Cây bút nhựa cứng ngắc gãy đôi trong bàn tay trắng bệch, khớp xương nổi rõ. Tiếng động từ dưới bàn họp bị nhấn chìm trong tràng pháo tay rộn ràng.
Lúc này, phòng họp lớn của tập đoàn Hoàng Long – nơi thường dành cho các cuộc họp cấp cao – đang diễn ra cuộc họp thường kỳ hàng tháng của phòng tài vụ. Nhưng lần này khác hẳn mọi khi. Ngoài nhân viên phòng tài vụ, còn có mặt các trưởng phòng ban khác, và đặc biệt là “bạo chúa” của tập đoàn, chủ tịch Trần Gia Long, ngồi ở vị trí đầu bàn, im lặng như một pho tượng.
Cuộc họp hôm nay đặc biệt quan trọng vì nội dung chính là công bố bổ nhiệm nhân sự mới của phòng tài vụ. Vương Đình Khải, trưởng phòng tài vụ cũ, được thăng làm phó tổng tập đoàn. Còn người vừa đứng dậy, tận hưởng những tràng pháo tay “tâng bốc” đầu tiên từ cấp dưới, chính là tân trưởng phòng Lê Mỹ Trà.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt khiến Lê Mỹ Trà sướng rơn. Đôi mắt lẳng lơ đảo quanh, đầu tiên là ném một ánh nhìn vừa mờ ám vừa biết ơn về phía Vương Đình Khải – sếp cũ giờ đã đắc chí không kém. Cái tôi phình to khiến cô ta liều lĩnh liếc về cuối bàn họp, nơi xa nhất, muốn biết liệu khoảnh khắc huy hoàng của đời mình có thu hút được ánh mắt của người đàn ông kia hay không.
Nhưng có hay không, Lê Mỹ Trà chẳng dám chắc. Dù tự tin đến đâu, cô ta cũng không đủ can đảm nhìn thẳng vào mắt người đó. Ánh mắt vội vã lướt qua rồi lập tức cụp xuống, cuối cùng dừng lại trên người phụ nữ ngồi đối diện – Hoàng Bảo Lan, mặc bộ váy công sở nhạt màu, đeo kính gọng đen. Cái cằm nhọn hoắt của Lê Mỹ Trà hếch lên, phô bày sự khiêu khích và khinh miệt của một “kẻ chiến thắng” chẳng chút che giấu.
Trong phòng họp lúc này, chỉ có hai người không vỗ tay. Một là chủ tịch Gia Long, ngồi nghiêm nghị như tượng. Hai là Hoàng Bảo Lan, người vừa bị khiêu khích.
Dưới bàn họp, tay Hoàng Bảo Lan siết chặt cây bút đã gãy, nhưng cô vẫn giữ được vẻ ngoài đàng hoàng của một người trưởng thành. Nụ cười cứng nhắc nở trên môi, không phải dành cho Lê Mỹ Trà, mà là tự cười nhạo chính mình…
Hoàng Bảo Lan không muốn nhìn khuôn mặt đắc chí của Lê Mỹ Trà. Thay vào đó, cô làm điều mà Lê Mỹ Trà không dám – ngoảnh mặt, nhìn thẳng vào chủ tịch Gia Long.
Chiếc ghế bành rộng rãi, êm ái dường như thừa thãi với Gia Long. Dù ở đâu, dáng người gầy gò nhưng cứng cỏi của ông luôn thẳng như cây súng. Tư thế ngồi đầy tính công kích này có lẽ bắt nguồn từ những năm tháng trẻ tuổi trong quân ngũ. Làn da ngăm đen khiến ông lúc nào cũng như đang cau có. Hai đường pháp lệnh không sâu không cạn càng tăng thêm vẻ uy nghiêm cho gương mặt luôn nghiêm nghị. Rõ ràng chỉ mới ngoài bốn mươi, nhưng mái tóc cứng cáp đã điểm bạc gần nửa.
Gia Long có thể không chăm chút ngoại hình, nhưng quần áo của ông luôn phẳng phiu, tinh tươm. Đôi giày da không bao giờ dính một hạt bụi. Nhưng nói ông quan tâm hình ảnh thì cũng không hẳn – mái tóc hoa râm từ thời trẻ chẳng bao giờ nhuộm đen, chỉ luôn được cắt gọn gàng, sắc nét.
Mọi người trong tập đoàn Hoàng Long đều sợ Gia Long. Không phải vì vẻ ngoài, mà vì tính cách nghiêm khắc, nói một là một, và thái độ làm việc cực kỳ nguyên tắc. Ông không bao giờ mang chuyện cá nhân vào công ty, không nói một lời thừa thãi ngoài công việc với bất kỳ nhân viên nào. Điều này khiến ông hầu như luôn im lặng. Nhưng hễ mở miệng, mỗi lời nói ra đều như thánh chỉ, ai cũng phải dốc sức thực hiện. Nếu có sai sót, đặc biệt là từ cấp quản lý, hậu quả sẽ không thể cứu vãn.
Dân công ty gọi ông là “bạo chúa thầm lặng”!
Ánh mắt Gia Long như vị vua ngự trên ngai vàng, cao ngạo, bao quát tất cả mà cũng chẳng nhìn ai. Đừng nói Lê Mỹ Trà, ngay cả những phó tổng theo ông nhiều năm cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt ông khi báo cáo.
Nhưng lúc này, Hoàng Bảo Lan không chỉ nhìn, mà còn để ánh mắt mình mang theo một tia oán trách…
Nửa năm trước, tin Vương Đình Khải sắp thăng phó tổng đã râm ran trong công ty. Chiếc ghế trưởng phòng tài vụ bỏ trống khiến cả phòng sôi sục. Dù Hoàng Bảo Lan và Lê Mỹ Trà chỉ mới ngoài hai mươi, họ lại là hai ứng viên sáng giá nhất.
Sức hút của Lê Mỹ Trà đến từ thân hình bốc lửa, trước cong sau vểnh, cùng mối quan hệ mập mờ không rõ ràng với Vương Đình Khải. Còn Hoàng Bảo Lan dựa vào thái độ làm việc nghiêm túc và năng lực chuyên môn vững vàng.
Hai người, với tính cách và cách đối nhân xử thế trái ngược, là kẻ thù tự nhiên trong môi trường công sở. Hoàng Bảo Lan không thèm so đo với Lê Mỹ Trà, nhưng đối phương lại không ngừng khiêu khích, chẳng rõ vì lý do gì. Không tranh không có nghĩa là yếu đuối. Mỗi khi bị tấn công vô cớ, Hoàng Bảo Lan luôn đáp trả đanh thép, chưa từng để Lê Mỹ Trà chiếm được chút lợi nào.
Khi không đụng chạm lợi ích, ai cũng tử tế và ngay thẳng. Trong cuộc đối đầu ngầm giữa hai người, đồng nghiệp trong phòng ban đều nghiêng về phía Hoàng Bảo Lan. Nhưng từ khi tin Vương Đình Khải thăng chức lan ra, mọi thứ đảo lộn hoàn toàn. Hoàng Bảo Lan bỗng thành kẻ bị cô lập trong văn phòng.
Ai lăn lộn chốn công sở cũng hiểu, năng lực giỏi đến đâu cũng không bằng mối quan hệ “thân thiết” với sếp.Vương Đình Khải đi, Lê Mỹ Trà gần như chắc chắn sẽ lên làm trưởng phòng. Chuyện này hầu như không có gì bất ngờ.
Lê Mỹ Trà quyết tâm giành bằng được vị trí này. Chẳng cần gì khác, chỉ riêng việc đè bẹp Hoàng Bảo Lan trong cuộc chiến này đã đủ khiến cô ta bất chấp mọi giá.
Đối mặt với sự quay lưng của đồng nghiệp và trò lăng xăng của Lê Mỹ Trà, Hoàng Bảo Lan vẫn bình thản. Dù biết nếu Lê Mỹ Trà làm trưởng phòng, cô sẽ rơi vào thảm cảnh, cô vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
Đồng nghiệp nghĩ Hoàng Bảo Lan đã buông xuôi, chuẩn bị từ bỏ công việc lương cao này. Nhưng thực tế, cô không chỉ không định nghỉ việc, mà còn tự tin tuyệt đối rằng mình sẽ là tân trưởng phòng tài vụ…
Vậy mà giờ đây, sự thật phũ phàng như một cái tát thẳng vào khuôn mặt ít son phấn của cô.
Cảm ơn nhưng lời nhận xét của các bạn. Dù có khen có chê mình vẫn xin ghi nhận. Truyện này mình dự tính là câu chuyện dài khoảng 300 chương. Nhưng vì thời gian gấp gáp chỉ có 1 tháng cho event lần này nên mình đã sửa lại chỉ còn khoảng hơn 100 chương. Mình cũng đã viết gần xong rồi. Hi vọng một dịp nào đó có thể sẽ cho ra hậu truyện, còn hiện tại thì chắc mình vẫn sẽ viết theo ý mình. Mong mọi người ủng hộ. Nhưng mà các bác đoán cũng không hẳn đúng đâu nhé, cứ chờ xem đến cuối truyện đi, truyện mới chỉ đi được 1 nửa thôi. Một lần nữa cảm ơn mọi người đã quan tâm đến truyện.
Hoàng Bảo Lan ngồi kiêu kỳ trên sofa, khẽ nhấm nháp món ăn trước mặt, Gia Long thì chẳng ăn gì, chỉ ngồi bên cạnh nhìn cô, dáng vẻ căng thẳng trông như một tiểu thái giám hầu hạ hoàng hậu dùng bữa…
Hoàng Bảo Lan vốn cũng không có tâm trạng ăn uống, thấy ông không ăn, cô càng chẳng nuốt nổi, đặt đũa sang một bên, chủ động hỏi.
“Ông không phải có chuyện muốn nói với tôi sao, nói đi?”
Gia Long vốn đang vui vẻ nhìn con dâu ăn cơm, bị cô hỏi thế thì ngẩn người ra.
Ông thực sự có rất nhiều điều muốn nói với con dâu, nhưng trăm mối ngổn ngang, ông chưa nghĩ ra nên nói thế nào, ấp úng một lúc, bỗng nhiên chợt tỉnh.
“Bảo Lan, em đợi chút, lần đi công tác này anh có mang về một món quà cho em.”
“Quà?”
Hoàng Bảo Lan khẽ ngạc nhiên, lúc đi công tác ông còn chưa biết chuyện xảy ra ở nhà, vậy mà vẫn nghĩ đến việc mang quà về cho cô.
Gia Long vội bước đến bàn làm việc, lấy chiếc vòng ngọc ra, như dâng báu vật, nhẹ nhàng đặt trước mặt con dâu.
Hoàng Bảo Lan không rành về ngọc, nhưng nhìn màu sắc mịn màng, ấm áp, độ trong suốt như một khối băng của chiếc vòng, cô cũng cảm nhận được giá trị không nhỏ của nó, nhưng đó không phải điều quan trọng nhất.
Gia Long lần này đúng là đã “mở mang” được tư duy, còn biết cách lấy lòng.
“Để mua được cái tốt nhất, anh đã đặc biệt qua Myanmar, cũng vì nó mà anh về muộn hai ngày. Bảo Lan, xin lỗi em, đã để em chịu uất ức.”
Dù Hoàng Bảo Lan ra vẻ bướng bỉnh, nhưng trong tâm cô vẫn là người dễ xúc động, rất dễ bị cảm động. Lúc này, cô không khỏi rưng rưng, vội cúi đầu, dùng đũa chọc phá món ăn trong đĩa, miệng khẽ nói.
“Tôi không cần…”
Gia Long lần này không phải chỉ mở mang tư duy, mà là “mở mang” quá đà!
Ông bá đạo nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại không xương của con dâu, ép buộc cô đeo chiếc vòng ngọc vào tay.
Khi chiếc vòng ngọc lướt qua lòng bàn tay, Hoàng Bảo Lan rõ ràng nghe thấy trong lòng mình vang lên một tiếng “xoảng”, chiếc vòng ấy như một cái còng, khóa chặt cô hoàn toàn.
Đeo vòng xong, Gia Long không buông tay, mà nâng tay con dâu lên, ngẩn ngơ nhìn, miệng lẩm bẩm cảm thán.
“Bảo Lan, nó đeo trên cổ tay em đẹp quá!”
Đây hoàn toàn không phải lời Gia Long có thể nói ra, nếu không phải xuất phát từ trái tim, ông cũng không thể thốt lên. Câu nói này khiến Hoàng Bảo Lan cảm động đến mức nào thì không cần nói, cô không chỉ hết giận, mà còn trở nên e thẹn.
Gò má cô ửng hồng, để mặc Gia Long nắm lấy tay nhỏ của mình.
“Hà… hà…”
Không khí ngọt ngào chưa kéo dài được bao lâu, Hoàng Bảo Lan đã nhận ra điều bất thường, hơi thở của Gia Long sao càng lúc càng nặng nề, ông sẽ không…
Cô vội ngẩng đầu nhìn, quả nhiên trong mắt ông ánh lên sự nóng bỏng cuồn cuộn, hoảng hốt, Hoàng Bảo Lan lại thốt lên cách xưng hô ấy.
“Bố, ông…”
Nhưng chưa kịp nói hết, cô đã bị một sức mạnh kinh hồn kéo vào một vòng tay rắn chắc, cơ thể cũng bị khóa chặt.
“Ông ông ông, ông lại định làm gì…”
Hoàng Bảo Lan, người vẫn chưa hồi phục sau trận địt tơi bời hôm qua, gần như bật khóc hỏi.
Gia Long không trả lời, mà đặt môi mình lên môi cô.
“Ư… đừng…”
Hoàng Bảo Lan vẫn cố kháng cự, mím chặt môi tránh né, nhưng nụ hôn của Gia Long quá mãnh liệt, lưỡi ông cọ loạn giữa môi răng, tìm kiếm một kẽ hở. Chỉ cần cô vô tình hé một chút, môi đã không thể khép lại, chiếc lưỡi bá đạo ấy gần như ngay lập tức xâm nhập vào miệng cô.
“Ư… ư…”
Giống như một đội kỵ binh man rợ không chút nhân tính, một khi phá được thành, liền đốt phá cướp bóc khắp nơi, chiếc lưỡi mạnh mẽ của ông lăn lộn trong miệng cô, ngay cả chiếc lưỡi ngoan ngoãn của cô cũng không được yên một giây.
Cùng với nụ hôn nóng bỏng, cơ thể hai người cũng bắt đầu lăn lộn, từ tư thế ngồi chuyển sang ôm nhau nằm trên sofa. Sự đòi hỏi tham lam và khuấy động liên tục của Gia Long khiến Hoàng Bảo Lan mềm nhũn toàn thân, không còn chút sức lực kháng cự.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn dài đằng đẵng này mới kết thúc, Hoàng Bảo Lan cảm giác đầu óc mình như thiếu oxy đến mức sắp ngất.
Gia Long ánh mắt cháy bỏng nhìn người con gái mềm mại dưới thân, lại lên tiếng, không còn vẻ thấp hèn, thay vào đó là một sự chủ động.
“Bảo Lan, hứa với anh, đừng đi!”
“Tôi… tôi không đi thì làm gì… không đi để ông ngày nào cũng bắt nạt tôi sao…”
Hoàng Bảo Lan hoàn toàn “mềm nhũn” từ cơ thể đến tâm trí, không còn chút khí thế kiêu kỳ lạnh lùng nào, bị Gia Long giam trong vòng tay, như một con thỏ trắng nhỏ bị sói xám bắt được, miệng vẫn còn bướng.
Gia Long nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh, thái độ cực kỳ ngang ngược.
“Đúng, để anh bắt nạt em, ngày nào cũng bắt nạt!”
Miệng sói xám lại lần nữa cắn xuống con thỏ trắng, lần này nhắm vào chiếc cổ trắng mịn, miệng ông mút lấy hõm xương quai xanh, đầu lưỡi liếm mạnh một trận.
“A… không… sao lại… để ông bắt nạt… a…a… đồ xấu xa…”
Tình yêu và dục vọng của Gia Long dành cho Hoàng Bảo Lan song song mãnh liệt, yêu bao nhiêu thì dục vọng cũng cháy bỏng bấy nhiêu. Từ lần đầu tiên hai người vượt qua ranh giới cấm kỵ, Hoàng Bảo Lan đã trở thành thứ độc dược khiến ông không thể dừng, là thanh kiếm sắc bén có thể phá hủy ý chí của ông ngay lập tức. Dù trên chiến trường ông có là ác quỷ dũng mãnh tàn bạo thế nào, chỉ cần gặp cô, ông sẽ lập tức quỳ xuống, hôn lên chân nàng công chúa.
Ông gọi Hoàng Bảo Lan đến văn phòng chỉ để cùng ăn cơm, nắm tay cô chỉ để đeo vòng cho cô, kéo cô vào lòng chỉ để ôm cô, nhưng sau khi hôn lên môi cô, Gia Long không thể kìm nén thêm nữa.
Có thể nói là nếm được mùi vị, Gia Long vừa mới từ bỏ thân trai tân hôm qua, đúng là một con quái vật tình dục đáng sợ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi giờ ăn trưa mà vẫn muốn làm thêm lần nữa, hoặc có lẽ ông chẳng nghĩ gì đến những điều này.
Ông gặm nhấm cổ con dâu một cách nóng nảy, tay đã bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của cô…
“Bố chồng mình rốt cuộc bị sao vậy, sự điềm tĩnh trước đây đâu rồi, sao giờ lại giống một thằng nhóc dễ xúc động thế này?!”
Đó là câu hỏi trong lòng Hoàng Bảo Lan. Ánh nắng rực rỡ giữa buổi trưa bên ngoài cửa sổ lớn khiến cô lấy lại chút lý trí từ sự tấn công mãnh liệt của Gia Long. Hôm qua ít nhất cũng là sau giờ tan làm, nhưng giờ mới là giữa trưa!
Cô vội giơ tay đè lên tay Gia Long, ngăn ông cởi áo sơ mi của mình.
“Bố, ông… đừng thế này… giờ… không được.”
Hoàng Bảo Lan hoàn toàn chịu thua, dùng giọng điệu van xin, ý tứ cũng rất rõ ràng, giờ không được, nhưng thời gian khác thì được…
“Đừng động đậy!”
Sự nhún nhường như vậy cũng không đổi được kết quả mong muốn, Gia Long gầm lên một tiếng mạnh mẽ, lại dễ dàng khống chế tay con dâu, lần này đè lên đỉnh đầu cô, tư thế này khiến ngực cô không tự chủ được ưỡn lên một chút.
Sự van xin của Hoàng Bảo Lan không phải không có tác dụng, ít nhất cũng khiến Gia Long tỉnh táo lại đôi chút, nhưng sự tỉnh táo này lại không phải điều cô mong muốn.
Nếu theo đà vừa nãy của Gia Long, chắc chắn ông sẽ thô bạo xé toạc áo sơ mi, nhưng giờ đây, động tác của ông lại chậm lại, từng cúc từng cúc thong thả cởi ra, lột bỏ lớp áo ngoài của con dâu.
Hoàng Bảo Lan thầm nghĩ thà ông thô bạo và mãnh liệt còn hơn, bởi động tác chậm rãi thế này khiến cô càng cảm nhận rõ sự khuất nhục khi bị khống chế mà không thể phản kháng, cùng nỗi xấu hổ khi làm chuyện ấy giữa ban ngày trong công ty đông người qua lại.
Cô chỉ có thể ra sức giãy giụa để thể hiện sự kháng cự, nhưng dưới sự đè ép của Gia Long, sự phản kháng của cô trông giống như kiểu vừa từ chối vừa mời gọi… Có lẽ thực sự là vậy… chỉ là Hoàng Bảo Lan không cảm thấy thế…
Áo sơ mi bị cởi ra, áo lót màu đen cũng bị đẩy lên, hai bầu ngực căng tròn nhảy ra, hai núm vú hồng hào dựng đứng càng thêm nổi bật theo từng nhịp rung.
Gia Long như một thằng ngốc nhìn vào bộ phận quyến rũ nhất trên cơ thể con dâu, mê mẩn không rời mắt.
Bàn tay thô ráp phủ lên phần bụng mềm mại, chậm rãi lướt quanh mép ngực, không biết là không dám hay sợ bàn tay mình che mất tầm nhìn thưởng thức, ông vẫn không chạm vào nơi đó.
Cảm giác bàn tay nóng rực cọ xát trên da thịt khiến người ta mê mẩn, Hoàng Bảo Lan bị lột đến nửa thân trần trụi cũng đành chấp nhận số phận. Không chỉ chấp nhận, cô còn có chút gấp gáp, ngực tròn căng tức đến khó chịu, cô khao khát bàn tay của Gia Long nắm lấy, bóp mạnh một cái, như thế… chắc chắn sẽ sướng lắm…
Nhưng Gia Long lại cố tình không để cô toại nguyện, đổi hẳn phong cách gấp gáp ngày thường, động tác trở nên dịu dàng quá mức, chỉ dùng đầu ngón tay chạm vào núm vú nhạy cảm một cách hờ hững, lúc gần lúc xa.
Lúc này Hoàng Bảo Lan sao chịu nổi sự trêu chọc như thế, cảm giác ngứa ngáy thấu xương, xuyên tim.
Dưới sự “tra tấn” phi nhân tính, cô cũng bùng nổ sức mạnh nhỏ bé, giật tay ra khỏi sự kiểm soát đã nới lỏng của Gia Long. Nhưng đôi tay vừa được tự do lại chẳng thể làm gì để phản kháng, ngược lại còn chủ động nắm lấy tay ông, ép lên ngực mình, thậm chí còn hướng dẫn ông bóp mạnh.
Gia Long tất nhiên thuận thế, năm ngón tay siết lại, lún sâu vào lớp thịt của bầu ngực mềm mại, đàn hồi.
“AAAAA”
Sự căng tức khó chịu được giải tỏa, cô bật ra một tiếng rên thoải mái tột độ, trong cơn mơ màng nhìn thấy khóe miệng Gia Long nhếch lên một nụ cười xấu xa, Hoàng Bảo Lan bối rối. Gia Long thấp hèn, chu đáo, hay gã xấu xa tự học được này, rốt cuộc đâu mới là ông thật sự?
Suy nghĩ lạc đề này không duy trì được vài giây, ý thức nhanh chóng bị khoái cảm từ bàn tay lớn của Gia Long kéo trở lại vòng xoáy dục vọng, tay cô vô thức bám lên cổ ông, lại nhớ đến hành động chủ động đầy hổ thẹn vừa nãy, trong lòng không khỏi vừa xấu hổ vừa giận.
Ánh mắt cô chạm vào ánh nhìn tham lam của ông, Hoàng Bảo Lan oán hờn nói.
“Gia Long, ông đúng là đồ xấu xa, ông chỉ biết bắt nạt tôi…”
Cũng không trách Hoàng Bảo Lan bối rối, Gia Long lúc này quả thực khác xa bình thường, ánh mắt tham lam, nụ cười nửa miệng, đúng là một gã phong lưu.
Đúng là ông, Gia Long đạo mạo, hóa ra cũng là một kẻ hai mặt!
“Anh muốn bắt nạt em, không chỉ bắt nạt, mà còn… địt em!”
Có những thứ không phải không biết, mà chỉ không nói ra mà thôi.
Nghe những lời tục tĩu từ miệng Gia Long, trái tim Hoàng Bảo Lan đập mạnh, cảm xúc vốn bị động cũng bị thổi bùng lên một ngọn lửa.
Tay ôm cổ ông siết chặt hơn, miệng hé mở, hơi thở thơm như nhụy hoa lài, dùng giọng thì thào mắng.
“Ông… ông đúng là lão lưu manh, tôi không cho ông… địt đâu…”
Không ngờ câu nói này lại chọc giận Gia Long, miệng ông lần nữa hôn xuống.
“Á, đau…”
Gia Long dùng răng cắn môi dưới của con dâu, miệng hung dữ nói không rõ.
“Anh muốn địt em, không cho anh địt, anh càng phải địt.”
Vừa nói, ông vừa gấp gáp cởi quần mình.
“A… đồ xấu xa, lưu manh, ư, không cho ông địt…”
Tay rõ ràng đang ra sức kéo người đàn ông áp sát vào mình, nhưng lại cố làm ra vẻ phản kháng, Hoàng Bảo Lan cố khép chặt chân để ngăn Gia Long xâm nhập vào vùng kín, nhưng sự phản kháng của cô chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Gia Long rút cặc ra khỏi quần, eo ông hạ xuống giữa hai chân con dâu, như gió cuốn lá khô phá tan sự phong tỏa của cô, kéo toạc chiếc quần lót vướng víu, đầu khấc nóng rực chuẩn xác chạm vào lồn cô, nơi đã ướt át.
“A….a… lưu manh… không cho ông địt… tránh r...a… a…”
Chỉ mới chạm, còn chưa đâm vào, Hoàng Bảo Lan đã như bị bỏng, rên rỉ loạn lên, phần dưới không biết có thực sự muốn tránh hay không, chỉ biết rằng khi cô vặn vẹo, lại không ngừng cọ xát vào “kẻ xâm nhập” ở cửa lồn!
Hôm nay, nhà ăn của Hoàng Long vào buổi trưa yên ắng hơn thường lệ. Không ai cấm mọi người nói chuyện, nhưng phần lớn đều kìm nén, chờ đến khi về sẽ bùng nổ trên điện thoại, vì chủ đề họ muốn bàn nhất không thể nói ở đây.
Hành động theo đuổi tình yêu của Gia Long ở phòng tài chính sáng nay đã lan khắp công ty, chuyện hai người cùng ăn trưa trong văn phòng cũng không thể giấu.
Các cô gái phần lớn đều thầm mừng vì được tận mắt chứng kiến “cây sắt nở hoa”, đồng thời tưởng tượng trong văn phòng Chủ tịch lúc này hẳn là cảnh “bá đạo tổng tài” đầy dịu dàng, nhưng tiếc thay, “tổng tài” của họ đúng là bá đạo, nhưng dịu dàng thì chắc chắn không có, giờ chỉ còn lại dâm dục…
Hôm qua Gia Long “hung dữ’ bất ngờ, thậm chí không đợi Hoàng Bảo Lan chuẩn bị đã mạnh mẽ đâm vào, hôm nay, sau màn quấn quýt này, lồn cô đã ướt át đến rối loạn. Khi cô vặn vẹo, sự cọ xát của đầu khấc tạo ra âm thanh dính nhớp, môi lồn căng máu khiến hai “cánh hoa” nhỏ bị đầu khấc cứng ngắc gạt qua gạt lại, đồng thời bôi lên nó lớp nước lồn trơn nhầy, mỗi lần tách ra một chút đều kéo theo những sợi tơ dâm.
“Ôi, lưu manh, lão lưu manh, không cho ông địt, đồ xấu xa, ư..ư, lại đi địt con dâu mình…”
Hoàng Bảo Lan cũng bị Gia Long trêu chọc đến mất kiểm soát, hai tay bấu chặt lưng ông, lời nói bắt đầu không có kiểm soát.
Nghe câu này, sắc mặt Gia Long trở nên nghiêm nghị, ông cúi xuống ghé sát tai cô, giọng điệu bá đạo mà kiên định, thậm chí còn có chút ngang tàng.
“Em là ai anh cũng chẳng quan tâm, anh muốn địt em, hừ!”
Ông lập tức dùng hành động để chứng minh lời nói, đầu khấc hung hãn đẩy vào, nhờ sự trơn ướt ngập tràn của nước lồn, nó trực tiếp tiến vào bên trong, nơi ấm áp, chật hẹp.
Lần này Hoàng Bảo Lan không động đậy nữa, gân xanh trên cổ nổi lên, ngón tay bấu chặt vào lưng Gia Long.
“Xoẹt…”
Hôm nay cô không mặc tất da, Gia Long không có gì để xé, ngược lại, móng tay sắc nhọn của cô xuyên qua áo sơ mi của ông, cào rách một đường.
“Ư, lưu manh, ai cho ông đút vào, cho ra ngay, đã bảo không cho ông địt… a… đáng ghét… đừng đâm nữa… a...a….a”
Hôm qua trạng thái không tốt, lần đầu Gia Long đâm vào chủ yếu mang đến đau đớn và khó chịu, nhưng hôm nay, cô mới thực sự cảm nhận được sự tuyệt diệu khi bị con cặc khổng lồ ấy xâm chiếm.
Hơi đau, căng tràn, đầy đặn và thỏa mãn đến tột độ…
“Hừ, em không cho anh địt, anh càng phải địt, địt em, địt Hoàng Bảo Lan, ư!”
Gia Long đâm vào một cú lút cán cũng không vội rút ra, mà ôm chặt con dâu trên chiếc sofa chật hẹp, cùng nhau ngọ nguậy, cảm nhận khoái cảm từ sự kết hợp chặt chẽ, tiếng rên của hai người vang lên liên tiếp, Gia Long cũng không ngoại lệ.
Lồn cô bị lấp đầy, vô thức co bóp, từng tấc thịt non bị cọ xát như sống dậy, muốn giữ chặt con cặc to lớn ấy không cho nó thoát ra, nhưng sức lực của chúng quá yếu ớt, khi Gia Long đột ngột rút ra, chúng chỉ nắm vào khoảng không.
Đâm vào thỏa mãn bao nhiêu thì rút ra trống rỗng bấy nhiêu, trống rỗng đến mức Hoàng Bảo Lan không chịu nổi, trong lòng thầm cầu xin Gia Long nhanh đâm vào, và ông cũng không làm cô thất vọng, đầu khấc vừa đặt ở cửa lồn đã quay lại đâm sâu.
“Bạch…Bạch…Bạch”
“A…”
“Gừ…”
Tiếng va chạm cơ thể vang lên rõ ràng, cả hai đồng thời rên rỉ, dừng lại một lúc rồi lại ôm chặt và ngọ nguậy, mỗi lần đâm vào, hai người đều tận hưởng trọn vẹn khoái cảm của sự kết hợp từ đầu đến cuối, cho đến khi dư âm nhạt đi mới tiếp tục lần nữa.
Giống như cùng ngồi trên bãi cỏ ngắm pháo hoa, nhanh chóng phóng lên, rực rỡ bung nở, chậm rãi tan biến, không vội không gấp, cứ thế lặp lại.
Nhưng chỉ một lúc sau, Gia Long hung bạo đã để lộ bản chất trai tân chưa có nhiều kinh nghiệm. Dưới sự co bóp của cái lồn ướt át của con dâu, dù con cặc ông cứng như thép cũng không địch nổi sự mềm mại quấn quýt.
“HỰ… Bảo Lan… sướng quá… lồn em ấm quá… hờ…hờ”
Nhịp độ chậm rãi này khiến Hoàng Bảo Lan không bị địt đến mất ý thức, vẫn có thể nói chuyện.
“Hừ… đồ xấu xa… ông… chỉ biết sướng cho mình… dùng con cặc bự của ông nhét vào lồn người ta, ư… còn đâm… a…a… đừng cọ trong đó… aaa… thế tôi hỏi…ông… sướng thế nào?”
Gia Long lại rút ra rồi đâm vào lần nữa mới trả lời câu hỏi này.
“Sướng thế nào thì sướng thế đó..…”
Nghe câu trả lời ngốc nghếch này, Hoàng Bảo Lan không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Khi làm tình với đàn ông, tuyệt đối đừng cười, trừ khi… bạn muốn anh ta nổi điên…
Gia Long cũng giống những gã trai trẻ không kìm chế được, bị tiếng cười này làm tổn thương lòng tự trọng nhạy cảm, ông chống tay nâng người lên, nghiêm túc nhìn con dâu bị “giam” dưới thân.
Hoàng Bảo Lan sau khi cười phá lên cũng hối hận, hối hận vì đã dễ dàng cho ông sắc mặt vui vẻ, gò má hồng rực như đào xuân, nhìn người đàn ông trên người một cái rồi kiêu kỳ hừ lạnh, bướng bỉnh quay mặt đi.
Thái độ này cũng thêm vào sự hung bạo của Gia Long mồi lửa cuối cùng, ông không còn dịu dàng, chống tay lên, ra sức rút ra đâm vào.
“AAAA… lão lưu manh… ai cho ông… nhanh thế… a…a..”
Gia Long im lặng không nói, chẳng lẽ lại bảo bị tiếng cười của em kích thích à, nên ông chỉ như một con trâu vàng, dùng con cặc to lớn cần mẫn cày xới “mảnh đất” dưới thân.
“Chát… chát… chát…”
Tiếng va chạm cơ thể vang lên dồn dập, mỗi lần rút ra đều mang theo một lượng lớn nước lồn, rồi lại tự mình đâm vào, làm chúng bắn tung tóe khắp nơi…
Hai tay Gia Long đè hai bên đầu con dâu, cổ tay chặn vai cô, dưới những cú địt mạnh mẽ, cô không có chút không gian để giảm lực, chỉ có thể đón nhận chúng một cách trọn vẹn.
Trong văn phòng Chủ tịch rộng lớn, ngập tràn nhục dục, tiếng va chạm cơ thể giòn tan vang vọng khắp căn phòng trống trải. Trên sofa, hai người quần áo xộc xệch đang ra sức làm tình, giày cao gót của Hoàng Bảo Lan bị tuột ra, treo lơ lửng trên đầu ngón chân nhỏ nhắn, đung đưa theo nhịp độ của Gia Long…
Cô mím chặt môi, bướng bỉnh quay đầu đi, không muốn phát ra âm thanh, nhưng mỗi cú đâm của Gia Long đều trúng ngay điểm G, Hoàng Bảo Lan không thể chịu nổi, chỉ mười mấy hai mươi cú, cô đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô rên rỉ, giọng điệu như sắp khóc.
“Trời ơi… lão lưu manh… ông… ông chậm chút đi… tôi sắp bị ông địt chết rồi… a…a…”
Trong cơn gấp gáp, cô vòng tay ôm lấy eo Gia Long, ra sức kéo ông xuống. Tâm trí Gia Long lúc này đều tập trung vào nửa dưới, không kịp đề phòng, thực sự bị con dâu kéo ngã xuống người cô.
Được thế, Hoàng Bảo Lan càng không chịu buông, ôm chặt Gia Long vào lòng, cô nghĩ tư thế này sẽ khiến ông không thể dùng sức, nhưng sức mạnh vùng eo và bụng mà Gia Long rèn luyện bao năm qua giờ phát huy tác dụng.
Gia Long như chú hải cẩu nhỏ ở thủy cung đang tung hứng bóng, dù nửa thân trên bị ôm chặt, phần eo vẫn linh hoạt vận động, không chút ảnh hưởng đến việc dùng con cặc to lớn hung hãn địt con dâu.
Ông thuận thế ôm lấy cô, ngực ông đè bẹp ngực cô, miệng lại cắn lên đôi môi nhỏ đang không ngừng rên rỉ của cô.
Giờ thì cô không thể rên nổi nữa, Hoàng Bảo Lan chỉ còn cách trút giận bằng đôi tay, ra sức cào cấu trên lưng Gia Long. Móng tay sắc nhọn đã xé áo sơ mi của ông rách bươm, để lại trên da ông những vết cào đỏ rực, đan xen nhau như một tấm lưới.
Hoàng Bảo Lan chắc chắn không nhận ra, nhưng Gia Long, người chịu đựng những vết cào này, cũng như không có chuyện gì, chỉ chăm chăm địt điên cuồng. Phải biết rằng móng tay con gái cào người đau đến thế nào.
Hoàng Bảo Lan bị địt mạnh, cần thở hổn hển, nhưng lại bị bố chồng chặn miệng, phổi khô khốc khiến cô vặn đầu thoát ra.
“AAAA… không chịu nổi… ông rút rai đi… không cho ông địt nữa… a…aa… thật sự không chịu được nữa…”
Hoàng Bảo Lan chỉ còn cách cầu xin, tư thế nghiêng đầu lại vô tình để lộ một điểm yếu khác của cô.
Mất đi đôi môi mềm mại của con dâu, Gia Long lại chuyển sự chú ý đến chiếc tai nhỏ xinh như nụ hoa trước mặt, dù sao miệng ông cũng không thể để không.
Ông há miệng ngậm trọn chiếc tai vào, đầu lưỡi ra sức chui vào trong lỗ tai.
“Ư… đừng…..ư…. không được…”
Cảm giác tê dại từ lỗ tai truyền xuống khắp cơ thể, khoái cảm từ lồn bị đâm rút cọ xát dâng ngược lên, hai loại cảm giác gặp nhau trong “nhụy hoa”, va chạm mạnh mẽ đến nổ tung…
“AAAAA đồ lưu manh thối tha, đồ khốnnn… a…a…. bị ông địt chết rồi… chết rồi… ư…”
Đôi chân không còn theo nhịp của Gia Long nữa, mà tự động co giật, chiếc giày cao gót treo trên đầu ngón chân cuối cùng cũng bị văng ra.
Điểm G bị dồn dập kích thích bỗng nở rộ, từng đợt nước lồn lớn phun ra, bắn thành tia. Hoàng Bảo Lan đạt đến cao trào mãnh liệt nhất. Cô nghĩ mình đã đứng trên đỉnh khoái cảm, nhưng mỗi cú đâm của Gia Long lại đưa cô lên một nấc thang mới, cho đến khi ý thức bay lên tận trời cao.
“Gừ… Bảo Lan… anh muốn địt em, địt em thật mạnh, địt Hoàng Bảo Lan, hà, a a a a!”
Gia Long cũng vào lúc này lao vào đợt xung kích cuối cùng, tiếng làm tình dày đặc như súng máy bắn liên thanh, hạ thể hai người đầy nước lồn va chạm nhanh chóng.
Đến giây phút cuối trước khi “bùng nổ”, Gia Long nghiến răng định rút ra, nhưng đúng lúc này, Hoàng Bảo Lan đang trong trạng thái “chết” bỗng sống lại, như con bạch tuộc quấn chặt lấy Gia Long, đôi chân vòng qua mông ông, kéo con cặc sắp rút ra trở lại vào trong.
Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Gia Long “bùng nổ” ngay trong sâu thẳm cơ thể con dâu, đầu khấc đè lên điểm G, khít chặt như lúc hai người hôn môi, lỗ tiểu mở to, bắn thẳng tinh dịch vào tử cung, điểm G cũng ngậm lấy đầu khấc của bố chồng mà phun nước lồn, tinh hoa chỉ có ở đỉnh cực lạc của hai người nhanh chóng hòa quyện vào nhau.
“Ư… ư…”
“Gừ… hà…”
Dù động tác làm tình đã dừng lại, nhưng cơ thể hai người vẫn chưa bình tĩnh, dư âm kéo dài còn mãnh liệt hơn cả lúc địt ban nãy. Vừa rồi là từng đợt sóng nhỏ nối tiếp, giờ mới là sóng thần, dâng cao rồi hạ xuống mạnh mẽ, hai người ôm chặt nhau, thở hổn hển.
Mười mấy phút sau, Gia Long mới trượt khỏi người con dâu, con cặc nửa mềm cũng rút ra khỏi cửa lồn. Hoàng Bảo Lan nhắm mắt, cảm nhận ngay khi con cặc của bố chồng vừa rút ra, một dòng chất lỏng lớn đã vội vàng trào ra, nhưng đều bị chiếc quần lót tự động trở lại vị trí ban đầu chặn lại.
Nghĩ đến đó là tinh dịch của Gia Long, Hoàng Bảo Lan càng xấu hổ không dám mở mắt, nhớ lại lúc chủ động nắm tay ông bóp ngực mình, chủ động quấn lấy ông để ông bắn vào trong, lòng cô vừa xấu hổ vừa giận, mình phóng đãng thế này chẳng phải đều do ông làm sao…
Trong lòng cô không khỏi lại đau đớn mắng một câu.
Gia Long nằm bên con dâu thêm một lúc lâu, mãi không thấy cô mở mắt, ông tưởng cô đã ngủ, bèn nhẹ nhàng đứng dậy rời đi. Một lát sau, ông quay lại, tay cầm khăn nóng đã thấm nước, tỉ mỉ lau sạch những dấu vết ông để lại trên cơ thể cô, rồi chỉnh lại áo lót và cúc áo sơ mi mà ông đã tự tay đẩy lên, như muốn xóa sạch dấu vết “tội lỗi” của mình.
Sau khi xử lý phần thân trên, Gia Long do dự một chút, tay lại lần xuống hạ thể của con dâu. Hoàng Bảo Lan vốn đang hé mắt quan sát hành động của ông, thấy ý đồ của ông, cô không màng đến sự nhếch nhác dưới thân, vội khép chặt chân, mở mắt, hung dữ hỏi.
“Ông còn định làm gì nữa?!”
Gia Long giờ đã “ngoan ngoãn” hơn, thậm chí còn có chút giống một đứa trẻ làm sai, ra vẻ đáng thương nói.
“Anh… muốn giúp em… lau một chút…”
“Không cần, tôi tự lau được.”
Gia Long rụt rè chỉ tay về phía phòng nghỉ.
“Nhà vệ sinh ở bên kia.”
Hoàng Bảo Lan khép chặt chân ngồi dậy, sợ thứ đó chảy ra khắp nơi, một chiếc giày trên chân không biết đã bay đi đâu, dáng vẻ lúng túng càng khiến cô xấu hổ và giận dữ.
Gia Long vội vàng chạy đi tìm chiếc giày cao gót, rồi quỳ nửa gối trước mặt cô, tự tay mang giày vào cho cô. Bị ông nắm lấy mắt cá chân, cơ thể Hoàng Bảo Lan lại mềm nhũn thêm vài phần, trong lòng cô tự trách mình không có ý chí, chỉ biết trút giận lên miệng.
“Ông đúng là đồ lừa đảo!”
Nghe câu này, Gia Long cũng hoảng.
“Bảo Lan, anh… anh không… lừa em mà?”
“Còn nói không, ông bảo gọi tôi đến đây để nói chuyện, hóa ra là để nói cái này?!”
“A… anh…”
Lần này Gia Long không nói nên lời, ấp úng không biết đáp sao.
“Hừ!”
Hoàng Bảo Lan giật chân ra khỏi tay ông, rồi đứng dậy, bước đi với dáng vẻ kỳ quặc, hướng đến nhà vệ sinh trong phòng nghỉ.
Đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến nơi này, trước đây cô không biết trong văn phòng của Gia Long còn có một không gian riêng tư như thế, đặc biệt chiếc ghế dài giống hệt kiểu ở nhà lại gợi lên những ký ức của cô.
“Lần sau… ở đây chẳng phải tốt hơn sao…”
“Á phì, Hoàng Bảo Lan, mày nghĩ gì thế, giữ chút e lệ đi chứ!”
Chưa kịp tự trách xong, Hoàng Bảo Lan vội khép mông, bước từng bước nhỏ chạy vào nhà vệ sinh, ngay cả quần lót cũng không giữ nổi dòng chảy ấy, nó đã tràn xuống đùi cô.
“Lạch tạch… lạch tạch…”
Ngồi trên bồn cầu, cảm nhận từng dòng chất lỏng nhớp nháp trào ra từ lồn mình, Hoàng Bảo Lan bắt đầu hơi hoảng, bẻ ngón tay tính toán ngày tháng.
“Không… không mang thai chứ…? Đều tại ông!”
Tính tới tính lui cũng không rõ, Hoàng Bảo Lan vò nát tờ giấy vệ sinh trong tay, nghĩ đến việc chính mình đã chủ động quấn lấy ông để ông bắn vào trong, cô càng thêm bực tức.
“Nếu tôi mà có thật thì xem ông làm sao!”
Nói ra câu này trong cơn tức giận, cô cũng nghiêm túc nghĩ xem giữa cô và Gia Long rốt cuộc là quan hệ gì. Cô cảm nhận được Gia Long thực sự thích mình, nhưng thích thì đã sao, nếu đến bước đường đó, ông có dám đối mặt với con trai mình không?
Hay là cô nghĩ nhiều rồi, thích không nhất thiết phải có kết quả, đúng không? Có lẽ trong lòng Gia Long, hai người chỉ là một mối quan hệ thoáng qua mà thôi.
Tâm trạng bỗng chốc xuống dốc, nhưng Hoàng Bảo Lan cũng không kỳ vọng gì nhiều, cô tự nhủ mình và Gia Long không thể có kết quả, dù ông có thể đối mặt với con trai, nhưng cô thì sao, cô có dám đối mặt với người nhà mình không?
Hoàng Bảo Lan dứt khoát gạt bỏ những phiền muộn này ra khỏi đầu, cô đã chịu uất ức vì cuộc hôn nhân suốt ba năm, giờ cũng nên tận hưởng niềm vui trước mắt, lo nhiều như thế làm gì!
Cảm thấy thứ đó đã chảy ra gần hết, cô lấy giấy ướt bắt đầu lau sạch, không ngờ thứ đó thật sự bám dai, lau thế nào cũng không sạch, như thạch dính chặt trên lông mu, càng lau càng bực…
Không phải Hoàng Bảo Lan dễ nổi giận thế, mà vì chiều còn phải làm việc! Ông có năng lực thế thì tối đến khách sạn mà trổ tài, được không?
Cuối cùng cũng lau sạch sẽ, Hoàng Bảo Lan lại đau đầu nhìn chiếc quần lót của mình. Cởi thì đã cởi rồi, nhưng mặc thì cô thực sự không mặc nổi, chất vải vốn mỏng đã ướt sũng, lau cũng không sạch, khó khăn đắn đo một hồi, cô cắn răng cởi hẳn quần lót, vo lại cùng đống giấy vệ sinh, ném vào thùng rác.
Lúc đi vào, Hoàng Bảo Lan sợ thứ đó chảy ra nên dáng đi không tự nhiên, giờ đi ra cũng chẳng khá hơn, chủ yếu là không có quần lót bảo vệ, cô cảm thấy không quen. Dù ở trong nhà, cô vẫn cảm giác có luồng gió lạnh lùa vào, mà còn phải ở trạng thái này trong công ty đến tận lúc tan làm…
Tất cả nỗi xấu hổ và nhục nhã này, dĩ nhiên đều đổ lên đầu Gia Long!
Ra khỏi phòng nghỉ, cô thấy Gia Long vẫn đứng đợi ở cửa, Hoàng Bảo Lan không thèm nhìn ông, bước thẳng ra ngoài văn phòng.
Cổ tay cô bị ông kéo lại, Gia Long lúc này đã mất hết vẻ oai phong ban nãy, cẩn thận xin lỗi.
“Bảo Lan, xin lỗi, anh… anh không cố ý.”
Hoàng Bảo Lan khẽ nghiêng đầu, liếc ông bằng khóe mắt.
“Không cố ý? Vừa nãy không phải còn nói muốn địt tôi sao, giờ lại bảo không cố ý?!”
Gia Long không phải người giỏi ăn nói, nếu là chuyện công việc, ông luôn trả lời ngắn gọn súc tích, nhưng những chuyện tình cảm thế này, ông thực sự không biết xử lý, chỉ có thể lặp lại lời xin lỗi.
“Ờ… Bảo Lan… anh thực sự xin lỗi…”
Thấy ông đáng thương thế này, Hoàng Bảo Lan cũng không đành lòng làm khó thêm, giọng điệu dịu đi, nói.
“Ông quay người đi.”
“Quay người? Sao…”
Gia Long do dự quay người, để lưng đối diện với con dâu.
Hoàng Bảo Lan vừa nãy lúc rửa tay mới phát hiện ra vết máu nhạt dưới móng tay, không ngờ mình đã cào lưng ông đến mức thảm thương thế này, trong lòng lập tức thấy xót xa, muốn chạm vào cũng không dám.
“Đau không?”
Nghe con dâu quan tâm, sắc mặt Gia Long lập tức tươi rói, quay lại cười ngây ngô.
“Không đau, không đau, chẳng có cảm giác gì.”
Gia Long cười lên trông thật ngốc, nhìn dáng vẻ ngây ngô của ông, Hoàng Bảo Lan suýt nữa không nhịn được cười, bĩu môi cố kìm lại.
“Đáng đời!”
Nói xong, cô vội chạy ra khỏi văn phòng của Gia Long.
Thực ra Hoàng Bảo Lan đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, có lẽ cô vẫn chưa hiểu hết về Gia Long.
Những người trẻ cùng tuổi với Hoàng Bảo Lan thường nói nhiều làm ít, thề thốt cũng chỉ là chuyện thường ngày, còn Gia Long thì hoàn toàn khác. Ông nói ít làm nhiều, một khi đã hứa điều gì, ông nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
Trách nhiệm lớn lắm đấy nhé!
Vì thế, khi ông nói với Hoàng Bảo Lan “đừng đi”, ông đã chuẩn bị tinh thần chịu trách nhiệm với cô, nếu không, ông cũng không dám ngang nhiên chiếm đoạt cô như vậy, dù điều này với ông quả thực có chút khó khăn.
Với một người như ông, tình dục và tình yêu vẫn luôn gắn bó với nhau.
Trở lại bàn làm việc, Hoàng Bảo Lan ngồi dưới ánh mắt dò xét luân phiên của mọi người, luôn giữ tư thế khép chặt chân, khá mệt mỏi, lại còn thấy chột dạ, cảm giác như mọi người đã phát hiện ra sự khác thường của mình, càng căng thẳng thì mặt càng đỏ.
Ngày đấu thầu diễn ra vào cuối tuần này, cô không dám lơ là, tài liệu tuy đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng cô vẫn không yên tâm, muốn kiểm tra lại một lần nữa.
Chiếc vòng ngọc trên tay hơi vướng víu khi làm việc, Hoàng Bảo Lan định tháo nó ra, nhưng lúc Gia Long đeo vào thì dễ dàng, còn giờ cô muốn tháo lại không đơn giản như thế.
“Sao thế, định khóa tôi thật à!”
Thử hai lần không được, Hoàng Bảo Lan cũng không cố nữa, phàn nàn một câu, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười hạnh phúc, ngón tay khẽ đẩy, để chiếc vòng ngọc xoay một vòng trên tay.
Đến giờ tan làm, mọi người lần lượt rời đi, nhưng Hoàng Bảo Lan vẫn bận rộn. Thực ra cô đã kiểm tra xong từ lâu, nhưng vẫn muốn kiểm tra lại lần nữa, làm việc nghiêm túc thế đấy, không còn cách nào khác.
“Cộc… cộc…”
Tiếng bước chân có phần gấp gáp vang lên rõ ràng trong không gian vắng người.
Thấy Hoàng Bảo Lan vẫn ngồi ở bàn làm việc, Gia Long thở phào nhẹ nhõm.
“Bảo Lan, em còn đang bận à, anh đợi em dưới lầu mãi, cứ tưởng em đi rồi.”
Hoàng Bảo Lan đóng sập tập tài liệu, giọng điệu mỉa mai.
“Công việc sếp giao chưa xong, tôi nào dám đi, đây, cho ông.”
Gia Long chẳng thèm nhìn tập tài liệu bị nhét vào tay, đặt nó sang một bên, lấy lòng hỏi.
“Bảo Lan, đói chưa, chúng ta đi ăn tối nhé.”
“Không đói, trưa tôi ăn no, no lắm rồi!”
Nghe câu này, Gia Long lập tức chột dạ thêm vài phần, xoa tay không biết phải làm sao.
“Được rồi, sếp, tôi đi về đây, tạm biệt.”
Hoàng Bảo Lan xách túi định rời đi, Gia Long vội nắm lấy cổ tay cô.
“Bảo Lan, anh… anh có thể đến chỗ em ở xem một chút không?”
Cô muốn hất tay Gia Long ra nhưng không được.
“Làm gì, lúc đi làm bị sếp bắt nạt tôi cũng đã nhịn. Sao? Giờ tan làm rồi còn không định tha cho tôi à?”
“Không phải, không phải, Bảo Lan, anh chỉ muốn đến xem thôi, anh anh anh đảm bảo tuyệt đối không… bắt nạt em.”
“Khách sạn có gì hay mà xem, ông đâu phải chưa ở bao giờ!”
Hoàng Bảo Lan lại hất tay Gia Long ra, tự bước đi, còn con sói lớn Gia Long cứ lẽo đẽo theo sau.
Hoàng Bảo Lan ngồi vào chiếc xe cũ kỹ của mình, Gia Long lại chỉ đứng bên ngoài như bảo vệ, không đi cũng không lên xe, mãi đến khi cô tức đến nghiến răng, hạ cửa kính xuống.
“Rốt cuộc ông có lên xe không?!”
Gia Long lúc này mới như được đại xá, ngồi vào ghế phụ.
Đẩy cửa phòng khách sạn, Gia Long theo bước chân Hoàng Bảo Lan vào căn phòng tiêu chuẩn cô thuê, ông không nói những lời như “Sao em lại ở chỗ thế này”, vì khi đi công tác, ông cũng chỉ ở phòng mức tiêu chuẩn như thế.
Đặt túi xuống, nhìn Gia Long đang nhìn ngó xung quanh, gò má Hoàng Bảo Lan ửng hồng.
“Ông muốn nhìn thì nhìn đi, tôi đi tắm đây!”
Dòng nước nóng trượt qua cơ thể mới rửa sạch những dấu vết sau cuộc hoan lạc buổi trưa, nhưng lát nữa thôi, có lẽ lại bị vấy bẩn lần nữa. Một ngày đúng là “hạnh phúc tình dục” thật sự, chắc là muốn bù lại ba năm “sống góa” của cô, Hoàng Bảo Lan nghĩ vậy.
Khi cô bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lại thấy Gia Long ngây ngô ngồi bên mép giường, vẻ mặt nghiêm túc, như đang suy nghĩ gì đó, thậm chí không nhận ra cô đã ra.
Hoàng Bảo Lan lập tức cảm thấy bất mãn.
“Nhìn đủ chưa, đủ rồi thì đi đi, tôi mệt rồi, muốn nằm nghỉ một chút.”
Nửa câu sau nói với giọng hơi hụt hơi.
Ánh mắt ngẩn ngơ của Gia Long bị kéo lại, ngực ông phập phồng, miệng hé ra, như có một câu đã ấp ủ từ lâu muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, Hoàng Bảo Lan cũng không để ý, mặt đỏ lên, nằm xuống phía bên kia giường, quay lưng lại với ông.
Một lúc sau, Gia Long cũng nằm xuống, đối diện với lưng trần của con dâu.
“Bảo Lan, anh… anh có thể ôm em không? Chỉ ôm thôi, không làm gì khác.”
Khóe miệng Hoàng Bảo Lan cong lên, thầm nghĩ đuôi cáo cuối cùng cũng lộ ra rồi, nhưng ông còn hỏi gì chứ, buổi trưa mạnh mẽ thế cơ mà?
“Không được.”
Dù là từ chối, nhưng giọng điệu lại cực kỳ mềm, cô cũng sợ gã ngốc này lại tưởng thật, may mà lần này Gia Long rất biết điều, vòng tay qua người cô, ôm cô vào lòng, và lần này, đúng là chỉ ôm…
Rõ ràng trên người cô chỉ có một chiếc khăn tắm, chỉ cần nhẹ nhàng kéo là có thể lột sạch người trong lòng, nhưng ông lại không làm thế, chỉ ôm thôi, thậm chí tay cũng không hề động đậy.
Hoàng Bảo Lan cũng cảm nhận được sự khác thường của Gia Long, cảm thấy ông chắc chắn có điều gì muốn nói với mình, trong lòng không khỏi căng thẳng, gạt bỏ tạp niệm, lặng lẽ chờ đợi.
Cái ôm này kéo dài gần nửa tiếng, Hoàng Bảo Lan phát hiện lồng ngực Gia Long tuy không rộng lớn, nhưng lại khiến cô cảm thấy an toàn, khiến cô mê đắm, nếu được ông ôm thế này mà ngủ một giấc, chắc chắn cô sẽ không mơ gì cả.
Đúng lúc cô nghĩ nếu Gia Long không nói gì thì cứ thế trải qua một đêm, ông lại lên tiếng, và nói một câu khiến cô hoàn toàn không ngờ tới.
Nghe thấy từ này, Hoàng Bảo Lan ngẩn ra, ngay sau đó cảm xúc giận dữ bùng lên dữ dội.
Cô cho rằng “về nhà” mà Gia Long nói là muốn cô quay lại “làm lành” với Gia Khiêm, tiếp tục làm con dâu và tình nhân bí mật của ông.
Nếu chỉ làm tình nhân của ông, Hoàng Bảo Lan có lẽ còn chấp nhận được, vì cô cũng không nghĩ mối quan hệ này của hai người có thể lâu dài. Nhưng “làm lành” với Gia Khiêm thì cô tuyệt đối không thể, cái đêm nhục nhã ấy đã khắc sâu vào tâm trí cô. Hơn nữa, ông biết rõ cô đã chịu bao uất ức trong cái nhà đó, vậy mà vì thể diện hay dục vọng của bản thân, ông lại muốn cô tiếp tục cuộc sống như trước?!
Hóa ra ông đối tốt với cô chỉ để cô quay về như trước, tiếp tục làm con dâu nhà họ Trần. Lần này, Hoàng Bảo Lan thực sự cảm thấy bị lừa dối, giận dữ, uất ức dâng trào khiến cô mất đi lý trí.
“Muốn về thì ông về, tôi tuyệt đối không bao giờ quay lại nhà họ Trần, ông đi đi, đi ngay bây giờ, tôi không cần ông quản!”
Hoàng Bảo Lan tức giận bừng bừng, không quan tâm trên người chỉ có một chiếc khăn tắm, ngồi bật dậy hét lên.
Gia Long không ngờ cô lại phản ứng mạnh đến vậy, lập tức hoảng loạn, vội đưa tay nắm vai cô, muốn dỗ dành.
“Bảo Lan, em nghe anh nói…”
Nhưng Hoàng Bảo Lan ngay lập tức phản ứng còn dữ dội hơn, điên cuồng giãy khỏi tay Gia Long, không màng đến chiếc khăn tắm rơi xuống, để lộ cơ thể trần trụi, gào lên với ông.
“Tôi không nghe, ông mau cút đi! Ra ngoài!”
Gia Long chưa từng thấy Hoàng Bảo Lan nổi giận đến mức này, thậm chí không biết cô có thể giận dữ như vậy, thực sự khiến ông hoảng sợ.
“Bảo Lan, em… em đừng giận, nghe anh nói được không…”
“Ra ngoài!”
Cô hét lên, giọng khản đặc.
“Được, được, Bảo Lan, em đừng kích động, anh ra ngoài, anh ra ngoài…”
Đối mặt với Hoàng Bảo Lan đang mất kiểm soát, Gia Long chỉ có thể làm theo ý cô, lui ra khỏi phòng. Khi bước đến cửa, ánh mắt bối rối của ông thoáng qua một tia hung dữ, có một khoảnh khắc ông nghĩ đến việc lại mạnh mẽ đè cô xuống để cô ngoan ngoãn, nhưng ý nghĩ ấy chỉ lóe lên rồi biến mất. Cuối cùng, ông vẫn chọn cách ngoan ngoãn rời đi, và đây cũng là lựa chọn đúng đắn, vì nếu làm thế, mọi chuyện chỉ càng tồi tệ hơn.
Sau khi ra khỏi phòng, Gia Long không rời đi ngay, mà đứng ở hành lang rất lâu, rất lâu, áp tai vào cửa lắng nghe động tĩnh bên trong, dù chẳng nghe thấy gì.
Gia Long cũng thấy uất ức, “về nhà” mà ông nói tất nhiên không phải ý như Hoàng Bảo Lan nghĩ. Ông muốn chịu trách nhiệm với cô, hay nói đúng hơn, ông không muốn mất cô. Nhưng làm thế nào để xử lý chuyện trong nhà, ông vẫn chưa nghĩ kỹ…
Từ khi bước vào căn phòng mà ông không hề thấy tồi tàn này, trong lòng ông đã cảm thấy vô cùng có lỗi với Hoàng Bảo Lan. Dù ông không cho rằng căn phòng này tồi tàn, nhưng đây không phải là nhà. Ông đã chiếm đoạt cô, vậy mà vẫn để cô sống không có nơi nương tựa. Ông ngẩn người chính vì sự day dứt và xót xa lớn lao trong lòng, vì thế ông quyết định phải đưa Hoàng Bảo Lan về nhà, tuyệt đối không phải để làm lành với con trai ông. Còn về những rắc rối có thể xảy ra và cách giải thích, Gia Long vẫn chưa nghĩ ra, nhưng ông không quan tâm nữa, chỉ tin rằng mình nhất định sẽ bảo vệ cô.
“Cộc cộc cộc…”
“Bảo Lan, Bảo Lan.”
Gia Long gõ cửa vài cái, áp vào cửa nhẹ nhàng gọi, không ngạc nhiên khi không có tiếng đáp lại.
“Cộc cộc cộc… Bảo Lan…”
Đến lần gõ cửa thứ tư của Gia Long, dù cửa không mở, nhưng bên trong vang lên giọng của Hoàng Bảo Lan, bất ngờ thay lại rất bình tĩnh.
“Ông… ông về trước đi, tôi không sao rồi.”
“Bảo Lan…”
“Tôi thật sự không sao, ông về trước đi, được không? Tôi muốn ở một mình…”
Tay Gia Long đang định gõ cửa dừng lại giữa không trung, cuối cùng không hạ xuống. Đến giờ ông vẫn không hiểu tại sao cô lại kích động như vậy, dựa vào tường phía sau, định đợi thêm một lúc, nhưng điện thoại trong túi ông rung lên. Vừa nghe máy, ông biết nhà máy bên kia xảy ra vấn đề, ông đành phải rời đi.
“Cộc cộc cộc…”
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Hoàng Bảo Lan đã bình tĩnh lại, quấn khăn tắm mở cửa, nhưng ngoài cửa không phải Gia Long, mà là nhân viên khách sạn.
“Thưa cô, vừa nãy có một vị khách đã nâng cấp phòng cho cô, phòng suite cao cấp ở tầng trên, đây là thẻ phòng của cô…”
Dù Gia Long không hiểu tại sao Hoàng Bảo Lan lại nổi giận đến thế, nhưng ít nhất ông hiểu cô không muốn về nhà, nên đã nâng cấp lên phòng tốt nhất cho cô.
Hoàng Bảo Lan do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định chuyển lên. Sở dĩ cô nhanh chóng từ cơn giận dữ trở lại bình tĩnh là vì sau khi bình tĩnh lại, cô đã nghĩ thông một số chuyện. Gia Long không hẳn là ích kỷ, có lẽ đây lại là kết quả của sự suy nghĩ kỹ càng của ông, ông thực sự muốn ở bên cô mãi mãi.
Chỉ cần cô tiếp tục làm vợ chồng trên danh nghĩa với Gia Khiêm, không quan tâm đến nhau, cô có thể sống cùng Gia Long. Lâu dần, mọi chuyện sẽ tự nhiên, biết đâu sau này cô còn có thể sinh cho Gia Long một đứa con gọi ông là “ông nội”… Đây có lẽ thực sự là cách tốt nhất, cũng dễ giải thích với gia đình cô. Tất nhiên, điều kiện là cô chưa biết Gia Long lại dũng cảm đến thế…
Nhưng điều khiến Hoàng Bảo Lan không thể chấp nhận nhất là, một mối quan hệ méo mó như thế mà cô lại động lòng.
Sao mình có thể như vậy chứ?
Quyết tâm lúc rời đi đâu rồi?
Vì cái gì?
Chẳng lẽ vì yêu Gia Long sao?
Cô không muốn thừa nhận, vì nghe thật ngu ngốc!
Gia Long giàu có thế cơ mà!?
Đúng rồi!
Chính vì tiền!
Hoàng Bảo Lan tự tìm cho mình một lý do, khá hài lòng.
Ngồi trong căn phòng suite cao cấp rộng rãi, sang trọng, khung cảnh sông ngoài cửa sổ rất đẹp, trên bàn bày đầy những món ăn tinh tế, thậm chí còn có một chai rượu vang đỏ. Hoàng Bảo Lan không hiểu sao Gia Long lại gọi cho cô một chai rượu, cô vốn không uống rượu, nhưng thực ra Gia Long chỉ chọn gói đắt nhất mà thôi.
Hoàng Bảo Lan cầm chai rượu, chẳng thèm để ý đến cái ly cao chân bên cạnh, không chút thanh lịch mà cầm nguyên chai uống, vài ngụm đã khiến mặt cô đỏ ửng, nghĩ nếu mình thực sự sinh cho Gia Long một đứa con gọi ông là “ông nội” cũng khá thú vị… Cô ngây ngô cười khúc khích.
Giờ điều duy nhất cô không thể chấp nhận là quay về sẽ như tự vả vào mặt mình trước mặt Gia Khiêm và Lưu Thị Hồng. Dù cô tin nếu Gia Long đã muốn cô quay về, chắc chắn ông đã xử lý xong chuyện trong nhà.
Nhưng cô cũng không quan tâm nữa, trước đây cô ngốc, để họ bắt nạt, giờ nghĩ lại, hai người đó chẳng khác gì kẻ ngu, nếu cô thực sự quay về, chắc chắn sẽ “tàn sát” một trận, thậm chí còn có chút mong chờ…
Gia sản lớn thế của Gia Long cũng không thể để hai kẻ đó chiếm đoạt, đúng không?
Người chưa từng uống rượu không biết rượu vang mạnh thế nào, Hoàng Bảo Lan uống hết cả chai, đầu tiên là nôn đến trời đất mịt mù, rồi ngủ một giấc cũng mịt mù, đến khi tỉnh lại đã là mười giờ sáng hôm sau.
Cầm điện thoại lên xem, mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất nhiên đều là của Gia Long.
Hoàng Bảo Lan nghĩ ông chắc hẳn rất lo cho mình, nên chủ động gọi lại.
Rõ ràng nghe thấy Gia Long thở phào nhẹ nhõm, nghĩ kỹ lại những điều tình cảm mà ông dành cho mình, thực sự rất tốt.
“Ôi, làm mấy cái tài liệu đó mệt chết tôi rồi, hai ngày tới tôi tự cho mình nghỉ ngơi, ông lo chuyện đấu thầu cho tốt đi, đừng quan tâm tôi, tôi ổn mà.”
Nói xong, sợ ông phân tâm, Hoàng Bảo Lan lại an ủi thêm.
“Đợi ông từ Đà Nẵng về… thì đến tìm tôi nhé, trước đó đừng đến, tôi muốn một mình thư giãn một chút…”
“Rồi mạnh tay tiêu tiền của ông, sau này tôi sẽ là kẻ phá gia chi tử của nhà họ Trần, chờ tôi đấy nhé!”
Câu sau là suy nghĩ trong lòng của Hoàng Bảo Lan, cô không nói ra.
Chiều thứ Sáu tan làm, tất cả nhân viên đều vui vẻ rời công ty, sau một tuần bận rộn, họ chuẩn bị tận hưởng một cuối tuần thư giãn.
Nhưng trong văn phòng, Lê Mỹ Trà lại chậm chạp không rời đi. Nghe tin Gia Long đã đến Đà Nẵng tham gia đấu thầu, cả buổi chiều sắc mặt cô ta như đưa đám.
Vương Đình Khải còn thảm hơn, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, từ một người vốn còn ra vẻ đạo mạo, giờ đã thay đổi hoàn toàn. Người gầy rộc, hốc mắt trũng sâu, khí chất héo hon như cỏ khô mùa thu, cũng ngồi thừ trong văn phòng của mình, trông như xác chết.
Lê Mỹ Trà đẩy cửa bước vào, bước chân lảo đảo, đứng thẳng trước mặt anh ta chất vấn.
“Vương Đình Khải, Chủ tịch Long đã đi Đà Nẵng rồi, nếu đấu thầu thành công, số tiền đó sẽ được dùng ngay, anh mau lấy tiền về đi!”
Đôi mắt vô hồn cuối cùng cũng động đậy, cổ họng nhúc nhích, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
“Hoảng cái gì, chưa chắc đã trúng thầu…”
Vương Đình Khải vốn là người làm việc có kế hoạch, nhưng giờ chỉ biết trông chờ vào may mắn mơ hồ.
“Dù đấu thầu thất bại, Chủ tịch cũng không thể để số tiền lớn như thế nằm im không động đến được! Để chuẩn bị cho lần đấu thầu này, gần như toàn bộ vốn trong tập đoàn đã được rút ra, rất nhiều khoản tiền còn đang bị trì hoãn chưa chi!”
Lời của Lê Mỹ Trà đâm thủng chút may mắn cuối cùng của Vương Đình Khải.
Anh ta giật mình, suýt ngã khỏi ghế, như bừng tỉnh nhận ra mình đã “đại hạn đến nơi”, vội vàng giãy giụa lần cuối.
“Không được, không được, không thể ngồi chờ chết, tôi gọi cho ông Đạt, Mỹ Trà, đi, cùng tôi đến Phú Quốc lần nữa, tôi đích thân tìm Thiếu gia Kiên đòi tiền!”
Nghe lại phải đến Phú Quốc, Lê Mỹ Trà từ trong ra ngoài đều lộ vẻ kháng cự, nhưng vào lúc này, cô ta cũng chỉ đành cắn răng đồng ý.
Hai giờ sau, Vương Đình Khải, Lê Mỹ Trà và ông Đạt lên máy bay đến Phú Quốc. Nhìn những đám mây lướt qua bên ngoài, Vương Đình Khải thầm nghĩ giá mà mình chưa từng ngồi chuyến bay này thì tốt biết bao…
Lần đầu tiên anh ta cùng ông Đạt đến Phú Quốc đã gặp Thiếu gia Kiên, người mà anh ta từng nghe danh. Thiếu gia Kiên năm nay chưa đến bốn mươi, ngoại hình bình thường, nhưng cha anh ta lại là nhân vật cực kỳ nổi tiếng ở Việt Nam. Bản thân Thiếu gia Kiên cũng làm “đại lý” ở Phú Quốc, quản lý hai sòng bạc, chuyên tiếp đón những vị khách giàu có và quyền lực nhất Việt Nam.
Ngoài ngành du lịch nổi tiếng nhất, Phú Quốc còn có một loạt dịch vụ tài chính xám và đen phát triển mạnh, bao gồm cả rửa tiền, Thiếu gia Kiên tất nhiên cũng tham gia vào những việc này, và đó chính là lý do khiến Vương Đình Khải mê mẩn.
Nhưng lần đầu gặp mặt, người ta thậm chí không thèm nhìn anh ta một cái, Vương Đình Khải để thể hiện “thực lực” và kéo gần quan hệ với Thiếu gia Kiên, đã chơi vài ván nhỏ ở sòng bạc của anh ta, thua chút tiền, chỉ hơn hai mươi triệu mà thôi.
Tất nhiên số tiền nhỏ này là với Thiếu gia Kiên, còn với Vương Đình Khải, số tiền đó đủ khiến anh ta đau lòng. Nhưng khi nghe Thiếu gia Kiên hé lộ một chút nội tình trong ngành tài chính, Vương Đình Khải lập tức cảm thấy số tiền thua ấy đáng giá.
Cờ bạc là thứ có lần một ắt có lần hai, vài lần sau, Vương Đình Khải đã thua gần hai tỷ, ngoài bất động sản và một ít cổ phiếu, anh ta gần như phá sản hoàn toàn, và anh ta cũng thua đến đỏ mắt, chuẩn bị vay tiền để gỡ vốn.
Đúng lúc này, Thiếu gia Kiên cho anh ta cơ hội gỡ lại, nói rằng nhận được tin nội gián từ một công ty nước ngoài, chuẩn bị làm “nhà cái” để bán khống trên thị trường chứng khoán của một quốc gia ở Đông Nam Á. Vương Đình Khải chỉ chờ cơ hội như thế, với chuyên môn tài chính của mình, anh ta biết rõ cách “cướp” thị trường chứng khoán này là béo bở nhất, lại nhanh chóng có hiệu quả.
Trong một bữa tiệc, các “đại ca” đều hưởng ứng, số tiền đầu tư tất nhiên đều tính bằng đơn vị hàng tỷ, ngay cả ông Đạt cũng bỏ vào một tỷ, Vương Đình Khải muốn theo nhưng anh ta không có tiền, chút tiền tích lũy ít ỏi đã thua sạch, dù không thua, người ta cũng chẳng thèm để mắt.
Trong cơn thèm thuồng, anh ta chua chát nói với ông Đạt bên cạnh.
“anh Đạt, không ngờ anh thực sự có thực lực thế!”
ông Đạt cười bí ẩn, đưa ra một gợi ý quan trọng nhất.
“Người anh em, thời buổi này ai còn dùng tiền của mình để kiếm tiền nữa chứ?”
Câu nói này mở ra một hướng đi hoàn toàn mới cho Vương Đình Khải, anh ta lập tức nghĩ đến số vốn hai mươi tỷ mà Gia Long đã chuẩn bị cho vụ mua lại lần này. Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã không thể kìm nén.
Cuối cùng, anh ta lợi dụng quyền hạn quản lý tài chính của mình, cùng với sự hợp tác của Lê Mỹ Trà, giả mạo chữ ký của Gia Long, tại ngân hàng do ông Đạt quản lý, biển thủ mười tỷ vốn để đầu tư vào phi vụ của Thiếu gia Kiên.
Vương Đình Khải không phải kẻ ngốc, anh ta cũng từng do dự, nhưng Thiếu gia Kiên đúng là Thiếu gia Kiên thật sự, thực lực của cha anh ta Vương Đình Khải cũng biết rõ, tuyệt đối không thể vì mười tỷ này mà đánh mất danh tiếng. Hơn nữa, Thiếu gia Kiên còn rất “chu đáo” viết cho anh ta một giấy vay nợ, trắng đen rõ ràng, thậm chí còn điểm chỉ tay, Vương Đình Khải còn bí mật quay video lại.
Lúc đó, vụ mua lại của Gia Long còn đang trong giai đoạn khảo sát, cách ngày đấu thầu còn xa, mà hoạt động tài chính thì cần nhanh gọn, anh ta tin rằng đến lúc đó vốn của mình đã quay về từ lâu, không chỉ gỡ lại vốn, mà còn kiếm được một khoản lớn.
Nhưng anh ta ngày qua ngày mơ mộng làm giàu, lại mãi không nhận được tin tức từ Thiếu gia Kiên, cho đến hôm nay.
Trước khi lên máy bay, Vương Đình Khải thậm chí bắt đầu nghi ngờ Thiếu gia Kiên là kẻ lừa đảo, đã cuỗm mười tỷ của mình bỏ trốn. Mãi đến khi ông Đạt cúp điện thoại, nói rằng Thiếu gia Kiên đang ở Phú Quốc, sẵn sàng đợi họ đến, Vương Đình Khải mới hơi yên lòng.
Lợi dụng chức quyền để biển thủ mười tỷ tiền công quỹ, đây là tội danh gì chứ, đủ để ngồi tù đến mòn đáy quần!
Vương Đình Khải và Lê Mỹ Trà dọc đường nơm nớp lo sợ, cuối cùng cũng gặp được cứu tinh duy nhất là Thiếu gia Kiên ở Phú Quốc.
Sống chết trước mắt, Vương Đình Khải không còn quan tâm đến thể diện, kể hết mọi tình cảnh mình đang đối mặt, từng chi tiết một. Nghe xong, Thiếu gia Kiên lộ vẻ mặt chán ghét, im lặng một lúc mới đứng dậy khỏi sofa, bước đến trước cửa sổ lớn phía sau.
“Chuyện này mày làm ăn kiểu gì thế hả, không có tiền mà còn giả bộ làm đại gia cái gì?!”
Trước lời mắng mỏ của Thiếu gia Kiên, Vương Đình Khải chỉ có thể gật đầu lia lịa, liên tục nhận lỗi.
“Thiếu gia Kiên, là tôi sai rồi, nhưng bọn tôi bây giờ thật sự đến bước đường cùng rồi, ngài xem… ngài có thể trả lại tôi mười tỷ tôi cho ngài vay lần trước không?”
“Ê ê ê… mày nói cái gì thế hả?”
Sắc mặt Thiếu gia Kiên thay đổi, bước nhanh đến trước mặt anh ta, chỉ thẳng vào mặt chất vấn.
“Tao vay mày mười tỷ cái gì mà mười tỷ? Đó là đầu tư, giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tiền của mọi người đều bị kẹt trong đó, thế mà mày bảo tao vay tiền mày à? Nhà họ Trịnh tao thiếu mày mấy đồng bạc lẻ đó sao?”
Nghe đến đây, lòng Vương Đình Khải lạnh toát, anh ta cảm giác Thiếu gia Kiên rõ ràng muốn nuốt luôn mười tỷ đó, không quan tâm đối phương có chỗ dựa mạnh đến đâu, anh ta dứt khoát xé toạc mặt nạ!
“Thiếu gia Kiên, không thể nói như thế được, tôi có giấy vay nợ trong tay đây, trắng đen rõ ràng, trên đó đâu có viết là đầu tư, tôi… tôi còn có cả video!”
Không khí trong phòng rơi vào im lặng chết chóc, căng thẳng đến cực điểm. Hai gã bảo vệ da đen cao lớn phía sau Thiếu gia Kiên tạo áp lực kinh khủng lên Vương Đình Khải. Nhưng ngay sau đó, Thiếu gia Kiên bất ngờ cười lớn, không thèm để ý đến Vương Đình Khải nữa mà quay sang nhìn ông Đạt.
“Giám đốc Đạt, nhìn đi, người mày giới thiệu là cái giống gì thế này, tao đã bảo rồi, thằng này không đáng tin, giờ chưa xảy ra chuyện gì đâu, mà nếu có chuyện thật, nó sẽ kéo cả đám chúng ta xuống nước!”
Thiếu gia Kiên ngồi phịch lại xuống sofa, nhìn Vương Đình Khải với ánh mắt khinh bỉ.
“Biết tại sao tao viết giấy vay nợ cho mày không? Vì tao, Thiếu gia Kiên, có một quy tắc, lần đầu tiên chơi cùng tao, dù thắng hay thua, tao nhất định bảo toàn vốn cho mày. Mày cầm cái đó để uy hiếp tao, tưởng tao là thằng ngu à? Hơn nữa, trên giấy vay nợ viết rõ thời hạn vay là ba tháng, giờ mới được bao lâu? Chưa tới một tháng đúng không? Tao không trả thì mày làm gì được tao?”
“Bịch!”
Vương Đình Khải quỳ sụp xuống, bò đến bên chân Thiếu gia Kiên, vừa dập đầu vừa van xin.
“Thiếu gia Kiên, tôi sai rồi, cầu xin ngài, cầu xin ngài trả lại số tiền đó cho tôi đi, nếu không nửa đời sau của tôi sẽ phải ở trong tù, cầu xin ngài…”
Thiếu gia Kiên đá văng tay Vương Đình Khải ra.
“Nhìn cái dáng vẻ chẳng ra gì của mày xem, dưới đầu gối đàn ông là vàng, không biết à? Tao ghét nhất loại người không có cốt khí như mày, có gì mà to chuyện thế?”
Nói xong, quay sang nhìn trợ lý của mình.
“Trên tài khoản của tao còn bao nhiêu tiền mặt?”
“Hai tỷ.”
Trợ lý không cần suy nghĩ, trả lời ngay.
Thiếu gia Kiên lại quay sang Vương Đình Khải, hỏi.
“Mày, mày, còn cầm cự được bao nhiêu ngày?”
Ánh mắt Vương Đình Khải lại bùng lên tia hy vọng, suy nghĩ một chút rồi đáp.
“Năm ngày!”
Giờ kết quả đấu thầu của Gia Long vẫn chưa rõ, nhưng dù thành công, vẫn còn quy trình ký hợp đồng chính thức phải thực hiện.
Thiếu gia Kiên đá một phát vào ngực Vương Đình Khải, khiến anh ta ngã lăn ra đất.
“Mày tránh xa tao ra, bò cả lên người tao rồi, nhìn mày là tao thấy ghê, năm ngày đúng không?”
Lại quay sang dặn dò trợ lý.
“Mày đi, dẫn nó chuyển hai tỷ vào tài khoản trước, còn lại tám tỷ, mấy ngày tới rút từ dòng tiền của sòng bạc, trong năm ngày phải chuyển đủ cho nó.”
Rồi chỉ thẳng vào mặt Vương Đình Khải.
“Mười tỷ này tao sẽ trả đủ trong năm ngày, mẹ mày, nếu mày còn dám xuất hiện trước mặt tao, tao sẽ đánh gãy chân chó của mày, cút!”
Thái độ của Thiếu gia Kiên lại khiến Vương Đình Khải hoàn toàn yên tâm, thậm chí còn có chút hối hận vì không nắm bắt được cơ hội lần này. Anh ta vội vàng cảm ơn rối rít, rồi đi theo trợ lý của Thiếu gia Kiên để rời đi. Lê Mỹ Trà, người nãy giờ lặng lẽ ở góc phòng, cũng vội vàng bước theo, nhưng vừa đến cửa, cô ta nghe thấy giọng nói như ác quỷ vang lên.
“Hê hê, Mỹ Trà thì đừng đi vội, hai anh bảo vệ da đen của tao bảo nhớ mày lắm đấy…”
Lê Mỹ Trà run rẩy toàn thân, quay lại miễn cưỡng nở nụ cười với Thiếu gia Kiên.
“Không đâu, Thiếu gia Kiên, tôi… tôi cũng đi đây.”
Sắc mặt Thiếu gia Kiên lạnh đi, người sợ hãi nhất lại chính là Vương Đình Khải.
“Mỹ Trà, cô không được đi, cô mà đi thì cả hai chúng ta đều xong! Tôi… tôi đợi cô dưới lầu, tôi yêu cô, tôi yêu cô.”
Vương Đình Khải lúc này còn nói được cả những lời như vậy, cứng rắn đẩy Lê Mỹ Trà ở lại trong phòng.
“Cạch!”
Tiếng khóa cửa vang lên, hai gã bảo vệ da đen phía sau Thiếu gia Kiên cười biến thái, bước tới chỗ Lê Mỹ Trà. Cô ta lập tức mềm nhũn, ngã xuống đất, run rẩy cầu xin.
“Thiếu gia Kiên, ngài tha cho tôi…”
Thiếu gia Kiên không chút động lòng, ngược lại còn dặn dò hai gã bảo vệ của mình.
“Hai thằng mày đừng chỉ lo chơi, quay cho rõ nét vào, lần trước quay cái gì mà chẳng thấy rõ chỗ quan trọng.”
Lê Mỹ Trà từng mơ mộng rằng mình có thể dùng lợi thế của một người phụ nữ để trèo lên giường Thiếu gia Kiên, biết đâu có thể một bước lên mây, đến lúc đó đừng nói Hoàng Bảo Lan, ngay cả Gia Long cũng chẳng là gì. Vì thế ban đầu, khi Vương Đình Khải dùng cô ta làm công cụ giao tiếp, cô ta vẫn nửa đẩy nửa chấp nhận. Nhưng sau đó, cô ta mới biết, người có thể cùng Thiếu gia Kiên chung chăn gối là siêu mẫu, là diễn viên, còn cô ta chỉ là một công cụ để hắn thỏa mãn dục vọng biến thái mà thôi…
“A…”
Từ trong phòng ngủ vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lê Mỹ Trà, nhưng Thiếu gia Kiên vẫn có thể cười nói vui vẻ với ông Đạt.
“Thiếu gia Kiên, ngài tốn bao công sức bày ra cái bẫy này, không phải chỉ để lấy mười tỷ đó chứ? Nếu Vương Đình Khải thực sự bị bại lộ, số tiền đó sẽ thành tiền bẩn, nóng tay lắm đấy!”
Thiếu gia Kiên cười khinh bỉ.
“Giám đốc Đạt, tao mà kém cỏi thế sao? Mười tỷ thôi mà, tao đã viết giấy vay nợ cho thằng Khải rồi, tao không làm chuyện phạm pháp đâu nhé. Nói là vay thì chính là vay, tao nhất định sẽ trả… Nhưng không phải trong năm ngày.”
Mọi chuyện quả nhiên như ông Đạt dự liệu, không hề đơn giản.
“Vậy…”
Thiếu gia Kiên do dự một chút, nhưng nghĩ đến việc ông Đạt cũng có điểm yếu chết người trong tay mình, cuối cùng vẫn quyết định nói thật.
“Số tiền của thằng đó từ đâu mà có, mày với tao đều rõ đúng không?”
ông Đạt gật đầu, chuyện này ban đầu chính là do mình gợi ý để Vương Đình Khải biển thủ tiền của Hoàng Long, nhưng cũng là do Thiếu gia Kiên chỉ đạo.
“Thế tao hỏi mày, Hoàng Long để sẵn số tiền lớn thế trên tài khoản, để làm gì?”
ông Đạt cũng biết rõ chuyện này.
“Tất nhiên là để phục vụ vụ mua lại lần này, thành phố rất coi trọng dự án này.”
Thiếu gia Kiên lại gật đầu, rồi tiết lộ mục đích thật sự.
“Doanh nghiệp mà Gia Long mua lại, người nắm giữ thực sự phía sau chính là tao. Lần đấu thầu này Gia Long chắc chắn sẽ thắng, tổng giá trị hợp đồng là sáu mươi tỷ. Với một vụ mua lại lớn thế này, không có tiền lệ nào trả hết một lần, lần này cũng vậy, theo hợp đồng sẽ trả làm ba đợt, đợt đầu là hai mươi tỷ. Để đảm bảo, hợp đồng sẽ dùng nhà máy của Gia Long làm tài sản thế chấp… Chỉ cần hắn ký hợp đồng mà không trả được tiền, tao sẽ lập tức xin bảo toàn tài sản, phong tỏa nhà máy của hắn. Một khi khởi kiện, tao có thể kéo dài vụ kiện cả năm rưỡi, Gia Long sẽ chết chắc… Nhà máy của hắn tất nhiên cũng sẽ thành của tao…”
Nghe Thiếu gia Kiên kể xong, ông Đạt rùng mình, lông tơ dựng đứng. Ông ta biết chuyện không đơn giản, nhưng không ngờ lại phức tạp đến vậy, mục đích cuối cùng của hắn là cả Hoàng Long!
ông Đạt lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Thiếu gia Kiên, ngài và Gia Long… có ân oán gì sao? Sao lại nhắm vào hắn?”
Thiếu gia Kiên cười nhạt.
“Xì, tao với hắn thì có ân oán gì, trước đây tao còn chẳng biết hắn là ai. Nhưng giờ dự án năng lượng mới đang hot thế, ai dám nhắm vào doanh nghiệp của tao ở Đà Nẵng, tao sẽ nhắm vào kẻ đó. Nếu không… mày nghĩ một giám đốc ngân hàng nhỏ bé như mày có thể quen biết tao sao?”
Hóa ra chính mình cũng là một phần trong kế hoạch của Thiếu gia Kiên…
ông Đạt cảm nhận sâu sắc được Thiếu gia Kiên là một kẻ đáng sợ đến mức nào…