Truyện Sáng Tác Truyền thuyết Tình Thánh

LeeCookie

Tập sự

Tham gia
21/7/25
Bài viết
3
Cảm xúc
0
Điểm
1
Nơi ở
TP.HCM
Tín dụng
0.0
Giới tính
Không xác định
Truyện thuộc thể loại: xuyên không, hệ thống, sắc hiệp.
Lần đầu viết thể loại này, không biết có đúng thị hiếu không, mong là được anh em đồng dâm thích và ủng hộ tinh thần

----------------------------------------------------------------------------------------------------​

CHƯƠNG 1

Văn Dự chán chường, vứt vỏ lon bia trong tay xuống sàn một cách vô vọng. Ba tháng…đã ba tháng rồi kể từ ngày hắn bị tình yêu của đời mình cắm một cái sừng to tổ bố lên đầu… À…không, không phải một cái, nên nói là một rổ sừng !

Hắn là một cô nhi, cả nhà chết sạch trong một tai nạn xe, hắn được gửi vào trại trẻ mồ côi từ năm 6 tuổi, hình ảnh cha mẹ và em gái bất động trong vũng máu khiến hắn không bao giờ yên giấc mỗi đêm, vết sẹo dài sau lưng là minh chứng còn sót lại từ vụ tai nạn thảm khốc ấy cho đến tận bây giờ.

Vậy nên trở thành bác sĩ là mục tiêu lớn nhất cuộc đời Văn Dự từ ngày ấy, vì hắn sợ, sợ cảm giác bất lực khi một người thân yêu trút dần hơi thở trong vòng tay mình mà không thể làm bất cứ điều gì để ngăn cản tử thần.

Thảm kịch ngày đó như một công tắc chết chóc, kích hoạt những khả năng tiềm ẩn của con người hắn. Đọc qua là nhớ, học một hiểu mười…dùng những từ ngữ đó để miêu tả khả năng của Văn Dự cũng không phải là nói quá, hắn gần như đạt đến mức độ ấy.

22 năm sau, Văn Dự chính thức là một bác sĩ đa khoa với thế mạnh y học cổ truyền, đông – tây y kết hợp. Sau đó lại thêm hai năm được trưng dụng làm quân y trong đơn vị đặc biệt của quốc gia, hắn chính thức hoàn thành mục tiêu lớn nhất cuộc đời mình năm 30 tuổi.

“Thành công trong sự nghiệp, bại trận trong tình trường” là miêu tả đúng nhất với Văn Dự lúc này. 30 năm không một mảnh tình vắt vai, kinh nghiệm trong tình yêu là một con số không tròn trĩnh, hoặc thậm chí có thể nói là âm điểm luôn ấy chứ!

Rồi hắn gặp Bảo Ngọc trong một lần đi club cùng bạn bè, nàng là một Gogo dancer chuyên nghiệp, gương mặt xinh xắn, những đường cong tuyệt mỹ, những vũ điệu nóng cháy, khiến Văn Dự si mê đến thẫn thờ…

Một bác sĩ đa khoa với 0 điểm kinh nghiệm tình trường + một Gogo dancer nóng bỏng !!! … àiiiii… nhìn cái công thức tào lao này thì khỏi phải nói thêm cũng biết kết quả hẳn là một cái gì đó tệ bạc lắm.

Ngày mà Văn Dự phát hiện ra Bảo Ngọc không chỉ có mình hắn, bông tuyết mong manh này như vụn vỡ ra từng phần. Vậy mà nàng lại có thể quen một lúc hai-ba-bốn-năm… àiii...thôi bỏ, nhiều quá đếm không nổi !

Sụp đổ…cả thế giới như sụp đổ trước mắt hắn, lần đầu thất tình, mà lại còn vấp ngã ở cái tình huống ác liệt như thế này thì là quá sức chịu đựng với một tay mơ tình trường như hắn rồi. Rượu bia, thuốc lá…những thứ mà con người ta tìm đến khi thất tình trên phim ảnh, hắn thử hết!

“Uống rượu hại gan, thuốc lá hại phổi, thức đêm hại thận này…kệ …bố mày thử hết… sợ cái đách !” – trong cơn say bí tỉ hắn lảm nhảm

Tuyệt vọng đến cái mức độ mà hắn còn nghĩ đến cái chết cơ, nhưng mà sợ …

Treo cổ à? Thôi, chả ai muốn hình ảnh cuối cùng mà người ta nhìn thấy mình lúc chết lại trợn mắt, lưỡi le dài, mặt tím ngắt, khó coi lắm…

Nhảy lầu? Thôiiii…lúc chạm đất vài giây trước khi chết hẳn phải đau lắm, với cả lỡ như cái mặt chạm đất be bét ra thì người ta biết làm ảnh thờ thế nào??

