Mr. Silent: “Sau tất cả… đọng lại trong anh về em vẫn là những hình ảnh và ký ức đẹp nhất!”
Sweet Candy:
- Gửi em bài “Dạ Khúc” là muốn em tự rời đi???
- Dạ Khúc rất đẹp nhưng em không tan cùng dạ khúc. Em thà là nốt nhấn cuối cùng chứ không làm tiếng đàn lặng lẽ, không ai nhớ tên.
Mr. Silent: “Anh không muốn như thế. Nhưng trong hoàn cảnh này anh không biết phải làm như thế nào
”
Sweet Candy:
Em đâu cần anh biết làm gì.
Em chỉ cần – đừng khiến em thành người tự hỏi “mình đáng giá bao nhiêu???”.
Mr. Silent: “Anh luôn trân trọng em và em để lại trong anh thật nhiều ấn tượng tốt và sâu sắc. Điều đó là vô giá em nhé!!!”
Sweet Candy:
Nếu em là vô giá - thì sao anh lại để em lạc trôi trong im lặng???
Hay vì anh chỉ muốn giữ một điều đẹp đẽ để “kể lại” sau này… chứ không đủ bản lĩnh để giữ nó bên mình???
Chính xác là…
Anh chỉ coi em như một món lưu niệm rồi cất vào ngăn kéo hoài niệm.
Vô giá với anh.
Nhưng “vô giá trị” với em - Vì em không phải là ký ức…
Em đang tồn tại ở đây…
Cùng với sự kiêu hãnh - và trái tim luôn giàu cảm xúc…!!!
Em không phải một mảng ký ức khiến anh…
Vừa muốn lãng quên - Vừa không lỡ quên
Lại không thể quên…!!!
Em cần một người đàn ông đủ bản lĩnh…
Đứng giữa sóng gió vẫn vững vàng – không trốn chạy.
Em không cần một người chỉ biết im lặng…
Chờ đợi sự thấu hiểu của người khác …
Rồi khi thất vọng lại chọn cách sống trong sự đau khổ mà bản thân tạo ra.
Nếu coi em là vô giá thì phải quyết liệt có em bằng mọi giá…
Kể cả chấp nhận phải trả một cái giá rất cao…!!!
Đừng tô vẽ cho em. Đừng cho em những ảo tưởng.
Em không cần lời nói hay - Em cần một hành động đúng lúc.
Cần một “chân tình”…
Với em, đây mới thật sự là “vô giá” …!!!
Em biết, anh chắc chắn sẽ tiếc nuối rất nhiều nếu “bỏ lỡ em”…
Chỉ bởi … anh không thể kìm được bản thân, luôn bất giác mà dõi em theo. Âm thầm… Lặng lẽ…..
Nhưng anh à…. Candy cần nhiều hơn… rất nhiều “sự im lặng để thấu hiểu” đó.
Cô ấy muốn sống trọn vẹn với sự yêu thương, trân trọng. Cô ấy thấy hạnh phúc khi được chia sẻ mọi thứ cô ấy có với những người cô luôn yêu thương.
Candy thích bản thân trở thành một “điều đặc biệt” - khi trái tim giàu cảm xúc của cô trở thành liều thuốc để xoa dịu và chữa lành vết thương của một ai đó…
Cô ấy thích cảm giác được cống hiến và thoả mãn với sự hy sinh, giúp đỡ của nình … khi nó mang lại giá trị tích cực cho bất kỳ ai mà cô ấy có duyên gặp gỡ trong cuộc đời.
Nhưng bởi vì cô luôn giàu cảm xúc, luôn tôn thờ tình yêu và lòng vị tha… nên cô sẽ bị tổn thương khi người ta dành cho cô “sự im lặng”.
Cô sẽ không mở lòng và không sống bằng bản năng nữa. Cô dùng lý trí và lời nói sắc bén của mình đặt một dấu kết thúc. Dứt khoát. Nhưng khiến người ta ám ảnh - không thể quên.
Khi Candy bản lĩnh nhất - cũng là lúc ai đó đã thật sự … “đánh mất cô”.
Sweet Candy:
- Gửi em bài “Dạ Khúc” là muốn em tự rời đi???
- Dạ Khúc rất đẹp nhưng em không tan cùng dạ khúc. Em thà là nốt nhấn cuối cùng chứ không làm tiếng đàn lặng lẽ, không ai nhớ tên.
Mr. Silent: “Anh không muốn như thế. Nhưng trong hoàn cảnh này anh không biết phải làm như thế nào

Sweet Candy:
Em đâu cần anh biết làm gì.
Em chỉ cần – đừng khiến em thành người tự hỏi “mình đáng giá bao nhiêu???”.
Mr. Silent: “Anh luôn trân trọng em và em để lại trong anh thật nhiều ấn tượng tốt và sâu sắc. Điều đó là vô giá em nhé!!!”
Sweet Candy:
Nếu em là vô giá - thì sao anh lại để em lạc trôi trong im lặng???
Hay vì anh chỉ muốn giữ một điều đẹp đẽ để “kể lại” sau này… chứ không đủ bản lĩnh để giữ nó bên mình???
Chính xác là…
Anh chỉ coi em như một món lưu niệm rồi cất vào ngăn kéo hoài niệm.
Vô giá với anh.
Nhưng “vô giá trị” với em - Vì em không phải là ký ức…
Em đang tồn tại ở đây…
Cùng với sự kiêu hãnh - và trái tim luôn giàu cảm xúc…!!!
Em không phải một mảng ký ức khiến anh…
Vừa muốn lãng quên - Vừa không lỡ quên
Lại không thể quên…!!!
Em cần một người đàn ông đủ bản lĩnh…
Đứng giữa sóng gió vẫn vững vàng – không trốn chạy.
Em không cần một người chỉ biết im lặng…
Chờ đợi sự thấu hiểu của người khác …
Rồi khi thất vọng lại chọn cách sống trong sự đau khổ mà bản thân tạo ra.
Nếu coi em là vô giá thì phải quyết liệt có em bằng mọi giá…
Kể cả chấp nhận phải trả một cái giá rất cao…!!!
Đừng tô vẽ cho em. Đừng cho em những ảo tưởng.
Em không cần lời nói hay - Em cần một hành động đúng lúc.
Cần một “chân tình”…
Với em, đây mới thật sự là “vô giá” …!!!
Em biết, anh chắc chắn sẽ tiếc nuối rất nhiều nếu “bỏ lỡ em”…
Chỉ bởi … anh không thể kìm được bản thân, luôn bất giác mà dõi em theo. Âm thầm… Lặng lẽ…..
Nhưng anh à…. Candy cần nhiều hơn… rất nhiều “sự im lặng để thấu hiểu” đó.
Cô ấy muốn sống trọn vẹn với sự yêu thương, trân trọng. Cô ấy thấy hạnh phúc khi được chia sẻ mọi thứ cô ấy có với những người cô luôn yêu thương.
Candy thích bản thân trở thành một “điều đặc biệt” - khi trái tim giàu cảm xúc của cô trở thành liều thuốc để xoa dịu và chữa lành vết thương của một ai đó…
Cô ấy thích cảm giác được cống hiến và thoả mãn với sự hy sinh, giúp đỡ của nình … khi nó mang lại giá trị tích cực cho bất kỳ ai mà cô ấy có duyên gặp gỡ trong cuộc đời.
Nhưng bởi vì cô luôn giàu cảm xúc, luôn tôn thờ tình yêu và lòng vị tha… nên cô sẽ bị tổn thương khi người ta dành cho cô “sự im lặng”.
Cô sẽ không mở lòng và không sống bằng bản năng nữa. Cô dùng lý trí và lời nói sắc bén của mình đặt một dấu kết thúc. Dứt khoát. Nhưng khiến người ta ám ảnh - không thể quên.
Khi Candy bản lĩnh nhất - cũng là lúc ai đó đã thật sự … “đánh mất cô”.
Sửa lần cuối: