này. Tội nhất là Q, tôi thực sự không thể nào nói với bx H của mình, lời hứa của mình ngày cưới H, giờ như gió bay. Mình không trốn tránh, nhưng hiện giờ người khó đối mặt chính là H.
 
Tôi về không nói gì với H, chỉ hỏi em nay có mệt không? Lâu rồi anh không đấm bóp massa cho bx.

- Anh, bữa này em làm được..,

Kể líu lo, tôi rơi nước mắt, vì hơn ai hết sau những gì H phải chịu đựng quá khứ của tôi, sự mạnh mẽ của cô nàng khiến tôi trân trọng. Tôi muốn nói, nhưng sợ cô ấy lại dễ dàng tha tứ cho mình như những lần trước, nên lại thôi, vì có như vậy tôi mãi mãi không thể nào vướng vào những chuyện kiểu vậy nữa. Tôi chọn im lặng. Nàng có kém gì ai? Còn có vẻ suất sắc hơn những người con gái khác, kể cả L, mối tình đầu đầy trắc trở của tôi. Tôi mãi yêu H vì H hồn nhiên trong sáng nhất, chưa vì điều gì mà vụ lợi, hay lừa gạt tôi. Tôi chọn im lặng, vì mỗi khi giật mình tôi phải nhớ H tốt với tôi thế nào. Ngay cả sinh 2 nhóc cho tôi. Luôn thích cùng tôi ngẫm nghĩ về công việc, cuộc đời, tôi mãi cảm thấy H là tri kỷ thực sự, vậy mà tôi lại…

Sau đêm ân ái với H, tôi soạn thảo văn bản, gởi luật sư, và nói điều tôi muốn, nếu chúng tôi ly hôn. Cũng may, anh ta biết tính tôi nên không hỏi gì hết. 70% sẽ thuộc về H và 2 con tôi, nếu chúng tôi Ly hôn. Không có chuyện 50/50, 30% còn lại sẽ là của H. Tôi sẽ không có gì cả, ngoại trừ phải làm lại từ đầu.

Nhưng đời, tôi lại bị kéo vào cùng lúc 2 dự án, mà bản thân tôi chẳng mất gì, chỉ cần tôi chịu làm, chịu đưa ra định hướng, cùng với họ hợp tác sẽ được đồng sở hữu. (Thuộc dạng cổ đông) tôi biết họ nghĩ gì, họ cần gì ở tôi. Tôi hẹn 3 ngày suy nghĩ, và sẽ có câu trả lời thoả đáng.

Nhân những ngày xa H, tôi đi máy bay hẹn 2 cô gái ấy cùng đi du lịch 2-3 hôm, sẵn tâm tình cùng 2 cô nàng. N còn kẹt việc, nên trể 1 ngày mới tới, tôi và Q chúng tôi đi dạo, quanh bờ biển, nói về chuyện quá khứ. Những chuyện khiến tôi biết người con gái này không chỉ đẹp mà còn có tâm hồn lương thiện, trong sáng. Vì N từng giúp gia đình mình lúc ba nàng bệnh, nàng lại yêu N, thậm chí muốn N bước ra khỏi cuộc sống ngục tù, dục vọng kia. Thậm chí dù chẳng phải yêu tôi, vẫn cam tâm vì N mà giữ giọt máu này. Tôi thật sự rung động trước người con gái này, và biết mình phải làm gì đó để giúp Q có cuộc sống khá hơn.

Tối đó chúng tôi nói chuyện gần tới sáng, rồi Q ngủ luôn lúc nào không hay, tôi mơ màng, nhưng vẫn nhìn ra vẻ xinh đẹp ấy. Tôi hôn trộm Q rồi ngủ 1 giấc tận 10h sáng.

Sáng dậy Q cuộn tròn vào lòng tôi, tôi trông như đứa con nít. tôi nhìn xíu Q giật mình nhìn tôi, có chút ngượng ngùng.

- Tối mưa quá, em hơi sợ, có N ôm em, lâu rồi không có đi nói lạ, nên sợ…

Tôi cười, vuốt mái tóc của Q rồi kéo áo cô bé lên, nói thì thầm. Dù thế nào, ba cũng không để con thiệt thòi!

Q cười nhìn tôi, nhưng không đẩy ra!

- Có phải con anh đâu mà cần anh chăm sóc? N có kế hoạch nuôi bé với em rồi! anh an tâm!

Tôi tròn xoe mắt,

- Thì em tạm thời không học tiếp, về mở tiệm đá mía, cà phê. Còn N sẽ ráng tăng ca thêm, khó khăn xíu , nhưng còn ba em nữa. Sẵn em ở nhà chăm sóc ba.

Ba cô nàng bị tai biến nhẹ, mất sức lao động, giờ còn 2 cha con, lại phải mang con tôi, người đời sẽ còn dị nghị… tôi rối ren, và phức tạp. Hỗn loạn trong đầu

- Ba em biết em có thai rồi ư?

Q lắc đầu,

- Em làm anh hoang mang rồi ấy!

- Em không có yêu anh, xin anh hiểu, em chỉ yêu N thôi!

Tôi cười khì,

- anh không đủ sức hấp dẫn sao?

em cười,

- Không phải, có chăng là ngưỡng mộ, thích anh nhiều hơn, nên sự cố của anh em mình làm em cũng khó xữ.

- Vậy em có hối hận?

- Dạ không, ngược lại còn rất vui!

Tôi lại đi đến ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác,

- Nếu không có anh, giờ sao tụi em có thể đường đường chính chính đến với nhau? Và này chính là tính yêu của tụi em.

- ôi! Nhưng…

- Mong anh đừng hiểu lầm, em không hề lợi dụng hay có ý gì với anh. Vì sau những gì anh giúp N, em hiểu được sự yêu thương trách nhiệm của anh.

Tôi chợt nhận ra, mình thực sự nghĩ quá nhiều, mọi chuyện thực sự từ đầu tới giờ vẫn không hề đi quá xa như tôi sợ hãi. Tôi hoàn hồn, hôn lên trán của Q

- Cam ơn em vì tất cả!

Q cười, rồi rút lại đi vào nhà tắm, tôi nhìn theo bóng dáng ấy! Thật xinh đẹp và thật đẹp.
 
Chiều hôm đó, N đến. Chúng tôi cùng ăn tối.
N ngồi cạnh Q, vẫn chăm sóc Q như những gì Q từng kể với tôi — từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Tôi nhìn họ, cảm thấy một niềm hạnh phúc kỳ lạ. Chỉ muốn được ngắm hai người họ như thế... mãi mãi.


Sau bữa ăn, N đưa Q lên phòng nghỉ ngơi, rồi quay lại tìm tôi tâm sự.


  • Q có sao không em?
  • Dạ không, chỉ hơi mệt, muốn nghỉ sớm chút thôi anh hai.

Tôi gật đầu. Chúng tôi thong thả bước ra ngoài dạo. Tôi muốn nắm tay N, nhưng cô nàng đẩy ra. Một lúc sau, lại nũng nịu:


  • Anh cõng em nhé? Một lần này thôi!

Tôi không đáp, chỉ ngồi xuống để em leo lên. N ôm tôi rất chặt.
Chúng tôi cứ lững thững bước đi, chẳng biết đã bao lâu.


  • Em nặng không hai? — N hỏi.
    Tôi chỉ lắc đầu, tay xoa nhẹ lên đùi em.
  • Vậy thì cõng thêm đi. Em thấy bình yên lắm. Giờ mà có chết luôn trên lưng anh, em cũng cam lòng!
  • Rồi ai lo cho Q? Con của hai đứa? — Tôi hỏi.
  • Anh chi? Con của anh mà?

Tôi khựng lại, bối rối.


  • Đi tiếp đi! Sao lại dừng? — N giục.

Tôi chợt nhận ra, trong lời N nói chứa đựng rất nhiều ẩn ý.


  • Bệnh em sao rồi? — Tôi hỏi.
  • Dạ, ổn rồi. Không chết đâu!
  • Thật không?
  • Mai em lấy giấy cho anh xem.

Tôi yên tâm, tiếp tục bước đi.
Rồi N khẽ thở dài:


  • Bệnh của em khiến em mãi mãi không thể làm mẹ.
  • Ơ...
  • Nhưng em có thể làm ba... thay anh. Nuôi nấng, dạy dỗ con theo cách của em.

Tôi nghe mà lòng nặng trĩu.


  • Hai đứa đã có kế hoạch hết rồi à? — Tôi hỏi.
    N vỗ nhẹ lên lưng tôi:
  • Sao chúng ta lại biết nhau muộn quá vậy anh? Em từng ngưỡng mộ chị H, từng ước được như chị ấy... nhưng chỉ thoáng qua thôi.
  • Anh...
  • Sự cố lần đó... em cố tình.

Tôi sững sờ.
N khẽ hôn lên tóc tôi:


  • Từ lần đầu gặp anh, em đã yêu mất rồi.
  • Thật vậy sao?
  • Em ghét chị H. Chị ấy quá hoàn hảo, kể về anh quá nhiều. Em ganh tị. Nhưng em cũng biết chị yêu anh nhiều lắm. Anh đừng phụ chị nhé.
  • Anh biết... Anh có lỗi.
  • Lỗi gì?
  • Thì...

N cười khúc khích:


  • Anh ngốc quá. Từ đầu đến cuối là Q nó bày ra hết. Nó muốn em quậy anh tới cùng đó!

Tôi bàng hoàng, choáng váng, không tin vào những gì mình nghe.


  • Em điên rồi...
  • Đúng! Nếu không, anh chịu làm tình với em sao?
  • Nếu em muốn, 100 hay 1000 lần nữa cũng được.
  • Anh sai rồi! — N thì thầm.
  • Nếu không có chuyện vừa rồi, mãi mãi anh sẽ không bao giờ đụng vào em.

Tôi bỗng bật cười, vừa chua xót vừa bất lực.
Cả đời tự cho mình thông minh, vậy mà lại bị một đứa nhỏ hơn mình gần chục tuổi dẫn dắt, lừa gạt.
Thật nực cười.
 
Tôi đặt N ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, rồi cúi xuống hôn thắm thiết lên đôi môi ấy.
Tôi không chỉ muốn hôn — tôi khao khát muốn chiếm trọn lấy cơ thể này.


  • Anh có thấy kích thích không? Có sướng không khi chơi một con less như em? — N thì thầm, giọng lẫn cả đau thương và thách thức — Thú vui bệnh hoạn ấy của anh, em nắm rõ mà.

Tôi không đáp. Chỉ lặng lẽ bế cô ấy ra đường lớn, vẫy taxi, rồi đưa tới một nhà nghỉ gần đó.
N không phản kháng. Em lặng lẽ để mặc tôi.
Đến khi cơn giận và dục vọng trong tôi bùng nổ, rồi dịu xuống, tôi mới nhẹ nhàng vuốt ve, ôm lấy em.


  • Lòng anh đã thôi sáo rỗng chưa? — Em hỏi.
    Tôi lắc đầu.

N lại thì thầm:


  • Một lần nữa nhé...?

Tôi lắc đầu lần nữa.
Em cười khẽ, kéo tôi vào phòng tắm.
Chúng tôi tắm cùng nhau — N rất chu đáo, dịu dàng. Và lúc ấy tôi chợt hiểu... cảm giác này rất quen thuộc.


  • H kể với em hết rồi sao? — Tôi hỏi.

N gật đầu, tay vẫn không ngừng chăm sóc tôi, từng hành động, từng cử chỉ — giống hệt như H từng làm.
Chỉ khác... giờ đây, tội lỗi trong tôi trào dâng ngập ngụa.


  • Em điên rồi! — Tôi bật lên.

N kéo tôi sát lại, thì thầm bên tai:


  • Nếu em không điên, liệu em có thể có anh trong khoảnh khắc này?

Và chúng tôi lại gần gũi nhau thêm một lần nữa.


Sau tất cả, tôi ôm N trong lòng.
Em thì thầm:


  • Anh sẽ lo cho em cả đời chứ?
  • Ừ.

N cười, ánh mắt rực sáng:


  • Thật không sai vào đâu được!

Tôi cố tìm cách lý giải cho những gì xảy ra... Nhưng từng câu, từng chữ của N như đâm trúng tim đen tôi.


  • Em hy vọng... em là người con gái cuối cùng khiến anh phải nói lời yêu.
  • Không thể nào... — Tôi thì thào.
  • Không... — Em lắc đầu, — Ý em là... người cuối cùng khiến tim anh rung động thật sự ấy.

Tôi không rõ mình đã hiểu, hay chưa hiểu... Nhưng tôi biết, trên đời, hóa ra có người chỉ nghe kể thôi mà đã thấu lòng tôi.


  • Anh biết ai hiểu anh nhất trên đời không? — N hỏi.
    Tôi lắc đầu.
  • Chị em. Em ước gì chị ấy không phải chị em, để em có thể tranh giành anh một cách công bằng.

Tôi khẽ hỏi:


  • Vậy hôm nay... em đã đủ thỏa mãn chưa?

N mỉm cười buồn:


  • Người phải hỏi là em chứ? Em có thân xác của anh, nhưng có lấy được linh hồn đâu?

Tôi hiểu, nhưng cũng lại càng không thể hiểu.
Tôi thực sự đã sai... từ đâu?


Đêm hôm đó, chúng tôi tâm sự rất nhiều, cho đến khi chợt nhớ ra Q đang chờ.
Bên ngoài trời mưa to, sấm chớp nổ rền — như tiếng lòng tôi giằng xé.
Nhưng cũng chính lúc ấy, tôi nhận ra: tôi không mạnh mẽ, không tài giỏi như mình vẫn tưởng.


Ngày hôm sau, chúng tôi cùng đi dạo giữa thiên nhiên.
Rồi chia tay trong nỗi niềm lưu luyến.


  • Nếu một ngày anh buồn chán, hãy nhớ rằng... anh vẫn còn một gia đình nhỏ bé ở đây. Tụi em luôn chào đón anh. — N khẽ dặn.
  • Thật không đó N? Em có chào đón anh không? — Tôi hỏi.
  • Vợ em đồng ý là được! — Em cười.

Chúng tôi tạm biệt nhau, trao cho nhau những lời hẹn hò cho một tương lai đầy dị nghị... cùng với chút tiền lộ phí để N dưỡng thai.
Nói mãi, hai đứa mới chịu nhận.


Tôi thực sự biết ơn.
Trên đường trở về, tôi phân vân không biết... nên kể với H thế nào? Hay giữ kín tất cả, như lời hứa với N?
 
Tôi về nhà gặp H, kể cho em nghe về cuộc gặp gỡ với đối tác mới, trong lĩnh vực mới.
Thực ra đó cũng là dự định tôi đã ấp ủ từ lâu, chỉ là chưa tìm được người phù hợp. Bây giờ, mọi thứ sẽ bận rộn hơn rất nhiều — nhưng cũng chẳng sao. Tôi chỉ hy vọng nàng chịu khó làm việc, đảm nhận vị trí tại công ty gia đình.


  • Bao năm rồi, anh cũng mệt. Em giúp anh nhé! — Tôi nói.

H ôm tôi từ phía sau, kiểu ôm quen thuộc bao đời nay — luôn là sự an toàn, bình yên.
Em thì thầm:


  • Em cũng chán chỗ làm cũ rồi. Định nói với anh để tìm việc mới, vậy mà giờ anh lại...
  • Ừ, coi như thử thách mới đi. Anh nghĩ cũng không ngoài tầm đâu. Chỉ cần chịu học là được!

Nàng kéo tôi xoay người lại, chăm chú nhìn:


  • Anh có tâm sự gì đúng không?

Tôi ôm em chặt hơn, như muốn hòa tan mọi giấu diếm.


  • Đúng. Nhưng cho anh chút thời gian, bây giờ anh chưa sẵn sàng để đối mặt.

H không hỏi thêm. Chỉ lặng lẽ hôn tôi, rồi như những ngày đầu, chúng tôi lao vào nhau — cuồng nhiệt, mãnh liệt. Có lẽ, sau ba ngày xa cách, nàng cũng thèm khát như một con hổ đói.




Tuần sau, H chuyển vào công ty, ngồi thẳng vào vị trí tôi từng đảm nhận.
Ban đầu chỉ định cho em làm trợ lý, nhưng sau tôi quyết định rút hoàn toàn khỏi điều hành, để tập trung toàn lực cho lĩnh vực mới.
Tôi vẫn giữ vai trò cố vấn và chủ tịch, nhưng mọi quyết định sẽ do ban giám đốc điều hành.


Cuộc họp chuyển giao cũng nhanh. Tôi đã thông báo trước đó, mọi người cũng đã biết mặt nhau.
Duy chỉ có một số người thắc mắc: tại sao tôi không giao quyền cho phó giám đốc — người bấy lâu tôi tin tưởng và coi như cánh tay phải.
Điều này tôi không tiện giải thích.