Uống thuốc chuột? … Mùi vị kinh lắm!

Nhảy sông? Trông còn khó coi hơn treo cổ ấy !

Trong lúc suy nghĩ miên man, hắn bước vào phòng vệ sinh, cục xà phòng chết tiệt chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nằm chễnh chệ ngay trước bồn cầu.

“Hot! Hot ! Hot! Một bác sĩ đa khoa chết vì đập đầu vào bồn cầu trong khi đi tè !” – Hẳn là báo ngày mai sẽ viết về mình như thế ! Đây là những suy nghĩ nảy lên trong đầu Văn Dự trong lúc hắn đang ngã dúi dụi vào bồn cầu như trong một cảnh quay chậm thường thấy trên tivi.

Một cú ngã ngoạn mục, mông chổng lên, hai tay dang ra , đầu cắm xuống, tư thế ngã rất tiêu chuẩn. Đầu đập thẳng vào thành bồn cầu sứ trắng, loại nhập hàng xịn, có cả chức năng tự rửa đít. Một tiếng “cốc” vang lên. Rồi… tối sầm.

Không biết qua bao lâu, Văn Dự mở mắt.

Trước mắt hắn là một bầu trời xanh thẫm, những cánh chim lạ lượn quanh như vẽ thành hình thoi. Xung quanh là những dãy núi hình nấm linh chi, dưới chân là cỏ biết thì thầm.

Một giọng máy móc vang lên trong đầu hắn: [Chúc mừng người chơi đã đăng nhập thành công!]



[Chào mừng người chơi số 01]

[Kích hoạt hệ thống
-Truyền thuyết Tình Thánh-]

Nhiệm vụ chung cuộc: Trở thành Nam Vương - Tình thánh truyền kỳ của Huyền Nữ thế giới.

Phần thường khi thành công: Được hồi sinh trở về trái đất

Hình phạt nếu thất bại: Vĩnh viễn ở lại đây

“Cái quái gì đây ??? Đầu mình bị đập mạnh quá nên hỏng mẹ nó rồi hả ???”

Giọng nói lại tiếp tục vang lên “ Tít…tít…Bắt đầu ngắt ý thức người chơi để hoàn thành tải hệ thống !”

-Ê…ê…! Khoan đã, có gì từ từ nóiiii…..!

Trước mắt tối sầm đi, hắn lại một lần nữa ngất đi trong vô vọng.....

 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
0
Lượt xem
5K


Chương 2

Trời chưa sáng hẳn. Trên con đường đất đỏ dẫn về mạn rừng rậm phía nam trấn Vân Lý đế quốc Hưng Yên, từng làn sương mai mỏng như khói bếp còn vương vất trên ngọn cỏ, đọng lại thành những giọt nước li ti long lanh dưới ánh dương vừa ló dạng. Vài con trâu dắt đi qua đường làng, miệng nhai nhóp nhép, đuôi phe phẩy đuổi ruồi.

Vậy mà, giữa khung cảnh yên bình như gấm, lại có một đám người tất bật, mặt mày nghiêm trọng đang khiêng quan tài.

Chiếc quan tài gỗ mít nặng chình chịch, được đóng sơ sài, trét vội mấy hàng vôi vữa để giữ kín. Trên nắp còn vẽ nguệch ngoạc mấy hàng chữ run rẩy: "Hương hồn kẻ vô lễ, cầu sớm siêu thoát."

Bốn nam nhân vạm vỡ, người nào người nấy mặt đỏ gay, mồ hôi chảy ròng ròng, vai gồng cứng lại, ráng sức khiêng cho xong đoạn đường đất. Một người đi sau lẩm bẩm, giọng đầy thương cảm:

– Tội nghiệp thằng nhỏ. Mặt mày sáng sủa thế kia mà dại dột, dám trộm nhìn quý nữ! Chưa kịp thành thân đã thành người thiên cổ.

Một người khác khịt mũi:
– Ờ, ta nghe nói nó không chỉ nhìn mà còn chảy nước dãi nữa cơ. Thế là đủ chết mấy mạng rồi, tiểu thơ nhà quan lớn chớ có phải nông thôn dân nữ đâu!

Đúng lúc ấy, bên trong quan tài vang lên một tiếng động dồn dập: “Cộc… Cộc cộc…”

Người khiêng phía trước khựng lại, mắt trợn tròn như gặp ma, chân run bần bật:

– Này mấy ông, có phải là trong quan tài phát ra tiếng không vậy?!

Chưa kịp định thần, thì “rầm!” – nắp quan tài bật nhẹ một bên góc, tiếp theo là tiếng la thất thanh:

– Cứu! Cứu mạng ! Đừng có chôn tui! Tui còn sống… còn sống !

Cả đoàn người nhốn nháo như ong vỡ tổ. Một bác lớn tuổi ném bó nhang xuống đất, vội lùi lại mấy bước, tay run run chỉ vào hòm:

– Trời đất mẹ ơi! Hắn… hắn… chưa có chết!?

Sau một hồi ú ớ, cuối cùng đám người gom lại can đảm, xúm vô cạy nắp quan tài. Tấm ván bung lên, lộ ra gương mặt tái xanh, hai mắt trợn tròn hoảng hốt của Văn Dự, đang thở dốc như vừa bơi qua sông Cửu Long, tay chân thì run lẩy bẩy như gà mắc mưa.

Một cụ già râu quai nón đỡ hắn ngồi dậy, giọng vừa lo lắng vừa sợ hãi:

– Trời ơi! Thế rốt cuộc là sao? Cậu… cậu chết rồi mà?

Văn Dự đảo mắt một vòng. Cảnh vật xa lạ, mùi nhang khói nhè nhẹ, vài đôi mắt sợ hãi xen lẫn tò mò vây quanh hắn. Hắn ho khan một tiếng, cố giữ bình tĩnh:

– Dạ thì… cháu cũng không rõ…chỉ biết là mình vẫn còn sống, rồi tỉnh lại trong cái hòm này?

Mọi người lại được phen sửng sốt. Một ông chú khác đập đập trán:

– Kệ đi! Giờ quan trọng là nó còn sống. Đúng là ông bà phù hộ mà!

Sau một hồi xì xầm, họ bắt đầu kể cho hắn nghe. Hóa ra thi thể này là của một chàng trai tên Lý Hùng, sống ở vùng quê này, tính tình thật thà, nhưng hơi ngốc. Một hôm, thấy quý nữ xinh đẹp đến miếu cầu thuốc, hắn thì quét dọn ở sân miếu, trong lúc quý nữ trở ra, vô tình một cơn gió mạnh thổi qua làm chiếc khăn che mặt của nàng thoáng tốc lên, lộ ra dung nhan yêu kiều say đắm bên trong. Mái tóc thề đen tuyền được vấn gọn bằng hàng trâm ngọc quý giá, chiếc mũi thanh thanh cùng bờ môi mọng nước đỏ thắm kia.
Lý Hùng thề, cả đời này hắn chưa gặp ai đẹp tuyệt trần như nàng, kể cả cô út nhà ông Bá Hộ ở cuối thôn được mệnh danh là đệ nhất tài nữ trấn Vân Lý này cũng phải vái lạy thua xa.

Lúc này Lý Hùng ngơ ngẩn như người mất hồn, làm gì còn quan tâm gì đến binh lính xung quanh hay vị quản sự phía sau kia nữa, chỉ biết tham lam ngắm trọn từng khoảnh khắc quý giá này.

Người xưa nói “Hồng nhan bạc mệnh”, nhưng mà bạc mệnh hồng nhan hay bạc mệnh mấy đứa nhòm ngó thì còn chưa biết, nhất là đã nhòm ngó rồi mà còn bất nhã chảy cả nước dãi thì…trời cứu!

Biết là cô tiểu thư này hẳn phải là con nhà quyền quý rồi, nhưng là con gái của ngài Lê Dung – Hình bộ Tả Thị Lang thì quá rồi. Bà phái một vị quản sự đưa con gái đi kiếm thầy cầu thuốc, ngang qua huyện lị nghèo nàn ở sát biên cương này.

Sự việc đến tai bà, thế là lệnh xử tử ban ra, không hỏi han, không xét xử. Cách hành quyết? Dìm nước.

“Dìm xong rồi đấy!” – một người xác nhận. – “Chúng tôi còn vớt xác đem về, tự tay khâm liệm nữa mà!”

