- Lượt xem: 250
- Trả lời: 1
Tập tành viết truyện dựa trên những truyện đã đọc và xin học hỏi ý tưởng từ những người đi đầu
Mong được các bác thông cảm vì yếu tố trên
Ở một vùng quê yên bình của miền Tây, nơi những cánh đồng xanh mướt nối tiếp nhau và dòng sông nhỏ chảy róc rách quanh xóm , có một gia đình nhỏ sống trong căn nhà lợp mái ngói đỏ. Gia đình ấy gồm Đực và vợ 2 người con thằng Hòa 10 tuổi và bé Nhi mới lên 7.
Mỗi buổi chiều, khi ánh nắng vàng nhạt phủ lên cánh đồng lúa chín rộ, Hòa lại cùng ông dắt trâu về sau một ngày cày ruộng. Bé Nhi thì theo bà Tư ra sau vườn nhặt rau, hái vài trái ớt đỏ mọng để chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Bữa cơm gia đình giản dị lắm, chỉ là mấy con cá rô đồng kho tương, dĩa rau muống luộc chấm mắm gừng, và một nồi canh chua thơm lừng.
Khi mặt trời khuất sau ngọn cây xa, cả nhà quây quần bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Ánh đèn dầu leo lét chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của ông bà và lũ trẻ. Ông vừa gắp miếng cá cho Hòa, vừa kể chuyện ngày xưa, khi ông còn là một chàng trai trẻ ra đồng cấy lúa. Bà thì luôn tay nhắc hai đứa con ăn nhanh để cơm không nguội.
Cơm nước xong, cả nhà ngồi trước sân hóng mát. Gió từ cánh đồng thổi vào mang theo hương thơm của lúa mới. Thằng Hòa lấy chiếc sáo tre do Ba làm cho, thổi vài điệu dân ca. Bé Nhi ngồi cạnh, tay cầm cây đèn lồng giấy tự làm, mắt sáng lên đầy ngây thơ. Ông và bà thì ngồi bên nhau, lặng lẽ nhìn trời, đôi mắt đượm chút xa xăm nhưng ấm áp.
Dù cuộc sống không giàu có, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy luôn tràn đầy tiếng cười và tình yêu thương. Ở vùng quê yên bình này, mọi thứ tuy giản dị nhưng đọng lại trong ký ức mãi không phai. Bữa cơm dưới ánh đèn dầu ấy là những khoảnh khắc mà ông và bà và lũ con mãi khắc ghi, như một phần của hạnh phúc bình dị đời thường.
Mong được các bác thông cảm vì yếu tố trên
Ở một vùng quê yên bình của miền Tây, nơi những cánh đồng xanh mướt nối tiếp nhau và dòng sông nhỏ chảy róc rách quanh xóm , có một gia đình nhỏ sống trong căn nhà lợp mái ngói đỏ. Gia đình ấy gồm Đực và vợ 2 người con thằng Hòa 10 tuổi và bé Nhi mới lên 7.
Mỗi buổi chiều, khi ánh nắng vàng nhạt phủ lên cánh đồng lúa chín rộ, Hòa lại cùng ông dắt trâu về sau một ngày cày ruộng. Bé Nhi thì theo bà Tư ra sau vườn nhặt rau, hái vài trái ớt đỏ mọng để chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Bữa cơm gia đình giản dị lắm, chỉ là mấy con cá rô đồng kho tương, dĩa rau muống luộc chấm mắm gừng, và một nồi canh chua thơm lừng.
Khi mặt trời khuất sau ngọn cây xa, cả nhà quây quần bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Ánh đèn dầu leo lét chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của ông bà và lũ trẻ. Ông vừa gắp miếng cá cho Hòa, vừa kể chuyện ngày xưa, khi ông còn là một chàng trai trẻ ra đồng cấy lúa. Bà thì luôn tay nhắc hai đứa con ăn nhanh để cơm không nguội.
Cơm nước xong, cả nhà ngồi trước sân hóng mát. Gió từ cánh đồng thổi vào mang theo hương thơm của lúa mới. Thằng Hòa lấy chiếc sáo tre do Ba làm cho, thổi vài điệu dân ca. Bé Nhi ngồi cạnh, tay cầm cây đèn lồng giấy tự làm, mắt sáng lên đầy ngây thơ. Ông và bà thì ngồi bên nhau, lặng lẽ nhìn trời, đôi mắt đượm chút xa xăm nhưng ấm áp.
Dù cuộc sống không giàu có, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy luôn tràn đầy tiếng cười và tình yêu thương. Ở vùng quê yên bình này, mọi thứ tuy giản dị nhưng đọng lại trong ký ức mãi không phai. Bữa cơm dưới ánh đèn dầu ấy là những khoảnh khắc mà ông và bà và lũ con mãi khắc ghi, như một phần của hạnh phúc bình dị đời thường.