Mấy nay bận rộn tính lặn vài bữa nhưng cũng ngứa tay muốn viết gì đó.
Tối hôm qua, anh bạn cũ ở quê hiện đang sống ở Sài Gòn nhắn tin trên messenger:
- Huyền ơi, tháng 10 em về ngày nào đó? ( Huyền là tên thật của Joy)
- 23/10 em về. Có gì không anh?
- 24/10 đám cưới của anh.
- Vậy à? Anh đám cưới ở đâu? Ở quê hay Sài Gòn?
- Anh tổ chức ở quê
- Vậy để em bay ra ăn mừng nha.
Phải nói là quá trùng hợp. Joy về Việt Nam có 3 ngày mà trùng với đám cưới của anh bạn. Mới thấy ảnh cầu hôn bạn gái up trên facebook mà nay đã tổ chức đám cưới luôn rồi. Nghe bảo là chọn được ngày đẹp nên tổ chức luôn.
Vậy là trong đầu Joy phải liên tục nhảy số. Đáp Sài Gòn đêm 23/10. Sáng sớm 24/10 bay ra quê. Thuê xe từ sân bay về tới nhà ảnh dự tiệc. Rồi xong lại bay vào Sài Gòn ăn chơi. Như chạy show luôn trời. Cũng may là Joy quen với cường độ di chuyển liên tục nên chắc cũng sẽ quen. Say xe thì cũng quen rồi nên cũng bớt mệt hơn.
Những chuyện đó cứ wow wow trong đầu mình. Vậy là anh bạn năm xưa đã tìm được tình yêu, đã chuẩn bị cưới vợ. Joy vui không sao diễn tả hết. Thời gian trôi nhanh thật nhanh. Mới hồi làm chung công ty, rãnh rãnh cafe chém gió về dự định tương lai mỗi đứa. Rồi sau đó mỗi người mỗi ngã rẽ. Nhưng vẫn giữ liên lạc. Mỗi lần có dịp về Sài Gòn đều gặp cafe. Tình bạn theo đúng nghĩa. Lúc cần luôn có nhau. Không dính líu tới tình yêu, tình dục hay tiền bạc. Một trong những người bạn thân lâu nhất của Joy.
Tình yêu thật kì diệu. Có thể biến hai người xa lạ trở thành một. Có thể tạo ra những cung bậc cảm xúc hạnh phúc, buồn vui, giận hờn,… Để rồi từ tình yêu đi đến hôn nhân. Hai người gắn bó với nhau lâu dài. Gọi là gia đình.
Joy là một đứa hay đi ngược với số đông. Con đường Joy đi không phải là con đường dễ đi. Joy không đi theo từng bước từ tình yêu, hứa hôn, cầu hôn, kết hôn. Không phải Joy cố chọn đi đường khác mà là có thể định mệnh đã định sẵn như vậy. Chưa bao giờ Joy tưởng tượng mình sẽ mặc váy cưới. Chỉ đơn giản là Joy không thích đám cưới. Không thích sự ồn ào, náo nhiệt của tiệc cưới. Nơi mà mọi người đến để chúc mừng, ăn tiệc, vui cười.
Vì cái tính cố chấp của mình mà ông ngoại đã không vui khi Joy không tổ chức đám cưới. Đến bây giờ khi ông mất rồi Joy vẫn còn nhớ từng lời ông nói. Joy hiểu. Đám cưới như là một thủ tục thông báo cho mọi người họ hàng, xóm giềng biết là mình đã kết hôn. Nhưng mà với tính cách của Joy, Joy yêu ai, Joy ở với ai, Joy không cần thông báo cho người ngoài. Chỉ trong gia đình biết là đủ rồi. Hay là chỉ mình Joy biết là đủ rồi.
Thật sự biểu hiện của tính cố chấp của Joy có nguyên nhân sâu xa mà không thể giải thích ở đây. Chỉ biết là Joy là đứa như vậy. Muốn là làm. Mà không muốn thì có ép đến mấy cũng không làm.
Bởi vậy nếu giờ này còn ở Việt Nam chắc bị mẹ lôi ra nói hoài luôn. Có thể vì Joy ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân mình mà gây ảnh hưởng đến gia đình, đặc biệt là mẹ. Dần dần mẹ cũng bỏ cuộc trước sự cứng đầu của Joy. Mẹ cũng bớt giục cưới rồi.
Có lẽ tình yêu lớn nhất của đời Joy là con trai của Joy. Joy cũng đã và đang trải qua hôn nhân để biết mùi vị của nó thế nào. Để biết dù có yêu nhau đến mấy cũng bị gục ngã trước sự khắc nghiệt của cuộc sống, bản chất trách nhiệm gia đình. Để biết là tình yêu không thật sự giữ nguyên hình dạng ban đầu mà thay đổi dần thành tình thân, tình nghĩa, tình bạn, tình đồng chí, bạn cùng nhà hay tệ hơn là hai người lạ.
Yêu nhau lắm, cắn nhau đau.
Tìm được ai đó yêu mình và mình cũng yêu họ thật tuyệt vời.
Giữ cho tình yêu được lâu dài là điều tuyệt vời.
Nhưng nếu không thể đi cùng nhau, cũng đừng dằn vặt và làm khổ nhau.
Hãy nhớ đến thuở ban đầu, vì sao mình lại yêu họ, để giữ sự tử tế trọn vẹn cho đến cuối cùng.
Tối hôm qua, anh bạn cũ ở quê hiện đang sống ở Sài Gòn nhắn tin trên messenger:
- Huyền ơi, tháng 10 em về ngày nào đó? ( Huyền là tên thật của Joy)
- 23/10 em về. Có gì không anh?
- 24/10 đám cưới của anh.
- Vậy à? Anh đám cưới ở đâu? Ở quê hay Sài Gòn?
- Anh tổ chức ở quê
- Vậy để em bay ra ăn mừng nha.
Phải nói là quá trùng hợp. Joy về Việt Nam có 3 ngày mà trùng với đám cưới của anh bạn. Mới thấy ảnh cầu hôn bạn gái up trên facebook mà nay đã tổ chức đám cưới luôn rồi. Nghe bảo là chọn được ngày đẹp nên tổ chức luôn.
Vậy là trong đầu Joy phải liên tục nhảy số. Đáp Sài Gòn đêm 23/10. Sáng sớm 24/10 bay ra quê. Thuê xe từ sân bay về tới nhà ảnh dự tiệc. Rồi xong lại bay vào Sài Gòn ăn chơi. Như chạy show luôn trời. Cũng may là Joy quen với cường độ di chuyển liên tục nên chắc cũng sẽ quen. Say xe thì cũng quen rồi nên cũng bớt mệt hơn.
Những chuyện đó cứ wow wow trong đầu mình. Vậy là anh bạn năm xưa đã tìm được tình yêu, đã chuẩn bị cưới vợ. Joy vui không sao diễn tả hết. Thời gian trôi nhanh thật nhanh. Mới hồi làm chung công ty, rãnh rãnh cafe chém gió về dự định tương lai mỗi đứa. Rồi sau đó mỗi người mỗi ngã rẽ. Nhưng vẫn giữ liên lạc. Mỗi lần có dịp về Sài Gòn đều gặp cafe. Tình bạn theo đúng nghĩa. Lúc cần luôn có nhau. Không dính líu tới tình yêu, tình dục hay tiền bạc. Một trong những người bạn thân lâu nhất của Joy.
Tình yêu thật kì diệu. Có thể biến hai người xa lạ trở thành một. Có thể tạo ra những cung bậc cảm xúc hạnh phúc, buồn vui, giận hờn,… Để rồi từ tình yêu đi đến hôn nhân. Hai người gắn bó với nhau lâu dài. Gọi là gia đình.
Joy là một đứa hay đi ngược với số đông. Con đường Joy đi không phải là con đường dễ đi. Joy không đi theo từng bước từ tình yêu, hứa hôn, cầu hôn, kết hôn. Không phải Joy cố chọn đi đường khác mà là có thể định mệnh đã định sẵn như vậy. Chưa bao giờ Joy tưởng tượng mình sẽ mặc váy cưới. Chỉ đơn giản là Joy không thích đám cưới. Không thích sự ồn ào, náo nhiệt của tiệc cưới. Nơi mà mọi người đến để chúc mừng, ăn tiệc, vui cười.
Vì cái tính cố chấp của mình mà ông ngoại đã không vui khi Joy không tổ chức đám cưới. Đến bây giờ khi ông mất rồi Joy vẫn còn nhớ từng lời ông nói. Joy hiểu. Đám cưới như là một thủ tục thông báo cho mọi người họ hàng, xóm giềng biết là mình đã kết hôn. Nhưng mà với tính cách của Joy, Joy yêu ai, Joy ở với ai, Joy không cần thông báo cho người ngoài. Chỉ trong gia đình biết là đủ rồi. Hay là chỉ mình Joy biết là đủ rồi.
Thật sự biểu hiện của tính cố chấp của Joy có nguyên nhân sâu xa mà không thể giải thích ở đây. Chỉ biết là Joy là đứa như vậy. Muốn là làm. Mà không muốn thì có ép đến mấy cũng không làm.
Bởi vậy nếu giờ này còn ở Việt Nam chắc bị mẹ lôi ra nói hoài luôn. Có thể vì Joy ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân mình mà gây ảnh hưởng đến gia đình, đặc biệt là mẹ. Dần dần mẹ cũng bỏ cuộc trước sự cứng đầu của Joy. Mẹ cũng bớt giục cưới rồi.
Có lẽ tình yêu lớn nhất của đời Joy là con trai của Joy. Joy cũng đã và đang trải qua hôn nhân để biết mùi vị của nó thế nào. Để biết dù có yêu nhau đến mấy cũng bị gục ngã trước sự khắc nghiệt của cuộc sống, bản chất trách nhiệm gia đình. Để biết là tình yêu không thật sự giữ nguyên hình dạng ban đầu mà thay đổi dần thành tình thân, tình nghĩa, tình bạn, tình đồng chí, bạn cùng nhà hay tệ hơn là hai người lạ.
Yêu nhau lắm, cắn nhau đau.
Tìm được ai đó yêu mình và mình cũng yêu họ thật tuyệt vời.
Giữ cho tình yêu được lâu dài là điều tuyệt vời.
Nhưng nếu không thể đi cùng nhau, cũng đừng dằn vặt và làm khổ nhau.
Hãy nhớ đến thuở ban đầu, vì sao mình lại yêu họ, để giữ sự tử tế trọn vẹn cho đến cuối cùng.
Sửa lần cuối: