Chúng ta đã lớn lên...
0h30. Tôi phải cố gắng chống lại cơn buồn ngủ để lái xe dưới cơn mưa tầm tã, bằng cách bật radio và nhai hạt điều rang. Nhìn con đường phía trước, tôi chợt nhận ra rằng càng lớn lên càng già đi thì giấc mơ mà tôi muốn theo đuổi cũng thay đổi.
Tôi đã không còn theo đuổi hạnh phúc như trước nữa, khi những ước muốn nhỏ nhoi cũng đủ khiến trái tim đập nhanh hơn. Ngày hôm nay, tôi chỉ đơn giản mong được sống trong yên bình... xa rời nỗi đau, xa rời cảm giác gặm nhấm tâm hồn với mọi ký ức về những giấc mơ đã lớn lên cùng tôi nhưng không bao giờ thành hiện thực.
Tôi thấy mình giống như cây sậy, thứ cây mà mọi vị ngọt của nó đã bị chiết xuất... Nó đã từng tràn ngập sự dịu dàng của đường, nhưng thời gian đã bóp dần cho đến khi nó khô héo, cho đến khi tâm hồn nó chẳng còn gì hơn một cây sáo sậy đơn giản, rên rỉ với mỗi hơi thở của gió qua các khe hở của nó.
Đừng ngạc nhiên bởi sự chênh vênh trong tâm tư của nó... Nó không hề muốn chọn nỗi buồn, nhưng giọt nước mắt cứ tuôn ra từ đôi mắt đã quen với mất mát, với chia xa.
Ngày hôm nay, tôi không còn mơ về niềm vui như trước nữa, tôi không còn theo đuổi hạnh phúc của hôm qua nữa. Tôi chỉ đơn giản tìm cách sống, không đau đớn, không vết thương mới, không ảo tưởng gieo vào tim một hy vọng sẽ chẳng bao giờ nảy mầm.
Trưởng thành và cuộc sống đã trở thành bài học để tôi biết rằng không có gì có thể giữ nguyên như cũ...
Và giấc mơ đã thay đổi...
Và có lẽ đó không phải là giấc mơ, mà chỉ đơn giản là một ảo ảnh đẹp đẽ mà tôi đã muốn tin vào.
0h30. Tôi phải cố gắng chống lại cơn buồn ngủ để lái xe dưới cơn mưa tầm tã, bằng cách bật radio và nhai hạt điều rang. Nhìn con đường phía trước, tôi chợt nhận ra rằng càng lớn lên càng già đi thì giấc mơ mà tôi muốn theo đuổi cũng thay đổi.
Tôi đã không còn theo đuổi hạnh phúc như trước nữa, khi những ước muốn nhỏ nhoi cũng đủ khiến trái tim đập nhanh hơn. Ngày hôm nay, tôi chỉ đơn giản mong được sống trong yên bình... xa rời nỗi đau, xa rời cảm giác gặm nhấm tâm hồn với mọi ký ức về những giấc mơ đã lớn lên cùng tôi nhưng không bao giờ thành hiện thực.
Tôi thấy mình giống như cây sậy, thứ cây mà mọi vị ngọt của nó đã bị chiết xuất... Nó đã từng tràn ngập sự dịu dàng của đường, nhưng thời gian đã bóp dần cho đến khi nó khô héo, cho đến khi tâm hồn nó chẳng còn gì hơn một cây sáo sậy đơn giản, rên rỉ với mỗi hơi thở của gió qua các khe hở của nó.
Đừng ngạc nhiên bởi sự chênh vênh trong tâm tư của nó... Nó không hề muốn chọn nỗi buồn, nhưng giọt nước mắt cứ tuôn ra từ đôi mắt đã quen với mất mát, với chia xa.
Ngày hôm nay, tôi không còn mơ về niềm vui như trước nữa, tôi không còn theo đuổi hạnh phúc của hôm qua nữa. Tôi chỉ đơn giản tìm cách sống, không đau đớn, không vết thương mới, không ảo tưởng gieo vào tim một hy vọng sẽ chẳng bao giờ nảy mầm.
Trưởng thành và cuộc sống đã trở thành bài học để tôi biết rằng không có gì có thể giữ nguyên như cũ...
Và giấc mơ đã thay đổi...
Và có lẽ đó không phải là giấc mơ, mà chỉ đơn giản là một ảo ảnh đẹp đẽ mà tôi đã muốn tin vào.
Sửa lần cuối: