- Lượt xem: 5K
- Trả lời: 21
Chương 1:
Tiếng khóa cửa lách cách khô khốc vang lên, cắt ngang sự yên tĩnh của căn hộ tầng bảy. Tú đẩy cửa bước vào, cái mệt mỏi của một ngày làm việc dường như tan biến phần nào khi mùi thức ăn quen thuộc, ấm nóng từ bếp len vào khứu giác. Căn nhà luôn ngăn nắp, sạch sẽ dưới bàn tay của Huyền. Anh thấy vợ đang ngồi ở bàn ăn lớn giữa phòng khách, nơi thường dùng làm chỗ dạy thêm, mái tóc đen dài được búi gọn gàng sau gáy, cặp kính tri thức gọng mảnh nằm ngay ngắn trên sống mũi cao. Ánh đèn vàng ấm áp hắt lên gương mặt thanh tú, tập trung của cô khi đang cặm cụi chấm bài.
Tú mỉm cười, lặng lẽ đi tới sau lưng vợ, vòng tay ôm ngang eo cô. Anh hít hà mùi dầu gội thoang thoảng hương hoa nhài trên tóc Huyền, một mùi hương đã trở thành một phần của sự bình yên trong anh.
"Em vất vả rồi," anh nói khẽ, giọng trầm ấm.
Huyền hơi giật mình, rồi quay lại, nở nụ cười dịu dàng quen thuộc. Nụ cười có khả năng xua đi mọi ưu phiền trong lòng Tú. Cô ngả đầu vào vai anh một chút.
"Anh về rồi à? Em sắp xong rồi, đợi em một lát nhé."
"Ừ, không vội." Anh hôn nhẹ lên má cô, một cử chỉ trìu mến đã thành thói quen sau ngần ấy năm họ bên nhau, từ thời còn là cô cậu sinh viên vụng dại đến khi thành vợ thành chồng.
Bữa tối diễn ra trong không khí bình lặng, ấm cúng. Họ trò chuyện về những chuyện vụn vặt trong ngày: dự án mới của Tú, mấy cô cậu học trò ở lớp của Huyền, kế hoạch đi xem phim cuối tuần. Mọi thứ đều đặn, êm đềm như dòng nước chảy. Sau bữa ăn, khi cùng nhau xem một chương trình thời sự trên TV, Tú lơ đãng nhìn vợ đang dựa đầu vào vai mình.
"Chắc phải vài năm nữa mình mới tính chuyện con cái nhỉ?" Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng trầm ngâm. "Cứ tận hưởng thế giới hai người thêm chút đã."
Huyền khẽ gật đầu, cười nhẹ. "Vâng, em cũng nghĩ vậy. Công việc của cả hai đều đang bận."
Đó là sự đồng thuận của họ. Việc sử dụng bao cao su mỗi lần gần gũi không chỉ là biện pháp tránh thai, mà còn là lựa chọn có ý thức để giữ sự chủ động, để tận hưởng trọn vẹn cuộc sống son rỗi trước khi bước vào một chương mới nhiều trách nhiệm hơn.
Chuyện tình dục của họ, dù có thể không còn cháy bỏng, cuồng nhiệt như những ngày đầu, vẫn là sợi dây kết nối thân mật, đều đặn và quan trọng nhất là – an toàn. Tú hoàn toàn hài lòng với điều đó, cùng với sự ổn định và tin tưởng nhau.
Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. Huyền nhìn đồng hồ, nói khẽ: "Chắc là Khang đến rồi."
Cô ra mở cửa. Đúng là Khang, cậu học sinh lớp 11 cao ráo, sáng sủa mà Huyền đang nhận dạy kèm Toán tại nhà hai buổi một tuần. Tú cũng từ sofa đứng dậy, chào hỏi cậu trai trẻ một cách thân tình.
"Chào cu, lại đến học bài à? Chăm chỉ thế!" Anh vỗ nhẹ vai Khang. "Ráng mà học cho tốt nhé cu, cô Huyền nghiêm khắc lắm đấy, không đùa được đâu." Anh cười hề hề, giọng điệu hoàn toàn như một người anh lớn nói với đứa em.
"Vâng ạ. Em biết rồi ạ, em sẽ cố gắng." Khang lễ phép đáp, nhưng ánh mắt cậu ta khi lướt qua Huyền có gì đó hơi khác, một sự ngưỡng mộ không che giấu.
"Thôi hai cô trò học đi nhé, anh vào phòng làm việc xem nốt mấy cái email." Tú nói rồi đi thẳng về phía phòng làm việc cuối hành lang, hoàn toàn không một chút nghi ngờ hay bận tâm gì khác. Với anh, Huyền là cô giáo, Khang là học trò, mối quan hệ đó trong sáng và rõ ràng như pha lê.
Trong phòng khách, Huyền bắt đầu buổi dạy. Cô tập trung vào các công thức, các bài toán phức tạp. Khang tỏ ra chăm chú, nhưng thỉnh thoảng, khi Huyền giảng bài say sưa, ánh mắt cậu học sinh lại dừng trên gương mặt, đôi môi hay cần cổ trắng ngần của cô lâu hơn mức cần thiết. Một lần, khi Huyền cúi xuống chỉ vào một lỗi sai trong vở của Khang, bàn tay cậu ta đang đặt gần đó khẽ chạm vào mu bàn tay cô.
Cái chạm rất nhẹ, rất nhanh, như một sự cố vô tình. Nhưng đủ để khiến Huyền thoáng giật mình. Một cảm giác là lạ, một luồng điện nhỏ chạy dọc sống lưng. Cô vội rụt tay lại, ho nhẹ một tiếng để che giấu sự bối rối thoáng qua, tự nhủ chắc chỉ là vô tình mà thôi. Cô cố gắng giữ giọng nói đều đều, bình tĩnh, tập trung vào bài giảng, gạt đi cái gợn sóng không tên vừa lăn tăn trong lòng.
Buổi học kết thúc. Khang chào Tú đang ngồi trong phòng làm việc vọng ra, rồi cảm ơn Huyền, ánh mắt có vẻ hơi quyến luyến nhưng không dám thể hiện gì thêm.
"Thằng bé học hành thế nào em?" Tú từ phòng làm việc đi ra, hỏi vợ một cách lơ đãng.
"Cũng tiến bộ anh ạ," Huyền đáp gọn, nhanh chóng thu dọn sách vở trên bàn, có chút gì đó như muốn tránh ánh mắt của chồng. Cái gợn sóng lúc nãy, dù nhỏ, vẫn khiến cô chưa hoàn toàn bình thường lại được.
Tú không nhận ra điều đó. Anh bước tới, kéo vợ lại gần, ôm eo cô. "Thôi, dẹp chuyện học hành sang một bên. Giờ đến giờ 'học' của vợ chồng mình rồi." Anh nháy mắt tinh nghịch, nụ cười ấm áp quen thuộc hiện trên môi.
Đêm đó, dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ, họ lại tìm đến nhau. Vẫn là những vuốt ve quen thuộc, những nụ hôn và sự hòa quyện thân mật. Và như thường lệ, vẫn là sự gần gũi an toàn với lớp vỏ cao su mỏng manh ngăn cách da thịt họ. Hai người chìm vào giấc ngủ với cảm giác mãn nguyện và bình yên.
Tiếng khóa cửa lách cách khô khốc vang lên, cắt ngang sự yên tĩnh của căn hộ tầng bảy. Tú đẩy cửa bước vào, cái mệt mỏi của một ngày làm việc dường như tan biến phần nào khi mùi thức ăn quen thuộc, ấm nóng từ bếp len vào khứu giác. Căn nhà luôn ngăn nắp, sạch sẽ dưới bàn tay của Huyền. Anh thấy vợ đang ngồi ở bàn ăn lớn giữa phòng khách, nơi thường dùng làm chỗ dạy thêm, mái tóc đen dài được búi gọn gàng sau gáy, cặp kính tri thức gọng mảnh nằm ngay ngắn trên sống mũi cao. Ánh đèn vàng ấm áp hắt lên gương mặt thanh tú, tập trung của cô khi đang cặm cụi chấm bài.
Tú mỉm cười, lặng lẽ đi tới sau lưng vợ, vòng tay ôm ngang eo cô. Anh hít hà mùi dầu gội thoang thoảng hương hoa nhài trên tóc Huyền, một mùi hương đã trở thành một phần của sự bình yên trong anh.
"Em vất vả rồi," anh nói khẽ, giọng trầm ấm.
Huyền hơi giật mình, rồi quay lại, nở nụ cười dịu dàng quen thuộc. Nụ cười có khả năng xua đi mọi ưu phiền trong lòng Tú. Cô ngả đầu vào vai anh một chút.
"Anh về rồi à? Em sắp xong rồi, đợi em một lát nhé."
"Ừ, không vội." Anh hôn nhẹ lên má cô, một cử chỉ trìu mến đã thành thói quen sau ngần ấy năm họ bên nhau, từ thời còn là cô cậu sinh viên vụng dại đến khi thành vợ thành chồng.
Bữa tối diễn ra trong không khí bình lặng, ấm cúng. Họ trò chuyện về những chuyện vụn vặt trong ngày: dự án mới của Tú, mấy cô cậu học trò ở lớp của Huyền, kế hoạch đi xem phim cuối tuần. Mọi thứ đều đặn, êm đềm như dòng nước chảy. Sau bữa ăn, khi cùng nhau xem một chương trình thời sự trên TV, Tú lơ đãng nhìn vợ đang dựa đầu vào vai mình.
"Chắc phải vài năm nữa mình mới tính chuyện con cái nhỉ?" Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng trầm ngâm. "Cứ tận hưởng thế giới hai người thêm chút đã."
Huyền khẽ gật đầu, cười nhẹ. "Vâng, em cũng nghĩ vậy. Công việc của cả hai đều đang bận."
Đó là sự đồng thuận của họ. Việc sử dụng bao cao su mỗi lần gần gũi không chỉ là biện pháp tránh thai, mà còn là lựa chọn có ý thức để giữ sự chủ động, để tận hưởng trọn vẹn cuộc sống son rỗi trước khi bước vào một chương mới nhiều trách nhiệm hơn.
Chuyện tình dục của họ, dù có thể không còn cháy bỏng, cuồng nhiệt như những ngày đầu, vẫn là sợi dây kết nối thân mật, đều đặn và quan trọng nhất là – an toàn. Tú hoàn toàn hài lòng với điều đó, cùng với sự ổn định và tin tưởng nhau.
Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. Huyền nhìn đồng hồ, nói khẽ: "Chắc là Khang đến rồi."
Cô ra mở cửa. Đúng là Khang, cậu học sinh lớp 11 cao ráo, sáng sủa mà Huyền đang nhận dạy kèm Toán tại nhà hai buổi một tuần. Tú cũng từ sofa đứng dậy, chào hỏi cậu trai trẻ một cách thân tình.
"Chào cu, lại đến học bài à? Chăm chỉ thế!" Anh vỗ nhẹ vai Khang. "Ráng mà học cho tốt nhé cu, cô Huyền nghiêm khắc lắm đấy, không đùa được đâu." Anh cười hề hề, giọng điệu hoàn toàn như một người anh lớn nói với đứa em.
"Vâng ạ. Em biết rồi ạ, em sẽ cố gắng." Khang lễ phép đáp, nhưng ánh mắt cậu ta khi lướt qua Huyền có gì đó hơi khác, một sự ngưỡng mộ không che giấu.
"Thôi hai cô trò học đi nhé, anh vào phòng làm việc xem nốt mấy cái email." Tú nói rồi đi thẳng về phía phòng làm việc cuối hành lang, hoàn toàn không một chút nghi ngờ hay bận tâm gì khác. Với anh, Huyền là cô giáo, Khang là học trò, mối quan hệ đó trong sáng và rõ ràng như pha lê.
Trong phòng khách, Huyền bắt đầu buổi dạy. Cô tập trung vào các công thức, các bài toán phức tạp. Khang tỏ ra chăm chú, nhưng thỉnh thoảng, khi Huyền giảng bài say sưa, ánh mắt cậu học sinh lại dừng trên gương mặt, đôi môi hay cần cổ trắng ngần của cô lâu hơn mức cần thiết. Một lần, khi Huyền cúi xuống chỉ vào một lỗi sai trong vở của Khang, bàn tay cậu ta đang đặt gần đó khẽ chạm vào mu bàn tay cô.
Cái chạm rất nhẹ, rất nhanh, như một sự cố vô tình. Nhưng đủ để khiến Huyền thoáng giật mình. Một cảm giác là lạ, một luồng điện nhỏ chạy dọc sống lưng. Cô vội rụt tay lại, ho nhẹ một tiếng để che giấu sự bối rối thoáng qua, tự nhủ chắc chỉ là vô tình mà thôi. Cô cố gắng giữ giọng nói đều đều, bình tĩnh, tập trung vào bài giảng, gạt đi cái gợn sóng không tên vừa lăn tăn trong lòng.
Buổi học kết thúc. Khang chào Tú đang ngồi trong phòng làm việc vọng ra, rồi cảm ơn Huyền, ánh mắt có vẻ hơi quyến luyến nhưng không dám thể hiện gì thêm.
"Thằng bé học hành thế nào em?" Tú từ phòng làm việc đi ra, hỏi vợ một cách lơ đãng.
"Cũng tiến bộ anh ạ," Huyền đáp gọn, nhanh chóng thu dọn sách vở trên bàn, có chút gì đó như muốn tránh ánh mắt của chồng. Cái gợn sóng lúc nãy, dù nhỏ, vẫn khiến cô chưa hoàn toàn bình thường lại được.
Tú không nhận ra điều đó. Anh bước tới, kéo vợ lại gần, ôm eo cô. "Thôi, dẹp chuyện học hành sang một bên. Giờ đến giờ 'học' của vợ chồng mình rồi." Anh nháy mắt tinh nghịch, nụ cười ấm áp quen thuộc hiện trên môi.
Đêm đó, dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ, họ lại tìm đến nhau. Vẫn là những vuốt ve quen thuộc, những nụ hôn và sự hòa quyện thân mật. Và như thường lệ, vẫn là sự gần gũi an toàn với lớp vỏ cao su mỏng manh ngăn cách da thịt họ. Hai người chìm vào giấc ngủ với cảm giác mãn nguyện và bình yên.
Sửa lần cuối: