- Lượt xem: 2K
- Trả lời: 7
Truyện ngắn.
(Lấy cảm hứng từ câu chuyện có thật)
Quý độc giả có thể nghe thanh âm này khi bắt đầu đọc. Đó là mong muốn của tôi - tocuimia.
"SAI LẦM LÃNG MẠN"
Thảo Điền, Quận 2, Sài Gòn.
Thứ 2, ngày 16 tháng 10 năm 2017.
*21:47 PM
- …
- Anh cũng không biết làm sao nữa…
- Em chẳng còn thời gian để giấu nữa đâu, Khoa à!
- Từ đầu anh đã nói… Phải cẩn thận.
- Anh đổ lỗi cho em đấy ư?
- Không phải…
- Vậy ý anh là gì?
Khoa gầm mặt, thở dài.
- Anh hiểu là mọi chuyện đáng ra phải dừng lại ở một thời điểm nào đó,… cả anh và em. – Khoa ngập ngừng một lúc. – Mình cùng bắt đầu mọi thứ, thì bây giờ đã đến lúc phải chịu trách nhiệm rồi Hạ à!… Đáng nhẽ, chúng ta nên dứt khoát hơn, thì không phải cán đáng, khổ sở như bây giờ!
- Lời đó còn ích gì sao?!
Cơn gió thoảng nhẹ, thổi qua tóc mái Hạ gợn sóng lăn tăn từng hồi. Tiếng xe cộ, gió gào, bầu trời sâu thăm thẳm, không gian của tầng cao cùng không khí trầm mặc của khoảnh khắc bổng chốc ùa lấy hai người.
Đã từ lâu họ quen biết nhau, bắt đầu từ đồng nghiệp, đi qua mỗi một giai đoạn để đến hôm nay. “Cảm xúc lưng chừng” giữa họ chẳng thể dùng một ngữ nghĩa nào giải thích cho rõ ràng được.
Nói là tội lỗi, đúng sai, cạm bẫy, cợt nhã, dục vọng hay dối trá…? Chẳng có điều gì là xác đáng để định ra trạng thái của họ lúc này.
Vòng xoáy đa tình cuốn bay đi mọi lý lẽ. Luân thường đạo lý cũng thành ra vô nghĩa, chẳng có thế nào nhìn ra được vấn đề đối với những người đang mù quáng, tham lam cảm xúc và lừa dối bản thân.
Khoa và Hạ hẹn nhau trên góc thượng của nhà hàng Bridon, cả hai đều bối rối, cố tìm cách giải quyết việc Hạ đang mang thai, dẫu biết hai người,… đều đã có gia đình riêng!
- Vậy là anh sắp làm ba rồi sao… Thật không thể ngờ, cảm xúc vui mừng này lại hiện ra trong anh ... ngay bây giờ.
- “Em…” - Hạ bắt đầu khóc.
- Anh xin lỗi! Thật lòng xin lỗi em.
Tiếng nấc vang lên trong không gian thưa người. Hạ sắp không thể ngăn nổi dòng cảm xúc tồn đọng trong cô bấy lâu.
Hai người đều im lặng.
Gió xiết từng cơn quặn lòng, thổi vào hư không, tạt vào trái tim đang thổn thức. Chỉ vài giây trôi qua tựa trăm năm…
Hạ cố gắng giữ bình tĩnh nhưng gương mặt cô không giấu nổi sự hoang mang và lo lắng cho tương lai. Cô không thể ngờ mối quan hệ của hai người giờ đây lại phức tạp đến vậy.
Khoa cũng nặng lòng bế tắc, anh chống tay lên bàn, tựa trán... cổ thở ra hết nỗi sầu khổ. Anh cảm thấy bản thân như đang rơi vào trạng thái rối loạn tột cùng, không biết phải làm gì để “cân bằng” được… mối quan hệ này.
Cả hai đều hiểu rằng dù cho họ có suy tính gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được hậu quả của ngày hôm nay. Họ chỉ có thể lựa chọn cách đối mặt với nó vì những quyết định sai lầm từng đưa ra.
Trong khoảnh khắc im lặng, màu đèn nhá nhem của đường phố, lấp lánh dòng xe hối hả dưới bầu trời đêm hiu hắt của Sài Gòn ánh lên trong mắt họ.
Màn đêm rất thơ mộng... cũng không đủ để xoa dịu từng giọt lệ long lanh trên khóe mi hai người.
Gió lạnh thổi ưu tư, tình đượm buồn khôn xiết…
Hạ lấy tay vén nhẹ mái tóc, cô nhìn chằm chằm vào Khoa, khẽ nói:
- Rồi tụi mình cũng tìm ra cách thôi, phải không anh? … Em tin là dù cho khó khăn đến đâu mình vẫn sẽ vượt qua được.
RỐI BỜI!
Mặc cho cảm xúc đang chơi vơi, Khoa chậm rãi đưa tay nắm lấy tay Hạ:
- Anh cảm ơn em đã luôn bên cạnh. Anh không biết mình sẽ ra sao nếu thiếu em. Anh ước gì mình gặp nhau sớm hơn…
Nói rồi, Khoa đứng dậy, vội đến bên ghế Hạ, ôm chầm lấy cô. Hai người sà vào lòng nhau, họ cùng nhìn lên bầu trời đầy sao, không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng ít nhất… trong khoảnh khắc đó… họ có nhau!
Nhịp đập trái tim và hơi thở của hai người hòa quyện, Hạ nghẹn ngào trong tiếng nấc, thả rơi giọt nước mắt ấm nồng xuống vai anh, cô thì thầm:
- Anh biết không, từ lúc gặp anh, em đã từng nghĩ rằng tình yêu sẽ làm cho mình hạnh phúc,… sẽ làm cho cuộc đời của tụi mình trở nên đẹp đẽ hơn. Những cảm xúc hằng giấu đó mãi mãi là bí mật của riêng em, nguồn nặng lượng mãnh liệt nhất đối với em… Nhưng bây giờ, em mới thấu. Tình yêu cũng có thể là một cơn ác mộng, làm cho chúng ta đau khổ và đánh mất đi tất cả.
Nói rồi, đôi hàng mi cô tràn dòng lệ. Khoa siết chặt Hạ vào ngực mình:
- Em đừng khóc, anh sẽ chịu trách nhiệm với tất cả. Anh không muốn làm em đau lòng thêm nữa. Anh hứa sẽ bù đắp cho em, “Vịt con” của anh!
Hạ nghe lời ấy, cô cũng muốn tin vào lời hứa của anh nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn không thể nào tan đi. Cứ rắc rối, luẩn quẩn trong tâm trí từng giây, từng phút. Cô biết cuộc đời mình đang thay đổi, mọi thứ đã không còn như trước.
Nhà hàng bắt đầu tắt đi những ô đèn trống bàn, cũng đã đến lúc tiễn khách. Ánh sáng thưa dần lộ ra hình dáng hai người đang cố ủ hơi ấm cuối vào nhau giữa bầu trời đầy sao khoảng khoát. Những tia sáng bao phủ lấy cả bầu trời, tưởng chừng như đang dẫn lối họ đến cung đường riêng để tìm hạnh phúc.
*22:56 PM
(… ting… ting ) – Tiếng tin nhắn phá đi tĩnh lặng.
Hạ cho tay vào túi, tay còn lại vẫn níu vội cái ôm không cho Khoa buông mình ra. Mở chậm đôi mắt đỏ nhòe, còn ướt, cô nhìn xem màn hình điện thoại:
“Sao tao gọi mày không bắt máy, mày đang ở đâu?”
Phía trên dòng tin là tên người gửi, đề một chữ:
“CHỒNG?!”
---------------------------------
“Alo” – Giọng hạ nhẹ nhàng, cô giấu đi nỗi sợ mà bắt đầu thưa chuyện – “Em xin lỗi, hôm nay em có hẹn với chị Uyên, em quên báo. Anh về lâu chưa?”
“Tao về hay chưa không quan trọng, tại sao giờ này mày không có mặt ở nhà?”
“Em… em xin lỗi mà. Mãi nói chuyện nên không để ý giờ giấc, hôm nay chị có việc buồn, tụi em tâm sự nhiều.”
“Ừ, BUỒN. Để xem nó hay mày buồn hơn, mày về đây…”
(..Tít) – Hắn dập máy.
Tên chồng của Hạ buông lời sắc lẹm, giọng điệu hằn học oang oảng qua điện thoại. Khoa nghe thấy cả, anh chầm chậm hạ tay, dời cô ra.
- Hắn gọi cho em lúc nào?
- Cũng được hơn nửa tiếng rồi…
- Sao em không nghe máy?!
- EM SỢ!
Đã hơn ba tháng nay, kể từ ngày Hạ phát hiện mình có thai, cô không lúc nào ngừng nơm nớp, lo lắng bị phát hiện. “Tình cảm” vợ chồng cô từ lâu đã đến bờ vực, chẳng lạ gì khi hai người họ không có chút gần gũi, ái ân nào.
Một quãng thời gian gánh vác, mệt mỏi, quỵ lụy và tủi hờn. Níu kéo cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Nào cơm áo, nào gạo tiền mưu sinh, khoảng cách dần thấm nhuyễn vào từng thớ dây cảm xúc, sự lãnh cảm bắt đầu lan tỏa, niềm “lạnh lẽo” cứ thể bao trùm “tổ ấm”.
Hạ vỡ lẽ ra bản chất của tên chồng vũ phu, bảo thủ. Cuộc đời nữ tử “được thịnh, suy mất”, cô làm saa biết trước có ngày rước cảnh bạo hành-bạo lực, khiến hôn nhân đến kỳ ĐỔ VỠ.
Ngót nghét đã dài đằng đẵng chín năm ròng ăn ở. Duyên vợ chồng cứ nghĩ sẽ đến lúc “đầu bạc răng long” – Lời chúc phúc ấy, ai mà chẳng nhận trong ngày lên kiệu hoa về nhà người.
Trong nhờ - đục chịu, lay lất mảnh tình đầu.
Phải lòng yêu nhau từ ngày còn ngồi ghế nhà trường, biết cái gì là sự đời. Màu hồng hãy còn đó, còn ửng trên má, chứ có còn đâu trong lăng kính màu đời hâm hẩm.
“Biết nói làm sao, diễn tả thế nào cảnh éo le cãi vã, gây gỗ, giận hờn… Thấy trước có ngày phải tức tưởi, nén ức mà lang chạ như hôm nay thì lúc đó đã cưới xin làm gì?!”- Hạ thường dằn vặt mình như vậy.
Hiểu mùi đời, hắt hiu cho chính mình nào đã đủ… Chẳng đặng đừng lắm mới dây vào mối quan hệ mới vì không giữ nổi mình.
Trách làm sao được phận đàn bà. Thông minh hay ngu đần, chăm chỉ hay lười nhác, thạo việc công hay giỏi việc nhà… dù cốt cách có tốt đến đâu chăng nữa, gặp thời chủ quan, đau lòng, thổn thức cũng buông mình theo bản ngã-cảm xúc.
Có trách... cũng nên trách hai gã đàn ông bước vào đời Hạ.
Khoa!
Anh là gã đàn ông đã ngoài ba mươi, toát lên mình vẻ chững chạc. Tư cách, tác phong đạo mạo. Ăn nói lịch sự, giao tiếp rất có lời, làm việc lại khí chất. Tánh tình điềm tĩnh, biết dịu dàng với phụ nữ và mạnh dạn với cánh đàn ông. Ai lại không ngã lòng vì anh ta,… chẳng riêng gì Hạ.
“Hoàn hảo lắm.” – Các cô gái định bụng về Khoa như thế suốt từ lần gặp đầu.
Gì thì, cũng sót lại một phần.
Anh trông có “xịn” mấy, thì cũng vội dẫm chân vào hàng ‘THAM LAM’.
Đàn ông sắt son, giữ gìn đạo nghĩa vợ chồng, tào khao-chung thủy, hễ có… CŨNG TRỪ KHOA!
Khoa có vợ!
Thùy là một người phụ nữ tốt, không chắc là trọn vẹn tính cách, nhưng chí ít cũng là người vợ không phản bội chồng.
Cô không giỏi giang hay xinh đẹp như Hạ. Cô biết sống, biết điều và lễ nghĩa. Chỉ là cô không mang trên mình sự hào nhoáng, “gợi cảm phong trào” mà xã hội muốn thấy. Thùy bình dân, giản dị, chẳng lụa là, xa hoa với người. Cô sống có tiết kiệm, tiểu tiết hay chăm bẩm, gia đình khối việc tay cô chu toàn.
Ấy mà từng đó vẫn chưa đủ làm ấm lòng “đấng trượng phu” như Khoa.
Bản ngã và thói “hoang sinh” của loài đực “giống nòi” thôi thúc anh sa vào sắc, ngã vào tình.
Anh thích mơ, cũng hảo mộng. Là đàn ông nhưng cũng mê mẫn, mụ mị, chăm bẩm thứ lãng mạn, chân tình, luyến tiếc…
Rốt lại thì, đa tình nên anh vậy.
Bôn ba bốn bể, chỉ sợ dây vào hai chữ: ĐA TÌNH.
Ai khó yêu nhiều người cùng lúc được,… chứ hạng đa tình thì:
“CHUYỆN!”
*23:15 PM
“Em về đây.” – Hạ ngồi trong xe ngước nhìn Khoa.
- Đừng vào nhà vội… xem nó thế nào đã.
- Em biết rồi!... Anh cũng gọi cho Thùy đi. Đừng để chị lo.
Nói rồi, cô dứt ánh mắt khỏi anh, ngập ngừng vài giây, Hạ trầm giọng:
- EM SẼ LY DỊ!
Chiếc Taxi từ từ lăn bánh, bỏ lại sau lưng cuộc hẹn còn lửng. - Rối vò, chằng chịt trong tấm lòng hai người.
Trời đã về khuya, đèn đường nhấp nhả qua lăng kính xe. Ô cửa sổ hiện lên gương mặt buồn của Hạ. Cô trầm ngâm, muộn phiền.
Phía xa xe, khuất dần hình dáng Khoa nhìn theo thẫn thờ. Anh đứng bơ vơ giữa dòng người “trung tâm” chưa ngủ.
“Về đâu chị?” – Vừa nói, bác tài vừa đánh mặt qua gương nhìn Hạ…
“Anh lái nhanh về 54 Vũ Huy Tấn giúp em. Chung cư Miếu Nổi…”
Sài Gòn hối hã, thành phố ba trăm năm in hằn dấu chân lịch sử, trải nhiều thăng trầm, đi qua vô vàn sự thay đổi. Mười năm vật cũng đổi khác huống chi lòng người vô định khó đoán.
Tinh cảm đôi lứa, yêu thương nam nữ, người nào còn giữ, người nào quên đi?
Xô bồ nhịp sống thường nhật chất chứa, ai rồi cũng lãnh cảm.
Kẻ trẻ thì vô tư, người lỡ vận thì bắt đầu đoái tiếc, dằn vặt.
Thành phố màu hoa lệ, đâu đó còn người “thơ”, kẻ “ấu” mơ mộng cuộc tình: "SAI LẦM LÃNG MẠN."
---------------------------------
*23:36 PM
Chiếc taxi dừng lại trước sảnh khu chung cư. Hạ bước xuống, không vội vã. Cô ngẩng đầu nhìn lên 18 tầng chung cư, nơi những ô cửa sổ còn hắt ánh đèn phòng ngủ như một lời nhắc nhở — Có một kẻ đang đợi.
Bác bảo vệ quen mặt cúi đầu chào, cô khẽ gật nhẹ, mỉm cười như mọi ngày, như chưa từng có biến động nào xảy ra.
- Bác Tư này, bác cảm phiền giúp con lên nhà với có được không? Hôm nay sao con chóng mặt quá, con sợ bị té lúc nào không biết. – Lo rằng sẽ có những tác động vật lý xảy ra với cô, Hạ mới nghĩ ra cách này để tự bảo vệ mình và đứa bé trong bụng.
- Có gì đâu con, đi… đi với bác. Đứng yên đó để bác bấm thang cho.
Cô hít sâu một hơi, tay siết chặt quai túi, bước từng bước nặng nề vào thang máy, theo sau cô là bác bảo vệ. Mỗi lần kim số nhảy một con, nhịp tim cô cũng thắt lại từng phần. Bụng cô, nay đã có dấu hiệu lộ rõ, từng bước đi cũng trở nên cẩn trọng hơn.
(Keng!)
Thang máy mở ra. Hành lang vắng lặng như cố tình nép mình trước bầu không khí ngột ngạt của định mệnh.
Hạ tiến đến cửa, dừng lại một thoáng, khẽ đặt tay lên ổ khóa vân tay... nhưng không bấm.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, mọi hình ảnh chợt hiện về. Cảnh lần đầu cô gặp Khoa trong một buổi hội thảo, nụ cười anh lịch lãm và ánh mắt như cắt vào tâm can. Những bữa trưa vội vã hai người cùng nhau, những cái chạm tay rất khẽ mà tim đập rối loạn. Cả những lần anh gọi cô là “Vịt con” – yêu thương như một người đàn ông chưa từng biết phản bội là gì…
Và rồi, tiếng va mạnh từ trong phòng vọng ra, cùng tiếng gầm rú của chồng cô:
“Trễ lắm rồi đó Hạ. Đụ má mày, đừng tưởng tao không biết mày đứng ngoài đó?!”
Hạ giật mình, mắt cụp xuống. Không phải sợ... mà là buồn. Buồn cho chính mình, cho những gì từng cố giữ, từng tha thứ, từng chịu đựng.
Bấy lâu nay, cô đã sống như một con rối – lung lay giữa nghĩa và tình, giữa bổn phận và khao khát.
Cô nhìn sang bác Tư rồi đưa tay ấn, mở cửa. Tên chồng đứng đó, mắt đỏ ngầu. Hắn bước lại gần, cánh tay vừa nhấc lên đã bị cô gạt đi:
“Đừng chạm vào tôi!”
Bác Tư thấy vậy liền sấn lên phía trước, ngăn cản hành động của tên côn đồ ấy.
- Nè, mày định làm gì nó. Mày đánh nó nữa là tao kêu công an đó nha Tùng. Thằng mất dạy.
Lời dằn mặt đó khiến cho hắn phải nhếch môi, cười nửa miệng. Dầu vậy, thấy có người chứng kiến thì thôi, hắn cũng không dám giở trò vũ phu nữa, chỉ lằm bằm mấy câu chửi hèn hạ, rồi định đi ra ngoài cho đỡ tức:
- Hôm nay mày ngon lắm, đụ mẹ mày… Để coi có ai đỡ cho mày hoài không, con chó. – Nói rồi, hắn lướt ngang qua hai người, đi ra khỏi căn hộ, mắt vẫn trừng trừng nhìn Hạ.
Lần đầu tiên, Hạ không né tránh. Cô nhìn thẳng lại vào mắt hắn – đôi mắt từng là cả thanh xuân của cô – nhìn theo cho đến khi hắn khuất khỏi hành lang.
- Có sao không con? – Bác Tư vừa hỏi thăm, vừa quay sang bóng lưng của tên chồng, chửi hắn. – Thằng khốn nạn này, con bỏ nó đi. Ở với nó thêm ngày nào, khổ ngày đó. Chuyện này không phải mới, bác biết hết rồi, nó cứ đánh con hoài thôi…
- Dạ không sao đâu bác. Con cảm ơn bác Tư nhiều. Ảnh vậy á, chút về là hết à. Thôi bác Tư đi xuống nghỉ đi,
- Có thật không con? Hay là để bác…
- Thiệttt. Không có gì nữa đâu, con vô nhà được rồi nè…bác đi đi,… Đi đi mà.
Hạ vừa nói, vừa đẩy vai bác bảo vệ quay đi, trấn an ông ấy… nhưng chính cô mới là người cần được trấn an lúc này.
Cửa căn hộ khép lại.
Cô lặng lẽ quay lưng, bước vào phòng mình, khóa chặt cửa.
Không nước mắt. Không lời thêm. Đôi mắt cô phản chiếu một thứ ánh sáng lạ – ánh sáng của người đã chọn xong con đường.
---------------------------------
Khoa nhận được tin nhắn từ Hạ:
“Em gửi đơn rồi.”
Chỉ bốn chữ. Nhưng tim anh như bị bóp nghẹt.
Anh đọc đi đọc lại, lòng ngổn ngang. Cô đã chọn, đã dứt. Mọi thứ giờ đây không còn là “nếu như” hay “giá như” nữa.
Khoa không nhắn lại ngay. Anh ngồi trong văn phòng, bên cửa sổ, nhìn ra thành phố đang vội vã. Một tay cầm ly cà phê đã tan đá, tay còn lại, ngón cái vô thức đẩy lên, rồi lại kéo xuống chiếc nhẫn cưới nơi ngón áp út...
Anh hiểu sự lựa chọn của Hạ. Cô đã chịu đựng quá đủ. Nhưng giờ đây, anh mới thấu cái giá của sự đa tình.
Mọi cảm xúc mãnh liệt năm nào giờ như tro tàn rơi xuống kẽ tay, không thể nhặt lại.
---------------------------------
Khoa đứng trước gương, cố tập nói:
“Anh xin lỗi, Thùy.”
“Anh... không xứng đáng với em...”
“Tất cả là do anh…”
Từ phía sau, Thùy lặng lẽ bước vào phòng lúc nào không hay, tay cầm chiếc áo sơ mi đã ủi thẳng thớm.
- Anh đang nói chuyện với ai đó? “Do anh” cái gì cơ?
- À,... - Khoa ấp úng. - Anh đang tập thoại. Phát biểu chuyện họp hành ấy mà, không gì đâu em.
- Thôi kệ đi anh, đừng có chỉ trích người ta quá. – Không chút nghi ngờ nào. Nói rồi Thùy khẽ đặt áo xuống giường, không quên dặn dò – Tối nhớ ngủ sớm để mai đi làm nghe anh. Mấy hôm nay, ngày nào cũng thức khuya hết à, hại lắm đó.
Thùy bước ra khỏi phòng, khép cửa nhẹ.
Sau cùng thì Khoa lại im lặng, giấu nhẹm đi mọi chuyện và không bao giờ hé môi với Thùy nửa lời.
Cũng như Hạ, anh đã lựa chọn xong phương án của mình.
*01:48 AM.
Trong ánh sáng vàng của chiếc đèn ngủ, Khoa ngồi dậy, nhìn sang Thùy đang say giấc bên kia giường. Anh quay người, đặt chân xuống sàn, tì cùi chỏ lên hai đầu gối, bàn tay ôm lấy mặt.
Khoa cúi mình trong sự bất lực, hèn nhát. Bên cạnh, là chiếc điện thoại đang sáng, hiện lên tin nhắn của Hạ trong khung hội thoại của anh với cô ấy suối cả tối nay.
“Em không trách anh.
Vậy nên anh cũng đừng trách mình.
Em sẽ giữ con.
Mình chia tay nhé. ”
Lòng anh thắt lại, mắt nhắm nghiền, vừa bực tức, vừa đau đớn. Lần này, Khoa bật khóc.
Không phải vì "sợ hãi."
Mà vì thương.
---------------------------------
Thứ hai, ngày 15 tháng 8 năm 2022
Một buổi chiều muộn, tại quán café nhỏ nằm nép dưới góc phố yên ả, gần công ty.
Có cô bé chừng bốn tuổi, lanh lợi, đang hí hoáy tô màu cạnh mẹ - một người phụ nữ mang đôi mắt từng nhuốm những nỗi buồn, bây giờ tĩnh tại đến lạ.
Gã đàn ông bước vào. Tóc anh đã bạc nhiều hơn, dáng cao gầy, lịch thiệp. Ánh mắt hai người chạm nhau – chỉ trong tích tắc, không ai nói gì. Cô bé ngước nhìn anh, cười hồn nhiên:
“Chú ơi, con tô đẹp không?”
Người đàn ông cúi xuống, khẽ vuốt đầu cô bé:
“Đẹp lắm. Con tô rất đẹp.”
Hạ mỉm cười, lặng lẽ. Cô không hỏi han gì. Khoa cũng không giải thích. Mỗi người đều đã có hành trình riêng để trả giá, để hối hận, để chuộc lỗi… và để yêu lại — theo cách khác.
Chiều đổ bóng dài trên vỉa hè, cơn gió nhẹ thoảng qua làm tung lên vài trang giấy vẽ bay nhè nhẹ. Có những mảnh ký ức rơi ra, hòa vào ánh hoàng hôn nhạt nhòa sau lưng hai con người từng thương nhau đến quặn thắt.
Cuộc đời…
Dẫu có lạc lối, cũng mong một lần được yêu thật lòng mà không phán xét gì.
tocuimia
(Lấy cảm hứng từ câu chuyện có thật)
Quý độc giả có thể nghe thanh âm này khi bắt đầu đọc. Đó là mong muốn của tôi - tocuimia.
"SAI LẦM LÃNG MẠN"
Thảo Điền, Quận 2, Sài Gòn.
Thứ 2, ngày 16 tháng 10 năm 2017.
*21:47 PM
- …
- Anh cũng không biết làm sao nữa…
- Em chẳng còn thời gian để giấu nữa đâu, Khoa à!
- Từ đầu anh đã nói… Phải cẩn thận.
- Anh đổ lỗi cho em đấy ư?
- Không phải…
- Vậy ý anh là gì?
Khoa gầm mặt, thở dài.
- Anh hiểu là mọi chuyện đáng ra phải dừng lại ở một thời điểm nào đó,… cả anh và em. – Khoa ngập ngừng một lúc. – Mình cùng bắt đầu mọi thứ, thì bây giờ đã đến lúc phải chịu trách nhiệm rồi Hạ à!… Đáng nhẽ, chúng ta nên dứt khoát hơn, thì không phải cán đáng, khổ sở như bây giờ!
- Lời đó còn ích gì sao?!
Cơn gió thoảng nhẹ, thổi qua tóc mái Hạ gợn sóng lăn tăn từng hồi. Tiếng xe cộ, gió gào, bầu trời sâu thăm thẳm, không gian của tầng cao cùng không khí trầm mặc của khoảnh khắc bổng chốc ùa lấy hai người.
Đã từ lâu họ quen biết nhau, bắt đầu từ đồng nghiệp, đi qua mỗi một giai đoạn để đến hôm nay. “Cảm xúc lưng chừng” giữa họ chẳng thể dùng một ngữ nghĩa nào giải thích cho rõ ràng được.
Nói là tội lỗi, đúng sai, cạm bẫy, cợt nhã, dục vọng hay dối trá…? Chẳng có điều gì là xác đáng để định ra trạng thái của họ lúc này.
Vòng xoáy đa tình cuốn bay đi mọi lý lẽ. Luân thường đạo lý cũng thành ra vô nghĩa, chẳng có thế nào nhìn ra được vấn đề đối với những người đang mù quáng, tham lam cảm xúc và lừa dối bản thân.
Khoa và Hạ hẹn nhau trên góc thượng của nhà hàng Bridon, cả hai đều bối rối, cố tìm cách giải quyết việc Hạ đang mang thai, dẫu biết hai người,… đều đã có gia đình riêng!
- Vậy là anh sắp làm ba rồi sao… Thật không thể ngờ, cảm xúc vui mừng này lại hiện ra trong anh ... ngay bây giờ.
- “Em…” - Hạ bắt đầu khóc.
- Anh xin lỗi! Thật lòng xin lỗi em.
Tiếng nấc vang lên trong không gian thưa người. Hạ sắp không thể ngăn nổi dòng cảm xúc tồn đọng trong cô bấy lâu.
Hai người đều im lặng.
Gió xiết từng cơn quặn lòng, thổi vào hư không, tạt vào trái tim đang thổn thức. Chỉ vài giây trôi qua tựa trăm năm…
Hạ cố gắng giữ bình tĩnh nhưng gương mặt cô không giấu nổi sự hoang mang và lo lắng cho tương lai. Cô không thể ngờ mối quan hệ của hai người giờ đây lại phức tạp đến vậy.
Khoa cũng nặng lòng bế tắc, anh chống tay lên bàn, tựa trán... cổ thở ra hết nỗi sầu khổ. Anh cảm thấy bản thân như đang rơi vào trạng thái rối loạn tột cùng, không biết phải làm gì để “cân bằng” được… mối quan hệ này.
Cả hai đều hiểu rằng dù cho họ có suy tính gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được hậu quả của ngày hôm nay. Họ chỉ có thể lựa chọn cách đối mặt với nó vì những quyết định sai lầm từng đưa ra.
Trong khoảnh khắc im lặng, màu đèn nhá nhem của đường phố, lấp lánh dòng xe hối hả dưới bầu trời đêm hiu hắt của Sài Gòn ánh lên trong mắt họ.
Màn đêm rất thơ mộng... cũng không đủ để xoa dịu từng giọt lệ long lanh trên khóe mi hai người.
Gió lạnh thổi ưu tư, tình đượm buồn khôn xiết…
Hạ lấy tay vén nhẹ mái tóc, cô nhìn chằm chằm vào Khoa, khẽ nói:
- Rồi tụi mình cũng tìm ra cách thôi, phải không anh? … Em tin là dù cho khó khăn đến đâu mình vẫn sẽ vượt qua được.
RỐI BỜI!
Mặc cho cảm xúc đang chơi vơi, Khoa chậm rãi đưa tay nắm lấy tay Hạ:
- Anh cảm ơn em đã luôn bên cạnh. Anh không biết mình sẽ ra sao nếu thiếu em. Anh ước gì mình gặp nhau sớm hơn…
Nói rồi, Khoa đứng dậy, vội đến bên ghế Hạ, ôm chầm lấy cô. Hai người sà vào lòng nhau, họ cùng nhìn lên bầu trời đầy sao, không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng ít nhất… trong khoảnh khắc đó… họ có nhau!
Nhịp đập trái tim và hơi thở của hai người hòa quyện, Hạ nghẹn ngào trong tiếng nấc, thả rơi giọt nước mắt ấm nồng xuống vai anh, cô thì thầm:
- Anh biết không, từ lúc gặp anh, em đã từng nghĩ rằng tình yêu sẽ làm cho mình hạnh phúc,… sẽ làm cho cuộc đời của tụi mình trở nên đẹp đẽ hơn. Những cảm xúc hằng giấu đó mãi mãi là bí mật của riêng em, nguồn nặng lượng mãnh liệt nhất đối với em… Nhưng bây giờ, em mới thấu. Tình yêu cũng có thể là một cơn ác mộng, làm cho chúng ta đau khổ và đánh mất đi tất cả.
Nói rồi, đôi hàng mi cô tràn dòng lệ. Khoa siết chặt Hạ vào ngực mình:
- Em đừng khóc, anh sẽ chịu trách nhiệm với tất cả. Anh không muốn làm em đau lòng thêm nữa. Anh hứa sẽ bù đắp cho em, “Vịt con” của anh!