– Giờ cậu sống lại, thì cứ coi như… đầu thai lần nữa. Bỏ xứ mà đi, đừng bén mảng về đây nữa.

Một người khác dặn dò:

– Phía tây có con đường nhỏ, đi chừng hai ngày thì sang nước Bách Hoa. Nghe bảo bên ấy dễ sống, giấy tờ đơn giản. Cậu còn trẻ, đi tìm chốn mới làm lại cuộc đời cũng tốt.

Văn Dự gật đầu. Không biết là trời run rủi, hay định mệnh dẫn dắt, hắn hiểu rằng đây chính là con đường mới mở ra cho mình.

Hắn được cho vài miếng bánh khô, ít bạc lẻ rồi lặng lẽ rời đi. Tối đó trên con đường nhỏ, ánh trăng lưỡi liềm treo nghiêng trên ngọn trúc, vằng vặc sáng, gió đêm thổi nhè nhẹ qua rặng cây, rì rào như tiếng gọi của định mệnh.

Trưa hôm sau, hắn bắt gặp một đoàn dân chạy nạn. Người già, trẻ con, gồng gánh lỉnh kỉnh, đi qua lối biên giới hướng về thành Hương Sen của nước Bách Hoa.

Gia nhập đoàn người, hắn được dẫn vào trạm gác. Mấy vị lính canh mặc áo vải đay, thắt lưng mang đao, hỏi han vài câu, rồi viết giấy thông hành.

– Tên? – Một người lính hỏi.

– Dạ… Văn Dự. – Hắn thoáng nghĩ rồi trả lời, giữ lại cái tên thật của mình.

Tên mới, thân phận mới, và một thế giới mới.

Hắn chưa biết mình sẽ ra sao ở đây, nhưng ít nhất... chết hụt một lần, cũng nên sống cho ra trò.
 
Chương 3

Sau nửa ngày lang bạt trong thành, Văn Dự cuối cùng cũng tìm được công việc đầu tiên nơi thế giới này, làm tiếp rượu tại một quán nhỏ tên Dư Hương. Chủ quán là một phụ nữ ngoài tứ tuần, thân hình lực lưỡng cứ như vận động viên thể hình ấy, nhưng ánh mắt lại lấp lánh như ngọc, chứng tỏ thị cũng là một mỹ nhân thời trẻ. Tuy sở hữu thân hình đồ sộ, kèm giọng nói oang oang có lực thì bà chủ lại có một cái tên mỹ miều trái ngược với vẻ ngoài của mình: “Nhu Nhi”- Nguyễn Nhu Nhi, Nhu trong nhu mì ấy!!!

“Ở thì cứ ở, ăn thì có cháo với rau dưa, ngủ thì vào kho củi, chấp nhận không?” – bà chủ nói như nạt.

“Dạ chấp nhận, cảm ơn bà chủ đại nhân…” – hắn gật đầu cái rụp, miễn là không chết đói thì gọi ai là đại nhân cũng được.

Quán Dư Hương không lớn, chỉ gồm gian chính và sân sau, vài bộ bàn gỗ trầy trụa, tường dán các loại tranh nữ tử phóng túng. Khách phần lớn là nữ nhân, từ võ giả phong trần đến nông phu rỗi việc, thường đến quán sau một ngày mệt nhọc để giải sầu.

Các vị nữ khách ở quán rất bạo dạn, hoặc trêu ghẹo hoặc động tay động chân sờ mó hắn, thường xuyên có người buông lời trêu ghẹo:

“Ôi, chú em dễ thương này, hay là về nhà giặt giũ nấu nướng cho ta đi, tiền nong không phải nghĩ !”

Hắn cười trừ, rồi cúi đầu tiếp tục công việc. Trong lòng nghiến răng nghiến lợi:
“Cái Thế giới này… đúng là ngược đời!”

Đêm đến.

Sau khi tắt hết đèn dầu, Văn Dự nằm co ro trong kho củi, lưng tựa vào bao vỏ trấu ẩm ướt. Bên tai chỉ còn tiếng côn trùng đêm văng vẳng, thi thoảng là tiếng bà chủ ngáy như sấm từ phòng chính vọng sang.

Hắn nghĩ về cái chết đột ngột ở Trái Đất, về giây phút xuyên không đầy hỗn loạn. Tất cả chỉ như một giấc mộng dài mà không ai muốn mơ lại lần hai.

“Ở thế giới cũ, mình chẳng còn gì… không gia đình, không vợ con, công việc thì như cái vòng quay lặp đi lặp lại. Nhưng ít nhất, mình vẫn là đàn ông, theo đúng nghĩa!”

Thông qua tìm hiểu hắn biết được vài thông tin quan trọng ở đây, một thế giới hoàn toàn đảo ngược. Phụ nữ là mới chủ trong gia đình, mọi việc lớn nhỏ đều do nữ nhân quản lý. Vua chúa, quan lại trong triều 8,9 phần cũng là nữ nhân, tay nắm binh quyền, trị quốc an dân, bình thiên hạ... Ở đây, cũng có chế độ đa thê, nhưng mà kiều thê mỹ thiếp, à không , phải gọi là phu quân bốn hướng, một nàng năm chàng mới đúng.

Àiiii…Nam nhân ở đây chỉ như cành hoa trong bình gốm, để ngắm, để hưởng và để... chà đạp.

Hắn nhắm mắt, thở dài:

-Chẳng lẽ cả đời làm kiếp lau bàn rót rượu cho các chị đại này sao…”

[Ting!]


Âm thanh vang lên trong đầu hắn. Một bảng sáng xuất hiện trước mắt, như thể được khắc trên màn đêm.



Hắn choáng váng. Cái mẹ gì đây, đầu mình bị sao thế này, cứ thi thoảng có tiếng nói, hay là mình sắp thành thần… thần kinh!!!

[Muốn trở về Trái Đất, hoặc thống trị thế giới này, ngài cần hoàn thành chuỗi nhiệm vụ do hệ thống đề ra. Hệ thống sẽ cấp cho ngài các tiện ích hỗ trợ, như bảng nhiệm vụ, bảng kỹ năng, cửa hàng, bảng xưng hiệu…]

Ê nha, quen nha! Giống mấy cái game nhập vai ngày xưa hay chơi trên điện thoại vậy. Hắn bán tín bán nghi hỏi:

“Vậy có… phần thưởng không?”

[Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng: từ kỹ năng, vật phẩm, năng lực đặc biệt, đến cơ hội... lên giường với nữ nhân.]

Hắn bật dậy khỏi đống rơm, mắt sáng như có lửa.

“Ta muốn xem nhiệm vụ đầu tiên!”

[Ting] - [Hệ thống bắt đầu công bố nhiệm vụ đầu tiên!]

[Nhiệm vụ chính tuyến số 1]

--------------------------------------------------------------------------------

“Nụ cười góa phụ”

Khiến một quả phụ góa chồng lâu năm mở lòng, chấp nhận yêu ngươi

  • Phần thưởng: Điểm kinh nghiệm; + 1 thẻ chức năng ngẫu nhiên; + Mở khóa Danh hiệu; + Mở khóa cửa hàng
  • Hình phạt: Ngẫu nhiên
  • Thời hạn nhiệm vụ: không có
-------------------------------------------------------------------
Ặc…Này cũng khó chơi quá đi chứ??? Hệ thống! Chúng ta thương lượng chút, ngươi cũng biết đó, ta không có mấy năng lực ở phương diện tình trường, bị mối tình đầu cắm sừng mới đâm đầu vô bồn cầu chết tới chỗ này, ngươi cho cái nhiệm vụ có độ khó như vầy có phải muốn ta chết thêm lần nữa không hả?

[ Xét thấy người chơi nói có lý, người chơi đúng là chim non be bé trong tình trường, Hệ thống quyết định tặng gói quà tân thủ, hy vọng người chơi sớm ngày lột xác thành đại bàng ! ]

-------------------------------------------------------
[Tiến hành mở gói quà tân thủ]

Chúc mừng người chơi mở khóa sớm cây kỹ năng

+ 10 điểm kinh nghiệm

+ 1 nhẫn không gian tăng 5 ô chứa đồ (tăng 10 điểm hấp dẫn)

----------------------------------------------
Hừ..hừ.. hệ thống chết tiệt, cái gì mà chim non bé bé, cây hàng bố mày hơi bị ngon nhá, bố mày đã là đại bàng sẵn rồi, không cần lột xác, hệ thống nhà ngươi thì biết cái mẹ gì chứ!

Trước mắt Văn dự là một bảng sáng màu hiện ra, giao diện hệ thống cũng khá rõ ràng và dễ sử dụng. Các bảng chức năng được thể hiện bằng các nút tên nằm liền kề, khi muốn chọn vào chỉ việc nghĩ đến là hệ thống sẽ tự chuyển sang giao diện mong muốn. Hiện tại chỉ có 2 bảng chức năng sáng màu có thể chọn là “Chỉ số cá nhân” và “Cây kỹ năng”.

Văn dự liền thử chọn vào bảng “Chỉ số cá nhân”, lập tức giao diện biến đổi, hiện ra rất nhiều thông tin cũng như chỉ số của hắn:

------------------------------
Tên người chơi: Văn Dự

Danh hiệu: Không có

Cấp độ: 1

Kinh nghiệm: 10/10

Vật phẩm hiện có: Nhẫn không gian(1)

Độ hấp dẫn: 10

Nữ nhân đã chinh phục: 0

------------------------------

“Ừm, cũng ra gì đó, y chang mấy trò nhập vai trong thế giới hiện đại luôn. Được lắm, có hệ thống trong tay, ta chắc chắn phải trở thành một cao thủ tình trường trong thế giới này, kiếp trước bố mày bị người khác cắm sừng, kiếp này ta phải đi cắm sừng cả thiên hạ trả thù đời..khặc..khặc..” – Văn Dự vô sỉ nghĩ thế, ở một góc nhìn khác thì hắn đang đứng nói chuyện một mình, mặt vặn vẹo thành đủ mọi loại sắc thái, đôi lúc nghĩ đến thứ gì đó lại còn chảy cả nước dãi, trông rất kinh.

Chìm đắm đã đời trong tưởng tượng, Văn Dự tỉnh táo lại và suy xét tình hình thực tại của mình. Hắn biết, dù ở thế giới nào, tiền bạc, địa vị và quyền lực vĩnh viễn là những công cụ hữu ích để giành lấy những mục tiêu mà bản thân muốn đạt được. Xem ra phải tận dụng những kiến thức và kỹ năng nghề nghiệp ở thế giới hiện đại để kiếm lấy địa vị ở tầng lớp cao hơn, có như vậy mình mới càng dễ hành động và tiếp cận nữ nhân, nếu không thì với cái thân phận thấp hèn này mà muốn thực hiện những nhiệm vụ ngày càng khó hơn sau này của hệ thống là bất khả thi.

Lại chọn vào bảng cây kỹ năng, lần này Văn Dự thật sự bất ngờ, hóa ra hệ thống không lừa hắn, ở đây quả thật có một cái cây đúng theo nghĩa đen luôn…?!

Cây kỹ năng của hệ thống khá là to, gọi là cổ thụ, đại thụ cũng không quá. Mỗi một tán cây của nó gắn liền với một kỹ năng nào đó, chỉ cần chọn vào là nó sẽ hiển thị thông tin, nhưng đa số đều nhưng tán cây trên cao đều đang ở dạng màu xám, nghĩa là chưa đủ yêu cầu về cấp độ hoặc chưa đủ điều kiện mở khóa. Hắn liền bỏ qua mà xem xét những thứ hữu dụng có thể chọn được ở tầng cây thấp nhất.

------------------------------------
[THẦN KHẨU XÁC PHÀM ( CẤP 0)]

Giúp người chơi tạo lòng tin, thiện cảm với đối phương ở mức độ nhất định, cấp kỹ năng càng cao, hiệu quả càng mạnh. Ở cấp cao nhất, có thể tạo độ thiện cảm tối đa, đối phương gần như yêu thích với người chơi. Thậm chí có khiến đối phương nghe theo sai bảo, miễn là yêu cầu không trái giới hạn đạo đức của đối phương.

ĐIỂM KINH NGHIỆM CẦN ĐỂ LÊN CẤP : 10

HIỆU QUẢ : 0%

------------------------------------

Ừm. Cái này đi, kỹ năng này vừa hữu ích vừa có thể bù đắp vào khuyết điểm miệng lưỡi kém duyên của mình, ít ra cũng không phải lo lắng rào trước đón sau mỗi câu từ, dù có phát ngôn vô duyên một chút vẫn đẹp lòng người đẹp, quá hợp lý còn gì.

[Chúc mừng người chơi nâng kỹ năng -THẦN KHẨU XÁC PHÀM- lên cấp 1 – Hiệu quả tăng 20%]

Đêm đó, Văn Dự ngủ thật ngon, đủ các loại tình mộng tìm đến hắn, trong mơ hắn thật sự trở thành tình thánh vô địch, ngủ với nữ nhân toàn thiên hạ.
 
anime sex
cliphot
Back
Top