fb68
68 game bài
32win
truyện sex
X

Truyện Dự Thi Chị ơi, Anh Yêu Em!

Chương 1: Gặp gỡ trong ánh chiều nghiêng

Hà Văn – mười bảy tuổi, học sinh lớp 11 với thân hình rắn rỏi nhờ bóng rổ và võ thuật. Cậu có làn da ngăm nhẹ khỏe khoắn, mái tóc đen rối bời đầy chất nghệ sĩ, và ánh mắt nâu sâu thẳm như giấu cả bầu trời. Hà Văn trầm tính, ít nói, nhưng đôi khi bộc lộ nét nổi loạn, ngang tàng của tuổi trẻ. Cậu không giỏi bày tỏ cảm xúc, nhưng lại có một trái tim âm ỉ lửa – lửa của những khao khát mãnh liệt, những xúc cảm chưa từng được đặt tên.

Thanh Mai – hai mươi tư tuổi, sinh viên năm cuối ngành kiến trúc, là người con gái khiến cả giảng đường phải ngoái nhìn. Cao ráo, mảnh mai với những đường cong mềm mại, cô toát lên khí chất dịu dàng nhưng không kém phần quyến rũ. Làn da trắng như sứ, mái tóc dài uốn nhẹ màu hạt dẻ luôn thoảng mùi hương dịu nhẹ của hoa oải hương. Thanh Mai thông minh, tinh tế, sống nội tâm và giàu cảm xúc. Cô có một ánh mắt biết cười, nhưng ẩn sau đó là cả một thế giới đầy tổn thương, như một cánh cửa chỉ mở hé với những ai thực sự dám bước vào.

Cuối thu, nắng nhạt, trời se lạnh.

Sân nhà Hà Văn vang lên tiếng nói cười ồn ào của đám sinh viên năm cuối khoa Kiến trúc – bạn bè của anh trai cậu. Cả nhóm đến để hoàn thiện mô hình đồ án tốt nghiệp, và một phần cũng để trốn cái không khí ngột ngạt trong ký túc xá.

Hà Văn bước từ trong phòng ra, mặc áo thun trắng mỏng ôm lấy cơ thể rắn chắc, quần short thể thao đơn giản. Cậu vừa từ sân bóng về, mồ hôi còn đọng nơi trán, hơi thở vẫn chưa đều.

Và rồi, ánh mắt cậu dừng lại nơi cô gái đang cúi người lắp mô hình, mái tóc dài rủ xuống, cổ áo trễ nhẹ để lộ vùng xương quai xanh mảnh mai đầy mê hoặc.

Thanh Mai.

Ánh mắt họ chạm nhau. Cô mỉm cười xã giao, còn tim cậu đập lạc một nhịp.

Cô ngước lên, ánh nắng xiên qua tán cây hắt lên gò má ửng hồng. "Em là em của Hoàng hả?"

Cậu gật đầu, không dám nhìn lâu, nhưng khóe môi lại khẽ cong – nụ cười đầu tiên, và là nụ cười đặc biệt.

"Chị là Mai, bạn học của Hoàng. Lúc nãy chị có mượn phòng khách làm đồ án, mong em không phiền."

"Không... không đâu chị," cậu lắp bắp.

“Chị” – từ đó nghe sao mà xa vời. Nhưng ánh mắt kia, làn da kia, mùi hương kia – tất cả lại quá gần, như đang thì thầm gọi tên cậu.

Buổi tối hôm đó, trời đổ mưa nhẹ. Mọi người kéo nhau về quán nhậu quen gần ký túc xá, chỉ còn Thanh Mai nán lại vì chiếc xe của cô không hiểu sao đề máy mãi không lên.

“Chị đợi bạn quay lại đón, chắc hơi lâu…”

“Chị vào phòng em ngồi đợi đi. Ngoài này lạnh.”

Căn phòng nhỏ của Hà Văn sáng đèn, sạch sẽ. Cô bước vào, tay vẫn siết chặt quai túi, vai áo ướt mưa dính chặt vào da thịt, làm nổi bật rõ nét đường cong cơ thể.

Cậu rót cho cô ly trà nóng, ánh mắt chẳng thể rời khỏi bờ môi đang khẽ chạm vào vành ly.

“Em học lớp mấy rồi?” – cô hỏi, giọng mềm như hơi thở gió.

“Lớp 11.”

“Trẻ quá nhỉ…” – cô cười, một nụ cười mơ hồ, nhưng đôi mắt lại ánh lên điều gì đó không thể diễn tả.

Một khoảnh khắc yên lặng kéo dài.

Cô đặt ly trà xuống, đứng dậy định rời đi thì bất ngờ vấp phải mép thảm, cả cơ thể đổ về phía trước – vào vòng tay cậu.

Vòng tay cậu siết chặt theo bản năng. Cô ở gần đến mức cậu cảm nhận được hơi thở thơm nhẹ nơi cổ, làn da mịn màng áp lên ngực cậu, và mùi oải hương như thiêu đốt tất cả lý trí còn sót lại.

“Xin… lỗi,” cô thì thầm, hai má đỏ bừng, đôi mắt hoảng hốt mà cũng có chút xao động.

“Không sao,” cậu đáp khẽ, mắt vẫn không rời gương mặt cô.

Khoảnh khắc đó – thật mong manh, thật nguy hiểm.

Nhưng cũng chính khoảnh khắc đó, một ranh giới mơ hồ đã bị phá vỡ.

Thanh Mai rời khỏi căn phòng trong tiếng mưa rơi lách tách. Còn Hà Văn đứng bất động, tim đập loạn nhịp.

Cậu biết, từ giây phút ấy, mình đã không còn là cậu học sinh đơn thuần nữa.

Và cô, cũng không chỉ là "bạn của anh trai" nữa.

Một cánh cửa vừa hé mở – đầy cấm kỵ, đầy đam mê, và cũng đầy cuốn hút.

(còn tiếp)
 
Sáng hôm sau, nắng trong vắt xuyên qua rèm cửa sổ phòng Hà Văn, rọi xuống đôi mắt vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh hẳn. Nhưng đầu óc cậu đã hoàn toàn tỉnh táo – từ khoảnh khắc nhớ ra ánh mắt Thanh Mai đêm qua, làn da mát lạnh áp vào ngực cậu, hơi thở cô lướt qua vành tai như một làn gió lạc lối.

Cậu xoay người, gối úp mặt xuống chăn. Tim đập mạnh.

Từ trước đến nay, Hà Văn vẫn nghĩ mình biết thế nào là cảm nắng, là thích một cô bạn cùng lớp có mái tóc cột đuôi ngựa hay giọng cười giòn tan. Nhưng thứ cảm xúc mà Thanh Mai đem lại... không giống thế.

Đó là một dạng bùng nổ âm ỉ – như khi nhìn thấy đường cong từ vai đổ xuống lưng cô qua lớp áo mỏng thấm mưa. Như khi cô ngẩng lên, môi khẽ mím, ánh mắt ngập ngừng không nói rõ điều gì. Và cả khi cơ thể cô vô tình đổ vào người cậu… cảm giác mềm mại, mùi hương thanh thoát và ánh nhìn lạc nhịp… Tất cả đọng lại, đốt cháy mọi suy nghĩ trong cậu suốt đêm.

Cậu không thể xua đi được.

Ở một nơi khác – ký túc xá trường Kiến trúc

Thanh Mai ngồi lặng trước bàn học, cuốn sổ vẽ lật trang vẫn còn dang dở từ tối qua. Bút chì trong tay đã dừng lại từ lâu, trong khi hình ảnh cậu con trai có ánh mắt sâu thẳm cứ lởn vởn trong đầu cô như một thước phim quay chậm.

Cô tự trách mình – vì sao lại để bản thân ngã vào lòng em trai của bạn, vì sao lại cảm nhận rõ hơi ấm ấy đến thế, tim đập nhanh đến thế.

Cô 24 tuổi. Cậu mới 17.

Bảy tuổi cách biệt, và một danh giới rạch ròi giữa cái được gọi là “đúng” và “sai”. Nhưng lý trí càng cứng rắn, cảm xúc lại càng mềm yếu. Có những ánh nhìn, những va chạm, khiến người ta không thể giả vờ không cảm thấy gì.

Trưa hôm đó – tại nhà

Hà Văn ngồi bên bàn ăn cùng anh trai – Hoàng. Cậu chậm rãi gắp cơm, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang cái máy ảnh DSLR đặt trên kệ gần đó.

“Anh Hoàng,” cậu bất ngờ lên tiếng, “anh còn hay mang máy ảnh đến trường không?”

“Có chứ. Mấy đứa trong lớp hay nhờ chụp đồ án, rồi thỉnh thoảng chị em cũng nhờ chụp chân dung.”

Hà Văn gật đầu chậm rãi, cố tỏ ra thờ ơ: “Hôm trước bạn anh – chị Mai ấy… trông khá… ấn tượng. Chị ấy có hay nhờ anh chụp không?”

Hoàng bật cười: “Thanh Mai à? Con gái kiến trúc mà cứ như người mẫu, đúng không? Hồi đầu năm, có lần anh chụp cho cả nhóm chị ấy ngoài sân trường. Mà sao, em thích chụp ảnh giờ?”

“Ừm… cũng muốn xem thử vài bức đẹp đẹp,” cậu nói nhẹ như gió thoảng, giấu đi sự thấp thỏm trong lồng ngực.

Tối đến.

Căn phòng nhỏ sáng ánh đèn vàng. Hà Văn mở laptop, tay run nhẹ khi lục trong USB anh trai để lại trên bàn.

Thư mục: “KT2025_GroupPhoto”
Tiếp theo là “Mai_portrait_3”, “Mai_sidewalk”, “Sunlight_Mai”...

Từng bức ảnh hiện lên – Thanh Mai giữa sân trường nắng sớm, ánh sáng hắt qua mái tóc nâu nhạt, ánh mắt cô như đang nghĩ về một điều gì xa xăm. Một bức khác, cô ngồi trên ghế đá, váy trắng dài chạm gối, tay cầm cuốn sketchbook, môi khẽ cong như đang mỉm cười với một ai không hiện diện.

Tim cậu siết lại.

Cậu kéo ghế ngồi sát màn hình hơn. Mỗi chi tiết trong ảnh như bừng sáng – làn da trắng, bờ vai nhỏ, cổ tay thon, và ánh mắt ấy... ánh mắt từng nhìn cậu đêm qua.

Một cảm xúc vừa choáng ngợp, vừa lạ lẫm lan dần trong cậu. Khao khát. Bồn chồn. Không yên.

Không chỉ là thích. Mà là một thứ... muốn chiếm hữu.
 
Ở một độ tuổi lưng chừng giữa con nít và đàn ông, Hà Văn biết cảm xúc của mình với Thanh Mai đã vượt khỏi giới hạn ngây thơ. Nhưng cậu không sợ. Bởi cậu biết – điều nguy hiểm nhất không phải là khoảng cách tuổi tác, mà là khi hai người... cùng rung động.

Và Thanh Mai – liệu có còn giữ được vững lòng, khi ánh mắt cậu cứ nhìn cô như thế?

Một trò chơi nguy hiểm đang bắt đầu.
Chậm rãi. Ngấm ngầm. Và... không thể lùi.

(còn tiếp - (chắc) sẽ có hình ảnh minh họa)
 
Choy oy tui khoái mấy cái chuyện tình thỏ bông thanh xuân này lúm.
Lót dép ngồi hóng tiếp.
 
anime sex
cliphot
Back
Top