- Lượt xem: 263
- Trả lời: 2
Chương 1
Chiếc điện thoại được giấu kín trong ngăn bàn làm việc rung lên, đúng ngày, đúng giờ định kỳ mỗi cuối tháng. Tiền vào tài khoản, nhưng không phải tài khoản nhận lương của cơ quan, mà là một tài khoản bí mật Hương mở ở một ngân hàng trong chuyến đi Sài Gòn cách đây mấy năm. Mở khóa điện thoại, xem nội dung chuyển tiền, Hương mỉm cười kín đáo, số tiền mới nhận được gấp đôi tiền lương hiện tại.
Bấm vội một dòng tin nhắn trên điện thoại, nội dung ngắn ngủn “OK”, rồi gửi cho một số điện thoại duy nhất có trong danh bạ, số điện thoại không được đặt tên, với mục đích duy nhất là không muốn người khác biết được chủ nhân của nó. Cất vội cái điện thoại vào rồi khóa ngăn bàn lại, mọi thao tác thuần thục, nhanh nhẹn, không một động tác thừa, cứ như đã được làm rất nhiều lần.
Hương không muốn ai nhìn thấy cái điện thoại này, đây cũng là cái điện thoại Hương có được cùng ngày khi mở tài khoản bí mật ở Sài Gòn. Cái điện thoại có giá bằng bốn tháng lương, gắn một cái ốp lưng không thể xấu hơn được nữa. Hương không muốn ai nhận ra hiệu của chiếc điện thoại, vì ai cũng biết, với khả năng của Hương, không thể mua nổi.
Sự việc như thế này diễn ra vài năm nay rồi, chỉ một mình Hương biết, và dĩ nhiên, còn một người nữa cũng biết, đó là Hùng, em rể Hương. Hùng chính là người mở tài khoản, mua điện thoại, và chuyển tiền cho Hương hàng tháng. Lý do theo như Hùng nói:
- Thương vợ thì phải lo cho cả nhà bên vợ.
Hương biết rằng mình không thể từ chối được, vì hiện tại Hương là trụ cột trong gia đình. Chồng Hương mất sức lao động mấy năm rồi, do bị tai nạn trong khi làm việc, không còn đi làm có thu nhập nhiều như xưa. Má chồng thì tuổi cao sức yếu, nói không phải xui, chứ không biết ra đi lúc nào. Con Thanh con gái Hương thì đang là sinh viên năm hai ở Sài Gòn, chỉ lo học, không đi làm thêm. Số tiền này đủ để Hương lo hết thảy mọi thứ trong nhà.
Người ta cứ nghĩ ở quê thì chi tiêu không nhiều, nên thấy một mình Hương lo toan hết mọi thứ trong nhà thì cho là Hương vén khéo, với lại chắc lương công chức cũng không đến nỗi tệ. Đâu ai biết mỗi tháng Hương phải rút thêm tiền trong tài khoản bí mật kia để chi trả nào là tiền điện, tiền nước, tiền chợ, tiền đồ dùng trong nhà, tiền vật lý trị liệu cho chồng, tiền thuốc bổ cho má chồng, tiền học cho con gái, đủ thứ hết.
Hùng là giám đốc một công ty xây dựng cỡ lớn ở Sài Gòn, năm mươi tuổi, cha mẹ mất hết, không anh em bà con, một mình lên Sài Gòn lập nghiệp, tài giỏi, phong độ, từng trải, giàu có, thành đạt. Mọi thứ tốt nhất dường như đều tập trung vào người đàn ông này. Hùng cưới em gái của Hương được năm năm rồi, em Hương giờ đã ba mươi lăm, nhỏ hơn Hương năm tuổi. Tính ra Hùng lớn tuổi hơn cả Hương, nhưng vai vế thì phải gọi Hương là chị.
Người đàn ông này có mọi thứ, làm được mọi thứ, mong muốn rất nhiều thứ. Tất cả những thứ ông ấy muốn thì ông ấy đều có được, chỉ duy nhất một điều ông ấy vẫn mong mà chưa có: một đứa con. Cả Hùng và vợ đều có vấn đề về khả năng sinh sản. Ông trời trêu ngươi là vậy, không lấy hết của ai, mà cũng không cho ai tất cả.
Bởi thế Hùng rất thương con Thanh con gái Hương. Vợ chồng Hùng rước lên cho ở chung nhà để tiện việc đi học. Con bé mới ở hơn một năm đi học, mà mỗi lần về quê, nhìn cứ như là tiểu thư con nhà thiên kim. Vậy mới thấy vợ chồng Hùng thương nó thế nào.
Bấm vội một dòng tin nhắn trên điện thoại, nội dung ngắn ngủn “OK”, rồi gửi cho một số điện thoại duy nhất có trong danh bạ, số điện thoại không được đặt tên, với mục đích duy nhất là không muốn người khác biết được chủ nhân của nó. Cất vội cái điện thoại vào rồi khóa ngăn bàn lại, mọi thao tác thuần thục, nhanh nhẹn, không một động tác thừa, cứ như đã được làm rất nhiều lần.
Hương không muốn ai nhìn thấy cái điện thoại này, đây cũng là cái điện thoại Hương có được cùng ngày khi mở tài khoản bí mật ở Sài Gòn. Cái điện thoại có giá bằng bốn tháng lương, gắn một cái ốp lưng không thể xấu hơn được nữa. Hương không muốn ai nhận ra hiệu của chiếc điện thoại, vì ai cũng biết, với khả năng của Hương, không thể mua nổi.
Sự việc như thế này diễn ra vài năm nay rồi, chỉ một mình Hương biết, và dĩ nhiên, còn một người nữa cũng biết, đó là Hùng, em rể Hương. Hùng chính là người mở tài khoản, mua điện thoại, và chuyển tiền cho Hương hàng tháng. Lý do theo như Hùng nói:
- Thương vợ thì phải lo cho cả nhà bên vợ.
Hương biết rằng mình không thể từ chối được, vì hiện tại Hương là trụ cột trong gia đình. Chồng Hương mất sức lao động mấy năm rồi, do bị tai nạn trong khi làm việc, không còn đi làm có thu nhập nhiều như xưa. Má chồng thì tuổi cao sức yếu, nói không phải xui, chứ không biết ra đi lúc nào. Con Thanh con gái Hương thì đang là sinh viên năm hai ở Sài Gòn, chỉ lo học, không đi làm thêm. Số tiền này đủ để Hương lo hết thảy mọi thứ trong nhà.
Người ta cứ nghĩ ở quê thì chi tiêu không nhiều, nên thấy một mình Hương lo toan hết mọi thứ trong nhà thì cho là Hương vén khéo, với lại chắc lương công chức cũng không đến nỗi tệ. Đâu ai biết mỗi tháng Hương phải rút thêm tiền trong tài khoản bí mật kia để chi trả nào là tiền điện, tiền nước, tiền chợ, tiền đồ dùng trong nhà, tiền vật lý trị liệu cho chồng, tiền thuốc bổ cho má chồng, tiền học cho con gái, đủ thứ hết.
Hùng là giám đốc một công ty xây dựng cỡ lớn ở Sài Gòn, năm mươi tuổi, cha mẹ mất hết, không anh em bà con, một mình lên Sài Gòn lập nghiệp, tài giỏi, phong độ, từng trải, giàu có, thành đạt. Mọi thứ tốt nhất dường như đều tập trung vào người đàn ông này. Hùng cưới em gái của Hương được năm năm rồi, em Hương giờ đã ba mươi lăm, nhỏ hơn Hương năm tuổi. Tính ra Hùng lớn tuổi hơn cả Hương, nhưng vai vế thì phải gọi Hương là chị.
Người đàn ông này có mọi thứ, làm được mọi thứ, mong muốn rất nhiều thứ. Tất cả những thứ ông ấy muốn thì ông ấy đều có được, chỉ duy nhất một điều ông ấy vẫn mong mà chưa có: một đứa con. Cả Hùng và vợ đều có vấn đề về khả năng sinh sản. Ông trời trêu ngươi là vậy, không lấy hết của ai, mà cũng không cho ai tất cả.
Bởi thế Hùng rất thương con Thanh con gái Hương. Vợ chồng Hùng rước lên cho ở chung nhà để tiện việc đi học. Con bé mới ở hơn một năm đi học, mà mỗi lần về quê, nhìn cứ như là tiểu thư con nhà thiên kim. Vậy mới thấy vợ chồng Hùng thương nó thế nào.
Chương 2
Hôm nay là thứ bảy, ngày nghỉ. Hùng tự mình lái xe chạy hơn trăm cây số về quê để rước Hương lên Sài Gòn. Mục đích là để lên thăm con Thanh mới vừa thi xong, nó không chịu về mà muốn Hương lên để cùng đi chơi, con bé giờ xem Sài Gòn là quê nó luôn rồi. Sở dĩ Hùng đi một mình là vì vợ Hùng nay đi du lịch với bạn. Hùng muốn rước luôn cả chồng Hương và bà má nhưng ai cũng yếu, lại ít khi ra ngoài, nên chỉ có Hương và Hùng chung xe.
Hôm nay Hương vẫn mặc trang phục công sở như mọi ngày, quần tây, áo sơ mi trắng, khoác vest bên ngoài, đi giày tây cao gót kín mũi, tóc bới gọn vào trong đồ cột dạng lưới có nơ màu đen. Hương thích phong cách này, nó hợp với người phụ nữ bốn mươi tuổi làm công chức, không còn trẻ, nhưng cũng chưa già. Theo Hương vẫn thường nói vui, ngoài bộ này, Hương đâu còn bộ nào khác.
Xe lăn bánh, không khí trong xe im lặng, chỉ có tiếng nhạc HongKong xưa, giai điệu trữ tình, dễ nghe, dễ nhớ, dễ truyền cảm hứng về một thời mà ai cũng phấn đấu không ngừng để vươn tới ước mơ, mà theo như Hùng nói, nó rất hợp với phong cách của Hùng. Hương chỉ im lặng ngồi nghe, không muốn nói cho Hùng biết rằng bản thân mình cũng rất thích thể loại nhạc này, tự nhiên hai người lại có điểm chung.
Trạm dừng hôm nay khá đông do là ngày cuối tuần, Hùng đang chờ tới lượt đổ xăng. Vì ngồi ghế trên nên sáng giờ Hương phải đeo dây an toàn, sợ cảnh sát giao thông phạt. Giờ xe dừng nên có thể tháo ra một chút cho thoải mái, sẵn tiện cởi cái áo vest khoác ngoài và xả tóc ra. Đây là điều mà Hương muốn làm từ sáng đến giờ, nhưng phải chờ đi khỏi quê thật xa. Hương không muốn thấy người quen ở đây, hay nói đúng hơn là Hương không muốn người quen nhìn thấy Hương lúc này. Hôm nay Hương khác hơn mọi ngày, một sự khác biệt kín đáo mà chỉ mình Hương biết, giờ là lúc cho Hùng biết.
Một mùi hương nồng nàn, sang trọng, quý phái bỗng nhiên xuất hiện trong xe làm Hùng phải chú ý. Sáng giờ Hùng có thoáng ngửi thấy nhưng không rõ lắm, giờ Hương cởi áo vest, buông tóc xuống thì mùi hương tỏa ra nhiều hơn. Hương vẫn còn đang bận rộn cài lại dây an toàn, không để ý đến anh mắt của Hùng đang nhìn qua.
Hương vừa làm tóc mới, xoăn một chút, nhuộm một chút nâu hạt dẻ, hợp với làn da trắng tự nhiên. Một ít nước hoa đắt tiền được xịt khéo léo lên phần cổ và tóc. Sợ dây chuyền bạch kim nhỏ, đính một viên kim cương lấp lánh càng làm cho cái cổ kia thêm phần thanh lịch. Cái áo sơ mi trắng tinh, vừa vặn, càng tôn lên vẻ sang trọng ngút trời của Hương. Cái nút áo thứ hai không được cài, để lộ gò ngực căng tròn, trắng trẻo, mịn màng, được bao bọc nhẹ nhàng trong một chiếc áo lót màu nude có ren đầy quyến rũ.
Khoảng khắc thiên đường đột ngột bị ngắt ngang, một bà già bán vé số dạo chìa tay gần cửa sổ, mời Hùng mua vé. Hùng giậc mình quay lại đón xấp vé trên tay bà, rút bừa vài tấm, Hương thì vẫn bình tĩnh, lấy chai nước suối che chỗ nhạy cảm lại. Bà già móm mém mỉm cười, buông một câu khiến cả hai hơi bối rối một chút:
- Chúc hai vợ chồng chiều nay trúng độc đắc nha.
Hùng kéo kính cửa sổ lên, loại kính chỉ nhìn được một chiều từ trong. Hương lấy chai nước ra khỏi ngực. Hùng tiếp tục nhìn ngực Hương, Hương thì vẫn nhìn phía trước, nhưng khóe mắt thì kín đáo dò xem phản ứng của Hùng. Không ai nói gì, chỉ ước thời gian trôi qua chậm một chút. Tiếng còi xe phía sau vang lên, Hùng giậc mình nhấn ga để tiếp tục cuộc hành trình.
Còn hơn năm chục cây số nữa mới tới nơi, xe vẫn chạy êm trên đường, thỉnh thoảng dừng đèn đỏ, không khí trong xe lúc này đã khác buổi sáng, vui vẻ hơn, cởi mở hơn, tiếng nói chuyện nhẹ nhàng êm ái không dứt. Chiếc áo sơ mi đã được cài lại kín đáo, vì sợ Hùng sẽ mất tập trung khi lái xe. Tất cả những điều này là do Hương cố tình chuẩn bị, xem như một lời cảm ơn dành cho Hùng.
Số tiền Hùng cho Hương mỗi tháng vẫn dư ra, không biết dùng vào việc gì, nên Hương xem như để dành heo đất. Thỉnh thoảng Hùng vẫn lén nhắn tin vào điện thoại kêu Hương đầu tư cho bản thân nhiều hơn, quần áo, giầy dép, son phấn, thiếu thì Hùng đưa thêm. Nhưng Hương đâu dám mua sắm gì cho bản thân nhiều, ở quê người ta để ý lắm, làm gì là cả xóm biết hết. Nhà còn chồng và má chồng nữa, ai cũng biết Hương lo cho cả nhà, tiền đâu mà còn lo cho bản thân.
Hùng cứ kêu hoài mà Hương không làm thì sợ Hùng không vui, nên sẵn dịp đi Sài Gòn lần này, Hương mới đánh bạo tự mua một cái gì đó cho riêng mình để thay đổi bản thân. Đầu tư bên ngoài không được thì mình đầu tư bên trong, khỏi ai biết, rồi tìm cơ hội cho Hùng biết sau.
Điện thoại thì đã có rồi, tóc thì cả năm nay chưa làm mới, nay đi làm chắc không ai nói gì. Hương đặt mua một bộ đồ lót cực kỳ sang trọng và đắt tiền của một thương hiệu nổi tiếng ở Sài Gòn. Lúc người ta giao hàng, Hương lo là không vừa vì thường phải thử trước mới dám mua. Mặc bộ đồ lót vào người, đứng trước gương, Hương thầm nhẹ nhõm vì khá là vừa vặn.
Người ta nói, người đẹp vì lụa, nhưng trường hợp của Hương thì ngược lại, bộ đồ đẹp phần lớn là nhờ Hương. Cơ thể Hương quá đẹp, da trắng, tròn đầy, mềm mại, ba vòng rõ ràng. Hương mặc gì cũng đẹp, từ đồ công sở, áo dài, áo thun, thậm chí đồ bộ mặc ở nhà cũ kỹ mấy, khoác lên người Hương thì đều thành tuyệt phẩm. Tạo hóa ưu ái cho người phụ nữ này rất nhiều.
Trong chuyến xe hôm nay, Hương đã hoàn thành được ý đồ của mình, cho Hùng được nhìn thấy thành quả đầu tư của Hùng, mặc dù chỉ là hở ngực một chút cho thấy áo lót thôi, nhưng như vậy cũng đủ. Không nên quá lộ liễu, Hùng sẽ nghĩ mình là người phụ nữ không đứng đắn và xuề xòa.
Hôm nay Hương vẫn mặc trang phục công sở như mọi ngày, quần tây, áo sơ mi trắng, khoác vest bên ngoài, đi giày tây cao gót kín mũi, tóc bới gọn vào trong đồ cột dạng lưới có nơ màu đen. Hương thích phong cách này, nó hợp với người phụ nữ bốn mươi tuổi làm công chức, không còn trẻ, nhưng cũng chưa già. Theo Hương vẫn thường nói vui, ngoài bộ này, Hương đâu còn bộ nào khác.
Xe lăn bánh, không khí trong xe im lặng, chỉ có tiếng nhạc HongKong xưa, giai điệu trữ tình, dễ nghe, dễ nhớ, dễ truyền cảm hứng về một thời mà ai cũng phấn đấu không ngừng để vươn tới ước mơ, mà theo như Hùng nói, nó rất hợp với phong cách của Hùng. Hương chỉ im lặng ngồi nghe, không muốn nói cho Hùng biết rằng bản thân mình cũng rất thích thể loại nhạc này, tự nhiên hai người lại có điểm chung.
Trạm dừng hôm nay khá đông do là ngày cuối tuần, Hùng đang chờ tới lượt đổ xăng. Vì ngồi ghế trên nên sáng giờ Hương phải đeo dây an toàn, sợ cảnh sát giao thông phạt. Giờ xe dừng nên có thể tháo ra một chút cho thoải mái, sẵn tiện cởi cái áo vest khoác ngoài và xả tóc ra. Đây là điều mà Hương muốn làm từ sáng đến giờ, nhưng phải chờ đi khỏi quê thật xa. Hương không muốn thấy người quen ở đây, hay nói đúng hơn là Hương không muốn người quen nhìn thấy Hương lúc này. Hôm nay Hương khác hơn mọi ngày, một sự khác biệt kín đáo mà chỉ mình Hương biết, giờ là lúc cho Hùng biết.
Một mùi hương nồng nàn, sang trọng, quý phái bỗng nhiên xuất hiện trong xe làm Hùng phải chú ý. Sáng giờ Hùng có thoáng ngửi thấy nhưng không rõ lắm, giờ Hương cởi áo vest, buông tóc xuống thì mùi hương tỏa ra nhiều hơn. Hương vẫn còn đang bận rộn cài lại dây an toàn, không để ý đến anh mắt của Hùng đang nhìn qua.
Hương vừa làm tóc mới, xoăn một chút, nhuộm một chút nâu hạt dẻ, hợp với làn da trắng tự nhiên. Một ít nước hoa đắt tiền được xịt khéo léo lên phần cổ và tóc. Sợ dây chuyền bạch kim nhỏ, đính một viên kim cương lấp lánh càng làm cho cái cổ kia thêm phần thanh lịch. Cái áo sơ mi trắng tinh, vừa vặn, càng tôn lên vẻ sang trọng ngút trời của Hương. Cái nút áo thứ hai không được cài, để lộ gò ngực căng tròn, trắng trẻo, mịn màng, được bao bọc nhẹ nhàng trong một chiếc áo lót màu nude có ren đầy quyến rũ.
Khoảng khắc thiên đường đột ngột bị ngắt ngang, một bà già bán vé số dạo chìa tay gần cửa sổ, mời Hùng mua vé. Hùng giậc mình quay lại đón xấp vé trên tay bà, rút bừa vài tấm, Hương thì vẫn bình tĩnh, lấy chai nước suối che chỗ nhạy cảm lại. Bà già móm mém mỉm cười, buông một câu khiến cả hai hơi bối rối một chút:
- Chúc hai vợ chồng chiều nay trúng độc đắc nha.
Hùng kéo kính cửa sổ lên, loại kính chỉ nhìn được một chiều từ trong. Hương lấy chai nước ra khỏi ngực. Hùng tiếp tục nhìn ngực Hương, Hương thì vẫn nhìn phía trước, nhưng khóe mắt thì kín đáo dò xem phản ứng của Hùng. Không ai nói gì, chỉ ước thời gian trôi qua chậm một chút. Tiếng còi xe phía sau vang lên, Hùng giậc mình nhấn ga để tiếp tục cuộc hành trình.
Còn hơn năm chục cây số nữa mới tới nơi, xe vẫn chạy êm trên đường, thỉnh thoảng dừng đèn đỏ, không khí trong xe lúc này đã khác buổi sáng, vui vẻ hơn, cởi mở hơn, tiếng nói chuyện nhẹ nhàng êm ái không dứt. Chiếc áo sơ mi đã được cài lại kín đáo, vì sợ Hùng sẽ mất tập trung khi lái xe. Tất cả những điều này là do Hương cố tình chuẩn bị, xem như một lời cảm ơn dành cho Hùng.
Số tiền Hùng cho Hương mỗi tháng vẫn dư ra, không biết dùng vào việc gì, nên Hương xem như để dành heo đất. Thỉnh thoảng Hùng vẫn lén nhắn tin vào điện thoại kêu Hương đầu tư cho bản thân nhiều hơn, quần áo, giầy dép, son phấn, thiếu thì Hùng đưa thêm. Nhưng Hương đâu dám mua sắm gì cho bản thân nhiều, ở quê người ta để ý lắm, làm gì là cả xóm biết hết. Nhà còn chồng và má chồng nữa, ai cũng biết Hương lo cho cả nhà, tiền đâu mà còn lo cho bản thân.
Hùng cứ kêu hoài mà Hương không làm thì sợ Hùng không vui, nên sẵn dịp đi Sài Gòn lần này, Hương mới đánh bạo tự mua một cái gì đó cho riêng mình để thay đổi bản thân. Đầu tư bên ngoài không được thì mình đầu tư bên trong, khỏi ai biết, rồi tìm cơ hội cho Hùng biết sau.
Điện thoại thì đã có rồi, tóc thì cả năm nay chưa làm mới, nay đi làm chắc không ai nói gì. Hương đặt mua một bộ đồ lót cực kỳ sang trọng và đắt tiền của một thương hiệu nổi tiếng ở Sài Gòn. Lúc người ta giao hàng, Hương lo là không vừa vì thường phải thử trước mới dám mua. Mặc bộ đồ lót vào người, đứng trước gương, Hương thầm nhẹ nhõm vì khá là vừa vặn.
Người ta nói, người đẹp vì lụa, nhưng trường hợp của Hương thì ngược lại, bộ đồ đẹp phần lớn là nhờ Hương. Cơ thể Hương quá đẹp, da trắng, tròn đầy, mềm mại, ba vòng rõ ràng. Hương mặc gì cũng đẹp, từ đồ công sở, áo dài, áo thun, thậm chí đồ bộ mặc ở nhà cũ kỹ mấy, khoác lên người Hương thì đều thành tuyệt phẩm. Tạo hóa ưu ái cho người phụ nữ này rất nhiều.
Trong chuyến xe hôm nay, Hương đã hoàn thành được ý đồ của mình, cho Hùng được nhìn thấy thành quả đầu tư của Hùng, mặc dù chỉ là hở ngực một chút cho thấy áo lót thôi, nhưng như vậy cũng đủ. Không nên quá lộ liễu, Hùng sẽ nghĩ mình là người phụ nữ không đứng đắn và xuề xòa.
Chương 3
Xe dừng trước cửa nhà, gọi là nhà cho nó nhẹ nhàng, chứ thật ra nó là cái biệt thự to đùng đùng. Bốn phía tường cao vách đứng, tách biệt với hàng xóm xung quanh, cây cối ngay hàng thẳng lối, có tiểu cảnh, có hồ nhỏ nuôi cá kiểng, có chòi hóng mát, nhà có nhiều khu riêng biệt, cảm giác như là người ta gom mấy cái nhà lại rồi cho chung vào một cái sân, còn lớn hơn cái cơ quan Hương đang làm việc ở quê.
Đứng chờ ở cửa là Thanh, con gái duy nhất của Hương, mười chín tuổi, sinh viên năm thứ hai của một trường y danh tiếng bậc nhất Sài Gòn. Con bé được vợ chồng Hùng đón từ quê lên để cho ăn học. Thanh bây giờ là dân Sài Gòn chính gốc luôn rồi, không còn thấy một nét gì của con gái ở quê nữa. Khả năng hòa nhập đến mức hòa tan của nó thật sự đáng kinh ngạc. Con bé thừa hưởng tất cả những nét trời phú của Hương, cao ráo, đầy đặn, trắn trẻo, có duyên, lại được nuôi nấng yêu thương trong một gia đình giàu sang, đầy đủ, nên nó khác biệt so với những đứa cùng trang lứa ở quê và cả ở Sài Gòn này, theo như Hùng nhận xét.
Hùng cầm lái một chặng dài nên lộ vẻ mỏi mệt, Hương khẽ nhắc Hùng đi nghỉ trước để con Thanh lo việc còn lại, dĩ nhiên, lời nhắc chỉ mình Hùng nghe thấy. Con Thanh làm hướng dẫn viên cho mẹ nó, dẫn về phòng riêng, sắp xếp đồ đạc, thay một bộ đồ khác cho nhẹ nhàng. Hương mặc một bộ đồ lụa satin màu trắng sữa, cổ rộng, ngắn tay, tóc vén cao. Con Thanh nhìn mẹ nó bước từ phòng ngủ ra, nó giậc mình, trước giờ nó chưa từng để ý, mẹ nó lại đẹp, sang trọng và quý phái đến như vậy.
Phòng khách nhà Hùng hôm nay rất sáng, dù ban ngày không bậc đèn. Không phải vì nhiều cửa sổ nên nắng tràn vào, không phải vì đồ đạc sang trọng đắc tiền, mà vì có sự hiện diện của cả hai mẹ con Hương. Hương thì sang trọng, quý phái, kiêu sa, Thanh thì tươi trẻ, giàu sức sống. Hai mẹ con có một điểm chung là hiền dịu, nền nã, ngọt ngào, ai cũng quý, ai cũng thương. Nhìn phòng khách ba người đang ngồi, người ngoài không biết, cứ tưởng một gia đình thực sự.
Con Thanh xin phép đi chơi với bạn sau khi hoàn thành nhiệm vụ của nó. Chỉ còn Hùng với Hương ở phòng khách trò chuyện. Câu chuyện của hai người không có gì khác ngoài việc hỏi thăm sức khỏe, công việc, gia đạo, hàng xóm láng giềng của nhau. Thỉnh thoảng có một vài câu hỏi liên quan đến việc kín đáo của hai người, nhưng dĩ nhiên là giọng nói sẽ được điều tiết nhỏ lại, để không ai nghe thấy, mặc dù vài người giúp việc đang loay hoay chuẩn bị đồ ở những gian nhà khác.
Đứng trước cái tủ búp phê sang trọng chứa đầy những đồ gốm sứ, cổ vật sưu tầm của Hùng, Hương thầm khen chủ nhà có khiếu thẩm mĩ, đồ đạc bên trong mặc dù nhiều thứ, nhiều loại, kích cỡ khác nhau, nhưng lại được sắp xếp một cách hợp lý, cân đối, hài hòa, không làm rối mắt người xem. Hương khom người xuống một chút để nhìn mấy cái chén cổ ở khoảng giữa tủ. Thật sự Hương không thích mấy cái chén đó chút nào, mục đích là để cho Hùng nhìn thấy phía sau cơ thể của mình thôi. Hùng đang mãi mê nhìn phía sau mông của Hương, cặp mông căng tròn, đầy đặn, lớp ren của quần lót bên trong đang lồ lộ ra bên ngoài lớp vải satin, nhìn thấy chi tiết từng đường ren. Hương lén liếc nhìn Hùng qua ảnh phản chiếu của tủ kiếng, thấy anh mắt của Hùng đang nhìn mình, Hương thầm mỉm cười kín đáo. Vậy là hôm nay, Hương đã cho Hùng nhìn thấy cả bộ đồ lót mới của mình rồi.
Đứng chờ ở cửa là Thanh, con gái duy nhất của Hương, mười chín tuổi, sinh viên năm thứ hai của một trường y danh tiếng bậc nhất Sài Gòn. Con bé được vợ chồng Hùng đón từ quê lên để cho ăn học. Thanh bây giờ là dân Sài Gòn chính gốc luôn rồi, không còn thấy một nét gì của con gái ở quê nữa. Khả năng hòa nhập đến mức hòa tan của nó thật sự đáng kinh ngạc. Con bé thừa hưởng tất cả những nét trời phú của Hương, cao ráo, đầy đặn, trắn trẻo, có duyên, lại được nuôi nấng yêu thương trong một gia đình giàu sang, đầy đủ, nên nó khác biệt so với những đứa cùng trang lứa ở quê và cả ở Sài Gòn này, theo như Hùng nhận xét.
Hùng cầm lái một chặng dài nên lộ vẻ mỏi mệt, Hương khẽ nhắc Hùng đi nghỉ trước để con Thanh lo việc còn lại, dĩ nhiên, lời nhắc chỉ mình Hùng nghe thấy. Con Thanh làm hướng dẫn viên cho mẹ nó, dẫn về phòng riêng, sắp xếp đồ đạc, thay một bộ đồ khác cho nhẹ nhàng. Hương mặc một bộ đồ lụa satin màu trắng sữa, cổ rộng, ngắn tay, tóc vén cao. Con Thanh nhìn mẹ nó bước từ phòng ngủ ra, nó giậc mình, trước giờ nó chưa từng để ý, mẹ nó lại đẹp, sang trọng và quý phái đến như vậy.
Phòng khách nhà Hùng hôm nay rất sáng, dù ban ngày không bậc đèn. Không phải vì nhiều cửa sổ nên nắng tràn vào, không phải vì đồ đạc sang trọng đắc tiền, mà vì có sự hiện diện của cả hai mẹ con Hương. Hương thì sang trọng, quý phái, kiêu sa, Thanh thì tươi trẻ, giàu sức sống. Hai mẹ con có một điểm chung là hiền dịu, nền nã, ngọt ngào, ai cũng quý, ai cũng thương. Nhìn phòng khách ba người đang ngồi, người ngoài không biết, cứ tưởng một gia đình thực sự.
Con Thanh xin phép đi chơi với bạn sau khi hoàn thành nhiệm vụ của nó. Chỉ còn Hùng với Hương ở phòng khách trò chuyện. Câu chuyện của hai người không có gì khác ngoài việc hỏi thăm sức khỏe, công việc, gia đạo, hàng xóm láng giềng của nhau. Thỉnh thoảng có một vài câu hỏi liên quan đến việc kín đáo của hai người, nhưng dĩ nhiên là giọng nói sẽ được điều tiết nhỏ lại, để không ai nghe thấy, mặc dù vài người giúp việc đang loay hoay chuẩn bị đồ ở những gian nhà khác.
Đứng trước cái tủ búp phê sang trọng chứa đầy những đồ gốm sứ, cổ vật sưu tầm của Hùng, Hương thầm khen chủ nhà có khiếu thẩm mĩ, đồ đạc bên trong mặc dù nhiều thứ, nhiều loại, kích cỡ khác nhau, nhưng lại được sắp xếp một cách hợp lý, cân đối, hài hòa, không làm rối mắt người xem. Hương khom người xuống một chút để nhìn mấy cái chén cổ ở khoảng giữa tủ. Thật sự Hương không thích mấy cái chén đó chút nào, mục đích là để cho Hùng nhìn thấy phía sau cơ thể của mình thôi. Hùng đang mãi mê nhìn phía sau mông của Hương, cặp mông căng tròn, đầy đặn, lớp ren của quần lót bên trong đang lồ lộ ra bên ngoài lớp vải satin, nhìn thấy chi tiết từng đường ren. Hương lén liếc nhìn Hùng qua ảnh phản chiếu của tủ kiếng, thấy anh mắt của Hùng đang nhìn mình, Hương thầm mỉm cười kín đáo. Vậy là hôm nay, Hương đã cho Hùng nhìn thấy cả bộ đồ lót mới của mình rồi.
Chương 4
Năm giờ chiều ngày hôm sau, một chiếc xe sang trọng màu trắng chạy từ từ vào trong sân, nữ chủ nhân của ngôi nhà vừa đi dụ lịch với hội bạn về. Hoa là em gái ruột của Hương, ba mươi lăm tuổi, so về sắc vóc thì kém hơn Hương một bậc, nhưng sự thông minh, sắc sảo, bản lĩnh thì hơn Hương không biết bao nhiêu lần.
Lấy chồng được năm năm, nhờ sự hỗ trợ đắc lực của Hùng mà Hoa mở được một chuỗi những cửa hàng chăm sóc sắc đẹp cho phụ nữ ở Sài Gòn bao gồm trang điểm, quần áo, giầy dép, mỹ phẩm, làm tóc, làm móng tay chân, chăm sóc da, thẩm mỹ toàn diện. Hoa mỗi ngày tự lái xe đến một cửa hàng khác nhau rồi ở luôn đó khoản nữa tháng một tháng để quan sát tình hình kinh doanh, sẵn tiện tìm cơ hội để phát triển thêm. Đối tác làm ăn của Hoa còn nhiều hơn cả Hùng.
Chị em lâu ngày gặp nhau, nói đủ thứ chuyện từ sáng đến tối. Hoa không thạo việc nhà cửa bếp núc cho lắm, toàn mấy người giúp việc lo hết. Hoa cũng ít khi xuất hiện ở nhà, nếu không phải có Hương từ quê lên thăm, hôm nay chắc Hoa cũng không về. Cả nhà bốn người ngồi trên bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, không khí ấm cúng, sum vầy. Trước đó một tuần, Hoa còn kêu thợ quen lắp cho Hương một bàn trang điểm mới tinh, đi lại toàn bộ nội thất, đèn đóm trong phòng cho đúng là phòng riêng của phụ nữ.
Buổi tối, ai về phòng nấy, con Thanh thì lâu ngày không gặp mẹ, nên tối nay nó nằm chung phòng, chung giường với Hương, hai mẹ con rủ rỉ tâm sự với nhau. Hương thì hỏi thăm chuyện học hành, thi cử, chuyện ăn ở, đi lại của Thanh. Con Thanh thì hỏi thăm cha và bà nội, công việc ở quê, nó hỏi cho có vậy thôi, chứ Hương thừa biết, nó không ưa gì cha với bà nội nó, không phải tự nhiên mà nói ít về quê. Hùng với Hoa thì trong phòng riêng, cũng nằm song song trên giường, trông giống như đang bàn chuyện quan trọng gì đó, chứ không phải chuẩn bị đi ngủ.
Thật ra Hùng và Hoa lần này đón Hương lên Sài Gòn chơi, còn có một ý định khác. Hai vợ chồng không có con, đón con Thanh lên nuôi ăn học bấy lâu, tình cảm cũng nhiều, thương nó như con đẻ. Nên định sẽ giữ nó lại nuôi luôn trong nhà, rồi kêu Hương ở lại Sài Gòn luôn, nghỉ việc ở quê, lên đây sống với vợ chồng Hùng, lo việc quản gia trong nhà, vì Hoa ít khi về nhà, trong nhà toàn người lạ. Kế hoạch là vậy, nhưng chưa tiện mở lời nói với Hương.
Kế hoạch này là do Hoa đề xướng, Hoa nói là vì thương cháu, thương chị, lại lo cho cái nhà mình, người giúp việc còn đông hơn chủ. Dĩ nhiên, Hùng đồng ý cả hai tay hai chân, gật đầu ngay lập tức không cần suy nghĩ. Đây là điều mà Hùng ao ước đã lâu, nhưng còn ngại Hoa nên không dám nói, giờ Hoa chủ động đề xuất thì cầu còn không được.
Sau giờ ăn sáng hôm sau, cả nhà ngồi ở phòng khách, Hùng và Hoa trịnh trọng ngỏ lời với Hương về ý định của mình. Con Thanh nghe xong thì vui mừng ra mặt, nó mong điều này đã lâu, vừa được ở lại lâu dài, vừa được gần mẹ thì còn gì bằng. Hương thì tỏ vẻ bất ngờ, rồi chuyển sang suy nghĩ, cái nhíu mày của Hương làm cho Hùng, Hoa và cả con Thanh lo lắng, sợ Hương sẽ không đồng ý.
Hương không đồng ý ngay, cũng không từ chối, nhưng nói là sẽ về quê bàn lại với chồng và má ở nhà rồi sẽ quyết định sau. Mọi người nghe vậy thì thở phào, vậy là Hương chịu rồi, chỉ còn hai người ở quê nữa thôi. Hai người đó thì dễ mà, giờ có tự chủ được gì nữa đâu, toàn nhờ một tay Hương lo cho mấy năm nay, sao mà dám từ chối. Nếu họ không chịu, thì với sự thông minh tài trí có phần giảo hoạt của Hoa, sẽ đâu vào đó thôi.
Lấy chồng được năm năm, nhờ sự hỗ trợ đắc lực của Hùng mà Hoa mở được một chuỗi những cửa hàng chăm sóc sắc đẹp cho phụ nữ ở Sài Gòn bao gồm trang điểm, quần áo, giầy dép, mỹ phẩm, làm tóc, làm móng tay chân, chăm sóc da, thẩm mỹ toàn diện. Hoa mỗi ngày tự lái xe đến một cửa hàng khác nhau rồi ở luôn đó khoản nữa tháng một tháng để quan sát tình hình kinh doanh, sẵn tiện tìm cơ hội để phát triển thêm. Đối tác làm ăn của Hoa còn nhiều hơn cả Hùng.
Chị em lâu ngày gặp nhau, nói đủ thứ chuyện từ sáng đến tối. Hoa không thạo việc nhà cửa bếp núc cho lắm, toàn mấy người giúp việc lo hết. Hoa cũng ít khi xuất hiện ở nhà, nếu không phải có Hương từ quê lên thăm, hôm nay chắc Hoa cũng không về. Cả nhà bốn người ngồi trên bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, không khí ấm cúng, sum vầy. Trước đó một tuần, Hoa còn kêu thợ quen lắp cho Hương một bàn trang điểm mới tinh, đi lại toàn bộ nội thất, đèn đóm trong phòng cho đúng là phòng riêng của phụ nữ.
Buổi tối, ai về phòng nấy, con Thanh thì lâu ngày không gặp mẹ, nên tối nay nó nằm chung phòng, chung giường với Hương, hai mẹ con rủ rỉ tâm sự với nhau. Hương thì hỏi thăm chuyện học hành, thi cử, chuyện ăn ở, đi lại của Thanh. Con Thanh thì hỏi thăm cha và bà nội, công việc ở quê, nó hỏi cho có vậy thôi, chứ Hương thừa biết, nó không ưa gì cha với bà nội nó, không phải tự nhiên mà nói ít về quê. Hùng với Hoa thì trong phòng riêng, cũng nằm song song trên giường, trông giống như đang bàn chuyện quan trọng gì đó, chứ không phải chuẩn bị đi ngủ.
Thật ra Hùng và Hoa lần này đón Hương lên Sài Gòn chơi, còn có một ý định khác. Hai vợ chồng không có con, đón con Thanh lên nuôi ăn học bấy lâu, tình cảm cũng nhiều, thương nó như con đẻ. Nên định sẽ giữ nó lại nuôi luôn trong nhà, rồi kêu Hương ở lại Sài Gòn luôn, nghỉ việc ở quê, lên đây sống với vợ chồng Hùng, lo việc quản gia trong nhà, vì Hoa ít khi về nhà, trong nhà toàn người lạ. Kế hoạch là vậy, nhưng chưa tiện mở lời nói với Hương.
Kế hoạch này là do Hoa đề xướng, Hoa nói là vì thương cháu, thương chị, lại lo cho cái nhà mình, người giúp việc còn đông hơn chủ. Dĩ nhiên, Hùng đồng ý cả hai tay hai chân, gật đầu ngay lập tức không cần suy nghĩ. Đây là điều mà Hùng ao ước đã lâu, nhưng còn ngại Hoa nên không dám nói, giờ Hoa chủ động đề xuất thì cầu còn không được.
Sau giờ ăn sáng hôm sau, cả nhà ngồi ở phòng khách, Hùng và Hoa trịnh trọng ngỏ lời với Hương về ý định của mình. Con Thanh nghe xong thì vui mừng ra mặt, nó mong điều này đã lâu, vừa được ở lại lâu dài, vừa được gần mẹ thì còn gì bằng. Hương thì tỏ vẻ bất ngờ, rồi chuyển sang suy nghĩ, cái nhíu mày của Hương làm cho Hùng, Hoa và cả con Thanh lo lắng, sợ Hương sẽ không đồng ý.
Hương không đồng ý ngay, cũng không từ chối, nhưng nói là sẽ về quê bàn lại với chồng và má ở nhà rồi sẽ quyết định sau. Mọi người nghe vậy thì thở phào, vậy là Hương chịu rồi, chỉ còn hai người ở quê nữa thôi. Hai người đó thì dễ mà, giờ có tự chủ được gì nữa đâu, toàn nhờ một tay Hương lo cho mấy năm nay, sao mà dám từ chối. Nếu họ không chịu, thì với sự thông minh tài trí có phần giảo hoạt của Hoa, sẽ đâu vào đó thôi.
Chương 5
Tuấn là chồng của Hương, bằng tuổi Hương, con trai một trong gia đình truyền thống công chức, là nhân viên làm việc lâu năm ở trung tâm văn hóa địa phương. Quen Hương trong một dịp mấy cơ quan hành chánh tổ chức hội nghị mừng năm mới chung với nhau. Hai người xứng đôi vừa lứa, gia cảnh cũng tương đương, tâm đầu ý hợp, nên không có gì lạ khi một thời gian ngắn quen nhau, cả hai tiến đến hôn nhân rồi có con Thanh.
Một lần tham gia chỉ đạo đội ngũ kỹ thuật viên chuẩn bị hội nghị quan trọng, không may sân khấu bị sập bất ngờ, Tuấn bị tổn thương cột sống, mặt dù không đến nổi liệt cả người, nhưng sức khỏe từ đó giảm sút, không còn nhanh nhẹn, mạnh mẽ và tháo vát nhưng xưa nữa. Vì còn trong độ tuổi đi làm, nên chính quyền sắp xếp cho anh ở nhà, giải quyết những công việc hành chính giấy tờ, biên tập nội dung cho đài phát thanh địa phương, thu nhập vì thế mà giảm mạnh.
