Sắc Hương Bên Hiên Nhà

Tập tành viết truyện dựa trên những truyện đã đọc và xin học hỏi ý tưởng từ những người đi đầu
Mong được các bác thông cảm vì yếu tố trên


Ở một vùng quê yên bình của miền Tây, nơi những cánh đồng xanh mướt nối tiếp nhau và dòng sông nhỏ chảy róc rách quanh xóm , có một gia đình nhỏ sống trong căn nhà lợp mái ngói đỏ. Gia đình ấy gồm Đực và vợ 2 người con thằng Hòa 10 tuổi và bé Nhi mới lên 7.



Mỗi buổi chiều, khi ánh nắng vàng nhạt phủ lên cánh đồng lúa chín rộ, Hòa lại cùng ông dắt trâu về sau một ngày cày ruộng. Bé Nhi thì theo bà Tư ra sau vườn nhặt rau, hái vài trái ớt đỏ mọng để chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Bữa cơm gia đình giản dị lắm, chỉ là mấy con cá rô đồng kho tương, dĩa rau muống luộc chấm mắm gừng, và một nồi canh chua thơm lừng.



Khi mặt trời khuất sau ngọn cây xa, cả nhà quây quần bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Ánh đèn dầu leo lét chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của ông bà và lũ trẻ. Ông vừa gắp miếng cá cho Hòa, vừa kể chuyện ngày xưa, khi ông còn là một chàng trai trẻ ra đồng cấy lúa. Bà thì luôn tay nhắc hai đứa con ăn nhanh để cơm không nguội.



Cơm nước xong, cả nhà ngồi trước sân hóng mát. Gió từ cánh đồng thổi vào mang theo hương thơm của lúa mới. Thằng Hòa lấy chiếc sáo tre do Ba làm cho, thổi vài điệu dân ca. Bé Nhi ngồi cạnh, tay cầm cây đèn lồng giấy tự làm, mắt sáng lên đầy ngây thơ. Ông và bà thì ngồi bên nhau, lặng lẽ nhìn trời, đôi mắt đượm chút xa xăm nhưng ấm áp.



Dù cuộc sống không giàu có, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy luôn tràn đầy tiếng cười và tình yêu thương. Ở vùng quê yên bình này, mọi thứ tuy giản dị nhưng đọng lại trong ký ức mãi không phai. Bữa cơm dưới ánh đèn dầu ấy là những khoảnh khắc mà ông và bà và lũ con mãi khắc ghi, như một phần của hạnh phúc bình dị đời thường.
 
Chương 2



15 năm trôi qua, làng quê ấy vẫn yên bình như ngày nào, chỉ có gia đình ông đã đổi thay ít nhiều. Ở quê hàng xóm thường gọi Ông ba Đực và vợ ông ba Đực. Giờ đây ông đã đứng tuổi và vợ ông cũng vậy mong muốn các con được thành tài và có gia đình yên ấm



Hòa giờ đã là một kỹ sư nông nghiệp. Sau nhiều năm học tập và làm việc ở thành phố, anh quyết định trở về quê hương, mang theo những kiến thức mới để giúp làng mình phát triển. Cánh đồng làng giờ đây không còn những bó lúa gặt tay như ngày xưa. Thay vào đó là những chiếc máy gặt đập liên hợp chạy rầm rập, do Hòa đầu tư và hướng dẫn bà con sử dụng.



Còn Nhi, cô bé ngày nào giờ đã trở thành cô giáo mầm non của trường làng. Nhi không chọn ở lại thành phố dù có nhiều cơ hội, vì cô muốn dạy chữ cho những đứa trẻ quê nhà, như ước mơ ngây thơ năm nào.



Chiều hôm ấy, Hòa và Nhi cùng về thăm cha mẹ Hòa lái chiếc xe tải nhỏ chở đầy lúa giống và phân bón mới để làm quà cho cha mẹ còn Nhi mang theo một giỏ bánh trung thu vừa làm để biếu cha mẹ.



Về đến nhà, cả hai bước vào sân, nơi ông đang ngồi trên chiếc võng dưới gốc cây mít, còn bà thì lui cui quét sân. Thấy hai con, ông bà mừng rỡ:



• Ủa Hòa, Nhi! Hai đứa ? Sao về mà không báo trước cho cha mẹ



Hòa cúi xuống đỡ ông ngồi dậy, còn Nhi thì ôm chầm lấy bà. Cả nhà ríu rít hỏi thăm nhau, tiếng cười vang cả góc sân.



Buổi tối, cả gia đình lại quây quần bên mâm cơm. Bữa cơm vẫn giản dị như xưa: dĩa rau luộc, nồi canh cá và nồi cơm trắng dẻo thơm. Nhưng nay, trên bàn còn có thêm vài món bánh do Nhi tự làm, và chai rượu quê Hòa mua tặng ông.



Trong ánh đèn điện sáng trưng, ông ba ĐỰC nhìn các con mà lòng trào dâng niềm tự hào:



Ông nói..

• Hòa, con đã làm được điều mà cha đã từng mơ ước. Nhờ con, bà con trong làng đỡ vất vả hơn nhiều rồi.



Hòa mỉm cười:



• Con học từ cha đã dạy con mà, Ngày xưa, cha luôn dạy con biết quý trọng hạt lúa, cái cây, ngọn cỏ. Con chỉ đang làm tốt hơn những gì cha đã làm thôi.

.Nghe con nói vậy ông rất tự hào

Nhi tiếp lời:



• Còn con, nhờ có cha mẹ dạy dỗ mà con mới biết yêu thương trẻ nhỏ. Các em học trò của con giờ đều rất ngoan, cha mẹ ạ.

Đực nhìn hai đứa con, lòng rưng rưng hạnh phúc.

.Nhìn hai đứa con mình thương yên đều thành tài và giờ đây chỉ còn thiếu lập gia đình nữa thôi ông sẽ yên lòng

Đêm đó, sau bữa cơm, cả nhà lại ngồi ngoài sân. Ánh trăng sáng vằng vặc soi rõ từng cánh đồng lúa chín vàng. Đực chậm rãi nói:

Bây giờ ba mong hai con lấy vợ gả chồng nữa là cha yên tâm ông nói đến đây thì ngước nhìn xa săm

Hoà mới nói: Lần này về do gấp gáp quá nên con không dẫn người yêu của con về cùng để ra mắt cha mẹ

Đực nghe con nói vậy ông sực nhớ ra là con mình từng nói cho ông biết là nó có người yêu rồi

Hoà từng nói cô là sinh viên học chung trường với anh mà cũng cùng quê mà chỉ khác huyện thôi.

Đực quay ra nói với con cái thằng này có làm công ăn chuyện lớn gì đâu vậy mà cũng không biết dẫn người yêu về ra mắt cha mẹ

Nghe ông chửi Hoà cười xin lỗi cha , được được rồi con sẽ dẫn về cho cha mẹ xem mắt được chưa.

Nghe con nói vậy ông cười như được mùa

Sực nhớ đứa con gái của mình cũng chưa từng nhắc gì tới người yêu với gia đình

Đực quay qua hỏi Nhi..

Nhi còn con :

Nhi nghe cha hỏi thì lãng tránh nói người yêu gì cha ơi con thích ở vậy để chăm sóc cho cha mẹ à

Đực nghe con nói vậy thì nói ế thì nói ế còn giả bộ nói chăm sóc cho ông bà già này

Nhi nghe cha chọc quê mình nói con có ế đâu người thích con xếp hàng cả cây số không cả ngàn cây số đó chứ tại con gái của ba không chịu thôi chứ con chỉ cần hô một tiếng là con trai của ùn ùn kéo đến để xin làm rể đó

Nghe Nhi nổ như vậy cả nhà được một trận cười vui vẻ

ĐỰC vừa cười vừa nói rồi... rồi do con không chịu thôi được chưa

Ông nghĩ:

• 15 năm, mọi thứ thay đổi nhiều quá, nhưng cái tình làng nghĩa xóm, cái hương lúa quê nhà thì vẫn còn đây. Ông mừng vì các con vẫn giữ được điều ấy.



Hòa và Nhi ngồi bên cha mẹ , lòng ngập tràn niềm xúc động. Với họ, dù đi đâu, làm gì, quê hương vẫn mãi là nơi bình yên nhất, nơi có cánh đồng, ngọn đồi và mái nhà yêu thương.



Họ ngồi đó, dưới ánh trăng, cùng nhau kể chuyện cũ, mơ về những ngày mai tươi sáng hơn, nhưng hạnh phúc mãi đong đầy như chính lúc này.
 

Truyện Sex Mới

Back
Top