Tối nào cũng vậy, Linh ngồi ở đầu bàn, múc canh cho chồng, rồi gắp miếng thịt kho đã nấu mềm rục đặt vào bát anh. Từng động tác quen thuộc như thể đã được lập trình vào cơ thể cô suốt tám năm qua. Tuấn — chồng cô — vẫn cắm cúi ăn, thỉnh thoảng buông một câu: “Canh hơi nhạt.” Hoặc: “Mai nhớ giặt áo sơ mi trắng.”
Họ không cãi nhau. Không giận hờn. Chỉ là… không còn yêu.
Và rồi anh ta đến.
Người đàn ông mà cô gặp trong một buổi họp công ty khi được điều về chi nhánh mới. Dáng cao, trầm lặng, không quá đẹp trai nhưng ánh mắt lại có thứ gì đó khiến cô cảm thấy… được nhìn thấy.
Cô không ngờ rằng một cái chạm tay nhẹ khi đưa tập hồ sơ lại có thể khiến lòng mình rung lên như vậy. Càng không ngờ sau hôm đó, cô bắt đầu tô son đậm hơn, chọn váy vừa vặn hơn, và về nhà với đôi mắt dằn vặt vì cảm giác tội lỗi.
Phía Sau Mỗi Bữa Cơm (tiếp theo)
Tuấn không hề hay biết những buổi tan làm gần đây Linh thường về trễ. Anh cũng chẳng hỏi. Cô viện cớ tăng ca, việc nhiều, khách hàng khó tính. Anh gật đầu, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại. Cô thì cúi đầu, tim đập rối rắm.
Người đàn ông ấy tên Minh. Anh không hỏi Linh về chồng, không gặng ép bất cứ điều gì. Chỉ đơn giản là ở bên cạnh cô như một nơi để dựa. Có lần họ cùng ngồi bên cửa sổ quán café khi trời mưa tầm tã, Minh nói:
“Anh không muốn em bỏ chồng. Anh cũng không hứa điều gì. Chỉ là… có những khoảnh khắc trong đời người ta cần một người khác để nhớ rằng mình còn sống.”
Linh im lặng. Câu nói đó khiến cô hoảng. Vì nó đúng.
Nhưng ngoại tình không chỉ là một nụ hôn trộm, hay một cái chạm tay trong bóng tối. Nó là những đêm về nhà, nằm bên chồng mà trái tim thì ở đâu khác. Là ánh mắt cô nhìn vào gương, không còn nhận ra chính mình.
Một tối muộn, khi cô lặng lẽ bước vào nhà, Tuấn bất ngờ ngồi đợi ở bàn ăn. Không điện thoại, không tivi. Trước mặt là một đĩa cơm nguội.
“Linh… em có ổn không?”
Chỉ bốn từ đó. Như chiếc móc kéo toàn bộ lớp vỏ ngoài của cô rơi xuống. Nước mắt ứa ra, không kịp ngăn.
Cô không nói gì. Cũng không ôm anh. Chỉ ngồi xuống đối diện, tay run run gắp một miếng trứng chiên lạnh ngắt. Gió ngoài cửa sổ lùa vào, mang theo mùi cơn mưa đầu mùa.
Ngoài kia, Minh vẫn chờ một tin nhắn. Trong lòng cô, một tiếng gọi yếu ớt vẫn muốn được quay lại.
Mọi thứ chưa kết thúc. Nhưng cũng chẳng còn bắt đầu.
Họ không cãi nhau. Không giận hờn. Chỉ là… không còn yêu.
Và rồi anh ta đến.
Người đàn ông mà cô gặp trong một buổi họp công ty khi được điều về chi nhánh mới. Dáng cao, trầm lặng, không quá đẹp trai nhưng ánh mắt lại có thứ gì đó khiến cô cảm thấy… được nhìn thấy.
Cô không ngờ rằng một cái chạm tay nhẹ khi đưa tập hồ sơ lại có thể khiến lòng mình rung lên như vậy. Càng không ngờ sau hôm đó, cô bắt đầu tô son đậm hơn, chọn váy vừa vặn hơn, và về nhà với đôi mắt dằn vặt vì cảm giác tội lỗi.
Phía Sau Mỗi Bữa Cơm (tiếp theo)
Tuấn không hề hay biết những buổi tan làm gần đây Linh thường về trễ. Anh cũng chẳng hỏi. Cô viện cớ tăng ca, việc nhiều, khách hàng khó tính. Anh gật đầu, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại. Cô thì cúi đầu, tim đập rối rắm.
Người đàn ông ấy tên Minh. Anh không hỏi Linh về chồng, không gặng ép bất cứ điều gì. Chỉ đơn giản là ở bên cạnh cô như một nơi để dựa. Có lần họ cùng ngồi bên cửa sổ quán café khi trời mưa tầm tã, Minh nói:
“Anh không muốn em bỏ chồng. Anh cũng không hứa điều gì. Chỉ là… có những khoảnh khắc trong đời người ta cần một người khác để nhớ rằng mình còn sống.”
Linh im lặng. Câu nói đó khiến cô hoảng. Vì nó đúng.
Nhưng ngoại tình không chỉ là một nụ hôn trộm, hay một cái chạm tay trong bóng tối. Nó là những đêm về nhà, nằm bên chồng mà trái tim thì ở đâu khác. Là ánh mắt cô nhìn vào gương, không còn nhận ra chính mình.
Một tối muộn, khi cô lặng lẽ bước vào nhà, Tuấn bất ngờ ngồi đợi ở bàn ăn. Không điện thoại, không tivi. Trước mặt là một đĩa cơm nguội.
“Linh… em có ổn không?”
Chỉ bốn từ đó. Như chiếc móc kéo toàn bộ lớp vỏ ngoài của cô rơi xuống. Nước mắt ứa ra, không kịp ngăn.
Cô không nói gì. Cũng không ôm anh. Chỉ ngồi xuống đối diện, tay run run gắp một miếng trứng chiên lạnh ngắt. Gió ngoài cửa sổ lùa vào, mang theo mùi cơn mưa đầu mùa.
Ngoài kia, Minh vẫn chờ một tin nhắn. Trong lòng cô, một tiếng gọi yếu ớt vẫn muốn được quay lại.
Mọi thứ chưa kết thúc. Nhưng cũng chẳng còn bắt đầu.
Đính kèm