fb68
68 game bài
32win
nhà cái 789f

ST Sóng Gió Nhân Gian

Sóng Gió Nhân Gian-1.webp

01. Tên truyện:
Sóng Gió Nhân Gian

02. Thể loại:
Cao H, Sắc, Đô thị, Linh dị

03. Tác giả:
Rumtr9x

04. Tổng quát nội dung:
Thế gian bước vào kỳ mạt kiếp theo vòng xoay của Tạo Hoá, nhận thấy đó là thời cơ thống trị nhân gian đã tới nên Quỷ Vương và bè lũ tay sai quyết liệt tiêu diệt loài người và vạn vật để hòng đạt được mưu đồ đen tối. Biết được âm mưu đó của Quỷ Vương nên Thượng Đế đã sai vị anh hùng bán thần tên Gilgamesh có danh hiệu là "King of Heroes" xuống để diệt Quỷ Vương. Liệu Gilgamesh có hoàn thành nhiệm vụ mà Thượng Đế giao phó hay không? Các đồng dâm vừa đọc truyện vừa quay tay sẽ rõ. =)))))

05. Nhân vật:
Nguyễn Cao Thiên Tú

06. Lưu ý:
Câu chuyện về một thằng main là bán thần tuân lệnh Thượng đế xuống trần trừ ma tróc quỷ, tiện thể đụ vài gái đẹp. =))))​
 
Chương 01: Khởi đầu

Tại tầng trời thứ năm Dục giới có tên gọi là Hóa Lạc Thiên có lâu đài của vị Thiên Tử tên Tịnh Quang và vợ là Thiên Nữ tên Vô Ưu...

Vị Thiên Tử đã trở về lâu đài sau bao ngày bị dính deadline dự án thiết kế tòa lâu đài mới cho Thiên chủ tầng trời này là Hóa Lạc Thiên Vương, khi vừa mới đặt chân tiến về phía cổng chàng đã thấy thê tử của mình và các người hầu ra đón.

Chàng vội bước tới nắm tay vợ thân yêu của mình và nói: "Ta xin lỗi vì đã để nàng đợi lâu, Thiên chủ giữ ta bàn bạc công việc mấy tháng không cho ta về."

Gương mặt xinh đẹp trong sáng như ngọc của Vô Ưu khẽ mỉm cười nói: "Thiếp biết mà, chàng đừng tự trách mình nữa."

Chàng ôm nàng vào lòng nói: "Chỉ có nàng là hiểu ta, không như Hiểu Khê."

Vô Ưu hơi đỏ mặt lên, ngượng nói: "Chàng đừng vậy mà, những người hầu họ nghe thấy là cười chúng ta đó."

Tịnh Quang nói: "Kệ họ, ta chỉ nói điều thật lòng thôi."

Nghe những lời tâm sự ỉ ôi của cặp đôi lâu ngày xa cách khiến những người hầu đang hiện diện cũng phải bật cười.

Ôm ấp cũng lâu cũng khiến lão quản gia cũng phải giả vờ ho khiến đôi vợ chồng son cũng phải chú ý, cả hai nhận thấy hành động thể hiện quá mức nên mặt đỏ bừng vội buông ra, lão quản gia giờ mới lên tiếng: "Tôi biết ngài và phu nhân tình cảm thắm thiết còn nhiều điều chưa bày tỏ cùng nhau, vậy chi bằng cả hai hãy vào trong nghỉ ngơi rồi tâm sự tiếp."

Tịnh Quang cười nói: "Lão nói chí phải."

Vô Ưu tiếp lời: "Vậy nghe theo lời ông vậy."

Thế rồi, đôi vợ chồng son cùng những người hầu và quản gia đi vào trong lâu đài.

Tịnh Quang tắm rửa xong cảm thấy tinh thần phấn chấn đầy sảng khoái, chàng về phòng của hai vợ chồng thì chàng thấy vợ mình đã cởi áo ngoài ra từ lúc nào, hai bờ vai trần nõn nà cùng khoảng trắng ngần trước ngực nàng lấp lóa hiện ra.


Tịnh Quang cười nói: "Nàng muốn gì đây?"

Nàng cười áp sát vào chàng hơn: "Chàng ơi, lâu rồi không được gặp nhau khiến thiếp... chúng ta cùng làm tình nhé?"

Tịnh Quang chỉ vào cái bụng mình, nói: "Ta đang đói, sức đâu đụ nàng."

Nghe phu quân nói vậy khiến nàng cười khanh khách: "Xin lỗi chàng, thiếp quên là chàng vừa mới trở về, chưa có miếng cơm trong bụng lấy đâu ra sức chiều thiếp."

Nói rồi nàng búng tay một cái thì một chiếc bàn bày biện rượu và một số đồ ăn cùng hai chiếc ghế hiện ra. Vô Ưu khẽ dìu chàng ngồi xuống ghế rồi nàng cũng ngồi xuống bên cạnh, thân hình mềm mại của nàng áp vào khiến chàng cảm thấy có luồng điên lạ chạy suốt cơ thể chàng. Vô Ưu khẽ rót rượu ra hai chiếc chén nhỏ xinh rồi âu yếm nâng mời chàng. Sau khi cạn chén, chàng thấy người bừng bừng. Nhìn sang bên cạnh, thê tử đã cởi nốt chiếc áo còn lại từ bao giờ, trên người nàng chỉ còn chiếc yếm đào đỏ thắm, trong ánh nến lung linh, chiếc yếm đỏ cùng làn da trắng nõn của nàng tương phản nhau tạo nên một cảm giác thật hấp dẫn. Nàng nâng cánh tay ngà ngọc mời phu quân mình: "Chàng ơi, chàng ... uống với thiếp một chén nữa."

Tửu lượng rất khá nên sau vài mấy chục chén, đầu óc chàng đã mụ mị, mọi vật xung quanh chàng trở nên mờ ảo, hư vô nhưng vợ chàng thì vẫn rõ mồn một những nét đẹp quyến rũ trước mặt chàng.

Tịnh Quang lè nhè: "Hiền thê, ta ... ta ... mời nàng một chén."

Vô Ưu dìu phu quân đứng lên rồi ép chàng uống một chén nữa và cùng cạn chén với chàng. Quang chợt nhận ra chiếc quần gấm đã được vợ chàng cởi ra rồi, nàng chỉ còn bận một chiếc quần lụa trắng mỏng dính. Gió ở ngoài thổi vào trong phòng của hai vợ chồng khiến cho chiếc quần mỏng dính sát vào da thịt nàng, làm hiện lên như in cặp đùi thon thả, làm nổi bật cái tam giác ở giữa cơ thể người con gái khiến Tịnh Quang nhìn không chớp mắt, mặt chàng như ngây ra trước vẻ đẹp quyến rũ đó.

Vô Ưu mỉm cười thỏ thẻ: "Để thiếp hầu chàng đi nghỉ nhé."

Rồi nàng dìu phu quân mình về giường, khẽ đặt chàng nằm xuống rồi bằng những động tác nhanh nhẹn, nàng cởi hết quần áo của chàng ra rồi áp cái thân thể tuyệt mỹ của mình lên người chàng.

"Chàng cho thiếp nghỉ cùng chàng nhé?" Tiếng Vô Ưu dịu dàng bên tai Tịnh Quang.

Chàng mơ màng nhìn lên nói: "Sao em nói vậy? Mình là vợ chồng mà." Rồi Quang vòng tay ôm lấy vợ mình thốt lên: "Ôi, nàng đẹp quá!"

Tay chàng lần ra sau lưng, loay hoay một cách vụng về một lúc thì chiếc yếm đỏ rơi xuống, hai bầu vú trắng nõn nà, trắng đến nhức mắt lồ lộ trước mắt Quang. Tay chàng vuốt ve làn da mịn màng, chạm vào hai bầu ngực căng cứng, mát lạnh khiến chàng khẽ rụt tay về rồi lại ngập ngừng ve vuốt tiếp hai cái núm đỏ thắm đang săn cứng lên trong tay chàng. Vẻ ngây thơ trong những cử động của phu quân khiến Vô Ưu càng thêm kích thích, nàng thì thào phả hơi thở đầy dục tình vào tai chàng: "Phần dưới, ở phía dưới chàng ơi."

Như có ma lực thúc đẩy, tay chàng trườn xuống phía dưới, kéo chiếc quần lụa mỏng dính xuống và chàng khẽ kêu lên một tiếng khi nhìn thấy cái góc gợi tình nhất của người con gái đã lồ lộ trước mắt mình. Thân hình Vô Ưu uốn éo, cử động nhịp nhàng theo những vuốt ve, âu yếm của chàng, vẻ dạn dĩ của nàng khiến Quang cũng cảm thấy thế sau nhiều tháng chung gối với nàng. Chàng khẽ lật ngửa thân thể trần trụi mịn màng của nàng ra giường rồi chồm mình đè lên cái thân thể thơm tho, mát rượi đấỵ. Chàng như thấy có một ngọn lửa đang rực cháy ở cái vật đàn ông của chàng, nó như căng lên, như muốn nứt ra, như có lửa đốt từ bên trong.

Bàn tay mát lạnh của Vô Ưu khẽ nắm lấy cái vật giữa đùi chàng, xoa, miết nhè nhẹ lên nó trong khi bàn tay kia của nàng vít đầu chàng xuống áp vào hai bầu vú căng mẩy của mình. Chàng như mê đi, chàng say sưa nắn bóp hai bầu vú trong tay mình, đưa miệng ngậm lấy hai cái núm đỏ căng cứng trên cặp vú, rồi miệng chàng lướt đi trên khắp cơ thể nàng, lần xuống nơi kín đáo nhất, gợi tình nhất của người con gái, áp đôi môi thèm khát của mình vào đó.

Đến khi cả hai người đều lên đến tột đỉnh của sự kích thích rồi chàng mới áp thân hình của mình lên che kín cái thân hình trần trụi ở dưới, đưa dương vật của mình vào sâu trong âm đạo của nàng, nhấn mạnh, nhấn mạnh,.. thân hình nàng cũng cử động cùng nhịp với sự lên xuống của cơ thể chàng, hai thân hình cùng chuyển động, chuyển động rồi đến khi tinh khí của chàng truyền hết sang người nàng, cả hai mới đê mê, rã rời buông nhau ra, cùng ngủ thiếp đi.

Tờ mờ sáng hôm sau, Tịnh Quang thức giấc, chàng nhìn qua thấy thê tử Vô Ưu đang say sưa ngủ, thân hình lõa lồ của nàng lồ lộ trước mắt chàng, xung quanh là yếm, áo quần của hai người rơi vãi lung tung.

Nàng bỗng hé mắt tỉnh dậy, giọng nàng như chim hót buổi sớm: "Chàng đã dậy rồi ư? Chàng yêu thiếp đi nào."

Rồi vòng tay ngà ngọc của nàng lại kéo chàng nằm đè lên thân hình tuyệt mỹ của nàng, dục tình trong người chàng lại được đánh thức dậy, dương vật chàng lại len lỏi chui vào bên trong âm đạo của nàng, cả hai cuồng nhiệt gắn chặt vào thân thể nhau, mê mẩn trong cơn sóng thần của sự ân ái.

Sau khi thỏa mãn, Vô Ưu khẽ ngồi dậy, nàng lấy lược chải tóc, rồi cả hai cùng mặc quần áo vàọ. Nàng âu yếm nói: "Bây giờ chúng ta phải sửa soạn để chuẩn bị chầu Đấng Đại La Thiên Đế rồi."

Chàng ngạc nhiên: "Nàng nói là Đấng Chí Tôn à?"

Nàng mỉm cười gật đầu, Tịnh Quang hỏi: "Thế có chuyện gì mà Đấng Tạo Hóa cho vời chúng ta?"

Nàng trả lời: "Thiếp cũng không rõ, lúc chàng bận rộn dự án với Thiên chủ không có ở nhà thì có Pháp chỉ của Đấng Chí Tôn đòi gấp chúng ta đến diện kiến Ngài, ắt hẳn có chuyện gì hệ trọng lắm."

Nghe thê tử nói xong, khiến chàng trầm ngâm một lúc suy nghĩ: "Chuyện gì nhỉ?"

Vì Pháp chỉ đã ban ra nên vợ chồng son không thể không tới điện Linh Tiêu diện kiến Ngọc Đế...​
 
Chương 02: Chuẩn bị chuyển sinh

Tại điện Linh Tiêu thuộc tầng trời Đại La...

Hai vợ chồng Tịnh Quang và Vô Ưu đến chầu Đức Chí Tôn, vừa mới vào điện cả hai thấy Đấng quyền uy vô thượng đang ngự trên ngai thất bảo được bệ đỡ tòa liên hoa vàng kim, xung quanh là chư Thần Thánh Tiên Phật đang đứng hầu Ngài. Hai vợ chồng vội phủ phục quỳ xuống hành lễ và xưng tụng công đức Chí Tôn, rồi Ngài ra dấu miễn lễ cho họ, vợ chồng tạ ơn rồi mới đứng dậy.

Tịnh Quang thưa: "Bạch Đấng Tạo Hóa, có chuyện gì khẩn cấp mà Ngài cho gọi gấp chúng con thế ạ?"

Chí Tôn dùng đại ngôn phán rằng: "Cõi thế gian đã bước vào thời kì kiếp mạt, cơ tận diệt đang sắp xảy đến với chúng sinh, Quỷ Vương thì lại nhân cơ hội đó nhập thế đánh phá chúng sinh khiến cho loài người điên đảo vọng tưởng, mục đích của nó là muốn cơ tận diệt sớm đến nhanh để diệt loài người. Ta vì không nỡ thấy cảnh nhân sinh lầm than nên đã lệnh cho Gilgamesh chuẩn bị đầu kiếp xuống cõi đó để ngăn chặn âm mưu của con Quỷ đó."

Nghe xong, Tịnh Quang và Vô Ưu ngạc nhiên, Tịnh Quang thưa: "Chuyện cõi nhân gian sắp bị tai kiếp vợ chồng con có nghe qua, nếu Đấng Tạo Hóa đã định sẵn người rồi sao lại vời chúng con đến ạ? Quả thật chúng con còn mơ hồ, kính mong Ngài khai trí."

Chí Tôn phán: "Vì ta muốn hai ngươi giúp đỡ Gil."

Hai vợ chồng thưa: "Giúp đỡ hắn bằng cách nào ạ?"

Phán: "Hai người chuyển sinh xuống trần làm cha mẹ của hắn là được."

Tịnh Quang và Vô Ưu bất ngờ, Chí Tôn giải thích: "Vì để đảm bảo Thần lực của Gil không bị mất đi sau khi chuyển sinh xuống trần nên ta mới phải chọn người có gốc là Thần Tiên làm cha mẹ của hắn mới bảo đảm được chuyện đó chứ nếu để Gil chuyển sinh vào người trần bình thường e là hắn sẽ mất đi Thần lực thì chuyện sẽ hỏng bét, do vậy ta mới đặc biệt triệu kiến các ngươi để hỏi ý các ngươi thế nào?"

Vô Ưu đáp: "Bẩm Đấng Tạo Hóa, nếu được góp một phần sức có thể đẩy lùi âm mưu của con Quỷ ấy thì con và phu quân con không tiếc thân mạng."

Nói rồi nàng và chồng nàng quỳ xuống cúi đầu phục chỉ. Chí Tôn thấy thế rất vui, Ngài phán: "Tốt, tốt lắm, mau đứng dậy!"

Cả hai vợ chồng đứng lên, Ngài nói tiếp: "Phu thê các ngươi hãy cố gắng làm tốt nhiệm vụ. Xong việc ta sẽ ban thưởng và xét phong."

Cả hai tạ ân, nói: "Chừng nào chúng con mới xuống hạ giới ạ?"

Chí Tôn phán: "Ba ngày nữa cả hai sẽ chuyển sinh xuống trần và đừng lo lắng mọi chuyện đã có ta bảo hộ hai ngươi."

Hai vợ chồng thưa: "Chúng con cảm tạ ân đức của người!"

Rồi cả hai vợ chồng từ tạ Chí Tôn rồi rời khỏi Linh Tiêu điện quay về nơi cư ngụ của mình.

Về đến lâu đài, hai vợ chồng về phòng ngủ để giải tỏa cảm xúc. Tịnh Quang vội đóng cửa phòng và kéo cái quần của mình xuống, dương vật được giải phóng và chĩa thẳng vào người của Vô Ưu một cách gợi dục. Vô Ưu biết mình phải làm gì để chàng sướng, nàng chậm chậm tiến lại đưa tay cầm lấy dương vật của chàng, hôn chàng một cách mê say. Cả hai tiến lại giường như một quán tính, phu quân nàng nằm xuống chỉa thẳng dương vật, nàng từ từ đưa lưỡi liếm xung quanh bụng và bên ngoài dương vật của chàng. Nước từ lỗ nhỏ trên đầu dương vật tiết ra một lúc một nhiều, Vô Ưu nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm hết và nuốt vào trong miệng một cách đầy hưởng thụ. Nàng bắt đầu đưa răng cạ nhẹ vào quy đầu dương vật, làm Tịnh Quang tê dại, đau rĩ, và sung sướng.

Chàng kêu lên: "A... ta sướng quá hiền thê ơi."

Sau nhiều lần ngậm mút dương vật chàng, nàng đã biết dùng lưỡi của mình hoàn hảo hơn, liên tục đưa lưỡi qua lại trên đầu dương vật, lúc đút sâu vào miệng, lúc lại kéo ra sụt lấy nó, chừng được năm phút, chàng đã xuất tinh đầy miệng của nàng một cách thỏa mãn rồi.

Sau khi xuất tinh, Tịnh Quang nằm ôm vợ một hồi thì đầu dương vật lại chĩa thẳng vào phía sau mông của nàng từ khi nào cũng chả hay.

Chàng bắt đầu kéo quần của nàng quăng xuống giường để dương vật của mình cạ thẳng vào mông nàng, chàng cũng cởi luôn áo của nàng chỉ chừa lại trên người nàng chiếc yếm đào màu trắng trong suốt che chắn thân thể nõn nà của nàng, chàng có thể thấy hai bầu vú căng tròn đang phập phồng theo hơi thở của nàng đang ẩn giấu dưới yếm đào mỏng manh ấy.

Tịnh Quang luồn tay dưới yếm đào mò vú nàng bóp thì miệng chàng vừa hôn vừa di chuyện lưỡi mình lên khắp lưng của nàng, nàng khẽ rên nhẹ, sau đó chàng kéo hai tay nàng lên trên và giữ chặt, chàng hôn lên hai nách nàng và liếm khiến nàng cười rên: "Nhột thiếp!"

Bỗng có tiếng thị nữ của vợ chàng cất lên bên ngoài cửa: "Thưa chủ nhân, lão quản gia có chuyện cần nói với người ạ!"

Hai vợ chồng tụt hứng, Tịnh Quang đáp: "Được rồi Tiểu Như, em nói với lão một lát ta sẽ ra ngay."

Nàng thị nữ tên Tiểu Như cất tiếng "Dạ" một tiếng rồi lui bước.

Chàng Thiên tử mặc lại quần bèn ra xem chuyện gì. Một lát sau, chàng quay lại về phòng thì thấy hiền thê xinh đẹp trần trụi lõa thể đang nằm đợi chàng, chiếc yếm đào đã được nàng cởi bỏ sang bên. Chàng cởi bỏ chiếc quần ra và tiến lại phía nàng, chàng đưa tay bóp hai bầu vú trắng nõn đang căng nọng kia, miệng chàng và nàng lại hôn nhau say đắm.

"Chụt... Chụt... Chụt..." Âm thanh đó phát ra tầm được mười phút.

Và chàng bắt đầu cuối người xuống phía mu âm hộ của nàng, nó đang khá ẩm ướt sau khi chàng kề cái lưỡi vào mép thịt đã cảm nhận dòng nước tuôn ra từ đây. Mùi thơm từ âm hộ của nàng làm chàng mê mệt vậy.

Tịnh Quang đưa lưỡi di chuyển vào phía trong âm đạo của Vô Ưu nhưng chỉ được chút ít, miệng chàng mút âm hạch vào miệng và lưỡi đá qua lại âm hạch nằm tuốt phía trên cùng.

Tiếng rên của nàng một lúc một lớn hơn: "Ứ... Ứ..."

Nàng rên lên: "Thiếp sướng quá... thiếp nứng quá chàng ơi..."

Lời nói ấy của vợ chàng làm như tiếp thêm sức lực để chàng làm nàng sướng hơn nữa...

Vô Ưu rên: "Thiếp... nứng..."

Chàng vẫn cứ liên tục bú và liếm âm đạo nhỏ bé kia một cách đầy nâng niu hơn bao giờ hết. Được chừng vài phút thì tiếng nàng phát lên: "Đút vào đi chàng... thiếp chịu... hết nổi rồi... Ứ... Ứ..."

Chàng vẫn cố làm cho nàng mê man thêm tí vài phút nữa, rồi chàng banh hai chân ái thê ra một tí để nhét dương vật của mình vào bên trong cái lỗ âm đạo ẩm ướt đó, đúng thật là âm đạo của nàng vẫn còn chặt khít, tuy nhiều lần làm tình nhau nhưng âm đạo không giãn ra nhiều. Sau khi đã đút được dương vật mình vào bên trong, chàng nhấc hai chân nàng kề lên cổ mình và bắt đầu đụ nhẹ.

Vô Ưu rên: " Ứ... ứ..."

Chàng bất ngờ nhịp nhanh hơn lúc đầu, thì tiếng rên của nàng ngày một vang lên dai dẳng hơn.

Vô Ưu: " ... Ơ... Ơ... thiếp sướng quá chàng ơi."

Hai tay chàng bợ nàng bồng dậy, để chàng có thể hạ lưng lên giường để nàng có thể ngồi trên dương vật của chàng.

Tịnh Quang: "Tới nàng đó."

Vô Ưu bắt đầu trườn lên, trườn xuống phía trên đùi phu quân nàng, đôi lúc nàng dừng hẳn lại để âm đạo của nàng nó nghỉ ngơi và xoa bóp cho đầu dương vật của chàng nữa. Nàng bắt đầu ngồi hổm lên và nhịp lên xuống, cặp mông nàng va chạm vào đùi chàng tạo ra tiếng.

"Bạch... bạch... bạch..."

Vô Ưu rên: "A... A... thiếp nứng..."

Nàng bắt đầu nhịp nhanh hơn, chàng bắt đầu có cảm giác muốn xuất tinh ra vậy, liền đưa tay giữ chặt mông nàng sát vào đùi chàng. Tịnh Quang muốn đổi kiểu khác chứ chưa muốn xuất tinh ngay lúc này đâu.

Chàng và nàng cùng nhau hạ cho nàng nằm xuống để chàng có thể nằm hẳn lên người của nàng. Tay chàng nắm lấy tay nàng, Quang đưa lưỡi liếm nhẹ xung quanh cổ và gáy tai của nàng, tay nàng nắm chặt tay nàng.

Vợ chàng cứ rên: "Thiếp sướng..."

Không muốn cho nàng cơ hội thốt ra thêm lời nào nữa, Tịnh Quang bắt đầu nhịp thẳng vào cái lỗ âm đạo kia. Tiếng nước sẹt sẹt có thể nghe thấy rõ ràng.

Vô Ưu: "Thiếp nứng... thiếp yêu chàng lắm."

Nàng đưa tay choàng qua cổ và ôm lấy chàng rất mạnh, hai chân nàng vắt chéo lên hông của chàng. Tịnh Quang như không kìm chế được những lời nói của nàng, nó làm chàng nhịp nhanh, đâm mạnh vào cái lỗ âm đạo nhỏ xíu đó hơn nữa.

Tịnh Quang rên đầy thỏa mãn: "Ta sướng quá nàng ạ!"

Hiền thê chàng cũng đáp lại: "Thiếp cũng vậy... thiếp thương chàng lắm."

Chàng bắt đầu xuất tinh ồ ạt vào sâu tận bên trong tử cung nàng và hạ người xuống đưa môi lên hôn lấy nàng ngấu nghiến. Cả hai như quay cuồng vào tình ái suốt cả một đêm. Đêm đấy chàng và nàng đã làm tình nhau tầm bốn đến năm lần. Quang còn cảm thấy xương chậu của mình khá thốn ở buổi sáng hôm sau.

Chỉ còn ba ngày nữa thôi nàng và chàng sẽ chuyển sinh xuống trần, do vậy hai vợ chồng son cứ đụ cho đã, khi chuyển sinh lúc đó chàng đã hai mươi, còn nàng mới tròn mười tám.​
 
Chương 03: Về quê ngoại

Nguyễn Lê Quang Minh nằm dài trên giường, hai tay gối dưới đầu. Tâm trạng hiện giờ thật thoải mái vì mới hoàn tất xong môn thi cuối học kì thứ tư ở Đại học A nhưng điều làm cậu vui nhất là... sự may mắn, may mắn đến mức khó tin: hôm thi môn cuối cậu ôn trúng tủ cả.

Đang mải mê suy nghĩ thì nghe tiếng mẹ cậu gõ cửa phòng: "Minh à, chuẩn bị đồ đạc xong chưa con, xe chuẩn bị đến đón rồi đó nhé."

Cậu vội trả lời ngay: "Dạ xong hết rồi mẹ."

Giới thiệu sơ qua về gia đình Minh: gia đình cậu ấy sở hữu và làm chủ một công ty lớn chuyên về kỹ thuật và công nghệ, mặt hàng sản xuất và bán là mực in tương thích các loại máy in, chuyên cung cấp cho khách hàng là các ngân hàng và công ty tập đoàn. Bên nhà nội giàu có và danh tiếng trên thương trường, dĩ nhiên cậu đúng nghĩa là một quý tử trong gia đình rồi.

Chỉ một lát nữa thôi, cậu lên xe về quê thăm ngoại. Thật ra, chuyện về thăm ngoại không phải chủ ý ban đầu của cậu mà do cha cậu bảo: "Thi xong con không đi du lịch với lớp thì tranh thủ về quê thăm ngoại con đi."

Minh "dạ" đồng ý, vả lại cậu cũng muốn về quê ít hôm, hít thở cái không khí trong lành và yên tĩnh của miền quê sông nước, coi như một chuyến đi đổi gió, và thăm ngoại.

Minh ôm giỏ đồ xuống nhà lên xe và được ông tài xế của gia đình (nghe đâu nghề tay trái kiếm thêm của ông ta là trừ tà, Minh không có mê tín dị đoan nên không rõ công việc trừ tà của ổng là làm gì).

Xe chở cậu đến tận nhà ngoại ở tỉnh X, lúc này trời còn khá sớm mới sáu giờ sáng. Ngoại cậu sống một mình. Đến nhà ngoại, thấy cửa khép hờ, Minh gọi nhưng không thấy ngoại trả lời nên không vội vào mà ra đứng nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, trước mặt cậu là con kênh chạy dài, thi thoảng có con đò chạy ngang với những tiếng rao, hơi nước dưới kênh mát lạnh, không khí buổi sáng nơi miền quê thật trong lành và bình yên, mặt trời đã ló dạng khỏi bụi tre. Minh đang mải mê nhìn ngắm, thì nghe tiếng ngoại gọi: "Thằng Minh đó hả?"

Cậu quay lại thấy ngoại, dạ một tiếng và cùng ngoại vào nhà. Thì ra khi nãy cậu gọi ngoại không nghe vì bà chơi bên nhà hàng xóm, nhà kế bên. Ở đây nhà cửa thưa thớt chứ không như trên thành phố A, hai ba chục mét mới có một căn nhà, và khoảng giữa đó thường là cái ao, hay khu vườn nhỏ trồng rau quả. Bà ngoại cậu còn khá khỏe mạnh, mấy năm không gặp trông càng phúc hậu hơn.

Minh chuyện trò cùng ngoại vài câu, mang mấy món quà biếu mẹ cậu đã chuẩn bị sẵn biếu ngoại, Minh kể chuyện thi cử của mình, gia đình mình. Sau đó ngoại bảo cậu đi nghỉ, bà đi thăm một bà xóm trên rồi về nấu cơm trưa cho cậu.

Cậu mang cái túi xách đựng đồ vô phòng đặt lên giường, giường Minh nằm được làm bằng tre, kê ngay vách tường có cái cửa sổ nhỏ nhìn ra sân sau, cửa sổ bằng gỗ đã tương đối cũ, sát cuối gian nhà ngoại, kế bên giường là cánh cửa dẫn ra gian nhà bên, và sân sau. Gọi là nhà chứ thật ra nó khá thấp và chẳng có gì, lợp mái lá, chỗ này thường là nơi chứa lúa sau khi thu hoạch của ngoại cậu. Nhà ngoại chỉ có một mình, vậy mà nhà cửa tươm tất gọn gàng đâu ra đó. Phía bên kia, ngược lại với gian nhà chứa thóc này là giàn dâu leo ngoại trồng mướp và bầu.

Dạo quanh nhà ngoại rồi cũng hết, leo lên giường, lôi đống truyện ra, chọn ngẫu nhiên một cuốn có tựa "Con đường bá chủ" của Akay Hau để đọc trong lúc rảnh rỗi giết thời gian mà thôi. Đọc một lúc Minh ngủ khi nào không hay, có lẽ do chuyến xe đêm qua làm cậu ngủ không ngon giấc, nên đọc vài trang truyện là buồn ngủ, cho đến lúc ngoại kêu cậu dậy ăn trưa.

Sau bữa trưa, Minh chào ngoại và xin phép ra ra ngoài chơi, cậu chuẩn bị sẵn đồ nghề cho buổi mò cua bắt ốc ngoài ruộng, thùng nước tưới, cây khèo cua, vợt cá và kết thúc chuyến ra quân đầu tiên với một thùng đầy cua, không có con cá nào. Sau bữa ăn tối nhà ngoại, dĩ nhiên là có thêm món cua luộc mà Minh đã bắt hồi chiều, lịch trình cho cuối ngày ngoài chuyện đi tắm và leo lên giường lấy iPhone ra chơi game một lát rồi ngủ và chẳng có gì hơn.

Phòng tắm nhà ngoại kế gần với cái phòng Minh ngủ. Miền quê người ta ăn tối khá sớm, khoảng năm giờ chiều là ăn tối và đi ngủ lúc... sáu giờ tối, nguyên nhân chính do ở quê khá nhiều muỗi, không đi ngủ sớm thì chỉ tổ làm tiệc cho muỗi xơi. Nhà ngoại cũng có cái tivi nhỏ, nhưng ngoại ngủ rồi, Minh không mở được, vì làm phiền giấc ngủ của bà.

Tắm xong cậu chui vào giường ngay, ngoại đã giăng sẵn mùng cho cậu, cậu lại mang mấy cuốn truyện đọc để buồn ngủ. Đọc một lèo hết một tập truyện, nhìn đồng hồ mới hơn tám giờ tối mà mới chỉ hơi buồn ngủ. Ở thành phố A giờ này cậu không học bài thì cũng coi tivi chứ đâu có ngủ sớm như thế. Minh nhắm mắt đợi cơn buồn ngủ, và cũng chỉ ngủ được lim dim.​
 
Chương 04: Cao Thị Mỹ Duyên

Sân sau nhà ngoại Minh và nhà kế bên chỉ là một hàng rào nhỏ, không cây cối nên cậu có thể nhìn thấy sân nhà kế bên. Có lẽ tiếng ken két vừa rồi làm cô bé phát hiện có người nhìn trộm hay sao mà nàng chạy một cách vội vã vô nhà? Minh nghĩ ngợi rồi tự trách mình nếu mở cửa nhẹ nhàng hơn thì nàng đã không phát hiện ra.

Sáng hôm sau, Minh thức dậy khá sớm, ra sân sau hít thở không khí trong lành của buổi sáng. Ngoại đã dậy và đang lui cui nấu cơm. Cậu nhìn qua chỗ cô bé tắm đêm qua, bất chợt Minh nghĩ đến việc có thể nàng đoán được mình trộm nhìn nàng tắm, việc này không hay chút nào. Nhìn dưới chân thấy cây tầm vông vừa tầm tay, nhưng hơi ngắn, chỉ khoảng 1,5m làm Minh nổi hứng đi vài bài quyền. Đi xong hai bài quyền, thấy trái xoài non phía xa, cậu nhẹ nhàng di chuyển đến làm một cú đá xoay 360 độ, trái xoài non tạm biệt cây xoài và bay đi đâu đó Minh không biết nữa.

Ngoại gọi cậu bảo đánh răng rửa mặt và sai sang bà Tư kế bên, mời bả qua ăn cơm. Minh thấy lạ thắc mắc hỏi thì ngoại bảo ngoại và bà Tư xưa nay vẫn nấu ăn chung như vậy.

Vội đánh răng rồi sang nhà kế bên, với một chút lo lắng về chuyện đêm qua, chắc chắn cô bé ở nhà bà Tư sẽ nhìn Minh bằng con mắt khó chịu. Đến trước cửa nhà, thấy một bà cụ ngồi trên ghế uống trà, Minh lễ phép thưa: "Dạ bà ơi, ngoại con mời bà qua ăn cơm ạ."

Bên góc nhà là một cô bé rất đẹp đầy diễm lệ đang ngồi đung đưa trên võng, mặc áo hai dây màu đen hở lưng và cặp vú, lộ rõ cả đầu vú đỏ hồng, làn da trắng nõn khiến Minh nhìn không rời mắt.

Nàng nhìn cậu cười bẽn lẽn, không có vẻ gì muốn ăn tươi nuốt sống Minh vì chuyện tối qua cả.

Bà Tư nói: "Ừ , cháu vào chơi đã. Bà đã nghe ngoại con kể, con về thăm ngoại lâu chưa?"

Minh trả lời: "Dạ, cháu mới đến sáng hôm qua ạ."

Bà hỏi thêm: "Cha mẹ cháu khỏe không?"

"Dạ cám ơn bà, cha mẹ con đều khỏe ạ." Cậu trả lời.

"Con về trước đi, lát bà sang ngay." Bà Tư nói.

Minh dạ một tiếng rồi xin phép bà về. Bụng nghĩ chà đúng là cô bé tối qua, xinh thật. Cậu mang thắc mắc về hỏi ngoại, bà bảo: "À con bé Duyên nó cũng như con, cha mẹ ở thành phố A, về thăm ngoại nó."

"Bên đó chỉ có mình bé Duyên thôi hả ngoại?" Minh hỏi thêm.

"Ừ, mình nó với bà Tư thôi." Ngoại nói.

"À, thì ra cô bé về thăm ngoại, chính cô bé này tắm khỏa thân đêm qua, khi nãy cô bé không có vẻ gì là khó chịu với mình cả, ngược lại là đàng khác. Như vậy, hoặc là cô bé quên chuyện tiếng ken két cửa sổ đêm qua do mình mở, hoặc cô bé nghĩ đó tiếng ma hay đại loại như vậy" Minh nghĩ.

Minh phụ ngoại đưa thức ăn lên bàn, nhà ngoại chỉ có một cái bàn duy nhất: vừa làm nơi ăn uống, vừa là bàn tiếp khách. Lát sau bà Tư cùng bé Duyên qua. Minh cũng không nói gì nhiều, và một ít không tự nhiên khi ăn cơm với người lạ, nhưng bé Duyên thì không có vẻ như thế, cô bé ngồi ăn rất tự nhiên và vô tư, thỉnh thoảng ném cái nhìn thích thú về phía Minh nữa, cậu cũng cười lại rồi cúi xuống ăn. Thái độ của nàng làm Minh khó hiểu, sao lại vui vẻ với Minh – một người nàng chưa từng quen biết? Tuy nhiên khi nhìn Duyên thì cậu có một cảm giác rất thân quen không rõ tại sao.

Sau bữa ăn, Minh thủng thẳng ra trước nhà, nhìn ngắm các con đò chạy ngang, tiếng gió nhè nhẹ, mang theo hương thơm mùi lúa chín. Phía bên kia sông, vài người đàn ông vác cuốc ra đồng...

Đang mải mê, chợt nghe tiếng gọi sau lưng: "Chào anh."

"Chào em, em tên gì?" Minh quay lại mỉm cười và hỏi lại.

"Em tên Duyên, đầy đủ là Cao Thị Mỹ Duyên, mười tám tuổi, em về quê thăm ngoại em được gần nửa tháng rồi. Hôm nay lần đầu tiên ăn cơm có anh nữa chứ mấy hôm trước, em vẫn ăn cơm với ngoại anh hoài, ngoại anh cũng ăn cơm bên ngoại em nữa." Cô bé cười đáp lại.

"Uhm, anh tên Minh, Nguyễn Lê Quang Minh, hai mươi tuổi, anh cũng mới biết đây. Ngoại em sống có một mình giống ngoại anh hả?" Minh giới thiệu về mình.

"Dạ" Cô bé đáp.

"Nếu vậy thì góp gạo thổi cơm chung tiện hơn." Rồi Minh hỏi thêm: "Em còn đi học không?"

"Dạ, em vừa mới thi tuyển sinh Đại học. Còn anh?" Cô bé đáp.

"Anh mới thi xong môn cuối học kỳ tư đại học." Cậu mỉm cười đáp cô bé.

"À." Cô bé mỉm cười.

"Hì." Minh vừa cười đáp vừa phải kiềm chế "thằng em" đang biểu tình mỗi lần cậu thấy bầu vú lớn bằng quả cam của cô bé đập vào mắt mình, có vẻ cô nàng khá thoải mái trong chuyện ăn mặc nên mới chọn bộ thiếu vải đến vậy.

Chuyện trò đến đây, cô bé lái sang chuyện khác: "Anh về thăm nội lâu không?"

"Anh không biết nữa, nhưng hiện tại anh chưa sắp xếp thời gian về lại thành phố A. Thi đại học xong, anh có nhiều thời gian rảnh mà, lát em có đi đâu chơi không?" Minh hỏi.

"Không anh, em chỉ ở nhà với ngoại thôi." Duyên trả lời.

"Em có dám ra ruộng chơi không?" Minh hỏi thêm.

"Ra một mình à, có gì vui đâu chứ, bẩn chân nữa." Nàng đáp.

"Hì, không phải ra một mình, lát trưa nay anh ra nhà ngoại anh để đi mò cua bắt ốc với anh không. Anh hỏi em có đi được không thì trưa nay anh rủ. Chứ cứ ở nhà hoài, anh sợ em buồn." Minh bày tỏ.

Nàng chỉ cười, gật đầu đồng ý.​
 
Chương 05: Lần đầu gần gũi
Minh cùng cô bé quay vô nhà ngoại, cậu gom hết mấy cuốn truyện ngôn tình đưa cho nàng. Chào ngoại Minh xong Mỹ Duyên quay về nhà. Sau bữa trưa, Minh sang nhà ngoại bé Duyên rủ, ngoại cô bé đồng ý cho đi chơi nhưng với lời dặn cô bé phải về nhà trước giờ cơm tối.

Đến nhà ngoại Minh, bé Duyên cúi đầu chào rồi Minh cùng cô bé men theo hai bờ ruộng. Mỹ Duyên thích thú trông thấy rõ, có lẽ từ hồi về thăm ngoại đến giờ nàng chẳng đi đâu chơi. Đi một lát quay lại thấy cô bé còn mãi phía sau, Minh cũng quay lại đưa tay ra để nắm tay cô bé dắt đi. Vừa chạm vào bàn tay bé Duyên một cảm giác lâng lâng khó tả, bàn tay mềm mại, da mịn màng.

Sau này, dù trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, cái cảm giác đó không bao giờ biến mất mà luôn hiện hữu bên Quang Minh bởi Thượng Đế đã se duyên vợ chồng cho cậu và bé Duyên và cả hai có với nhau bốn người con: hai trai, hai gái.

Cô bé đi chậm cũng phải, đường ruộng rất gồ ghề nên Minh dìu nàng đi. Lát sau thấy nàng có vẻ đã quen dần, Minh buông tay và nói: "Em thử tự đi xem quen đường ruộng chưa?"

Cô bé gật đầu rồi tự bước đi. Được một đoạn khá xa, cô bé quan sát phía trước, phát hiện một con cá trê khá to, nói: "Có cá phía trước anh Minh ơi."

Minh cầm cây vợt rà dòng mương, rồi cũng tóm được con cá một cách nhẹ nhàng, cậu quay lại xem cô bé, Duyên cũng đang cố bước cho nhanh cho kịp cậu nhưng không may, do vội đuổi theo cậu nên nàng trượt chân té, Minh vội lao về phía cô bé, đỡ dậy, cú ngã không làm đau gì cả, chỉ mỗi tội dơ hết cái mông quần. Thấy nàng đỏ mặt, cậu cũng an ủi: "Em không sao chứ?"

Cô bé đáp: "Em không sao, chỉ bị dơ đồ thôi."

Đi thêm một đoạn nữa, thấy có vũng nước khá sâu, chắc khoảng ngang bụng của Minh nên cậu nói bé Duyên bước xuống nhẹ nhàng, dùng nước lau sạch vết bẩn trên quần tránh sình trào lên. Duyên làm theo, nhưng khi rửa xong, đã khá sạch sẽ, cái quần lót màu trắng nhìn khá rõ làm cô bé đỏ mặt thêm.

Minh nói: "Em đừng lo, mình đi dạo thêm lát về đến nhà là khô ngay thôi."

Cô bé gật đầu. Hai người đi một hồi tới nơi đầy bãi cỏ xanh tắp không có bóng người, Minh và bé Duyên ngồi nghỉ một lát chuyện trò cùng nhau, Mỹ Duyên mở lời: "Nhà ngoại anh vui ha."

"Ừm, hồi bé khi anh học cấp hai mỗi lần về chơi, anh toàn về nhà ngoại không à, tuổi học trò ham vui mà." Minh đáp.

"Chơi ngoài ruộng vui không em?" Minh hỏi thêm.

"Vui, khi nào anh ra ruộng nữa, anh nhớ rủ em nha." Nàng vui vẻ đáp.

"Bị té vẫn vui hả?" Minh chọc.

"Hi, dơ đồ tí đâu có sao." Duyên mỉm cười.

Gió ở đây thổi rì rào mát rượi làm bé Duyên nằm xuống thiu thiu nhắm mắt. Minh nhìn cô bé sao mà đáng yêu đến vậy, thật xinh đẹp như nàng tiên trong truyện cổ tích. Quét mắt xuống phía dưới thấy hai bầu vú căng mọng dưới lớp áo đang phập phồng theo nhịp thở của nàng khiến Minh rung động. Tim cậu đập thịch, cậu hành động theo bản năng chỉ bảo, hai tay cậu nắm hai dây áo trên vai Mỹ Duyên kéo xuống bụng cô bé để lộ bộ ngực căng tròn và trắng nõn, không kiềm chế được trước vẻ đẹp trước mắt, những ngón tay cậu vân vê hai đầu vú đỏ hồng của Duyên. Như bị kích thích bé Duyên rên lên tiếng nhỏ, sau đó hai bàn tay Minh nắm trọn hai bầu vú căng mọng của Duyên mà xoa bóp khiến cô bé rên "ư... ư...", hai tay cô bé vò đầu Minh.

Cảm giác hai bầu vú Mỹ Duyên đã cứng lên cho Minh biết cô bé đã hứng tình, cậu bèn mở miệng ngậm lấy bầu vú trái của Mỹ Duyên, lần đầu tiên đươc ngậm vú của con gái mới lớn khiến Minh sướng tê người, cậu hết ngậm rồi dùng lưỡi liếm, mút như khát sữa mẹ từ vú này sang vú kia khiến Mỹ Duyên càng rên to hơn.

Quanh đây không có bóng người không sợ bị ai chú ý nên Minh càng bú hăng say hơn. Bú mút chán chê rồi, Minh hôn hít từng cm cơ thể nàng cho tới vùng bụng nàng, kéo giơ hai tay Duyên lên cậu liếm da thịt ở nách cô bé khiến nàng cười khúc khích vì nhột, tính kéo tay xuống không cho Minh liếm nữa thì bị cậu giữ tay Duyên chặt quá nên cô bé đành chịu nhột.

"Nhột... em nhột... anh đừng liếm... nữa..." Cô bé hổn hển đáp.

Nghe lời, Minh chuyển sang bú mút tiếp hai bầu vú Duyên khiến nàng rên tiếp đầy thỏa mãn. Tay Minh lần mò xuống chỗ quần cô bé, còn chút ý thức sót lại giữa cơn đê mê quay cuồng, nàng giữ tay Minh lại nói: "Đừng anh, đây chưa phải là lúc, với lại em chưa sẵn sàng cho chuyện đó."

Thấy Mỹ Duyên có vẻ cương quyết nên Minh nghĩ thế này cũng đủ rồi nên nghe theo ý nàng. Cậu chỉ nói: "Anh xin lỗi, do anh không kiềm chế được vì em xinh đẹp quá."

Cô bé mỉm cười dịu dàng, ngón tay thon đưa lên búng mũi cậu, nói: "Giờ em mới biết anh là đồ dê xồm, tưởng là thanh niên nghiêm túc ai dè anh lợi dụng người ta thiu thiu ngủ lén cởi áo em để bú vú."

Minh ngượng đỏ mặt đáp: "Anh xin lỗi, anh không cố ý."

Mỹ Duyên vừa nói vừa kéo hai dây áo lên trên vai: "Em biết mà, tuổi tầm này đàn ông các anh thích tìm hiểu khám phá."

Nghe bé Duyên nói xong khiến Minh hơi ngạc nhiên, cô bé này quả thật... Lúc này Minh mới để ý mùi hương từ da thịt cô bé toát ra rất thơm khiến cậu cũng lạ lùng.

Chỉnh lại bộ đồ xong sau cô bé nói, giọng có vẻ chậm rãi: "Em có việc muốn nhờ anh."

"Việc gì, em nói đi." Minh nói.

"Nếu anh không đồng ý, thì quên chuyện này đi nha, coi như em chưa nói gì." Cô bé chưa vội trả lời, mà ra điều kiện.

"Ừm, anh đồng ý. Nếu trong khả năng của anh, chắc chắn anh sẽ giúp. Chuyện gì, em nói đi." Minh đáp.

"Em... em muốn nhờ anh một việc, từ chín giờ tối, khoảng nửa tiếng là xong." Nàng ấp úng.

"Uhm, nhưng là việc gì." Minh hỏi thêm.

"Em muốn anh canh cho em... tắm." Cô bé trả lời.

Nghe đến đây, bụng cậu mừng rơn, nhưng làm bộ hỏi: "Chuyện đó anh làm được, nhưng anh thắc mắc sao em không tắm sớm hơn. Phòng tắm nhà ngoại em ở đâu?"

"Ngoại em không có nhà tắm. Còn tắm sớm hơn, người ta thấy sao?" Cô bé đáp.

"Vậy mấy hôm trước ai canh cho em tắm?" Minh hỏi.

"Có ai đâu, em tắm một mình thôi. Giờ có anh, em muốn nhờ anh." Duyên nói.

"Tối qua em bị một phen hú vía, đang tắm em nghe tiếng cót két, làm em sợ quá, vội chạy vào nhà." Nàng nói thêm, cũng may bé Duyên không nghi ngờ gì cậu.

"Nghĩa là em sợ ma hả?" Minh hỏi.

"Ừm." Mỹ Duyên gật đầu.

"Hì, được, tối nay anh canh cho em tắm. Thật sự anh không tin có ma, nhưng nếu có, anh nói thật chứ mười con ma anh còn bẻ cổ cái một nữa là." Minh cười nói.

Mỹ Duyên lấy smartphone ra coi giờ, đồng hồ cậu nhanh hơn giờ cô bé hai phút. Nàng yêu cầu Minh chỉnh lại và đề nghị cậu có mặt chỗ lu nước, sân sau nhà ngoại cô bé lúc 20 giờ 55 phút.

Minh đồng ý, rồi quay vô nhà ngoại. Ngoại đã chuẩn bị sẵn phần cơm trên bàn cho Minh, cậu ăn xong rồi đi tắm và lên giường, miên man suy nghĩ không biết lát cô bé có khỏa thân tắm hay không? Suy nghĩ miên man không tìm ra câu trả lời, Minh lại lôi truyện "Con đường bá chủ" ra đọc tiếp mong sao thời gian qua mau đến giờ đã hẹn.​
 
Chương 06: Đêm hè thơ mộng

Rồi cái giờ ấy cũng đến, Minh nhẹ nhàng chui ra khỏi mùng, đi ra sân sau, đi tiếp về phía bờ ruộng, bọc lên sân sau nhà ngoại cô bé. Cậu ngồi gọn dưới hiên lò sấy lúa nhà ngoại nàng, trước mặt Minh là hai cái lu nước lớn, nơi hôm qua cậu thấy Mỹ Duyên tắm. Vị trí này khuất tầm mắt cánh cửa dẫn ra sân sau nhà ngoại cô bé, nếu có bất trắc, ngoại của nàng ra đến chẳng hạn, cậu chỉ cần một cú phóng men theo bờ ao là biến mất dạng. Ngồi một lúc thì nàng cũng đi ra, tay cầm thau nhựa nhỏ nhắn tiến về phía Minh.

Thấy cậu, nàng mỉm cười hỏi: "Anh đợi lâu chưa?"

"Anh chỉ mới đến thôi." Minh trả lời.

Nàng đưa cậu cái tô cũ kỹ, trong tô có một ít lá cây mà Minh không biết tên. Cậu hỏi, nàng cũng không biết, ngoại đưa cho nàng xài thôi kêu cậu đốt lên cho khỏi muỗi.

Minh lui cui đốt đống lá cây trong tô, đôi mắt vẫn dõi theo Mỹ Duyên đang trút bỏ quần áo trên người ra tắm. Đốt xong, cậu nghe tiếng xối nước của nàng. Trước mặt cậu là một thiếu nữ lõa thể, trên người không một mảnh vải, thân hình nàng tuyệt đẹp. Bé Duyên đứng sát lu nước, khỏa thân vô tư tắm như chốn không người. Minh không chớp mắt trước vẻ đẹp của cô bé, cặp mông tròn trịa và đầy đặn, hai bầu vú căng phồng tràn trề sức sống mà cậu đã được bú mút hồi chiều.

Lúc này Mỹ Duyên mới hơi nghiêng người về phía cậu. Nàng múc nước vào thau nhựa và tiến về chỗ Minh ngồi, cậu phát hiện phần âm hộ nhỏ không có đến một sợi lông nào nhẹ nhàng ngồi gần bên cậu kỳ cọ tay chân. Nàng nói: "Em có một sở thích rất lạ, là thích tắm lộ thiên, bản thân em, em cũng không cưỡng lại được. Từ khi về đây, tối nào em cũng tắm như thế này, mặc dù rất sợ ma. Tối qua em bị một phen hoảng hồn, em không thể tắm sớm hơn, vì sợ người ta nhìn thấy."

Minh chả dại gì tiết lộ tiếng cót két đêm qua là do cậu gây ra.

"Chứ anh nhìn thấy thì không sao hả?" Minh vừa cười vừa chọc nàng.

"Xí, có sao là em méc ngoại anh ngay, tội nhìn con gái tắm. Vả lại, em biết nếu có ma, anh đủ sức vặn cổ mười con ma." Nàng nói thêm.

"Anh nói thế em tin à, lỡ anh nói giỡn thì sao?" Minh nói.

"Tin chứ, sáng sớm nay lúc đang đánh răng, em thấy anh múa võ mà. Anh đá trái xoài đẹp thật, lúc nào rảnh biểu diễn lại cho em coi nha." Nàng cười.

Minh chỉ phì cười, thì ra nàng biết cậu có võ, tin tưởng cậu đàng hoàng, nên mạnh dạn nhờ cậu trông chừng cho cô bé tắm đêm.

"Khi nào anh về thành phố A thì thôi, chứ nếu anh còn ở lại, tối nào cũng như thế này được không anh?" Nàng ngắt dòng suy nghĩ của cậu.

"Uhm, được chứ, vậy tiện cho anh hơn, như hôm qua, phải ngủ sớm anh thấy khó ngủ quá." Cậu nói.

"Anh còn thắc mắc gì nữa không?" Nàng hỏi.

"Thật ra thì còn, nhưng nó thuộc về em, anh nghĩ không tiện hỏi." Minh ngập ngừng.

"Anh cứ hỏi đi." Lúc này nàng đã ngưng kỳ cọ chân tay rồi cô bé ngồi xổm giống cậu, hai tay chắp lên đầu gối, mặt xoay về phía cậu.

"Vậy anh thắc mắc nhé. Phụ nữ đến tuổi dậy thì, em biết đó, cơ thể họ có hai vị trí biến đổi theo, nhưng em chỉ có một." Minh nêu nghi vấn.

"Anh thấy rồi à?" Bé Duyên cười cười.

Minh phì cười: "Em không mặc gì đứng trước mặt anh, dĩ nhiên là anh thấy chứ."

"Thật ra em cũng như bao người con gái khác. Lúc đầu em cảm thấy không thoải mái, nên em dùng loại thuốc bôi mẹ đưa cho, thoa lên nó không mọc nữa, thuốc đó mẹ em nhờ mua ở nước ngoài." Duyên nói.

"Anh còn thắc mắc gì không?" Nàng hỏi thêm.

"Có, anh thắc mắc sao em đẹp như tiên vậy?" Minh nói câu này chủ ý chọc bé Duyên, mà công nhận nàng đẹp thiệt.

Đến đây cậu mới phát hiện dương vật đã cương cứng từ khi nào. Thấy cậu nói thế, nàng giả bộ “hứ” lên một tiếng rồi như sực nhớ điều gì, Duyên lấy quần áo dơ hồi chiều vô thau, nàng nói: "Anh phụ em giặt đồ nhé?"

Minh chỉ “Ừm” một tiếng, Mỹ Duyên dạn hơn, ngồi xổm quay cả người về phía cậu, cúi xuống giặt quần áo, được một lát nàng ngước lên, thấy cậu nhìn chằm chằm vào cơ thể mình. Nàng cười nói: "Nhìn gì mà khiếp thế, còn không giặt phụ em đi."

"Tại… tại em dễ thương quá. Anh giặt cũng được, nhưng anh sợ ra mồ hôi, tối khó ngủ." Minh ấp úng.

"Ra mồ hôi thì tắm tiếp, nhà ngoại anh có phòng tắm mà." Nàng đáp.

"Ừm, vậy để anh phụ em."

Nói xong, Minh ngồi sát tới, với tay cầm cái áo Duyên trong thau và giặt, tay thì giặt nhưng mắt cậu cứ nhìn chằm chằm vào âm hộ nàng. Cái thau khá nhỏ, đường kính chỉ khoảng năm tấc, nên thỉnh thoảng tay cậu chạm vào tay nàng, Minh ngước lên nhìn, chỉ mỉm cười.

"Ngoại em ngủ rồi hả?" Minh hỏi.

"Rồi, ngoại không ra đâu mà lo." Nàng ngước nhìn cậu.

"Em tắm như thế từ khi nào?" Minh hỏi tiếp.

"Em tắm từ bữa thứ hai. Hôm đầu tiên em bắt ngoại trông cho em tắm, thông thường ngoại sáu giờ là đi ngủ rồi, hôm đó bảy giờ em mới tắm, tắm mặc quần áo chẳng sạch tí nào cả, nên hôm sau trở đi em tắm trễ hơn, chín giờ, sợ ma muốn chết, ngoại em kêu em qua nhà ngoại anh tắm nhờ, nhưng em ngại, giờ có anh đến ở, em càng không nhờ được." Nàng trả lời.

"Dưới quê lạ em nhỉ, nhiều nhà chẳng có nhà tắm. Thành phố mà như thế chắc có nước ở bẩn cả tuần luôn quá." Minh pha trò.

"Ừa, thành phố A mà như thế em cũng chẳng biết sao." Nàng đồng tình.

"Có gì đâu, nếu nhà em trên thành phố A không có nhà tắm, em kêu anh đến canh, thằng nào léng phéng, anh đục cho vỡ mồm luôn." Quang Minh mỉm cười pha trò.

Nghe Minh giỡn thế, Mỹ Duyên ngước lên, “xí” cậu một tiếng, lấy tay búng vào phía cậu làm cậu bị ướt xà phòng một ít lên quần áo.

"Em làm dơ quần áo anh rồi nè, anh tắm rồi đó." Minh vừa cười vừa nói.

"Dơ thì tắm lại, đơn giản mà." Duyên nói.

Minh nói nhỏ: "Đồ anh bị ướt rồi, lát nữa về anh phải thay quần áo rồi em ạ."

"Anh bị ướt hả? Xin lỗi anh nha, em không cố ý." Lát sau nàng nói thêm: "Vậy đàng nào anh cũng ướt rồi, anh kỳ cọ cho em đi."

Minh mừng húm "ừm” một tiếng rồi tiến lại dần nàng.​
 
Chương 07: Anh giúp em tắm
Mỹ Duyên ngồi đưa lưng ra cho Minh, cậu nhìn ngắm bờ vai thon thả, làn da trắng muốt của nàng, cặp mông nửa kín nửa hở, cái khe mông mới đẹp làm sao. Cậu nhẹ nhàng múc ca nước, xối lên lưng cô bé, đặt bàn tay mình lên tấm lưng trần mềm mại, vừa nhẹ nhàng xối nước, vừa chà lưng cho nàng, một cảm giác lâng lâng đến khó tả trào dâng trong lòng cậu. Lần thứ hai trong đời, bàn tay cậu được nhẹ nhàng chạm vào cơ thể một cô bé mới lớn, trên người không một mảnh vải, lòng cậu muốn nghẹn ngào vì sung sướng.

Minh chà lưng cho nàng cũng khá lâu, chắc do bàn tay cậu thèm khát chạm vào thân thể cô bé hơn là kỳ cọ cho sạch, cậu cũng chạm nhẹ vào phần trên cặp mông tròn trịa và mát rượi của cô nàng, lúc này Minh mới phát hiện dương vật đã cương cứng tự khi nào, chắc là nàng không biết, vì ngồi xổm quay lưng về phía cậu mà. Chà lưng cho nàng xong, Minh hỏi: "Em muốn anh kỳ cho em chỗ khác không?"

Nàng ngây ra: "Anh muốn chỗ nào nữa?"

Minh nói: "Chân tay em nhé."

Mỹ Duyên gật đầu đồng ý, và quay lại về phía cậu, có lẽ nàng hơi mỏi lưng, nên đứng lên, cầm cái ghế nàng đặt sát vào thành bức tường lò sấy lúa nhà ngoại nàng rồi ngồi tựa lưng vào đó và duỗi hai chân ra cho cậu. Minh đứng dậy múc thêm nước ở lu cho vào thau, tiến lại nàng, nhẹ nhàng múc nước xối từ phần hai bầu vú nàng trở xuống, vừa xối tay cậu vừa vuốt dọc theo ngực nàng xuống, một cảm giác cực khó tả lúc đó cơ thể nàng rung lên nhẹ và đưa người tới phía trước một chút như hồi chiều.

Dưới ánh sáng lờ mờ của đêm hè miền quê, gương mặt bé Duyên đỏ ửng lên vì cú chạm ngực vừa rồi, nàng chỉ cười, hai tay nàng chống lên ghế (cái ghế gỗ Minh và Mỹ Duyên ngồi chỉ cao khoảng một tấc), bộ ngực căng mọng của nàng hơi ưỡn ra phía trước trông đầy khiêu khích, nàng bảo Minh: "Anh kỳ chân cho em đi."

Minh chỉ “Ừa" rồi cúi xuống kỳ chân cho nàng. Minh ngồi xổm, hướng vuông góc với cô bé hay chân nhỏ khép lại nhiều, chân phía kia nhô cao hơn chân trước mặt cậu chút, Minh nhìn vào phần âm hộ nhỏ, không thấy âm hộ, chỉ một phần khe rất nhỏ, vì bé Duyên ngồi khép chân mà. Nàng hỏi cậu: "Anh đã bao giờ nhìn thấy người con gái nào chưa?"

"Thấy thì thấy hoài, nhưng thấy trong tình trạng không mặc quần áo thì chưa bao giờ." Minh đáp.

"Thiệt hông?" Nàng ngạc nhiên.

"Thiệt mà." Minh trả lời.

"Thế anh nghĩ em như thế nào?" Nàng tiếp tục hỏi.

"Em đẹp lắm!" Minh vừa kỳ chân cho nàng, vừa trả lời: "Hôm qua em có nói là em có một sở thích tắm ngoài trời trong tình trạng không mặc quần áo. Anh không rành về con gái chút nào, nhưng anh tin em nói. Anh lặp lại, anh tin em rất thích, bởi thế em mới sẵn sàng khỏa thân trước mặt người con trai như anh."

"Thật ra là tại em sợ ma thôi nên mới nhờ anh thôi nhé." Mỹ Duyên bĩu môi.

"Anh kỳ cọ toàn thân cho em luôn nhé." Minh nói thêm.

"Uhm." Nàng khẽ nói.

Xong nàng ngước mặt lên trời, để mặc cho bàn tay cậu tự do mơn trớn khám phá cơ thể mình. Minh lấy thêm nước ở lu cho vào thau, xối cho nàng từ cổ xuống, vuốt nhẹ lên cổ nàng sau đó từ từ xuống ngực, đôi bầu vú của nàng căng phồng, săn chắc, cậu biết rõ ngực con gái khi căng cứng như thế là lúc họ đã khá hứng lên rồi. Minh vuốt nhẹ vú nàng, mơn trớt, vuốt ve, cơ thể nàng lúc này rung lên nhè nhẹ, Minh ngước lên nhìn, nàng đã nhắm mắt lại, cậu tiếp tục xoa nhẹ, mơn trớn xuống phần hông và bụng, rồi bàn tay lại vuốt lên vú.

Mỗi lần như thế, dường như cơ thể Mỹ Duyên muốn rung lên, nhưng cố kìm nén lại. Minh lại cúi xuống, xối lên lên đùi nàng, tay xoa nhẹ lên rồi, cô nàng vẫn ngồi khép đùi, tay cậu tiến sát vào giữa hai đùi nàng, rồi cơ thể nàng muốn rung lên lần nữa. Lúc này Mỹ Duyên đã mở mắt nhìn xuống, rồi nhìn Minh cười nhẹ, cậu cũng đáp lại nụ cười của cô bé.

Hai chân bé Duyên lúc này duỗi thẳng ra, không còn khép nữa, cậu kỳ cọ cho cô bé từ đùi xuống, xong chân này đến chân kia, sau đó vuốt nhẹ lên đùi trên. Nhìn vào phần âm hộ nàng, dưới ánh sáng nhè nhẹ của đêm hè miền sông nước, âm hộ bé Duyên hồng hào đầy khiêu khích, bàn tay tiến về phần âm hộ, cậu tính xoa lên phần mu cô bé, bèn ngước mặt lên nhìn nàng để thăm dò sự đồng ý, Duyên nhìn cậu mỉm cười rồi hai chân co lại, sau đó dạng chân ra, để lộ phần âm hộ rõ mồn một. Bàn tay cậu đặt nhẹ vào đùi trong, mơn trớn làn da mịn màng và mát rượi của cô nàng rồi từ từ tiến vào phần âm hộ, nhẹ nhàng xoa, lần này thì cơ thể bé Duyên co giật từng hồi mạnh hơn, cậu cảm nhận rõ chất dịch nhớt khắp lòng bàn tay.

Đến lúc này, Minh không thể cưỡng lại được nữa, ôm chầm lấy cơ thể cô bé, Minh hôn lên má, rồi từ từ lên đôi môi đỏ mọng đầy sức sống, Duyên cũng ôm lấy cậu, đáp lại bằng những nụ hôn cháy bỏng và điên dại… Sau một lúc, Minh từ từ buông cô bé ra. Khuôn mặt bé Duyên đỏ ửng dưới đêm hè, cậu lại tiếp tục công việc của mình, xối nước cho cô bé và kỳ cọ, lần này cậu chỉ xoa lên toàn cơ thể và bóp nhẹ lên đôi vú căng cứng và tròn trịa.​
 
Chương 08: Câu dẫn Mỹ Duyên
Minh kỳ cọ cho cô bé xong, nàng đứng dậy, với tay lấy cái khăn, xoay lưng về phía cậu. Minh nhìn cặp mông đầy khiêu khích của nàng, mạnh dạn đứng dậy ôm chầm lấy cơ thể trần truồng, hai tay vòng lên trước ôm trọn lấy hai bầu vú căng phồng, hôn lên má nàng những nụ hôn điên dại. Mỹ Duyên ngửa mặt lên đón nhận, hai người đứng quyện nào nhau, nàng từ từ xoay lại, hai tay choàng lên cổ Minh ôm chặt… hai người cứ như thế khá lâu, lúc sau cậu từ từ buông nàng ra, thật sự lúc đó do cậu không kìm nén lại được vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng.

Bé Duyên chỉ mỉm cười, ôm cậu và hôn thêm một lúc nữa. Rồi cậu buông cô bé ra, hai người họ nhìn nhau mỉm cười đầy mãn nguyện.

Bỗng Duyên nói: "Anh cởi đồ ra đi, em tắm cho anh."

Minh không thể tin được lời nàng vừa thốt ra, vội cởi bỏ bộ đồ ướt sũng trên người, Duyên kéo cái ghế nhỏ và bảo cậu ngồi để cô bé tắm cho cậu. Cô nàng múc nước xối lên người cậu, bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại vuốt ve khắp lưng, sau đó cô bé ôm lấy cậu từ phía sau, tay kia xoa khắp phần bụng và ngực, bàn tay dường như muốn tiến sâu đến dương vật của cậu nữa, nhưng có lẽ nàng chưa sẵn sàng, Minh nghe nhịp thở cô bé khá mạnh và đều…

"Em tắm cho anh xong rồi đó." Cô bé nói.

"Chưa xong mà." Minh chưng hửng.

"Phần dưới anh tự tắm đi, em chỉ tắm cho anh vậy thôi." Duyên nói.

"Tắm gì mà tắm có nửa vời." Minh chọc nàng.

"Kệ em." Duyên bĩu môi.

Lúc này, bé Duyên vẫn trong tư thế ngồi sau Minh hai tay choàng qua vai, khuôn mặt áp sát vào má cậu, hai tay Minh choàng ra sau ôm lấy mông nàng, nàng chọc lại cậu: "Nãy giờ ôm chưa đủ hả?"

"Có ôm em cả ngàn lần còn không đủ nữa là..." Minh trả lời.

"Khiếp." Nàng bĩu môi.

"Đâu phải tại anh, chỉ tại em đẹp quá chứ bộ." Minh thừa nhận.

"Vậy mai mốt thấy con nhỏ khác đẹp hơn em, anh qua ôm nhỏ đó phải không?" Nàng vặn cậu câu hỏi khó.

"Hì, anh đâu dám." Minh cười.

Hai người họ đứng lên, trao cho nhau nụ hôn lần nữa, bàn tay cậu tiếp tục vuốt ve, mơn trớn khắp cơ thể nàng, Minh ôm hôn lên đôi môi đỏ hồng của bé Duyên, bàn tay cậu vẫn xoa khắp cơ thể nàng. Dường như nàng đoán được hành động của Minh: "Em chưa sẵn sàng đâu."

"Nhưng anh đã sẵn sàng rồi!" Minh nghiêm túc đáp.

Nàng vội vàng quay lưng lại, lúc này dương vật đã cương cứng tự bao giờ, Minh tiến đến ôm nàng từ phía sau, mặc cho dương vật cậu chạm vào lưng nàng, khuôn mặt Duyên đỏ ửng vì e thẹn: "Em đã bảo em chưa sẵn sàng mà."

Minh không nói gì, nhẹ nhàng xoay người nàng lại và đặt nàng ngồi xuống, vòng tay ra sau ôm lên tấm lưng trần của nàng tiếp tục hôn. Bé Duyên trong tư thế gần như nằm, hai chân không duỗi thẳng ra mà co khép lại, bàn tay cậu từ từ vòng lên và mơn trớn khắp cơ thể nhỏ, nhẹ nhàng xoa bóp lên hai bầu vú căng mọng, rồi từ từ vuốt xuống phần âm hộ hai chân nàng vẫn khép lại như muốn kháng cự, tay cậu tiến vào giữa hai đùi, rồi từ từ Duyên cũng không khép nữa, cậu lại mơn trớn âm hộ nàng, lần này cậu vuốt mạnh hơn, ngón tay vuốt sát vào âm hộ, ngay khe âm đạo của nàng. Bị kích thích tột đỉnh, Duyên ôm chặt đầu cậu, hôn như muốn điên dại…

Hai chân nàng gồng lên và duỗi thẳng ra, phần mông như muốn ưỡn cao hơn vì bị kích thích, tay Minh tiếp tục mơn trớn và xoa khắp vùng âm hộ. Nàng đã buông cậu ra, nằm dài trên đùi cậu đầu nghiêng hẳn về một phía và mắt nhắm nghiền, lát sau bé Duyên đưa hai tay lên che mặt, Minh nghĩ nàng mắc cỡ vì hành động mạnh bạo của mình, cậu tiếp tục mát xa âm hộ nàng nhanh hơn, lát sau cơ thể Duyên cong lên, dòng chất nhờn chảy khắp tay cậu. Thở hổn hển, nàng chồm lên ôm lấy Minh và hôn cậu mãnh liệt…

Duyên vòng ra sau, xối nước lên người Minh, hai tay vòng lên trước, chà khắp lên cơ thể chắc khỏe của cậu, bàn tay nàng rồi từ từ cũng nắm lấy dương vật cậu vuốt ve, mơn trớn.

"Nó to quá!" Vừa mân mê nàng vừa nói.

"Tại em đẹp và dễ thương quá nên nó mới thế." Minh chọc nàng.

"Hứ, mình khoan làm chuyện đó nha, to thế này chắc làm em đau." Bé Duyên có vẻ lo lắng.

"Anh nghĩ không sao đâu." Minh nói.

"Sao anh biết?" Duyên hỏi.

"Thì anh đoán thế."

"..." Duyên vừa ngẫm nghĩ vừa mân mê dương vật Minh bằng bàn tay mềm mại của nàng, mặc dù làm cậu cực kỳ sung sướng nhưng có lẽ nàng không biết cách kích thích nên khá lâu mà cậu vẫn chưa xuất tinh được.

"Em làm anh khó chịu quá, mình làm chuyện đó nha." Minh nói với giọng kiên nhẫn.

"Nhưng nó to quá, em sợ đau." Mỹ Duyên còn băn khoăn.

Minh: "Nếu có đau, anh nghĩ chỉ đau một chút thôi à."

Mỹ Duyên: "..."

"Nha em?" Minh cố thuyết phục nàng.

"Uhm, nhưng anh làm nhẹ thôi nha." Bé Duyên ngậm môi gật đầu nhẹ.

Đến đây, Minh vui mừng hết biết, tim đập thình thịch vì hồi hộp. Vậy là lát nữa thôi, cậu sẽ biết hương vị của đàn bà, và giờ đây cậu sẽ chính thức trở thành đàn ông…​
 
Chương 09: Sung sướng đầu đời
Quang Minh quay vào nhà ngoại khiêng cái bàn lớn bằng gỗ gụ thường ăn cơm ra, Mỹ Duyên ngạc nhiên: "Trời, rủi ngoại anh biết thì sao?"

Minh vội đáp: "Em yên tâm, ngoại anh ngủ khò rồi, không nghe thấy gì đâu."

Minh ẵm bé Duyên lên bàn để nàng nằm xuống rồi cậu cũng trèo lên chiếc bàn và bò lên người cô bé, môi kề môi, lưỡi Minh ngoáy sâu vào miệng nàng, đón nhận hương vị ngọt ngào của người con gái…

Minh từ từ cúi xuống nhìn hai cặp vú mới lớn của nàng, ánh trăng sáng rực làm hai bầu vú bé Duyên trở nên đẹp một cách lung linh như hạt sương trong gió, nó vẫn săn chắc và đầy đặn. Lần thứ hai, miệng cậu được ngậm trọn bầu ngực mà cậu vẫn còn thèm khát, mút lấy hai đầu vú của Duyên, Minh cắn nhè nhẹ. Nàng cũng cảm nhận được điều đó và bắt đầu rên lên và thở mạnh hơn, dùng tay ấn chặt đầu Minh vào bầu vú của mình, đến nỗi có lúc cậu bị ngộp vì không thở được, cậu dùng tay còn lại mát xa âm hộ cô bé và cảm thấy nước nhớt nhớt từ khe âm đạo chảy ra ướt mấy đầu ngón tay của cậu.

Sau đó Minh liếm từ từ xuống rốn và mu âm hộ của bé Duyên, lúc này cô bé càng rên mạnh hơn, lớn hơn và dâm thủy chảy mỗi lúc nhiều hơn như mạch nước ngầm vậy, chảy thành từng dòng không ngớt làm ướt cả bàn. Minh liếm một nhát từ góc dưới lên tới đỉnh, Mỹ Duyên liền nhướn người lên hai chân kẹp chặt lại, tay nàng cố bấu víu vào chiếc bàn.

Cậu liếm lấy dâm thủy của nàng mà uống, có cái vị hơi mặn mặn đặc trưng, Minh cứ liếm lên liếm xuống khoảng chừng năm phút, vậy mà nước nhờn cứ rỉ ra hoài. Người nàng co giật liên hồi dường như nàng đã đạt được cực điểm.

Mỹ Duyên nằm xụi ra, thở hổn hển, hơi thở dồn dập nàng rên nghe ư ử. Mỗi lúc Minh mỗi nứng hơn, cậu dùng đầu lưỡi của mình mà vét hai bên môi âm hộ của nàng vì nơi đó tập trung dây thần kinh cảm giác nhiều nhất. Nàng cảm thấy khoái cảm vô cùng, Duyên nhón và rướn người theo khi lưỡi Minh rà dọc theo hai bên cánh môi âm hộ, cậu ngậm lấy cái âm hạch xinh xắn mà bú một cách say sưa rồi cắn nhè nhẹ vào cái âm hạch của nàng, Duyên rên to lên: "Em sướng quá anh ơi aaaaaaahh... uuuuhhh..."

Minh đưa lưỡi vào trong khe âm đạo nhỏ hẹp đó ngoáy ngoáy hai bên làm cho cái khe nhíu lại như muốn nuốt lấy cái lưỡi của cậu. Dương vật lúc này bự quá cỡ luôn, nước nhờn ở quy đầu bắt đầu rỉ ra Minh lấy tay thoa đều trên đầu dương vật cho nó trơn.

Cao Thị Mỹ Duyên mím môi lại đầy lo lắng khi thấy dương vật của Minh có vẻ to hơn lúc nãy khi nàng mân mê nó, rồi Minh leo lên người nàng, cầm dương vật cọ xát cái đường chẻ giữa hai môi âm hộ từ trên xuống dưới và từ dưới lên trên, cậu cọ xát tới đâu thì nàng nhón người theo tới đó, Duyên rên lên: "Đừng hành hạ em nữa anh ơi, em chịu hết nổi rồi."

Minh cứ cọ xát dương vật qua lại và nàng cứ dịch chuyển cái mông của mình để đón dương vật cậu. Minh bắt đầu ấn nhẹ dương vật vào, nhưng khổ nỗi là nó không vào được chút nào mà còn bị trượt lên trượt xuống vì khe của nàng quá nhỏ khó có thể vào được, không còn cách nào khác Minh liền khom xuống bú mút khe âm đạo của Duyên cho nước nhờn chảy ra nhiều hơn nữa rồi cậu mới hứng lấy thoa khắp dương vật của mình, nước nhờn chảy ra đọng thành vũng dưới chiếc bàn.

Tay Minh cầm lấy dương vật và bắt đầu ấn vào, cố hết sức dương vật mới chịu vào được cái quy đầu. Minh ngước lên nhìn Duyên, nàng rên lên vì sung sướng mà nước mắt cứ trào ra, trào ra mãi, chắc nàng đau lắm vì cửa động phải mở to ra để dương vật Minh mới vào được.

Lúc này máu từ bên trong khe âm đạo đang chảy ra khiến Minh không dám đưa vào sâu thêm nữa sợ nàng ngất đi, mà chỉ lắc nhè nhẹ và hẩy hẩy đợi một lúc sau khi nàng bớt đau.

Minh rút ra và cứ làm lại với cái đà đó rút ra và đút vô chỉ lọt được cái quy đầu thôi mà Mỹ Duyên rên lên như van xin, khóc nấc lên: "Em đau lắm anh à, đừng làm em đau nữa, em chịu hổng nổi đâu."

Nói thì nói vậy chứ khi Minh rút dương vật ra thì Mỹ Duyên cứ nhón theo, còn khi cậu đẩy vào thì nàng cứ hẩy lên, cứ như vậy. Minh lợi dụng lúc định rút ra rồi cậu nhẹ nhàng nâng lên, Duyên nhướn người theo cái đà nương lên thì Minh liền đẩy mạnh xuống, một tiếng "bụp" nhỏ phát ra bên trong âm đạo nàng chứng tỏ màng trinh đã bị dương vật công phá, máu từ trong âm đạo nàng chảy ra lênh láng, Mỹ Duyên khóc ré lên: "Á… a a a a a... hu hu hu… Đau quá anh ơi... hu... em đau quá..."

Minh vừa thấy tội nghiệp cho nàng vì hành động nông nỗi của mình, cậu như tỉnh lại sau tiếng khóc đó. Bé Duyên càng lúc càng khóc lớn hơn, Minh vỗ về an ủi. Nhưng dương vật của cậu không thể nào rút ra được, nó quá chật khít đến nỗi không cách nào cục cựa được khiến cậu đành ngồi chờ cho nàng hết khóc.

Tiếng khóc của nàng làm cho Minh lo sợ sẽ đánh thức hai bà ngoại của hai người dậy mất, lỡ họ mà thấy cảnh cậu đang quan hệ tình dục với bé Duyên ắt hẳn hậu quả sẽ khó lường, cậu cầu nguyện trong đầu hai bà vẫn ngủ yên giấc.

Một lúc sau Mỹ Duyên bớt đau và nín khóc. Minh lắc nhẹ tìm cách rút ra nhưng sao khó quá vì đã lỡ cho vào hết, chắc bây giờ dương vật xé rách màng trinh của nàng một cách thô bạo và tiến tận vào trong tử cung của nàng rồi. Minh cố quên đi chuyện đó để cho dương vật của cậu xìu xuống để cậu có thể rút nó ra, và cậu cũng rút ra được, dương vật nhuốm đầy máu tươi. Máu từ trong khe âm đạo nàng cứ chảy tuôn ra làm ướt cả chiếc bàn rồi, cậu liền lấy cái bịch khăn giấy trong nhà ngoại ra chùi cho nàng, phải nói máu ra nhiều thật, cuối cùng cũng xong.​
 
Chương 10: Tiếp tục đụ Mỹ Duyên
Quang Minh rời khỏi chiếc bàn tiến về phía lu nước, múc nước xối rửa dương vật của mình, còn Mỹ Duyên thì hết đi nổi rồi nên chỉ nằm có một chỗ rên hoài, chắc tại vì bên trong âm đạo còn bị đau và rát. Minh rửa xong liền trở lại lên chiếc bàn và ôm Duyên vỗ về an ủi, cậu hôn nàng và lau nước mắt cho nàng. Minh không biết nàng có sướng không còn cậu thì sướng lắm, Mỹ Duyên và cậu trần trụi ôm nhau một lúc.

Lát sau nàng đã bớt đau rát và nói Minh có thể tiếp tục, nghe xong Minh mừng lắm hôn nàng và bắt đầu làm lại từ đầu, lúc này bé Duyên và cậu làm mãnh liệt hơn, Minh hôn xuống bầu ngực, liếm và cắn nhè nhẹ hai đầu vú nàng đang nhô cao, căng cứng và đỏ hồng.

Cậu chuyển vị trí và hôn vào cửa âm đạo của Mỹ Duyên, cậu lấy lưỡi rà dọc và vét nhẹ vào hai môi âm hộ làm cho dâm thủy chảy ra nhiều hơn, lúc này dương vật của Minh đã lấy lại được phong độ, cậu bắt đầu cho nó vào khe âm đạo của nàng. Bây giờ thì dương vật to bự dễ vào hơn lúc nãy, nó đã trơn tuột hơn vì miệng âm đạo đã bị rách làm cho nó được lớn và rộng thêm, nhưng nó vẫn còn chật lắm khiến Minh cực khổ mới rút ra được.

Minh đụ rất mạnh và nàng cũng hưởng ứng tạo thành những tiếng kêu ọt ẹt ọt ẹt, hai bộ phận sinh dục của hai người chạm nhau nghe bạch bạch. Nàng thì nằm dưới nhăn mặt chịu đau bởi dương vật Minh to quá mà, hai tay nàng níu giữ hai bên hông cậu, nàng rên khẽ: "Anh... làm... nhẹ... em còn... đau rát... phía trong lắm."

Minh đang sướng đê mê nên đâu nghe được lời nàng nói, dương vật cậu đâm phát nào là quá đã phát đó, thật không thể tin nổi nàng chỉ mới mười tám tuổi. Mỗi lúc Minh tăng tốc độ rút cắm dương vật vào lỗ âm đạo của nàng nhanh hơn, cuối cùng thì cậu cũng đã thỏa mãn dục vọng của mình, cậu và Mỹ Duyên cùng đạt cực khoái một lượt.

Minh bắn nhiều lần tinh dịch nóng hổi vào sâu trong tận cùng âm đạo của nàng, âm đạo co thắt liên hồi làm cậu càng sướng thêm. Dường như không muốn buông tha dương vật của cậu, nó đã vận động hết công suất bây giờ mềm nhũn ra rồi cậu rút dương vật ra khỏi cửa động tạo thành khe hở cho tinh dịch, máu và dâm thủy trong âm đạo chảy ra hoà quyện vào nhau tạo nên một thứ đặc sệt.

Nàng mê man nói trong sự sung sướng: "Em sướng quá anh ạ, đây là lần đầu tiên em mới được tận hưởng đó."

Minh hôn lên trán nàng một cách âu yếm, cậu hỏi bé Duyên: "Em còn đau không?"

Mỹ Duyên mắt ngấn nước nhăn mặt trả lời: "Còn rát phía trong lắm."

...

Từ trên cõi Tha Hóa Tự Tại Thiên, vị vua giáp vàng nói với người yêu mình là nữ thần rằng: "Đến giờ anh phải chuyển sinh xuống trần rồi, em ở lại bảo trọng nhé, Ishtar."

Cô gái xinh đẹp khóc nói " Đừng rời bỏ em, em xin anh đó!"

Gilgamesh cười buồn "Anh cũng rất muốn, vì đây là trọng trách mà Đấng Chí Tôn đã giao phó cho anh nên anh phải hoàn thành nó. Nhưng em đừng lo, xong việc anh sẽ quay trở về mà. Vậy nên em đừng khóc nữa, được không?"

Ishtar cố gắng mỉm cười để người yêu không phải phiền lòng chỉ nói khẽ: "Một lúc nào đó em cũng sẽ xuống trần tìm anh."

Gil mỉm cười: "Em thật là... cứng đầu. Thôi anh đi đây. "

Nói rồi vị vua giáp vàng hóa thành Điểm Linh Quang bay xuống cõi trần tới chỗ cha mẹ tương lai của mình.



Mỹ Duyên thấy rõ thứ phát ra ánh sáng vàng đó từ đâu bay lại chui vào trong lỗ âm đạo của nàng còn đang mở chưa khép lại. Nàng ngạc nhiên rồi lắc đầu cho rằng mình hoa mắt do sự sung sướng đê mê tình ái mà Minh mang lại cho nàng.

Quang Minh dìu Mỹ Duyên ngồi dậy, cô bé nhìn thấy máu từ lỗ âm đạo chảy ra khiến nàng bắt đầu hoảng lên và khóc nức nở, vậy là đời con gái của nàng đã ra đi mãi mãi và nàng đã chính thức trở thành đàn bà ở tuổi mười tám, Minh ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng an ủi. Một lúc sau, nàng mới bớt khóc và cười tươi trở lại vì trong lòng nàng tin rằng từ nay cuộc đời mình sẽ giao phó cho Minh.

Rồi Mỹ Duyên nắm lấy dương vật Minh bóp nhẹ, vài giọt khí cuối cùng ướt bàn tay cô bé. Minh cúi xuống hôn lên đôi môi hồng hào đầy diễm lệ của nàng.

"Em à, mình yêu nhau nhé!" Minh thủ thỉ vào tai cô bé.

Nàng không nói gì, ôm lấy cậu, hai chân kẹp lên mông cậu và ấn xuống, trao cho cậu nụ hôn cháy bỏng, Minh hiểu hành động đó đã thay cho câu nói “đồng ý”.

Rồi Minh dìu bé Duyên đứng dậy, dùng nước lau sạch tinh khí trên người nàng. Lấy khăn lau lên cơ thể trần truồng của cô bé cho đến khi khô, trao lên môi cô bé nụ hôn lần nữa: "Chúc em ngủ ngon nhé!"

Nàng cười tươi nói: "Dạ, anh cũng vậy nha."

Rồi nàng tíu tít ôm quần áo quay người đi về nhà ngoại của nàng. Còn Minh thì lau dọn sạch sẽ xóa vết tích của trận làm tình ban nãy trên chiếc bàn kẻo sáng mai ngoại mình mà thấy thì chết. Xong xuôi, cậu về giường đánh một giấc một mạch tới sáng do quá mệt bởi làm tình với bé Duyên.​
 
anime sex
cliphot
Back
Top