Truyện Sáng Tác TÌNH TIỀN VÀ NƯỚC MẮT

gatrongFgamai

Tập sự

Tham gia
17/6/25
Bài viết
1
Cảm xúc
0
Điểm
1
Nơi ở
Hà Nội
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam
CHƯƠNG 1 – GIA ĐÌNH GƯƠNG MẪU



“Gia đình là nền tảng của xã hội, là chốn bình yên của mỗi con người thành đạt.”

Giọng người dẫn chương trình vang lên giữa những tràng pháo tay trên sóng truyền hình trực tiếp.

Trên màn hình lớn giữa khán phòng, hình ảnh ba con người bước lên sân khấu hiện ra rực rỡ:
Ông Nguyễn Đức Hùng – Chủ tịch tập đoàn Nam Minh – dáng cao, tóc muối tiêu bóng mượt, vest đen chỉn chu, nụ cười đĩnh đạc.
Bên cạnh ông là bà Trần Thu Hương, Giám đốc điều hành – chiếc đầm xanh dương ngọc bích làm nổi bật làn da trắng và vóc dáng thon thả, khuôn mặt vẫn giữ vẻ thanh xuân dù đã ngoài bốn mươi.
Và cuối cùng là cô gái trẻ – Nguyễn Ngọc Loan, con gái họ – trong bộ vest công sở màu kem nhã nhặn, ánh mắt sắc sảo, nụ cười dịu dàng nhưng không kém phần tự tin.

Ba người cùng trong một khung hình “Gia đình doanh nhân tiêu biểu quốc gia”. Cả hội trường đứng dậy vỗ tay, ống kính lia tới liên tục. Họ là hình mẫu của sự hoàn hảo – một gia đình chuẩn mực, một tập đoàn kiểu mẫu.

Tối hôm ấy, căn biệt thự sáng đèn từ cổng. Bên trong phòng ăn, bàn tiệc bày biện sang trọng – rượu vang đỏ, thịt nướng kiểu Pháp, salad trứng cá đen. Những con người vừa được hồi trường vỗ tay tung hô đó đang ngồi xoay quanh bàn tròn dưới ánh sáng sang trọng.

“Loan, phần phát biểu của con hôm nay rất tốt.” – Thu Hương nhẹ nhàng, ánh mắt đầy tự hào nhìn con gái.

“Mẹ nói vậy con vui. Nhưng con thấy ánh mắt ba hơi mệt?” – Loan khẽ nghiêng đầu, quay sang ông Hùng.

“À… Không sao. Chắc do mấy hôm nay họp hành nhiều.” – Ông Hùng nhoẻn cười, nâng ly. “Hôm nay, ba tự hào vì hai mẹ con. Uống mừng.”

Ông nói câu nào cũng chuẩn mực, chừng mực, ấm áp – như một diễn viên kỳ cựu của sân khấu chính trị. Nhưng sau lớp vỏ bóng bẩy ấy, trong đáy mắt ông – vẫn lộ ra một thứ gì đó âm u, tính toán. Thứ mà ngay cả đến những người phụ nữ trong gia đình là vợ và con ông cũng mơ hồ cảm nhận được, nhưng họ không dám hỏi, không dám suy nghĩ đến.

Đêm khuya. Trong phòng làm việc. Cánh cửa khép hờ. Ông Hùng ngồi trước bàn, điếu xì gà cháy dở trên gạt tàn, mắt dán vào màn hình laptop. Trên đó là biểu đồ lỗ lãi dự án “SunQuảng City” – những con số đỏ chót như máu.

“Lỗi lầm gì? Chỉ là chậm dòng tiền thôi.” – Ông lẩm bẩm, rít hơi dài.

Điện thoại đổ chuông. Dãy số lạ. Ông nhấc máy, chỉ nghe một câu:

“Mai không trả, tụi tao lên tận nhà. Hết nể.”

Ông gác máy, mồ hôi rịn ra. Tay run khẽ.

Hôm sau, ông Hùng lén gặp người đàn ông thấp đậm tại phòng VIP karaoke. Đèn mờ, tiếng nhạc lọt thỏm giữa những câu nói lạnh như băng:

“Ông mượn 40 tỉ. Ba tháng chưa trả. Lãi gấp ba.
Bọn tôi không phải ngân hàng. Cũng không cần chứng minh thư. Chỉ cần đúng hẹn.”

Ông Hùng rút phong bì dày, chìa ra. Gã lắc đầu:

“Chừng này không đủ, không đủ tiền lãi 1 ngày, ông không còn là thằng chủ tịch quyền lực như ngày xưa, liệu mà trả nợ, bọn này không thích nói nhiều.”

Bữa cơm gia đình chiều hôm đó vẫn như thường. Thu Hương đeo tạp dề, đích thân bày món súp hải sản. Loan giúp mẹ chọn rượu vang. Họ đẹp đến khó tin – không chỉ vì nhan sắc, mà vì sự dịu dàng, chu đáo, tinh tế. Người ta thường nghĩ một nữ CEO sẽ lạnh lùng, nhưng Thu Hương lại đằm thắm, cẩn trọng trong từng hành xử. Loan, dù là ái nữ của tập đoàn, vẫn chào từng nhân viên bằng tên, luôn tự pha cà phê mỗi sáng.

Nhưng với ông Hùng – tất cả những điều ấy chỉ là lớp màu vẽ thêm lên bức tranh mà ông dựng nên: Gia đình gương mẫu – cái vỏ hoàn hảo để bảo vệ quyền lực và sự nghiệp của chính ông.

Tối muộn. Cả ba vừa từ công ty về. Chiếc xe Lexus đỗ trước cổng biệt thự. Thu Hương vẫn còn trò chuyện với con về kế hoạch mở rộng ở miền Trung. Bất ngờ, một chiếc Ford Transit màu đen trờ tới, chắn ngang. Bốn người đàn ông mặc sơ mi đen bước xuống. Mặt lạnh tanh.

“Ông Hùng?” – Một tên hỏi. “Chúng tôi đến đúng hẹn và đang chờ nhận thứ mà ông đã hẹn.”

“Không ở đây… trước cửa có camera…”, ông Hùng có vẻ bất ngờ và mất bình tĩnh.

“Vậy thì vào nhà.” – Hắn cười. “Càng kín, càng dễ nói chuyện.”

Cánh cửa vừa đóng lại, tất cả sự đạo mạo tan biến.

Một tên đấm vào mặt ông Hùng khiến ông ngã xuống sàn. Máu rỉ ra nơi khoé miệng. Thu Hương thét lên. Loan lao tới đỡ cha thì bị tên khác ghì cổ, đẩy vào ghế.

“Chuyện gì thế này?!” – Thu Hương gào.

“Bà vợ quý chưa biết gì à?” – Tên cầm đầu rít. “Chồng bà nợ tụi tôi… tám mươi lăm tỉ. Lãi mẹ đẻ lãi con.”

Cả hai mẹ con chết lặng.

“Anh nói gì?!” – Thu Hương nhìn ông Hùng. “Nợ ai? Từ khi nào?”

Ông Hùng không dám ngẩng mặt.

“Ông hứa trả trong 1 năm?” – Tên cầm đầu cười khẩy. “Ông nghĩ tụi tôi rảnh đến mức chờ một năm chỉ vì ‘danh tiếng Chủ tịch chết tiệt của ông hả (?)

Chúng nhìn quanh. Rồi ánh mắt hắn dừng lại ở Thu Hương, rồi sang Loan.

“Bọn này có thể chờ thêm vài tháng, nhưng phải có vật đảm bảo. Gọi là… cam kết thiện chí.”

Không khí đặc quánh, như thể khiến cho người ta có thể chết ngạt trong cái thứ không gian sang trọng này. Thu Hương bước tới, chắn trước con gái, chị dường như hiểu và linh cảm có chuyện chẳng lành, một thứ gì đó chị không biết nhưng chắc chắn với ánh mắt như dã thú kia nhìn con gái mình, đó hẳn là đi

“Các người định làm gì?!” Hương quát lên nhưng cuốn họng không giấu được sự lo lắng, giọng run run.

Hắn khẽ cúi đầu, lịch thiệp giả tạo:

“Chúng tôi không ngu, nợ thì phải có thế chấp, bà nghĩa sao nếu như thứ đucợ thế chấp là … hình con gái bà đang khỏa thân … nó đẹp đó … lột sạch đồ ra lên ảnh thì khối thằng thèm”

Loan nắm lấy tay mẹ, mặt tái mét.

Ông Hùng… vẫn im lặng. Không một phản đối. Không một phản kháng. Ánh mắt ông ta tuy có sợ, có tức, nhưng đó vẫn là ánh nhìn cam chịu.

“Gia đình là nền tảng của xã hội”…
Với ông Hùng, đó chỉ là một khẩu hiệu.
Còn vợ con – chỉ là thứ trang trí… trên con đường ông đi đến đỉnh cao và vực sâu.”
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
0
Lượt xem
5K
anime sex
cliphot
Back
Top