fb68
68 game bài
789f
thi nam vương 2025

NhieuAoTuong

Thành viên tích cực

Reputation: 29%
Tham gia
10/12/24
Bài viết
87
Cảm xúc
164
Điểm
43
Nơi ở
TP.HCM
Tín dụng
364.6
Giới tính
Nam
Chương 1: Dưới ánh hoàng hôn Lũy Bán Bích



Con đường Lũy Bán Bích, quận Tân Phú, TP. Hồ Chí Minh, vào một chiều đầu xuân 2025, như được phủ một lớp ánh sáng vàng cam dịu dàng. Những cơn gió mát lành từ đâu thổi tới, lùa qua hàng cây xanh mướt, làm rung động những tấm rèm trắng trong căn hộ nhỏ nằm trên tầng 7 của một chung cư . Căn hộ ấy, dù không rộng lớn, lại là tổ ấm của Nguyễn Văn Minh và Lê Thị Thủy – một cặp vợ chồng trẻ đã gắn bó hai năm, cùng những giấc mơ còn dang dở giữa lòng Sài Gòn tấp nập.



Bên trong căn hộ, tiếng gõ phím lạch cạch đều đặn vang lên từ góc phòng khách, nơi Minh, 28 tuổi, đang ngồi trước chiếc bàn gỗ nhỏ. Đôi mắt anh dán chặt vào màn hình laptop, nơi những dòng code xanh đỏ nhảy múa như một bản giao hưởng không lời. Minh là lập trình viên IT, làm việc từ xa cho một công ty phần mềm có tiếng. Anh thích không gian yên tĩnh của căn hộ này hơn những văn phòng ồn ào, nơi đồng nghiệp lúc nào cũng rôm rả chuyện phiếm. Chiếc áo thun xám và quần short vải khiến anh trông giản dị, chẳng khác gì một cậu sinh viên, dù thực tế anh đã là trụ cột của một gia đình nhỏ.



Từ phòng ngủ, Lê Thị Thủy bước ra, tay cầm một cốc cà phê còn nghi ngút khói. Cô 26 tuổi, dáng người thanh mảnh, mái tóc đen dài buộc cao để lộ khuôn mặt sáng sủa với đôi mắt to tròn và nụ cười tươi tắn. Thủy làm nhân viên tự do cho một công ty nước ngoài, công việc cho phép cô thoải mái sắp xếp thời gian. Hôm nay cô vừa hoàn thành một dự án sớm, quyết định nghỉ ngơi một chút trước khi bắt tay vào công việc mới. Nhìn Minh mải mê với laptop, cô khẽ lắc đầu, giọng trêu đùa:



• “Anh mà không nghỉ tay là em khóa cái laptop đó lại đấy! Coi chừng mắt cận thêm độ nữa, em không dẫn anh đi cắt kính mới đâu!”



Minh ngẩng lên, đẩy gọng kính trượt xuống sống mũi, nở một nụ cười hiền. “Để anh lưu file cái đã, bà xã. Mà cà phê thơm thế, cho anh xin hớp đi!” Anh với tay định lấy cốc, nhưng Thủy nhanh nhẹn giấu ra sau lưng, cười khúc khích:



• “Không có đâu, tự pha mà uống! Em làm cả buổi sáng, anh thì ngồi đó gõ phím, ai khổ hơn ai nào?”



Minh bật cười, đứng dậy vươn vai, tiếng xương khớp kêu “rắc rắc” như một bản nhạc vụng về. Anh bước ra ban công nhỏ, nơi vài chậu cây xanh của Thủy đang đung đưa trong gió. Nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập trên đường Lũy Bán Bích, anh thở dài nhẹ. Cuộc sống ở Sài Gòn chẳng bao giờ chậm lại, nhưng trong căn hộ này, anh và Thủy đã cố gắng tạo ra một góc nhỏ bình yên cho riêng mình.



Thủy đặt cốc cà phê xuống bàn, bước ra đứng cạnh anh. Cô tựa vào lan can, mái tóc khẽ bay trong gió, giọng Mình dịu dàng:



• “cuối tuần này mình về Cần Thơ nhé? Lâu rồi không về,ngay đám bà anh luôn



Thuỷ gật đầu, ánh mắt thoáng xa xăm. “Ừ, cũng nên về. Ba chắc cũng mong mình lắm. Mà anh nhắc mới nhớ, tuần sau là giỗ nội, phải chuẩn bị sớm.”



Ông Quân, cha của Minh, 48 tuổi, là một người đàn ông phong độ, mang nét hào hoa của một thời thiếu gia miền Tây. Ở Cần Thơ, ông từng nổi danh khắp vùng không chỉ vì gia sản đất đai rộng lớn, mà còn vì vẻ ngoài điển trai và lối sống phóng khoáng. Thời trẻ, ông Quân là tâm điểm của bao ánh mắt, từ những cô gái nhà lành đến những người phụ nữ đã có chồng. Người ta đồn rằng ông từng khiến trái tim nhiều người rung động, thậm chí vướng vào những câu chuyện tình đầy thị phi. Nhưng tất cả thay đổi khi ông gặp mẹ Minh – người phụ nữ đã khiến ông bỏ lại sau lưng những ngày ăn chơi để sống một đời trọn vẹn. Tiếc thay, mẹ Minh qua đời ngay sau khi sinh anh, vì ca sinh khó đã cướp đi người phụ nữ mà ông Quân yêu nhất. Từ đó, ông một mình nuôi Minh khôn lớn, sống khép kín hơn, nhưng vẫn giữ nét lịch lãm và sự mạnh mẽ của một người đàn ông từng trải.



Minh lớn lên dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của cha, nhưng anh không dựa dẫm vào gia sản. Anh tự lập từ nhỏ, đam mê công nghệ, và quyết tâm theo đuổi ngành IT. Căn hộ ở Lũy Bán Bích này là thành quả của những năm tháng anh và Thủy cùng nhau vun đắp, không màng đến sự giúp đỡ từ ông Quân. Thủy, một cô gái thành thị gốc Sài Gòn, con nhà kinh doanh khá giả, lại bị cuốn hút bởi sự chân thành và thông minh của Minh. Họ gặp nhau tình cờ trong một cơn mưa dưới mái hiên trường đại học, khi Minh đưa tay che mưa cho cô, ánh mắt hai người chạm nhau như định mệnh. Từ đó, họ yêu nhau say đắm, ra trường thì cưới, và cùng nhau xây dựng một cuộc sống giản dị nhưng hạnh phúc.



Bữa tối hôm ấy được Thủy chuẩn bị chu đáo,Cô nấu bát canh chua cá lóc thơm lừng, và kho một nồi cá lóc đồng đậm đà, đúng kiểu miền Tây mà Minh thích. Hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt họ. Thủy gắp một miếng cá đặt vào bát Minh, cười nói:



• “Ăn nhiều vào. Dạo này anh làm việc khuya hoài, coi chừng sức khỏe!”Minh cầm đũa, nhìn miếng cá kho mà nhớ quê da diết. “Cá này ngon thật, em kho đúng kiểu ba hay làm hồi anh còn nhỏ. Mà nói thật, em nấu ngon hơn ba nhiều!”Thủy bật cười, mắt sáng lấp lánh: “Nịnh em hả? Mà anh nhắc ba, em mới nhớ. Hôm nào mời ba lên Sài Gòn chơi vài ngày đi, chứ ông ở quê một mình chắc buồn lắm.”



Minh gật đầu, nhưng trong lòng anh thoáng một chút trăn trở. Anh biết cha mình mạnh mẽ, nhưng sâu thẳm, ông Quân vẫn mang nỗi cô đơn từ ngày mẹ Minh ra đi. Anh tự nhủ phải dành thời gian cho cha nhiều hơn, nhất là khi cả hai vợ chồng đều bận rộn với công việc.



Bữa cơm kết thúc trong tiếng cười nói rộn ràng. Thủy đứng dậy thu dọn bát đĩa, mang ra bồn rửa. Tiếng nước chảy róc rách vang lên, hòa cùng tiếng nhạc nhẹ phát ra từ chiếc loa nhỏ trên kệ. Minh pha hai ly trà nóng, đặt lên bàn nhỏ cạnh sofa, rồi ngồi xem tin tức trên tivi. Thủy rửa chén xong, lau tay vào chiếc tạp dề hoa, bước ra ngồi cạnh anh. Cô tựa đầu vào vai Minh, khẽ nói:



• “Anh Minh, mình cưới nhau hai năm rồi, em thấy thời gian trôi nhanh thật. Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện có con chưa?”



Minh quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng. “Có chứ, nhưng anh nghĩ mình còn trẻ, cứ tập trung sự nghiệp thêm vài năm nữa, rồi có con cũng chưa muộn. Em thấy sao?”Thủy mỉm cười, gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy. Nhưng đôi khi em tưởng tượng, nếu mình có một đứa bé chạy lăng xăng trong nhà, chắc vui lắm.”



Hai người cười với nhau, ánh mắt đầy yêu thương. Ngoài kia, Lũy Bán Bích đã chìm vào màn đêm, chỉ còn ánh đèn đường lập lòe và tiếng xe cộ thưa dần. Trong căn hộ nhỏ, không khí ấm áp bao trùm, như một bức tranh bình dị giữa lòng thành phố. Nhưng đâu đó, trong lòng Minh, một linh cảm mơ hồ bắt đầu len lỏi – một cảm giác mà chính anh cũng chưa thể gọi tên.
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
0
Lượt xem
2K
Chương 2: Bão trên đường về sông Hậu



Sáng thứ bảy, căn hộ nhỏ ở đường Lũy Bán Bích, quận Tân Phú, ngập trong ánh nắng dịu dàng. Những tia sáng xuyên qua rèm vải trắng, chiếu lên sàn gỗ, nơi Lê Thị Thủy đang lặng lẽ xếp quần áo vào vali. Cô 26 tuổi, mặc áo thun trắng giản dị và quần jeans xanh nhạt, mái tóc đen dài buộc gọn, vài sợi tóc mai lòa xòa trên trán. Thủy làm việc cẩn thận, từng chiếc áo được gấp ngay ngắn, bên cạnh là túi quà chuẩn bị cho ông Quân – cha chồng cô. Hôm nay, cô và Minh sẽ lái xe về Cần Thơ dự đám giỗ bà nội Minh, một dịp quan trọng để gia đình sum họp.



Trong phòng khách, Minh, ngồi kiểm tra tình trạng xe hơi qua ứng dụng trên điện thoại. Anh mặc áo sơ mi xanh nhạt, đôi kính cận trượt nhẹ xuống mũi, ánh mắt tập trung. Minh là lập trình viên IT, quen với sự tỉ mỉ, và chuyến đi hơn 170 cây số này khiến anh kiểm tra mọi thứ kỹ lưỡng hơn thường lệ. Anh đã bảo dưỡng xe tuần trước, đảm bảo xăng đầy, lốp chắc, nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Nhìn Thủy lặng lẽ xếp vali, anh khẽ nói, giọng trầm ấm:



• “Em xong chưa? Anh kiểm tra xe xong rồi, mình đi sớm để tránh kẹt đường.”



Thủy ngẩng lên, mỉm cười nhẹ: “Xong rồi anh. Em mang ít đồ thôi, còn đây là quà cho ba – chai rượu ba thích và cái áo sơ mi. Anh thấy ổn không?” Cô chỉ vào túi quà trên bàn, ánh mắt chờ đợi.



Minh gật đầu, đứng dậy kéo vali ra cửa: “Chu đáo lắm. Ba chắc sẽ vui. Lâu rồi mình không về,



Thủy gật đầu, ánh mắt thoáng trầm tư. Cô chưa từng gặp bà nội Minh, nhưng qua lời kể của anh, cô hình dung bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, một mình gánh vác gia đình khi ông nội bận rộn với đất đai. Đám giỗ bà là dịp thiêng liêng, và Thủy muốn mọi thứ thật tươm tất để ông Quân không phải lo lắng.



Chín giờ sáng, chiếc xe hơi màu bạc rời khỏi Lũy Bán Bích, hòa vào dòng xe Sài Gòn tấp nập. Minh cầm lái, tay giữ vô-lăng chắc chắn, mắt dõi theo đường. Thủy ngồi bên cạnh, mở điện thoại chọn nhạc. Khi xe ra khỏi nội thành, những tòa nhà cao tầng nhường chỗ cho đồng lúa xanh mướt và hàng dừa nghiêng bóng, cô bật bài Đom Đóm của Jack J97. Giai điệu trẻ trung, đậm chất miền Tây vang lên, mang theo chút hoài niệm sông nước:



“Gió ơi xin đừng lấy em đi

Hãy mang em về … về chốn xuân thì

Ngày nào còn bồi hồi tóc xanh

Ngày nào còn trò chuyện với anh

Em nói em thương anh mà

Nói em yêu em mà

Cớ sao ta lại hóa chia xa

Đóa phong lan lặng lẽ mơ màng

Nàng dịu dàng tựa đèn phố Vinh

Đẹp rạng ngời chẳng cần cố Xinh…”



Thủy ngân nga theo, giọng cô nhẹ nhàng, như hòa cùng gió lùa qua cửa kính



Minh khẽ cười, mắt vẫn nhìn đường: “Hồi nhỏ ở Cần Thơ, anh hay chạy ra vườn với ba, bắt đom đóm bỏ vào lọ. Ba bảo chúng như những ngôi sao nhỏ, dẫn đường cho người lạc lối.” Anh nói, giọng trầm, như đang chìm vào ký ức.



Thủy tựa đầu vào ghế, tiếp tục ngân nga” Cô nhìn ra những ngôi nhà xa xa, lòng nhẹ nhàng nhưng thoáng một chút bất an không rõ nguyên do. Gió thổi qua, mang theo hơi mát của của những người con xa xứ, nhưng bầu trời phía xa đang dần kéo mây đen.



Chuyến đi trôi qua êm ả trong tiếng nhạc và những câu chuyện nhỏ. Minh kể về thời thơ ấu ở Cần Thơ, về những lần ông Quân chở anh trên xe đạp ra bến sông ngắm hoàng hôn. Thủy lắng nghe, đôi lúc xen vào vài câu hỏi, ánh mắt sáng lên khi tưởng tượng khung cảnh miền Tây sông nước. Khi qua cầu Cần Thơ, dòng sông Hậu hiện ra lấp lánh dưới ánh nắng. Thủy reo khẽ:



• “Anh Minh, sông lớn quá. Lần này về, em nhất định phải đi xuồng một lần? Em muốn trèo thử.”



Minh gật đầu: “Ừ, được. Mai sau đám giỗ, mình ra bến Ninh Kiều, em thích thì anh chiều.” Anh nắm nhẹ tay cô, cảm nhận hơi ấm từ cô vợ mà anh yêu thương suốt mấy năm qua.



Nhưng khi xe chạy được nửa đường về Cần Thơ, trời đột nhiên chuyển xấu. Mây đen kéo đến dày đặc, gió mạnh hơn, và những giọt mưa đầu tiên rơi lộp độp trên kính xe. Minh cau mày, giảm tốc độ, bật cần gạt nước. Thủy ngừng hát, nhìn ra ngoài, giọng lo lắng:



• “Mưa lớn quá anh. Hay mình tấp vào đâu đó chờ mưa nhỏ bớt?”



Minh lắc đầu: “Mưa này chắc qua nhanh thôi. Mình gần tới rồi, cố đi một đoạn nữa.” Anh siết chặt vô-lăng, mắt căng ra quan sát con đường trơn ướt. Nhưng mưa mỗi lúc một nặng hạt, tầm nhìn mờ mịt, nước chảy thành dòng trên mặt đường quốc lộ.



Đột nhiên, từ khúc cua phía trước, một chiếc xe tải lao tới, lấn làn trong màn mưa. Minh giật mình, tim đập thình thịch. Anh hét lên: “Thủy, bám chặt!” Không kịp suy nghĩ, anh đánh tay lái sang bên phải – phía mình ngồi – để tránh xe tải. Thủy chỉ kịp hét lên, tay bám vào ghế. Chiếc xe của họ trượt trên đường ướt, xoay một vòng rồi đâm mạnh vào gốc cây bên vệ đường. Tiếng kính vỡ, kim loại va chạm vang lên chói tai, rồi tất cả chìm vào tĩnh lặng.



Khi Thủy mở mắt, cô thấy máu chảy từ trán, nhưng cơ thể vẫn cử động được. Cô hoảng loạn quay sang Minh, thấy anh bất động, đầu gục trên vô-lăng, máu loang đỏ trên áo. “Anh Minh! Anh Minh!” – cô hét lên, giọng lạc đi, tay run rẩy lay anh. Nhưng Minh không đáp lại, chỉ có tiếng mưa vẫn rơi xối xả bên ngoài.



Những người đi đường dừng lại, gọi xe cứu thương. Thủy ngồi bên Minh, nắm chặt tay anh, nước mắt hòa với mưa. Cô thì thào: “Anh đừng bỏ em, anh hứa rồi mà…” Khi xe cứu thương đến, họ được đưa thẳng đến bệnh viện Chợ Rẫy. Thủy chỉ bị trầy xước và sốc nhẹ, nhưng Minh được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức. Bác sĩ sau đó thông báo: anh bị gãy cột sống, liệt nửa thân dưới, tình trạng nguy kịch.



Ông Quân nhận tin, như chết lặng ,bỏ tất cả lập tức từ Cần Thơ lên Sài Gòn. Khi thấy Thủy ngồi thẫn thờ ngoài hành lang bệnh viện, ông chạy tới, ôm cô vào lòng. “Thủy, con không sao là tốt rồi. Minh… Minh thế nào?” Giọng ông run run, đôi mắt đỏ hoe. Thủy kể lại vụ tai nạn, giọng nghẹn ngào: “Ba, tại con… con bảo anh đi tiếp, nếu dừng lại thì đã không…”



Ông Quân lắc đầu, nắm tay cô: “Không phải lỗi con. Tai nạn không ai muốn,con đừng tự trách.” Nhưng trong lòng ông, nỗi đau như xé toạc. Minh là tất cả những gì ông có, và giờ đây, đứa con trai duy nhất đang nằm bất động trong phòng hồi sức.
 
Rất hay và chân thật.
quê mình gọi là "Chèo xuồng" "bơi xuồng" không phải " trèo xuồng" Chút góp ý. Mong TG đều tay.
 
Chương 3: Ánh đèn phòng hồi sức



Bệnh viện Chợ Rẫy, TP. Hồ Chí Minh, những ngày sau tai nạn như kéo dài vô tận. Hành lang dài hun hút, mùi thuốc sát trùng nồng nặc, và tiếng bước chân vội vã của y tá tạo thành một bản giao hưởng lạnh lẽo. Lê Thị Thủy, 26 tuổi, ngồi trên băng ghế nhựa ngoài phòng hồi sức, đôi tay đan chặt, ánh mắt mệt mỏi hướng về cánh cửa đóng kín. Vết trầy trên trán cô đã lành, nhưng nỗi đau trong lòng thì không. Ba ngày qua, cô gần như không ngủ, chỉ chợp mắt vài phút rồi lại giật mình, sợ rằng khoảnh khắc buông tay sẽ khiến Minh – người chồng cô yêu thương – rời xa mãi mãi.



Bên cạnh Thủy, ông Quân, 48 tuổi, đứng tựa vào tường, đôi mắt đỏ hoe nhưng cố giữ vẻ cứng cỏi. Ông mặc áo sơ mi trắng giản dị, nhưng những nếp nhăn trên áo và gương mặt hốc hác không giấu được sự lo lắng. Từ Cần Thơ lên Sài Gòn ngay khi nhận tin, ông chưa rời bệnh viện dù chỉ một giờ. Minh, đứa con trai duy nhất của ông, đang nằm trong phòng hồi sức, giữa lằn ranh mong manh của sự sống và cái chết. Bác sĩ đã nói rõ: Minh bị gãy cột sống, liệt nửa thân dưới, và dù phẫu thuật khẩn cấp đã thành công, khả năng hồi phục vẫn là một dấu hỏi lớn.



Thủy ngẩng lên nhìn ông Quân, giọng run run: “Ba, con xin lỗi… Nếu không vì con...Nếu con không đi tiếp trong mưa, nếu con dừng lại, thì đã không…” Cô nghẹn lời, nước mắt lăn dài trên má.



Ông Quân ngồi xuống cạnh cô, đặt tay lên vai cô, giọng trầm nhưng kiên định: “Thủy, đừng tự trách. Tai nạn là điều không ai muốn. Minh nó làm vậy để cứu con, vì nó thương con. Ba tin nó sẽ không bỏ con và ba đâu.” Ông siết nhẹ vai cô, nhưng trong lòng ông, nỗi sợ mất con như một lưỡi dao sắc, cứa từng nhát vào tim.



Ngày hôm đó, bác sĩ bước ra từ phòng hồi sức, gương mặt nghiêm nghị. Ông Quân và Thủy đứng bật dậy, ánh mắt đầy hy vọng xen lẫn lo âu. “Gia đình anh Minh đây phải không?” – bác sĩ hỏi, giọng đều đều. “Ca phẫu thuật ổn, nhưng cột sống của cậu ấy tổn thương nghiêm trọng. Ở Việt Nam, chúng tôi khó đảm bảo cậu ấy sẽ đi lại được. Tôi khuyên gia đình cân nhắc đưa cậu ấy ra nước ngoài, như Singapore, nơi có công nghệ tiên tiến hơn.”



Ông Quân gật đầu, không chút do dự: “Cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ làm tất cả để cứu con trai tôi.” Nhưng khi bác sĩ rời đi, ông ngồi xuống, tay ôm đầu, đôi vai run nhẹ. Thủy nhận ra ông đang cố giấu sự tuyệt vọng. Cô nắm tay ông, khẽ nói: “Ba, tụi con sẽ cùng vượt qua. Anh Minh mạnh mẽ lắm, anh ấy sẽ không bỏ cuộc đâu.”



Những ngày sau, ông Quân bắt đầu liên lạc với bệnh viện ở Singapore. Ông gọi điện khắp nơi, từ bạn bè cũ ở Cần Thơ đến những mối quan hệ thời còn làm ăn, để tìm cách lo chi phí. Gia sản đất đai nhà ông từng rộng lớn, nhưng phần lớn đã được giữ lại ở ngôi nhà tổ – nơi ông thề sẽ không bán vì đó là kỷ niệm của gia đình mình, mẹ Minh. Ông quyết định bán những mảnh đất còn lại ở ngoại ô Cần Thơ, bất chấp giá trị của chúng không còn như xưa. Mỗi cuộc gọi, mỗi chữ ký trên hợp đồng, ông đều làm với một quyết tâm duy nhất: đưa Minh đi điều trị.



Thủy ở lại bệnh viện, túc trực bên Minh mỗi khi được phép vào thăm. Anh nằm đó, mắt nhắm nghiền, dây truyền dịch và máy móc bao quanh như một mạng nhện vô hình. Cô nắm tay anh, thì thào: “Anh Minh, anh phải cố lên. Em đợi anh, ba đợi anh. Mình còn chưa đi xuồng trên sông Hậu, anh hứa rồi mà…” Trong căn phòng bệnh lạnh lẽo, tiếng nhạc mà Thủy bật khẽ vang lên từ điện thoại, như một lời nhắc về chuyến đi định mệnh:

Gió ơi xin đừng lấy em đi

Hãy mang em về … về chốn xuân thì

Ngày nào còn bồi hồi tóc xanh

Ngày nào còn trò chuyện với anh

Em nói em thương anh mà

Nói em yêu em mà

Cớ sao ta lại hóa chia xa

Đóa phong lan lặng lẽ mơ màng

Nàng dịu dàng tựa đèn phố Vinh

Đẹp rạng ngời chẳng cần cố Xinh“” Nhưng giờ đây, ánh sáng ấy dường như đang mờ dần, giữa cơn bão của số phận.

Nhưng Minh không đáp lại, chỉ có tiếng “tít tít” đều đặn từ máy đo nhịp tim vang lên, như một lời nhắc nhở rằng anh vẫn đang chiến đấu.



Một tuần sau, Minh được chuyển viện sang Singapore. Ông Quân và Thủy cùng đi, mang theo hy vọng mong manh. Bệnh viện ở Singapore hiện đại hơn nhiều, với những hành lang sáng bóng và đội ngũ bác sĩ tận tâm. Minh được đưa vào chương trình điều trị chuyên sâu, kết hợp phẫu thuật bổ sung và vật lý trị liệu. Nhưng chi phí mỗi ngày như một gánh nặng đè lên vai ông Quân. Ông không nói với Thủy, nhưng cô biết ông đã bán gần hết tài sản,



Trong những tháng ở Singapore, Thủy và ông Quân sống trong một căn hộ thuê nhỏ gần bệnh viện. Họ thay phiên chăm sóc Minh, từ việc lau người, đọc sách cho anh nghe, đến trò chuyện dù không biết anh có nghe được hay không. Thủy mang theo một cuốn sổ tay, ghi lại những ký ức của cô và Minh – từ lần đầu gặp nhau dưới mưa ở Sài Gòn, đến những buổi tối bên sông Sài Gòn.Cô đọc cho anh nghe mỗi ngày, mở những bài nhạc Trịnh mà anh và cô đều thích nghe,hy vọng giọng nói của mình và ký ức của anh và cô sẽ kéo anh trở lại.



Ông Quân, dù kiệt sức, vẫn giữ vẻ ngoài mạnh mẽ. Nhưng vào những đêm khuya, khi Thủy đã ngủ, ông ngồi bên cửa sổ, nhìn ra thành phố xa lạ, và nhớ về Cần Thơ. Ông nhớ những buổi chiều chở Minh trên xe đạp ra bờ sông, chỉ hai cha con, khi cậu bé Minh còn líu lo hỏi: “Ba, lớn lên con sẽ làm siêu nhân,mang ba bay khắp nơi” Ông mỉm cười buồn, nhớ lại kỷ niệm của mình và con khi Minh còn là đứa bé ,thì thào với chính mình: “Minh ơi. Chỉ cần con tỉnh lại, ba không cần gì nữa.”



Thủy cũng mang trong lòng những ký ức không thể xóa nhòa. Cô nhớ ngôi nhỏ ở Sài Gòn, nơi Minh từng nắm tay cô, hứa sẽ cùng cô sống một cuộc đời bình yên. Nhưng giờ đây, giấc mơ ấy bị cơn bão tai nạn cuốn trôi. Cô không trách số phận, nhưng đôi khi, trong những giấc ngủ chập chờn, cô mơ thấy Minh ngồi ở bàn làm việc thường ngày, mỉm cười, rồi biến mất khi cô với tay gọi.



Sau sáu tháng điều trị, một phép màu đã đến. Minh bắt đầu cử động ngón tay, rồi dần dần tỉnh lại. Các bác sĩ ở Singapore gọi đó là “kỳ tích”, nhưng với Thủy và ông Quân, đó là phần thưởng cho những tháng ngày không ngừng hy vọng. Minh trải qua thêm vài tháng vật lý trị liệu, tập đi từng bước nhỏ, từ dựa vào khung tập đến tự bước với gậy. Cuối cùng, anh hồi phục gần như hoàn toàn, có thể đi lại như xưa, dù vẫn cần thời gian để lấy lại sức mạnh.



Nhưng niềm vui ấy đi kèm một thực tế nghiệt ngã và công ty cũ đã tìm người thay thế trong thời gian anh vắng mặt. Ông Quân, sau khi bán hết đất đai, cũng không muốn Minh tiếp tục ở Sài Gòn – nơi nhịp sống hối hả có thể làm tổn thương anh lần nữa. Ông đề nghị cả gia đình về Cần Thơ, sống trong ngôi nhà tổ, bắt đầu lại từ đầu.



Thủy đồng ý ngay, không chút do dự. Cô muốn Minh được bình yên, và ngôi nhà bên sông Hậu là nơi cô tin anh sẽ tìm lại chính mình. Minh, dù còn tiếc nuối sự nghiệp, cũng gật đầu: “Ba, Thủy, nếu hai người thấy vậy tốt, thì mình về. Anh không muốn làm ba và em lo nữa.”



Ngày rời Singapore, cả ba đứng trước bệnh viện, nhìn ánh nắng chiếu lên những tòa nhà cao tầng. Thủy nắm tay Minh, khẽ nói: “Mình về nhà thôi, anh.” Ông Quân mỉm cười, đặt tay lên vai con trai, lòng nhẹ nhõm sau cơn bão dài. Nhưng sâu thẳm, ông biết hành trình phía trước vẫn còn nhiều thử thách, và ngôi nhà tổ ở Cần Thơ sẽ là nơi viết tiếp câu chuyện của họ.
 
anime sex
cliphot
Back
Top