Mọi năm cứ vào dịp hè là vợ chồng thằng út nó lại về quê chơi, nhưng mà năm nay lạ thay, nó khác một chút là chỉ có vợ nó chứ chẳng có thằng con trai theo cùng. Ông Tư Rô đang lụm cụm tưới luống ngô bên con đê quê nhà thì thấy có một cô gái rất trẻ, tay xách nách mang theo nhiều bị đồ cá nhân. Khi nhìn thấy cha chồng đang tưới ngô thì Thảo Ngân réo gọi, miệng thì cười xinh, thân hình thì như nhún nhảy tỏ vẻ rất vui. Ông Tư Rô nghe tiếng gọi đến mình rất thanh thì ngước mắt ngoái đầu lại nhìn, ông tỏ ra vẻ ngạc nhiên nhưng cũng không quên nhảy cẫng lên sung sướng, bởi Thảo Ngân là con dâu mà ông có tình cảm nhiều nhất. Ông vội vã đi đến bên Thảo Ngân, phó mặc cho cái ống dây vẫn còn đang phun nước ào ào xuống nền đất cỏ bên cạnh gốc ngô xanh đang mùa sắp trổ cờ. Quần áo thì ướt sũng vì nước bơm, thế nhưng hai người, bố chồng và nàng dâu vẫn không ngại mà ôm nhau mừng rỡ vì lâu ngày không gặp, cho nên hôm nay gặp mặt mừng quá mà quên mất.
Ôm nhau được hồi lâu thì tiếng nước nó kêu xè xè do bị nghẹt rác, rồi cái ống nước nó từ từ hết phun trào mà tắt ngụm, làm cho ông Tư Rô vội vã buông ra thân hình nàng dâu mà chạy đến chỗ con kênh xanh. Lúc này, Thảo Ngân chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra với bố chồng mình, cô ngơ ngác dõi mắt nhìn theo từng bước chạy té lên té xuống của ông Tư Rô, rồi cô ôm bụng ngồi xuống mà cười nói vọng theo bước chạy của cha chồng:
Lúc này ông Tư Rô do mải mê với công việc rỡ rác mắc kẹt trong ống bơm nước nên không để ý sự cười trêu ghẹo của con dâu, rồi cứ thế ông lặn hụp xuống nước mà khắc phục sự cố, xong xuôi thì ông mới ngoi lên mặt nước và mới nhớ đến cô con dâu. Do bị khuất tầm nhìn, bởi bờ đê quá cao so với mặt nước nên ông réo gọi:
-Thảo Ngân ơi, Thảo Ngân...! Con còn ở chỗ đó không? -........????
Ông Tư Rô gọi lần một rồi lần hai nhưng chẳng thấy tiếng của con dâu hồi âm, ông cũng sốt sắng và lo lắng, bởi giờ này cũng đã xế chiều và bầu trời cũng bắt đầu nhá nhem tối. Tuy không lên tiếng trả lời với bố chồng nhưng cô ấy vẫn mon men đi tới chỗ đó, bởi cô muốn cho ông ấy một sự ngạc nhiên, để xem phản ứng của ông thế nào? Có lo lắng cho cô nhiều không?
Đến nơi, cô thấy bố chồng mình đang ngâm mình dưới nước, mái tóc trên đầu ướt sũng, còn mực nước thì hiện đang lập lờ ngang vai. Cô núp sau bụi cây gần đó chừng năm mét, rồi mượn những tán lá cây um tùm để mà che giấu thân hình, sau đó bắt đầu theo dõi những cử chỉ của bố chồng đang lo lắng và tìm kiếm bóng dáng cô. Thảo Ngân lần đầu thấy ông Tư Rô, tức bố chồng cô da dẻ xanh xao, áo quần thì ướt hết, cô cũng thấy thương lắm nhưng vì muốn thử lòng người đàn ông mình quý mình thương sẽ lo lắng như thế nào khi biết cô mất tích.
Cái nắng buổi chiều tà nó hồng hồng trên những nẻo đường, nó nhè nhè không rát như nuối xế trưa. Ông Tư Rô rón rén dùng đôi bàn tay vắt khô vạt áo, rồi vừa chạy vừa hô to hai tiếng 'Thảo Ngân…". Lúc này cô ấy vẫn núp sau lùm cây, hai mà thì ửng hồng cười mủm mỉm, còn ánh mắt thì vẫn dõi theo từng bước của bố chồng mình. Bất chợt trong lùm cây có tiếng động, hình như là có vài con chuột đồng nó đang tranh nhau những hạt ngô. Thảo Ngân thì rất là sợ chuột, bởi con chuột nó đen ngòm, nó hình hài quái dị và nó cũng có lần cắn cô khi hồi cô còn nhỏ xíu. Lúc này cô mới thét lên gọi bố chồng mình:
-A… Tía, tía ơi! Thảo Ngân ở trong lùm cây này nè! Tía mau đến giúp con với… bởi con rất sợ chuột.
Ông Tư Rô vui mừng vì tìm thấy được nàng dâu yêu quý. Ông hối hả chạy lại chỗ lùm cây, rồi ghẹo Thảo Ngân:
-Ủa… sao lạ à nha! Bởi con dâu của tía tuổi rắn, ấy vậy mà đi sợ chuột. Ha ha… -Ưm… tía, sao lại ghẹo con. Bởi con người thì ai cũng sợ một con vật nào đó, hổng lẻ tía hông sợ con vật nào sao? -Ưm… tía cũng sợ một con… nhưng là con gái mà thôi… ha ha… -Ơ… tía lại ghẹo con nữa nha! Xem con cắn tía, cắn tía nè! Hihihi…
Nói vừa dứt lời thì Thảo Ngân nhào tới ôm ông ấy. Động tác của cô thật nhanh và dứt khoát nên khiến cho bố chồng cô mất đà mà ngã ngửa xuống đất. Lúc này đây bốn mắt nhìn nhau khá là lâu, rồi cả hai người cùng nhớ về những lần ân ái trước đó, cùng nhớ lại những kỷ niệm khó quên trong cuộc đời, bởi cái bí mật này chỉ có trời biết, đất biết, ngoài ra không ai biết cả. Bây giờ lưng của ông Tư Rô đang nằm trên thảm cỏ xanh nhưng ông cứ tưởng mình đang nằm trên thảm lụa, do cỏ ở ruộng vườn nhà ông nó tốt tươi như "Ngô" như "Lúa" vậy. Ông lên tiếng:
-Nè… Thảo Ngân, ôm bao nhiêu đủ rồi, chúng mình về nhà thôi, bởi tía muốn tắm và thay quần áo. Ư… ưm… ngồi dậy đi nào. -Ư… ưm… tía, con không chịu đâu. Con muốn ôm tía thêm chút nữa mà… -Kìa... Thảo Ngân, con sao vậy? Con ở đây đến ba tháng hè cơ mà! Đâu phải hôm nay thôi đâu mà lại làm nũng với tía nè! Với lại trời sắp tối rồi. Mau, mau về nhà thôi: "Đét… Đét…". Mắc cỡ liu liu… ha ha… -Ơ… tía, sao tía vỗ mông con chứ! Mà nè! Vỗ mông thì phải bắt đền đó nha! Hihihi…
Nói xong, hai người ngồi dậy và đi về nhà. Đi vài bước thì Thảo Ngân nũng nịu bắt đền ông Tư Rô. Cô ấy viện cớ do bị tía mình vỗ mông nên đi không nổi, cô nói:
-Tía, tía ơi! Thảo Ngân mệt quá à! Hổng mấy tía bế hoặc là cõng Thảo Ngân đi! Hihihi…
Cô ấy nói mà khuôn mặt ửng đỏ, miệng cười chúm chím thật là xinh. Bây giờ ông ấy mới quay lại và nhìn bao quát thân hình con dâu, ông ngẫm ngợi mãi mà chẳng tìm ra bằng chứng mỏi mệt của con bé, bởi mệt thì da dẻ xanh xao, còn đằng này da dẻ tươi tắn hồng hào như đào phai thế này:
-Thôi được rồi, để tía bế con nha! Do lúc nãy nằm trên cỏ lưng tía có dính chút xíu đất nên không cõng được. -Dạ! Dạ được ạ! Hihihi… -"??????...."... Nhưng mà khi về nhà là không ôm hôn nữa đâu đó… nhớ chưa? -Ưm… chuyện đó thì Thảo Ngân không có hứa à nha! Hihihi….
Đang định bế Thảo Ngân thì ông Tư Rô nhìn cô ấy và hỏi:
-Ủa, Thảo Ngân nè! Thế còn bị đồ với túi xách của con đâu rồi? -Hả??? Ơ, tía ơi! Con để quên ở lùm cây kia rồi, chỗ có mấy con chuột á… -Trời ạ!!!! Thôi cũng là lỗi của tía tất cả, con tự vô nhà đi, để tía quay lại lấy cho.
Ông thấy cô con dâu khuôn mặt thoáng chốc từ vui chuyển sang buồn, ông đành an ủi và chạy đến đó. Thế nhưng ông chưa kịp xuất phát thì Thảo Ngân níu áo bố chồng mình lại, cô thỏ thẻ, nói lời nhỏ nhẹ có ý muốn đi cùng.
-Ưm… tía này, cho Thảo Ngân đi cùng với, bởi ở lại một mình con sợ… ư… sợ ma lắm. -Ơ trời ạ, ma cỏ gì chứ, nhà mình ở có phải nhà hoang đâu. Vả lại tía muốn chạy nhanh lại đó, lấy xong là quay lại với con liền à, con yên tâm nha! -Ư… con không yên tâm đâu, bởi tía có biết đồ với túi xách con để ở chỗ nào đâu mà tìm, đúng không không nè? Hihihi -Ơ… chuyện này… hình như đúng thì phải. Vậy thì con đừng làm nũng nịu với tía nữa, chúng mình nhanh tới đó kẻo bầu trời sập tối mất. Nào… đi nhanh thôi nào? -Dạ! Hihihi…
Lúc quay lại chỗ lùm cây cạnh con kênh xanh, thời gian bây giờ đã là 18h30", cũng mai vào mùa hè nên bầu trời tối muộn hơn mùa đông, thế nhưng lối đi trên con đê quê nhà ông Tư Rô vẫn mập mờ nhìn không rõ. Ông níu tay Thảo Ngân, nắm lấy bàn tay thon nhỏ nhắn của con dâu và tìm lối theo từng bước chân trên con đê mọc đầy cỏ non xanh rì. Ông thì đi phía trước, Thảo Ngân thì đi phía sau, nhưng hai người một nam một nữ vẫn dính chặt lấy nhờ cánh tay của hai người. Thảo Ngân không biết nghĩ ngợi về điều gì, chỉ biết cô ấy hay nhìn trộm bố chồng mình mà mũm mĩm cười duyên khoe hai hàm răng trắng như ngà, còn hai má thì ửng hồng dù trời không còn nắng đỏ hoàng hôn. Có đôi lúc cô nũng nịu níu kéo tay bố chồng mình lại, rồi cô đưa mắt nhìn ông, như muốn nói thầm rằng: "Tía ơi, chậm lại tía ơi! Bởi con mỏi chân quá!"
Như thấu hiểu tâm tư sâu thẳm của nàng dâu xinh xắn, dù trời không còn nắng nhưng đôi má của Thảo Ngân vẫn hồng hồng, thế là ông biết rõ mình nên làm gì, rồi không nói không rằng, ông cõng Thảo Ngân trên lưng. Bây giờ ông mới cảm nhận được đôi nhũ hoa đầy đặn của cô gái trẻ mới hai mươi bốn tuổi, sinh năm 2001, nó mềm mại và rất đàn hồi như quả bóng silicon. Bất chợt ông nói khẽ.
-Thảo Ngân nè… -Dạ… -Ưm… bộ con không mặc áo ngực sao mà mềm thế? -Ư… tía này, tía hư quá nha! Con có mặc áo ngực mà, chỉ là vải rất mỏng đấy ạ… hihihi -Ừm… hèn chì… nó mềm quá… haha -Ơ… tía, tía ơi! Hình như mình đi tới chỗ lùm cây rồi. -Ừm… vậy để tía vô đó lấy, con đứng ở đây nha… -Dạ…
Lúc lấy bị đồ và túi xách xong thì bầu trời tối dần, nó không còn ánh sáng nữa, nó chỉ còn ánh sáng lập lòe của các con bươm bướm đèn bay lượn tìm niềm vui. Thảo Ngân bây giờ thì khỏi phải nói cũng biết, cô líu ríu bên thân hình bố chồng mình, cô không những không buông tay của ông mà đòi ông cõng về nhà luôn, cô nói giọng mít ướt:
-Tía ơi! Con sợ bóng đêm lắm! Tía cõng con về nhà nhanh thôi, bởi con nghe người ta kể rằng: "Ban đêm con ma thường hay trêu ghẹo phụ nữ, nó thường hay nhìn trộm con gái tắm, con gái ở chuồn, rồi vợ chồng ân ái, có khi bàn tay của con ma nó còn bóp vú và mò cái ấy nữa đó…"
-Trời ạ! Con nói có lộn không vậy Thảo Ngân? Nếu con ma mà như con nói thì đó không phải là ma, mà đó là con yêu râu xanh… hahaha…. -Vậy thì tối nay con với tía ngủ chung nha! Bởi trong nhà chỉ có chúng ta ngoài ra đâu có ai, với lại mùa hè năm trước có chồng con theo cùng, còn bây giờ thì… tía phải ngủ cùng Thảo Ngân, tía phải bảo vệ Thảo Ngân nữa đó… hihihi… -Thôi xong rồi, thì ra nãy giờ con nói chuyện ma cỏ vòng vo là muốn gài tía vào chuyện này. Haizz… -Nè, tía không được thở dài mà phải vui lên chứ! Bởi được ngủ cùng con dâu là sung sướng lắm rồi mà còn bày đặt vẽ vời nữa, ưm… để con nựng tía cái nà… hihihi… -Ơ… Thảo Ngân, đừng nựng tía, tía không thấy đường đi đâu. Ôi… ô không, té… té rồi…
Đi sắp đến sau vườn nhà thì phải vấp té. Do nơi đây có một con mương nhỏ để thoát nước, ấy vậy mà bàn tay thon của cô con dâu cứ mãi nựng nên khuất tầm nhìn, rồi cả hai người cùng rơi xuống nước. Tuy mực nước không sâu lắm, chỉ có 1m50, nhưng cũng khiến ông Tư Rô và Thảo Ngân ướt hết áo quần. Do vườn nhà nên có ánh đèn led màu trắng, nó là đèn led tự động sáng vào ban đêm và tắt vào ban ngày, nó cũng là năng lượng xanh, bởi tiêu thụ bằng ánh sáng mặt trời.
Khi rơi xuống nước, chiếc đầm trắng ngọc trai của Thảo Ngân ướt hết, kể cả mái tóc dài bồng bềnh của cô ấy nữa, duy nhất là bị đồ và túi xách là không ướt, bởi hai thứ đó do tay ông Tư Rô cầm, nên biết sắp té, ông đã nhanh nhẹn mà ném nó xuống đất, bằng không thì máy tính, điện thoại nó sẽ hư hỏng. Bây giờ Thảo Ngân vẫn còn được bố chồng mình địu trên lưng, cô không nhưng không lo sợ áo quần mình bị ướt mà còn rất vui, vui lắm, bởi cô ấy rất yêu ông ấy. Bất chợt Thảo Ngân từ từ hé môi, rồi cô đưa miệng mình tới vành tai của ông Tư Rô, sau đó cô cắn nhẹ vào nơi đó. Cái mùi thơm hương hoa nhài tinh khiết dịu dàng, cái mùi thơm da thịt của người phụ nữ trẻ khiến tâm tư ông bồn chồn lo lắng, còn cả mùi thơm của cả nam và nữ nó dần dà thay đổi tâm tính ông tư Rô. Ông ấy hơi run đôi chân, rồi nói khẽ:
-Ưm… Thảo Ngân ơi! Tía thấy nóng trong người quá, mặc dù nước thì lạnh nhưng mà sao nó nóng lạ thường… ư… -Um… tía, tía ơi! Tía thấy nó nóng ở chỗ nào ạ, có phải nơi đó của tía nóng nhiều lắm đúng không? -Ừm… đúng, đúng rồi…
Ông ấy tuy lớn hơn Thảo Ngân hai mươi bốn tuổi, thế nhưng cái hương vị tình yêu của tuổi trẻ vẫn ngang ngửa nhau, không những vậy mà còn vượt trội hơn nhiều so với con trai út của mình, điều này thì chỉ có con dâu yêu quý của ông mới cảm nhận được mà đánh giá, chứ người ngoài cuộc có biết gì đâu.
Thảo Ngân đang cắn vào vành tai ông Tư Rô, rồi cô nhìn bóng đêm bao phủ xung quanh hai người. Cô ấy mỉm cười duyên vẻ hơi thẹn, bởi vì mình là phụ nữ mà lại chủ động như vậy với ông ấy, nhưng cô vẫn cảm thấy rất ư là hạnh phúc, do cái cảm xúc dâng trào khó diễn tả trong lòng người con gái như cô đây, nó lâng lâng và thôi thúc một tình yêu mãnh liệt với người cha chồng. Rồi cô nhớ lại năm đó, năm cô vừa lên đôi chín, năm mà cô sắp vào đại học trường Y. Cô đã bị mẹ cô nói rằng: "Nếu không muốn học trường Y thì con gái của mẹ phải lấy chồng. Mẹ sẽ gả con cho người bạn của mẹ, ông ấy lớn hơn con hai mươi bốn tuổi, lứa tuổi khá cao so với tuổi của con nhưng nhìn trẻ trung lắm. Ông ấy cũng mất vợ khá sớm, một mình gà trống nuôi bốn người con ăn học thành đạt, nếu lấy ông ấy con sẽ rất hạnh phúc, bởi ông ấy siêng năng, cần lao, thật thà và hễ yêu ai là rất chung tình."
Lúc đó Thảo Ngân cũng còn nhỏ, mới có bước vào đời à nên con hơi sợ sệt, chứ như bây giờ thì dễ gì bỏ qua. Cho nên khi nghe mẹ mình tính gả cho một người đàn ông lớn tuổi mà còn có vợ con thì cô nhảy đong đỏng lên, cô khóc lóc mếu máo nói: "Nếu vậy thì để con học trường Y theo thành nghề của mẹ còn hơn là lấy một ông già".
Cứ tưởng vậy là xong, nhưng ai có dè vào học trường Y được hai năm thì Thảo Ngân xin chuyển trường, cô muốn làm nghề giáo viên dạy mầm non nên qua học trường Sư Phạm. Lúc đó mẹ cô không hay biết gì, đến khi học bốn năm thì cô cầm tấm bằng loại giỏi trên tay đem về nhà thì mẹ cô mới té ngửa, bà ấy nói: "Ủa, học trường Y thì bảy năm mới tốt nghiệp, sau mới bốn năm mà tốt nghiệp rồi con gái yêu của mẹ".
Ngày đó cô lém lỉnh lắm, cho nên hay tranh luận với mẹ cô. Cô nói: "Dạ, tại lúc đó con không muốn lấy chồng, ấy mà mẹ lại định gả con cho một ông già là bạn của mẹ nên con mới làm thế thôi, chứ con cũng không muốn gạt mẹ làm gì".
Bà ấy thấy con gái mình nói thế thì cũng nguôi ngoai, rồi bà nói thêm: "Con không muốn lấy ông ta thì lấy con trai út của ông ta nghen, được không?"
Thảo Ngân biết rõ, "Trai lớn lên thì phải lấy vợ. Gái lớn lên thì phải lấy chồng". Đó là dây tơ hồng mà nguyệt lão se tơ để loài người đến bên nhau mà duy trì nòi giống. Rồi cô thuận theo tự nhiên mà cho mẹ mình sắp đặt hôn nhân. Do ông Tư Rô lúc đó không có mặt, bởi ông có một nguyên tắc rằng: "Hễ đứa nào tròn mười tám tuổi là ông làm lễ thành niên cho nó, ông sẽ không xen vào chuyện đời tư chúng nữa, ông chỉ đứng phía sau làm cái phao cứu sinh khi con ông cần sự giúp đỡ. Cho nên ngày làm lễ thành hôn thì ông mới chạy xe tư miền tây lên Sài Gòn để mà mừng hạnh phúc trăm năm cho thằng Kha con trai út của mình".
Đi một chặng đường gần bốn trăm cây số, vượt qua sông rộng nhờ lụy phà, qua cù lao bằng những nhịp cầu dây văng nối đôi bờ rồi mới tới nơi. Khi nhận ly rượu mừng từ tay con dâu và con trai, ông Tư Rô vui vẻ nói lời chất phát của người đàn ông miền quê sông nước:
-Tía không có gì ngoài hai chữ "thật lòng", bởi tài sản chúng con đều có, học thức các con cũng có đủ đầy, nhưng để tình cảm vợ chồng hạnh phúc viên mãn thì cả hai phải cố gắng vun đắp mới thành công. Con đường nào cũng lắm chông gai, cũng có nhiều khúc quanh co uốn lượn. -Dạ, con hiểu mà. -..."???"....
Thảo Ngân thấy bố chồng mình nói dong dài, rồi cô mới ngước mặt nhìn thử khuôn mặt ông ấy ra sao? Bởi cô thấy khó hiểu là tại sao ông đến muộn nhất, giờ này người người đều về cả rồi, thậm chí gia đình của cô cũng về luôn. Thế nhưng khi ngước mặt lên thì cô tá hỏa, rồi loạng choạng như muốn té xỉu, bởi bố chồng cô là người đàn ông giúp đỡ cô khỏi chết đuối trong chuyến về quê ngoại chơi năm đó, năm cô mười tám tuổi mới vừa tốt nghiệp lớp mười hai. Rồi đột nhiên tâm trạng cô rối bời, cô không kiểm soát nổi hành động mà tỏ bày với ông ấy:
-Híc… anh… anh Lúa Ngọc. Em nhớ anh lắm… huhu… -Ơ… là… Thảo Ngân sao???? -Dạ… là em, là Thảo Ngân của anh đây!!!
Thông thường khi thấy vợ mình ôm và nói lời tình cảm với người sinh thành thì quát lên, hung tàn lên, nhưng riêng Điền Kha thì khác, bởi anh muốn vợ mình chăm sóc bố nên đây là cơ hội tốt để mà thực hiện. Anh chạy nhanh ra cửa phòng, rồi ra cửa nhà, rồi ra tận ngoài cửa ngõ để đóng lại không tiếp khách nữa. Vừa chạy Kha vừa nghĩ: "Ủa, sao mà vợ mình biết rõ tên của tía thế nhỉ? Tên Lúa Ngọc chỉ có mẹ mình biết thôi mà… sao lại…, chẳng lẽ tía với vợ biết nhau từ trước sao? Ừm, vậy cũng tốt, mình khỏi tốn công bày vẽ. Haha..."
Kha tự cười đắc ý, anh tự tay đóng từng cánh cửa mà anh đi qua, để cho trong phòng tía với Thảo Ngân có thêm không gian mà tỏ lòng nhung nhớ. Dẫu anh ta chưa biết rõ nội tình của hai nhân vật chính thế nào? Tình tiết nội tâm ra làm sao? Nhưng anh biết chắc tình cảm sâu đậm lắm mới biểu cảm thân mật như vậy. Kha tự cười nói một mình:
-Tía ơi! Tía đừng trách con trai út của tía nghe! Bởi hồi đó con không cho tía lấy vợ, con nói sau này con lấy vợ thì nhờ vợ con chăm sóc tía, ai mà tình tiết thuận lợi quá à. Haha…
Bên trong phòng lúc này ông Tư Rô với Thảo Ngân vẫn còn ôm nhau khóc nức nở, đặc biệt là nàng dâu, bởi đó là mối tình đầu của người con gái khi mới vào ❤. Bất chợt Thảo Ngân có hành động lạ, cô mở đôi mắt bồ câu ra, rồi cô nhìn xung quanh sao cửa lại đóng, còn chồng cô thì đi đâu rồi. Cô không yêu Kha đâu, cô chỉ yêu người đàn ông cô đang ôm thôi. Có lẽ sự yên lặng trong căn phòng ấm cúng, kèm theo men rượu giao bôi ngày cưới của cô dâu chú rể mới thành đôi, khiến Thảo Ngân mạnh bạo hơn. Cô không cần biết ông Tư Rô là chồng hay là bố chồng, cô chỉ biết ông là Lúa Ngọc, là người đàn ông cô yêu chỉ vậy thôi. Cô nhón hai mũi chân lên như điệu múa ba-lê, cô hôn lên đôi môi của người đàn ông trước mặt, rồi cô dần dần nhắm đôi mắt lại, cô hình dung nụ hôn của chính mình bắt đầu làm tan chảy khối băng non chưa đông đá. Cô rên khe khẽ trong họng, nói lời như rót mật vào tai:
-Ưm… mấy năm nay… anh sống thế nào? Sao anh không tìm Thảo Ngân? Anh không nhớ em sao, anh Lúa Ngọc? -Ưm… anh có tìm em nhưng biết tìm đâu! Bởi:
"Tìm em như thể tìm chim Chim bay biển Bắc, anh tìm biển Nam"
-Cho nên anh chỉ đành im lặng mà chờ đợi ngày em trở về. Thế nhưng bây giờ thì hết… hết cả rồi, bởi em là nàng dâu còn anh là cha chồng, như dòng Sông Hậu ngăn cách đôi bờ... -Ưm… sao lại hết chứ anh! Bởi sông sâu cũng bắt được nhịp cầu, gắn kết đôi bờ có gì lạ đâu…
Ý nghĩa câu từ của hai người trao nhau chỉ có hai người họ mới biết được, chứ người ngoài thì vô vọng. Hôn nhau đã lâu, niềm vui đã trọn, bây giờ đến lượt đôi tay. Cánh tay ông Tư Rô bắt đầu cảm nhận độ mềm mại của da thịt Thảo Ngân, còn cánh tay Thảo Ngân thì cảm nhận độ săn chắc của cơ thể đàn ông trước mặt. Những nếp cơ lưng rắn rỏi được bảo vệ qua lớp vải, những sợi gân uốn lượn, những chỗ đậm chỗ nhạt tạo thành bức tranh cung đường từ những sợi chỉ máu đỏ tươi. Ô biết mình chịu không nổi nên nói khẽ trong miệng mình:
-Thảo Ngân, Thảo Ngân ơi! Bây mình xưng hô thế nào đây! Anh… anh khó chịu quá! -Ư… anh, em cũng vậy. Em cũng khó chịu quá! Nhưng anh là đàn ông mà, anh phải chủ động dìu dắt sao lại hỏi em chứ!