Lâu lắm rồi tôi mới thấy H diện váy ngắn, vừa gợi cảm, vừa toát lên vẻ quyền lực sắc sảo.
Ba tháng sau, dưới sự dẫn dắt của nàng, công ty vận hành trơn tru đến bất ngờ.
Tôi chỉ cần mỗi sáng đưa nàng đi làm, hôn nàng một cái, rồi chạy qua công ty mới.


Dù mệt, nhưng trưa nào chúng tôi cũng ăn cơm cùng nhau, chuyện trò như những người bạn thân.


  • Em thấy anh vui lắm! Bên đó cần bao lâu để anh định hình xong? — H hỏi.
  • Anh thật sự không biết. Rắc rối nhiều quá. À, em quen ai bên xuất nhập khẩu không?
  • Anh định thuê hẳn hay làm tạm?
  • Chắc tạm thôi. Bây giờ thêm bộ phận đó, anh sợ công ty mới gánh không nổi. Cổ đông cũng khó chấp nhận.
  • Để em gọi vài người rồi gửi số cho anh tự bàn nhé!

Tôi cười, nắm lấy tay nàng, chân thành:


  • Anh... lỡ yêu thêm người khác rồi.

H bật cười khúc khích:


  • Mấy tuổi? Trong công ty mới à?
  • Vô tình thôi... và cũng không hẳn là yêu, mà là đam mê. Là tuổi trẻ ấy mà...

H chỉ mỉm cười. Cái cảm giác sợ hãi dường như tan biến:


  • Anh cứ tự do đi. Em đã quá mệt mỏi khi chạy theo anh rồi. Em sẽ ở đây, cùng với hai đứa nhỏ, mãi yêu anh.

Tôi rơi nước mắt, siết chặt tay nàng.




Sau hôm đó, tôi quyết định dứt khoát hơn.
Lập kế hoạch rõ ràng, tập trung toàn bộ sức lực cho công ty mới.
Dòng tiền bắt đầu đổ về, các cổ đông thay nhau ca tụng, khen ngợi tôi.


Nhưng tôi vẫn giữ cái đầu lạnh:


  • Quá sớm để ăn mừng. Nhưng không ăn mừng thì không thể hiện được sự xứng đáng của chúng ta.

Trong buổi họp, sau báo cáo doanh thu, tôi tạm thời bổ nhiệm:


  • Chị Lan lên làm trưởng nhóm Marketing.
  • Anh Dũng làm giám đốc kinh doanh.

Yêu cầu báo cáo hàng tuần, theo tiến độ kỳ vọng.


Tôi cũng nhắc riêng anh Quang — phụ trách giao hàng — sau cuộc họp này, họp đội ngũ giao nhận ngắn gọn lúc 10h30.
Thực ra, tôi đã nhận nhiều kiến nghị nên thay đổi đội giao hàng, nhưng tôi cho anh thêm cơ hội.




Sau cuộc họp, tôi đích thân kiểm tra từng khu vực để đồ.
Tôi phát hiện một chỗ rất gọn gàng.


  • Của ai đây?
  • Dạ, của em! — Một nhân viên trẻ trả lời.
  • Tốt. Sau này em làm đội phó, hỗ trợ đội trưởng hết mình. Báo nhân sự tăng lương cho em 500.000đ mỗi tháng.

Mọi người vỗ tay.


Tôi nói tiếp:


  • Từ nay, ai để đồ lộn xộn, phạt 200.000đ/người. Đội trưởng và đội phó bị gấp đôi. Ai có ý kiến?
  • Không! — Cả đội đồng thanh.
  • Rõ to lên!
  • Chúng tôi đã rõ!

Tôi mỉm cười ôn tồn:


  • Chúng ta là công ty mới, còn nhiều khó khăn. Nhưng chỉ cần đồng lòng, mọi việc sẽ ổn. Tôi chọn tin tưởng các bạn. Chiều nay, mọi người được nghỉ sớm, 12h tập trung tại nhà hàng, cùng ăn tiệc mừng!



Sau buổi tiệc hôm ấy, bộ phận giao hàng có sự cải thiện rõ rệt, hiệu suất tăng 30%, rồi 70%.
Không ít lần, tôi thấy anh em cúi đầu chào với ánh mắt biết ơn.


Nhưng tôi biết rõ: lương bổng hay đãi ngộ tăng, tất cả chỉ là hệ quả tất yếu cho những người thật sự thay đổi và cống hiến.
 
Năm ấy, Q sinh cho tôi một cậu con trai bé bỏng, hơn 3kg. Cả xóm rộn ràng hẳn lên. Tôi từng nhiều lần muốn gặp riêng hai người họ, nhưng hầu hết đều bị từ chối. Thật ra tôi hiểu, trong lòng họ đã có quyết định rõ ràng, không muốn tôi xen vào.

Lần thằng bé được hơn sáu tháng, tôi mới có dịp gặp lại. Thực ra chính tôi đã lo lắng quá mức, vì họ vẫn ổn. Đứa bé dễ thương, rất giống Q. Tôi ôm nó vào lòng, rồi nhìn sang Q:

  • Đã khiến em cực rồi.
    Q cười hiền:
  • Anh lại nghĩ nhiều. Con tụi em thì tụi em chăm thôi anh!
N mời tôi ly nước, rồi cười chỉ vào thằng bé:

  • Anh thấy nó giống em không? Nhất là cái cằm này...
Tôi bật cười, rồi nhìn vào đứa bé. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra — tôi mới là người thứ ba trong câu chuyện này. Một nỗi mệt mỏi, lạc lõng tràn ngập lấy tôi. Q mượn cớ ra ngoài, để tôi và N trò chuyện.