Nằm gác tay lên tráng, Tuấn suy nghĩ về nội dung cuộc gọi video của vợ hôm qua. Mặc dù vợ chồng Hùng có nói là sẽ đưa luôn mẹ con Tuấn lên Sài Gòn nếu họ muốn, nhưng Tuấn lại không muốn điều đó. Nếu Tuấn và mẹ không đi, thì sẽ phải sống xa vợ con. Nếu đồng ý, mặc dù là làm quản gia, nhưng cũng khác gì là đi làm mướn cho em rể mình. Nhớ ngày trước, mình còn sức khỏe, toàn đứng chỉ tay năm ngón, biết bao nhiêu đứa phải răm rắp nghe theo lệnh, giờ phải nhờ vả em út như vậy, đàn ông có tự trọng chứ.
Bà Hai mẹ của Tuấn ngồi uống trà ở bàn bên, nhìn con mình đang nhíu mày, bà hiểu tâm trạng của Tuấn. Sống gần hết đời người, trải qua biết bao trận chiến ác liệt nơi chiến trường, biết bao nhiêu lần trở về từ cõi chết, một mình nuôi con khôn lớn, có chuyện gì mà bà chưa từng trải qua. Bà cũng có tham gia cuộc gọi ngày hôm qua, bà biết Tuấn sẽ khó mà đồng ý, nhưng bà thừa hiểu, khó mà giữ chân được hai mẹ con Hương, nhất là con Thanh.
Con Thanh thì khỏi nói, từ nhỏ nó đã có xu hướng thoát ly quê hương, hướng về nơi phố thị đông người, nhiều cơ hội. Ngày nó theo vợ chồng Hùng lên Sài Gòn nhập học, bà biết, bà đã mất luôn đứa cháu nội rồi. Hương thì bà cũng hiểu, mặc dù không nói, nhưng mấy năm nay, một mình Hương lo toan bộn bề, chắc cũng đã mỏi mệt. Mức lương công chức bao nhiêu, bà biết rõ hơn ai hết mà, chỉ có điều bà không biết là làm sao với mức lương đó, Hương có thể vén khéo mọi chuyện trong gia đình thôi. Nên giờ Hương ngỏ lời, bà cũng biết là Hương đã đồng ý rồi.
Bà biết giờ bà có phản đối thì mai đây bà theo ông theo bà, nhà chỉ còn mình Tuấn, một người đàn ông bệnh tật, yếu sức, thu nhập ba cọc ba đồng mỗi tháng, không còn tiếng nói, thì làm sao mà chống lại được hai mẹ con Hương. Có khi làm quá, tình cảm gia đình lại sức mẻ. Bà Hai không nói gì, nhưng trong đầu bà tính chuyện còn hơn cả Tuấn, gừng càng già càng cay mà, giờ chỉ còn cách nói khéo để Tuấn đồng ý đi theo thôi.
Bà nói suy nghĩ của mình cho Tuấn nghe, Tuấn dĩ nhiên không đồng ý, nhưng cũng không tìm ra cách làm sao giữ chân mẹ con Hương lại, không lẽ lấy quyền làm chồng, làm cha mà ra lệnh, vậy khác quá gia trưởng. Huống chi mấy năm nay nếu không có Hương bên cạnh, mẹ con Tuấn làm sao mà ăn no mặc ấm, làm sao mà lo nổi thuốc thang điều trị, bệnh của Tuấn gần như là không thể trị khỏi rồi.
Hai mẹ con bàn tính một đêm, cuối cùng cũng thống nhất là cho mẹ con Hương ở lại Sài Gòn, mỗi tháng về thăm một lần. Tuấn thì nhất quyết không đi, dù thương vợ thương con đến đâu, cũng không thể đánh mất sĩ diện đàn ông. Bà Hai dĩ nhiên là cũng ở lại, suy nghĩ của bà cũng giống như hầu hết người lớn tuổi ở quê, còn phải lo mồ mã ông bà, chăm lo nhà cửa, quen với cuộc sống thôn quê, không quen thành thị khói bụi ồn ào, đủ thứ lý do hết.
Một lần tham gia chỉ đạo đội ngũ kỹ thuật viên chuẩn bị hội nghị quan trọng, không may sân khấu bị sập bất ngờ, Tuấn bị tổn thương cột sống, mặt dù không đến nổi liệt cả người, nhưng sức khỏe từ đó giảm sút, không còn nhanh nhẹn, mạnh mẽ và tháo vát nhưng xưa nữa. Vì còn trong độ tuổi đi làm, nên chính quyền sắp xếp cho anh ở nhà, giải quyết những công việc hành chính giấy tờ, biên tập nội dung cho đài phát thanh địa phương, thu nhập vì thế mà giảm mạnh.
Nằm gác tay lên tráng, Tuấn suy nghĩ về nội dung cuộc gọi video của vợ hôm qua. Mặc dù vợ chồng Hùng có nói là sẽ đưa luôn mẹ con Tuấn lên Sài Gòn nếu họ muốn, nhưng Tuấn lại không muốn điều đó. Nếu Tuấn và mẹ không đi, thì sẽ phải sống xa vợ con. Nếu đồng ý, mặc dù là làm quản gia, nhưng cũng khác gì là đi làm mướn cho em rể mình. Nhớ ngày trước, mình còn sức khỏe, toàn đứng chỉ tay năm ngón, biết bao nhiêu đứa phải răm rắp nghe theo lệnh, giờ phải nhờ vả em út như vậy, đàn ông có tự trọng chứ.
Bà Hai mẹ của Tuấn ngồi uống trà ở bàn bên, nhìn con mình đang nhíu mày, bà hiểu tâm trạng của Tuấn. Sống gần hết đời người, trải qua biết bao trận chiến ác liệt nơi chiến trường, biết bao nhiêu lần trở về từ cõi chết, một mình nuôi con khôn lớn, có chuyện gì mà bà chưa từng trải qua. Bà cũng có tham gia cuộc gọi ngày hôm qua, bà biết Tuấn sẽ khó mà đồng ý, nhưng bà thừa hiểu, khó mà giữ chân được hai mẹ con Hương, nhất là con Thanh.
Con Thanh thì khỏi nói, từ nhỏ nó đã có xu hướng thoát ly quê hương, hướng về nơi phố thị đông người, nhiều cơ hội. Ngày nó theo vợ chồng Hùng lên Sài Gòn nhập học, bà biết, bà đã mất luôn đứa cháu nội rồi. Hương thì bà cũng hiểu, mặc dù không nói, nhưng mấy năm nay, một mình Hương lo toan bộn bề, chắc cũng đã mỏi mệt. Mức lương công chức bao nhiêu, bà biết rõ hơn ai hết mà, chỉ có điều bà không biết là làm sao với mức lương đó, Hương có thể vén khéo mọi chuyện trong gia đình thôi. Nên giờ Hương ngỏ lời, bà cũng biết là Hương đã đồng ý rồi.
Bà biết giờ bà có phản đối thì mai đây bà theo ông theo bà, nhà chỉ còn mình Tuấn, một người đàn ông bệnh tật, yếu sức, thu nhập ba cọc ba đồng mỗi tháng, không còn tiếng nói, thì làm sao mà chống lại được hai mẹ con Hương. Có khi làm quá, tình cảm gia đình lại sức mẻ. Bà Hai không nói gì, nhưng trong đầu bà tính chuyện còn hơn cả Tuấn, gừng càng già càng cay mà, giờ chỉ còn cách nói khéo để Tuấn đồng ý đi theo thôi.
Bà nói suy nghĩ của mình cho Tuấn nghe, Tuấn dĩ nhiên không đồng ý, nhưng cũng không tìm ra cách làm sao giữ chân mẹ con Hương lại, không lẽ lấy quyền làm chồng, làm cha mà ra lệnh, vậy khác quá gia trưởng. Huống chi mấy năm nay nếu không có Hương bên cạnh, mẹ con Tuấn làm sao mà ăn no mặc ấm, làm sao mà lo nổi thuốc thang điều trị, bệnh của Tuấn gần như là không thể trị khỏi rồi.
Hai mẹ con bàn tính một đêm, cuối cùng cũng thống nhất là cho mẹ con Hương ở lại Sài Gòn, mỗi tháng về thăm một lần. Tuấn thì nhất quyết không đi, dù thương vợ thương con đến đâu, cũng không thể đánh mất sĩ diện đàn ông. Bà Hai dĩ nhiên là cũng ở lại, suy nghĩ của bà cũng giống như hầu hết người lớn tuổi ở quê, còn phải lo mồ mã ông bà, chăm lo nhà cửa, quen với cuộc sống thôn quê, không quen thành thị khói bụi ồn ào, đủ thứ lý do hết.
Chương 6
Nhà vợ chồng Hùng dạo gần đây không khí khác hẳn, trên dưới trong ngoài ngắn nắp, tràn đầy sức sống. Người giúp việc làm việc nhịp nhàng, siêng năng, khách đến khách đi không còn tùy tiện như trước, vì ai cũng biết, trong nhà có một quản gia mới. Gọi là quản gia nhưng thật ra cũng không khác mấy chủ nhà, Hương là chị ruột bà chủ, chị vợ ông chủ, mẹ ruột của cô Thanh, người mà vợ chồng ông bà chủ xem như vàng như ngọc, ai mà dám xem là người ở chứ.
Hương chu toàn mọi thứ trong nhà để vợ chồng Hùng an tâm kiếm tiền bên ngoài. Có khi hai vợ chồng mấy hôm không về nhà luôn, nhưng vẫn an tâm vì giờ đã có một chủ nhân mới trong nhà rồi. Tất cả người giúp việc trong nhà cũng đã quen với việc mọi thứ đều báo cáo cho Hương, theo sự sắp đặt của Hương, không dám làm trái. Không phải họ sợ vì Hương là người thân trong gia đình chủ, mà vì Hương quá mức được lòng người, ai cũng yêu, ai cũng quý, không ai nỡ làm trái ý bà chủ mới này.
Dù Hoa có nói với Hùng mỗi tháng trả cho Hương một số tiền lớn gấp ba lần lương ở quê, Hùng vẫn âm thầm chuyển tiền vào tài khoản bí mật như trước, không sót tháng nào. Lúc đầu Hương không muốn nhận nữa, nhưng Hùng nhắn tin bảo là sẽ giận nếu từ chối, Hương dĩ nhiên không muốn làm cậu em rể này phải buồn, vì không biết từ lúc nào, cảm xúc của Hùng đã trở thành cảm xúc của Hương rồi.
Niềm vui lớn nhất bây giờ của Hương là những ngày có Hùng về nhà, bước vào trong với gương mặt rạng rỡ, nói cười không ngớt. Niềm vui của Hương bây giờ là được ngồi chung mâm cơm với Hùng, được nghe Hùng hỏi thăm việc nhà, được nghe Hùng kể chuyện làm ăn bên ngoài, được Hùng bàn bạc những chuyện quan trọng trong nhà. Đôi lúc, Hương tự cho mình cái cảm giác, mình mới đích thực là bà chủ của cái nhà này.
Hùng cũng vậy, từ ngày có Hương, Hùng như một con người khác, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, lúc nào cũng nói cười vui vẻ. Sự thay đổi rõ rệt làm cho ai cũng phải ngạc nhiên. Người ngoài thì nghĩ chắc do làm ăn thuận lợi, phát tài phát lộc gì rồi đây. Người trong nhà thì nghĩ chắc là có quản gia mới, không còn lo lắng việc nhà nữa, nên rảnh rỗi khỏe chân khỏe tay. Chỉ có mình Hùng biết lý do thôi, đó là bởi vì Hùng được ở gần người phụ nữ mà mình hằng đêm thầm thương trộm nhớ, được nhìn mặt, được nói chuyện, được ngửi hương thơm từ cơ thể nàng, thỉnh thoảng còn vô tình được nhìn thấy những chỗ nhạy cảm trên người nàng. Với Hùng, còn gì sung sướng hơn như vậy.
Hùng để ý Hương từ lâu rồi, từ những ngày đầu về làm em rể của Hương. Ban đầu Hùng bị cuốn hút bởi ngoại hình và nhan sắc của Hương, một người đàn bà đẹp, sang trọng, quý phái. Rồi lâu dần, Hùng cảm mến tính tình hiền hậu, nhu mì, thiện lương, sự ngọt ngào, hiểu chuyện của Hương làm cho Hùng phải ngày đêm nhung nhớ. Với địa vị và tiền bạc của mình, Hùng không ít lần ân ái với hoa khôi, người mẫu, ca sĩ, diễn viên, những người đẹp về ngoại hình và cả khả năng làm tình tuyệt đỉnh. Thế nhưng, chưa có ai làm cho Hùng phải thổn thức như Hương. Hùng quyết định sẽ chiếm cho bằng được người phụ nữ này về tay mình, dù có là chị vợ mình đi chăng nữa.
Nỗi khổ của người này lại là niềm vui của người khác, cơ hội đến với Hùng khi hay tin chồng Hương bị tai nạn phải ở nhà, Hương một mình làm trụ cột cả gia đình. Hùng biết cơ hội đã đến, ra sức thuyết phục để lo cho con Thanh lên ăn học ở nhà mình, nuôi nó như con, lo cho nó từ miếng ăn giấc ngủ, tiền học phí, vật chất đủ đầy không thiếu thứ gì như một thiên kim tiểu thơ. Không chỉ vậy, còn âm thầm chu cấp cho Hương hàng tháng, xem đó như là nghĩa vụ của mình, tất cả cũng chỉ để chiếm lấy thiện cảm từ Hương.
Có thể Hùng không biết rằng, ngay từ cái ngày mà Hùng mở tài khoản, mua điện thoại và chuyển tiền cho Hương tháng đầu tiên, Hương đã gục ngã trước ân tình của người em rể này rồi. Một người đàn ông giàu có, phong độ, thành đạt, lo lắng cho mình, cho con mình, cho cả gia đình mình, ai mà lại không thích chứ. Hùng thì nghĩ Hương vẫn chưa hiểu tâm tình cùa mình, lúc nào cũng mong đợi mà không dám lên tiếng. Hương thì lại nghĩ Hùng sẽ cho rằng mình là người phụ nữ không đứng đắng, lăng loàn, ham tiền nên không dám bộc lộ thái quá. Không ai dám chủ động, nhưng hôm nay cả hai đã chung một nhà, lửa đã có, rơm cũng sẵn sàng, chỉ cần một lý do để bùng cháy mà thôi.
Hương chu toàn mọi thứ trong nhà để vợ chồng Hùng an tâm kiếm tiền bên ngoài. Có khi hai vợ chồng mấy hôm không về nhà luôn, nhưng vẫn an tâm vì giờ đã có một chủ nhân mới trong nhà rồi. Tất cả người giúp việc trong nhà cũng đã quen với việc mọi thứ đều báo cáo cho Hương, theo sự sắp đặt của Hương, không dám làm trái. Không phải họ sợ vì Hương là người thân trong gia đình chủ, mà vì Hương quá mức được lòng người, ai cũng yêu, ai cũng quý, không ai nỡ làm trái ý bà chủ mới này.
Dù Hoa có nói với Hùng mỗi tháng trả cho Hương một số tiền lớn gấp ba lần lương ở quê, Hùng vẫn âm thầm chuyển tiền vào tài khoản bí mật như trước, không sót tháng nào. Lúc đầu Hương không muốn nhận nữa, nhưng Hùng nhắn tin bảo là sẽ giận nếu từ chối, Hương dĩ nhiên không muốn làm cậu em rể này phải buồn, vì không biết từ lúc nào, cảm xúc của Hùng đã trở thành cảm xúc của Hương rồi.
Niềm vui lớn nhất bây giờ của Hương là những ngày có Hùng về nhà, bước vào trong với gương mặt rạng rỡ, nói cười không ngớt. Niềm vui của Hương bây giờ là được ngồi chung mâm cơm với Hùng, được nghe Hùng hỏi thăm việc nhà, được nghe Hùng kể chuyện làm ăn bên ngoài, được Hùng bàn bạc những chuyện quan trọng trong nhà. Đôi lúc, Hương tự cho mình cái cảm giác, mình mới đích thực là bà chủ của cái nhà này.
Hùng cũng vậy, từ ngày có Hương, Hùng như một con người khác, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, lúc nào cũng nói cười vui vẻ. Sự thay đổi rõ rệt làm cho ai cũng phải ngạc nhiên. Người ngoài thì nghĩ chắc do làm ăn thuận lợi, phát tài phát lộc gì rồi đây. Người trong nhà thì nghĩ chắc là có quản gia mới, không còn lo lắng việc nhà nữa, nên rảnh rỗi khỏe chân khỏe tay. Chỉ có mình Hùng biết lý do thôi, đó là bởi vì Hùng được ở gần người phụ nữ mà mình hằng đêm thầm thương trộm nhớ, được nhìn mặt, được nói chuyện, được ngửi hương thơm từ cơ thể nàng, thỉnh thoảng còn vô tình được nhìn thấy những chỗ nhạy cảm trên người nàng. Với Hùng, còn gì sung sướng hơn như vậy.
Hùng để ý Hương từ lâu rồi, từ những ngày đầu về làm em rể của Hương. Ban đầu Hùng bị cuốn hút bởi ngoại hình và nhan sắc của Hương, một người đàn bà đẹp, sang trọng, quý phái. Rồi lâu dần, Hùng cảm mến tính tình hiền hậu, nhu mì, thiện lương, sự ngọt ngào, hiểu chuyện của Hương làm cho Hùng phải ngày đêm nhung nhớ. Với địa vị và tiền bạc của mình, Hùng không ít lần ân ái với hoa khôi, người mẫu, ca sĩ, diễn viên, những người đẹp về ngoại hình và cả khả năng làm tình tuyệt đỉnh. Thế nhưng, chưa có ai làm cho Hùng phải thổn thức như Hương. Hùng quyết định sẽ chiếm cho bằng được người phụ nữ này về tay mình, dù có là chị vợ mình đi chăng nữa.
Nỗi khổ của người này lại là niềm vui của người khác, cơ hội đến với Hùng khi hay tin chồng Hương bị tai nạn phải ở nhà, Hương một mình làm trụ cột cả gia đình. Hùng biết cơ hội đã đến, ra sức thuyết phục để lo cho con Thanh lên ăn học ở nhà mình, nuôi nó như con, lo cho nó từ miếng ăn giấc ngủ, tiền học phí, vật chất đủ đầy không thiếu thứ gì như một thiên kim tiểu thơ. Không chỉ vậy, còn âm thầm chu cấp cho Hương hàng tháng, xem đó như là nghĩa vụ của mình, tất cả cũng chỉ để chiếm lấy thiện cảm từ Hương.
Có thể Hùng không biết rằng, ngay từ cái ngày mà Hùng mở tài khoản, mua điện thoại và chuyển tiền cho Hương tháng đầu tiên, Hương đã gục ngã trước ân tình của người em rể này rồi. Một người đàn ông giàu có, phong độ, thành đạt, lo lắng cho mình, cho con mình, cho cả gia đình mình, ai mà lại không thích chứ. Hùng thì nghĩ Hương vẫn chưa hiểu tâm tình cùa mình, lúc nào cũng mong đợi mà không dám lên tiếng. Hương thì lại nghĩ Hùng sẽ cho rằng mình là người phụ nữ không đứng đắng, lăng loàn, ham tiền nên không dám bộc lộ thái quá. Không ai dám chủ động, nhưng hôm nay cả hai đã chung một nhà, lửa đã có, rơm cũng sẵn sàng, chỉ cần một lý do để bùng cháy mà thôi.
Chương 7
Hương đang ngồi trong phòng riêng, xếp lại quần áo của mình, nhìn mấy bộ đồ lót mới tinh, đắt tiền, sang trọng, đủ màu, tha hồ phối với nhiều kiểu áo quần khác nhau, Hương mỉm cười. Ở với nhau lâu ngày, Hương biết sở thích của Hùng, Hùng thích phụ nữ mặc trang phục đẹp, nên dù là ở nhà, Hương cũng không bao giờ mặc đồ bộ bình thường, luôn luôn phối quần áo thật sang trọng, chỉnh chu, đặc biệt là đồ lót bên trong phải thật đẹp, thật quyến rũ.
Trước đây đi làm hành chính, Hương lúc nào cũng phải kín đáo, giản đơn, vì đó là quy định. Với lại, có chồng con rồi, phải tự trọng một chút. Thêm nữa, tiền đâu mà mua sắm đủ thứ. Giờ thì khác rồi, nói không phải khoa trương, Hương muốn mua cái gì cũng được, bao nhiêu cũng được, không phải đắn đo xem giá trước khi mua nữa. Bởi thế, tủ đồ của Hương bây giờ nếu mỗi ngày mặc một bộ, chắc khoảng hai tháng sau mới quay lại bộ đầu tiên. Hương mặc cho Hương, và cho cả Hùng nữa.
Một người đàn bà, nhất là đàn bà đẹp, một khi đã chủ động tấn công, thì hiếm có người đàn ông nào chống lại được. Không phải ngẫu nhiên mà ông bà ta có câu “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”. Hùng không phải anh hùng, Hương cũng chưa hẳn là mỹ nhân, nhưng sâu tận bên trong, hai người này đã chấp nhận nhau rồi, chỉ là không dám chủ động thôi. Nhưng đó là chuyện trước đây, còn hôm nay, Hương quyết định sẽ chủ động.
Như thường lệ, Hương luôn là người sắp xếp quần áo cho cả nhà, dù người giúp việc không thiếu, nhưng đồ đạc đắt tiền, tự tay mình làm vẫn an tâm hơn. Hương xếp quần áo cho mình, cho con Thanh, cho Hoa, và cho cả Hùng. Thật ra nhiều nhất vẫn là đồ của Hương và Hùng, hai người kia thì ít khi ở nhà, nên không có bao nhiêu. Hương xếp ngay ngắn đồ của Hùng, không quên vuốt ve thật lâu trước khi mang qua phòng, đặt lên giường, giờ này Hùng vẫn còn đang tắm. Hương quay về phòng, tim đập mạnh, nàng vừa làm một chuyện táo bạo, và giờ sẽ về phòng, lên giường, chờ kết quả.
Tối nay cũng như phần lớn những buổi tối khác, Hoa không ở nhà, cơm nước xong xuôi thì ai về phòng nấy. Con Thanh thì học bài, Hùng thì làm chút việc trong công ty xong cũng lên giường xem ti vi. Ngã lưng xuống cái giường quen thuộc, liếc nhìn đống quần áo được xếp tươm tất gọn gàng, chàng mỉm cười. Như một thói quen, chàng nằm sắp xuống, để mũi lại gần đống quần áo, hít thật mạnh, thật lâu, cố tìm chút mùi hương còn sót lại của người phụ nữ vừa vào phòng mình. Lần nào cũng vậy, kế bên đống áo quần luôn con sót lại chút hơi ấm và mùi hương thơm nhẹ của Hương, chàng biết chỗ này Hương vừa ngồi xuống. Chàng hít lấy hít để, như sợ hương thơm sẽ không còn, mặc dù chàng thừa biết rằng, hôm nào có giặc đồ thì Hương cũng sẽ ghé qua thôi.
Chàng để ý, mùi hương hôm nay nhiều hơn, thơm hơn, và hình như không phải chỉ ở xung quanh, mà là ngày trong đống quần áo này. Lật lên đến bộ đồ thứ ba, Hùng bất ngờ, rồi từ từ chuyển sang vui mừng sung sướng khi thấy một cái quần lót màu hồng phấn, có ren, cực kỳ gợi cảm đang nằm yên ở đó. Chàng cầm lên, nâng niu như báo vật, rồi không mảy may đưa lên mũi ngửi. Chàng nghiện cài mùi hương này, mùi hương của người phụ nữ mà chàng lúc nào cũng ham muốn. Dương vật của chàng cương cứng lên, một tay chàng cầm quần lót ngửi, một tay tự sục thủ dâm cho mình. Chàng ngửi, rồi lại liếm, rồi lại đội lên đầu, che lên mặt, làm đủ thứ. Chàng lấy quần lót bọc kín dương vật lại, rồi lại tiếp tục thủ dâm và tận hưởng cảm giác mát lạnh, êm ái khi quần lót cọ xát vào da thịt mình. Đến khi sắp xuất tinh, chàng giật mình, sợ tinh dịch sẽ làm dơ quần lót, nên vội tháo ra, đưa lên mũi lại, rồi mới xuất tinh.
Đêm đó, Hùng xuất tinh ba lần, đến hơn nữa đêm mới ngủ. Chàng trần truồng nằm trên giường, ngủ sâu, thở mạnh, cái quần lót của Hương thì được chàng đội lên mặt, kéo từ trán xuống cằm, mũi của chàng đặt ngay vị trí đáy quần, nơi mà âm đạo của Hương sẽ áp vào đó mỗi lần mặc.
Trước đây đi làm hành chính, Hương lúc nào cũng phải kín đáo, giản đơn, vì đó là quy định. Với lại, có chồng con rồi, phải tự trọng một chút. Thêm nữa, tiền đâu mà mua sắm đủ thứ. Giờ thì khác rồi, nói không phải khoa trương, Hương muốn mua cái gì cũng được, bao nhiêu cũng được, không phải đắn đo xem giá trước khi mua nữa. Bởi thế, tủ đồ của Hương bây giờ nếu mỗi ngày mặc một bộ, chắc khoảng hai tháng sau mới quay lại bộ đầu tiên. Hương mặc cho Hương, và cho cả Hùng nữa.
Một người đàn bà, nhất là đàn bà đẹp, một khi đã chủ động tấn công, thì hiếm có người đàn ông nào chống lại được. Không phải ngẫu nhiên mà ông bà ta có câu “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”. Hùng không phải anh hùng, Hương cũng chưa hẳn là mỹ nhân, nhưng sâu tận bên trong, hai người này đã chấp nhận nhau rồi, chỉ là không dám chủ động thôi. Nhưng đó là chuyện trước đây, còn hôm nay, Hương quyết định sẽ chủ động.
Như thường lệ, Hương luôn là người sắp xếp quần áo cho cả nhà, dù người giúp việc không thiếu, nhưng đồ đạc đắt tiền, tự tay mình làm vẫn an tâm hơn. Hương xếp quần áo cho mình, cho con Thanh, cho Hoa, và cho cả Hùng. Thật ra nhiều nhất vẫn là đồ của Hương và Hùng, hai người kia thì ít khi ở nhà, nên không có bao nhiêu. Hương xếp ngay ngắn đồ của Hùng, không quên vuốt ve thật lâu trước khi mang qua phòng, đặt lên giường, giờ này Hùng vẫn còn đang tắm. Hương quay về phòng, tim đập mạnh, nàng vừa làm một chuyện táo bạo, và giờ sẽ về phòng, lên giường, chờ kết quả.
Tối nay cũng như phần lớn những buổi tối khác, Hoa không ở nhà, cơm nước xong xuôi thì ai về phòng nấy. Con Thanh thì học bài, Hùng thì làm chút việc trong công ty xong cũng lên giường xem ti vi. Ngã lưng xuống cái giường quen thuộc, liếc nhìn đống quần áo được xếp tươm tất gọn gàng, chàng mỉm cười. Như một thói quen, chàng nằm sắp xuống, để mũi lại gần đống quần áo, hít thật mạnh, thật lâu, cố tìm chút mùi hương còn sót lại của người phụ nữ vừa vào phòng mình. Lần nào cũng vậy, kế bên đống áo quần luôn con sót lại chút hơi ấm và mùi hương thơm nhẹ của Hương, chàng biết chỗ này Hương vừa ngồi xuống. Chàng hít lấy hít để, như sợ hương thơm sẽ không còn, mặc dù chàng thừa biết rằng, hôm nào có giặc đồ thì Hương cũng sẽ ghé qua thôi.
Chàng để ý, mùi hương hôm nay nhiều hơn, thơm hơn, và hình như không phải chỉ ở xung quanh, mà là ngày trong đống quần áo này. Lật lên đến bộ đồ thứ ba, Hùng bất ngờ, rồi từ từ chuyển sang vui mừng sung sướng khi thấy một cái quần lót màu hồng phấn, có ren, cực kỳ gợi cảm đang nằm yên ở đó. Chàng cầm lên, nâng niu như báo vật, rồi không mảy may đưa lên mũi ngửi. Chàng nghiện cài mùi hương này, mùi hương của người phụ nữ mà chàng lúc nào cũng ham muốn. Dương vật của chàng cương cứng lên, một tay chàng cầm quần lót ngửi, một tay tự sục thủ dâm cho mình. Chàng ngửi, rồi lại liếm, rồi lại đội lên đầu, che lên mặt, làm đủ thứ. Chàng lấy quần lót bọc kín dương vật lại, rồi lại tiếp tục thủ dâm và tận hưởng cảm giác mát lạnh, êm ái khi quần lót cọ xát vào da thịt mình. Đến khi sắp xuất tinh, chàng giật mình, sợ tinh dịch sẽ làm dơ quần lót, nên vội tháo ra, đưa lên mũi lại, rồi mới xuất tinh.
Đêm đó, Hùng xuất tinh ba lần, đến hơn nữa đêm mới ngủ. Chàng trần truồng nằm trên giường, ngủ sâu, thở mạnh, cái quần lót của Hương thì được chàng đội lên mặt, kéo từ trán xuống cằm, mũi của chàng đặt ngay vị trí đáy quần, nơi mà âm đạo của Hương sẽ áp vào đó mỗi lần mặc.
Chương 8
Tối qua Hương không ngủ được, đến gần sáng mới chợp mắt được một lúc, nên sáng nay trông có vẻ không được tươi tỉnh, đang ngồi nhấm nháp ly cà phê. Nàng đã cố tình để cái quần lót mình yêu thích nhất vào đống quần áo của Hùng, cố tình xịt một chút nước hoa để gây sự chú ý, không biết Hùng có phát hiện không, có phản ứng gì không, Hùng sẽ thích nó chứ, có hiểu tâm ý của mình chứ, hay sẽ khinh thường mình.
Hôm nay là sáng thứ hai, mọi người trong nhà đi làm, đi học bình thường, chỉ có mình Hương ở nhà. Ngồi trong phòng khách, nhâm nhi ly cà phê sáng, nghĩ về những điều mình làm hôm qua, không khỏi bồn chồn lo lắng. Sáng nay nàng có vào phòng của Hùng, như thường lệ là để kiểm tra, dọn dẹp hoặc cất những thứ quý giá mà vợ chồng Hùng thường lơ đãng bỏ quên, đó là đặc quyền mà vợ chồng Hùng chỉ giao cho nàng. Không thấy cái quần lót của mình ở đâu, nàng lại thêm lo.
Cũng phải thôi, làm sao mà nàng tìm được, vì Hùng đã mang theo quần lót của nàng bên mình, xem như báo vật, thậm chí mỗi lúc không có người, ngồi một mình trong phòng làm việc riêng, chàng còn lén mang ra ngửi. Cả ngày hôm nay Hùng cũng không thể tập trung làm được việc gì, cứ ngửi quần lót, rồi lại nghĩ về Hương, rồi lại ngửi quần lót. Đến cuối buổi làm việc, chàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng ngời lên, tay nắm chặt, vẻ mặt như vừa quyết định xong một việc gì đó cực kỳ quan trọng, tối nay chàng sẽ hành động.
Bữa cơm tối nay chỉ có hai người, đúng lý ra sẽ rất vui, vì hai người sẽ được hỏi thăm những điều bí mật mà không muốn cho Hoa hoặc con Thanh nghe thấy. Thế nhưng lại không phải vậy, hai người chỉ lo ăn cho có lệ, hỏi thăm bâng quơ vài câu, tránh ánh mắt của nhau. Hương thì đang lo sợ kế hoạch của mình đã thất bại, Hùng thì quyết định sẽ im lặng để dành cho tối nay.
Xong bữa cơm, Hùng đi tắm rửa thật sớm, rồi quay về phòng. Hương thì đang xếp quần áo, chuẩn bị mang sang phòng Hùng. Hương định sẽ mang qua phòng rồi đi về nhanh, bất ngời là hôm may Hùng lại có mặt và dường như là đang chờ đợi nàng. Hương thoáng bối rồi, nhưng vẫn ra vẻ không có gì, xếp chồng quần áo lên giường rồi ngồi lại một chút để trò chuyện. Hương chưa kịp nói gì thì Hùng đã chìa cái quần lót được xếp ngay ngắn trước mặt Hương.
- Chị hai, hôm qua chị để nhầm đồ lót trong đống quần áo của em.
Hương giật mình, ngựng lại khoảng hai giây, sau đó nhanh tay chộp lấy cái quần trong tay Hùng rồi dúi vào ngực mình:
- Chị xin lỗi, chị vô ý quá.
Không khí trong phòng chợt im lặng một cách khó chịu, thời gian như ngừng trôi, đến cả tiếng máy lạnh đang kêu cũng có thể nghe rõ mồn một. Hùng đã quyết định sẽ hành động, nên ngập ngừng lên tiếng, phá vỡ không gian im lặng:
- Chị à, em thấy.... em thấy quần lót của chị đẹp quá, em thích lắm.
Tim của Hương như lạc mấy vài nhịp, nhưng cũng ngay lập tức định thần lại, quay sang Hùng, nở một nụ cười nhẹ nhàng, ngọt ngào, lay động lòng người, môi thơm khẽ mở, hỏi lại Hùng một câu:
- Em thích lắm hả, em thích nhất là màu gì, nói cho chị biết được không?
- Em thích nhất màu nude, có ren, giống với màu đồ lót mà lần chị em mình đi chung xe lên đây đó, chị có nhớ không?
- Chị nhớ, chị sẽ nhớ kỹ điều này.
Không đợi Hùng phản ứng, Hưng bật dậy, giấu quần lót trong tay, kín đáo đi về phòng.
Đến nữa đêm, Hùng vẫn chưa ngủ, tay gác ngang lên trán, miệng mỉm cười, nhớ lại cuộc đối thoại lúc chiều, lòng đầy vui sướng. Bên này Hương cũng chưa ngủ, tay cầm điện thoại, chiếc điện thoại bí mật chỉ dùng nhắn tin cho Hùng, trên màn hình điện thoại đã soạn sẵn một dòng tin nhắn, nhưng chưa được gửi đi. Hương vẫn còn đang đắn đo, chưa đủ can đảm để nhấn nút gửi. Nhưng khi nghĩ lại về phản ứng của Hùng lúc nói chuyện với mình, nghĩ về những lúc mà Hùng lén nhìn mình, nghĩ về những lúc mà cả Hương và Hùng đều phải kìm nén cảm xúc khi ở bên nhau, Hương quyết định nhấn gửi tin.
Hôm nay là sáng thứ hai, mọi người trong nhà đi làm, đi học bình thường, chỉ có mình Hương ở nhà. Ngồi trong phòng khách, nhâm nhi ly cà phê sáng, nghĩ về những điều mình làm hôm qua, không khỏi bồn chồn lo lắng. Sáng nay nàng có vào phòng của Hùng, như thường lệ là để kiểm tra, dọn dẹp hoặc cất những thứ quý giá mà vợ chồng Hùng thường lơ đãng bỏ quên, đó là đặc quyền mà vợ chồng Hùng chỉ giao cho nàng. Không thấy cái quần lót của mình ở đâu, nàng lại thêm lo.
Cũng phải thôi, làm sao mà nàng tìm được, vì Hùng đã mang theo quần lót của nàng bên mình, xem như báo vật, thậm chí mỗi lúc không có người, ngồi một mình trong phòng làm việc riêng, chàng còn lén mang ra ngửi. Cả ngày hôm nay Hùng cũng không thể tập trung làm được việc gì, cứ ngửi quần lót, rồi lại nghĩ về Hương, rồi lại ngửi quần lót. Đến cuối buổi làm việc, chàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng ngời lên, tay nắm chặt, vẻ mặt như vừa quyết định xong một việc gì đó cực kỳ quan trọng, tối nay chàng sẽ hành động.
Bữa cơm tối nay chỉ có hai người, đúng lý ra sẽ rất vui, vì hai người sẽ được hỏi thăm những điều bí mật mà không muốn cho Hoa hoặc con Thanh nghe thấy. Thế nhưng lại không phải vậy, hai người chỉ lo ăn cho có lệ, hỏi thăm bâng quơ vài câu, tránh ánh mắt của nhau. Hương thì đang lo sợ kế hoạch của mình đã thất bại, Hùng thì quyết định sẽ im lặng để dành cho tối nay.
Xong bữa cơm, Hùng đi tắm rửa thật sớm, rồi quay về phòng. Hương thì đang xếp quần áo, chuẩn bị mang sang phòng Hùng. Hương định sẽ mang qua phòng rồi đi về nhanh, bất ngời là hôm may Hùng lại có mặt và dường như là đang chờ đợi nàng. Hương thoáng bối rồi, nhưng vẫn ra vẻ không có gì, xếp chồng quần áo lên giường rồi ngồi lại một chút để trò chuyện. Hương chưa kịp nói gì thì Hùng đã chìa cái quần lót được xếp ngay ngắn trước mặt Hương.
- Chị hai, hôm qua chị để nhầm đồ lót trong đống quần áo của em.
Hương giật mình, ngựng lại khoảng hai giây, sau đó nhanh tay chộp lấy cái quần trong tay Hùng rồi dúi vào ngực mình:
- Chị xin lỗi, chị vô ý quá.
Không khí trong phòng chợt im lặng một cách khó chịu, thời gian như ngừng trôi, đến cả tiếng máy lạnh đang kêu cũng có thể nghe rõ mồn một. Hùng đã quyết định sẽ hành động, nên ngập ngừng lên tiếng, phá vỡ không gian im lặng:
- Chị à, em thấy.... em thấy quần lót của chị đẹp quá, em thích lắm.
Tim của Hương như lạc mấy vài nhịp, nhưng cũng ngay lập tức định thần lại, quay sang Hùng, nở một nụ cười nhẹ nhàng, ngọt ngào, lay động lòng người, môi thơm khẽ mở, hỏi lại Hùng một câu:
- Em thích lắm hả, em thích nhất là màu gì, nói cho chị biết được không?
- Em thích nhất màu nude, có ren, giống với màu đồ lót mà lần chị em mình đi chung xe lên đây đó, chị có nhớ không?
- Chị nhớ, chị sẽ nhớ kỹ điều này.
Không đợi Hùng phản ứng, Hưng bật dậy, giấu quần lót trong tay, kín đáo đi về phòng.
Đến nữa đêm, Hùng vẫn chưa ngủ, tay gác ngang lên trán, miệng mỉm cười, nhớ lại cuộc đối thoại lúc chiều, lòng đầy vui sướng. Bên này Hương cũng chưa ngủ, tay cầm điện thoại, chiếc điện thoại bí mật chỉ dùng nhắn tin cho Hùng, trên màn hình điện thoại đã soạn sẵn một dòng tin nhắn, nhưng chưa được gửi đi. Hương vẫn còn đang đắn đo, chưa đủ can đảm để nhấn nút gửi. Nhưng khi nghĩ lại về phản ứng của Hùng lúc nói chuyện với mình, nghĩ về những lúc mà Hùng lén nhìn mình, nghĩ về những lúc mà cả Hương và Hùng đều phải kìm nén cảm xúc khi ở bên nhau, Hương quyết định nhấn gửi tin.
Chương 9
Mười hai giờ ba mươi phút, điện thoại của Hùng rung lên, một dòng tin nhắn từ một số điện thoại không được lưu tên nhưng lại rất quen thuộc hiển thị trên màn hình, Hùng mở ra xem, tim đập mạnh, không tin vào mắt mình.
Chị đang mặc đồ lót màu nude mà em thích nhất.
Hùng đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng, đi qua một hành lang ở tầng trên. Lúc này, không gian xung quanh im lặng, mọi vật đã chìm vào giấc ngủ say, chỉ còn nghe được tiếng những thiết bị điện trong nhà kêu e e. Hùng đang đứng trước cửa phòng Hương, ngập ngừng nhìn ánh đèn ngủ màu hồng hắc qua khe dưới cửa, Hùng đặc tay lên nắm cửa, lấy hết can đảm vặn nắm cửa, đẩy vào trong.
Hương đang ngồi dựa nữa người vào mấy cái gối trên giường, chăn đắp hờ nữa thân dưới, tay cầm điện thoại. Nghe tiếng cửa mở, Hương thoáng giậc mình nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, một tay buông điện thoại xuống, một tay kéo chăn ra, đứng dậy khỏi giường, miệng mỉm cười ngọt ngào đón người đàn ông vừa bước vào phòng.
Cả hai đứng đối diện nhau, nhìn nhau im lặng không nói gì. Hương hơi e thẹn, đưa tay lên vai, chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng màu xanh ngọc từ từ được cởi xuống. Tay Hương vừa làm, ánh mắt Hương thì đang tập trung vào vị trí dưới quần của Hùng, lúc này dương vật của Hùng cũng đang từ từ cương cứng.
Đứng trước mặt Hùng, là một tuyệt tác về nhan sắc, một người phụ nữ đẹp, hấp dẫn, gợi tình không thể cưỡng lại được. Chiếc áo lót màu nude có ren mà Hùng đã nhìn thấy lần đầu, lúc này đã được lộ ra một cách trọn vẹn. Từng đường ren tinh tế, khéo léo, uốn lượn, nhẹ nhàng nâng đỡ đôi gò bồng đảo tròn đầy, căng tràn sức sống của Hương.
Thấp xuống một chút, chiếc quần lót cùng màu cũng đang làm tròn nhiệm vụ của nó, che chắn vị trí quan trọng nhất của người phụ nữ. Hùng không còn đủ lý trí để chiêm ngưỡng những đường ren trên quần lót nữa. Ánh mắt của Hùng giờ đang tập trung vào vùng tam giác màu đen ẩn hiện phía sau quần lót, một nơi đầy huyền bí và kích thích.
Hương nhẹ nhàng bước đến gần Hùng, đưa tay vuốt ve gương mặt của người đàn ông mà mình khao khát từ lâu. Nàng tự tay mình cởi quần áo cho Hùng, vừa cởi vừa cố tình cọ xát cơ thể vào chàng. Đến vị trí dương vật đang cương cứng, nàng đưa bàn tay mềm mại của mình chạm vào phía dưới hai bìu, xoa nhẹ một cái rồi vuốt ngược lên phía trên dương vật. Tay nàng rời khỏi dương vật của Hùng, nàng từ từ đi ngược về phía giường, vừa nhè nhẹ kéo Hùng theo mình.
Hương nằm ngửa trên giường, mắt nhìn Hùng trìu mến, nàng như muốn nói với Hùng rằng, giây phút này là của riêng hai người mình với nhau, hãy quên hết tất cả, bỏ mặt tất cả, hãy cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc thiên đường này, em đã sẵn sàng trao hết mọi thứ cho anh.
Hai bàn tay của Hùng bắt đầu vuốt ve, mơn trớn bộ ngực của Hương qua lớp áo lót. Chiếc áo lót như cái rào chắn cuối cùng, đang cố hết sức để không gì có thể chạm được vào da thịt chủ nhân của mình. Nhưng rồi nó cũng phải thúc thủ khi mà chính chủ nhân của nó lại đang rướn người lên, thò tay ngược ra phía sau, kéo cái khóa. Chiếc áo lót không còn cách nào khác, đành phải buông xui, mặc cho người đàn ông kia kéo tuột nó ra khỏi cơ thể chủ nó.
Hai núm vú màu nâu sậm nổi bậc trên đôi gò ngực căng tròn, trắng trẻo, không tì vết của Hương. Hùng ngay lập tức theo bản năng, kê môi vào một bên núm vú, bú mút như một đứa trẻ. Cứ bú bên trái thì Hùng lại vân vê hai ngón tay qua núm vú bên phải là ngược lại, như thể rằng, chàng là người tham lam, không muốn bỏ lỡ chút gì. Bộ ngực của Hương lúc này đầy nước bọt và dấu hằng màu hồng hạt do Hùng bú mút quá nhiệt tình.
Hương nằm đó, âu yếm nhìn Hùng đang bú mình, kín đáo cười duyên vì mãn nguyện. Tay nàng xoa nhẹ đầu Hùng, vuốt vẻ sau gáy, như thể một người mẹ đang hạnh phúc cho con mình bú sữa. Nhưng trong tâm trí nàng lại suy nghĩ khác, bú mút nữa đi, chiếm hữu em đi, bao lâu nay em đã phải kiềm nén ham muốn của mình, em biết anh cũng vậy, giờ thì đôi ta đã được chung giường với nhau, em là của anh, và anh cũng đã thuộc về em rồi.
Dòng suy nghĩ của Hương bị cắt ngang, giậc mình nhìn xuống, Hùng đang trườn xuống phía dưới cơ thể mình rồi. Mặt của Hùng giờ đây đang úp vào giữa háng của Hương. Vừa hôn, vừa hít, vừa vùi qua trái qua phải, cứ như đang muốn dùng môi để xé toạc chiếc quần lót ra vậy. Hương hiểu ý, rướn phần dưới cơ thể lên, để cho Hùng từ từ cởi quần lót ra.
Chiếc quần lót còn chưa cởi ra hết, vẫn còn vướng lại một bên chân của Hương, nhưng không còn quan trọng nữa, hai tay Hùng đã nâng hai đùi của Hương lên, để lộ vị trí nhạy cảm nhất trên cơ thể người phụ nữ. Những giây sau đó, Hương không còn biết gì nữa, chút lý trí còn sót lại nói cho Hương biết rằng có vật gì đó mềm, ấm, ướt át đang ngọ nguậy không ngừng bên trong âm đạo, làm cho âm đạo rỉ nước không ngừng. Hương biết rằng lưỡi của Hùng đang cố hết sức khám phá toàn bộ phần thân dưới của mình. Hương chỉ biết nắm chặt ga giường, mắt nhắm nghiền, môi rên khẻ, như muốn nói với Hùng rằng, nàng đang thật sự sung sướng.
Cảm giác ướt át chợt dừng lại, Hương mở mắt nhìn Hùng, mặt đối mặt, nàng biết tiếp theo sẽ là gì. Nàng để mặt cho Hùng làm chủ, nàng chỉ việc nhẹ nhàng chiều theo là được. Hai tay nàng vẫn nắm chặt ga giường, hai chân thì gác lên vai Hùng, được đôi tay to lớn của hùng cố định lại để không rơi xuống. Đây là giây phút mà cả hai chờ đợi bấy lâu nay.
Chị đang mặc đồ lót màu nude mà em thích nhất.
Hùng đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng, đi qua một hành lang ở tầng trên. Lúc này, không gian xung quanh im lặng, mọi vật đã chìm vào giấc ngủ say, chỉ còn nghe được tiếng những thiết bị điện trong nhà kêu e e. Hùng đang đứng trước cửa phòng Hương, ngập ngừng nhìn ánh đèn ngủ màu hồng hắc qua khe dưới cửa, Hùng đặc tay lên nắm cửa, lấy hết can đảm vặn nắm cửa, đẩy vào trong.
Hương đang ngồi dựa nữa người vào mấy cái gối trên giường, chăn đắp hờ nữa thân dưới, tay cầm điện thoại. Nghe tiếng cửa mở, Hương thoáng giậc mình nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, một tay buông điện thoại xuống, một tay kéo chăn ra, đứng dậy khỏi giường, miệng mỉm cười ngọt ngào đón người đàn ông vừa bước vào phòng.
Cả hai đứng đối diện nhau, nhìn nhau im lặng không nói gì. Hương hơi e thẹn, đưa tay lên vai, chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng màu xanh ngọc từ từ được cởi xuống. Tay Hương vừa làm, ánh mắt Hương thì đang tập trung vào vị trí dưới quần của Hùng, lúc này dương vật của Hùng cũng đang từ từ cương cứng.
Đứng trước mặt Hùng, là một tuyệt tác về nhan sắc, một người phụ nữ đẹp, hấp dẫn, gợi tình không thể cưỡng lại được. Chiếc áo lót màu nude có ren mà Hùng đã nhìn thấy lần đầu, lúc này đã được lộ ra một cách trọn vẹn. Từng đường ren tinh tế, khéo léo, uốn lượn, nhẹ nhàng nâng đỡ đôi gò bồng đảo tròn đầy, căng tràn sức sống của Hương.
Thấp xuống một chút, chiếc quần lót cùng màu cũng đang làm tròn nhiệm vụ của nó, che chắn vị trí quan trọng nhất của người phụ nữ. Hùng không còn đủ lý trí để chiêm ngưỡng những đường ren trên quần lót nữa. Ánh mắt của Hùng giờ đang tập trung vào vùng tam giác màu đen ẩn hiện phía sau quần lót, một nơi đầy huyền bí và kích thích.
Hương nhẹ nhàng bước đến gần Hùng, đưa tay vuốt ve gương mặt của người đàn ông mà mình khao khát từ lâu. Nàng tự tay mình cởi quần áo cho Hùng, vừa cởi vừa cố tình cọ xát cơ thể vào chàng. Đến vị trí dương vật đang cương cứng, nàng đưa bàn tay mềm mại của mình chạm vào phía dưới hai bìu, xoa nhẹ một cái rồi vuốt ngược lên phía trên dương vật. Tay nàng rời khỏi dương vật của Hùng, nàng từ từ đi ngược về phía giường, vừa nhè nhẹ kéo Hùng theo mình.
Hương nằm ngửa trên giường, mắt nhìn Hùng trìu mến, nàng như muốn nói với Hùng rằng, giây phút này là của riêng hai người mình với nhau, hãy quên hết tất cả, bỏ mặt tất cả, hãy cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc thiên đường này, em đã sẵn sàng trao hết mọi thứ cho anh.
Hai bàn tay của Hùng bắt đầu vuốt ve, mơn trớn bộ ngực của Hương qua lớp áo lót. Chiếc áo lót như cái rào chắn cuối cùng, đang cố hết sức để không gì có thể chạm được vào da thịt chủ nhân của mình. Nhưng rồi nó cũng phải thúc thủ khi mà chính chủ nhân của nó lại đang rướn người lên, thò tay ngược ra phía sau, kéo cái khóa. Chiếc áo lót không còn cách nào khác, đành phải buông xui, mặc cho người đàn ông kia kéo tuột nó ra khỏi cơ thể chủ nó.
Hai núm vú màu nâu sậm nổi bậc trên đôi gò ngực căng tròn, trắng trẻo, không tì vết của Hương. Hùng ngay lập tức theo bản năng, kê môi vào một bên núm vú, bú mút như một đứa trẻ. Cứ bú bên trái thì Hùng lại vân vê hai ngón tay qua núm vú bên phải là ngược lại, như thể rằng, chàng là người tham lam, không muốn bỏ lỡ chút gì. Bộ ngực của Hương lúc này đầy nước bọt và dấu hằng màu hồng hạt do Hùng bú mút quá nhiệt tình.
Hương nằm đó, âu yếm nhìn Hùng đang bú mình, kín đáo cười duyên vì mãn nguyện. Tay nàng xoa nhẹ đầu Hùng, vuốt vẻ sau gáy, như thể một người mẹ đang hạnh phúc cho con mình bú sữa. Nhưng trong tâm trí nàng lại suy nghĩ khác, bú mút nữa đi, chiếm hữu em đi, bao lâu nay em đã phải kiềm nén ham muốn của mình, em biết anh cũng vậy, giờ thì đôi ta đã được chung giường với nhau, em là của anh, và anh cũng đã thuộc về em rồi.
Dòng suy nghĩ của Hương bị cắt ngang, giậc mình nhìn xuống, Hùng đang trườn xuống phía dưới cơ thể mình rồi. Mặt của Hùng giờ đây đang úp vào giữa háng của Hương. Vừa hôn, vừa hít, vừa vùi qua trái qua phải, cứ như đang muốn dùng môi để xé toạc chiếc quần lót ra vậy. Hương hiểu ý, rướn phần dưới cơ thể lên, để cho Hùng từ từ cởi quần lót ra.
Chiếc quần lót còn chưa cởi ra hết, vẫn còn vướng lại một bên chân của Hương, nhưng không còn quan trọng nữa, hai tay Hùng đã nâng hai đùi của Hương lên, để lộ vị trí nhạy cảm nhất trên cơ thể người phụ nữ. Những giây sau đó, Hương không còn biết gì nữa, chút lý trí còn sót lại nói cho Hương biết rằng có vật gì đó mềm, ấm, ướt át đang ngọ nguậy không ngừng bên trong âm đạo, làm cho âm đạo rỉ nước không ngừng. Hương biết rằng lưỡi của Hùng đang cố hết sức khám phá toàn bộ phần thân dưới của mình. Hương chỉ biết nắm chặt ga giường, mắt nhắm nghiền, môi rên khẻ, như muốn nói với Hùng rằng, nàng đang thật sự sung sướng.
Cảm giác ướt át chợt dừng lại, Hương mở mắt nhìn Hùng, mặt đối mặt, nàng biết tiếp theo sẽ là gì. Nàng để mặt cho Hùng làm chủ, nàng chỉ việc nhẹ nhàng chiều theo là được. Hai tay nàng vẫn nắm chặt ga giường, hai chân thì gác lên vai Hùng, được đôi tay to lớn của hùng cố định lại để không rơi xuống. Đây là giây phút mà cả hai chờ đợi bấy lâu nay.
Chương kết
Đầu dương vật của Hùng từ từ chạm nhẹ vào bên dưới cơ thể Hương, len lõi vào bên trong âm đạo đầy nước nhờn. Phần tiếp theo đó là vũ điệu ái ân hòa hợp giữa hai cơ thể lõa lồ không mảnh vải che thân. Hương không phải gái mới lớn, Hùng thì dày dặn gió sương tình trường, cả hai đều biết cách làm cho người kia thỏa mãn hết mức có thể theo từng nhịp điệu đẩy đưa.
Sau một lúc, nhịp điệu dần chậm lại, báo hiệu rằng Hùng sắp sửa xuất tinh. Hùng biết rằng mình không thể có con được, còn Hương thì biết chắc hôm nay là ngày an toàn của mình, thế nên vị trí của dương vật vẫn đang nằm sâu trong âm đạo. Một dòng tinh dịch nóng ấm, cuồn cuộn tuôn trào vào sâu trong âm đạo của Hương, dòng tinh dịch ngập tràn mọi ngóc ngách bên trong âm đạo, tràn cả ra ngoài một ít, làm ướt một khoảng nhỏ ra giường vốn đã âm ẩm vì nước âm đạo của Hương từ nãy giờ.
Hùng đổ gục xuống ngực Hương, cố gắng để mặt mình giữa hai bầu vú căng tròn, le lưỡi liếm nhẹ vào khe giữa ngực. Hương thì vừa xoa đầu, vừa vuốt tay dọc sống lưng của Hùng, làm cho cơ thể chàng dịu nhẹ trở lại sau một hồi đầy cẳng thẳng. Hương vẫn nằm ngữa, đùi đang chen vào giữa hai chân Hùng, cảm nhận dương vật của Hùng đầy chất nhầy đang từ từ nhỏ lại. Đùi của Hùng cũng đang chen vào giữa háng Hương, cảm nhận dòng nước nhờn pha lẫn tinh dịch đang từ từ trào ra ngoài.
Từ lúc Hùng bước vào phòng cho đến hiện tại, cả hai không nói một lời nào. Cả hai không biết nói gì, mà thật ra cũng không cần phải nói gì cả, ánh mặt, nụ cười, hành động đã thay lời tất cả. Hùng đã chiếm hữu được chị vợ của mình, Hương thì cũng đã hoàn thành ước nguyện là được trả ân và dâng hiến cho Hùng. Cả hai người đều mãn nguyện, chìm sâu vào giấc ngủ.
Năm giờ sáng, Hương đánh thức Hùng, trở về phòng riêng, để mọi người không phát hiện, nhất là con Thanh mỗi sáng đi học thường ghé qua phòng mẹ để chào. Tất nhiên Hùng biết rõ nên cũng không quyến luyến gì thêm, vì chàng biết, Hương đã là của chàng, và vẫn đang ngày ngày ở bên chàng.
Hương mở hết cửa sổ, bậc quạt thông gió, kéo vội tấm ga giường quẳng vào một góc, thay vội tấm ga mới, xếp lại gối chăn ngay ngắn đàng hoàn, mặc lại quần áo ngủ hôm qua, vào phòng tắm, chuẩn bị một ngày mới. Con Thanh vẫn không hay biết những chuyện xảy ra tối qua, phòng của nó ở khác khu nhà với Hương, với lại, hôm qua đi chơi với bạn về tối, nó mệt nên ngủ sớm.
Kể từ ngày đó, Hùng và Hương không còn e ngại vì sợ người kia chưa hiểu lòng mình nữa, mọi cánh cửa ngăn cách giữa hai người đểu đã được mở ra. Hùng không còn lén lút nhìn Hương, Hương cũng không cần phải giấu quần lót để thử lòng Hùng. Bất cứ lúc nào Hoa không có ở nhà, thì Hùng đều ngủ bên phòng Hương tới gần sáng. Dĩ nhiên, trước khi ngủ, cả hai lần nào cũng phải làm ướt một khoảnh ga giường thì mới thỏa mãn.
Cuộc sống êm đềm cứ thế trôi qua trong căn nhà lúc nào cũng nồng nàn hương xuân. Hùng ngày càng vui vẻ, hạnh phúc, công việc thuận lợi, mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió. Hương thì càng ngày càng sang trọng, quí phái, quyến rũ, gợi tình, kỹ năng giường chiếu ngày càng thuần thục, điêu luyện đến mức ma mị, thậm chí làm cho Hùng phải bỏ luôn cả thói quen ra ngoài ăn bánh trả tiền với mấy cô người mẫu, diễn viên.
Trong một căn phòng vip tại một khách sạn cao cấp ở trung tâm Sài Gòn, Hoa đang ngồi dựa lưng trên giường, máy tính xách tay để trên đùi, trên màn hình máy tính là cảnh ân ái đầy nhục dục của một đôi nam nữ. Người đàn ông là Hùng, chồng của Hoa, còn người phụ nữ là Hương, chị gái ruột của Hoa.
Ngày mà Hoa cho thợ sửa sang lại phòng riêng để đón chị, Hoa đã bí mật kêu tâm phúc của mình gài máy quay bí mật ở đèn chùm bên trên trần phòng. Mọi hành động bên trong phòng ngủ của chị mình đều được Hoa theo dõi hằng ngày. Một người phụ nữ thông minh, sắc sảo, giảo hoạt như Hoa, sao lại không đoán được tâm ý của chồng mình chứ. Chỉ cần nhìn ánh mắt của chồng và chị gái dành cho nhau, Hoa biết, chuyện như thế này, sớm muộn cũng sẽ xảy ra.
Hoa là người phụ nữ bản lĩnh, kinh nghiệm thương trường đầy mình. Có biến cố nào mà chưa gặp qua, dữ dội hơn nữa cũng không làm Hoa phải gục ngã. Hoa vẫn bình tĩnh xem hết đoạn quay phim, miệng cười kín đáo, thầm khen chị gái mình đúng là có kỹ năng làm tình tuyệt đỉnh, không chê vào đâu được. Hoa không giận chồng mình, cũng không giận chị mình, họ đến với nhau là đúng như kế hoạch của Hoa. Hoa muốn hai người đó mãi quấn quít bên nhau, để chị gái kèm chặt chồng mình, để cho bản thân mình được tự do thoải mái làm điều mà mình thích.
Cửa nhà vệ sinh bậc mở, Hoa gấp máy tính lại, đặt qua một bên bàn, ngước nhìn thân thể trần truồng của thiếu nữ đang đứng trước mặt mình, thiếu nữ tóc quá vai một chút, nhuộm màu nâu hạt dẻ, uốn cong nhẹ nhàng, hiện đại. Thân thể nõn nà, tràn đầy sức sống. Làn da trắng sáng không tì vết, hai đầu vú hồng hào, nằm duyên dáng trên đôi gò bồng đảo căng mọng. Cơ thể bên dưới cũng tuyệt mĩ, phần mu nhô cao một chút, nổi bậc với túm lông đen nhỏ xoăn mềm mại. Nàng dang chân ra một chút, nhìn từ phía giường của Hoa, có thể dễ dàng thấy môi lớn của âm đạo căng đầy, chỉ trực chờ rỉ nước bất cứ lúc nào.
Cô gái tràn đầy sức sống, như một quả mọng mới chín, đang chờ người ta hái xuống đó là con Thanh, con gái của Hương, cháu gái của Hoa. Hoa mỉm cười, đưa bàn tay vẫy con Thanh leo lên giường với mình. Con Thanh thành thục nhanh nhẹn bò lên giường, với tay kéo tấm chăn đang đắp nữa người của Hoa, kéo tuột dây thắt lưng của cái váy. Trong chút thời gian ngắn ngủi, toàn bộ cơ thể trần truồng không mảnh vải của Hoa của hiện ra trước mắt con Thanh.
Màn tiếp theo là khoảnh khắc ân ái, đê mê, đầy nhục dục giữa hai người phụ nữ với nhau. Hoa đang thực hành lại những điều mới vừa thỉnh giáo chị gái mình qua đoạn phim nhìn trộm. Còn con Thanh thì dường như đã quá thành thạo, giống như đã từng làm việc này hàng trăm lần rồi. Đúng là con Thanh đã làm việc này hàng trăm lần rồi, từ khi nó vừa mới bước vào nhà của Hùng và Hoa. Không phải tự nhiên mà nó muốn ở lại với vợ chồng Hoa. Vì nó biết nơi đây vừa chu cấp tiền bạc, nhà cửa cho nó được sống đủ đầy. Nơi đây còn có một người phụ nữ thân thuộc, yêu thương và có đam mê tình dục đồng tính nữ giống với nó.
HẾT
Sau một lúc, nhịp điệu dần chậm lại, báo hiệu rằng Hùng sắp sửa xuất tinh. Hùng biết rằng mình không thể có con được, còn Hương thì biết chắc hôm nay là ngày an toàn của mình, thế nên vị trí của dương vật vẫn đang nằm sâu trong âm đạo. Một dòng tinh dịch nóng ấm, cuồn cuộn tuôn trào vào sâu trong âm đạo của Hương, dòng tinh dịch ngập tràn mọi ngóc ngách bên trong âm đạo, tràn cả ra ngoài một ít, làm ướt một khoảng nhỏ ra giường vốn đã âm ẩm vì nước âm đạo của Hương từ nãy giờ.
Hùng đổ gục xuống ngực Hương, cố gắng để mặt mình giữa hai bầu vú căng tròn, le lưỡi liếm nhẹ vào khe giữa ngực. Hương thì vừa xoa đầu, vừa vuốt tay dọc sống lưng của Hùng, làm cho cơ thể chàng dịu nhẹ trở lại sau một hồi đầy cẳng thẳng. Hương vẫn nằm ngữa, đùi đang chen vào giữa hai chân Hùng, cảm nhận dương vật của Hùng đầy chất nhầy đang từ từ nhỏ lại. Đùi của Hùng cũng đang chen vào giữa háng Hương, cảm nhận dòng nước nhờn pha lẫn tinh dịch đang từ từ trào ra ngoài.
Từ lúc Hùng bước vào phòng cho đến hiện tại, cả hai không nói một lời nào. Cả hai không biết nói gì, mà thật ra cũng không cần phải nói gì cả, ánh mặt, nụ cười, hành động đã thay lời tất cả. Hùng đã chiếm hữu được chị vợ của mình, Hương thì cũng đã hoàn thành ước nguyện là được trả ân và dâng hiến cho Hùng. Cả hai người đều mãn nguyện, chìm sâu vào giấc ngủ.
Năm giờ sáng, Hương đánh thức Hùng, trở về phòng riêng, để mọi người không phát hiện, nhất là con Thanh mỗi sáng đi học thường ghé qua phòng mẹ để chào. Tất nhiên Hùng biết rõ nên cũng không quyến luyến gì thêm, vì chàng biết, Hương đã là của chàng, và vẫn đang ngày ngày ở bên chàng.
Hương mở hết cửa sổ, bậc quạt thông gió, kéo vội tấm ga giường quẳng vào một góc, thay vội tấm ga mới, xếp lại gối chăn ngay ngắn đàng hoàn, mặc lại quần áo ngủ hôm qua, vào phòng tắm, chuẩn bị một ngày mới. Con Thanh vẫn không hay biết những chuyện xảy ra tối qua, phòng của nó ở khác khu nhà với Hương, với lại, hôm qua đi chơi với bạn về tối, nó mệt nên ngủ sớm.
Kể từ ngày đó, Hùng và Hương không còn e ngại vì sợ người kia chưa hiểu lòng mình nữa, mọi cánh cửa ngăn cách giữa hai người đểu đã được mở ra. Hùng không còn lén lút nhìn Hương, Hương cũng không cần phải giấu quần lót để thử lòng Hùng. Bất cứ lúc nào Hoa không có ở nhà, thì Hùng đều ngủ bên phòng Hương tới gần sáng. Dĩ nhiên, trước khi ngủ, cả hai lần nào cũng phải làm ướt một khoảnh ga giường thì mới thỏa mãn.
Cuộc sống êm đềm cứ thế trôi qua trong căn nhà lúc nào cũng nồng nàn hương xuân. Hùng ngày càng vui vẻ, hạnh phúc, công việc thuận lợi, mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió. Hương thì càng ngày càng sang trọng, quí phái, quyến rũ, gợi tình, kỹ năng giường chiếu ngày càng thuần thục, điêu luyện đến mức ma mị, thậm chí làm cho Hùng phải bỏ luôn cả thói quen ra ngoài ăn bánh trả tiền với mấy cô người mẫu, diễn viên.
Trong một căn phòng vip tại một khách sạn cao cấp ở trung tâm Sài Gòn, Hoa đang ngồi dựa lưng trên giường, máy tính xách tay để trên đùi, trên màn hình máy tính là cảnh ân ái đầy nhục dục của một đôi nam nữ. Người đàn ông là Hùng, chồng của Hoa, còn người phụ nữ là Hương, chị gái ruột của Hoa.
Ngày mà Hoa cho thợ sửa sang lại phòng riêng để đón chị, Hoa đã bí mật kêu tâm phúc của mình gài máy quay bí mật ở đèn chùm bên trên trần phòng. Mọi hành động bên trong phòng ngủ của chị mình đều được Hoa theo dõi hằng ngày. Một người phụ nữ thông minh, sắc sảo, giảo hoạt như Hoa, sao lại không đoán được tâm ý của chồng mình chứ. Chỉ cần nhìn ánh mắt của chồng và chị gái dành cho nhau, Hoa biết, chuyện như thế này, sớm muộn cũng sẽ xảy ra.
Hoa là người phụ nữ bản lĩnh, kinh nghiệm thương trường đầy mình. Có biến cố nào mà chưa gặp qua, dữ dội hơn nữa cũng không làm Hoa phải gục ngã. Hoa vẫn bình tĩnh xem hết đoạn quay phim, miệng cười kín đáo, thầm khen chị gái mình đúng là có kỹ năng làm tình tuyệt đỉnh, không chê vào đâu được. Hoa không giận chồng mình, cũng không giận chị mình, họ đến với nhau là đúng như kế hoạch của Hoa. Hoa muốn hai người đó mãi quấn quít bên nhau, để chị gái kèm chặt chồng mình, để cho bản thân mình được tự do thoải mái làm điều mà mình thích.
Cửa nhà vệ sinh bậc mở, Hoa gấp máy tính lại, đặt qua một bên bàn, ngước nhìn thân thể trần truồng của thiếu nữ đang đứng trước mặt mình, thiếu nữ tóc quá vai một chút, nhuộm màu nâu hạt dẻ, uốn cong nhẹ nhàng, hiện đại. Thân thể nõn nà, tràn đầy sức sống. Làn da trắng sáng không tì vết, hai đầu vú hồng hào, nằm duyên dáng trên đôi gò bồng đảo căng mọng. Cơ thể bên dưới cũng tuyệt mĩ, phần mu nhô cao một chút, nổi bậc với túm lông đen nhỏ xoăn mềm mại. Nàng dang chân ra một chút, nhìn từ phía giường của Hoa, có thể dễ dàng thấy môi lớn của âm đạo căng đầy, chỉ trực chờ rỉ nước bất cứ lúc nào.
Cô gái tràn đầy sức sống, như một quả mọng mới chín, đang chờ người ta hái xuống đó là con Thanh, con gái của Hương, cháu gái của Hoa. Hoa mỉm cười, đưa bàn tay vẫy con Thanh leo lên giường với mình. Con Thanh thành thục nhanh nhẹn bò lên giường, với tay kéo tấm chăn đang đắp nữa người của Hoa, kéo tuột dây thắt lưng của cái váy. Trong chút thời gian ngắn ngủi, toàn bộ cơ thể trần truồng không mảnh vải của Hoa của hiện ra trước mắt con Thanh.
Màn tiếp theo là khoảnh khắc ân ái, đê mê, đầy nhục dục giữa hai người phụ nữ với nhau. Hoa đang thực hành lại những điều mới vừa thỉnh giáo chị gái mình qua đoạn phim nhìn trộm. Còn con Thanh thì dường như đã quá thành thạo, giống như đã từng làm việc này hàng trăm lần rồi. Đúng là con Thanh đã làm việc này hàng trăm lần rồi, từ khi nó vừa mới bước vào nhà của Hùng và Hoa. Không phải tự nhiên mà nó muốn ở lại với vợ chồng Hoa. Vì nó biết nơi đây vừa chu cấp tiền bạc, nhà cửa cho nó được sống đủ đầy. Nơi đây còn có một người phụ nữ thân thuộc, yêu thương và có đam mê tình dục đồng tính nữ giống với nó.
HẾT