Chương 1: Dưới ánh hoàng hôn Lũy Bán Bích
Con đường Lũy Bán Bích, quận Tân Phú, TP. Hồ Chí Minh, vào một chiều đầu xuân 2025, như được phủ một lớp ánh sáng vàng cam dịu dàng. Những cơn gió mát lành từ đâu thổi tới, lùa qua hàng cây xanh mướt, làm rung động những tấm rèm trắng trong căn hộ nhỏ nằm trên tầng 7 của một chung cư . Căn hộ ấy, dù không rộng lớn, lại là tổ ấm của Nguyễn Văn Minh và Lê Thị Thủy – một cặp vợ chồng trẻ đã gắn bó hai năm, cùng những giấc mơ còn dang dở giữa lòng Sài Gòn tấp nập.
Bên trong căn hộ, tiếng gõ phím lạch cạch đều đặn vang lên từ góc phòng khách, nơi Minh, 28 tuổi, đang ngồi trước chiếc bàn gỗ nhỏ. Đôi mắt anh dán chặt vào màn hình laptop, nơi những dòng code xanh đỏ nhảy múa như một bản giao hưởng không lời. Minh là lập trình viên IT, làm việc từ xa cho một công ty phần mềm có tiếng. Anh thích không gian yên tĩnh của căn hộ này hơn những văn phòng ồn ào, nơi đồng nghiệp lúc nào cũng rôm rả chuyện phiếm. Chiếc áo thun xám và quần short vải khiến anh trông giản dị, chẳng khác gì một cậu sinh viên, dù thực tế anh đã là trụ cột của một gia đình nhỏ.
Từ phòng ngủ, Lê Thị Thủy bước ra, tay cầm một cốc cà phê còn nghi ngút khói. Cô 26 tuổi, dáng người thanh mảnh, mái tóc đen dài buộc cao để lộ khuôn mặt sáng sủa với đôi mắt to tròn và nụ cười tươi tắn. Thủy làm nhân viên tự do cho một công ty nước ngoài, công việc cho phép cô thoải mái sắp xếp thời gian. Hôm nay cô vừa hoàn thành một dự án sớm, quyết định nghỉ ngơi một chút trước khi bắt tay vào công việc mới. Nhìn Minh mải mê với laptop, cô khẽ lắc đầu, giọng trêu đùa:
• “Anh mà không nghỉ tay là em khóa cái laptop đó lại đấy! Coi chừng mắt cận thêm độ nữa, em không dẫn anh đi cắt kính mới đâu!”
Minh ngẩng lên, đẩy gọng kính trượt xuống sống mũi, nở một nụ cười hiền. “Để anh lưu file cái đã, bà xã. Mà cà phê thơm thế, cho anh xin hớp đi!” Anh với tay định lấy cốc, nhưng Thủy nhanh nhẹn giấu ra sau lưng, cười khúc khích:
• “Không có đâu, tự pha mà uống! Em làm cả buổi sáng, anh thì ngồi đó gõ phím, ai khổ hơn ai nào?”
Minh bật cười, đứng dậy vươn vai, tiếng xương khớp kêu “rắc rắc” như một bản nhạc vụng về. Anh bước ra ban công nhỏ, nơi vài chậu cây xanh của Thủy đang đung đưa trong gió. Nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập trên đường Lũy Bán Bích, anh thở dài nhẹ. Cuộc sống ở Sài Gòn chẳng bao giờ chậm lại, nhưng trong căn hộ này, anh và Thủy đã cố gắng tạo ra một góc nhỏ bình yên cho riêng mình.
Thủy đặt cốc cà phê xuống bàn, bước ra đứng cạnh anh. Cô tựa vào lan can, mái tóc khẽ bay trong gió, giọng Mình dịu dàng:
• “cuối tuần này mình về Cần Thơ nhé? Lâu rồi không về,ngay đám bà anh luôn
Thuỷ gật đầu, ánh mắt thoáng xa xăm. “Ừ, cũng nên về. Ba chắc cũng mong mình lắm. Mà anh nhắc mới nhớ, tuần sau là giỗ nội, phải chuẩn bị sớm.”
Ông Quân, cha của Minh, 48 tuổi, là một người đàn ông phong độ, mang nét hào hoa của một thời thiếu gia miền Tây. Ở Cần Thơ, ông từng nổi danh khắp vùng không chỉ vì gia sản đất đai rộng lớn, mà còn vì vẻ ngoài điển trai và lối sống phóng khoáng. Thời trẻ, ông Quân là tâm điểm của bao ánh mắt, từ những cô gái nhà lành đến những người phụ nữ đã có chồng. Người ta đồn rằng ông từng khiến trái tim nhiều người rung động, thậm chí vướng vào những câu chuyện tình đầy thị phi. Nhưng tất cả thay đổi khi ông gặp mẹ Minh – người phụ nữ đã khiến ông bỏ lại sau lưng những ngày ăn chơi để sống một đời trọn vẹn. Tiếc thay, mẹ Minh qua đời ngay sau khi sinh anh, vì ca sinh khó đã cướp đi người phụ nữ mà ông Quân yêu nhất. Từ đó, ông một mình nuôi Minh khôn lớn, sống khép kín hơn, nhưng vẫn giữ nét lịch lãm và sự mạnh mẽ của một người đàn ông từng trải.
Minh lớn lên dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của cha, nhưng anh không dựa dẫm vào gia sản. Anh tự lập từ nhỏ, đam mê công nghệ, và quyết tâm theo đuổi ngành IT. Căn hộ ở Lũy Bán Bích này là thành quả của những năm tháng anh và Thủy cùng nhau vun đắp, không màng đến sự giúp đỡ từ ông Quân. Thủy, một cô gái thành thị gốc Sài Gòn, con nhà kinh doanh khá giả, lại bị cuốn hút bởi sự chân thành và thông minh của Minh. Họ gặp nhau tình cờ trong một cơn mưa dưới mái hiên trường đại học, khi Minh đưa tay che mưa cho cô, ánh mắt hai người chạm nhau như định mệnh. Từ đó, họ yêu nhau say đắm, ra trường thì cưới, và cùng nhau xây dựng một cuộc sống giản dị nhưng hạnh phúc.
Bữa tối hôm ấy được Thủy chuẩn bị chu đáo,Cô nấu bát canh chua cá lóc thơm lừng, và kho một nồi cá lóc đồng đậm đà, đúng kiểu miền Tây mà Minh thích. Hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt họ. Thủy gắp một miếng cá đặt vào bát Minh, cười nói:
• “Ăn nhiều vào. Dạo này anh làm việc khuya hoài, coi chừng sức khỏe!”Minh cầm đũa, nhìn miếng cá kho mà nhớ quê da diết. “Cá này ngon thật, em kho đúng kiểu ba hay làm hồi anh còn nhỏ. Mà nói thật, em nấu ngon hơn ba nhiều!”Thủy bật cười, mắt sáng lấp lánh: “Nịnh em hả? Mà anh nhắc ba, em mới nhớ. Hôm nào mời ba lên Sài Gòn chơi vài ngày đi, chứ ông ở quê một mình chắc buồn lắm.”
Minh gật đầu, nhưng trong lòng anh thoáng một chút trăn trở. Anh biết cha mình mạnh mẽ, nhưng sâu thẳm, ông Quân vẫn mang nỗi cô đơn từ ngày mẹ Minh ra đi. Anh tự nhủ phải dành thời gian cho cha nhiều hơn, nhất là khi cả hai vợ chồng đều bận rộn với công việc.
Bữa cơm kết thúc trong tiếng cười nói rộn ràng. Thủy đứng dậy thu dọn bát đĩa, mang ra bồn rửa. Tiếng nước chảy róc rách vang lên, hòa cùng tiếng nhạc nhẹ phát ra từ chiếc loa nhỏ trên kệ. Minh pha hai ly trà nóng, đặt lên bàn nhỏ cạnh sofa, rồi ngồi xem tin tức trên tivi. Thủy rửa chén xong, lau tay vào chiếc tạp dề hoa, bước ra ngồi cạnh anh. Cô tựa đầu vào vai Minh, khẽ nói:
• “Anh Minh, mình cưới nhau hai năm rồi, em thấy thời gian trôi nhanh thật. Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện có con chưa?”
Minh quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng. “Có chứ, nhưng anh nghĩ mình còn trẻ, cứ tập trung sự nghiệp thêm vài năm nữa, rồi có con cũng chưa muộn. Em thấy sao?”Thủy mỉm cười, gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy. Nhưng đôi khi em tưởng tượng, nếu mình có một đứa bé chạy lăng xăng trong nhà, chắc vui lắm.”
Hai người cười với nhau, ánh mắt đầy yêu thương. Ngoài kia, Lũy Bán Bích đã chìm vào màn đêm, chỉ còn ánh đèn đường lập lòe và tiếng xe cộ thưa dần. Trong căn hộ nhỏ, không khí ấm áp bao trùm, như một bức tranh bình dị giữa lòng thành phố. Nhưng đâu đó, trong lòng Minh, một linh cảm mơ hồ bắt đầu len lỏi – một cảm giác mà chính anh cũng chưa thể gọi tên.
Con đường Lũy Bán Bích, quận Tân Phú, TP. Hồ Chí Minh, vào một chiều đầu xuân 2025, như được phủ một lớp ánh sáng vàng cam dịu dàng. Những cơn gió mát lành từ đâu thổi tới, lùa qua hàng cây xanh mướt, làm rung động những tấm rèm trắng trong căn hộ nhỏ nằm trên tầng 7 của một chung cư . Căn hộ ấy, dù không rộng lớn, lại là tổ ấm của Nguyễn Văn Minh và Lê Thị Thủy – một cặp vợ chồng trẻ đã gắn bó hai năm, cùng những giấc mơ còn dang dở giữa lòng Sài Gòn tấp nập.
Bên trong căn hộ, tiếng gõ phím lạch cạch đều đặn vang lên từ góc phòng khách, nơi Minh, 28 tuổi, đang ngồi trước chiếc bàn gỗ nhỏ. Đôi mắt anh dán chặt vào màn hình laptop, nơi những dòng code xanh đỏ nhảy múa như một bản giao hưởng không lời. Minh là lập trình viên IT, làm việc từ xa cho một công ty phần mềm có tiếng. Anh thích không gian yên tĩnh của căn hộ này hơn những văn phòng ồn ào, nơi đồng nghiệp lúc nào cũng rôm rả chuyện phiếm. Chiếc áo thun xám và quần short vải khiến anh trông giản dị, chẳng khác gì một cậu sinh viên, dù thực tế anh đã là trụ cột của một gia đình nhỏ.
Từ phòng ngủ, Lê Thị Thủy bước ra, tay cầm một cốc cà phê còn nghi ngút khói. Cô 26 tuổi, dáng người thanh mảnh, mái tóc đen dài buộc cao để lộ khuôn mặt sáng sủa với đôi mắt to tròn và nụ cười tươi tắn. Thủy làm nhân viên tự do cho một công ty nước ngoài, công việc cho phép cô thoải mái sắp xếp thời gian. Hôm nay cô vừa hoàn thành một dự án sớm, quyết định nghỉ ngơi một chút trước khi bắt tay vào công việc mới. Nhìn Minh mải mê với laptop, cô khẽ lắc đầu, giọng trêu đùa:
• “Anh mà không nghỉ tay là em khóa cái laptop đó lại đấy! Coi chừng mắt cận thêm độ nữa, em không dẫn anh đi cắt kính mới đâu!”
Minh ngẩng lên, đẩy gọng kính trượt xuống sống mũi, nở một nụ cười hiền. “Để anh lưu file cái đã, bà xã. Mà cà phê thơm thế, cho anh xin hớp đi!” Anh với tay định lấy cốc, nhưng Thủy nhanh nhẹn giấu ra sau lưng, cười khúc khích:
• “Không có đâu, tự pha mà uống! Em làm cả buổi sáng, anh thì ngồi đó gõ phím, ai khổ hơn ai nào?”
Minh bật cười, đứng dậy vươn vai, tiếng xương khớp kêu “rắc rắc” như một bản nhạc vụng về. Anh bước ra ban công nhỏ, nơi vài chậu cây xanh của Thủy đang đung đưa trong gió. Nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập trên đường Lũy Bán Bích, anh thở dài nhẹ. Cuộc sống ở Sài Gòn chẳng bao giờ chậm lại, nhưng trong căn hộ này, anh và Thủy đã cố gắng tạo ra một góc nhỏ bình yên cho riêng mình.
Thủy đặt cốc cà phê xuống bàn, bước ra đứng cạnh anh. Cô tựa vào lan can, mái tóc khẽ bay trong gió, giọng Mình dịu dàng:
• “cuối tuần này mình về Cần Thơ nhé? Lâu rồi không về,ngay đám bà anh luôn
Thuỷ gật đầu, ánh mắt thoáng xa xăm. “Ừ, cũng nên về. Ba chắc cũng mong mình lắm. Mà anh nhắc mới nhớ, tuần sau là giỗ nội, phải chuẩn bị sớm.”
Ông Quân, cha của Minh, 48 tuổi, là một người đàn ông phong độ, mang nét hào hoa của một thời thiếu gia miền Tây. Ở Cần Thơ, ông từng nổi danh khắp vùng không chỉ vì gia sản đất đai rộng lớn, mà còn vì vẻ ngoài điển trai và lối sống phóng khoáng. Thời trẻ, ông Quân là tâm điểm của bao ánh mắt, từ những cô gái nhà lành đến những người phụ nữ đã có chồng. Người ta đồn rằng ông từng khiến trái tim nhiều người rung động, thậm chí vướng vào những câu chuyện tình đầy thị phi. Nhưng tất cả thay đổi khi ông gặp mẹ Minh – người phụ nữ đã khiến ông bỏ lại sau lưng những ngày ăn chơi để sống một đời trọn vẹn. Tiếc thay, mẹ Minh qua đời ngay sau khi sinh anh, vì ca sinh khó đã cướp đi người phụ nữ mà ông Quân yêu nhất. Từ đó, ông một mình nuôi Minh khôn lớn, sống khép kín hơn, nhưng vẫn giữ nét lịch lãm và sự mạnh mẽ của một người đàn ông từng trải.
Minh lớn lên dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của cha, nhưng anh không dựa dẫm vào gia sản. Anh tự lập từ nhỏ, đam mê công nghệ, và quyết tâm theo đuổi ngành IT. Căn hộ ở Lũy Bán Bích này là thành quả của những năm tháng anh và Thủy cùng nhau vun đắp, không màng đến sự giúp đỡ từ ông Quân. Thủy, một cô gái thành thị gốc Sài Gòn, con nhà kinh doanh khá giả, lại bị cuốn hút bởi sự chân thành và thông minh của Minh. Họ gặp nhau tình cờ trong một cơn mưa dưới mái hiên trường đại học, khi Minh đưa tay che mưa cho cô, ánh mắt hai người chạm nhau như định mệnh. Từ đó, họ yêu nhau say đắm, ra trường thì cưới, và cùng nhau xây dựng một cuộc sống giản dị nhưng hạnh phúc.
Bữa tối hôm ấy được Thủy chuẩn bị chu đáo,Cô nấu bát canh chua cá lóc thơm lừng, và kho một nồi cá lóc đồng đậm đà, đúng kiểu miền Tây mà Minh thích. Hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt họ. Thủy gắp một miếng cá đặt vào bát Minh, cười nói:
• “Ăn nhiều vào. Dạo này anh làm việc khuya hoài, coi chừng sức khỏe!”Minh cầm đũa, nhìn miếng cá kho mà nhớ quê da diết. “Cá này ngon thật, em kho đúng kiểu ba hay làm hồi anh còn nhỏ. Mà nói thật, em nấu ngon hơn ba nhiều!”Thủy bật cười, mắt sáng lấp lánh: “Nịnh em hả? Mà anh nhắc ba, em mới nhớ. Hôm nào mời ba lên Sài Gòn chơi vài ngày đi, chứ ông ở quê một mình chắc buồn lắm.”
Minh gật đầu, nhưng trong lòng anh thoáng một chút trăn trở. Anh biết cha mình mạnh mẽ, nhưng sâu thẳm, ông Quân vẫn mang nỗi cô đơn từ ngày mẹ Minh ra đi. Anh tự nhủ phải dành thời gian cho cha nhiều hơn, nhất là khi cả hai vợ chồng đều bận rộn với công việc.
Bữa cơm kết thúc trong tiếng cười nói rộn ràng. Thủy đứng dậy thu dọn bát đĩa, mang ra bồn rửa. Tiếng nước chảy róc rách vang lên, hòa cùng tiếng nhạc nhẹ phát ra từ chiếc loa nhỏ trên kệ. Minh pha hai ly trà nóng, đặt lên bàn nhỏ cạnh sofa, rồi ngồi xem tin tức trên tivi. Thủy rửa chén xong, lau tay vào chiếc tạp dề hoa, bước ra ngồi cạnh anh. Cô tựa đầu vào vai Minh, khẽ nói:
• “Anh Minh, mình cưới nhau hai năm rồi, em thấy thời gian trôi nhanh thật. Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện có con chưa?”
Minh quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng. “Có chứ, nhưng anh nghĩ mình còn trẻ, cứ tập trung sự nghiệp thêm vài năm nữa, rồi có con cũng chưa muộn. Em thấy sao?”Thủy mỉm cười, gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy. Nhưng đôi khi em tưởng tượng, nếu mình có một đứa bé chạy lăng xăng trong nhà, chắc vui lắm.”
Hai người cười với nhau, ánh mắt đầy yêu thương. Ngoài kia, Lũy Bán Bích đã chìm vào màn đêm, chỉ còn ánh đèn đường lập lòe và tiếng xe cộ thưa dần. Trong căn hộ nhỏ, không khí ấm áp bao trùm, như một bức tranh bình dị giữa lòng thành phố. Nhưng đâu đó, trong lòng Minh, một linh cảm mơ hồ bắt đầu len lỏi – một cảm giác mà chính anh cũng chưa thể gọi tên.