Có một kiểu nhớ…một nỗi buồn.. không thể gọi thành tên, cũng chẳng dám gửi cho ai.
Em nhớ anh. Nỗi nhớ dai dẳng như vết thương chưa từng được băng bó.
Em không biết đã bao lần mình tự nhủ: thôi đừng nghĩ nữa nhưng lòng lại không nghe lời.
Anh có biết không,
Những ngày đầu tháng, anh trọn vẹn bên em, ấm áp và đủ đầy. Em đi đâu cũng thấy anh, ở bên cạnh, làm em an lòng vô cùng. Nhưng càng về cuối tháng, anh lại xa dần, ít ỏi bên em và dần thưa thớt…Em cố giữ anh, cố níu anh lại, nhưng rồi vẫn chẳng thể nào.
Người ta nói yêu là phải biết trân trọng,
còn em chỉ mong lần gặp tới… anh ở lại lâu hơn một chút.
những ngày về cuối tháng, em sống như một chiếc bóng, làm đủ mọi việc, cười đủ lớn, bận rộn đủ nhiều chỉ để không còn thời gian mà nghĩ đến anh.
Nhưng rồi đêm về, khi ánh đèn tắt đi, em lại co mình khóc như đứa trẻ vì chỉ khi đó em mới được phép yếu lòng.
Em biết cảm giác này sẽ kéo dài và sẽ lặp đi lập lại, nhưng chỉ có anh khi ở bên mới làm em trọn vẹn hạnh phúc.
Em nhớ anh đến mức chẳng dám bước ra đường mỗi khi tan giờ làm.. ko dám di..bù khú vs bạn bè.. chỉ lặng lẽ về nhà cô đơn tring căn phòng ấy.. 1 minh em với nỗi nhớ anh.
thôi em cố gắng đợi.. nay mai anh hứa sẽ về.. mỗi tháng 1 lần với em là em mãn nguyện rồi.
Em nhớ anh...Em thương đến tận cùng, nhớ đến phát khóc… mà chẳng bao giờ giữ nổi anh hết trọn tháng....LƯƠNG ơi, vè nhanh với em ..
Em nhớ anh. Nỗi nhớ dai dẳng như vết thương chưa từng được băng bó.
Em không biết đã bao lần mình tự nhủ: thôi đừng nghĩ nữa nhưng lòng lại không nghe lời.
Anh có biết không,
Những ngày đầu tháng, anh trọn vẹn bên em, ấm áp và đủ đầy. Em đi đâu cũng thấy anh, ở bên cạnh, làm em an lòng vô cùng. Nhưng càng về cuối tháng, anh lại xa dần, ít ỏi bên em và dần thưa thớt…Em cố giữ anh, cố níu anh lại, nhưng rồi vẫn chẳng thể nào.
Người ta nói yêu là phải biết trân trọng,
còn em chỉ mong lần gặp tới… anh ở lại lâu hơn một chút.
những ngày về cuối tháng, em sống như một chiếc bóng, làm đủ mọi việc, cười đủ lớn, bận rộn đủ nhiều chỉ để không còn thời gian mà nghĩ đến anh.
Nhưng rồi đêm về, khi ánh đèn tắt đi, em lại co mình khóc như đứa trẻ vì chỉ khi đó em mới được phép yếu lòng.
Em biết cảm giác này sẽ kéo dài và sẽ lặp đi lập lại, nhưng chỉ có anh khi ở bên mới làm em trọn vẹn hạnh phúc.
Em nhớ anh đến mức chẳng dám bước ra đường mỗi khi tan giờ làm.. ko dám di..bù khú vs bạn bè.. chỉ lặng lẽ về nhà cô đơn tring căn phòng ấy.. 1 minh em với nỗi nhớ anh.
thôi em cố gắng đợi.. nay mai anh hứa sẽ về.. mỗi tháng 1 lần với em là em mãn nguyện rồi.
Em nhớ anh...Em thương đến tận cùng, nhớ đến phát khóc… mà chẳng bao giờ giữ nổi anh hết trọn tháng....LƯƠNG ơi, vè nhanh với em ..