Hà nội mùa thu viết cho tôi cho ngày sinh nhật tôi và …
Mùa thu Hà Nội… ôi cái mùa khiến người ta dễ sinh tật, từ tật mơ mộng cho đến tật… ngứa ngáy ở trong lòng. Trời se lạnh, lá vàng bay, gió heo may phả qua từng ngóc ngách phố phường như bàn tay thiếu nữ thoảng qua da thịt. Người già thì nhớ tuổi trẻ, kẻ trẻ thì mơ mộng yêu đương, còn những gã đàn ông đứng tuổi như tôi thì vừa muốn làm thi sĩ vừa muốn làm… thú dữ.
Cuộc đời ngoài mặt thì nhẹ tênh, như đang chèo thuyền thả lưới nhàn tản giữa hồ Tây lăn tăn sóng. Nhưng trong thân thể này, vẫn có một ngọn lửa cháy âm ỉ, lửa của bản năng, lửa của dục vọng nó giống như bếp than đỏ rực bị tro vùi. Nhìn bề ngoài tưởng đã tắt, nhưng chỉ cần một hơi gió thu lướt qua, tất cả bùng lên, nhoi nhói, sục sôi, thiêu cháy những lớp bình thản giả vờ.
Thế nên tôi hay lang thang, lượn lờ khắp những con phố đẹp nhất Hà Nội. Giả bộ ngắm hoa sữa, nhìn hồ Gươm hay hoàng hôn Hồ Tây lộng gió, soi mấy bức tường rêu phong cỏ úa. Nhưng thật ra, mắt tôi thèm chạm vào nụ cười, thèm bắt gặp một ánh nhìn. Chỉ một khoảnh khắc ấy thôi, tim tôi lại được tưới mát, như một gã lữ khách khát khô cổ được liếm giọt sương còn vương trên lá. Tôi cười với chính mình: hóa ra ở tuổi này, người ta không chỉ thèm đàn bà, mà còn thèm cả ánh mắt biết nói, cái cười biết buông, cái dịu dàng đủ để làm ngực mình đập dồn dập như trai đôi mươi.
Rồi một chiều đầu thu, tôi gặp một người. Ngồi trên gác nhỏ, gió lùa qua song cửa, tay cầm ly Kem Dừa thơm lừng nghe thôi đã thấy ngọt ngào đến mức như đang ăn nỗi nhớ. Cô ấy nói những điều giản dị, mà sao cứ găm thẳng vào tim. Cười thì trong veo, rót nắng vàng ra bàn. Thỉnh thoảng mắt lại hoe đỏ, long lanh những giọt lệ như hạt mưa thu rơi vào lòng hồ. Ngồi đối diện nhau, tôi thấy mình vừa được thắp sáng, vừa được xoa dịu bởi mắt chạm mắt.
Có lúc, cái bản năng đàn ông trong tôi con ngựa bất kham hí vang trong lồng ngực, đòi tung vó, đòi phá rào. Nhưng thật lạ, chỉ bằng giọng nói chân thành, ánh mắt đượm buồn, cô ấy khiến con ngựa đó dịu đi, ngả đầu như chú mèo được vuốt ve. Tôi ngồi đó, bỗng thấy dục vọng không phải lúc nào cũng cần “xác thịt quấn lấy xác thịt”. Đôi khi chỉ một lời chia sẻ, một nụ cười, một ánh mắt, cũng đủ làm ngọn lửa trong tôi cháy rực mà lại hiền lành.
Cuộc sống, nghĩ cho cùng, cần có những phút giây như thế. Những phút để ngọn lửa bùng lên rồi lại được dỗ dành, để khát khao trỗi dậy rồi được ôm ấp bằng ân cần. Người ta đâu nhất thiết phải lao vào nhau, rồi kiệt sức, rồi rời xa, mới gọi là yêu. Được sống trong khoảnh khắc có ánh mắt, có nụ cười, có sự chân thành thấm đến tận xương tủy thế đã là hạnh phúc.
Nói cho tếu táo, thì dục vọng cũng giống như một anh chàng say rượu: ồn ào, hung hăng, đập bàn đập ghế. Nhưng chỉ cần một người đàn bà biết rót cho nó một ly trà nóng, một cốc nước chanh đá và nhìn vào mắt nó rồi cười, thì anh chàng đó lại ngoan ngoãn ngồi xuống, lim dim, thấy đời đáng yêu trở lại. Tôi nghĩ, thu Hà Nội không chỉ làm người ta thổn thức vì cái đẹp, mà còn dạy người đàn ông biết rằng: khát khao đâu chỉ để “được” mà còn để biết trân quý, biết giữ gìn, biết mỉm cười với chính mình trong những cơn ngứa ngáy của trái tim. Dục vọng của bản năng.
Thế đấy, mùa thu này, tôi lại thấy mình trẻ ra. Không phải trẻ để chạy nhảy, mà trẻ để dám thổn thức, dám rung động, dám thừa nhận rằng dục vọng trong tôi chưa chết. Nó vẫn ở đó, như con lửa nằm trong tro, như gã thi sĩ ngông ngênh đứng giữa phố, vừa thèm yêu vừa thèm cười, vừa muốn ôm lấy đời vừa muốn trêu ghẹo chính mình. Và chính vì thế, tôi thấy cuộc sống này… đáng sống hơn bất kỳ giá trị nào khác.