Hạ nghe lời ấy, cô cũng muốn tin vào lời hứa của anh nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn không thể nào tan đi. Cứ rắc rối, luẩn quẩn trong tâm trí từng giây, từng phút. Cô biết cuộc đời mình đang thay đổi, mọi thứ đã không còn như trước.
Nhà hàng bắt đầu tắt đi những ô đèn trống bàn, cũng đã đến lúc tiễn khách. Ánh sáng thưa dần lộ ra hình dáng hai người đang cố ủ hơi ấm cuối vào nhau giữa bầu trời đầy sao khoảng khoát. Những tia sáng bao phủ lấy cả bầu trời, tưởng chừng như đang dẫn lối họ đến cung đường riêng để tìm hạnh phúc.
*22:56 PM
(… ting… ting ) – Tiếng tin nhắn phá đi tĩnh lặng.
Hạ cho tay vào túi, tay còn lại vẫn níu vội cái ôm không cho Khoa buông mình ra. Mở chậm đôi mắt đỏ nhòe, còn ướt, cô nhìn xem màn hình điện thoại:
“Sao tao gọi mày không bắt máy, mày đang ở đâu?”
Phía trên dòng tin là tên người gửi, đề một chữ:
“CHỒNG?!”
---------------------------------
“Alo” – Giọng hạ nhẹ nhàng, cô giấu đi nỗi sợ mà bắt đầu thưa chuyện – “Em xin lỗi, hôm nay em có hẹn với chị Uyên, em quên báo. Anh về lâu chưa?”
“Tao về hay chưa không quan trọng, tại sao giờ này mày không có mặt ở nhà?”
“Em… em xin lỗi mà. Mãi nói chuyện nên không để ý giờ giấc, hôm nay chị có việc buồn, tụi em tâm sự nhiều.”
“Ừ, BUỒN. Để xem nó hay mày buồn hơn, mày về đây…”
(..Tít) – Hắn dập máy.
Tên chồng của Hạ buông lời sắc lẹm, giọng điệu hằn học oang oảng qua điện thoại. Khoa nghe thấy cả, anh chầm chậm hạ tay, dời cô ra.
- Hắn gọi cho em lúc nào?
- Cũng được hơn nửa tiếng rồi…
- Sao em không nghe máy?!
- EM SỢ!
Đã hơn ba tháng nay, kể từ ngày Hạ phát hiện mình có thai, cô không lúc nào ngừng nơm nớp, lo lắng bị phát hiện. “Tình cảm” vợ chồng cô từ lâu đã đến bờ vực, chẳng lạ gì khi hai người họ không có chút gần gũi, ái ân nào.
Một quãng thời gian gánh vác, mệt mỏi, quỵ lụy và tủi hờn. Níu kéo cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Nào cơm áo, nào gạo tiền mưu sinh, khoảng cách dần thấm nhuyễn vào từng thớ dây cảm xúc, sự lãnh cảm bắt đầu lan tỏa, niềm “lạnh lẽo” cứ thể bao trùm “tổ ấm”.
Hạ vỡ lẽ ra bản chất của tên chồng vũ phu, bảo thủ. Cuộc đời nữ tử “được thịnh, suy mất”, cô làm saa biết trước có ngày rước cảnh bạo hành-bạo lực, khiến hôn nhân đến kỳ ĐỔ VỠ.
Ngót nghét đã dài đằng đẵng chín năm ròng ăn ở. Duyên vợ chồng cứ nghĩ sẽ đến lúc “đầu bạc răng long” – Lời chúc phúc ấy, ai mà chẳng nhận trong ngày lên kiệu hoa về nhà người.
Trong nhờ - đục chịu, lay lất mảnh tình đầu.
Phải lòng yêu nhau từ ngày còn ngồi ghế nhà trường, biết cái gì là sự đời. Màu hồng hãy còn đó, còn ửng trên má, chứ có còn đâu trong lăng kính màu đời hâm hẩm.
“Biết nói làm sao, diễn tả thế nào cảnh éo le cãi vã, gây gỗ, giận hờn… Thấy trước có ngày phải tức tưởi, nén ức mà lang chạ như hôm nay thì lúc đó đã cưới xin làm gì?!”- Hạ thường dằn vặt mình như vậy.
Hiểu mùi đời, hắt hiu cho chính mình nào đã đủ… Chẳng đặng đừng lắm mới dây vào mối quan hệ mới vì không giữ nổi mình.
Trách làm sao được phận đàn bà. Thông minh hay ngu đần, chăm chỉ hay lười nhác, thạo việc công hay giỏi việc nhà… dù cốt cách có tốt đến đâu chăng nữa, gặp thời chủ quan, đau lòng, thổn thức cũng buông mình theo bản ngã-cảm xúc.
Có trách... cũng nên trách hai gã đàn ông bước vào đời Hạ.
Khoa!
Anh là gã đàn ông đã ngoài ba mươi, toát lên mình vẻ chững chạc. Tư cách, tác phong đạo mạo. Ăn nói lịch sự, giao tiếp rất có lời, làm việc lại khí chất. Tánh tình điềm tĩnh, biết dịu dàng với phụ nữ và mạnh dạn với cánh đàn ông. Ai lại không ngã lòng vì anh ta,… chẳng riêng gì Hạ.
“Hoàn hảo lắm.” – Các cô gái định bụng về Khoa như thế suốt từ lần gặp đầu.
Gì thì, cũng sót lại một phần.
Anh trông có “xịn” mấy, thì cũng vội dẫm chân vào hàng ‘THAM LAM’.
Đàn ông sắt son, giữ gìn đạo nghĩa vợ chồng, tào khao-chung thủy, hễ có… CŨNG TRỪ KHOA!
Khoa có vợ!
Thùy là một người phụ nữ tốt, không chắc là trọn vẹn tính cách, nhưng chí ít cũng là người vợ không phản bội chồng.
Cô không giỏi giang hay xinh đẹp như Hạ. Cô biết sống, biết điều và lễ nghĩa. Chỉ là cô không mang trên mình sự hào nhoáng, “gợi cảm phong trào” mà xã hội muốn thấy. Thùy bình dân, giản dị, chẳng lụa là, xa hoa với người. Cô sống có tiết kiệm, tiểu tiết hay chăm bẩm, gia đình khối việc tay cô chu toàn.
Ấy mà từng đó vẫn chưa đủ làm ấm lòng “đấng trượng phu” như Khoa.
Bản ngã và thói “hoang sinh” của loài đực “giống nòi” thôi thúc anh sa vào sắc, ngã vào tình.
Anh thích mơ, cũng hảo mộng. Là đàn ông nhưng cũng mê mẫn, mụ mị, chăm bẩm thứ lãng mạn, chân tình, luyến tiếc…
Rốt lại thì, đa tình nên anh vậy.
Bôn ba bốn bể, chỉ sợ dây vào hai chữ: ĐA TÌNH.
Ai khó yêu nhiều người cùng lúc được,… chứ hạng đa tình thì:
“CHUYỆN!”
*23:15 PM
“Em về đây.” – Hạ ngồi trong xe ngước nhìn Khoa.
- Đừng vào nhà vội… xem nó thế nào đã.
- Em biết rồi!... Anh cũng gọi cho Thùy đi. Đừng để chị lo.
Nói rồi, cô dứt ánh mắt khỏi anh, ngập ngừng vài giây, Hạ trầm giọng:
- EM SẼ LY DỊ!
Chiếc Taxi từ từ lăn bánh, bỏ lại sau lưng cuộc hẹn còn lửng. - Rối vò, chằng chịt trong tấm lòng hai người.
Trời đã về khuya, đèn đường nhấp nhả qua lăng kính xe. Ô cửa sổ hiện lên gương mặt buồn của Hạ. Cô trầm ngâm, muộn phiền.
Phía xa xe, khuất dần hình dáng Khoa nhìn theo thẫn thờ. Anh đứng bơ vơ giữa dòng người “trung tâm” chưa ngủ.
“Về đâu chị?” – Vừa nói, bác tài vừa đánh mặt qua gương nhìn Hạ…
“Anh lái nhanh về 54 Vũ Huy Tấn giúp em. Chung cư Miếu Nổi…”
Sài Gòn hối hã, thành phố ba trăm năm in hằn dấu chân lịch sử, trải nhiều thăng trầm, đi qua vô vàn sự thay đổi. Mười năm vật cũng đổi khác huống chi lòng người vô định khó đoán.
Tinh cảm đôi lứa, yêu thương nam nữ, người nào còn giữ, người nào quên đi?
Xô bồ nhịp sống thường nhật chất chứa, ai rồi cũng lãnh cảm.
Kẻ trẻ thì vô tư, người lỡ vận thì bắt đầu đoái tiếc, dằn vặt.
Thành phố màu hoa lệ, đâu đó còn người “thơ”, kẻ “ấu” mơ mộng cuộc tình: "SAI LẦM LÃNG MẠN."
---------------------------------
*23:36 PM
Chiếc taxi dừng lại trước sảnh khu chung cư. Hạ bước xuống, không vội vã. Cô ngẩng đầu nhìn lên 18 tầng chung cư, nơi những ô cửa sổ còn hắt ánh đèn phòng ngủ như một lời nhắc nhở — Có một kẻ đang đợi.
Bác bảo vệ quen mặt cúi đầu chào, cô khẽ gật nhẹ, mỉm cười như mọi ngày, như chưa từng có biến động nào xảy ra.
- Bác Tư này, bác cảm phiền giúp con lên nhà với có được không? Hôm nay sao con chóng mặt quá, con sợ bị té lúc nào không biết. – Lo rằng sẽ có những tác động vật lý xảy ra với cô, Hạ mới nghĩ ra cách này để tự bảo vệ mình và đứa bé trong bụng.
- Có gì đâu con, đi… đi với bác. Đứng yên đó để bác bấm thang cho.
Cô hít sâu một hơi, tay siết chặt quai túi, bước từng bước nặng nề vào thang máy, theo sau cô là bác bảo vệ. Mỗi lần kim số nhảy một con, nhịp tim cô cũng thắt lại từng phần. Bụng cô, nay đã có dấu hiệu lộ rõ, từng bước đi cũng trở nên cẩn trọng hơn.
(Keng!)
Thang máy mở ra. Hành lang vắng lặng như cố tình nép mình trước bầu không khí ngột ngạt của định mệnh.
Hạ tiến đến cửa, dừng lại một thoáng, khẽ đặt tay lên ổ khóa vân tay... nhưng không bấm.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, mọi hình ảnh chợt hiện về. Cảnh lần đầu cô gặp Khoa trong một buổi hội thảo, nụ cười anh lịch lãm và ánh mắt như cắt vào tâm can. Những bữa trưa vội vã hai người cùng nhau, những cái chạm tay rất khẽ mà tim đập rối loạn. Cả những lần anh gọi cô là “Vịt con” – yêu thương như một người đàn ông chưa từng biết phản bội là gì…
Và rồi, tiếng va mạnh từ trong phòng vọng ra, cùng tiếng gầm rú của chồng cô:
“Trễ lắm rồi đó Hạ. Đụ má mày, đừng tưởng tao không biết mày đứng ngoài đó?!”
Hạ giật mình, mắt cụp xuống. Không phải sợ... mà là buồn. Buồn cho chính mình, cho những gì từng cố giữ, từng tha thứ, từng chịu đựng.
Bấy lâu nay, cô đã sống như một con rối – lung lay giữa nghĩa và tình, giữa bổn phận và khao khát.
Cô nhìn sang bác Tư rồi đưa tay ấn, mở cửa. Tên chồng đứng đó, mắt đỏ ngầu. Hắn bước lại gần, cánh tay vừa nhấc lên đã bị cô gạt đi:
“Đừng chạm vào tôi!”
Bác Tư thấy vậy liền sấn lên phía trước, ngăn cản hành động của tên côn đồ ấy.
- Nè, mày định làm gì nó. Mày đánh nó nữa là tao kêu công an đó nha Tùng. Thằng mất dạy.
Lời dằn mặt đó khiến cho hắn phải nhếch môi, cười nửa miệng. Dầu vậy, thấy có người chứng kiến thì thôi, hắn cũng không dám giở trò vũ phu nữa, chỉ lằm bằm mấy câu chửi hèn hạ, rồi định đi ra ngoài cho đỡ tức:
- Hôm nay mày ngon lắm, đụ mẹ mày… Để coi có ai đỡ cho mày hoài không, con chó. – Nói rồi, hắn lướt ngang qua hai người, đi ra khỏi căn hộ, mắt vẫn trừng trừng nhìn Hạ.
Lần đầu tiên, Hạ không né tránh. Cô nhìn thẳng lại vào mắt hắn – đôi mắt từng là cả thanh xuân của cô – nhìn theo cho đến khi hắn khuất khỏi hành lang.
- Có sao không con? – Bác Tư vừa hỏi thăm, vừa quay sang bóng lưng của tên chồng, chửi hắn. – Thằng khốn nạn này, con bỏ nó đi. Ở với nó thêm ngày nào, khổ ngày đó. Chuyện này không phải mới, bác biết hết rồi, nó cứ đánh con hoài thôi…
- Dạ không sao đâu bác. Con cảm ơn bác Tư nhiều. Ảnh vậy á, chút về là hết à. Thôi bác Tư đi xuống nghỉ đi,
- Có thật không con? Hay là để bác…
- Thiệttt. Không có gì nữa đâu, con vô nhà được rồi nè…bác đi đi,… Đi đi mà.
Hạ vừa nói, vừa đẩy vai bác bảo vệ quay đi, trấn an ông ấy… nhưng chính cô mới là người cần được trấn an lúc này.
Cửa căn hộ khép lại.
Cô lặng lẽ quay lưng, bước vào phòng mình, khóa chặt cửa.
Không nước mắt. Không lời thêm. Đôi mắt cô phản chiếu một thứ ánh sáng lạ – ánh sáng của người đã chọn xong con đường.
---------------------------------
*Vài ngày sau... 14:00 PM.Khoa nhận được tin nhắn từ Hạ:
“Em gửi đơn rồi.”
Chỉ bốn chữ. Nhưng tim anh như bị bóp nghẹt.
Anh đọc đi đọc lại, lòng ngổn ngang. Cô đã chọn, đã dứt. Mọi thứ giờ đây không còn là “nếu như” hay “giá như” nữa.
Khoa không nhắn lại ngay. Anh ngồi trong văn phòng, bên cửa sổ, nhìn ra thành phố đang vội vã. Một tay cầm ly cà phê đã tan đá, tay còn lại, ngón cái vô thức đẩy lên, rồi lại kéo xuống chiếc nhẫn cưới nơi ngón áp út...
Anh hiểu sự lựa chọn của Hạ. Cô đã chịu đựng quá đủ. Nhưng giờ đây, anh mới thấu cái giá của sự đa tình.
Mọi cảm xúc mãnh liệt năm nào giờ như tro tàn rơi xuống kẽ tay, không thể nhặt lại.
---------------------------------
*Tối hôm đó... 19:38 PM.Khoa đứng trước gương, cố tập nói:
“Anh xin lỗi, Thùy.”
“Anh... không xứng đáng với em...”
“Tất cả là do anh…”
Từ phía sau, Thùy lặng lẽ bước vào phòng lúc nào không hay, tay cầm chiếc áo sơ mi đã ủi thẳng thớm.
- Anh đang nói chuyện với ai đó? “Do anh” cái gì cơ?
- À,... - Khoa ấp úng. - Anh đang tập thoại. Phát biểu chuyện họp hành ấy mà, không gì đâu em.
- Thôi kệ đi anh, đừng có chỉ trích người ta quá. – Không chút nghi ngờ nào. Nói rồi Thùy khẽ đặt áo xuống giường, không quên dặn dò – Tối nhớ ngủ sớm để mai đi làm nghe anh. Mấy hôm nay, ngày nào cũng thức khuya hết à, hại lắm đó.
Thùy bước ra khỏi phòng, khép cửa nhẹ.
Sau cùng thì Khoa lại im lặng, giấu nhẹm đi mọi chuyện và không bao giờ hé môi với Thùy nửa lời.
Cũng như Hạ, anh đã lựa chọn xong phương án của mình.
*01:48 AM.
Trong ánh sáng vàng của chiếc đèn ngủ, Khoa ngồi dậy, nhìn sang Thùy đang say giấc bên kia giường. Anh quay người, đặt chân xuống sàn, tì cùi chỏ lên hai đầu gối, bàn tay ôm lấy mặt.
Khoa cúi mình trong sự bất lực, hèn nhát. Bên cạnh, là chiếc điện thoại đang sáng, hiện lên tin nhắn của Hạ trong khung hội thoại của anh với cô ấy suối cả tối nay.
“Em không trách anh.
Vậy nên anh cũng đừng trách mình.
Em sẽ giữ con.
Mình chia tay nhé. ”
Lòng anh thắt lại, mắt nhắm nghiền, vừa bực tức, vừa đau đớn. Lần này, Khoa bật khóc.
Không phải vì "sợ hãi."
Mà vì thương.
---------------------------------
*5 năm sau…Thứ hai, ngày 15 tháng 8 năm 2022
Một buổi chiều muộn, tại quán café nhỏ nằm nép dưới góc phố yên ả, gần công ty.
Có cô bé chừng bốn tuổi, lanh lợi, đang hí hoáy tô màu cạnh mẹ - một người phụ nữ mang đôi mắt từng nhuốm những nỗi buồn, bây giờ tĩnh tại đến lạ.
Gã đàn ông bước vào. Tóc anh đã bạc nhiều hơn, dáng cao gầy, lịch thiệp. Ánh mắt hai người chạm nhau – chỉ trong tích tắc, không ai nói gì. Cô bé ngước nhìn anh, cười hồn nhiên:
“Chú ơi, con tô đẹp không?”
Người đàn ông cúi xuống, khẽ vuốt đầu cô bé:
“Đẹp lắm. Con tô rất đẹp.”
Hạ mỉm cười, lặng lẽ. Cô không hỏi han gì. Khoa cũng không giải thích. Mỗi người đều đã có hành trình riêng để trả giá, để hối hận, để chuộc lỗi… và để yêu lại — theo cách khác.
Chiều đổ bóng dài trên vỉa hè, cơn gió nhẹ thoảng qua làm tung lên vài trang giấy vẽ bay nhè nhẹ. Có những mảnh ký ức rơi ra, hòa vào ánh hoàng hôn nhạt nhòa sau lưng hai con người từng thương nhau đến quặn thắt.
Cuộc đời…
Dẫu có lạc lối, cũng mong một lần được yêu thật lòng mà không phán xét gì.
tocuimia
Sửa lần cuối: