Truyện one shot. Viết lúc rảnh cho anh em sục là chủ yếu. Không hay anh em đừng ném gạch.
))
Anh em nào muốn viết truyện theo yêu cầu thì comment bên dưới nhé (theo yêu cầu thì có thể mất phí nhé).
---
Cây Tùng Nhật
Chiều tà dần buông, ánh nắng vàng nhạt cuối ngày rải xuống khoảng sân nhỏ trước ngôi nhà khang trang của đôi vợ chồng trẻ. Ngôi nhà hai tầng với tường gạch đỏ, mái ngói xám, và cửa kính sáng bóng phản chiếu ánh hoàng hôn, mang vẻ yên bình pha chút sang trọng. Giữa sân, một cây tùng Nhật cao lớn vừa được trồng xong, cành lá xanh mướt cắt tỉa tỉ mỉ, toát lên vẻ quý phái. Đây là loại cây cảnh đắt đỏ trị giá hàng chục triệu đồng mà anh Tuấn, chồng của cô chủ trẻ tên Lan, đã đặt mua từ một vườn cây nổi tiếng ở ngoại ô. Anh không chỉ muốn làm đẹp cho ngôi nhà mà còn tin vào ý nghĩa phong thủy của nó – mang lại may mắn và thịnh vượng cho gia đình. Người được thuê để trồng cây này là ông Tâm, một người đàn ông trung niên vẫn giữ được dáng vóc tráng kiện dù tóc đã điểm bạc. Ông vừa hoàn thành công việc, đôi tay chai sần còn dính đất, vai gồ lên bởi những năm tháng lao động nặng nhọc, chiếc áo sơ mi cũ sờn vai ướt đẫm mồ hôi sau một buổi chiều nắng gắt.
Lan, cô gái chừng 27 tuổi, dáng người mảnh mai nhưng đầy đặn, bước ra từ cửa chính, trên người là chiếc váy cotton mỏng màu trắng dài ngang gối, tóc buộc cao để lộ chiếc cổ trắng ngần. Đôi mắt trong veo của cô ánh lên vẻ dịu dàng khi nhìn cây tùng Nhật mới trồng. “Ông làm đẹp lắm, cảm ơn ông nhé,” cô nói, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng. Cô rút từ túi áo một ít tiền công, đưa cho ông Tâm bằng cả hai tay, kèm theo nụ cười hiền hậu. “Ông vất vả rồi, vào nhà ngồi nghỉ chút đi, cháu lấy cho ông cốc nước mát.” Ông Tâm gật đầu, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ quan sát cô. Ông nhận tiền, nhét vội vào túi quần vải thô, rồi bước theo Lan vào trong.
Bên trong ngôi nhà thoáng đãng, bộ bàn ghế gỗ mun đặt giữa phòng khách, sàn gạch hoa bóng loáng dẫn lối đến cầu thang bê tông vững chãi nối lên tầng trên. Ông Tâm ngồi xuống ghế, đôi tay gân guốc đặt lên đùi, cảm nhận sự mát lạnh từ chiếc máy điều hòa treo tường phả ra. Lan mang đến một cốc nước đầy, những viên đá lanh canh va vào thành kính. “Ông uống đi cho đỡ khát,” cô nói, rồi quay lưng bước về phía cầu thang mà không nói thêm gì. Ông Tâm cầm cốc nước, nhưng ánh mắt không rời bóng dáng cô. Lan bước lên từng bậc thang, chiếc váy mỏng đung đưa theo nhịp chân, để lộ bờ mông tròn trịa ẩn hiện qua lớp vải. Ông bất giác nuốt khan khi nhìn thấy mép chiếc quần lót nhỏ xíu cô mặc bên trong – một mẩu vải trắng mỏng manh không đủ che kín vùng kín, để lộ chút da thịt hồng hào dưới ánh sáng đèn trần. Mỗi bước chân của cô như kéo dài thời gian trong mắt ông, biến thành một sự tra tấn ngọt ngào.
Dục vọng trong ông Tâm trỗi dậy, nóng bỏng như ngọn lửa âm ỉ bỗng bùng cháy. Tim ông đập thình thịch, hơi thở trở nên nặng nề. Ông ngửa cổ, tu ừng ực cốc nước mát lạnh, hy vọng dòng nước sẽ dập tắt cơn khát khác – thứ khát khao đang thiêu đốt trong lòng. Ông đặt cốc xuống bàn, đứng dậy, định bước ra cửa để rời khỏi ngôi nhà trước khi mất kiểm soát. Nhưng rồi, tiếng nước chảy róc rách từ tầng trên vọng xuống, như một lời mời gọi không lời. Ông dừng bước, đôi chân khựng lại giữa phòng khách, tay siết chặt thành nắm đấm.
Ông rón rén bước lên cầu thang, từng bước nhẹ nhàng để tránh gây tiếng động trên mặt bê tông lạnh lẽo. Lên đến tầng hai, ông thấy cánh cửa phòng ngủ chính của Lan và Tuấn khép hờ. Bên trong, qua lớp kính mờ của phòng tắm nằm trong góc phòng, bóng dáng Lan hiện ra, mờ ảo trong làn hơi nước bốc lên từ vòi sen. Phòng tắm được bao quanh bởi vách kính trong suốt, nhưng hôm nay Lan không kéo rèm – có lẽ cô nghĩ mình đang ở một mình. Ông Tâm đứng nép sau cánh cửa, đôi mắt đỏ ngầu dán chặt vào cảnh tượng trước mặt.
Lan đứng dưới vòi nước, cơ thể trần truồng lấp lánh dưới ánh đèn vàng nhạt hắt qua lớp kính. Nước chảy từ đỉnh đầu, lướt qua mái tóc đen dài giờ đã xõa ra, ôm sát khuôn mặt thanh tú. Những giọt nước trượt xuống vai, lăn qua bầu ngực tròn đầy căng mọng, núm vú hồng nhạt dựng lên vì nước mát. Eo cô thon nhỏ, cong mềm mại như nét vẽ của một nghệ sĩ, dẫn xuống cặp mông tròn trịa, căng mịn. Khi cô xoay người, dòng nước chảy dọc sống lưng, tụ lại ở khe hẹp giữa hai mông, rồi nhỏ xuống đôi chân thon dài trắng muốt. Tay cô lướt qua ngực, xoa nhẹ như đang kỳ cọ, khiến bầu ngực khẽ rung theo từng động tác, nước bắn tung tóe lên vách kính.
Ông Tâm cảm thấy máu nóng dồn lên đầu, hơi thở dồn dập như sắp nghẹt. Nội tâm ông giằng xé dữ dội – lý trí gào lên rằng ông đang vượt qua giới hạn không thể tha thứ, rằng ông nên quay về cây tùng Nhật ngoài sân và quên đi tất cả. Nhưng dục vọng, như một con thú hoang bị giam cầm quá lâu, gầm gừ đòi tự do. Ông nghĩ về những năm tháng cô đơn, những đêm lạnh lẽo chỉ có đôi tay thô ráp làm bạn, và giờ đây, trước mặt ông là một cơ thể hoàn hảo, sống động, gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là chạm được. “Chỉ một lần thôi,” ông tự nhủ, dù biết lời biện minh ấy chẳng thể xoa dịu tội lỗi.
Ông lặng lẽ cởi chiếc quần vải thô, để nó rơi xuống sàn ngay trước cửa phòng ngủ, để lộ dương vật to lớn, sần sùi, gân guốc, cương cứng đến mức đau nhức. Ông nắm lấy nó, bàn tay chai sạn sục mạnh, mắt không rời dáng Lan đang nghiêng người kỳ cọ đùi. Mỗi cử động của cô – từ cách cô gạt tóc ra sau, để lộ chiếc cổ trắng ngần, đến cách cặp mông khẽ lắc khi cô cúi xuống – đều như đổ dầu vào ngọn lửa trong ông. Ông rên khẽ trong cổ họng, cố kìm nén để không phát ra tiếng, nhưng dục vọng đã vượt quá giới hạn chịu đựng.
Ông đẩy cửa phòng ngủ, bước vào với đôi chân trần run rẩy vì kích động, dương vật dựng đứng, đỏ rực trong không khí mát lạnh của phòng. Cánh cửa kính phòng tắm bật mở, Lan giật mình quay lại, đôi mắt mở to hoảng loạn khi thấy ông đứng đó. “Ông… ông làm gì ở đây?” – giọng cô run rẩy, tay vội che ngực và vùng kín, nước vẫn chảy róc rách quanh cô. Sợ hãi trào lên như một cơn sóng lạnh buốt, nhấn chìm cô trong giây lát. Đây là phòng ngủ của cô và Tuấn, nơi cô luôn cảm thấy an toàn, nơi từng lưu giữ những khoảnh khắc hạnh phúc bên chồng sau những ngày dài. Giờ đây, sự xuất hiện của ông Tâm, trần truồng và hung dữ, như một lưỡi dao sắc nhọn, cắt phăng lớp vỏ bảo vệ mà cô đã xây dựng bao năm. Cô cảm thấy trần trụi, không chỉ về thể xác, mà cả tâm hồn – như thể mọi thứ cô yêu quý đều bị phơi bày trước một kẻ lạ mặt.
Ông Tâm không đáp. Đôi mắt ông cháy rực, ông bước tới, bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô ra khỏi vòi sen. Nước bắn tung tóe lên sàn, cô trượt chân ngã vào lòng ông, cơ thể ướt át dính chặt vào chiếc áo sơ mi thấm mồ hôi của ông. Cô hét lên, nhưng âm thanh bị bàn tay ông bịt chặt miệng. “Đừng la… Tao không muốn làm mày đau đâu,” – giọng ông khàn đặc, hơi thở phả vào mặt cô nóng rực. Lan vùng vẫy, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung, nỗi sợ hãi hòa lẫn với sự bất lực khiến cô nghẹt thở. Cô nghĩ về Tuấn, về những buổi tối anh ôm cô trên chiếc giường này, về ngôi nhà nhỏ mà họ đã cùng nhau xây đắp. Giờ đây, tất cả như một bức tranh bị xé nát, và cô không thể làm gì để ngăn cản.
Ông đẩy cô ngã xuống sàn gạch lạnh của phòng tắm, cơ thể ông đè nặng lên cô. Đôi tay ông giữ chặt hai cổ tay cô, giơ lên trên đầu, ép sát vào sàn. Ông cúi xuống, ngửi mùi hương thoang thoảng từ tóc cô, rồi cắn nhẹ lên vành tai cô, khiến cô rùng mình kinh hãi. Ông cởi bỏ áo sơ mi, để lộ lồng ngực rắn chắc, lông lá xám xịt, trong khi dương vật khổng lồ của ông – vốn đã trần trụi từ trước – cọ sát vào vùng kín cô, nơi vẫn còn ướt nước từ vòi sen nhưng khô khốc vì hoảng loạn. Ông ấn vào, đầu dương vật to lớn ép âm đạo cô mở ra, đau đớn như bị xé toạc. Lan cắn chặt môi, tiếng rên nghẹn trong cổ họng, mắt cô nhòa đi vì nước mắt. Sự đau đớn thể xác như một ngọn lửa thiêu đốt cô từ bên trong, nhưng nỗi tủi nhục còn dữ dội hơn – cô cảm thấy mình bị cướp đi tất cả, không chỉ cơ thể mà cả lòng tự trọng, cả tình yêu trong sáng cô dành cho Tuấn.
Ông thúc mạnh, mỗi nhịp là một sự chiếm đoạt, dương vật ông trượt sâu vào cô, cọ sát từng nếp gấp bên trong. Âm đạo cô co giật dữ dội, siết chặt lấy ông, chất dịch dần chảy ra bất đắc dĩ. Lan kinh hãi khi nhận ra cơ thể mình phản ứng, một luồng khoái cảm lạ lẫm len lỏi giữa cơn đau, như một kẻ phản bội ẩn nấp trong chính linh hồn cô. Cô tự hỏi: “Đây là mình sao? Sao mình lại thế này?” Nỗi ghê tởm bản thân nhấn chìm cô, như một vực sâu không đáy. Ông tăng nhịp, bàn tay bóp chặt ngực cô, mồ hôi ông nhỏ xuống vai cô. Lan nhắm mắt, nước mắt lăn dài, cố gắng khóa chặt tâm trí mình vào một góc tối để trốn khỏi thực tại. Nhưng mỗi cú thúc của ông lại kéo cô trở lại, âm đạo cô co bóp liên hồi, như một phản ứng bản năng mà cô không thể kiểm soát. Những ngón tay yếu ớt của cô bấu mạnh vào bắp tay rắn chắc như đá của ông Tâm, như muốn thoát ra khỏi địa ngục này. Nhưng sự vùng vẫy tuyệt vọng ấy lại vô tình trở thành điểm tựa, giúp ông nhấp mạnh hơn, sâu hơn vào âm đạo cô, khiến từng đợt khoái cảm bất đắc dĩ trào lên dữ dội. Cô cảm nhận được sự rung động lan tỏa từ sâu trong cơ thể, một thứ mãnh liệt chưa từng biết tới, như một cơn sóng ngầm cuốn cô đi giữa cơn bão của nỗi đau và nhục nhã. Sự giằng xé ấy như xé đôi cô ra, một bên là người vợ yêu chồng, một bên là cơ thể phản bội, và cô không biết đâu mới là thật.
Ông Tâm rên lên, giọng trầm đục, rồi đột nhiên rút ra. Dòng tinh dịch nóng hổi phun mạnh lên bụng cô, từng đợt dày đặc chảy lan xuống hông. Lan mở mắt, nhìn thứ chất lỏng trắng đục ấy, một cảm giác ghê tởm trào lên như muốn nôn ra tất cả. Cô cảm thấy mình nhơ nhuốc, như một mảnh giẻ bị vấy bẩn không thể giặt sạch. Nhưng dục vọng trong ông Tâm chưa nguôi. Ông nhìn cô, đôi mắt vẫn đỏ ngầu, rồi bế cô lên khỏi sàn lạnh. Cơ thể cô mềm nhũn vô lực trong tay ông, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi. Cô muốn vùng vẫy, muốn hét lên, nhưng sức lực đã cạn kiệt, chỉ còn lại sự cam chịu đau đớn như một con búp bê bị xé nát. Trong lòng cô, một nỗi trống rỗng lan tỏa, như thể mọi cảm xúc đã bị hút cạn, để lại một cái vỏ trơ trọi không hồn.
Ông đặt cô xuống chiếc giường lớn của cô và Tuấn – tấm drap trắng tinh giờ nhăn nhúm dưới sức nặng của hai người. Ông đè lên cô lần nữa, nhưng lần này chậm rãi hơn, như muốn tận hưởng từng khoảnh khắc. Ông hôn lên cổ cô, liếm dọc theo xương quai xanh, tay ông vuốt ve đùi cô, cảm nhận làn da mịn màng còn ướt nước. Lan nằm bất động, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, cảm giác như linh hồn cô đã rời xa, chỉ còn lại cơ thể bị thao túng. Ông ấn vào cô lần nữa, âm đạo cô giờ đã ướt át hơn, đón nhận ông dễ dàng hơn dù cô không muốn. Ông di chuyển nhẹ nhàng, rồi mạnh dần, từng nhịp sâu và chắc, khiến đầu giường va vào tường kêu cạch cạch.
Mỗi cú thúc của ông như một nhát dao đâm vào tâm trí cô. Cô cảm nhận rõ sự thô ráp của ông, cách âm đạo cô co giật bất đắc dĩ, và nỗi tủi nhục trào lên từng đợt như sóng biển. Cô nghĩ về Tuấn, về những lần anh yêu cô dịu dàng trên chính chiếc giường này, về những nụ cười và lời hứa về một mái ấm hạnh phúc. Giờ đây, tất cả bị vấy bẩn, không chỉ bởi ông Tâm, mà còn bởi chính cô – cơ thể cô phản ứng, âm đạo cô co bóp dữ dội, từng cơn khoái lạc bất đắc dĩ trào lên như một thứ thuốc độc ngọt ngào. Cô nắm chặt drap giường, tay run rẩy vì cố kìm nén, nước mắt chảy ngược vào tóc, thấm ướt gối. Cô muốn nguyền rủa ông Tâm, muốn nguyền rủa bản thân, nhưng sâu thẳm trong lòng, một cảm giác mới lạ nhen nhóm – một thứ khoái lạc mãnh liệt mà Tuấn chưa từng mang lại, như một ngọn lửa nhỏ âm ỉ giữa đống tro tàn của nỗi đau. Cô cảm thấy nó, dù chỉ thoáng qua, như một luồng điện chạy dọc cơ thể, khiến cô vừa sợ hãi vừa bối rối.
Ông Tâm nắm lấy hông cô, kéo cô sát vào ông, mỗi cú thúc như đánh thức thứ bản năng sâu thẳm trong cô. Ông rên lên, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt khắc khổ, rồi đạt đỉnh lần nữa, tinh dịch phun đầy lên ngực và bụng cô, hòa lẫn với dâm thủy của chính cô, tạo thành một thứ hỗn hợp nhầy nhụa trên tấm drap trắng. Lan cảm nhận dòng chất lỏng nóng hổi ấy, từng giọt như thiêu đốt làn da cô, và trong đầu cô hiện lên hình ảnh Tuấn – người chưa bao giờ để lại dấu vết gì nhiều như thế này. Sự so sánh ấy khiến cô nghẹn ngào, nỗi đau xé toạc trái tim cô, nhưng đồng thời, một cảm giác kỳ lạ len lỏi – sự mãnh liệt của ông Tâm, dù tàn bạo, đã chạm đến một phần trong cô mà cô chưa từng biết tới. Nó đáng sợ, nhưng cũng quyến rũ, như một bí mật đen tối mà cô không dám đối diện.
Ông Tâm thở hắt ra, cảm giác thỏa mãn tràn ngập như một kẻ chinh phục vừa đoạt được chiến lợi phẩm. Ông đứng dậy, nhặt chiếc quần vải thô từ sàn phòng ngủ và mặc lại, liếc nhìn Lan lần cuối – cô nằm đó, bất động, đôi mắt lạc thần nhìn lên trần nhà. Không nói lời nào, ông bước xuống cầu thang, rời khỏi nhà, bóng dáng ông khuất dần sau rặng tre ngoài sân.
Lan nằm bất động trên giường, thời gian như ngừng trôi. Hơi thở cô dần đều lại, nhưng lồng ngực nặng trĩu như bị đè bởi một tảng đá vô hình. Cô từ từ ngồi dậy, đôi tay run rẩy chạm vào bụng, nơi tinh dịch của ông Tâm vẫn còn đọng lại, nhớp nháp và lạnh dần. Cô nhìn tấm drap nhàu nhĩ, loang lổ những vết bẩn – tinh dịch của ông Tâm và dâm thủy của chính cô. Một cơn ớn lạnh chạy qua người cô, không phải vì nhiệt độ, mà vì nỗi tủi nhục và trống rỗng đang nuốt chửng cô. Cô cảm thấy mình như một cái xác không hồn, như một con chim bị bẻ gãy cánh, không còn khả năng bay về tổ ấm quen thuộc.
Cô đứng dậy, đôi chân run rẩy bước đến góc phòng, nơi để sẵn một bộ quần áo ở nhà. Tay cô run run mặc vội chiếc áo thun rộng và quần lửng, như muốn che đi cơ thể nhơ nhuốc trước khi đối diện với bất cứ điều gì khác. Cô kéo tấm drap ra khỏi giường, ôm chặt nó vào ngực như ôm lấy nỗi đau, rồi lê bước xuống cầu thang. Ra đến góc sân, cô nhét drap vào thùng rác ngoài trời, gió chiều thổi qua lớp vải mỏng khiến cô rùng mình. Cô quay lại nhà, bước vào phòng tắm, đứng dưới vòi sen nóng đến bỏng da. Nước đổ xuống cơ thể, cô kỳ cọ mạnh đến mức da đỏ ửng, nước mắt hòa lẫn với nước sen, chảy thành dòng không ngừng. Cô vẫn cảm thấy mình nhơ nhuốc, như thể không gì có thể rửa trôi vết bẩn trong tâm hồn. Cô tưởng chừng mình đã rơi vào tuyệt vọng – một hố sâu không lối thoát, nơi mọi thứ cô từng yêu quý đều tan vỡ.
Nhưng rồi, giữa cơn hỗn loạn ấy, cô cảm nhận được một thứ gì đó âm ỉ, sâu thẳm trong cơ thể mình. Âm đạo cô, dù đau rát, vẫn còn lưu lại những cơn co giật nhẹ nhàng, như một dư âm của khoái lạc mà cô chưa từng trải qua với Tuấn. Anh dịu dàng, anh yêu thương, nhưng anh chưa bao giờ chạm đến phần sâu kín ấy trong cô, chưa bao giờ mang lại cảm giác mãnh liệt đến mức khiến cô run rẩy cả linh hồn. Với ông Tâm, dù là sự cưỡng ép, dù là nỗi đau, nó lại như một ngọn lửa bùng cháy, đánh thức một phần trong cô mà cô không biết đã tồn tại. Cô ghê tởm điều đó, nhưng không thể phủ nhận – nó như ánh sáng nơi cuối con đường, một thứ ánh sáng mờ ảo, nguy hiểm, nhưng đầy hấp lực.
Cô tắt vòi sen, lau khô người, mặc một chiếc váy sạch, buộc tóc, đánh một lớp son mỏng để che đi đôi môi tái nhợt và đôi mắt sưng đỏ. Khi anh Tuấn bước vào nhà lúc 6 giờ 15, cô đón anh với nụ cười gượng gạo, khuôn mặt trắng bệch ẩn dưới lớp trang điểm vội vã. Anh không nhận ra điều gì, chỉ khen cây tùng Nhật đẹp, rồi kéo vợ vào nhà ăn tối. Đêm đó, Lan nằm bên chồng, im lặng. Cơ thể cô gần anh, nhưng tâm trí cô xa cách ngàn dặm. Cô nghe tiếng thở đều đều của Tuấn, cảm nhận hơi ấm từ anh, nhưng trong lòng cô là một mê cung – sợ hãi, tủi nhục, trống rỗng, và một tia sáng kỳ lạ của khoái lạc chưa tắt. Hình ảnh ông Tâm, cây tùng Nhật, và tấm drap nhầy nhụa cứ hiện lên, như một vết sẹo không bao giờ lành, nhưng cũng như một lời mời gọi bí ẩn mà cô không biết mình có dám đối diện hay không.
--- Hết ---
Anh em nào muốn viết truyện theo yêu cầu thì comment bên dưới nhé (theo yêu cầu thì có thể mất phí nhé).
---
Cây Tùng Nhật
Chiều tà dần buông, ánh nắng vàng nhạt cuối ngày rải xuống khoảng sân nhỏ trước ngôi nhà khang trang của đôi vợ chồng trẻ. Ngôi nhà hai tầng với tường gạch đỏ, mái ngói xám, và cửa kính sáng bóng phản chiếu ánh hoàng hôn, mang vẻ yên bình pha chút sang trọng. Giữa sân, một cây tùng Nhật cao lớn vừa được trồng xong, cành lá xanh mướt cắt tỉa tỉ mỉ, toát lên vẻ quý phái. Đây là loại cây cảnh đắt đỏ trị giá hàng chục triệu đồng mà anh Tuấn, chồng của cô chủ trẻ tên Lan, đã đặt mua từ một vườn cây nổi tiếng ở ngoại ô. Anh không chỉ muốn làm đẹp cho ngôi nhà mà còn tin vào ý nghĩa phong thủy của nó – mang lại may mắn và thịnh vượng cho gia đình. Người được thuê để trồng cây này là ông Tâm, một người đàn ông trung niên vẫn giữ được dáng vóc tráng kiện dù tóc đã điểm bạc. Ông vừa hoàn thành công việc, đôi tay chai sần còn dính đất, vai gồ lên bởi những năm tháng lao động nặng nhọc, chiếc áo sơ mi cũ sờn vai ướt đẫm mồ hôi sau một buổi chiều nắng gắt.
Lan, cô gái chừng 27 tuổi, dáng người mảnh mai nhưng đầy đặn, bước ra từ cửa chính, trên người là chiếc váy cotton mỏng màu trắng dài ngang gối, tóc buộc cao để lộ chiếc cổ trắng ngần. Đôi mắt trong veo của cô ánh lên vẻ dịu dàng khi nhìn cây tùng Nhật mới trồng. “Ông làm đẹp lắm, cảm ơn ông nhé,” cô nói, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng. Cô rút từ túi áo một ít tiền công, đưa cho ông Tâm bằng cả hai tay, kèm theo nụ cười hiền hậu. “Ông vất vả rồi, vào nhà ngồi nghỉ chút đi, cháu lấy cho ông cốc nước mát.” Ông Tâm gật đầu, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ quan sát cô. Ông nhận tiền, nhét vội vào túi quần vải thô, rồi bước theo Lan vào trong.
Bên trong ngôi nhà thoáng đãng, bộ bàn ghế gỗ mun đặt giữa phòng khách, sàn gạch hoa bóng loáng dẫn lối đến cầu thang bê tông vững chãi nối lên tầng trên. Ông Tâm ngồi xuống ghế, đôi tay gân guốc đặt lên đùi, cảm nhận sự mát lạnh từ chiếc máy điều hòa treo tường phả ra. Lan mang đến một cốc nước đầy, những viên đá lanh canh va vào thành kính. “Ông uống đi cho đỡ khát,” cô nói, rồi quay lưng bước về phía cầu thang mà không nói thêm gì. Ông Tâm cầm cốc nước, nhưng ánh mắt không rời bóng dáng cô. Lan bước lên từng bậc thang, chiếc váy mỏng đung đưa theo nhịp chân, để lộ bờ mông tròn trịa ẩn hiện qua lớp vải. Ông bất giác nuốt khan khi nhìn thấy mép chiếc quần lót nhỏ xíu cô mặc bên trong – một mẩu vải trắng mỏng manh không đủ che kín vùng kín, để lộ chút da thịt hồng hào dưới ánh sáng đèn trần. Mỗi bước chân của cô như kéo dài thời gian trong mắt ông, biến thành một sự tra tấn ngọt ngào.
Dục vọng trong ông Tâm trỗi dậy, nóng bỏng như ngọn lửa âm ỉ bỗng bùng cháy. Tim ông đập thình thịch, hơi thở trở nên nặng nề. Ông ngửa cổ, tu ừng ực cốc nước mát lạnh, hy vọng dòng nước sẽ dập tắt cơn khát khác – thứ khát khao đang thiêu đốt trong lòng. Ông đặt cốc xuống bàn, đứng dậy, định bước ra cửa để rời khỏi ngôi nhà trước khi mất kiểm soát. Nhưng rồi, tiếng nước chảy róc rách từ tầng trên vọng xuống, như một lời mời gọi không lời. Ông dừng bước, đôi chân khựng lại giữa phòng khách, tay siết chặt thành nắm đấm.
Ông rón rén bước lên cầu thang, từng bước nhẹ nhàng để tránh gây tiếng động trên mặt bê tông lạnh lẽo. Lên đến tầng hai, ông thấy cánh cửa phòng ngủ chính của Lan và Tuấn khép hờ. Bên trong, qua lớp kính mờ của phòng tắm nằm trong góc phòng, bóng dáng Lan hiện ra, mờ ảo trong làn hơi nước bốc lên từ vòi sen. Phòng tắm được bao quanh bởi vách kính trong suốt, nhưng hôm nay Lan không kéo rèm – có lẽ cô nghĩ mình đang ở một mình. Ông Tâm đứng nép sau cánh cửa, đôi mắt đỏ ngầu dán chặt vào cảnh tượng trước mặt.
Lan đứng dưới vòi nước, cơ thể trần truồng lấp lánh dưới ánh đèn vàng nhạt hắt qua lớp kính. Nước chảy từ đỉnh đầu, lướt qua mái tóc đen dài giờ đã xõa ra, ôm sát khuôn mặt thanh tú. Những giọt nước trượt xuống vai, lăn qua bầu ngực tròn đầy căng mọng, núm vú hồng nhạt dựng lên vì nước mát. Eo cô thon nhỏ, cong mềm mại như nét vẽ của một nghệ sĩ, dẫn xuống cặp mông tròn trịa, căng mịn. Khi cô xoay người, dòng nước chảy dọc sống lưng, tụ lại ở khe hẹp giữa hai mông, rồi nhỏ xuống đôi chân thon dài trắng muốt. Tay cô lướt qua ngực, xoa nhẹ như đang kỳ cọ, khiến bầu ngực khẽ rung theo từng động tác, nước bắn tung tóe lên vách kính.
Ông Tâm cảm thấy máu nóng dồn lên đầu, hơi thở dồn dập như sắp nghẹt. Nội tâm ông giằng xé dữ dội – lý trí gào lên rằng ông đang vượt qua giới hạn không thể tha thứ, rằng ông nên quay về cây tùng Nhật ngoài sân và quên đi tất cả. Nhưng dục vọng, như một con thú hoang bị giam cầm quá lâu, gầm gừ đòi tự do. Ông nghĩ về những năm tháng cô đơn, những đêm lạnh lẽo chỉ có đôi tay thô ráp làm bạn, và giờ đây, trước mặt ông là một cơ thể hoàn hảo, sống động, gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là chạm được. “Chỉ một lần thôi,” ông tự nhủ, dù biết lời biện minh ấy chẳng thể xoa dịu tội lỗi.
Ông lặng lẽ cởi chiếc quần vải thô, để nó rơi xuống sàn ngay trước cửa phòng ngủ, để lộ dương vật to lớn, sần sùi, gân guốc, cương cứng đến mức đau nhức. Ông nắm lấy nó, bàn tay chai sạn sục mạnh, mắt không rời dáng Lan đang nghiêng người kỳ cọ đùi. Mỗi cử động của cô – từ cách cô gạt tóc ra sau, để lộ chiếc cổ trắng ngần, đến cách cặp mông khẽ lắc khi cô cúi xuống – đều như đổ dầu vào ngọn lửa trong ông. Ông rên khẽ trong cổ họng, cố kìm nén để không phát ra tiếng, nhưng dục vọng đã vượt quá giới hạn chịu đựng.
Ông đẩy cửa phòng ngủ, bước vào với đôi chân trần run rẩy vì kích động, dương vật dựng đứng, đỏ rực trong không khí mát lạnh của phòng. Cánh cửa kính phòng tắm bật mở, Lan giật mình quay lại, đôi mắt mở to hoảng loạn khi thấy ông đứng đó. “Ông… ông làm gì ở đây?” – giọng cô run rẩy, tay vội che ngực và vùng kín, nước vẫn chảy róc rách quanh cô. Sợ hãi trào lên như một cơn sóng lạnh buốt, nhấn chìm cô trong giây lát. Đây là phòng ngủ của cô và Tuấn, nơi cô luôn cảm thấy an toàn, nơi từng lưu giữ những khoảnh khắc hạnh phúc bên chồng sau những ngày dài. Giờ đây, sự xuất hiện của ông Tâm, trần truồng và hung dữ, như một lưỡi dao sắc nhọn, cắt phăng lớp vỏ bảo vệ mà cô đã xây dựng bao năm. Cô cảm thấy trần trụi, không chỉ về thể xác, mà cả tâm hồn – như thể mọi thứ cô yêu quý đều bị phơi bày trước một kẻ lạ mặt.
Ông Tâm không đáp. Đôi mắt ông cháy rực, ông bước tới, bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô ra khỏi vòi sen. Nước bắn tung tóe lên sàn, cô trượt chân ngã vào lòng ông, cơ thể ướt át dính chặt vào chiếc áo sơ mi thấm mồ hôi của ông. Cô hét lên, nhưng âm thanh bị bàn tay ông bịt chặt miệng. “Đừng la… Tao không muốn làm mày đau đâu,” – giọng ông khàn đặc, hơi thở phả vào mặt cô nóng rực. Lan vùng vẫy, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung, nỗi sợ hãi hòa lẫn với sự bất lực khiến cô nghẹt thở. Cô nghĩ về Tuấn, về những buổi tối anh ôm cô trên chiếc giường này, về ngôi nhà nhỏ mà họ đã cùng nhau xây đắp. Giờ đây, tất cả như một bức tranh bị xé nát, và cô không thể làm gì để ngăn cản.
Ông đẩy cô ngã xuống sàn gạch lạnh của phòng tắm, cơ thể ông đè nặng lên cô. Đôi tay ông giữ chặt hai cổ tay cô, giơ lên trên đầu, ép sát vào sàn. Ông cúi xuống, ngửi mùi hương thoang thoảng từ tóc cô, rồi cắn nhẹ lên vành tai cô, khiến cô rùng mình kinh hãi. Ông cởi bỏ áo sơ mi, để lộ lồng ngực rắn chắc, lông lá xám xịt, trong khi dương vật khổng lồ của ông – vốn đã trần trụi từ trước – cọ sát vào vùng kín cô, nơi vẫn còn ướt nước từ vòi sen nhưng khô khốc vì hoảng loạn. Ông ấn vào, đầu dương vật to lớn ép âm đạo cô mở ra, đau đớn như bị xé toạc. Lan cắn chặt môi, tiếng rên nghẹn trong cổ họng, mắt cô nhòa đi vì nước mắt. Sự đau đớn thể xác như một ngọn lửa thiêu đốt cô từ bên trong, nhưng nỗi tủi nhục còn dữ dội hơn – cô cảm thấy mình bị cướp đi tất cả, không chỉ cơ thể mà cả lòng tự trọng, cả tình yêu trong sáng cô dành cho Tuấn.
Ông thúc mạnh, mỗi nhịp là một sự chiếm đoạt, dương vật ông trượt sâu vào cô, cọ sát từng nếp gấp bên trong. Âm đạo cô co giật dữ dội, siết chặt lấy ông, chất dịch dần chảy ra bất đắc dĩ. Lan kinh hãi khi nhận ra cơ thể mình phản ứng, một luồng khoái cảm lạ lẫm len lỏi giữa cơn đau, như một kẻ phản bội ẩn nấp trong chính linh hồn cô. Cô tự hỏi: “Đây là mình sao? Sao mình lại thế này?” Nỗi ghê tởm bản thân nhấn chìm cô, như một vực sâu không đáy. Ông tăng nhịp, bàn tay bóp chặt ngực cô, mồ hôi ông nhỏ xuống vai cô. Lan nhắm mắt, nước mắt lăn dài, cố gắng khóa chặt tâm trí mình vào một góc tối để trốn khỏi thực tại. Nhưng mỗi cú thúc của ông lại kéo cô trở lại, âm đạo cô co bóp liên hồi, như một phản ứng bản năng mà cô không thể kiểm soát. Những ngón tay yếu ớt của cô bấu mạnh vào bắp tay rắn chắc như đá của ông Tâm, như muốn thoát ra khỏi địa ngục này. Nhưng sự vùng vẫy tuyệt vọng ấy lại vô tình trở thành điểm tựa, giúp ông nhấp mạnh hơn, sâu hơn vào âm đạo cô, khiến từng đợt khoái cảm bất đắc dĩ trào lên dữ dội. Cô cảm nhận được sự rung động lan tỏa từ sâu trong cơ thể, một thứ mãnh liệt chưa từng biết tới, như một cơn sóng ngầm cuốn cô đi giữa cơn bão của nỗi đau và nhục nhã. Sự giằng xé ấy như xé đôi cô ra, một bên là người vợ yêu chồng, một bên là cơ thể phản bội, và cô không biết đâu mới là thật.
Ông Tâm rên lên, giọng trầm đục, rồi đột nhiên rút ra. Dòng tinh dịch nóng hổi phun mạnh lên bụng cô, từng đợt dày đặc chảy lan xuống hông. Lan mở mắt, nhìn thứ chất lỏng trắng đục ấy, một cảm giác ghê tởm trào lên như muốn nôn ra tất cả. Cô cảm thấy mình nhơ nhuốc, như một mảnh giẻ bị vấy bẩn không thể giặt sạch. Nhưng dục vọng trong ông Tâm chưa nguôi. Ông nhìn cô, đôi mắt vẫn đỏ ngầu, rồi bế cô lên khỏi sàn lạnh. Cơ thể cô mềm nhũn vô lực trong tay ông, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi. Cô muốn vùng vẫy, muốn hét lên, nhưng sức lực đã cạn kiệt, chỉ còn lại sự cam chịu đau đớn như một con búp bê bị xé nát. Trong lòng cô, một nỗi trống rỗng lan tỏa, như thể mọi cảm xúc đã bị hút cạn, để lại một cái vỏ trơ trọi không hồn.
Ông đặt cô xuống chiếc giường lớn của cô và Tuấn – tấm drap trắng tinh giờ nhăn nhúm dưới sức nặng của hai người. Ông đè lên cô lần nữa, nhưng lần này chậm rãi hơn, như muốn tận hưởng từng khoảnh khắc. Ông hôn lên cổ cô, liếm dọc theo xương quai xanh, tay ông vuốt ve đùi cô, cảm nhận làn da mịn màng còn ướt nước. Lan nằm bất động, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, cảm giác như linh hồn cô đã rời xa, chỉ còn lại cơ thể bị thao túng. Ông ấn vào cô lần nữa, âm đạo cô giờ đã ướt át hơn, đón nhận ông dễ dàng hơn dù cô không muốn. Ông di chuyển nhẹ nhàng, rồi mạnh dần, từng nhịp sâu và chắc, khiến đầu giường va vào tường kêu cạch cạch.
Mỗi cú thúc của ông như một nhát dao đâm vào tâm trí cô. Cô cảm nhận rõ sự thô ráp của ông, cách âm đạo cô co giật bất đắc dĩ, và nỗi tủi nhục trào lên từng đợt như sóng biển. Cô nghĩ về Tuấn, về những lần anh yêu cô dịu dàng trên chính chiếc giường này, về những nụ cười và lời hứa về một mái ấm hạnh phúc. Giờ đây, tất cả bị vấy bẩn, không chỉ bởi ông Tâm, mà còn bởi chính cô – cơ thể cô phản ứng, âm đạo cô co bóp dữ dội, từng cơn khoái lạc bất đắc dĩ trào lên như một thứ thuốc độc ngọt ngào. Cô nắm chặt drap giường, tay run rẩy vì cố kìm nén, nước mắt chảy ngược vào tóc, thấm ướt gối. Cô muốn nguyền rủa ông Tâm, muốn nguyền rủa bản thân, nhưng sâu thẳm trong lòng, một cảm giác mới lạ nhen nhóm – một thứ khoái lạc mãnh liệt mà Tuấn chưa từng mang lại, như một ngọn lửa nhỏ âm ỉ giữa đống tro tàn của nỗi đau. Cô cảm thấy nó, dù chỉ thoáng qua, như một luồng điện chạy dọc cơ thể, khiến cô vừa sợ hãi vừa bối rối.
Ông Tâm nắm lấy hông cô, kéo cô sát vào ông, mỗi cú thúc như đánh thức thứ bản năng sâu thẳm trong cô. Ông rên lên, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt khắc khổ, rồi đạt đỉnh lần nữa, tinh dịch phun đầy lên ngực và bụng cô, hòa lẫn với dâm thủy của chính cô, tạo thành một thứ hỗn hợp nhầy nhụa trên tấm drap trắng. Lan cảm nhận dòng chất lỏng nóng hổi ấy, từng giọt như thiêu đốt làn da cô, và trong đầu cô hiện lên hình ảnh Tuấn – người chưa bao giờ để lại dấu vết gì nhiều như thế này. Sự so sánh ấy khiến cô nghẹn ngào, nỗi đau xé toạc trái tim cô, nhưng đồng thời, một cảm giác kỳ lạ len lỏi – sự mãnh liệt của ông Tâm, dù tàn bạo, đã chạm đến một phần trong cô mà cô chưa từng biết tới. Nó đáng sợ, nhưng cũng quyến rũ, như một bí mật đen tối mà cô không dám đối diện.
Ông Tâm thở hắt ra, cảm giác thỏa mãn tràn ngập như một kẻ chinh phục vừa đoạt được chiến lợi phẩm. Ông đứng dậy, nhặt chiếc quần vải thô từ sàn phòng ngủ và mặc lại, liếc nhìn Lan lần cuối – cô nằm đó, bất động, đôi mắt lạc thần nhìn lên trần nhà. Không nói lời nào, ông bước xuống cầu thang, rời khỏi nhà, bóng dáng ông khuất dần sau rặng tre ngoài sân.
Lan nằm bất động trên giường, thời gian như ngừng trôi. Hơi thở cô dần đều lại, nhưng lồng ngực nặng trĩu như bị đè bởi một tảng đá vô hình. Cô từ từ ngồi dậy, đôi tay run rẩy chạm vào bụng, nơi tinh dịch của ông Tâm vẫn còn đọng lại, nhớp nháp và lạnh dần. Cô nhìn tấm drap nhàu nhĩ, loang lổ những vết bẩn – tinh dịch của ông Tâm và dâm thủy của chính cô. Một cơn ớn lạnh chạy qua người cô, không phải vì nhiệt độ, mà vì nỗi tủi nhục và trống rỗng đang nuốt chửng cô. Cô cảm thấy mình như một cái xác không hồn, như một con chim bị bẻ gãy cánh, không còn khả năng bay về tổ ấm quen thuộc.
Cô đứng dậy, đôi chân run rẩy bước đến góc phòng, nơi để sẵn một bộ quần áo ở nhà. Tay cô run run mặc vội chiếc áo thun rộng và quần lửng, như muốn che đi cơ thể nhơ nhuốc trước khi đối diện với bất cứ điều gì khác. Cô kéo tấm drap ra khỏi giường, ôm chặt nó vào ngực như ôm lấy nỗi đau, rồi lê bước xuống cầu thang. Ra đến góc sân, cô nhét drap vào thùng rác ngoài trời, gió chiều thổi qua lớp vải mỏng khiến cô rùng mình. Cô quay lại nhà, bước vào phòng tắm, đứng dưới vòi sen nóng đến bỏng da. Nước đổ xuống cơ thể, cô kỳ cọ mạnh đến mức da đỏ ửng, nước mắt hòa lẫn với nước sen, chảy thành dòng không ngừng. Cô vẫn cảm thấy mình nhơ nhuốc, như thể không gì có thể rửa trôi vết bẩn trong tâm hồn. Cô tưởng chừng mình đã rơi vào tuyệt vọng – một hố sâu không lối thoát, nơi mọi thứ cô từng yêu quý đều tan vỡ.
Nhưng rồi, giữa cơn hỗn loạn ấy, cô cảm nhận được một thứ gì đó âm ỉ, sâu thẳm trong cơ thể mình. Âm đạo cô, dù đau rát, vẫn còn lưu lại những cơn co giật nhẹ nhàng, như một dư âm của khoái lạc mà cô chưa từng trải qua với Tuấn. Anh dịu dàng, anh yêu thương, nhưng anh chưa bao giờ chạm đến phần sâu kín ấy trong cô, chưa bao giờ mang lại cảm giác mãnh liệt đến mức khiến cô run rẩy cả linh hồn. Với ông Tâm, dù là sự cưỡng ép, dù là nỗi đau, nó lại như một ngọn lửa bùng cháy, đánh thức một phần trong cô mà cô không biết đã tồn tại. Cô ghê tởm điều đó, nhưng không thể phủ nhận – nó như ánh sáng nơi cuối con đường, một thứ ánh sáng mờ ảo, nguy hiểm, nhưng đầy hấp lực.
Cô tắt vòi sen, lau khô người, mặc một chiếc váy sạch, buộc tóc, đánh một lớp son mỏng để che đi đôi môi tái nhợt và đôi mắt sưng đỏ. Khi anh Tuấn bước vào nhà lúc 6 giờ 15, cô đón anh với nụ cười gượng gạo, khuôn mặt trắng bệch ẩn dưới lớp trang điểm vội vã. Anh không nhận ra điều gì, chỉ khen cây tùng Nhật đẹp, rồi kéo vợ vào nhà ăn tối. Đêm đó, Lan nằm bên chồng, im lặng. Cơ thể cô gần anh, nhưng tâm trí cô xa cách ngàn dặm. Cô nghe tiếng thở đều đều của Tuấn, cảm nhận hơi ấm từ anh, nhưng trong lòng cô là một mê cung – sợ hãi, tủi nhục, trống rỗng, và một tia sáng kỳ lạ của khoái lạc chưa tắt. Hình ảnh ông Tâm, cây tùng Nhật, và tấm drap nhầy nhụa cứ hiện lên, như một vết sẹo không bao giờ lành, nhưng cũng như một lời mời gọi bí ẩn mà cô không biết mình có dám đối diện hay không.
--- Hết ---