Mỗi năm mình ko biết là bay bao nhiêu chuyến bay từ HN vào SG để ctac. Cứ mỗi lần bước chân vào là mình lại đi tìm cái mùi vị quen thuộc của ngày xưa cách đây hơn 20 năm về trước. Ngày mà mới chân ướt chân ráo vào miền đất hứa với một lời thề trong sâu thẳm của bản thân. Nhưng rồi cuộc sống mới xa gđ, bạn bè và bắt đầu đi làm ngày ngày đi làm tối ra công viên hay tìm chỗ nào đó tá túc. Và làm bạn với những cuốn sách ôn thi. Ngày thì làm đêm thì học và có những lúc trong người ko có một đồng nào trong túi. Có những lúc đói quá đến lả đi, mỗi ngày ăn 1 cái bánh mì không 2k/1 cái.
Cứ như vậy 19 ngày liên tục ko có nổi đc một bát cơm hay miếng thịt. Nhưng với lòng quyết tâm ko cho phép mình gục ngã.
Hồi đó mình chỉ là một anh bảo vệ đi làm công mỗi tháng làm 192 giờ. Nhưng tăng ca lên đến 350g/1 tháng.
Mình nhớ như in cái ngày đó mình làm ở Lê Văn Sỹ Q3. Mình đứng bên trong còn có bảo vệ giữ xe bên ngoài bạn ý thấy mình đi làm nhưng ko bao giờ ăn uống gì, sau bạn ý tìm hiểu thì biết mình như một người vô gia cư. Bạn ý đã mua và mời mình ăn một tô hủ tiếu. Thực sự lúc đó đói rất rất đói, và cầm tô hủ tiếu lên rúc đầu bên cây cột điện và hai hàng nước mắt lăn dài quyện với mùi thơm rất thơm từ cái tô hủ tiếu bốc lên, mùi của chân giò hầm, vừa có mấy miếng gan, 2 quả trứng cút, có giá, có hẹ có tóp mỡ … cộng vào đó một cái vỗ vai nhẹ nhàng và một câu nói, ráng lên bạn mọi cái rồi sẽ ổn. Thực sự một thằng thanh niên lúc đó sức dài vai rộng mà …
Hai hàng nước mắt cứ lăn dài để rồi cố vượt qua mọi thứ. Sau đó đc nhận đồng tiền lương đầu tiên và cs bắt đầu đỡ hơn.
Rồi từ đó bản thân vừa làm, vừa học vừa ôn thi với một lòng quyết tâm phải đỗ.
Cho đến sau này cứ mỗi lần vào SG mình lại đi tìm cái cảm xúc, cái mùi vị của tô hủ tiếu đó nhưng thực sự ko bao giờ có.
Mình đi ăn hủ tiếu ở bất cứ nhà hàng nào bảo ngon, hay ăn của các chị các mẹ gánh hàng đi bán ở hè phố, nhưng thực tâm ko bao giờ tìm lại đc caia hương vị đó.
Dẫu biết rằng đói sẽ tìm đc lại, nhưng có lần cũng nhịn đói nhịn mẫy bữa để thật đói rồi đi ăn hủ tiếu nhưng vẫn ko tìm lại đc.
Mỗi lần đi ăn là mỗi lần nhớ đến anh bạn làm cùng ngày đó. Muốn gặp lại bạn lắm nhưng mình ko thể tìm lại đc
Nhớ lắm để sáng hôm nay mình vẫn thẫn thờ lang thang đi ăn 1 tô hủ tiếu nhưng vẫn chỉ là hương vị bình thường chứ ko có đc cái cảm xúc của ngày xưa.
Đúng thực sự cha ông có câu
“Miêng ngon nhớ lâu, đòn đau nhớ đời” là có thật.
Ps: SG sáng sớm ngày 20/8/2025. Tản mản sau khi ăn hủ tiếu xong.
Cứ như vậy 19 ngày liên tục ko có nổi đc một bát cơm hay miếng thịt. Nhưng với lòng quyết tâm ko cho phép mình gục ngã.
Hồi đó mình chỉ là một anh bảo vệ đi làm công mỗi tháng làm 192 giờ. Nhưng tăng ca lên đến 350g/1 tháng.
Mình nhớ như in cái ngày đó mình làm ở Lê Văn Sỹ Q3. Mình đứng bên trong còn có bảo vệ giữ xe bên ngoài bạn ý thấy mình đi làm nhưng ko bao giờ ăn uống gì, sau bạn ý tìm hiểu thì biết mình như một người vô gia cư. Bạn ý đã mua và mời mình ăn một tô hủ tiếu. Thực sự lúc đó đói rất rất đói, và cầm tô hủ tiếu lên rúc đầu bên cây cột điện và hai hàng nước mắt lăn dài quyện với mùi thơm rất thơm từ cái tô hủ tiếu bốc lên, mùi của chân giò hầm, vừa có mấy miếng gan, 2 quả trứng cút, có giá, có hẹ có tóp mỡ … cộng vào đó một cái vỗ vai nhẹ nhàng và một câu nói, ráng lên bạn mọi cái rồi sẽ ổn. Thực sự một thằng thanh niên lúc đó sức dài vai rộng mà …
Hai hàng nước mắt cứ lăn dài để rồi cố vượt qua mọi thứ. Sau đó đc nhận đồng tiền lương đầu tiên và cs bắt đầu đỡ hơn.
Rồi từ đó bản thân vừa làm, vừa học vừa ôn thi với một lòng quyết tâm phải đỗ.
Cho đến sau này cứ mỗi lần vào SG mình lại đi tìm cái cảm xúc, cái mùi vị của tô hủ tiếu đó nhưng thực sự ko bao giờ có.
Mình đi ăn hủ tiếu ở bất cứ nhà hàng nào bảo ngon, hay ăn của các chị các mẹ gánh hàng đi bán ở hè phố, nhưng thực tâm ko bao giờ tìm lại đc caia hương vị đó.
Dẫu biết rằng đói sẽ tìm đc lại, nhưng có lần cũng nhịn đói nhịn mẫy bữa để thật đói rồi đi ăn hủ tiếu nhưng vẫn ko tìm lại đc.
Mỗi lần đi ăn là mỗi lần nhớ đến anh bạn làm cùng ngày đó. Muốn gặp lại bạn lắm nhưng mình ko thể tìm lại đc
Nhớ lắm để sáng hôm nay mình vẫn thẫn thờ lang thang đi ăn 1 tô hủ tiếu nhưng vẫn chỉ là hương vị bình thường chứ ko có đc cái cảm xúc của ngày xưa.
Đúng thực sự cha ông có câu
“Miêng ngon nhớ lâu, đòn đau nhớ đời” là có thật.
Ps: SG sáng sớm ngày 20/8/2025. Tản mản sau khi ăn hủ tiếu xong.