-Hữu Tuấn, 30 tuổi, kỹ sư Công Nghệ Thông Tin. Có nhà có xe, vợ con đề huề, gia đình hạnh phúc.
-Diễm Trang vợ Hữu Tuấn, 28 tuổi, Bác Sĩ và giờ đang làm ở một Bệnh Viện Đa Khoa danh tiếng của thành phố.
-Thanh Vinh, là hàng xóm với vợ chồng Hữu Tuấn với Diễm Trang, 62 tuổi. Ông mất vợ năm 32 tuổi do bị tai nạn, từ đó đến nay ông sống một mình, không con cháu. Bởi vì ông lập gia đình rất muộn, 30 tuổi mới lấy vợ cho nên mới như vậy…
Chương 1: Bố Hữu Tuấn Lên Thăm
Phải nói rằng Hữu Tuấn cực kỳ may mắn khi vừa lấy được Diễm Trang làm vợ, một người vừa đẹp vừa ngoan, dáng dong dỏng cao, da trắng, tóc đen, cô không hề bon chen theo nhịp sống của xã hội kiếm tiền đầy cám dỗ. Diễm Trang như một hoa khôi ở bệnh viện, tuy đầy mùi thuốc tây nhưng cơ thể cô tỏa ra một mùi thơm tinh khiết không ai sánh bằng. Bên ngoài lúc nào cô cũng giữ nét truyền thống, có phần bảo thủ với bản thân, sống với cung cách gia giáo của người trí thức phụ nữ á đông…
Hôm nay, bố của Hữu Tuấn từ dưới quê Kiên Giang lên thành phố thăm con, tiện thể đi chơi cho biết đó biết đây. Nhà ông ở Hòn Chông, thuộc Huyện Kiên Lương, nơi đó một bên là đất liền còn một bên là biển, còn gọi là biển bạc Kiên Giang. Năm Hữu Tuấn 10 tuổi thì mẹ mất, ông ở vậy nuôi anh khôn lớn đến giờ. Hữu Tuấn đi học và đến khi tốt nghiệp đi làm luôn trên Thành phố, chỉ còn lại một mình ông thui thủi ở dưới quê chưa một lời oán than hay buồn phiền về con trai của mình cả.
Trước đó khoảng 2 tháng, Hữu Tuấn và Diễm Trang có bàn bạc với nhau và thống nhất lần này kiên quyết phải giữ bố anh ở lại, không cho bố về lại dưới quê quê nữa. Một phần để tiện bề chăm sóc cho ông, trong lúc rảnh rỗi bố có thể đưa con gái của anh đi chơi, vui đùa cùng cháu nội ở tuổi xế chiều. Thành thật mà nói, ở xóm nhà kế bên anh cũng có một bác giống như số phận của bố anh, nhưng ông ấy Thanh Vinh khổ hơn bố anh nhiều vì chẳng có con cháu mà vợ thì không còn. Tuy nhà ông Thanh Vinh nói là ở kế bên nhà Hữu Tuấn, thật ra cũng ngăn cách nhau bởi một con đường nhỏ. Khi đó số lần bố anh lên gặp vợ con anh thì rất ít, có thể chưa đếm hết được là bao nhiêu. Mỗi năm gia đình nhỏ của anh chỉ về quê một lần và chỉ có vài ngày trong dịp Tết nguyên đán cổ truyền của dân tộc, con gái 5 tuổi Ngọc Như của anh cũng gặp ông nội vỏn vẹn 4 lần.
Sáng sớm hôm sau, Diễm Trang đã dặn dò anh đón bố ở bến xe miền tây, vợ anh là người hiếu thuận, sống hết lòng vì gia đình nên chăm lo từng li từng tí. Hữu Tuấn không quên nhiệm vụ đón bố anh, nhưng nàng tiên nữ trong lòng anh luôn luôn nhắc cho anh thêm yên tâm mà thôi. Đến đón bố từ bến xe miền tây về, bố mẹ vợ và ông hàng xóm Thanh Vinh của anh cũng vừa đến nhà. Hôm nay nhà cửa đông vui náo nhiệt hơn mọi ngày, như một buổi họp mặt đầy đủ hai bên gia đình và tình làng nghĩa xóm…
Bố vợ anh nâng ly rượu, mời bố anh với ông hàng xóm đang ngồi đối diện và nói:
-Ăn đi anh sui, ăn đi anh Thanh Vinh, đừng câu nệ gì cả! Riêng anh sui thì nơi này từ giờ cứ xem là nhà của anh sui là được! Ha ha ha…
Bố anh nói kiểu dân quê nhưng tay vẫn chưa cầm đũa:
-Không không, tôi không ngại đâu anh sui! Ha ha ha! Mọi người ăn đi!
Hữu Tuấn thấy Bố với bố vợ và ông hàng xóm cứ mời qua lại hoài nên anh nói một câu, rồi liền gắp một miếng thịt to ngon để vào chén của bố mình:
-Bố đi đường ngồi xe cả ngày rồi, trên đường cũng không ăn gì, bố ăn cái miếng thịt này đi, món ba thích nhất đó.
Ăn được một lát, thì mẹ vợ của Hữu Tuấn nói:
-Anh sui, không biết mấy món này có hợp khẩu vị với anh không?
Bố anh vội vàng đáp lời chị thông gia:
-Ngon lắm, vừa miệng lắm chị sui…
Bố vợ anh lúc này nhấc ly rượu lên mời bố anh với ông hàng xóm:
-Anh sui, anh Thanh Vinh, vô một ly nữa nè hai anh.
Tửu lượng của bố vợ anh không cao cho lắm, nhưng ông rất vui vẻ và uống theo kiểu “Uống rượu mà không say ta nào hay”. Còn bố của anh thì khỏi phải nói, dân miền tây chính cống, lại thuộc tầng lớp nông dân quen nhậu rượu. Về Kiên Giang quê hương anh, thường bất gặp mọi người kết bạn dễ nhất là trên bàn nhậu…
Bố vợ anh thì biết rõ bản thân mình tửu lượng kém, nhưng trong cơn ngà ngà say, máu anh hùng của đàn ông nổi lên và không chịu thua kém ai. Mẹ vợ anh nhìn nhưng cũng không nói gì thêm, có thể lâu ngày mới có một bữa vui, nên bà không ra sức ngăn cản làm gì. Chỉ có Diễm Trang là lo lắng cho sức khỏe của ông thôi, vì dù gì cô cũng là nữ bác sĩ mà, nên Diễm Trang vừa nói khẽ với Hữu Tuấn, đồng thời vừa đưa tay kéo vạt quần của anh.
-Chồng ơi!… Bố em sắp chịu hết nổi rồi, anh uống đỡ cho ba em đi anh…
Mẹ vợ anh thấy vậy nói, chắc bà cũng muốn ngắt nhịp tửu lượng của bố vợ anh, xem ra ông có vẻ không ổn rồi.
-Diễm Trang, con rót ly nước trà thay rượu mời anh sui với anh Thanh Vinh đi! Con và Hữu Tuấn cưới nhau đã lâu nhưng được mấy lần gặp bố chồng, mời một ly đi con.
Diễm Trang liền rót một ly, đứng bưng lên nói với bố anh:
-Bố, con mời bố một ly ạ! Bố cứ tự nhiên, chúng ta đều là người trong nhà cả!
Vợ anh nói xong liền uống cạn ly trà và cúi đầu một chút, vô cùng lễ phép. Bố vợ anh sắp quắc cần câu nhưng vẫn cười ha hả và nói với bố anh rằng:
-Anh sui, ly trà con dâu mời, anh cũng uống lại đi chứ hả! Ha ha ha…
Mẹ vợ anh nói tiếp lời, như có vẻ ái ngại vì chồng mình nói quá trớn:
-Anh sui, không cần uống cũng được, đừng nghe lời ổng nói!
Diễm Trang vợ anh nói theo một câu nữa:
-Bố ơi! Bố đừng câu nệ chuyện này nha!
-Đâu có, ông sui nói đúng lắm, con dâu đã mời thì tôi làm sao tránh né được! Ha ha ha…
Bố anh rót một ly đầy, hớp một phát hết sạch, mặt vẫn tỉnh như chưa từng uống nãy giờ. Quả là tửu lượng mạnh có tiếng nhất trong vùng. Mọi người vui vẻ nói chuyện, ăn uống xong, mẹ vợ anh và Diễm Trang dọn dẹp vào phòng bếp. Hữu Tuấn thì ra phòng khách ngồi nói chuyện với hai người bố và ông hàng xóm của mình. Bố vợ anh mở lời:
-Anh sui, sau này buồn buồn có thể tìm tui, hoặc anh Thanh Vinh, chúng ta đi công viên đi tản bộ một chút, nói chuyện phiếm cho vui.
Bố anh đáp lời:
-Anh sui, nếu sau này ở lại đây thì tui nhất định phải tìm hai anh rồi! Ha ha ha…
Hữu Tuấn nghe xong lời của bố anh nói thì có chút buồn:
-Bố vẫn còn ý định về quê sống hả bố? Con thật vất vả thuyết phục bố lên đây, giờ bố lại muốn trở về quê sao?
Bố anh lại trả lời:
-Bố nói với con là thời gian sau mà! Còn giờ nếu ở đây không quen thì bố chắc chắn phải về dưới rồi!
Lúc này bố vợ lại tiếp lời cho anh:
-Anh sui lần này không cần nghĩ đến chuyện về quê rồi, tui nghỉ Hữu Tuấn và Diễm Trang sẽ không để anh về quê đâu. Anh sui cứ yên tâm ở lại đây đi, có tui với anh Thanh Vinh bầu bạn cũng vui mà!
Lúc này mẹ vợ anh cũng đã dọn dẹp trong bếp xong, đi ra nói thêm một câu:
-Anh sui đừng suy nghĩ nhiều, mọi người đều muốn anh ở lại đây mà!”
Bố anh đột nhiên đưa ra ý kiến khiến mọi người bất ngờ:
-Cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng mà tôi cảm thấy ở đây không tiện, có thể nào thuê một chỗ cho tôi ở lại không?
Bố vợ anh dù ngà ngà say nhưng nói ra một câu chí lý:
-Anh sui nói vậy thì tui buồn lắm đó! Nhà mình sao không ở, sao phải ở bên ngoài thuê phòng, người khác biết được còn tưởng con trai con dâu đuổi anh sui ra ngoài, rồi mặt mũi của 2 vợ chồng nó để ở đâu! Chính tôi cũng không hài lòng đâu anh sui à!
Bố anh có vẻ ngại ngùng nói:
-Anh sui, tôi không có ý đó đâu
Hữu Tuấn thấy bố mình có vẻ khó nói, liền đỡ lời để mọi người bớt căng thẳng:
-Bố cứ ở lại đây với tụi con trước đã! Mọi việc để suy nghĩ thật kỹ rồi tính sau.
Lúc này bố vợ anh còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng bị mẹ vợ anh ngăn lại:
-Ông ơi, anh sui đi xe đường dài chắc là mệt rồi, chúng ta về nhà trước, để anh sui nghỉ ngơi!
Mẹ vợ anh là một người vô cùng thông minh, cũng cảm thấy ba anh khó xử, nên khi nói xong liền kéo bố vợ anh ra về. Hữu Tuấn và Diễm Trang đưa bố mẹ vợ ra ngoài cổng rồi quay trở lại vào nhà. Lúc này trong phòng khách chỉ còn ông hàng xóm Thanh Vinh ở lại, do nhà ông cũng gần bên nên Hữu Tuấn không lo gì mấy, mặc khác ông Thanh Vinh tửu lượng cũng rất cao. Hai ông bạn già mới gặp nhau nhưng như quen biết nhau từ thuở nào vậy, nói chuyện hoài không dứt. Chuyện dài đến mấy cũng đến lúc phải dừng, nên ông Thanh Vinh đứng dậy và giã biệt ra về. Tuy tửu lượng ông ấy có mạnh thì bước đi cũng khó khăn, do tuổi cao và do hơi men nên đi một bước là vấp ngã hoài. Diễm Trang thấy vậy thì đi đến dìu ông đứng dậy và nói:
-Bác Vinh, bác có sao không? Bác về nhà được không bác?
Ông Thanh Vinh tuy mắt nhắm tịt, nhưng đôi tai vẫn nghe tiếng gọi, hai lỗ mũi thì cảm nhận được mùi hương thơm ngào ngạt của người phụ nữ trẻ. Cánh tay phải của ông Vinh thì ép sát vào thành bờ ngực của Diễm Trang, làm cho cô hơi e thẹn ngại ngùng một chút, có phần xao động. Cô không để tâm quá nhiều về việc này, vì dù gì bác ấy cũng có tuổi, 62 rồi còn gì nữa, lớn hơn bố chồng và bố cô 2 tuổi lận, nhưng sau cô nhìn thấy Bác Vinh trẻ hơn so với hai ông bố của cô. Trong lúc dìu ông Vinh đứng dậy thì chồng cô và bố chồng ở trong nhà nên không biết được tình huống này, giữa vợ mình và ông hàng xóm. Bởi vì ông Vinh mới vừa ra khỏi cửa nhà là vấp ngã chứ chưa ra đến cửa ngỏ, mà trước cửa nhà của vợ chồng cô thì hai bên lối đi có hai chậu mai rất là to, tán lá thì xum xuê, nên khi cô với ông Vinh có đụng chạm thì cũng chẳng có ai thấy được. Diễm Trang nhìn vào đôi mắt nhắm tịt của ông Vinh, đôi mắt sâu hun hút dưới sống mũi cao thẳng, nhìn rất đẹp trai hơn chồng của cô, dẫu rằng tuổi ông lớn hơn chồng cô rất nhiều. Cô tự chủ lòng không được nên bàn tay trái của cô ốp chọn trên khuôn mặt của ông, làn da ông Vinh thì nước da nâu mặn mà, cô thì không thích đàn ông có làn da trắng như chồng mình mà cô thích người đàn ông có làn da nâu như ông Vinh này…
Đúng là ông già biết tạo cơ hội ngàn năm có một, ông Vinh đoán biết Diễm Trang đang nhìn và còn dùng bàn tay ốp vào má, làm cho ông tê tê vì làn da mát lạnh của người phụ nữ trẻ mang lại. Bên trên là những nhánh mai, bên dưới là lối đi được chảy lốp gạch men sáng bóng, ông Thanh Vinh vẫn rồi tựa vào người của Diễm Trang chứ chưa đứng thẳng lên được. Tiếng gió thổi qua nhành cây mai nghe xào xạc, tiếng nhịp đập của con tim của hai người, một già một trẻ cũng đập liên hồi không thua không kém. Ông Thanh Vinh lúc này thì mới mở mắt ra, trước mặt ông là một khuôn mặt đẹp tựa thiên thần xuất hiện ngay cạnh mặt ông, gần nhất có thể thấy rõ cả hai hàng mi cong. Ông nhìn Diễm Trang và chiêm ngưỡng một chút thì nói:
-Ơ Diễm Trang, sao lại là cháu? Cháu ở đây lâu chưa?
Ông Thanh Vinh đúng là lão cáo già mà, giả nai hay ghê! Đúng là thà ngu ngơ trước gái đẹp còn được này nọ, chứ thể hiện thông minh trước gái đẹp thì chẳng được gì. Đến đây thì Diễm Trang đáp lại:
-Dạ! Cháu ở đây cũng lâu rồi ạ! Vì cháu thấy bác vấp ngã nên cháu mới đến để dìu bác dậy ạ! -Ồ thì ra là vậy hả? Bác cảm ơn cháu nhé! -Bác có đi về nhà được không bác? Hay để cháu đưa bác về?
Ông Thanh Vinh rất ngạc nhiên với lời đề nghị của Diễm Trang, trong lòng muốn lắm nhưng giả bộ tỏ ra mình là đứng đắn. Ông nói:
-Ô như vậy thì ngại lắm, không tốt đâu cháu! Người ta nhìn thấy sẽ không hay đâu. -Hihihi… không sao đâu bác, cháu xem bác như bố cháu vậy mà! Nếu ai có thấy thì cháu nói là cháu khám bệnh cho bác thôi, vì cháu là bác sĩ mà!
Đến đây thì ông không từ chối nữa mà thuận theo câu nói của Diễm Trang:
-Vậy làm phiền cháu dìu bác qua nhà bác dùm nhé! -Dạ! Mình đi thôi bác…
Sở dĩ Diễm Trang hành động như vậy là vì ông Vinh luôn giúp đỡ cho vợ chồng cô rất nhiều, từ ngày đầu đến sống ở đây, trong lúc khó khăn ông luôn hỏi thăm và chia sẻ đủ thứ những điều tốt đẹp cho gia đình cô. Bởi cô rất mến ông, quên đi cái ngại ngùng, nhưng ông Vinh thì mượn cớ để lợi dụng đụng chạm cơ thể với người phụ nữ trẻ này.
Bây giờ tuy chưa có tối, chỉ mới 3 giờ chiều nhưng bầu trời thì tối ôm do trời chuẩn bị mưa. Cô nói vọng một câu vô nhà với chồng mình:
-Anh ơi! Em dìu bác Vinh qua nhà anh nhé! Do bác đi cứ vấp ngã hoài à!
Trong nhà thì Hữu Tuấn đang tâm sự với bố thì nghe tiếng gọi của Diễm Trang vợ mình, nên anh trả lời ngay mà không hề nghi ngờ suy đoán, bởi anh cũng rất quý bác Vinh.
-Ừm! Em đi nhanh rồi về nhé! Trời sắp mưa rồi đó. -Dạ!
Diễm Trang trả lời với chồng cô xong thì dìu bác Vinh đứng dậy, khi ông Vinh đứng dậy, ông giả vờ như vô tình dùng hai bàn tay bấu víu vào vai cô, đồng thời như kiểu loạn xạ của người say rượu mà bàn tay phải của ông đi trượt xuống eo của Diễm Trang. Lúc này trời cũng sầm sầm tối mà ngoài đường thì cũng không có ai nên cô cứ để yên cho bàn tay ông đặt ở eo mình, cô cũng nghĩ chắc do bác Vinh say rượu mà ra. Ông Vinh rất cao so với chồng cô, khi ông đứng thẳng lên thì cô đứng chưa tới vành tai của ông Vinh nữa, cơ thịt của ông cũng săn chắc so với người cùng lứa tuổi, kể ra cũng hơn hẳn các thanh niên.
Ông Vinh ép sát người vào cơ thể cô gái trẻ, mùi hương làm cho ông hưng phấn không chịu nổi, một phần ông cũng không gần gũi phụ nữ 30 năm rồi còn gì. Diễm Trang thì vòng tay phải qua sau lưng ông, đồng thời để cánh tay trái của ông Vinh khoát qua trên vai cô làm điểm tựa. Khi cả hai qua được tới cửa nhà ông Vinh thì lối đi nhà của ông thì cây cảnh rất nhiều, làm cho cả hai phải thận trọng tránh né mới vào được cửa chính.
Khi cánh cửa chính mở ra là lúc ông Vinh giở trò ngựa quen đường cũ, ông bước đi vấp ngã lung tung, Diễm Trang vất vả lắm mới khép cửa lại được. Cô vội nói với ông Vinh:
-Bác muốn cháu dìu bác vô đâu ạ!
Khi nghe câu nói của người vợ trẻ hỏi mình, bản thân ông nứng tợn, ngứa ngáy khắp nơi, nhưng không dám làm quá mức vì thời gian còn dài mà. Nên ông đáp:
-Cháu dìu bác lại chiếc ghế sofa dài kia đi, bác muốn nằm nghỉ một chút. -Dạ!
Diễm Trang đáp lời ông và dìu ông lại ghế sofa như ông muốn, nhưng khi cô dìu ông sắp đến chiếc ghế thì đột nhiên ông làm bộ vấp ngã, nhanh như chớp ông xoay người Diễm Trang lại và ngã nhồi nằm đè lên người cô xuống ghế sofa. Quá nhanh khiến cho cô không kịp phản ứng, xử trí thế nào, chỉ biết phát ra âm thanh ưm… một tiếng. Cả hai cùng lên tiếng:
Cả hai ú ớ mắt đối mắt nhìn nhau một hồi lâu không ai nói thêm lời nào, thì ông Vinh chủ động nói trước:
-Cháu!… Cháu có sao không? Bác sơ ý quá!
Bây giờ thì Diễm Trang mới định hình lại được khi nghe câu nói của ông Vinh, câu nói ngắn nhưng sao cô cảm thấy hàm ý bên trong rất là dài lê thê, như con sông Sài Gòn chảy uốn quanh qua trung tâm thành phố. Sức nặng của cơ thể ông Vinh thì to lớn, còn thân hình của Diễm Trang thì lại rất bé nhỏ so với thân hình của ông. Cô cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể đàn ông bắt đầu lan tỏa qua cơ thể mình, hơi nóng đó, mùi hương này, một mùi hương nam tính của người đàn ông khỏe mạnh đang vây xung quanh mũi của cô, khiến cho Diễm Trang ngây dại ra một hồi. Cô chợt đáp lời hơi e thẹn:
-Dạ!… Cháu không sao ạ!… Chỉ là cháu cảm thấy hơi bị tức ngực một chút, vì cơ thể của bác nặng, đè xuống người cháu. -Thì ra là vậy hả cháu? Bác xin lỗi, do bác… bác say xẩm quá!
Khi nói dứt câu “Bác say xẩm quá” thì ông Vinh giả đò nhắm tịt mắt, đồng thời đầu và khuôn mặt ông áp xuống bên hông khuôn mặt Diễm Trang và nói thầm bên tai cô:
-Bác chóng mặt quá Diễm Trang ơi! Cháu cho bác nằm như vầy một chút cháu nhé!
Diễm Trang nghe câu nói của ông Vinh thì cô cũng không nói gì thêm, bởi vì cô biết, ông Vinh nói chóng mặt là thật, do cô là bác sĩ mà nên cô biết được bệnh tình. Nhưng cô đâu biết được “Sự đời khó đoán”, “Lòng người nham hiểm”, đầu óc trẻ non nớt của cô thì đâu có nghỉ ra, chỉ có người từng từng chảy sự đời như ông Vinh thì đầu óc của ông mới nghĩ ra được mà thôi. Cô im lặng như thay cho lời đồng ý:
-Dạ! Nhưng chỉ một chút thôi nha bác, cháu còn phải về lại nhà ạ!
Ông Vinh không tin tưởng được rằng lời nói truyền đến tai mình là thật hay mơ hồ, ông bèn nói lại với Diễm Trang:
-Cháu… cháu nói thật hả Diễm Trang? -Dạ! Bác cũng đừng hành động vượt quá mức nha bác. -Ồ, bác biết mà!…
Câu nói của ông Vinh thì đi một đằng, còn hành động thì đi một nẻo. Ông nằm sấp đè lên cơ thể của người vợ trẻ hàng xóm xinh đẹp, cánh tay phải của ông để xuống sát vào dưới ghế sofa, nơi giao nhau giữa vách ngang và vách đứng. Cánh tay trái của ông thì thả thòng xuống dưới nền nhà trong vô thức, đung đưa qua lại như đồng hồ quả lắc. Bờ ngực vạm vỡ đầy cơ bắp của ông thì đè sát với bờ ngực mịn màng căng đầy nhựa sống của Diễm Trang, tạo ra hai nhịp đập con tim đang hòa quyện vào nhau.
Trong không gian yên lặng tình tứ ở đây, thì không gian ở ngoài hung tợn hơn, mạnh bạo hơn rất nhiều, vì bây giờ bầu trời mây đen mù mịt, tiếng gió thổi ào ào, tiếng lá cây xào xạc và những hạt mưa bắt đầu rơi. Tiếng gầm rú của mưa giông, ánh sáng của tia sét chớp ửng cả bầu trời, góp phần tạo cho không gian bên trong nhà của hai người được riêng tư kín đáo hơn…
Diễm Trang thì rất sợ tiếng gầm rú của tia sét, nên khi hễ có mưa giông thì cô cứ co rút ở trong nhà không dám đi ra ngoài. Nỗi sợ đó sẽ khiến cô phải trả giá rất đắt cho hoàn cảnh hôm nay, có thể bây giờ hoặc về sao nữa.
Ông Vinh đang nằm trên người Diễm Trang, đang tận hưởng những giây phút sung sướng nhất của đời mình mà hoàn cảnh đã tạo cơ hội cho ông, nên ông ấy rất là trân quý giá trị của cuộc sống hiện tại mà cô đã cho ông hôm nay. Ngoài đường thì mưa gió bão bùng, sấm sét gầm gào như điếc cả lỗ tai, bên trong nhà thì chỉ có ông với Diễm Trang, hai cơ thể đang xếp chồng lên nhau mà âu yếm. Ông Vinh đang dùng hành động mà thăm dò ý kiến của cô gái trẻ đẹp, bằng cách sử dụng thân hình của mình chuyển động qua lại với cơ thể của Diễm Trang. Hành động của ông ta thì cô biết rất rõ ràng và như thế nào, nhưng mà cô cũng không có vẻ hờn dỗi hay là trách móc ông, cô cứ im lặng mà cho qua chuyện. Chính sự im lặng của cô đã làm cho người đàn ông từng trải sự đời như ông Vinh thêm cơ hội “Được voi đòi tiên” với ý đồ xấu đến cô hơn nữa. Khi thấy người phụ nữ trẻ này không có gì là phản kháng với những gì mà ông đã từng làm, thì ý nghĩ của ông cũng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Ông lấy cái cánh tay trái của mình hiện đang thả thòng lọng xuống dưới nền nhà, ông đem cánh tay đó quơ qua quơ lại mạnh hơn, làm va chạm vào bờ ngực phải của Diễm Trang nghe đành đạch. Tiếng nấc cụt hơi nghẹn từ miệng của người vợ trẻ hàng xóm láng giềng xinh đẹp, tiếng thở dài, tiếng thở ngắn lan rộng trong giang phòng khách nhà ông Vinh.
Diễm Trang bây giờ thì không thể nào xử lý được cái tình trạng trớ trêu này, cô muốn nói với ông Vinh đang dùng cả cơ thể của ông hiện đang đè lên cơ thể bé bỏng của mình nên dừng lại để cô đi về, nhưng mà cô không mở lời được. Phần thì trời mưa to quá, phần thì sấm sét vang dội cả bầu trời, nên cô mới cam chịu buông xuôi cho ông Vinh muốn làm gì thì làm, chứ không có phản ứng hay cản ngăn hành động ve vãn của ông làm gì. Trong khi đó thì cũng phải biết một chuyện mà người con gái nào cũng mắc phải, đó là hay sợ nên mới có cảnh tượng ngày hôm nay, làm cho người khác lợi dụng để thỏa mãn.
Ông Vinh đang say sưa trong men tình với Diễm Trang thì đột nhiên có tiếng “Reng!… Reng!…” của điện thoại di động của cô phát ra, đó là Hữu Tuấn chồng cô đang gọi. Chiếc điện thoại của cô lại đang được cất ở phía sau túi quần jean, mà hiện tại thì Diễm Trang đang nằm ngửa, còn phải bị một cơ thể khỏe mạnh và to lớn đè lên nữa, nên mới khó khăn lấy ra nghe được. Bây giờ cô mới nói lời thầm thì bên tai trái ông Vinh:
-Bác… Bác Vinh!… Bác nhấc người lên một chút, để cháu lấy điện thoại ạ! -Ừm! Nhưng nãy giờ cháu để nó phía sau dưới này hả? -Dạ! Từ lúc cháu dìu bác qua đây là cháu nhét vào túi quần rồi ạ! -Vậy cháu cũng nhấc mông lên theo đi, để bác lấy dùm cho, vì dù sao tay bác cũng gần nên dễ lấy mà. -Nhưng mà! Cháu…
Đúng là lão già này trơ trẽn đến mức độ sư phụ mà, trong tình trạng nguy kịch chồng của người ta đang gọi mà ông ta cũng không thể để yên. Ông Vinh đang dùng con bài chiến lược của mình để áp đặt suy nghĩ lên tinh thần của cô gái trẻ thông minh nhưng lại non nớt của sự đời. Ông Vinh bẻ lái con thuyền con đang tìm bến đỗ mới chăng, hay ông muốn níu kéo điều gì:
-Vậy cũng được sao bác? -Được chứ cháu! Ở đây chỉ có bác với cháu à, có ai biết đâu nè! Ha ha ha -Dạ! Vậy bác lấy điện thoại ra dùm cháu nhanh đi, chứ lâu quá thì chồng cháu sẽ lo lắng sinh ra nghi ngờ. -Ừm! Bác biết… Bác biết mà! Ha ha ha
Khi Diễm Trang nhấc mông lên, thì phần xương mu vùng tam bí hiểm đó cũng áp sát vào cái khúc thịt to to cưng cứng của ông Vinh. Tuy cách nhau qua ba lớp vải quần, quần lót, quần jean của Diễm Trang, còn quần tây của ông Vinh. Do ông Vinh không mặc quần lót nên chỉ cách có ba lớp vải, bấy nhiêu thôi cũng đủ để làm Ông Vinh hưng phấn lắm rồi. Diễm Trang tin tưởng người không đúng chỗ, cô đã có những hành động sai trái của mình là dễ dàng cho ông Vinh được cơ hội thêm hơn. Do quần jean của cô ấy dày cộm nên cảm giác dương vật to cứng của lão già này không mang lại là bao nhiêu, có chăng chỉ là cộm cán một chút thôi. Khi Diễm Trang nâng mông của cô lên cao và áp sát phần xương mu của cả hai vào nhau nhất có thể, thì lúc này ông Vinh dùng bàn tay phải của mình mà mò vào lấy ra. Khi các ngón tay ông mò vào thì ông không biết vô tình hay cố ý, đè bàn tay của ông mạnh xuống mông và làm cho mông cô vợ trẻ lõm vô sâu. Diễm Trang trước giờ chưa rơi vào tình trạng như thế này, nên cô cảm giác như đang đi đúng vào con đường một tình yêu vụng trộm vậy, mối tình một già một trẻ giống như là một bộ phim. Cô cũng đang bối rối, xót ruột lắm vì tiếng chuông điện thoại cứ “Reeng! Reeng” liên tục mà nãy giờ cô chưa bắt máy nghe được. Cô cứ lo âu thấp thỏm, nếu Hữu Tuấn chồng cô gọi điện cho cô mà cô ấy thì không nghe được thì anh ấy sẽ nghi ngờ, lúc đó thì phải nói làm sao.
Ông Vinh đang dùng con bài chiến lược cũ, như thể mèo vờn chuột, lão ta hay lợi dụng cô vợ ngây thơ đủ chiêu trò, nhầm mang lại lợi ích cá nhân của riêng một mình ông. Diễm Trang thấy lâu quá rồi nên thúc giục ông:
-Bác Vinh ơi! Nhanh lấy điện thoại đưa cho cháu? -Ơ, đây nè cháu!
Ông Vinh đang say sưa trong khi đó thì nghe tiếng gọi của Diễm Trang làm cho ông giật mình, ông bèn ờ một tiếng rồi đưa điện thoại cho cô. Khi đưa điện thoại cho cô xong, ông bắt đầu đè bẹp cơ thể Diễm Trang xuống lại ghế sofa, lần này ông không mặt đối mặt với cô nữa mà ông hơi thụt lùi về sau một chút, sau cho khuôn mặt của ông ngang nhau với bộ ngực căng đầy đặn của cô mà áp vào. Phía trên khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Trang, hai bờ môi đỏ như hé mở, phía dưới đôi gò bồng đào thì bị bờ môi của ông Vinh hôn bấu víu ngoài lớp áo say mê. Ông Vinh mặc sức mà tung hoành khám phá cặp núi cao của người vợ trẻ, dẫu rằng ông không phải là chủ nhân, nhưng mà ông vẫn cố gắng chinh phục. Chợt tia sáng trong đầu ông lóe lên, bởi tiếng nói trong điện thoại:
-Em ơi! Trời mưa lớn hơn nữa rồi, mà còn có giông bão, sấm sét nữa, em chờ trời quang mây tạnh hả về nha! -Dạ! Hết mưa gió em sẽ về
Bây giờ thì Ông Vinh như vớ được vàng, ông không tin vào tai mình nữa, ông ngước mặt lên nhìn vào khuôn mặt của Diễm Trang mà dò xét. Ông thấy khuôn mặt của cô ửng hồng, đôi mắt bồ câu thì nhìn lại khuôn mặt điển trai của ông Vinh, như muốn nói đến điều gì. Với người khác thì không biết thế nào nhưng đối với người từng trải như ông thì ông rành sáu câu vọng cổ, ông biết đến điểm yếu của cô, là cô rất sợ sấm sét nên giờ cô mới ở lại đây, trong căn nhà này.
Ông Vinh lúc đầu thì mặt ông ở dưới ngực của cô, nhưng giờ ông đã trườn người lên trên sao cho khuôn mặt của cả hai bên đối diện với nhau. Ông Vinh nhìn Diễm Trang một cách say đắm, nụ cười hiền lành của ông góp phần làm cho cô gái trẻ có cái nhìn khác về ông hơn. Diễm Trang cũng không phải là dễ dãi gì đâu, nhưng mà cô không hiểu sao cô lại mến ông Vinh đến vậy, không phải bây giờ mới mến, mà cô mến ông buổi đầu mới gặp lận. Diễm Trang nhìn ông Vinh cũng được một chút thì bổng ngoài trời có sét đánh gầm rú vang dội, cô vội giật mình lấy hai cánh tay của mình vòng lên cổ ông Vinh mà kéo xuống dưới, vô tình làm cho hai bờ môi của cô và ông Vinh chạm vào nhau. Diễm Trang bất chợt cất tiếng:
Ông Vinh đang ôm trọn vẹn thân hình mà còn đè lên người phụ nữ trẻ, bờ môi đỏ như quả táo của cô vừa dứt ra môi của ông Vinh thì ông nghe cô gọi với giọng trìu mến thiết tha. Ông Vinh thấy thương cô vợ trẻ này vô cùng, ông thấy cô co rút người lại và hai cánh tay của cô cũng siết chặt người của ông hơn, làm cho ông thêm hưng phấn tột cùng. Ông Vinh cũng ôm và vuốt ve cô nhiều hơn, mạnh mẽ hơn và nói với cô rằng:
-Diễm Trang, bác đây… Bác đây! Cháu đừng có sợ, có bác đây mà! Diễm Trang…
Ông Vinh nói dứt câu thì ông không còn là ve vuốt như ban đầu nữa, mà chuyển qua xoa bóp mạnh hơn, ông cũng hẩy hẩy mông mình, sao cho dương vật ông thút vào con chim non bé nhỏ nghe phập phồng bởi tiếng của vải quần, nhưng cũng làm cho cả hai rần rần nóng ran trong người. Ông biết là cơ hội trời mưa giông bão khó gặp lắm, nên ông làm lều luôn, ông hôn hít chậm chạp trên đôi môi mọng nước của Diễm Trang, bàn tay thì thay đổi xoa bóp từng tư thế, mông của ông thì hẩy hẩy một lúc một mạnh dần, đồng thời eo ông cũng chuyển qua chuyển lại, có lúc quay theo kiểu kim đồng hồ như thể mũi khoan ngoáy ngoáy sâu vào trong. Diễm Trang bây giờ đã dần cảm nhận được cái khúc thịt kia là gì, nó cứng cáp hơn nhiều so với lúc trước và càng to lớn dần lên nữa. Ông Vinh thấy cử chỉ và hành động của Diễm Trang đối với mình thân mật hơn trước, thì ông không phải cần câu nể gì nữa, Ông Vinh đợi cho tiếng gầm rú của sấm sét kế tiếp đến, thì ông xích thân mình ra ngoài một chút, đồng thời dùng cánh tay phải rắn chắc của ông vòng qua eo đưa bàn tay phải vào phần bụng dưới gần rốn của Diễm Trang mà xoa bóp liên hồi. Ông Vinh nứng tợn và thèm cơ thể non trẻ này lắm rồi, ông lấy hết can đảm nói thầm thì bên tai Diễm Trang:
-Diễm Trang ơi! -Dạ! Có gì không bác? -Bác với cháu… Chúng mình vào phòng ngủ của bác có được không? -Nhưng… Cháu… Cháu sợ…
Mặc kệ cho câu nói của Diễm Trang thế nào, ông Vinh cũng làm theo cách của mình, ông đứng dậy dùng hai tay bế thân hình bé nhỏ của cô lên và đi vào phòng. Tuy ông bế cô lên đi vào phòng ngủ nhưng đôi môi của cô và của ông Vinh không rời nhau, họ bấu víu vào nhau cho lúc đến chiếc giường ngủ. Khi đến giữa cái giường ngủ thì lần này ông Vinh lại chủ động nằm dưới, để Diễm Trang ở phía trên nằm đè lên người ông, lão ta cũng có vẻ “Thương hoa tiếc ngọc” vì từ lúc khởi đầu cho đến giờ thân hình cô bị cơ thể to lớn của ông đè lên lâu rồi…
Ông Vinh dùng hai tay trượt xuống trượt lên sau lưng của Diễm Trang, miệng lưỡi của ông thì lùa qua lùa lại trong miệng của cô mà hôn ngấu nghiến, không nhẹ nhàng như lúc đầu nữa. Âm thanh từ miệng lưỡi “Ngoam! Ngoam… Ưm” của cả hai phát ra đầy nhục dục hơn trước. Ông Vinh đang đắm đuối với những màn nút lưỡi, nhưng không quên được nhiệm vụ của hai bàn tay, ông xoa bóp từng thớ thịt trên mông và phần mềm nơi thành ngực của Diễm Trang đang nằm đè lên người ông Vinh. Ông dùng các ngón bàn tay phải đưa đến eo nơi thắt lưng quần jean của cô, ông đưa bàn tay của mình trượt vô trong quần jean chạm vào quần lót mỏng Diễm Trang mà xoa bóp từng hồi. Diễm Trang biết là bàn tay của ông Vinh đã vào được trong quần jean, hiện lòng bàn tay thì đang ốp trọn vẹn trên bờ mông của mình, nhưng cô chỉ rên “Ưm…” nhẹ một tiếng chứ không có gì là phản ứng cả. Điều này cũng làm cho ông Vinh lấn sân tiếp tục phát triển mạnh mẽ hơn, ông dùng bàn tay trượt hẳn vô trong quần lót, để hai làn da của ông Vinh và Diễm Trang tiếp xúc trực tiếp với nhau không còn ngăn cách. Bây giờ thì không có gì là không thể phủ nhận nữa, ông Vinh thoải mái mà xoa bóp từng thớ thịt mịn màng mát lạnh của người phụ nữ trẻ mà không hề sợ bị la mắng của Diễm Trang. Lúc này thì cơ thể của cả hai đã nóng ran lắm rồi, Diễm Trang không thể chịu đựng thêm được nữa, ánh mắt thì ngây dại, đờ đẫn ra nên cô cất tiếng nói:
Khi nghe câu nói đó của Diễm Trang, ông Vinh vui mừng vô cùng, ông bèn đáp lại lời âu yếm:
-Cháu thấy khó chịu hả Diễm Trang? Nhưng khó chịu chỗ nào nè! -Bác này, cứ trêu cháu… ưm…
Trả lời câu nói của lão ta xong, cô cũng bẽn lẽn không kém, hai gò má đỏ hồng, đôi môi mọng nước mới vừa dứt khỏi nụ hôn nồng cháy nên còn hơi ướt. Cô ngước lên nhìn vào khuôn mặt điển trai có chút phong trần của ông Vinh một cách đến lạ, cô nhìn thấy bên trong tròng mắt của ông có hiện lên hình bóng của cô, cô ngây dại đi một hồi thì bất chợt cơ thể của cô rung chuyển lên bởi sự tác động của ông Vinh.
-A… Ưm… Bác…
Ông Vinh vẫn giữ nguyên tư thế đó, môi ông vẫn áp sát môi cô, bàn tay phải thì ông vẫn đang để yên trong quần nơi bờ mông của Diễm Trang mà xoa mà nắn bóp. Ông với cô ôm nhau, quần nhau lăn qua lăn lại trên giường ngủ như trong thể thao hai vận động viên đô vật, họ cố tìm điểm yếu của đối phương để hạ đo ván. Mái tóc dài ngang lưng của Diễm Trang cũng bị tác động của vật lộn nên buông xõa ra tung tóe khắp thân hình, có những sợi tóc mai của cô vô tình phũ lên mặt ông Vinh làm cho ông cảm thấy nhột nhột.
Hai người tình vật lộn với nhau cuồng nhiệt, lăn qua lăn lại một chút thì dừng. Bây giờ thì cơ thể của Diễm Trang thì nằm dưới còn cơ thể của ông Vinh thì nằm trên, nhưng bàn tay phải của ông thì bị dính mắc kẹt trong bờ mông căng tròn của cô, do sức nặng của hai cơ thể ông Vinh với Diễm Trang đè xuống. Ông Vinh tạm thời ngưng hôn, ông để cánh tay trái của mình chống trên giường, khuôn mặt của ông với cô người tình trẻ cũng tạm thời cách xa nhau một khoảng chừng nửa mét. Ông chống tay trái làm điểm tựa để dồn hết sức lực vào cánh tay phải, để giải cứu cánh tay nơi mà bàn tay phải đang bị mắc kẹt bởi bờ mông. Diễm Trang thấy ông Vinh loay quay và đưa mắt nhìn mình như tìm sự trợ giúp từ cô, nhưng cô thấy động tác ngu ngơ của ông thì thích thú và giả đò như không biết, không những vậy mà cô còn cố tình ấn bờ mông mình xuống hết mức có thể. Ông Vinh cũng đâu có dạng vừa, ông biết cô vợ trẻ hàng xóm này có tình ý với mình nên cô mới trêu ghẹo ông như vậy, như thể muốn ông phải hành động mạnh bạo hơn, vì trong cuộc tình có lúc trầm lắng có lúc cao trào như vậy mới thích thú thỏa mãn.
Bây giờ thì ông hiểu được ý nguyện của người tình trẻ này rồi nên ông cũng không dịu dàng nữa, ông vùi mặt vào bờ ngực bồng đào của Diễm Trang mà hôn “Ngoam! Ngoam!” ngấu nghiến, làm nổi cộm lên hai đầu vú to và nhọn của cô, bởi do khi hôn say mê nên phần nước dãi của ông Vinh chảy ra rất nhiều làm ướt chiếc áo ngực mỏng bên trong với chiếc áo thun mỏng bên ngoài. Với sức lực của ông Vinh thì ông muốn rút bàn tay mắc kẹt dưới mông Diễm Trang lúc nào chẳng được, do ông chỉ giả vờ nai tơ yếu đuối trước một nhan sắc diễm lệ yêu kiều này thôi. Diễm Trang đâu có ngờ rằng cô mới chính là con mồi, còn ông Vinh mới là kẻ thợ săn, ông ta cố gắng luồng lách mọi cơ hội để Diễm Trang thật sự chủ động hiến dâng cả cơ thể và tình yêu cho ông, chứ ông không muốn cưỡng ép.
Ông Vinh đang dùng con bài chiến lược “Mượn gió bẻ măng” để áp đặt lên người tình “trẻ người non dạ”, ông dùng miệng lưỡi để hôn liếm đầu vú và bờ ngực, hai tay thì vuốt ve xoa bóp sờ mó tung hoành trên khắp cơ thể của Diễm Trang. Trong đó cũng nói luôn là bàn tay phải của ông Vinh là được hưởng lợi nhiều nhất, bàn tay của ông mượn thế mắc kẹt nên chủ động rút ra đút vào bờ mông non mơn mởn, làm cho Diễm Trang hưng phấn vô cùng nhưng vẫn cố gắng giữ ý e thẹn. Cô nói với ông rằng:
-Bác Vinh ơi! Bác làm gì mà bàn tay lại rút ra đút vào bờ mông của cháu hoài vậy bác, cháu thấy làm sao ấy!… -Bác đây! Ai bĩu cháu cứ ghẹo bác, cố tình đè bờ mông xuống dưới bàn tay bác làm chi! Ha ha ha… -Bác này! Hi hi hi…
Ông Vinh thấy Diễm Trang nói với ông một giọng điệu ngọt ngào chứ không có gì là gắt gao, nên ông ấy cũng không phải e dè hay đắn đo suy nghĩ nhiều nữa. Ông Vinh rút mạnh bàn tay phải của mình bị mắc kẹt trong bờ mông của cô ra ngoài nghe hai tiếng “Bựt! Bựt!” vì do quần lót và quần jean của Diễm Trang có độ đàn hồi nên mới có thể nghe âm thanh đó. Khi ông rút bàn tay phải của mình ra rồi thì ông không cho phép bàn tay đó được nghỉ ngơi, ông đem bàn tay đặt lên phần mềm nhưng cưng cứng của xương mu nhô cao của Diễm Trang mà xoa bóp từng thớ thịt, chỉ tiếc là cách hai lớp vải quần lót và quần jean nên không tạo được cảm giác nhiều cho cô. Miệng lưỡi ông hết hôn liếm láp bờ ngực, núm vú thì hôn hít và liếm láp lên cổ, thỉnh thoảng lại thấy ông hôn hít bờ môi của cô và còn nút lưỡi nữa. Ông Vinh đang nằm trên giường ngủ của mình, nhưng được lót bằng một cơ thể xinh đẹp và dễ thương nên ông sung sướng mà không thể kiềm hãm lại cảm xúc mà nói:
Diễm Trang nghe ông Vinh nói với mình như vậy nhưng cô ấy cũng không biết trả lời sao cho phù hợp, chỉ biết nhưng mà và im lặng để phó mặc cho ông Vinh dìu dắt con thuyền không bến này mà thôi. Ông Vinh thấy Diễm Trang đang nằm trong vòng tay của mình trong yên lặng như thể đợi chờ một cái gì đó, một tiếng nói hay một số hành động mới của ông cũng nên. Ông nghĩ ra là câu nói của mình cũng bằng thừa vì có người phụ nữ nào muốn nhưng họ nói muốn bao giờ, đúng là mình khờ khạo thật. Ông nghĩ là chi bằng mình chủ động làm theo cách của mình, rồi hướng dẫn cho Diễm Trang đi theo con đường của ông vẽ vạch ra là được rồi. Nói là làm liền nếu để lâu quá thì ông sợ người phụ nữ này sẽ đổi ý, như thế thì khác gì trở thành công dã tràng se cát biển đông. Ông luồng bàn tay phải của mình lại thắt lưng quần jean của cô gái trẻ mà nhích mí quần jean với quần lót của cô lên rồi trượt hẳn bàn tay vào trong, ông để bàn tay dừng lại nơi phần mu nhô cao, các ngón tay thì ông bới móc những sợi lông mu mượt mà non mơn mởn của Diễm Trang thám hiểm. Da bàn tay của ông ma sát với làn da mu bướm mát lạnh của cô, làm cho ông có cảm giác như đang trên tiên cảnh ở chốn dân gian hư hư ảo ảo. Miệng ông thì “Ngoam! Ngoam!” bàn tay thì thám hiểm ở chốn sườn đồi núi nhấp nhô, nơi gần sát với đường rãnh sâu hun hút của người tình nhỏ như muốn kêu gào. “Hỡi người tình ơi!”
Diễm Trang đang nằm trong tay của người đàn ông mà cô yêu cô mến, miệng và lưỡi của cô thì đang hòa quyện với lưỡi và miệng của ông Vinh quần nhau say đắm, như cá với nước chẳng mãi lìa xa. Cô thấy bàn tay của người tình đang xoa bóp từng thớ thịt trên mu bướm mình, cô cảm giác như đang xem phim thế giới động vật hoang dã, có một đàn kiến đang xếp hàng thành từng đàn bò lên thám hiểm và định xây dựng cái tổ mới ở đây. Cô thấy cơ thể râm ran, làn da trắng trẻo của cô bắt đầu ửng đỏ, hai tay cô cũng vuốt ve xoa bóp từng thớ thịt của ông Vinh người tình mình như ngây như dại. Bàn tay của cô cũng không thua kém gì bàn tay của ông Vinh, cô dùng các ngón tay của mình trượt đến thắt lưng quần tây và lấy các ngón tay ấy nhấc mí quần lên và luồng hẳn vào trong mà xoa bóp bờ mông săn chắc. Vừa xoa bóp, cô lại vừa rên ưm ựm trong miệng:
Ông Vinh thấy Diễm Trang rên ưm ựm trong miệng mà vẫn cất tiếng gọi mình, nên ông trả lời cho có lệ để tranh thủ hòa nhập vào một cuộc tình cháy bỏng vẫn còn đang gian dở mà ông với Diễm Trang kỳ công vun đắp. Ông để bàn tay phải đang xoa bóp phần mu bướm, còn bàn tay trái thì ông lần mò vào xuống vạt áo thun mà từ từ vén lên. Khi vạt áo thun được vén lên cao hơn, thì chiếc áo ngực màu hồng phấn được hiện ra trước mắt, làm cho ông Vinh ngớ ngẩn ra như kẻ mất hồn vì hai bầu ngực to căng đầy của Diễm Trang rất đẹp. Ông nói lên trong vô thức:
-Ôi! Diễm Trang ơi! Hai bờ ngực của cháu đẹp quá! Bác thích lắm… -Ưm! Bác… Ưm!… Bác ơi!…
Ông Vinh nói xong thì lấy cái bàn tay trái của ông mà nhào nặn xoa bóp một bờ ngực phải của Diễm Trang, còn lại bờ ngực trái của cô thì ông dùng miệng lưỡi của mình mà ngậm mà liếm láp mãnh liệt, làm cho Diễm Trang chịu không nổi nên mới nói “Ưm! Ưm!” trong miệng và gọi “Bác! Bác ơi!” kéo dài. Ông Vinh thấy Diễm Trang rên rỉ mà còn gọi đến tên của ông nên ông vui lắm, ông hăng say hơn, những động tác thì mạnh bạo và quyết liệt hơn, nhằm tạo cho người tình trẻ của mình thêm thỏa mãn. Lúc này ông tạm thời ngưng lại không hôn hít và liếm láp hay nhào nặn xoa bóp bờ ngực của cô nữa, ông bèn lấy các ngón bàn tay trái hợp tác với hai hàm răng trắng trong miệng của mình, ngón tay thì luồng vào viền dây áo ngực và răng thì ông cắn ngoài lớp vải mỏng rồi từ từ nâng chiếc áo ngực lên để lộ ra đầu vú và bộ ngực tròn trịa trắng nõn đẹp mê hồn.
Khi cặp ngực trắng nõn căng tròn trịa không còn gì để che chắn nữa, là lúc cặp mắt háo hức của ông Vinh nhìn mãi vào đôi gò bồng đào xinh như mộng của Diễm Trang mãi không thôi, có lúc để rơi vài giọt nước dãi từ miệng của ông Vinh nhểu xuống dưới cặp ngực trắng tinh khôi của cô, như thể minh chứng cho lãnh địa của mình. Do ông mãi lo nhìn vào cặp núi đồi đó mà chính ông quên đi mất còn có một khe suối tiên huyền bí cần phải thám hiểm, không những vậy chúng còn đẹp hơn và kì diệu hơn cặp nhũ hoa này rất nhiều. Nhìn hồi lâu thì ông chợt nhớ đến cái bàn tay phải của mình, nó đang ở trong quần và hiện tại đang ốp trọn vẹn trên cái mu bướm nhô cao trắng nõn của Diễm Trang. Ông Vinh đưa mắt nhìn người tình nhỏ và nói:
-Diễm Trang ơi! Trên người cháu chỗ nào cũng đẹp, đẹp vô cùng… -Bác… Bác Vinh ơi! Cháu… Ưm… Ưm…
Ông Vinh vừa nói xong thì ông hôn hít ngấu nghiến bờ môi đỏ và mọng nước của Diễm Trang, làm cho cô bé chỉ nói được “Bác! Bác Vinh ơi!” thì “Ưm… Ưm…” trong miệng chẳng nói thêm được lời nói nào. Lưỡi ông lùa qua quấn lấy lưỡi của Diễm Trang, hai bờ môi của ông và của cô áp chặt vào nhau không rời như thể keo dán chẳng muốn dứt ra. Bây giờ ông Vinh rút bàn tay phải của mình ra khỏi phần mu bướm nhô cao và xinh xắn của Diễm Trang, đồng thời dùng các ngón tay của bàn tay đó đặt tại khóa quần jean của cô gái trẻ, ông từ từ dùng lực dồn về các cơ ngón tay để mở khóa quần. Khi khóa quần jean của cô được mở rộng thì ông từ từ kéo sợi dây quần trượt xuống dưới, do chiếc quần jean bó sát vào body nên khi kéo xuống dưới thì làm cho chiếc quần lót mỏng của cô cũng kéo theo. Ông Vinh đang cũng đang tập trung hôn hít bờ môi đỏ của Diễm Trang, nên bàn tay của ông chỉ kéo được chiếc quần jean xuống dưới ngang qua vùng tam giác bí hiểm là dừng, bởi vì tay ông thì không đủ dài để với tới. Ông đang hôn hít bờ môi đỏ mộng thì vùng sườn đồi núi vùng tam giác đó thôi thúc ông Vinh, làm cho ông mất đi kiểm soát mà dứt ngay ra bờ môi đang hôn ngấu nghiến của người tình nghe một cái “Bựt”. Sự dứt ra bất chợt làm cho Diễm Trang hơi đau ở bờ môi nên cô nói:
-A… Bác ơi! Sau tự nhiên bác dứt ra quá nhanh như vậy? Ưm… -Ơ… Bác xin lỗi nhé! Bác không có cố tình làm cho cháu đau đâu! Bởi vì bác muốn tập trung thám hiểm ở vùng tam giác của cháu, ở nơi đó đẹp hơn nhiều so với ở đây! Ha ha ha -Ưm! Bác này thật là…
khi ông Vinh nói như đang ghẹo với Diễm Trang xong thì ông ngồi dậy ở trên giường, ở cảnh tượng này thì có thần thánh cũng không bao giờ chịu nổi được huống chi là một người phàm tục bằng xương bằng thịt như ông Vinh. Ông nhìn vào cái gò thịt nhô cao vun vút, những sợi lông đen lưa thưa bóng mượt, được mọc lên nhan nhản trên đỉnh mu bướm gần nơi mồng đốc của Diễm Trang một cách say mê đến nỗi nhểu cả nước dãi. Nước dãi từ trong miệng của ông chảy ra làm rơi xuống dưới và dính vào phần mu múp míp của cô, nước dãi nhờn nhớt nhưng thấy cũng gợi tình cho cả hai người. Ông Vinh thấy Diễm Trang đang nằm mà không nói gì, chỉ “Ưm! Ưm” lắc lư người mỗi khi ông dùng tay đụng vào thân thể của cô, nên ông được nước lấn tới, còn hành động thì quyết liệt hơn. Ông Vinh đang ngắm nghía cái mu bướm xinh múp míp của cô gái trẻ đẹp, mà bản thân ông cũng rất tham lam nên ông Vinh cũng muốn thám hiểm ở nơi cái khe suối tiên huyền bí kia. Hiện tại thì cái khe suối đó hở hang chẳng được bao nhiêu vì chúng vẫn còn che đậy bởi chiếc quần, như thể là đợi chờ ai đó sẽ đến để tháo gỡ chúng.
Ông Vinh cũng không thể nào chịu nổi cái cảnh này nữa rồi, nên ông lè lưỡi ra liếm láp bờ môi của mình cho bớt khô khan. Ông dùng hai bàn tay rắn chắc của mình nắm giữ hai bên hông chiếc quần jean của cô từ từ kéo xuống, ông kéo xuống tới đâu thì Diễm Trang cũng ưỡn ẹo thân hình đẹp đẽ theo tới đó. Khi ông kéo quần Diễm Trang xuống dưới ngang với đầu gối thì ông cũng không kéo xuống nữa mà để yên ở đấy, ông nhìn vào cái khe sâu hun hút nhưng chiều ngang lại rất hẹp, bởi hai mép bươm bướm của Diễm Trang đang khép nép như thể muốn cản ngăn hành động của ông không được phép tiến sâu hơn. Ông điên tiết nứng tợn hơn, mắt ông đỏ và cũng nóng hơn nhiều so với lúc đầu, dục vọng thôi thúc ông mạnh bạo và làm cho ông mất đi lý trí. Đôi bàn tay rắn rỏi của ông cũng không còn dịu dàng, nó thô bạo hung hãn hơn, đôi bàn tay đó thay phiên nhào nặn xoa bóp từng thớ thịt trên cái mu bướm xinh xắn đáng yêu của Diễm Trang không thương tiếc. Diễm Trang thấy đau nên lên tiếng:
Mặc cho câu nói than đau của Diễm Trang, ông Vinh vờ vịt như không nghe thấy, ông không những không nhẹ nhàng mà ông còn nhào nặn xoa bóp mạnh hơn nữa, làm cho người tình trẻ kêu gào thảm thiết. Không phải là ông vô tâm với câu nói của Diễm Trang đâu, vì ông biết là cô kêu gào là vì đang sướng đang hứng tình mà thôi. Ông Vinh tâm lý lắm, ông biết được ý nghĩ của phụ nữ đặc biệt là Diễm Trang, nên ông ấy cố gắng làm cho người tình của mình mãi ghi nhớ và yêu mình hơn thôi.
Ông Vinh thấy Diễm Trang đang gào thét quá nên ông xoa bóp nhẹ nhàng lại, ông cúi mặt xuống dưới nơi mu bướm múp míp, ông vùi đầu vô cái khe suối và lấy hai bàn tay tách đùi của cô ra, rồi ông dùng lưỡi của mình liếm một đường từ dưới lên mồng đốc. Diễm Trang rên lên:
-Á a a… Bác ơi chết cháu mất… Á a ưm… -Diễm Trang ơi! Cứ thả lỏng người mà tận hưởng đi cháu, không sao đâu… Ngoam… Ngoam… Hừm…
Đang dùng lưỡi liếm vô cái khe bí hiểm đó thì nghe Diễm Trang rên lên làm cho ông Vinh nứng kinh khủng, ông vội vàng ngồi bật dậy quỳ gối trên giường và làm cho Diễm Trang chưng hửng với hành động của ông. Ông Vinh dùng hai bàn tay của ông mở khóa quần tây rồi tụt nhanh xuống gối, ông thèm yêu quá nên cử chỉ ông mất đi sự kiên nhẫn, hơi thở thì hỗn độn dồn dập, mắt ông thì đờ đẫn ra thấy rõ. Diễm Trang thấy ông như vậy thì cười tủm tỉm:
-Hi hi hi… Bác làm gì mà vội vã vậy nè! Cháu đâu có bỏ đi đâu! Hi hi hi… -Bởi vì nhìn cơ thể của cháu nên bác… Rất muốn… Hơ…
Trả lời câu này cho Diễm Trang, ông Vinh sau khi tuột quần tây xuống dưới ngang với đầu gối, cái khúc thịt to lớn và dài ngoằng tung ra kèm theo hai hòn dái như trứng ngỗng nhìn vô y như một khẩu đại bác đang vươn nòng chuẩn bị khai hỏa. Nước nhờn nhợt từ đầu khấc dương vật to lớn của ông nó nhễu xuống dưới nệm cao su từng giọt, như những hạt mưa rào. Ông Vinh chịu không nổi nữa, ông nằm đè lên người Diễm Trang, ông trao cho cô những nụ hôn nồng nàn, lưỡi thì quấn chặt vào nhau không rời. Ông trượt người xuống dưới một chút, sao cho con cu to lớn như khẩu đại bác đang vươn nòng của ông chĩa thẳng vô cái khe sâu của cô gái trẻ, chúng sẵn sàng khai hỏa chỉ có chờ lệnh chỉ huy mà thôi. Ông Vinh đang chuẩn bị cho dương vật to lớn gân guốc tiến vô trong miệng hang thì tiếng chuông điện thoại reo lên “Reeng! Reeng” làm cho ông giật mình đâm con cu to ấy trượt ra sau mông, làm cho con cu gân guốc của ông với đường rãnh âm hộ của Diễm Trang nằm song song nhau. Diễm Trang thấy nó cứ “Reeng! Reeng” mà ông Vinh thì đang lưỡng lự nên cô nói:
-Bác Vinh ơi! Bác nghe máy đi ạ! Điện thoại của bác đang reo đó, chứ không phải là của cháu đâu! Ưm… -Ồ! Vậy mà bác cứ ngỡ là của cháu chứ! Ha ha ha… -Bác này! Ưm… A…
Diễm Trang đang trả lời bác này rồi “Ưm… A…” là do người ông Vinh đè bẹp cơ thể xuống sát cơ thể Diễm Trang, làm cho xương mu bướm múp míp của cô áp sát với mu cu của ông Vinh cực mạnh. Điện thoại của ông thì để ở bên gốc giường ngủ, trong khi đó hai cơ thể Diễm Trang và của ông thì đang nắm giữa chiếc giường, nên khi với tay qua lấy điện thoại thì vô tình làm thân dương vật to lọt vào đường rãnh âm hộ làm ma sát với nhau nhiều hơn. Diễm Trang thấy hai bờ môi âm hộ của minh đang bóp chặt chẽ với con cu to nên cô cũng bẽn lẽn, miệng thì rên “Ưm Ựm” mặt thì cũng đỏ và quyến rũ hơn. Đang cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu thì cô nghe ông Vinh nói với người trong điện thoại:
Ờ! Nhưng em chừng nào mới tới? -Dạ! Khoảng 30 phút nữa anh hai. Uhm! Anh biết rồi, anh cúp máy đây! -Dạ! Anh hai
Nghe điện thoại của đứa em trai út xong rồi ông thở dài “Hơ…hơ…hờ…”, nét mặt lo lắng càu nhàu:
-Sao sớm không đến, muộn không đến mà lại đến ngay lúc này. Thật là…
Diễm Trang đang nằm dưới chờ đợi thì nghe ông Vinh nói tự sự với bản thân thì cô cười khúc khích như kiểu đang ghẹo:
-Hi hi hi…! Bác Vinh ơi đừng lo lắng quá mà, lần sau cháu sẽ cho… Hi hi hi… -Thật không đó! Hứa lời phải giữ lấy lời đó nhé! Ha ha ha…
Ông Vinh nói xong thì ngồi dậy chứ để lâu quá thì em út mình đến thấy sẽ không hay, thế là ông Vinh lấy cái khăn giấy lau chùi những giọt nước nhờn nhợt của ông trên cái mu bướm múp míp của Diễm Trang, ông cũng không quên lau chùi bên trong và bên ngoài môi âm hộ của người tình trẻ. Ông Vinh lau một cách tỉ mỉ nhẹ nhàng và chậm rãi, ông cũng có hơi tiếc nuối nên khi lau chùi ông cố gắng để bàn tay của mình trên đỉnh phù vân múp míp mà xoa bóp xung quanh. Tiếc nuối mấy thì cũng phải dừng, ông bèn lấy hai bàn tay nắm giữ chiếc quần lót mỏng và quần jean từ từ kéo lên rồi khóa lại an toàn, còn lại phía trên đôi gò bồng đào kia thì Diễm Trang tự xử lý. Sau khi cả hai đều hoàn tất việc sửa sang lại cho chỉnh tề thì cô với ông Vinh đi ra cửa chính. Diễm Trang thì đã mặc áo mặc quần vào hoàn toàn nhưng ông Vinh thì vẫn còn cởi trần chứ chưa mặc áo, chắc là ông nghỉ là nhà của mình nên cứ để vậy cho mát. Thời gian này thì trời cũng không còn giông bão nữa mà chỉ còn những hạt mưa lâm râm, ông Vinh thấy quyến luyến với Diễm Trang nên ông nói:
-Diễm Trang ơi! Bác… Cháu ở lại với bác một chút nữa được không? Diễm Trang… -Bác ơi! Cháu rất muốn ở bên bác, nhưng trời cũng đã tạnh mưa rồi, với lại nhà bác chút nữa có khách nên cháu phải về lại nhà ạ!
Ông Vinh bịn rịn, hai lòng bàn tay của ông nắm chặt hai lòng bàn tay Diễm Trang mà nói:
-Ở bên cạnh bác 10 phút nữa thôi được không? Diễm Trang… -Bác…! Nhưng mà… -Vậy thì 5 phút được không? -Dạ! Nếu 5 phút thì được bác ạ!
Thấy ông Vinh nài nỉ cũng tội nghiệp nên cô trả lời cho ông vui, cô nhìn vào những tia sáng trong mắt ông và Diễm Trang đoán được là ông Vinh rất thích với câu trả lời đó. Bàn tay của cô gái trẻ đẹp bây giờ thì đã khép lại cánh cửa chính, sau đó Diễm Trang chủ động lấy hai cánh tay của mình vòng lên cổ ông Vinh mà kéo xuống dưới ngang tầm với, để nụ hôn của cô trao cho người tình mà mình yêu thương được thuận tiện. Cô hôn say đắm như xua tan đi nỗi nhớ, như ánh nắng vàng xua đuổi những giọt sương mai. Ông Vinh đang bất ngờ khi thấy người phụ nữ mình yêu thương từ bấy lâu nay có thêm hành động lạ, ông ngớ ngẩn ra nhưng không quên thời gian không cho phép suy nghĩ nhiều. Ông cũng vòng tay qua ôm eo Diễm Trang người tình bé nhỏ, ông vừa hôn vừa dìu dắt cô đi đến ghế sofa như thể buổi hẹn hò buổi ban đầu. Ông Vinh đè bẹp Diễm Trang xuống dưới ghế, ông rút hai tay vòng qua eo của cô lại, ông bèn ngồi dậy rồi quỳ gối xuống nền nhà, sau đó ông xoa bóp từng thớ thịt trên cơ thể Diễm Trang. Ông Vinh đang dùng đôi bàn tay của mình xoa bóp một cách vội vã, từng động tác của ông thì mãnh liệt hơn, quyết đoán hơn. Ông nắn nót xung quanh cái mu nhô cao của cô, ông bóp bóp mu bướm múp míp đó như điên như dại, như thể là ông sắp phải chia tay với cơ thể này vậy. Bỗng dưng Ông Vinh dừng lại và nói với Diễm Trang:
-Chúng mình cũng dừng lại thôi Diễm Trang, vì hết thời gian 5 phút rồi. -Dạ!
-Diễm Trang cũng ngỡ ngàng vì Ông Vinh rất giữ được bình tĩnh và lời hứa của mình nên cô mới dạ một tiếng, cô yêu quý ông vô cùng, cô cũng muốn níu kéo nhưng nghĩ lại nên thôi. Ông với Diễm Trang ngồi dậy và đi đến lại cửa chính, ông tiễn cô ra cửa ngõ để về lại nhà. Khi ông chuẩn bị khép kín cửa ngõ để vô nhà thì có tiếng gọi thất thanh làm cho ông bất ngờ:
-Anh hai Vinh, anh hai! Chờ em với. -Ơ! Sau em nói 30 phút mà sao đến nhanh vậy? -Vì đường hơi thoáng nên em đến hơi sớm mà!
Ông Vinh nghe em trai út mình nói cũng đúng, nên ông không có ngỡ ngàng nữa. Ông nhìn ráo riết về phía sau lưng người em thì thấy thằng Cu Nhỏ con trai em mình, thằng bé co rút vì dầm mưa gió bão bùng ban nãy, ông nghe hàm răng nó đánh bò cạp liên hồi. Ông nói:
-Ủa! Em chở Cu Nhỏ theo nữa hả? -Dạ! Vì vợ em nhập viện để mổ ruột thừa, nhà không còn ai mà để nó một mình em không yên tâm. -Vậy thì em dắt con trai em vô nhà đi, kẻo cảm lạnh. -Dạ! Nhưng em phải vô lại bệnh viện để chăm sóc vợ em nữa, em để thằng bé ở lại anh chăm nom dùm em nhé. -Uhm! Thôi em cũng đi nhanh vô bệnh viện đi, kẻo trời tối thím nó mong, để Cu Nhỏ ở đây anh lo cho. -Dạ! Em đi đây ạ! -Uhm! Thằng bé ướt hết như chuột lột rồi kìa, nhanh vô nhà thay đồ đi cháu. Thật là…
Sau khi em trai mình về lại bệnh viện, ông dắt thằng Cu Nhỏ vô nhà, ông pha nước ấm cho nó tắm rửa sạch sẽ và dọn cơm nước cho cả hai bác cháu cùng ăn. Ông Vinh thấy cũng không gặp thằng bé 10 năm rồi, nên bây giờ trông nó cũng hơi khác so với hồi đó nhiều. Tuy nó mới có 13 tuổi đang học lớp 8 mà đã dậy thì sớm rồi, ông nhìn Cu Nhỏ rồi nhớ về chuyện cũ năm thằng bé mới lên 3 sắp vô mẫu giáo.
-Cu Nhỏ lại đây bác ẵm nào! Ôi, cháu tôi bụ bẫm quá chừng hà! -Bác hai, bác hai! Hi hi
Thằng bé rất quý Ông Vinh nên nó gặp ông là cười tươi rói lên, nó biết ông rất thương nó hay thường ẵm bế nó đi chơi và cùng nó vui đùa. Cu Nhỏ lúc này mới 3 tuổi nhưng nó cũng lanh lợi lắm, nó hay so sánh về giới tính con gái với con trai mỗi khi bên cạnh ông Vinh. Bởi vì nó biết ông Vinh bác hai nó mới trả lời cho nó biết mà thôi, chứ ba mẹ nó thì sẽ không bao giờ thậm chí bị la mắng hoặc đánh đòn. Cu Nhỏ ngập ngừng đắn đo một chút rồi nắm tay ông Vinh, nó đưa tay ông chỉ vô con cu nó và nói:
-Bác hai ơi! Sao mỗi lần cháu đi tiểu thì ở đầu cu cháu nó cứ phình ra, sau đó thì cháu mới đi tiểu được. Cháu thấy rất là đau buốt đầu cu, nó giống như bị ứ nước lâu ngày mà không vệ sinh được nên sinh ra cận vậy. Bác giúp cháu với! -Thế à!…
Ông Vinh nghe đứa cháu ngây thơ kể vậy và ông trả lời “Thế à!” thì đến gần nhìn cho rõ hơn, ông đưa bàn tay trái nắm giữ thân cu còn bàn tay phải thì ông vịn vào đầu cu của thằng bé. Ông thấy lớp da ở đầu cu nó dúm lại không thể tuột ra được, đây có thể là do cu cháu ông bị hẹp bao quy đầu. Ông nghỉ nên đưa thằng bé đến bệnh viện để dùng biện pháp tiểu phẫu để cắt đi lớp hẹp bao quy đầu này càng sớm càng tốt chứ để lâu sẽ không hay, tuy chúng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng chúng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của dương vật và cả chuyện tình dục sau này khi mà nó trưởng thành.Ông Vinh nhìn Cu Nhỏ và nói:
-Cháu bị đau là do cu cháu bị lớp da này che cạn lại, nên mỗi khi cháu đi tiểu thì phần nước nó sẽ ứ động vô đây rồi mới được phóng ra ngoài. Bây giờ hai bác mình đi đến bệnh viện cắt bỏ để cho nó rộng và thoáng hơn nhé! -Không! Không! Đau cu cháu, cháu không đi đâu!
Thằng bé nghe ông Vinh nói cắt bỏ nên nó hoảng loạn trả lời, bởi vì nó nghỉ khi cắt sẽ rất là đau, nó nói mà bộ dạng như mếu máo. Ông Vinh thấy vậy thì bật cười “Ha ha ha…” rồi vỗ dành nói lời ngon ngọt như giải thích:
-Không đau đâu cháu! Có Bác bên cạnh mà! Ở đó người ta tiêm thuốc tê rồi mới cắt chứ đâu có cắt bỏ liền mà đau, có đau thì đau hơn kiến cắn một chút à! Ha ha ha… -Bác nói thật không? -Đương nhiên là bác nói thật rồi, vì khi cắt bỏ lớp hẹp này thì cu cháu sẽ không còn bị cản trở nên chúng sẽ phát triển lớn hơn và đẹp hơn. Sau này cháu trưởng thành rồi lấy vợ thì vợ cháu rất hạnh phúc. -Vậy thì cháu đi. Hi hi hi
Nói xong thì hai bác cháu ông Vinh với Cu Nhỏ đi đến bệnh viện để tiểu phẫu, trong phòng tiểu phẫu thằng bé đòi ông Vinh luôn bên cạnh nó, không được rời xa nó. Khi bác sĩ chuẩn bị tiêm thuốc tê cho nó thì nó kêu “Bác! Bác”, ông Vinh đến gần động viên nó “Cu Nhỏ cố lên” bác luôn bên cạnh mà.
Chờ đợi một chút thì cũng xong, sau khi đã được bác sĩ cho thuốc và chỉ dẫn về thời gian cắt chỉ “nhưng trong đó chỉ thì tự nhiên phân hủy” và cách vệ sinh thì hai bác cháu ra về. Đến nhà thì ông Vinh dặn dò Cu Nhỏ không được làm mạnh tay với vết khâu chưa lành, vì thằng bé này có thói quen mỗi lần đi tiểu là nó hay lấy cái bàn tay để vọc cu. Ông cũng nói cho ba mẹ Cu Nhỏ hay về việc này và chỉ cách chăm sóc sóc, từ khâu thay băng đến liều lượng dùng thuốc.
Một thời gian ngắn thì vết thương của Cu Nhỏ cũng lành lặn, ông Vinh đến thăm hỏi cháu nó thì có chút bất ngờ vì cu thằng bé đẹp hơn hẳn so với lúc trước khi cắt rất nhiều. Ông bèn chỉ cách Cu Nhỏ nhiều điều hay ho, rồi ông nói chuyện với nó rằng:
-Hôm nay bác qua đây thăm cháu, ngày mai bác về lại thành phố rồi, khi nào có dịp rảnh rỗi thì bác sẽ đến thăm cháu nhé! -Không! Không! Bác đừng đi! Hu hu hu -Ngoan ngoãn nào Cu Nhỏ! Rồi bác sẽ về thăm cháu, hoặc cháu theo ba mẹ lên thăm bác vào dịp Tết hay nghỉ hè. -Thật không ạ? thuật mà! Đừng có khóc lóc nữa nhé! Ha ha ha -Dạ!…
Nói xong thì ông Vinh chia tay với gia đình Cu Nhỏ rồi về lại thành phố…
Đang nhớ đến những chuyện cũ thì ông Vinh bị Cu Nhỏ đứa cháu gọi làm cho giật mình:
-Bác hai! Sao bác không ăn cơm, bác làm gì mà phải thẫn thờ ra vậy bác? -Ơ, không có gì? Bác ăn cơm với cháu đây! Ha ha ha
Cơm nước xong rồi thì hai bác ngồi tâm sự một chút là trời cũng tối, ông Vinh thấy sắc mặt của Cu Nhỏ thay đổi, da nó đỏ lên, ông vội vàng đưa bàn tay của ông lên trán nó thì ông cảm nhận được rất là nóng, nóng lắm chắc là bị sốt do dầm mưa. Ông Vinh thấy thằng bé nói lạnh mà bên ngoài thì đổ mồ hôi, ông lại qua nhà Diễm Trang nhờ giúp đỡ. Đi đến cửa nhà của người tình trẻ đẹp mà ông cũng thấy trong lòng bồi hồi xao xuyến, ông cũng có chút do dự với bản thân lúc này. Ông Vinh gõ cửa nhà của Diễm Trang nhưng mà người mở cửa lại là Hữu Tuấn chồng cô, ông nói rõ ràng sự việc cho Hữu Tuấn nghe như vậy, Hữu Tuấn liền đáp:
– Em ơi! Em ơi! -Dạ! Có gì không anh?
Diễm Trang nghe tiếng gọi của chồng mình thì nhanh nhão chạy ra, khi ra tới nơi cô bất chợt cất tiếng:
-Ơ, Bác Vinh! Sao bác lại ở đây! -Ưm! Bác…
Hữu Tuấn thấy ông Vinh khó nói nên anh chen vào:
-Bác Vinh qua đây nhờ em qua nhà bác khám bệnh cho cháu của bác, nó đi đường dầm mưa nên bị sốt rồi. -Đúng vậy không bác? -Đúng vậy cháu à! -Vậy mình đi nhanh đi bác.
Khi qua đến nhà ông Vinh đi đến cửa nơi mà cô với ông chia tay bịn rịn, Diễm Trang bất chợt đỏ mặt tuy dưới ánh sáng của bóng đèn nhưng thấy rất rõ. Cô bẽn lẽn một chút thì mới vô nhà, rồi đi đến chỗ thằng bé đang nằm, nơi đây lúc nãy cô với ông Vinh còn đang quần nhau say đắm. Bây giờ cô kêu ông Vinh dìu Cu Nhỏ vào phòng, đun nước ấm lau mình cho thằng bé, cô thì khám và cho nó uống thuốc hạ sốt. Sau khi uống thuốc hạ sốt thì Cu Nhỏ ngủ ngon lành, nó chìm vào giấc ngủ sâu, Diễm Trang thấy vậy đi ra ngoài định gặp ông Vinh nói vài lời, nhưng cô ấy chưa kịp nói thì nghe ông nghe điện thoại:
-Anh hai ơi! Anh đến bệnh viện phụ em với, vợ em sắp mổ nên cần người chăm sóc, cần người xoay sở tới lui mua thuốc. -Uhm! Nhưng Cu Nhỏ con em nó cũng bị sốt nè! -Thằng bé được bác sĩ cho uống thuốc hạ sốt nên khỏe và ngủ rồi. -Dạ! Vậy tốt quá! Anh nhờ bác sĩ chăm sóc đêm hôm nay được không? -Để anh xem đã…
Diễm Trang nghe ông Vinh nói với người trong điện thoại thì cô không do dự nói:
-Bác cứ vô bệnh viện đi, để em nó ở đây cháu chăm sóc cho, chỉ đêm nay thôi mà! -Nhưng Hữu Tuấn chồng cháu thì sao? -Không sao đâu, cháu sẽ gọi điện cho chồng cháu biết mà! -Vậy bác đi đây, mọi việc ở nhà nhờ cậy vào cháu vậy.
Khi ông Vinh nói dứt câu cuối thì ông ôm cô một cái ôm ấp, ông cũng không quên trao một nụ hôn nồng nàn với Diễm Trang. Khi ông Vinh rời khỏi nhà thì cô mới gọi điện thoại cho chồng và kể rõ sự tình, chồng cô cũng nói là không sao, vì đây là cơ hội để gia đình mình trả ơn cho bác, vì bác ấy giúp đỡ gia đình mình rất nhiều.
Sau khi được sự cho phép của chồng mình, Diễm Trang đi uống nước và tắt bớt đèn, cô vô phòng ngủ của ông Vinh, nhưng bây giờ không có ông mà chỉ có thằng bé 13 tuổi đang nằm ở đó. Cu Nhỏ thấy Diễm Trang mà nó thấy là lạ, sao bác nó đâu mà chị lại ở đây. Nó nói:
-Chị ơi! Bác của em đâu ạ! -Bác em vô bệnh viện phụ giúp ba em chăm sóc mẹ của em rồi, đêm nay chị sẽ ở đây ngủ với em. -Dạ! Vậy ạ! Nhưng mà chị tên gì? – Chị tên là Diễm Trang. Còn em tên gì? -Dạ em tên là Cu Nhỏ ạ! -Em nói sao cơ?
Diễm Trang bị sốc nặng khi biết đến tên của thằng bé, cô lấy bàn tay che miệng cười khúc khích, cô ghẹo lại:
-Cu có nhỏ không mà lại gọi là cu nhỏ nè! Hi hi hi -Dạ cu em không có nhỏ đâu, tại bác Vinh đặt tên cho em như vậy mà!
Nói xong thằng bé ngây ngô lấy cái tay cầm cái mí quần vén xuống dưới ngang bẹn, con cu to của nó bật ra khỏi quần. Diễm Trang thấy con cu nó cũng đỏ mặt, tuy chưa cương cứng mà đã to lớn hơn nhiều so với chồng cô rồi, nhưng mà không to bằng cái của ông Vinh. Cu Nhỏ thấy Diễm Trang ngớ ngẩn nhìn vô cu nó, nó thấy cô đỏ mặt nên nói:
-Chị ơi! Chị cũng bị sốt hả? Mặt của chị đỏ hết rồi kìa. -Đâu có sốt đâu em, chỉ là hơi đỏ mặt chút xíu là hết hà! -Dạ! Vậy hả chị, em tưởng chị cũng bị sốt cao như em.
Thằng bé nói xong thì nó kéo chiếc quần lên để cho ánh mắt của ai kia tiếc nuối, nó cũng có thói quen là hay mò vào vọc vạch đầu cu, nên khi kéo lại quần lên thì bàn tay của nó thò vào mân mê con cu to của nó một cách vô tư lự. Do lúc chiều nay cô với ông Vinh ân ái còn dang dở, bây giờ thì thấy cảnh này nên mới khiến cho người cô râm ran nóng dần dần lên. Cô cũng không phải là một thánh nhân mà cô chỉ là một người phụ nữ bình thường như bao người khác, cô cũng có niềm vui của xác thịt, niềm đam mê của bản thân và muốn làm điều gì đó với người tình. Bây giờ người nằm đây là ông Vinh thì cô ấy sẽ ngã vào thân hình đó mà ôm ấp cho thỏa lòng nhung nhớ, nhưng không phải vậy, mà đây chỉ là một đứa trẻ cháu của ông mà thôi. Diễm Trang nghe tim của mình đập thình thịch như thể sắp vỡ tan, mắt cô ngây dại miệng thì khô khan như lửa đốt .
Cô nhìn thằng bé một chút thì định hình lại, cô sửa soạn lại gối mền để chuẩn bị ngủ thì cô ấy chợt nhớ ra. Cô qua đây là để chăm sóc thằng bé, nếu ngủ thì thằng bé nó thế nào khi không có cô bên cạnh, lúc nó khác nước hay điều gì khác. Cô suy nghĩ mông lung thì Cu Nhỏ lên tiếng:
-Chị Diễm Trang, chị nằm xuống ngủ với em đi, em hết sốt rồi, chị thức làm gì cho mệt ạ! -Ồ! Vậy có gì thì em gọi chị, như uống nước lấy đồ ăn chẳng hạn. -Dạ! Hi hi hi
Khi Cu Nhỏ nói xong thì Diễm Trang cũng nhìn lên đồng hồ treo tường đã 10 giờ rồi, cô mới leo lên giường nằm ngủ. Cô thì nằm ở phía ngoài còn Cu Nhỏ thì nằm phía trong, hai chị em nhìn nhau cười rồi từ từ chìm trong giấc ngủ. Cô thì trằn trọc khó ngủ còn Cu Nhỏ thì mệt mỏi và mới hết sốt nên dễ ngủ hơn, cô nhìn thằng bé này ngủ ngon lành rồi cô cũng xoay người nằm nghiêng với nó. Khuôn mặt Diễm Trang thì hướng ra ngoài cửa phòng còn lưng với mông của cô thì hướng vô trong thằng bé, thế là từ từ cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong cơn mê ngủ chập chờn bất chợt có một hành động từ thằng bé làm cô thức tỉnh, cô thấy thằng bé nằm sát gần với cơ thể của mình hơn, hơi ấm của cơ thể nó cũng truyền qua lan tỏa trong người cô khiến cho cô cũng rùng mình. Lúc đó Diễm Trang thì chỉ nghĩ đơn thuần là do thằng bé lạnh nên mới vậy, nhưng lúc sau thì không phải thế, tay chân nó cọ quậy lung tung không định hướng.
Diễm Trang cũng không phản đối việc hành động của thằng bé mà cô tò mò xem nó tiếp diễn thế nào, cô vẫn giả vờ ngủ say, vẫn thở đều để bàn tay của nó có tiến triển xa hơn nữa không. Cu Nhỏ thấy Diễm Trang ngủ say mê, nó bèn dùng chân gác qua đùi của Diễm Trang, dùng tay trái gác qua cơ thể mịn màng mát lạnh của cô kéo sát vô người của nó. Do Cu Nhỏ thấp hơn so với cơ thể của Diễm Trang nên miệng của nó chỉ có thể áp sát với cổ sau gáy mà thôi, nhưng cũng làm cho Diễm Trang thấy râm ran nóng trong người. Cánh tay phải của thằng bé thì nằm song song với lưng Diễm Trang, bàn tay trái của nó thì đặt tại cái eo thon thả của cô trượt tới trượt lui, vuốt ve lên xuống thất thường trong vô thức.
Diễm Trang thì cô nằm ngủ cho có lệ chứ có ngủ được đâu, đặc biệt là trong trường hợp này, khi cơ thể của cô thì nằm trong vòng tay của thằng bé đang tuổi dậy thì. Cô thấy toàn thân thì ngứa ngáy khó chịu lắm rồi, nhưng cô ấy cũng ráng mà chịu đựng, cô cũng muốn xem thằng bé này tính làm gì nữa. Cu Nhỏ thấy Diễm Trang không nhúc nhích, mà đây lại là lần đầu tiên trong đời nó được ôm người phụ nữ trẻ xinh đẹp trong vòng tay của nó. Cu Nhỏ thấy thích thú khi bàn tay của nó chạm vào làn da bụng ở eo thon, làn da mát lạnh tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, khiến tuổi mới lớn chưa từng biết về tình dục của nó cũng phải động tình.
Dẫu cho Cu Nhỏ chưa hiểu lắm về các kiến thức về tình dục học, nhưng tạo hóa cho nó một hình hài của giống đực, nên đó là bản năng sinh sản và sinh tồn mà nó bắt đầu học từ đây. Cu Nhỏ dùng chân gác qua đùi thon tha thướt của Diễm Trang đi lên đi xuống, bàn tay trái thì xoa bóp nắn nót xung quanh eo thon, phần mu của nó cũng áp sát vô mông của cô mà hẩy hẩy nhẹ nhàng. Thực hiện được một chút thì có vẻ như là cái khúc thịt của nó bắt đầu thấy cứng cáp từ từ, nó bèn hẩy hẩy mông của nó tới làm cho con cu to lớn của nó chọt chọt vô đường rảnh của mông Diễm Trang liên hồi. Bây giờ thì Diễm Trang cũng bị hành động của nó làm cho mê mẩn với râm ran, cô cũng thèm muốn chết đi được, cô tự nghĩ phải chi nó là ông Vinh thì hay biết là bao nhiêu. Cô cảm nhận được cái khúc thịt đó là gì, và nó cũng đang dần dần to lớn lên khi đang chọc vô trong rảnh mông mình.
Bản năng của giống đực rựa trong người Cu Nhỏ đã trỗi dậy, nó cựa quậy chân mạnh hơn, tay đặt dưới đáy song song với lưng Diễm Trang, các ngón tay bới móc trên bờ mông căng tròn của cô. Bàn tay trái của nó xoa bóp nắn nót xung quanh ở eo thon Diễm Trang bây giờ thì dừng lại, nó đưa các ngón tay đó lại thắt lưng quần ngắn của cô, do đi ngủ nên Diễm Trang không mặc quần dài. Cu Nhỏ từ từ lòng bàn tay của nó dưới mí quần ngắn, sau đó nó đưa các ngón tay của nó vào trong
Bàn tay của Cu Nhỏ loàng vô trong được chiếc quần ngắn của Diễm Trang thì nó bất ngờ, bàn tay của nó chạm vô phần bụng dưới giữa mu bướm với rốn của cô mát lạnh, nó thích thú vô cùng không ngờ lại còn được lợi, do cô không mặc quần lót khi ngủ. Lúc này Diễm Trang cảm giác cơ thể của mình ngứa ngáy khó chịu lắm rồi, nhưng mà cô vẫn nằm yên mà hưởng thụ cảm xúc đó chứ không có phản ứng gì. Cô đưa ngón tay lên để vô miệng mà cắn mà nút, còn tay còn lại thì cô dùng nguyên bàn tay đó ốp trọn vẹn lên bầu ngực to tròn của mình mà xoa bóp nắn nót. Cô rên rỉ “Ưm!… Ưm!” nhẹ nhàng trong miệng, mắt của cô thì nhắm tịt nhưng mà ý thức của con người cô vẫn mở sáng. Cô thầm nói một mình: “Bác Vinh ơi! Mau về đây với cháu! Cháu nhớ bác quá! Cháu thấy khó chịu quá! Ưm…”
Cu Nhỏ thấy Diễm Trang phát ra âm thanh trong miệng, nó cũng chưa biết âm thanh đó có ý nghĩa gì, nó chỉ biết là có thể người phụ nữ trẻ đẹp này đang rung động với các động tác của nó mang lại. Bởi vậy Cu Nhỏ quyết tâm làm tới luôn, nó ốp trọn vẹn lòng bàn tay trái của nó lên mu bướm múp míp của Diễm Trang, nó xoa bóp nắn nót và trượt xuống dưới mồng đốc. Nơi đó có một nhúm lông tơ lún phún mịn màng, rồi nó cảm nhận được ở nơi đỉnh mu bướm sát với cái mồng đốc thì hơi nhô cao gần giống như ngọn đồi. Cu Nhỏ xoa bóp nắn nót dịu dàng trên mu bướm xinh xắn của Diễm Trang một chút thì chịu không nổi, nó mất kiểm soát được hành vi của mình nên nó xoa bóp nắn nót mạnh hơn. Diễm Trang thấy bàn tay của nó xoa bóp nắn nót mạnh mẽ hơn lúc nãy trên mu bướm mình, cô kiềm lại không được nên mới rên “Á A A Ưm…” lớn hơn và làm cho Cu Nhỏ thoáng giật mình.
Nó tưởng Diễm Trang đau nên mới tạm thời dừng lại, nó chồm lên qua người cô xem lại thế nào để biết thêm động tĩnh. Khi chồm qua nhìn thì nó thấy khuôn mặt Diễm Trang rất đỏ, các ngón tay thì lần lượt được cô đút vào trong miệng mà nút mà cắn. Nó thấy đôi mắt của người phụ nữ trẻ đẹp nhắm tịt, miệng thì rên rỉ thật lạ thường. Cu Nhỏ cũng nhìn xuống dưới bầu ngực căng tròn trịa, nó thấy bàn tay của Diễm Trang đang xoa bóp nhào nặn trên đôi gò bồng đào đầy quyến rũ đó. Cu Nhỏ thấy Diễm Trang hành động như vậy thì nó cũng nứng tợn hơn, nó mất kiểm soát bản thân nên hành động của nó cũng táo tợn hơn. Cu Nhỏ cũng muốn được nghe những âm thanh rên rỉ phát ra từ miệng của Diễm Trang, nó cũng muốn được khám phá hết cơ thể xinh đẹp của người phụ nữ trẻ này và nhiều hơn nữa.
Cu Nhỏ thấy Diễm Trang xoa bóp nắn nót vú mình mà không có gì là phản ứng hay la mắng cho hành động của nó, với lại cô ấy cũng có biểu cảm hứng tình giống như nó vậy, nên nó sẽ liều lĩnh một phen này xem sao. Cu Nhỏ lấy cái bàn tay trái của nó hiện tại đang xoa bóp nắn nót cái mu bướm nhô cao của Diễm Trang ra ngoài, nó cũng bắt chước theo phim ảnh mà tạo ra những cảm xúc lãng mạn dành riêng cho Diễm Trang. Nó dùng bàn tay của nó vuốt ve từ eo thon của cô trượt xuống dưới cái đùi thon thả và vuốt ngược lại lên cái eo, khi vuốt ve ở eo và đùi nó cố tình nhấn mạnh bàn tay của nó xuống để tạo ra được những cảm xúc dâng trào cho Diễm Trang nhiều hơn. Còn bàn tay phải của Cu Nhỏ thì nó ốp trọn vẹn vô bờ mông của Diễm Trang mà bóp bóp, nó cũng dùng các đầu ngón tay phải của nó mà nhào nặn như nhào bột không thương tiếc cái bờ mông to tròn kia. Diễm Trang thấy đau đau nơi đó, nhưng cô vẫn im lặng mà không làm gì, vì lúc này thì cơ thể của cô cũng hứng tình lắm rồi. Cô vẫn còn muốn biết thêm về thằng bé này nó sẽ làm gì với cô nữa, nên cô cố gắng chịu đựng và cũng mượn cơ hội này để Cu Nhỏ giải tỏa những bức xúc tình ái trong người cô.
Diễm Trang thấy bản thân mình chắc cũng không vượt qua được cái cám dỗ này khi mà nó dùng tay dùng chân tìm mọi cách để tấn công và tiếp cận lên cơ thể cô, nên cô giả vờ ngáp ngủ “Huơ… Hơ” rồi thay đổi tư thế. Diễm Trang xoay người nằm sấp xuống dưới nệm, hai chân dài của cô thì khép lại và duỗi thẳng ra. Khuôn mặt xinh đẹp của cô thì quay sang ra ngoài, lưng với mông của cô thì hướng thẳng lên trần nhà, hai cánh tay xinh như ngà ngọc của cô thì xếp vòng cung lại, trong đó hai lòng bàn tay của Diễm Trang thì xếp chụm vào nhau tạo thành đệm nâng đỡ khuôn mặt mặt xinh xắn của cô. Cu Nhỏ thấy Diễm Trang thay đổi tư thế ngủ, nó thoáng thất vọng bèn ngồi dậy quan sát. Bỗng dưng nó lại nhoẻn miệng cười tươi khi mà mắt nó nhìn tư thế nằm sấp của Diễm Trang, nó vui lắm vì đây không chỉ là một cơ hội ngàn năm có một mà vô tình cô đã tạo ra cho nó hưởng lợi.
Cu Nhỏ đang nhìn ngắm nghía thân hình tuyệt mỹ của Diễm Trang, nó cũng biết chảy nước miếng khi đứng trước món mồi ngon này mà lần đầu tiên trong đời nó được chiêm ngưỡng. Cu Nhỏ đảo mắt ngó nghiêng ngó xuôi ngó ngược, cuối cùng mắt nó thì dừng lại hai bờ mông nhô cao của cô mà thăm dò. Cu Nhỏ thấy Diễm Trang vẫn thở đều, nên nó ngồi sát lại và đưa hai bàn tay của nó đặt lên cái mông to tròn của cô mà xoa bóp nhào nặn. Bây giờ thì Diễm Trang rên rỉ “Ưm! Ưm” và thấy mình đổi tư thế nằm sấp có gì đó sai sai, không những không thoát được mà còn tạo ra cơ hội cho thằng bé này nhiều hành động táo tợn hơn. Diễm Trang tự nhủ với bản thân rằng, nếu nó có hành động tiến xa hơn nữa thì cô sẽ phản kháng và la mắng cho hành động của nó.
Cu Nhỏ đang nhào nặn xoa bóp nắn nót cái mông to tròn trịa thì bỗng dưng nghe được tiếng rên rỉ của Diễm Trang truyền đến tai nó, làm cho nó hưng phấn tột độ mà làm cái động tác liều lĩnh với cơ thể của cô. Nó cúi mặt xuống dưới cái đường rãnh giữa mông cô mà hít hà như điên như dại, nó ủi ủi cái sóng mũi của nó vô sâu trong khe mông, miệng nó thì chúi nhủi vào phần môi âm hộ mà ngửi ngửi. Hai bàn tay của nó thì bóp méo hai múi bờ mông to tròn của cô mà banh ra, đồng thời nó cũng dùng hai bờ môi của nó mà cắn mà nhay nhay hai mép bướm, nó cũng dùng đầu lưỡi của nó liếm láp trên mép bướm ngoài lốp quần ngắn mỏng của Diễm Trang. Cu Nhỏ tuy mắt nó không thấy được cái rãnh sâu bí hiểm kia của cô, nhưng hai bờ môi và lưỡi của nó thì cảm nhận được có nước ở xung quanh mép bướm này. Nó cũng mơ hồ không biết nước đó là nước miếng của nó hay là nước chảy ra từ cửa miệng hang bướm xinh xắn và múp míp của Diễm Trang nữa, nó thấy thích thú vô cùng với cảnh tượng này, nó cảm giác đầu lưỡi lành lạnh tê tê.
Diễm Trang thấy cơ thể của mình sắp chết trong men tình vậy, nếu để lâu quá chỉ e là thân hình xinh đẹp này sẽ bị thằng bé chiếm lấy, nên lúc Cu Nhỏ tập trung vào việc xoa bóp nhào nặn mông to tròn của cô, miệng lưỡi thì liếm láp trên cái mu bướm múp míp của cô, mũi nó thì cọ xát ngửi ngửi vô cái rảnh mông liên hồi. Cô lấy cái tay với lấy cái di động mà âm thầm lặng lẽ nhắn tin cho ông Vinh:
-Bác Vinh ơơi! Cháu thấy khó chịu quá bác ơi! Bác mau về nhà đi bác.. -Uhm! Bác về ngay liền đây! Nhưng mà có gì không Diễm Trang?
Diễm Trang nhắn tin cho ông Vinh chỉ một tin là bỏ điện thoại di động sang một bên, ông Vinh thì nhận được tin nhắn của cô xong thì cũng về…
Cu Nhỏ thấy Diễm Trang không có la mắng mỏ nó nên nó tưởng tượng như cô đã thầm cho nó tự do sờ soạng, nên nó làm điều người lớn nào cũng phải làm. Nó ngừng hôn hít liếm láp bờ mông mà ngẩng mặt lên ngồi dậy, mắt nó đỏ hoe nước dãi thì chảy ra liên tục đến mức độ lưỡi của nó liếm không kịp phải rớt xuống nệm giường ngủ. Con cu to trong quần nó ngỏng lên từ nãy giờ, cu nó chỉa chỉa như bảo nó mau nhanh chóng tuột quần xuống để con cu to được giải phóng ra ngoài. Cu Nhỏ thấy nứng tợn chịu không được nữa rồi, nó dùng hai bàn tay của mình để mở khóa quần và kéo xuống dưới ngang đầu gối, nó thấy đầu cu của nó rỉ rả những giọt nước nhờn nhợt. Cu Nhỏ thấy Diễm Trang vẫn còn nằm yên, nên hài lòng bàn tay của nó đặt lên lại bờ mông nhô cao của cô mà xoa bóp nhào nặn. Nó xoa bóp nhào nặn say mê với cái mông to tròn trịa của Diễm Trang một hồi thì dừng, nó dùng các ngón tay bấu chắc chắn vào thắt lưng ở mí quần của cô chuẩn bị kéo xuống. Cu Nhỏ vừa dùng sức để kéo quần Diễm Trang xuống dưới thì nghe tiếng chuông cửa “Tính! Toang! Tính! Toang” ngoài cổng làm cho nó giật mình rồi trùm mền lại ngủ như chưa có gì xảy ra.
Diễm Trang nghe tiếng chuông cửa thì cô bật người ngồi dậy chạy ra ngoài, cô biết là người bấm chuông không ai khác ngoài ông Vinh người đàn ông cô yêu thương. Diễm Trang chạy thoăn thoắt ra cửa ngõ, khi cánh cửa cổng vừa hé mở thì cô nhào tới ôm hôn ông Vinh quyết liệt, cô như vỡ òa khóc nức nở mà nghẹn ngào.
-Bác Vinh ơi! Cháu nhớ bác lắm! Bác có biết không? Ưm! Ưm… -Bác biết mà! Diễm Trang của bác đừng khóc nữa. Nhìn giọt nước mắt của cháu rơi làm tim bác nhói đau, như có trăm con dao đâm vào tim bác vậy… -Bác! Hu hu… Ưm…
(Đọc tới đây tôi đoán chắc cũng có nhiều người tức giận vì sao Diễm Trang lại hành động như vậy với ông Vinh mà không phải là Hữu Tuấn chồng cô, sau này tôi sẽ dành một chương nói về mối tình keo sơn sâu đậm của Diễm Trang với ông Vinh. Hữu Tuấn chỉ là người cướp đời con gái của Diễm Trang mà thôi, nhưng mà nói nhiều sẽ bị lộ mất. Ha ha)
Diễm Trang sao khi nói xong lời nghẹn ngào với ông Vinh, cô dứt đôi môi đỏ mộng của mình ra khỏi đôi môi của người tình trong giây lát, cô nép khuôn mặt xinh đẹp của mình tựa vào lòng ngực săn chắc của ông Vinh mà thủ thỉ. Đối với Diễm Trang lúc này thì bờ ngực to vạm vỡ của ông Vinh mới là quan trọng nhất, cô ủi ủi một bên gò má phải mịn màng ma sát với làn da rắn rỏi đầy nam tính của người đàn ông cô yêu. Cô tựa khuôn mặt vào lòng ngực và nghe rõ được từng nhịp tim đập thình thịch của người tình, thoáng chốc cô ngước mặt nhìn lên phía trên, nơi khuôn mặt phong trần đó, khuôn mặt góc cạnh của đấng mày râu thật quyến rũ biết bao. Diễm Trang đưa lòng bàn tay của cánh tay trái hiện tại đang đặt ở eo ông Vinh lên sờ soạng mân mê cái cằm ông một cách rất tình tứ, cô cảm thấy rất thích thú với chiếc cằm được cạo râu ria sạch sẽ và trơn tru nhưng có phần hơi nhám nhám của ông Vinh. Diễm Trang mỉm cười nói với ông:
-Bác Vinh ơi! Với cảnh tượng yên tĩnh dành riêng cho hai người thế này thì làm cho cháu nhớ đến cái ôm ấp yêu thương buổi ban đầu quá, cái ôm trìu mến của người con gái mới lớn bước vào đường yêu mà bác đã trao cho cháu, khiến cho cháu nhớ mãi không quên. Bác biết không? -Diễm Trang! Bác biết chứ! Có thể hết cả cuộc đời của mình bác sẽ không bao giờ quên được cái ánh mắt nụ cười, cái vóc dáng của cháu đã khắc ghi trong tâm trí của bác rồi. -Bác…! Bác…
Hai ánh mắt của hai người đưa tình nhau qua lại một hồi thì cũng phải dừng, ông Vinh dùng bàn tay phải rắn chắc nâng chiếc cằm của Diễm Trang lên, nhưng mà hôm nay bàn tay đó sao nó dịu dàng vô cùng. Ông Vinh một bàn tay nâng cằm, một bàn tay ốp trọn vẹn lên gò má nũng nỉnh mịn màng của cô mà nắn nót dịu dàng nồng ấm. Ông Vinh trao lời:
-Diễm Trang ơi! Bây giờ cũng 12 giờ khuya rồi, cháu muốn về hay ở lại? Nếu cháu muốn về thì bác sẽ đưa cháu về. -Ưm! Bác… Cháu muốn ở lại với bác đêm nay ạ!
Diễm Trang trả lời một cách e thẹn, hai gò má ửng hồng, hai cánh tay của cô vòng qua ôm trọn người ông Vinh nồng nàn. Cô siết chặt vòng tay của mình hơn, sau cho các ngón tay của đôi bàn tay đan xen nhau như nói với ông Vinh rằng đừng rời xa cô đêm nay. Ông Vinh biết được những điều đó, bởi vì ông ấy là người từng trải qua cái thời khắc của cuộc đời mình. Ông Vinh đóng cửa ngõ và nói:
-Vậy chúng mình vô nhà nhé Diễm Trang? Ngoài này đêm khuya tiết trời giá lạnh lắm! -Dạ! Mình cũng vào nhà thôi ạ! Ưm… Cháu cũng thấy lạnh lắm! Hi hi hi -Cháu lạnh thì bác sẽ sưởi ấm cho cháu mà không sao đâu! Ha ha ha -Bác! Ưm…
Trong đêm khuya thanh vắng ở nơi đó có một mối tình bất đầu khơi dậy, họ tay trong tay dìu dắt nhau đi vào cửa chính của căn nhà. Cánh tay ông Vinh mở cửa ra và khép kín lại, ông vòng tay qua eo Diễm Trang ôm vào lòng. Ông Vinh lấy bàn tay vuốt ve từ lưng,eo xuống tới bờ mông to tròn của người tình mân mê một cách đầm ấm dịu dàng. Diễm Trang cũng vậy, cô chẳng khác gì ông Vinh là bao. Cô vòng tay qua cổ ông Vinh kéo xuống, cô ngước mặt nhìn vào khuôn mặt ông một cách đắm đuối say sưa như thể “Tình chàng ý thiếp” trong truyện ngôn tình.
Hai ánh mắt nhìn nhau, hai bờ môi sắp bắt đầu hé mở để đón nhận những nụ hôn nồng nàn mà ông Vinh với Diễm Trang gầy công vun đắp. Diễm Trang thấy lòng mình rung động và yêu thương ông Vinh vô cùng, bởi vì lời hứa với cô mà ông âm thầm lặng lẽ chờ đợi, còn cô kêu người ta chờ người ta đợi nhưng cô thì lại lên xe hoa đi lấy chồng. Cô biết là cô đã sai, cô không giữ trọn vẹn lời hẹn ước năm xưa. Nên giờ đây trong không gian này, cô sẽ hành động theo tiếng gọi của trái tim mình, để bù đắp phần nào nỗi nhớ nhung mà mấy năm nay cô ấp ủ. Ánh mắt của Diễm Trang ứa lệ đong đầy trong tròng mắt nhìn ông Vinh mà nói:
-Chúng mình đổi cách xưng hô lại như buổi ban đầu gặp gỡ được không bác? -Diễm Trang nghe bác nói này! Thời gian trôi qua thì không thể nào quay lại được, dẫu rằng bác là người đứng bên lề hạnh phúc nhưng bác vẫn vui vẻ và chấp nhận. -Xưng hô anh với em cũng không được sao bác? Cháu rất muốn… -Diễm Trang! Bác khó nói quá!…
Đúng là tình xưa nghĩa cũ khó phai mờ, họ vẫn ôm ấp vỗ về nhau, từng câu chữ từng nụ hôn của hai kẻ yêu nhau. Ông Vinh biết được lòng mình với lòng dạ của cô gái trẻ đẹp này cùng chung ý nghĩ, nên ông bế thân hình bé bỏng của Diễm Trang đi lên gác. Trên đây là một căn phòng bí mật của ông Vinh dành riêng cho người con gái năm xưa, nhưng nay người con gái năm nào bây giờ là hoa đã có chủ rồi. Ông bế Diễm Trang trên tay, ông xúc động lòng mình khôn siết, vì đây là người phụ nữ thứ hai trong đời ông và cũng có thể là người cuối cùng.
Ông Vinh đặt thân hình Diễm Trang xuống dưới giường một cách nhẹ nhàng và tỉ mỉ, ông đưa ngón tay vén những sợi tóc mai đang phũ khuôn mặt của cô sang một bên. Diễm Trang thấy ông Vinh đang vén những sợi tóc của mình dịu dàng đến lạ, cô cũng muốn đêm nay cô sẽ trao trọn vẹn thân hình và tình yêu cho ông Vinh người tình mà cô yêu thương. Cô chủ động kéo người ông Vinh đè bẹp lên thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của mình, môi cô thì tìm kiếm môi ông Vinh để trao đổi, để làm cầu nối cho các cơ quan khác của thân thể hai người làm theo.
Cô vuốt ve tấm lưng rộng săn chắc của ông Vinh, miệng lưỡi của cô thì nút liếm láp trên vành tai của người tình, âm thanh từ trong miệng của cô cũng phát ra “Ưm…! Ưm…” từng hồi. Cô hứng tình lắm rồi, nên động tác vuốt ve từ đôi bàn tay ngà ngọc thon thả bây giờ mạnh mẽ hơn, cô đưa miệng mình áp sát vào tai ông Vinh rên rỉ:
Ông Vinh biết Diễm Trang muốn gì, nên vừa mới dứt câu trả lời là ông hôn hít ngấu nghiến “Ngoam! Ngoam” trên đôi môi mọng đỏ của cô một cách ngây dại. Ông hôn môi nhưng cơ thể của ông thì trượt lên trượt xuống trên cơ thể của Diễm Trang, ông đưa bàn tay vuốt ve từ nách đến dưới đùi của cô, ông xoa bóp nắn nót trên phần đùi đó, ông day các ngón tay trên mí quần ngắn mỏng liên tục và bàn tay bên kia của ông cũng y chang vậy. Ông Vinh cũng thèm nhỏ dãi ra chứ có tốt lành gì đâu, ông “Ngoam! Ngoam” ngoạm vào bờ môi xuống dưới cổ, lưỡi ông thì lè ra liếm láp tạo nên một mảng ướt rượt của nước dãi mang theo. Con cu to to và gân guốc của ông nó đang khuấy động ở trong quần muốn được ra ngoài, nó muốn chủ nhân của nó mau cho nó được đi tìm chim, vì đã rất lâu rồi nó chưa có được cuộc tình trọn vẹn…
Diễm Trang thấy con cu to tròn của ông Vinh cứng cáp dần dần và nó đang đâm chọc vào bướm múp míp của mình, nên cô ấy cũng chủ động loàng bàn tay của mình vào trong quần ông Vinh mà sờ soạng mân mê cái khúc thịt. Cái dương vật hùng vĩ và ngạo nghễ nóng hổi của ông nó đang được bàn tay của cô gái diễm lệ chăm sóc chu đáo, các ngón tay thì mân mê khều khều như trêu ghẹo kiểu như “Này cu to kia có muốn tìm chim không” vậy. Ông Vinh thấy bàn tay của Diễm Trang đang sờ soạng con cu to cương cứng của mình, nên làm cho ông nứng tình kinh khủng mà phát ra tiếng “Ưm! Ngoam! Ngoam”. Ông định ngồi dậy thì Diễm Trang nói:
-Bác! Bác nằm dưới đi, để cháu nằm trên cho. -Ờ! Vậy cũng tốt mà…
Ông Vinh chỉ biết ”Ờ” vì ông nghỉ chắc do Diễm Trang thấy đau khó thở, nhưng mà cái ý nghĩ của cô thì lại khác với ý nghĩ của ông. Diễm Trang để ông Vinh nằm dưới chiếc giường, cô nằm đè lên thân hình của người tình, hai bàn tay của cô thì lần mò vào vạt áo thun mà từ từ kéo lên qua ngực rồi lại tròng qua đầu ông Vinh đi ngoài. Miệng hồng đào nhỏ xíu của cô áp vào bờ môi ông rồi hôn hít liếm láp trên cổ rồi dừng lại liếm láp hai vú ông Vinh, miệng lưỡi liếm láp bên vú này thì bàn tay cô mân mê vê vê vú bên kia. Cô hôn say sưa cuồng nhiệt, miệng thì “Ưm! Ưm” liên tục, nước dãi thì ứa ra ươn ướt như để làm mát xoa dịu cái cơ thể đang nóng ran của ông Vinh. Diễm Trang hôn hít liếm láp từ bờ ngực rắn rỏi đầy cơ bắp cuồn cuộn của người tình xuống dần và xuống dần đến thắt lưng quần tây, cô dùng các ngón tay thoăn thoắt mở rộng khóa quần ông Vinh ra và kéo xuống. Động tác này khiến thân hình của cô cũng trượt xuống dưới theo, vì cô không có ngồi dậy nên khi miệng lưỡi của cô liếm láp tới đâu thì cơ thể của cô tới đó. Khi bờ môi đỏ mộng của cô đang du dương trên ngọn đồi đầy cỏ của ông Vinh, lưỡi cô lè ra mang một mảng nước dãi ươn ướt như để tưới tiêu cho cỏ mọc được tốt và mượt mà hơn. Diễm Trang thấy lưỡi của cô đang thăm dò trên những sợi lông mu của ông Vinh thì bất ngờ phát hiện ra là trên ngọn đồi này còn có báo vật, lưỡi cô phát hiện một cây cột cổ thụ nghìn năm đó là dương vật to tròn đang vươn cao sừng sững của ông Vinh.
Diễm Trang thấy râm ran trong người, cô ngửi mùi hương phái mạnh của giống đực đang lan tỏa đến mũi làm cho cô càng thêm hứng tình không chịu nổi. Cô dùng một bàn tay của cô giữ vững thân dương vật, một bàn tay còn lại thì cô xoa bóp nắn nót trên xung quanh cái mu cu to cứng của ông Vinh. Cô dùng cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của cô ngậm miệng chép chép, sau đó cô từ từ đưa cái đầu cu to kia vào trong miệng mình mà nút. Động tác này của cô làm cho người tình cô yêu thương chịu không nổi nên cất tiếng:
Ông Vinh nói xong, ông lấy hai bàn tay của mình ốp trọn vẹn lên hai bên gò má mịn màng của cô mà xoa dịu, ông cũng chuyển động mông và hẩy hẩy lên trên. Ông nứng tình lắm rồi, ông cũng không thể tự chủ được bản năng của mình nên hành động của ông cũng gấp rút và khó kiểm soát hơn. Đôi bàn tay ốp trọn vẹn lên đôi gò má của cô lúc nãy, ông đặt lên sau gáy mà chịu chắc chắn và ấn mạnh xuống, còn mông của ông Vinh thì hì hục hẩy mạnh lên sau cho con cu to của ông được ngập sâu vào trong miệng nhỏ nhắn của cô nhất có thể. Miệng của Diễm Trang thì nhỏ xíu mà cái con cu to tròn dài ngoằng của ông Vinh thì lại rất quá khổ so với cái miệng nên cô nói trong sặc sụa:
-Ưm! Ưm… Bác Vinh ơi nhẹ nhàng hơn chút xíu ạ! Cháu thấy hơi khó thở… -Uhm! Bác xin lỗi… Do bác sướng quá! Chứ bác không cố ý… -Bác! Ưm… A… Ưm… Do kiểm soát không được cơn hưng phấn của mình nên ông Vinh đã làm cho Diễm Trang ho sặc sụa và khó thở, ông bèn nới lỏng hai bàn tay của mình ra để cho cô được thoải mái hơn mà chăm sóc con cu to đang trong miệng của cô một cách chu đáo. Ông Vinh biết là hành động của mình hơi nông nổi với người phụ nữ ông yêu thương, nên ông ấy cũng có biện pháp khắc phục cho lỗi của mình.
-Diễm Trang ơi! Huơ… Cháu không sao chứ! -Thấy ghét bác ghê luôn vậy đó! Làm cho người ta ho sặc sụa mà còn hỏi câu này nữa. Hi hi… Liu liu… -Vậy bác hiểu rồi! Ha ha…
Ông Vinh biết là Diễm Trang không có gì nghiêm trọng nên ông ta trả lời đầy ẩn ý, ông bật người ngồi dậy lấy hai bàn tay của mình nâng khuôn mặt của người tình nhỏ lên hôn hít liếm láp trên vành môi đỏ một cách say mê. Ông Vinh hôn mà không quên được nhiệm vụ chính của mình, ông bèn đổi tư thế lại để cho Diễm Trang nằm ngửa ra, còn ông thì bắt đầu hôn liếm láp trên bờ môi đỏ của cô từ từ xuống phía dưới. Khi môi và lưỡi của ông Vinh đi ngang cái cổ trắng ngần của Diễm Trang thì ông dừng lại ngoạm mạnh mẽ vào cổ một cái, ông dùng lưỡi nham nháp của mình liếm láp xung quanh cái cổ, ông liếm láp tới đâu thì nước dãi ươn ướt theo tới đó, hai bàn tay của ông thì thay phiên nhau mà trượt lên trượt xuống trên hai bầu ngực to tròn trịa của cô say sưa. Ông Vinh thèm lắm rồi nên ông muốn thám hiểm làn da trắng trẻo của bờ ngực căng bóng bẩy Diễm Trang trực tiếp bằng môi và lưỡi, ông tạm thời ngồi dậy và dùng hai bàn tay của mình cởi chiếc áo thun mỏng dính của cô tròng qua cổ đi ra ngoài.
Khi chiếc áo đã được cởi ra khỏi cơ thể của người tình trẻ đẹp thì ông Vinh như há hốc mồm, ông đang chiêm ngưỡng một tác phẩm tuyệt tác của tạo hóa khiến cho ông say mê như quên mất lối về. Ông Vinh mắt thì đỏ hoe, nước dãi thì khỏi phải nói luôn, nó tuôn ra như suối chảy làm ngập tràn trên bờ ngực trắng trẻo của Diễm Trang trông rất là gợi tình. Hai bàn tay của ông vồ lấy cái bờ ngực to tròn trịa của cô mà nhào nặn, thực hiện được một lúc thì ông trượt vòng hai bàn tay của mình ra phía sau lưng, ông vùi mặt vào đường chẻ ở giữa hai bờ ngực to tròn trắng nõn của cô mà hôn “Ngoam! Ngoam” ngấu nghiến. Diễm Trang thấy ông Vinh hôn hít liếm láp miệng lưỡi thì ngọ nguậy lung tung trên ngực nên khiến cô cũng mất tự chủ mà rên “Ưm…! Ưm…” theo, hai bàn tay ngà ngọc của cô áp vào đầu ông Vinh xoa xoa và dùng lực ấn mạnh mẽ để cho đầu ông ở yên đó không được phép ra ngoài.
Ông Vinh một phần thấy sung sướng một phần thấy hơi ngạt thở, ông “Huơ… Ngoam” phát ra hai tiếng đầy dục tình truyền đến tai Diễm Trang như nhắn nhủ với cô điều gì. Diễm Trang nghe được tiếng rên rỉ của người tình trong mộng của mình nên cô hiểu được tiếng rên đó, cô bèn nới lỏng hai bàn tay của cô ra để cho ông Vinh dễ dàng hơn mà thám hiểm tiếp cơ thể của cô, bởi nơi tiếp theo sẽ rất là huyền diệu ly kỳ. Ông Vinh thấy đôi bàn tay của Diễm Trang nới lỏng ra không còn áp chặt vào đầu mình nữa, nên ông ấy cũng thoải mái mà khám phá dần dần xuống dưới cái lỗ rốn ngang eo thon. Khi đầu ông Vinh rời khỏi bầu ngực to tròn trịa trắng ngần của Diễm Trang thì đôi bàn tay của cô lại thay thế đặt vô đó, cô tự dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn mà xoa bóp nhào nặn cái bầu ngực bồng đào của mình một cách say mê. Đôi mắt bồ câu của Diễm Trang thì nhắm nghiền mà tận hưởng những giây phút sung sướng do bàn tay cô và các phần tứ chi trên cơ thể của ông Vinh mang lại, cơ thể của cô thì như mụ mị đi và nhịp thở cũng tăng dần. Cô nói lên trong vô thức:
Ông Vinh trả lời của những ngôn từ trong tình dục với cô người tình bé nhỏ xong thì ông bắt đầu có hành động tiếp, ông hôn hít liếm láp trên lỗ rốn một lần nữa thì ông bật người ngồi dậy, ông dùng đôi bàn tay của hai cánh tay khỏe mạnh tuột nhanh chóng chiếc quần ngắn mỏng của Diễm Trang ra ngoài. Ông Vinh biết con cu to tròn gân guốc của mình nó đang cương cứng và nhiểu từng giọt nước nhờn nhợt, chắc nó cũng muốn lâm trận như trai anh hùng gái thuyền quyên, vậy mà ông Vinh chủ nhân của nó cứ như mèo vờn chuột mãi…
Diễm Trang biết giờ đây cơ thể của cô đã lõa lồ không còn gì để che chắn tấm thân ngọc ngà nhưng mà cô ấy rất vui, vui vẻ vì mình đã được thỏa mãn nhu cầu ước nguyện của bản thân với người đàn ông mà cô ngày đêm nhung nhớ. Diễm Trang đưa mắt nhìn ông Vinh và ông cũng nhìn ngược lại, bốn mắt nhìn nhau nhưng âm thanh thì lắng đọng, chỉ có tiếng thở phập phồng của hai trái tim yêu thương. Ông Vinh nứng tợn trong người, môi mép thì khô khan như cơn nắng nóng của mùa hè, nhưng không gian phòng ngủ thì lành lạnh. Ông ốp trọn vẹn bàn tay của ông lên đùi thon của Diễm Trang mà xoa bóp, làn da trắng trẻo của cái đùi thon thả mát lạnh của người tình tình trẻ thật là quyến rũ biết bao. Lúc đầu thì ông xoa bóp một bàn tay nhưng về sau thì ông xoa bóp nhào nặn hai bàn tay cùng lúc, thỉnh thoảng bàn tay của ông lướt qua cái mu bướm múp míp của cô mà nắn nót, ôi cái mu bướm múp míp tuyệt vời làm sao, cái đường khe khép nép giữa hai mép bướm sâu hun hút trông thấy mà thèm…
Ông Vinh xoa bóp nhào nặn say mê xong thì ông vùi mặt vô cái khe hở giữa hai bên mép bướm múp míp của cô mà bú liếm, cái bú liếm bất ngờ của ông Vinh làm cho Diễm Trang tê dại mà gào thét “Á… AAA… Ưm…” liên tục như vậy vài chục giây. Cô thấy sướng tê chim khi cái đầu lưỡi nhám của ông Vinh ngoáy thọc vô hột le, cô quần quật uốn éo eo và mông, hai cái đùi của cô thì khép kín đầu ông Vinh lại, hai bàn tay của cô thì giữ chắc chắn trên đỉnh đầu ông mà ấn mạnh xuống làm cho miệng lưỡi của ông Vinh không thể nào rời ra được cái miệng hang. Do bị Diễm Trang khép kín đùi mà còn phải bị mắc kẹt ở phía trên nên khi thấy dòng nước sướng chảy ra từ cái lỗ âm đạo, ông ấy không còn cách nào khác là phải uống sạch sẽ cái dòng nước đó. Ôi cái dòng nước trắng đục kèm với mùi thơm tho của da thịt Diễm Trang mang lại cho mũi ông Vinh, một mùi hương man mát thật là dễ chịu nên khiến cho tâm hồn ông du dương trên ngưỡng cuộc tình đẹp muôn thuở.
Ông Vinh liếm nút nước sướng của cái bướm múp míp Diễm Trang nghe ừng ực ngon lành, ông “Ngoàm ngoạm” vào hai bên múi thịt của con chim non trắng noãn đang sưng nẩy của cô liên hồi. Diễm Trang thì uốn éo vặn vẹo, mông thì hẩy hẩy lên sau cho cái bướm múp míp của cô áp sát vào mặt ông Vinh, hai phần da thịt va chạm với nhau phành phạch, hai tiếng rên “Á á a…! Huơ hừm…” bổng trầm của cô và của ông nghe nứng tợn biết bao. Miệng lưỡi ông Vinh thì tập trung vào cái bướm múp míp đó, nhưng hai bàn tay của ông thì loàng vòng tay ra sau phía dưới đôi bờ mông to tròn nẩy nẩy của cô mà xoa bóp nhào nặn. Các ngón tay ma mị của ông nó lướt qua lướt lại nơi hậu môn thám hiểm, các thớ thịt mịn màng nhưng săn chắc, các cơ mông to nuột nà của cô thì trắng phao luôn đàn hồi siết chặt theo từng nhịp, nhịp nhàng của các ngón tay và bàn tay ông Vinh.
Cơ thể Diễm Trang thì thấy ngứa ngáy khó chịu lắm rồi mà ông Vinh thì cứ thế trêu đùa mãi, cô thấy toàn thân nóng ran như lửa đốt, miệng lưỡi của cô thì lâu lâu lại lè lưỡi ra liếm láp hai bờ môi đỏ của mình cho bớt khô khan. Cô lấy một bàn tay của cô rời khỏi đầu ông Vinh, cô đem bàn tay lại tự xoa bóp nhào nặn cái núm vú của mình hiện đang cương cứng. Diễm Trang rên rỉ “A a a… Ưm…” trong vô thức, mông của cô thì ưỡn ẹo lên mà hẩy hẩy “Phành phạch…” vào mặt mũi ông Vinh, lực va đập của cái bướm múp míp với cái mặt đã làm cho ông Vinh chao đảo. Ông Vinh thở ra hổn hển “Huơ… Hừm…” nghe thật buồn cười, ông dùng hai bờ môi chúm chím lại như kiểu làm duyên của con gái, ông chọc vô hột le nơi bướm múp của Diễm Trang mà ngoáy ngoáy xoay vòng vòng theo kim đồng hồ. Ông chúm môi vô lỗ tiểu của Diễm Trang mà ngoáy mà xoay quanh cái mu bướm múp míp liên tục, ông ngoáy ngoáy một lúc một nhanh dần, đồng thời hai bàn tay của ông cũng nhào nặn mà xoa bóp theo…
Ông bú nút liếm láp, ông ngoáy ông ngoạm ngoạm vào trong hai mép âm hộ sưng vù đỏ hỏn của Diễm Trang từng hồi. Ông Vinh biết nước dãi ươn ướt và nước trong lỗ bướm múp đã nhiều đủ để làm bôi trơn, nên ông ngoáy và xoay cái môi của mình chà sát vô hột le của cô mạnh mẽ như vũ bão, sự chà sát mạnh đó đã khiến cho người của Diễm Trang co giật mà bắn ra những tia nước tiểu mạnh mẽ vào mặt mũi ông Vinh. Diễm Trang khi lên đỉnh nên cô rên rỉ:
-Ưm… Á a a… Bác Vinh ơi! Cháu chịu không nổi nữa rồi… Ưm ưm aaa -Huơ… Ngoam… Ngoam… Vậy hả Diễm Trang… Huơ…Ưm… Hừm..
Nói xong thì ông Vinh ngồi dậy và trượt lên phía trên mặt đối mặt với Diễm Trang, ông dùng đôi bàn tay của mình nâng niu khuôn mặt xinh đẹp của cô nhìn đắm đuối không rời. Ông lấy các ngón tay mân mê trên gò má của cô, ông vuốt ve từ dưới cằm lên tới vành tai và thỉnh thoảng vuốt những sợi tóc mây đung đưa theo làn gió thổi bay bởi hơi thở của hai người. Ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Trang một cách rất say sưa, ánh mắt của ông nhìn vào cái ánh mắt của người phụ nữ bé bỏng mà ông đã từng yêu say đắm, một ánh mắt đã khiến cho bản thân ông quên cả lối về. Hiện tại cơ thể ông đang đè bẹp lên cái mu cái bướm cái đùi thon thả của Diễm Trang, ôi cái cảm giác của tình yêu là đây chứ gì, nó mát lạnh nhưng không quá giá rét, nó ấm áp nhưng không quá bức bối của mùa hè. Con cu to tròn của ông nó cũng có biểu cảm thân mật với con chim nhỏ của Diễm Trang, nó đang cọ quậy phá với cái bướm múp míp của cô, nó cũng cọ xát vô tư với cái đường rãnh sâu hun hút của âm hộ, còn cái đầu cu to chà bá thì rỉ rả những giọt nước nhờn nhợt xuống cái mu bướm cái rãnh sâu kia từng đợt từng đợt. Không biết cái rãnh âm hộ của cô sâu vào bao nhiêu mà sao những giọt nước nhờn rơi vào thì mất tăm dấu vết, có chăng thì chỉ để làm ươn ướt trên đường mà giọt nước nhờn nhợt đó đi qua mà thôi.
Diễm Trang lúc này thì toàn thân ngứa ngáy khó chịu lắm rồi, hơi thở của cô thì dồn dập và ngắt quãng mà ông Vinh thì chỉ biết trêu ngươi cô mà thôi. Cô cũng bỏ qua e ngại mà đành phải chủ động tấn công ông Vinh người tình của mình, cô dùng hai tay quặp cổ ông kéo xuống và giữ chắc chắn không cho ông cựa quậy, sau đó cô hôn hít ngấu nghiến trên đôi môi ông Vinh. Ông Vinh thì ngỡ ngàng với cái tình cảm mà Diễm Trang đã dành cho ông, ông vui lắm, sung sướng lắm, ông xúc động rơi nước mắt khi ở cái tuổi như ông mà vẫn được hưởng lạc những thú vui của tình yêu là thú vui tình dục của cuộc đời. Ông tự hào về những gì mà bản thân mình chờ đợi và nay đã có những thành quả hơn mong đợi, bởi muốn được thành công thì bản thân phải có nhẫn nại và kiên trì.
Ông Vinh biết là hiện giờ thì mình nên làm gì, ông biết, Diễm Trang cũng biết và cả những người đang xem và đọc được câu truyện này. Ông siết chặt vòng tay của mình lại rồi ôm ấp cơ thể của cô thắm thiết, Diễm Trang thì cũng phải nói là không phải dạng vừa, cô không những ôm ấp siết chặt người tình mà cô còn vật cơ thể của ông lăn lộn trên giường, khiến cho chiếc giường ngủ kêu cọt cà cọt kẹt. Khi hai người ôm ấp nhau lăn lộn thì môi ông Vinh và môi đỏ của cô vẫn dính chặt chẽ với nhau, nên âm thanh “Ưm ưm A a”…”Huơ hừm Ngoam ngoam” của cả hai đều bị ngắt quãng. Nhìn cảnh tượng hai người tình quần quật nhau trên giường thật là mãnh liệt, thật táo bạo đến nỗi tấm nệm cao su cũng muốn hưởng ứng hòa quyện theo cuộc tình đó. Tấm nệm thì rung lắc lư, tấm ga trải giường thì nhào nát nhăn nheo, chiếc giường ngủ thì rung chuyển theo từng sự vận động của ông Vinh và Diễm Trang.
Trong căn phòng ngủ của ông trước kia nó yên ắng thuở nào nhưng mà giờ đây nó lại ồn ào đến lạ lùng, âm thanh phát ra liên tục vang dội khắp ngõ ngách của căn phòng, nào là tiếng thở tiếng rên rỉ ưm ựm của cả hai, tiếng sột soạt của vải nệm, tiếng cọt cà cọt kẹt của chiếc giường tạo nên hưng phấn mãnh liệt cho hai người. Trên chiếc giường ngủ đang có hai cơ thể lõa lồ lăn lộn quần quật dính chặt vào nhau, một cơ thể khỏe mạnh cường tráng, một cơ thể tuyệt sắc giai nhân họ như đang tạo ra một tác phẩm nghệ thuật phù điêu của tạo hóa ban cho hai người. Tấm thân ngọc ngà của Diễm Trang thì khỏi phải chê vào đâu được, ôi nó mịn màng tinh khiết làm sao, nó quyến rũ biết bao người nhưng người được sở hữu và được ban tặng cho cái ưu đãi thì chỉ có ông Vinh. Ông với Diễm Trang quần quật dính vào nhau khi mà cả hai đều không một mảnh vải che thân, họ tận dụng hết khả năng mà thời gian cho họ, nên cả ông và cô ấy đều rất trân trọng tình cảm của mình gầy dựng. Hai người lăn lộn qua lại trên giường một lúc thì dừng, lúc này thì thân hình đẹp đẽ xinh xắn nuột nà của Diễm Trang lại nằm trên còn thân hình săn chắc vạm vỡ của ông Vinh thì nằm dưới. Nụ hôn của hai người thì vẫn trao nhau nồng nàn, môi với môi lưỡi với lưỡi trao đổi vị trí cho nhau thám hiểm khoang miệng nghe ừng ực. Hai bàn tay của ông Vinh nó sờ soạng mân mê cái bờ mông to tròn trịa trắng ngần của Diễm Trang, các ngón tay ông nó bấu víu vào da thịt mịn màng của người tình, lòng bàn tay của ông nó chà chà mạnh mẽ xuống dưới cái gò mông nhô cao của cô liên hồi. Diễm Trang thì tóc của cô cũng khá là dài, nên khi hai cơ thể lăn lộn đã làm cho tóc mây thướt tha của cô xõa ra che hết phần cơ thể phía trên của cô và ông Vinh. Tóc của cô cũng giống như một tấm rèm cửa sổ vậy, nó che đậy cho hai cái bầu ngực to căng đét, như muốn được mách bảo rằng đây là sự riêng tư của cô và ông thêm kín đáo không được phép quấy rầy. Trong sự tình đó đột nhiên Diễm Trang cất tiếng nói làm cho ông Vinh ngỡ ngàng:
-Ưm… Anh ơi! Ưm ưm aaa… Anh ơi em muốn lắm! Ưm ưm aaa… Anh giúp em với… Ưm… -Huơ… Ngoam ngoam! Diễm Trang ơi bác ơ… Anh ơ… Bác sẽ giúp em ơ… Cháu mà! Huơ hừm ngoam…
Ông Vinh biết Diễm Trang thay đổi cách xưng hô với mình như vậy nên ông ấy cũng có chút xíu bối rối, ông nghĩ là cô người tình bé nhỏ của ông đã nứng lắm rồi nên mới có biểu hiện nũng nịu với ông như thế. Trốn tránh chi bằng chấp nhận sự thật mà bày tỏ lòng mình luôn, nên ông ấy cũng không phản ứng gì với cách xưng hô “Anh!Em” nữa, ông cũng muốn lắm chứ có khó gì đâu. Ông cảm giác như càng lúc càng thấy nứng tợn hơn, con cu to gân guốc của ông nó phình to hơn nữa rồi, nó đòi được yêu lắm rồi, được khám phá cái hang động sâu mà hiện tại nó đang nằm song song với cái đường rãnh đầy huyền bí. Ông Vinh như mất đi sự kiểm soát, hai bàn tay của ông nó nhào nặn cái bờ mông to tròn của Diễm Trang mãnh liệt hơn, nó bấu véo nó xoa bóp nắn nót liên tục không biết ngừng nghỉ. Ông ấy tạm thời ngừng hôn hít mà đưa miệng mình ghé sát tai Diễm Trang mà nói vài câu nồng nàn:
-Diễm Trang em ơi! Chúng mình ngồi dậy nghe em -Dạ! Anh dẫn dắt em và dìu dắt em đi trong cuộc tình của anh đi ạ! -Uhm! Vậy thì anh biết rồi! Diễm Trang em… -Anh nói biết rồi mà còn hỏi lại người ta câu đó nữa! Thấy ghét quá đi ah! Hi hi -Đâu có đâu, hiện giờ anh mới biết được lòng em mà! Ha ha
Nói xong thì ông Vinh ngồi dậy một cách nặng nhọc do bị cơ thể của Diễm Trang đè phía trước, ông ấy cố gắng một chút thì đã ngồi dậy được và lúc này thì Diễm Trang chủ động banh chân banh đùi sang hai bên quặp lấy ngang eo ông. Tư thế ngồi của cô nó làm cho cái mông, cái mu bướm múp míp của cô áp sát lên cái mu cu, cái khúc thịt to gân guốc dài ngoằng của ông Vinh, sự áp sát đè bẹp đó đã tạo thêm cơn nứng tình của ông nhiều hơn. Ông hẩy hẩy lên tuy con cu to của ông hiện tại thì nó vẫn còn nằm song song với cái đường rãnh âm hộ, cái đầu cu phình to như cái nấm rơm loại lớn nó trượt gần lỗ hậu môn, nếu đưa tay đặt lên sau cái mông to tròn trịa trắng ngần của Diễm Trang thì đụng chạm được. Diễm Trang thì rên rỉ “Ưm A Ưm” khi ông Vinh hẩy hẩy con cu của ông vào mu bướm xinh múp míp của mình, cô đưa hai cánh tay ngà ngọc quàng qua cổ của ông, đồng thời ánh mắt của cô cũng nhìn khuôn mặt điển trai của ông Vinh say đắm. Cô mỉm cười với ông khi nghe âm thanh của hai bộ phận sinh dục của cô và của ông phát ra “Phành phạch”, tiếng nước chảy ra từ cửa âm đạo khi bị va đập thì nghe “óc ách”, cô thoáng chút bẽn lẽn với cái tình huống đó, nên Diễm Trang quặp cổ ông Vinh sát lại và cô cắn yêu thật mạnh vào bờ vai ông Vinh và nói:
-Em cắn cho anh chết nè! Sợ chưa!… Hi hi hi… -Ha ha ha! Anh không có gì phải lo sợ mà trái lại thì anh rất muốn được em cắn anh nhiều hơn thế nữa cơ! Ha ha ha -Tại sao ạ! Anh không biết đau sao anh! Hi hi hi -Tại vì em là lẽ sống trong cuộc đời của anh. “Thương nhau lắm, cắn nhau đau” mà! Ha ha ha -Anh Vinh! Em yêu anh lắm! Ưm… Ưm -Em! Ngoam… Ngoam
Ông Vinh mới trả lời được tiếng “Em” thì bị Diễm Trang hôn môi ông ngấu nghiến, đồng thời cô cũng rên rỉ “Ưm… Ựm” nấc nghẹn trong cổ họng, trong khi đó vòng tay của cô cũng đã siết chặt cái cổ của ông hơn. Cô dùng các móng tay của mình cào cấu xuống dưới cái tấm lưng của ông, do cô nứng tình lắm rồi nên cô ấy mới hành động như vậy, cũng may mắn cho ông Vinh là Diễm Trang là bác sĩ nên các móng tay đều được cắt ngắn nên không có gây tổn thương là mấy. Ông Vinh thì ra sức hẩy hẩy còn đôi bàn tay của ông thì nó nhào nặn cái bờ mông to tròn của cô say sưa, ông xoa ông bóp lâu lâu thì ông lại vỗ vô cái mông của cô nghe đen đét đến nỗi thấy hẳn hoi một vết đỏ. Bởi những cử chỉ trong “Tình yêu” thì có đắng có ngọt có bùi, còn những cử chỉ trong “Tình dục” thì phải có đau có ran rát có sự va đập của cơ thể, cũng chính vì lý do đó mà người đời thường có câu:
“Yêu thì khổ, không yêu thì lỗ. Thà chịu khổ, chứ không chịu lỗ”
Diễm Trang thì chịu hết nổi rồi nên cô ấy nhún nhảy thân hình trên đùi ông Vinh từ từ nhanh hơn và mạnh mẽ hơn, cô cũng rên rỉ “A… Ưm Aaa” lớn tiếng hơn. Ông Vinh thì cũng rên rẩm “Huơ… Huơ” và cũng thở phì phà theo nhịp nhún nhảy uốn éo của Diễm Trang, ông ngừng xoa bóp nhào nặn mà chuyển sang công đoạn khác. Ông dùng hai bàn tay bấu chắc chắn vào cái mông to tròn, ông dùng sức mạnh của đôi bàn tay của mình nâng cái mông của Diễm Trang lên xuống, làm cho cái mu bướm múp míp của cô và cả cái rãnh sâu hun hút kia nó va đập mạnh vào cái mu cu của ông Vinh và cái khúc thịt to cứng cáp như vũ bão. Sự va đập mạnh mẽ đó đã có động lực cho con cu quái vật của ông nó thoát khỏi sự kiềm tỏa nãy giờ, nó lợi dụng lúc cái âm hộ của Diễm Trang rời xa hơn thì cái đầu cu to của ông nó dựng đứng lên đưa đúng nơi cái miệng hang âm đạo. Lúc này thì nhịp nhún nhảy uốn éo của Diễm Trang đè xuống dưới lại làm cho cái đầu cu to của ông nó tách rời hai mép bướm múp míp của cô ra, cô rên rỉ “Á Á Á… A A A” lớn lên vì sướng tê tê trong người. Cô dùng lưỡi lè ra liếm láp trên đôi môi đỏ của mình và nói lời thì thầm bên tai ông Vinh:
-Ưm… Anh ơi! A… Ưm… Đút vào đi anh… Ưm… em chịu hết nổi rồi… AAA… ƯM…