N hỏi, giọng nhẹ nhàng:

  • Anh thấy bé nó giống anh không? Giống cả Q?
  • Ừa.
  • Người ta nói trẻ con là kết tinh của tình yêu.
Tôi lặng người, rồi nói:

  • Anh chưa từng yêu em. Tất cả chỉ là ham muốn. Cả với Q cũng vậy.
  • Anh đừng lừa em. Cũng đừng tự lừa chính mình.
  • Anh... không...
  • Anh chỉ giỏi ngụy biện thôi.
N rơi nước mắt. Tôi chỉ biết im lặng.

  • Em không trách anh. Tất cả là do em tự chọn. Giờ tụi em đã có gia đình riêng, em chỉ mong sau này anh đừng đến tìm tụi em trong những hoàn cảnh như thế này nữa. Em không cấm anh, nhưng mong đây là lần cuối.
Tôi hiểu, mình thực sự dư thừa. May mà Q quay lại, phá vỡ không khí nặng nề:

  • Nay em có ít cá, định nấu canh. Ba em không có nhà.
  • Bác khỏe chứ?
  • Dạo này làm việc lại được rồi. Ổng cảm ơn anh nhiều lắm.
  • Ừa, khỏe là tốt, anh sẽ gửi thêm ít thuốc.
Sau hôm đó, tôi quyết định hạn chế gặp lại họ. Họ không cần ai xen vào cuộc sống của mình — họ chỉ cần bình yên. Tôi âm thầm lập một khoản tiết kiệm nhỏ cho thằng bé, dù biết chắc họ sẽ không dùng tới, để sau này khi bé lớn, nó sẽ có một chút vốn liếng.


Và cuối năm ấy, tôi kiểm tra lại tình hình kinh doanh. Bất ngờ thay, việc giao công ty cho H quản lý lại mang kết quả tốt ngoài mong đợi. Doanh số tăng trưởng đều đặn, thậm chí còn cao hơn thời tôi trực tiếp điều hành. Tôi đọc kỹ tất cả báo cáo tài chính, tồn kho, công nợ (gần như không có). Dù ba tháng đầu hơi chững, nhưng sau đó mọi thứ vào guồng ổn định. Nhẹ nhõm, tôi gọi cho H:

  • Chào giám đốc!
  • Gì nữa anh?
  • Anh không nghĩ em lại giỏi hơn những gì anh mong đợi.
  • Sao vậy?
  • Thấy em thay đổi nhiều chính sách mà không báo anh.
  • Anh quên rồi à? Chính anh giao toàn quyền cho em mà.
Ừ nhỉ, tôi quên mất. Nhưng kết quả mới là điều quan trọng.

Tối đó, chúng tôi ăn tối cùng nhau, như một buổi hẹn hò lãng mạn.

  • Lâu rồi mình chưa đi nghỉ với nhau.
  • Đi đâu?
  • Trong nước thôi.
Chúng tôi quyết định đi Nha Trang, gửi hai đứa nhỏ cho bà ngoại trông. H vẫn xinh đẹp như ngày nào, chỉ khác là giờ nàng đã chín chắn, mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Chúng tôi được mời đi thuyền ra một hòn đảo nhỏ. Biển xanh trong vắt, khung cảnh tuyệt đẹp. Chỗ ở tuy đơn sơ nhưng rất yên bình, đủ cho kỳ nghỉ dưỡng.

Buổi chiều hôm ấy, tôi mở lời:

  • Anh lại có lỗi với em nữa rồi.
  • Chuyện gì vậy anh?
  • Anh... có con riêng.
H nhìn tôi, ánh mắt không hề ngạc nhiên.

  • Ra vậy... nên anh mới bảo luật sư chuyển toàn bộ cổ phần cho em và các con?
  • Em biết?
  • Em tình cờ phát hiện khi xem xét tài liệu bổ nhiệm hội đồng quản trị.
Tôi trầm ngâm. H tiếp lời:

  • Em biết anh có điều giấu em. Nhưng em luôn đợi anh tự nói ra.
Tôi ôm lấy nàng, hôn lên tay nàng:

  • Chỉ có em mới hiểu và tin anh.
Tôi kể hết mọi chuyện. H bình thản lắng nghe, nhưng trong đôi mắt ấy, ánh lên những giọt nước mắt.

  • Sao giờ anh mới nói?
  • Vì anh tin em đã đủ trưởng thành.
  • Trước giờ anh vẫn xem em như đứa con nít, như học trò của anh à?
Tôi vội lắc đầu:

  • Không phải vậy... chỉ là anh quá lo lắng...
H cắt lời tôi:

  • Em hiểu. Muốn cây lớn mạnh, phải để nó tự mình chịu gió mưa, bão tố... vậy mà anh lại không dám tin em.
Tôi ôm nàng chặt hơn, chỉ biết nói:

  • Anh xin lỗi.
 
Chúng tôi không nói gì thêm, chỉ lặng nhìn nhau.
Giây phút ấy, tôi hiểu — tôi mãi chọn đúng người.
Tôi mãi mãi chỉ yêu H, và chỉ mình nàng mà thôi.

Tôi chỉ mong thời gian ngưng đọng, để được ngắm nhìn vẻ đẹp của nàng — từ tâm hồn tới thể xác — mà vẫn chỉ là của riêng tôi.
Tôi cũng không hiểu mình có phước phần gì, để được em yêu, được cưới em, được sống cùng em đến tận bây giờ.

Chúng tôi có một kỳ nghỉ thật sự hạnh phúc.
Gánh nặng tôi từng gạt em ra giờ nhẹ như không.
Và vì điều đó, tôi lại càng yêu H nhiều hơn — kiểu như nếu được chọn ngàn lần nữa, tôi vẫn chọn yêu nàng.


Sau đó, chúng tôi quyết định thăm đứa con riêng của mình.
Có lẽ N và Q rất bất ngờ, nhưng vẫn niềm nở:

  • Anh chị!
  • Nay không làm sao N?
  • Dạ, nay em nghỉ phép, chớ ku đi chích ngừa.
H vẫn vẻ điềm tĩnh ấy, nhưng thật ra, trong mắt người khác nàng đầy quyền lực.
Tôi không hiểu sao lại cảm nhận được điều đó.
Và rồi, sau này, tôi cảm thấy... có chút sợ hãi.

Nàng vào nhà, nhìn quanh rồi hỏi:

  • Ai nuôi mèo vậy?
  • Dạ, con mèo cạnh nhà hay qua chơi.
H nhíu mày:

  • Cẩn thận, bé nó...
Tôi giật bắn mình. Thì ra, H biết tất cả — kể cả việc thằng bé bị dị ứng mèo giống tôi.
Họ đã nói chuyện, đã biết hết những gì tôi làm.

Tôi đứng như bị đóng băng.
Sợ hãi.
Không dám nhìn Q hay N, chỉ biết nhìn thằng ku, rồi lặng lẽ ra uống trà với bác.

Cho đến lúc về, tôi vẫn không biết phải nói gì.
H thì vẫn bình thản như không.

  • Anh sao nay ít nói vậy?
  • Nói gì giờ?
  • Thì như thường ngày đó!
  • Không thể...
Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt H.

  • Em là ai?
  • H của anh...
  • Trả lại anh, trả lại H ngày xưa...
Tôi chạy xe chậm lại, tấp vào lề.
Nàng mở cửa bước xuống, sải bước dứt khoát.

  • Em có việc, anh về trước đi. Tầm 8–9h tối em mới về.
  • Đi đâu để anh đưa?
Nàng không trả lời, chỉ lặng lẽ bước đi.
Tôi chợt hiểu.
Hiểu thật nhiều.

H không còn yếu đuối, nhỏ bé như ngày nào.
Nàng đã trưởng thành, trở thành người phụ nữ bao người mơ ước.
Còn tôi — tôi vẫn sa lầy ở cái tuổi 27 trong khi thân xác đã gần 40.
Chỉ có nàng lớn lên.
Còn tôi... mãi mãi chỉ là đứa trẻ cần được cưu mang.

Tôi khóc.
Khóc nhiều lắm.
Vì chưa bao giờ tôi thấy mình lạc lõng như lúc này.
 
Ba ngày tôi không dám gặp H.
Tôi chọn ở lại công ty.

Sau nhiều ngày tự trách, tôi tìm tới Q, mong tìm được chút an ủi.

Tôi gặp Q vào một sáng sớm, khoảng 8h.
Ăn mặc xề xoà, cúi đầu, hy vọng không ai nhận ra mình.
Đầu óc tôi rối loạn và trống rỗng.

  • Q... em!
  • Ơ...
Tôi ôm lấy Q, khóc như một đứa con nít.
Khóc thật lâu, mới dám mở miệng:

  • Q... có phải từ đầu tới cuối, chỉ có anh là không biết gì?
Q không trả lời.
Nhưng ánh mắt ấy đã trả lời tất cả.

  • Q yêu anh?
  • Tại sao lại chọn sống cùng N?
  • Tại sao chưa bao giờ thể hiện với anh?
Q lắc đầu.
Không phải phủ định — mà như đang nói: "Anh là điều không thể".

Tôi cố ôm Q, nhưng Q gạt ra.
Mãi đến khi tôi cảm thấy bờ vai Q run lên, nghẹn ngào nấc lên, mới thôi chống cự.

Giây phút ấy, tôi biết — chúng tôi từng chung nhịp trái tim.
Nhưng mỗi người lại chọn một lý do riêng để bước đi.

Suốt đời tôi thích điều khiển người khác.
Giờ đây, chính người yêu tôi nhất, hiểu tôi nhất, lại khiến tôi thành con rối.
Tôi cười.
Cười càng lúc càng lớn, như kẻ điên.

Tôi không đợi N về.
Tôi chỉ nhẹ nhàng nói lời tạm biệt với Q.


Tôi về nhà bất chợt.
Biết giờ này H đang ở nhà làm cơm, dù công việc của nàng giờ đây bận rộn hơn nhiều.

Tôi bất ngờ tấn công nàng từ phía sau.
H giật mình tránh được, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại khi nhận ra tôi.
Không một lời, tôi ra hiệu muốn tiếp tục.
Và rồi...

Những gì xảy ra sau đó khiến cả căn nhà trở nên hỗn loạn — đến mức chúng tôi phải thuê người dọn dẹp.
Trình độ lần này, ít nhất cũng cỡ... "dai đen".
Cả gia đình tôi đành phải kéo nhau ra ngoài ăn cơm.


Tôi biết — mình đã thua hoàn toàn.
Không hiểu nổi tại sao, trình độ của H giờ đây lại vượt xa tôi đến vậy.

Phải chăng tôi thực sự đã đứng yên?
Hay còn tệ hơn — tôi đã trượt dốc?

Ngay cả người con gái tôi từng yêu đến si mê, giờ tôi cũng không thể khuất phục — kể cả bằng vũ lực.
Bất lực.
Thật sự bất lực.

Tôi ngồi lặng người trên ghế.
Bất lực.
Thật sự bất lực.

H bước tới, cẩn thận lao máu trên đầu ngón tay tôi, rồi tỉ mỉ băng bó.
Giọng nàng nhẹ tênh:

  • Anh giận em à?
  • Không...
  • Vậy tại sao? Hay em đứng yên đây, anh cứ đánh em.
Tôi ngước nhìn nàng, ánh mắt sắc lẹm:

  • Em cam tâm sao?
  • Em không...
Nói đến đó, H bật khóc.
Tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, khiến tôi bối rối không biết mình đã làm gì sai.
Một lúc lâu sau, nàng mới lấy lại bình tĩnh.

  • Em mệt lắm... Người anh muốn em trở thành — mạnh mẽ, tự bảo vệ mình — em đã làm rồi. Vậy em còn sai chỗ nào?
Tôi lặng người.
H tiếp tục, giọng run run, mà như đang gào thét:

  • Ngày em bị tình đầu đánh, anh bảo em phải mạnh mẽ.
    Ngày bọn họ úp sơn lên đầu em, phá hủy cả cuộc thi — anh còn nhớ anh đã nói gì không?
    Hay với bao cô gái, anh đều nói những lời như vậy?
Tôi im lặng, trầm tư.

  • Anh vui thì cuộc sống em cũng vui.
    Anh hờn giận, bỏ mặc em mấy hôm — em lại khóc, lại lạc lõng.
    Anh muốn em sinh con — em bỏ hết để sinh cho anh hai đứa.
    Bây giờ... vẫn chưa đủ sao?
 
Tôi đưa tay vuốt ve H.
Máu vẫn rỉ từ vết thương, nhưng tôi không thấy đau.
Thứ đau đớn lúc này, là tận sâu trong tim.

H đẩy tôi ra, đôi mắt đỏ hoe:

  • Đừng chạm vào em nữa. Em chán cái kiếp phải chạy theo anh rồi.
  • Anh xin lỗi...
H lắc đầu.
Không phải tha thứ.
Mà như nhắc tôi rằng: tôi mãi mãi chẳng hiểu nổi nàng.

Rồi H lao tới, vật tôi xuống, như muốn nuốt chửng mọi đau đớn, uất nghẹn trong lòng.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy nàng mạnh mẽ đến thế.


Sau đêm hoang dại đó, H vẫn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngón tay tôi được nàng băng bó cẩn thận.

Tôi loạng choạng bước xuống bếp.
Thấy H vẫn đẹp rực rỡ như ngày nào, còn vừa làm vừa khe khẽ hát bài ca năm xưa tôi từng đàn cho nàng nghe.
Tôi mỉm cười, rồi hoà giọng hát theo.

  • Anh dậy rồi hả? Ăn sáng này!
  • Không, ăn em thôi!
  • Đau lắm á...
Nàng chỉ vào vai — nơi còn dấu răng tôi cắn.
Nhìn thấy mà sót lòng.

  • Còn đau không?
  • Không! Ai biểu em yêu trai hư như anh.
Tôi bật cười.
Ừ, thì mình đúng là trai hư thật.

Tôi vỗ nhẹ vào mông nàng — tròn trĩnh, mềm mại.
H đỏ mặt, lườm yêu.

  • Ăn đi rồi em biểu tài xế chở anh lại công ty.
  • Hôm nay em không đi làm à?
  • Có chứ, nhưng nay có cuộc hẹn, tầm 9 giờ em mới gặp.
  • Gặp ai vậy?
  • Ông Li bên...
Tôi giật mình:

  • Không nha! Anh nói trước, làm ăn nhỏ nhỏ thì được, hợp tác lớn với hắn không ổn đâu.
  • Ờ thì, đối tác bên mình giới thiệu nên em nể mặt thôi.
  • Coi chừng, cáo già đó, anh đâu có ưa.
H cười:

  • Anh sợ hắn dụ em lên giường hả?
Tôi trợn mắt:

  • Riết rồi ăn nói kiểu gì vậy! Anh không thích kiểu đó nha!
  • Rồi rồi... em biết mình phải thế nào mà!
    Trước giờ em cũng chỉ làm việc với đối tác cũ thôi, có mới thì mới phải báo cáo anh.
Tôi gật đầu, chợt nhớ ra:

  • À mà này, vụ em đi siết nợ chỗ chị H đó, em nhớ nhẹ tay chút. Bả gọi anh than thở cả buổi chiều đó.
  • Chứ quy định rồi mà! Tới hạn phải đốc thúc bộ phận thu công nợ thôi.
  • Anh hiểu. Nhưng mà, chị đó từ ngày đầu khởi nghiệp đã giúp tụi mình. Giờ chị hơi khó khăn, coi như dưới mình lấy uy tín đảm bảo, còn trên cứ nhẹ nhàng giục.
  • Ok! Em nghe anh. Quyết vậy đi.
 
uầy đọc một lèo câu chuyện của bạn thật sự cuốn...
Cuốn vào em N & em Q, thực sự nứng & rất đời!
Cám ơn bạn đã dành thời gian viết nhé! Viết lại cũng là 1 cách để trải lòng phải kg, chủ tịch?
 
Tôi kéo H vào lòng, ngắm nhìn nàng.
Chút sương gió làm nàng thêm mặn mà, nhưng trong mắt tôi, nàng vẫn như ngày nào: xinh đẹp, thơm tho, nhẹ nhàng, dễ dàng chạm vào trái tim tôi.
Tôi thích ngắm H — không chỉ vì nhan sắc nàng không cần bàn cãi — mà còn vì gu tôi vốn yêu cái đẹp tự nhiên: kiểu đẹp mà đi dưới mưa cũng vẫn rực rỡ, phấn son nếu có thì cũng chỉ nhẹ nhàng, vừa đủ.

  • Em đút anh nhé!
Tôi cười.
Nàng tinh nghịch, bỏ miếng ăn vào miệng rồi mớm cho tôi.
Tôi đón lấy, nhai ngon lành, nuốt nhanh xong lại cúi xuống hôn nàng, rồi lại chìm vào u mê, lạc lối.

Gần đây, có lẽ testosterone của tôi tăng vọt.
Ham muốn vô bờ bến.
Tôi chợt nhớ thời trai trẻ: vừa làm tình với cô này, xong đá bóng về lại chiến tiếp với cô khác.
H đôi khi cũng mệt mỏi vì tôi, nhưng nàng hiểu — nhu cầu của tôi thuộc loại cực cao.

Nàng học đủ trò để yêu chiều tôi, để giữ cho cuộc sống chúng tôi trọn vẹn: vừa đắm say, vừa bền vững.
Mây mưa xong, tôi ôm nàng, vuốt ve, hỏi nhỏ:

  • Xíu đi làm nổi không?
  • Không... ở nhà với anh luôn.
Tôi cười khì, hôn nhẹ lên cổ, vai, gáy nàng.
Nàng rung mình, thẹn thùng như cô bé, trông ngây dại mà đáng yêu lạ lùng.

  • Mai em đi dự tuyển người đẹp cấp thành phố... đi chơi với em nha?
  • Thôi... anh đâu có thích, xô bồ thấy mồ.
  • Ủa, anh quên em từng là gì rồi hả?
  • Anh biết... nhưng mà... thôi, mai mấy giờ, anh đi.
Nàng cười, thì thầm vào tai tôi:

  • Em kiếm vợ lẻ cho anh.
  • Đồ điên.

Tôi mặc một bộ đồ thể thao — thực ra là do H chọn cho tôi — rồi cùng nàng dự sự kiện.
Nàng bảo bộ này hợp với phong cách nàng hôm nay: quý bà xinh đẹp đi cùng bad boy trẻ tuổi.

Không thích lắm, nhưng cũng phải chịu.
Chào hỏi khiến tôi mệt, thứ tôi quan tâm hơn là bầu trời hôm nay đẹp tuyệt — mây trắng bồng bềnh như sắp rơi xuống.

Cả buổi tôi chỉ thỉnh thoảng vỗ tay cho có lệ.
Đến khi nghe MC gọi:

  • Xin mời quý bà H — nguyên người đẹp năm xưa, hiện là giám đốc tổng công ty... nhà tài trợ chính cho cuộc thi hôm nay!
Tôi giật mình, vỗ tay theo đám đông.
Ký ức tràn về: năm ấy, H từng có cơ hội giành ngôi hoa khôi, nhưng vì sự cố đổ sơn, mái tóc nàng không còn, nàng đành rút lui trong tủi nhục.

Bài phát biểu của H hôm nay thật hay, sắc sảo: về cái đẹp, về tình yêu, và quyền được tỏa sáng của phụ nữ.
Tôi chợt hiểu vì sao nàng bảo tôi ăn mặc như bad boy: để làm nền cho sự mạnh mẽ, tự tin của nàng.

  • Anh vào trong thay đồ đi, xíu dùng tiệc.
  • Ơ! Anh là con rối cho em thể hiện à?
  • Sao anh không hãnh diện khi được làm nền cho người đẹp như em?
  • Ừa, em nói gì cũng đúng.

Bộ đồ mới đúng ý tôi hơn — lịch lãm, giản dị.
Tôi tự tin hẳn lên, nhưng vẫn cảm thấy mình hơi lạc lõng giữa bữa tiệc xa hoa đó.

Tận khuya, khi khách khứa vãn bớt, chúng tôi mới ngồi nói chuyện riêng.

  • Anh thấy con bé số 21 thế nào?
  • Anh thấy 82 ổn hơn.
  • Mắt nhìn anh khá đấy!
  • Nhưng tụi em chọn 21.
  • Ơ...
Nàng cười khúc khích.

  • Anh quên mục đích cuộc thi rồi hả?
  • À...
Tôi chợt nhận ra: mọi thứ hôm nay — cuộc thi, chọn người, tổ chức sự kiện — đều nằm trong kế hoạch của H.
Không chỉ để tôn vinh vẻ đẹp, mà để tìm một đại diện mới cho công ty nàng.

Tôi khâm phục tư duy sắc bén của H.
Chọn một cô gái không quá nổi bật, nhưng có hoàn cảnh đặc biệt, có sự chăm chỉ, và biết nghe lời — hoàn hảo để bồi dưỡng thành hình ảnh đẹp đẽ cho doanh nghiệp: đẹp nết, đẹp người, và đặc biệt là... rất kén chọn trong tình yêu.

Sau buổi tiệc, cô gái đó được dẫn đến chào tôi.
Ánh mắt trong veo, thần thái cao quý mà vẫn trẻ trung, chịu thương chịu khó.
Tôi ấn tượng nhất là nhân trung sâu và rõ — tướng mệnh rất đẹp.

H hỏi tôi:

  • Sao? Chọn mẹ cho con anh ổn không?
  • Nữa hả?
  • Em nói thật mà!
  • Gì vậy trời?
Nàng rút ra một xấp giấy tờ.
Hợp đồng đào tạo, hỗ trợ, kèm theo những điều khoản ràng buộc chặt chẽ.

Tôi lắc đầu:

  • Em làm thế này... thật sự...
H bình thản:

  • Gà em nuôi. Nếu không đá cho em, thì thịt.
Giọng nàng rất đỗi mạnh mẽ.
Tôi hiểu: trong thương trường, nếu không đủ lạnh lùng và khôn ngoan, nàng không thể đứng vững như hôm nay.

Tôi nhìn nàng — người con gái từng vì tôi mà rơi nước mắt, giờ đã trở thành người đàn bà sắc bén, đầy bản lĩnh.

Tôi mệt mỏi nhận ra: ngoài cái già đi, tôi chẳng có gì mới hơn, còn nàng — H — ngày càng toả sáng, khiến tôi lại thêm say đắm.
 

Chủ đề tương tự

anime sex
cliphot
Back
Top