Đôi khi, một người bước qua đời ta, để lại một khoảng trời ký ức… và có lẽ, đẹp nhất là để ký ức ấy mãi nằm yên ở đó.
Nhân duyên như làn gió thoảng, ghé qua để ta thấy lòng mình rung động, rồi rời đi để ta học cách bình yên với khoảng trống. Đi cùng nhau một đoạn ngắn thôi cũng đã đủ để nhận ra ta từng hiện hữu trong đời nhau. Không nợ thêm, không vướng thêm, chỉ cần một lần ngang qua để học cách mỉm cười và buông nhẹ.
Có lẽ điều tốt nhất cho cả hai, là thôi phiền đến nhau nữa. Cứ thế mà sống đời riêng, bình an, tĩnh lặng, để duyên tròn thì gặp, duyên hết thì an nhiên rời đi.
Mai này nhớ lại, trái tim chỉ khẽ mỉm cười: đã từng gặp, đã từng thương, và đã biết buông… để cả hai cùng an yên.
Có lẽ, đó mới là vẻ đẹp trọn vẹn nhất của một mối nhân duyên từng chạm sâu vào tim, nhưng sau cùng vẫn có thể buông nhẹ trong thanh thản.
Nếu có điều gì còn lại, xin là một chút bình an nơi đáy tim này.
Hà Nội, 9-2025.
P/s: I miss u.
Nhân duyên như làn gió thoảng, ghé qua để ta thấy lòng mình rung động, rồi rời đi để ta học cách bình yên với khoảng trống. Đi cùng nhau một đoạn ngắn thôi cũng đã đủ để nhận ra ta từng hiện hữu trong đời nhau. Không nợ thêm, không vướng thêm, chỉ cần một lần ngang qua để học cách mỉm cười và buông nhẹ.
Có lẽ điều tốt nhất cho cả hai, là thôi phiền đến nhau nữa. Cứ thế mà sống đời riêng, bình an, tĩnh lặng, để duyên tròn thì gặp, duyên hết thì an nhiên rời đi.
Mai này nhớ lại, trái tim chỉ khẽ mỉm cười: đã từng gặp, đã từng thương, và đã biết buông… để cả hai cùng an yên.
Có lẽ, đó mới là vẻ đẹp trọn vẹn nhất của một mối nhân duyên từng chạm sâu vào tim, nhưng sau cùng vẫn có thể buông nhẹ trong thanh thản.
Nếu có điều gì còn lại, xin là một chút bình an nơi đáy tim này.
Hà Nội, 9-2025.
P/s: I miss u.