- Lượt xem: 417
- Trả lời: 3
Chương 1: Gặp gỡ trong ánh chiều nghiêng
Hà Văn – mười bảy tuổi, học sinh lớp 11 với thân hình rắn rỏi nhờ bóng rổ và võ thuật. Cậu có làn da ngăm nhẹ khỏe khoắn, mái tóc đen rối bời đầy chất nghệ sĩ, và ánh mắt nâu sâu thẳm như giấu cả bầu trời. Hà Văn trầm tính, ít nói, nhưng đôi khi bộc lộ nét nổi loạn, ngang tàng của tuổi trẻ. Cậu không giỏi bày tỏ cảm xúc, nhưng lại có một trái tim âm ỉ lửa – lửa của những khao khát mãnh liệt, những xúc cảm chưa từng được đặt tên.
Thanh Mai – hai mươi tư tuổi, sinh viên năm cuối ngành kiến trúc, là người con gái khiến cả giảng đường phải ngoái nhìn. Cao ráo, mảnh mai với những đường cong mềm mại, cô toát lên khí chất dịu dàng nhưng không kém phần quyến rũ. Làn da trắng như sứ, mái tóc dài uốn nhẹ màu hạt dẻ luôn thoảng mùi hương dịu nhẹ của hoa oải hương. Thanh Mai thông minh, tinh tế, sống nội tâm và giàu cảm xúc. Cô có một ánh mắt biết cười, nhưng ẩn sau đó là cả một thế giới đầy tổn thương, như một cánh cửa chỉ mở hé với những ai thực sự dám bước vào.
Cuối thu, nắng nhạt, trời se lạnh.
Sân nhà Hà Văn vang lên tiếng nói cười ồn ào của đám sinh viên năm cuối khoa Kiến trúc – bạn bè của anh trai cậu. Cả nhóm đến để hoàn thiện mô hình đồ án tốt nghiệp, và một phần cũng để trốn cái không khí ngột ngạt trong ký túc xá.
Hà Văn bước từ trong phòng ra, mặc áo thun trắng mỏng ôm lấy cơ thể rắn chắc, quần short thể thao đơn giản. Cậu vừa từ sân bóng về, mồ hôi còn đọng nơi trán, hơi thở vẫn chưa đều.
Và rồi, ánh mắt cậu dừng lại nơi cô gái đang cúi người lắp mô hình, mái tóc dài rủ xuống, cổ áo trễ nhẹ để lộ vùng xương quai xanh mảnh mai đầy mê hoặc.
Thanh Mai.
Ánh mắt họ chạm nhau. Cô mỉm cười xã giao, còn tim cậu đập lạc một nhịp.
Cô ngước lên, ánh nắng xiên qua tán cây hắt lên gò má ửng hồng. "Em là em của Hoàng hả?"
Cậu gật đầu, không dám nhìn lâu, nhưng khóe môi lại khẽ cong – nụ cười đầu tiên, và là nụ cười đặc biệt.
"Chị là Mai, bạn học của Hoàng. Lúc nãy chị có mượn phòng khách làm đồ án, mong em không phiền."
"Không... không đâu chị," cậu lắp bắp.
“Chị” – từ đó nghe sao mà xa vời. Nhưng ánh mắt kia, làn da kia, mùi hương kia – tất cả lại quá gần, như đang thì thầm gọi tên cậu.
Buổi tối hôm đó, trời đổ mưa nhẹ. Mọi người kéo nhau về quán nhậu quen gần ký túc xá, chỉ còn Thanh Mai nán lại vì chiếc xe của cô không hiểu sao đề máy mãi không lên.
“Chị đợi bạn quay lại đón, chắc hơi lâu…”
“Chị vào phòng em ngồi đợi đi. Ngoài này lạnh.”
Căn phòng nhỏ của Hà Văn sáng đèn, sạch sẽ. Cô bước vào, tay vẫn siết chặt quai túi, vai áo ướt mưa dính chặt vào da thịt, làm nổi bật rõ nét đường cong cơ thể.
Cậu rót cho cô ly trà nóng, ánh mắt chẳng thể rời khỏi bờ môi đang khẽ chạm vào vành ly.
“Em học lớp mấy rồi?” – cô hỏi, giọng mềm như hơi thở gió.
“Lớp 11.”
“Trẻ quá nhỉ…” – cô cười, một nụ cười mơ hồ, nhưng đôi mắt lại ánh lên điều gì đó không thể diễn tả.
Một khoảnh khắc yên lặng kéo dài.
Cô đặt ly trà xuống, đứng dậy định rời đi thì bất ngờ vấp phải mép thảm, cả cơ thể đổ về phía trước – vào vòng tay cậu.
Vòng tay cậu siết chặt theo bản năng. Cô ở gần đến mức cậu cảm nhận được hơi thở thơm nhẹ nơi cổ, làn da mịn màng áp lên ngực cậu, và mùi oải hương như thiêu đốt tất cả lý trí còn sót lại.
“Xin… lỗi,” cô thì thầm, hai má đỏ bừng, đôi mắt hoảng hốt mà cũng có chút xao động.
“Không sao,” cậu đáp khẽ, mắt vẫn không rời gương mặt cô.
Khoảnh khắc đó – thật mong manh, thật nguy hiểm.
Nhưng cũng chính khoảnh khắc đó, một ranh giới mơ hồ đã bị phá vỡ.
Thanh Mai rời khỏi căn phòng trong tiếng mưa rơi lách tách. Còn Hà Văn đứng bất động, tim đập loạn nhịp.
Cậu biết, từ giây phút ấy, mình đã không còn là cậu học sinh đơn thuần nữa.
Và cô, cũng không chỉ là "bạn của anh trai" nữa.
Một cánh cửa vừa hé mở – đầy cấm kỵ, đầy đam mê, và cũng đầy cuốn hút.
(còn tiếp)
Hà Văn – mười bảy tuổi, học sinh lớp 11 với thân hình rắn rỏi nhờ bóng rổ và võ thuật. Cậu có làn da ngăm nhẹ khỏe khoắn, mái tóc đen rối bời đầy chất nghệ sĩ, và ánh mắt nâu sâu thẳm như giấu cả bầu trời. Hà Văn trầm tính, ít nói, nhưng đôi khi bộc lộ nét nổi loạn, ngang tàng của tuổi trẻ. Cậu không giỏi bày tỏ cảm xúc, nhưng lại có một trái tim âm ỉ lửa – lửa của những khao khát mãnh liệt, những xúc cảm chưa từng được đặt tên.
Thanh Mai – hai mươi tư tuổi, sinh viên năm cuối ngành kiến trúc, là người con gái khiến cả giảng đường phải ngoái nhìn. Cao ráo, mảnh mai với những đường cong mềm mại, cô toát lên khí chất dịu dàng nhưng không kém phần quyến rũ. Làn da trắng như sứ, mái tóc dài uốn nhẹ màu hạt dẻ luôn thoảng mùi hương dịu nhẹ của hoa oải hương. Thanh Mai thông minh, tinh tế, sống nội tâm và giàu cảm xúc. Cô có một ánh mắt biết cười, nhưng ẩn sau đó là cả một thế giới đầy tổn thương, như một cánh cửa chỉ mở hé với những ai thực sự dám bước vào.
Cuối thu, nắng nhạt, trời se lạnh.
Sân nhà Hà Văn vang lên tiếng nói cười ồn ào của đám sinh viên năm cuối khoa Kiến trúc – bạn bè của anh trai cậu. Cả nhóm đến để hoàn thiện mô hình đồ án tốt nghiệp, và một phần cũng để trốn cái không khí ngột ngạt trong ký túc xá.
Hà Văn bước từ trong phòng ra, mặc áo thun trắng mỏng ôm lấy cơ thể rắn chắc, quần short thể thao đơn giản. Cậu vừa từ sân bóng về, mồ hôi còn đọng nơi trán, hơi thở vẫn chưa đều.
Và rồi, ánh mắt cậu dừng lại nơi cô gái đang cúi người lắp mô hình, mái tóc dài rủ xuống, cổ áo trễ nhẹ để lộ vùng xương quai xanh mảnh mai đầy mê hoặc.
Thanh Mai.
Ánh mắt họ chạm nhau. Cô mỉm cười xã giao, còn tim cậu đập lạc một nhịp.
Cô ngước lên, ánh nắng xiên qua tán cây hắt lên gò má ửng hồng. "Em là em của Hoàng hả?"
Cậu gật đầu, không dám nhìn lâu, nhưng khóe môi lại khẽ cong – nụ cười đầu tiên, và là nụ cười đặc biệt.
"Chị là Mai, bạn học của Hoàng. Lúc nãy chị có mượn phòng khách làm đồ án, mong em không phiền."
"Không... không đâu chị," cậu lắp bắp.
“Chị” – từ đó nghe sao mà xa vời. Nhưng ánh mắt kia, làn da kia, mùi hương kia – tất cả lại quá gần, như đang thì thầm gọi tên cậu.
Buổi tối hôm đó, trời đổ mưa nhẹ. Mọi người kéo nhau về quán nhậu quen gần ký túc xá, chỉ còn Thanh Mai nán lại vì chiếc xe của cô không hiểu sao đề máy mãi không lên.
“Chị đợi bạn quay lại đón, chắc hơi lâu…”
“Chị vào phòng em ngồi đợi đi. Ngoài này lạnh.”
Căn phòng nhỏ của Hà Văn sáng đèn, sạch sẽ. Cô bước vào, tay vẫn siết chặt quai túi, vai áo ướt mưa dính chặt vào da thịt, làm nổi bật rõ nét đường cong cơ thể.
Cậu rót cho cô ly trà nóng, ánh mắt chẳng thể rời khỏi bờ môi đang khẽ chạm vào vành ly.
“Em học lớp mấy rồi?” – cô hỏi, giọng mềm như hơi thở gió.
“Lớp 11.”
“Trẻ quá nhỉ…” – cô cười, một nụ cười mơ hồ, nhưng đôi mắt lại ánh lên điều gì đó không thể diễn tả.
Một khoảnh khắc yên lặng kéo dài.
Cô đặt ly trà xuống, đứng dậy định rời đi thì bất ngờ vấp phải mép thảm, cả cơ thể đổ về phía trước – vào vòng tay cậu.
Vòng tay cậu siết chặt theo bản năng. Cô ở gần đến mức cậu cảm nhận được hơi thở thơm nhẹ nơi cổ, làn da mịn màng áp lên ngực cậu, và mùi oải hương như thiêu đốt tất cả lý trí còn sót lại.
“Xin… lỗi,” cô thì thầm, hai má đỏ bừng, đôi mắt hoảng hốt mà cũng có chút xao động.
“Không sao,” cậu đáp khẽ, mắt vẫn không rời gương mặt cô.
Khoảnh khắc đó – thật mong manh, thật nguy hiểm.
Nhưng cũng chính khoảnh khắc đó, một ranh giới mơ hồ đã bị phá vỡ.
Thanh Mai rời khỏi căn phòng trong tiếng mưa rơi lách tách. Còn Hà Văn đứng bất động, tim đập loạn nhịp.
Cậu biết, từ giây phút ấy, mình đã không còn là cậu học sinh đơn thuần nữa.
Và cô, cũng không chỉ là "bạn của anh trai" nữa.
Một cánh cửa vừa hé mở – đầy cấm kỵ, đầy đam mê, và cũng đầy cuốn hút.
(còn tiếp)