Mấy ngày hôm nay, ông trời cứ đổ mưa như thể có rất nhiều chuyện cần phải rũ bỏ. Ông lạnh lùng ném xuống cho nhân gian mớ hạt cảm xúc ướt đẫm muộn phiền.
Buổi sáng thức giấc, tôi nằm nướng một chút và nhận ra rằng mình đang ở độ tuổi lười biếng vô cùng. Rằng hạnh phúc chỉ đơn giản là không phải làm gì cả vào ngày cuối tuần, ngủ tới trưa rồi mở tủ lạnh ra có gì ăn đó. Sau đấy vừa nghe nhạc vừa tắm gội, thoa kem dưỡng với hy vọng có thể làm mờ bớt dấu vết của thời gian như nhãn hàng quảng cáo. Rồi chiều tới thì pha một tách trà hoa cúc, chọn một cuốn sách cũ, leo lên sofa cuộn mình trong chăn mỏng nhấm nháp sự thảnh thơi. Cứ như vậy, trôi qua một ngày cô đơn nhưng bình yên lắm.
Và tôi cũng nhận ra mình đang ở độ tuổi không muốn nhìn vào thái độ của người khác mà sống nữa. Việc ghét hay thích, ưa hay không ưa là cảm xúc cá nhân của mỗi người, tôi không cần phải bận lòng nữa. Và ngược lại, mỗi một việc xảy ra và cách xử lý nó như thế nào đều tùy vào góc nhìn của từng người, chúng ta không thể vì người ta đang nhai một trái táo chua mà kêu họ vứt bỏ, vì chỉ người ăn táo mới biết được họ có thể tiếp tục nuốt vào hay không.
Đêm khuya nên tôi lại nói năng lan man tí cho khuây khỏa cái tánh ưa suy nghĩ nhiều. Giá mà có người ấy bên cạnh lúc này, thì tôi đã ném điện thoại qua một bên, nhào lên mà hôn ngấu nghiến rồi làm vài ba hành động đổ mồ hôi, tiêu hao năng lượng thừa trong cơ thể, xong ôm nhau ngủ một giấc tới sáng.
Buổi sáng thức giấc, tôi nằm nướng một chút và nhận ra rằng mình đang ở độ tuổi lười biếng vô cùng. Rằng hạnh phúc chỉ đơn giản là không phải làm gì cả vào ngày cuối tuần, ngủ tới trưa rồi mở tủ lạnh ra có gì ăn đó. Sau đấy vừa nghe nhạc vừa tắm gội, thoa kem dưỡng với hy vọng có thể làm mờ bớt dấu vết của thời gian như nhãn hàng quảng cáo. Rồi chiều tới thì pha một tách trà hoa cúc, chọn một cuốn sách cũ, leo lên sofa cuộn mình trong chăn mỏng nhấm nháp sự thảnh thơi. Cứ như vậy, trôi qua một ngày cô đơn nhưng bình yên lắm.
Và tôi cũng nhận ra mình đang ở độ tuổi không muốn nhìn vào thái độ của người khác mà sống nữa. Việc ghét hay thích, ưa hay không ưa là cảm xúc cá nhân của mỗi người, tôi không cần phải bận lòng nữa. Và ngược lại, mỗi một việc xảy ra và cách xử lý nó như thế nào đều tùy vào góc nhìn của từng người, chúng ta không thể vì người ta đang nhai một trái táo chua mà kêu họ vứt bỏ, vì chỉ người ăn táo mới biết được họ có thể tiếp tục nuốt vào hay không.
Đêm khuya nên tôi lại nói năng lan man tí cho khuây khỏa cái tánh ưa suy nghĩ nhiều. Giá mà có người ấy bên cạnh lúc này, thì tôi đã ném điện thoại qua một bên, nhào lên mà hôn ngấu nghiến rồi làm vài ba hành động đổ mồ hôi, tiêu hao năng lượng thừa trong cơ thể, xong ôm nhau ngủ một giấc tới sáng.