Chương 1: Hôn nhân lặng lẽ
Miu bước vào tuổi 35, độ tuổi mà nhiều phụ nữ vẫn được coi là viên mãn: có công việc ổn định, một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, và một người chồng hiền lành như Hiệp. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng Miu may mắn: Hiệp ít nhậu nhẹt, không ngoại tình, cũng chẳng bao giờ to tiếng. Anh sống lặng lẽ, chu toàn trách nhiệm, đều đặn mỗi sáng cà phê, mỗi chiều về đúng giờ, tối xem ti vi, cuối tuần về thăm bố mẹ hai bên.
Nhưng chính cái sự “đúng giờ, đều đặn” ấy lại là thứ khiến Miu nghẹt thở. Hôn nhân của họ giống như một bản nhạc nền không lời, lặp đi lặp lại, chẳng có cao trào, chẳng có bất ngờ.
Miu vẫn nhớ rõ, đã từ lâu rồi, Hiệp không còn nhìn cô với ánh mắt khao khát như thuở mới cưới. Những cái ôm vội vã, những lời hỏi thăm ngắn ngủi: “Em ăn cơm chưa?”, “Em ngủ sớm đi nhé”… dần thay thế cho sự lãng mạn ngày nào. Anh tốt, nhưng vô tâm. Anh hiền, nhưng không để ý rằng người vợ bên cạnh đang dần khô héo trong sự thờ ơ.
Ở tuổi hồi xuân, Miu cảm thấy cơ thể và tâm hồn mình vẫn còn rực lửa, vẫn khao khát được yêu, được ve vuốt, được sống hết mình. Thế nhưng, mỗi lần soi gương, cô chỉ thấy một người phụ nữ đang học cách im lặng, kìm nén để giữ gìn cái gọi là bình yên.
Công việc nơi công sở càng làm Miu thêm bức bối. Đồng nghiệp vẫn chào hỏi, trao đổi, nhưng chẳng ai thật sự hiểu cô đang nghĩ gì. Trong những buổi họp kéo dài lê thê, đôi khi Miu thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa kính, tự hỏi: “Có phải mình đã chọn một cuộc đời quá an toàn, để rồi đánh mất chính mình?”
Hiệp không nhận ra những đêm Miu trằn trọc, quay lưng đi giấu tiếng thở dài. Với anh, một giấc ngủ đủ, một bữa cơm tươm tất là quá đủ cho hạnh phúc. Nhưng với Miu, trong lòng lại như một cánh đồng khát mưa, chờ đợi một cơn gió lạ thổi qua.
Và cơn gió ấy, không ngờ, lại đến từ một người quen cũ – Hùng.
Ngày đầu tiên Hùng xuất hiện trở lại trong cuộc đời, Miu bất ngờ đến lặng người. Anh – đồng nghiệp cũ, bạn học cùng lớp năm xưa, giờ trở thành đối tác trong một dự án công ty. Thời gian khiến Hùng trầm ổn hơn, từng trải hơn, nhưng nụ cười vẫn sắc sảo, đôi mắt vẫn sáng và biết cách đốt cháy khoảng không quanh mình.
Trong giây phút ánh mắt chạm nhau, Miu cảm thấy tim mình đập mạnh như cô gái hai mươi. Một thoáng run rẩy, một thoáng bối rối. Rồi cô chợt nhận ra: đã lâu lắm rồi, chưa có ai khiến cô thấy bản thân còn sống, còn khao khát đến thế.
Tối hôm đó, khi Hiệp đang say sưa xem bản tin thời sự, Miu ngồi bên cửa sổ, tay chạm nhẹ vào màn hình điện thoại. Trên đó là dòng tin nhắn ngắn ngủi của Hùng sau buổi gặp:
“Lâu rồi không gặp. Em vẫn đẹp như xưa.”
Ngực Miu run lên nhè nhẹ. Cô biết, chỉ một bước nữa thôi, cuộc đời lặng lẽ của mình sẽ không còn như trước.
Chương 2: Người xưa trở lại
Ngày hôm sau, Miu bước vào phòng họp của công ty với một tâm trạng khác lạ. Cô vẫn mặc bộ váy công sở thường ngày – thanh lịch, kín đáo – nhưng trong lòng, sự háo hức khó giấu. Bởi cô biết, hôm nay Hùng sẽ tham gia với tư cách cố vấn dự án.
Khi Hùng bước vào, căn phòng như bỗng thay đổi không khí. Anh không cần cố gắng, vẫn toát ra sự tự tin và trải đời. Bộ vest vừa vặn, giọng nói trầm ấm, đôi mắt khi nhìn vào người đối diện luôn như muốn chạm tới một tầng sâu hơn. Miu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt cô và Hùng lại vô tình chạm nhau một lần nữa. Trong khoảnh khắc ấy, Miu cảm giác như mình bị ai đó đọc trọn trái tim.
Cuộc họp trôi qua chậm chạp. Miu hầu như chẳng tập trung vào báo cáo, chỉ nghe loáng thoáng giọng Hùng phân tích, cắt nghĩa vấn đề. Mỗi lần anh nghiêng người, ánh sáng chiếu lên gương mặt từng trải, Miu lại thấy trong ngực mình có gì đó nhói lên – một thứ cảm xúc mà cô đã quên mất từ rất lâu.
Tan họp, mọi người lần lượt rời đi. Chỉ còn Hùng đứng nán lại, chỉnh lại tập tài liệu. Miu cố bước thật nhanh, nhưng chưa kịp rời khỏi thì phía sau vang lên giọng quen thuộc:
– “Miu… em vẫn như xưa, nhưng có gì đó khác. Trưởng thành hơn, cuốn hút hơn.”
Miu quay lại, bối rối:
– “Anh vẫn hay nói chuyện khiến người ta ngượng ngùng thế này sao?”
Hùng mỉm cười, đôi mắt ánh lên một tia trêu chọc nhưng cũng đầy chân thành:
– “Anh chỉ nói sự thật thôi. Nhiều năm rồi, hôm nay gặp lại… tim anh vẫn thấy rung động.”
Câu nói tưởng như vô tình, nhưng khiến Miu chấn động. Trong lòng cô, một vết nứt nhỏ hình thành trên bức tường mang tên “ổn định và an toàn”.
Tối hôm đó, Miu về nhà. Hiệp vẫn như thường lệ: ăn cơm xong lại dán mắt vào tivi, thỉnh thoảng hỏi vài câu bâng quơ:
– “Ngày hôm nay có mệt không em?”
– “À, mai nhớ thanh toán tiền điện nhé.”
Miu gượng gạo trả lời, nhưng đầu óc hoàn toàn không còn ở đó. Trong lòng cô, câu nói của Hùng vang vọng mãi. “Tim anh vẫn thấy rung động.”
Đêm xuống, khi Hiệp đã ngủ say, Miu lặng lẽ mở điện thoại. Trên màn hình là tin nhắn vừa đến:
“Anh muốn gặp riêng em. Chúng ta có quá nhiều chuyện để nói.”
Chương 3: Bí mật sau lưng Hiệp
Miu mất gần một đêm trằn trọc. Tin nhắn của Hùng cứ sáng lên trong tâm trí, như một ngọn lửa nhỏ, đủ để thiêu cháy sự yên ổn vốn lạnh lẽo bấy lâu. Sáng hôm sau, trong ánh nhìn thẫn thờ của Hiệp, cô khẽ gõ bàn phím trả lời:
“Chiều nay, quán cà phê cũ. Chỉ một lần thôi.”
Quán cà phê quen
Chiều hôm đó, Miu bước vào quán cà phê nằm sâu trong con hẻm nhỏ, nơi ngày xưa từng là chốn tụ họp của nhóm bạn đại học. Bao ký ức ùa về: tiếng cười, ánh mắt, những cái chạm tay vụng dại.
Hùng đã ngồi sẵn, một mình, với ly đen đá trên bàn. Khi Miu bước đến, anh ngẩng lên. Đôi mắt ấy vẫn vậy, nhưng có thêm một thứ mới: sự từng trải và một nỗi buồn khó giấu.
– “Em đến rồi.” – Hùng mỉm cười, nhưng giọng trầm hẳn xuống.
Miu khẽ gật đầu, cố giữ bình tĩnh. Họ nói với nhau về công việc, về những năm tháng đã qua. Nhưng càng nói, khoảng cách càng bị kéo gần. Đến khi Hùng bất chợt thở dài:
– “Anh có gia đình, em cũng vậy. Nhưng em biết không, có những cảm xúc người ta tưởng đã chôn vùi, mà chỉ cần một khoảnh khắc… nó sống lại mạnh mẽ hơn cả ban đầu.”
Miu nhìn xuống bàn, bàn tay vô thức siết chặt cốc cà phê. Cô biết điều anh nói cũng là những gì tim mình đang gào thét.
Khoảnh khắc vượt ngưỡng
Buổi gặp hôm ấy kết thúc trong im lặng. Nhưng chỉ vài ngày sau, một tin nhắn ngắn gọn từ Hùng lại đến:
“Anh nhớ em. Anh đang ở gần nhà em.”
Miu run rẩy. Hiệp lúc ấy vừa dắt xe ra ngoài, vô tâm như bao lần khác. Trong thoáng chốc, sự trống trải và khát khao chiếm lấy toàn bộ tâm trí cô.
Cô bước nhanh xuống, tìm thấy Hùng đang chờ ở góc phố tối. Không cần nhiều lời, chỉ một ánh mắt, họ đã hiểu.
Hùng đưa Miu đến một căn hộ nhỏ thuê tạm cho công việc. Không gian tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng tim đập loạn nhịp. Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, cả hai như đánh rơi lý trí.
Những cái chạm tay ban đầu ngập ngừng, rồi dần trở thành siết chặt. Miu nhắm mắt, thả mình trong vòng tay Hùng – một vòng tay khác hẳn sự hờ hững của Hiệp.
Trong phút giây ấy, cô không còn là người vợ hiền lành, không còn là đồng nghiệp mẫu mực. Cô chỉ là một người phụ nữ, đang cháy bỏng trong khát khao hồi xuân.
Bóng tối song song
Sau cuộc gặp định mệnh đó, mọi thứ thay đổi. Ban ngày, Miu vẫn là người vợ đảm đang, người đồng nghiệp nghiêm túc. Nhưng sau lưng Hiệp, cô và Hùng bắt đầu chuỗi ngày vụng trộm đầy nguy hiểm.
Những tin nhắn ẩn sau màn hình khóa.
Những cái hẹn bất chợt “có công việc gấp”.
Những buổi tối trái tim cô đập loạn vì sợ Hiệp phát hiện.
Chương 4: Lửa gần rơm
Những ngày sau đó, Miu sống trong hai thế giới song song.
Một bên là mái nhà với Hiệp – người chồng hiền lành, chỉ quan tâm cơm nước đầy đủ và công việc hàng ngày.
Một bên là những cuộc hẹn vụng trộm với Hùng – nơi cô được sống với khát khao mãnh liệt, những phút giây bùng cháy mà bấy lâu nay cô tưởng như đã mất.
Càng lén lút, trái tim Miu càng rung lên từng nhịp mạnh mẽ.
Tin nhắn lúc nửa đêm
Một đêm, khi Hiệp đã ngủ say, điện thoại Miu khẽ rung. Tin nhắn từ Hùng hiện lên:
“Anh nhớ em. Ngay lúc này. Xuống gặp anh nhé?”
Miu thẫn thờ nhìn sang Hiệp – khuôn mặt an yên, vô tư như một đứa trẻ. Một phần trong cô dằn vặt: “Mình đang phản bội anh ấy…”. Nhưng phần khác lại thôi thúc: “Mình khao khát, mình cần Hùng…”.
Chỉ vài phút sau, cô đã mặc thêm áo khoác, khẽ khàng bước ra khỏi nhà, như một kẻ trộm đang giấu bí mật của chính mình.
Phòng trọ quen thuộc
Hùng mở cửa khi Miu đến. Không cần nhiều lời, anh kéo cô vào lòng, siết chặt đến mức cả hai như muốn hòa tan vào nhau.
– “Anh phát điên vì em, Miu à…” – giọng Hùng khàn đặc, nóng bỏng.
Miu ngẩng mặt, ánh mắt long lanh:
– “Chúng ta sai rồi… nhưng sao em không dừng được…”
Hùng không trả lời. Anh hôn cô, vội vã, dữ dội, như kẻ đói khát lâu ngày tìm thấy thứ duy nhất để tồn tại.
Cơ thể họ quấn lấy nhau, hòa cùng nhịp thở gấp gáp. Mỗi lần chạm, mỗi cái ôm, đều là sự giải phóng nỗi khao khát bị kìm nén quá lâu.
Nguy hiểm rình rập
Trong khi đó, Hiệp bắt đầu nhận thấy sự thay đổi nơi Miu. Những lần cô viện cớ đi công việc muộn, những ánh mắt lấp lửng khi trả lời điện thoại, cả mùi hương nước hoa khác lạ thoảng qua…
Một buổi tối, khi Miu đang tắm, Hiệp vô tình thấy điện thoại vợ sáng lên với tin nhắn:
“Ngày mai, chỗ cũ nhé. Anh không chờ nổi nữa.”
Hiệp chết lặng. Nhưng thay vì làm ầm lên, anh chỉ lặng lẽ bỏ điện thoại lại chỗ cũ, trong lòng dấy lên ngờ vực.
Đốm lửa âm ỉ
Còn Miu, cô không hay biết chồng đã bắt đầu nghi ngờ. Trái lại, tình cảm giữa cô và Hùng càng lúc càng khó giấu. Trong lớp học, chỉ một ánh nhìn thoáng qua cũng đủ khiến máu trong người họ nóng rực. Những buổi hẹn ngày một táo bạo hơn, bất chấp rủi ro có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào.
Miu biết, đây là “lửa gần rơm”, chỉ cần một tia gió, tất cả có thể bùng lên dữ dội, thiêu rụi mọi thứ. Nhưng càng sợ hãi, cô lại càng không dứt ra được.
Trong sâu thẳm, Miu bắt đầu cảm thấy… chính mình đang bước vào một ngã rẽ không lối thoát.
Miu biết, con đường này đầy tội lỗi. Nhưng càng bước vào, cô càng khó dứt ra. Trong vòng tay Hùng, cô thấy mình sống thật – một người phụ nữ được khao khát, được yêu.
Còn Hiệp, anh vẫn vô tư như bao ngày, không hề hay biết. Chính sự vô tâm ấy, vô tình biến thành bức màn che chắn hoàn hảo cho mối tình vụng trộm đang ngày càng rực cháy.
Ngón tay Miu run run, do dự. Trái tim cô loạn nhịp giữa hai luồng cảm xúc trái ngược: sự khao khát và nỗi sợ hãi. Cô biết, nếu đồng ý, mọi thứ sẽ không thể quay lại như trước.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi lách tách. Trong căn phòng tĩnh lặng, Miu cảm nhận rõ ràng: cuộc đời mình sắp bước sang một ngã rẽ khác – nơi ánh sáng của khát vọng và bóng tối của tội lỗi đang đan xen, chờ đợi cô lựa chọn.
Chương 5: Bóng đêm vỡ nát
Đêm ấy, Miu trở về nhà muộn hơn thường lệ. Mùi nước hoa, làn da hồng lên sau những giờ phút cùng Hùng vẫn còn phảng phất. Cô cố gắng bước nhẹ, khẽ khàng đặt túi xuống ghế.
Nhưng Hiệp đã ngồi sẵn trong phòng khách. Ánh mắt anh khác lạ – không còn hiền lành, mà đầy hoài nghi.
– “Em đi đâu giờ này?” – Hiệp hỏi, giọng trầm thấp.
Miu khựng lại, trái tim đập loạn. Cô vội vã đáp:
– “Công ty có việc gấp, em vừa bàn xong với khách hàng.”
Hiệp im lặng. Anh nhìn Miu rất lâu, ánh mắt xoáy sâu như muốn xuyên thấu từng lời nói dối. Nhưng rồi, như thường lệ, anh chỉ thở dài, đứng dậy đi vào phòng, để lại Miu chao đảo trong cảm giác bất an.
Lời hẹn nguy hiểm
Hôm sau, Hùng nhắn tin:
“Chiều nay, vẫn chỗ cũ. Anh muốn gặp em… lâu hơn một chút.”
Miu đọc mà lòng dậy sóng. Cô nhớ Hùng, nhớ vòng tay nồng nàn, nhớ những khoảnh khắc cháy bỏng. Nhưng ngay sau đó, hình ảnh Hiệp tối qua lại hiện lên, khiến cô bất giác rùng mình.
“Nếu một ngày anh ấy phát hiện thì sao?” – Miu tự hỏi, nhưng đôi ngón tay vẫn run rẩy gõ chữ:
– “Ừ, em sẽ đến.”
Trong vòng tay Hùng
Căn phòng trọ nhỏ chiều nay dường như chật hẹp hơn bởi hơi thở gấp gáp của cả hai. Hùng bế Miu lên, xoay vòng như sợ mất cô.
– “Anh không chịu nổi khi không có em.” – Hùng thì thầm bên tai, đôi tay nóng bỏng lướt trên da thịt Miu.
Miu vừa đắm chìm trong khoái cảm, vừa thoáng rùng mình:
– “Chúng ta sẽ bị phát hiện mất… Em sợ lắm.”
– “Đừng sợ. Anh sẽ bảo vệ em. Chỉ cần em đừng rời xa anh.” – Hùng siết chặt, như một lời hứa vừa ngọt ngào vừa nguy hiểm.
Họ cuồng nhiệt, say đắm, bất chấp mọi nỗi sợ hãi. Nhưng càng đắm chìm, Miu càng nhận ra: sự ràng buộc này ngày một sâu, khó có thể thoát ra.
Hiệp theo dõi
Trong khi đó, Hiệp không còn ngây thơ tin vào những lời giải thích. Lặng lẽ, anh bắt đầu theo dõi.
Buổi chiều hôm ấy, sau khi Miu nói “đi gặp đối tác”, Hiệp quyết định bám theo.
Từ xa, anh thấy vợ mình bước vào con hẻm quen thuộc. Và rồi, Hiệp chết lặng khi nhìn Hùng – người bạn cùng lớp, đồng nghiệp anh từng biết – xuất hiện và đưa Miu đi.
Trái tim Hiệp như vỡ vụn. Máu dồn lên đầu, hai bàn tay siết chặt. Nhưng thay vì lao đến, anh đứng lặng. Trong ánh mắt không chỉ có đau đớn, mà còn cả sự giận dữ âm thầm, đang dần biến thành ngọn lửa khó kiểm soát.
Vết nứt đầu tiên
Đêm đó, Hiệp nằm bên Miu, nhưng quay lưng lại. Miu cảm nhận rõ sự lạnh lùng khác thường, lòng cô bất an đến nghẹt thở.
Trong đầu Hiệp vang lên một câu hỏi duy nhất:
“Tại sao em phản bội anh? Tại sao lại là Hùng?”
Bóng đêm bao trùm căn phòng, nhưng với cả ba người, ánh sáng đã bắt đầu nứt toác, để lộ ra sự thật phũ phàng chờ ngày bùng nổ.
Chương 6: Đường cùng
Lạnh lẽo trong mái nhà quen
Miu ngồi trước bàn trang điểm, soi gương thấy gương mặt chính mình đang héo úa vì lo lắng. Dạo này Hiệp khác hẳn. Không còn hỏi han, cũng chẳng buồn đùa cợt như trước. Anh im lặng, ánh mắt lạnh như băng, và khoảng cách vô hình cứ ngày một kéo dài.
Miu biết chồng đã nghi ngờ. Nhưng cô không đủ can đảm để thú nhận, cũng không đủ quyết tâm để dứt bỏ Hùng. Trái tim cô như mắc kẹt giữa hai bờ vực.
Hiệp chuẩn bị
Trong nhiều ngày, Hiệp âm thầm theo dõi. Anh thuê người thu thập hình ảnh, ghi âm những buổi Miu đi gặp Hùng. Mỗi bằng chứng như một nhát dao, khắc sâu vào tim.
Anh không còn là người chồng hiền lành, vô tâm nữa. Trong đôi mắt Hiệp giờ đây có một quyết tâm lạnh lẽo: hoặc là tất cả chấm dứt, hoặc mọi thứ sẽ tan nát.
Cuộc hẹn định mệnh
Chiều thứ bảy, Miu nói dối chồng rằng có “cuộc họp khẩn với khách hàng”. Như thường lệ, cô đến căn hộ nơi Hùng chờ. Nhưng hôm nay, khi cánh cửa khép lại, một linh cảm bất an khiến cô run rẩy.
– “Em sao thế? Lại nghĩ đến Hiệp à?” – Hùng vừa ôm cô, vừa khẽ hỏi.
– “Em sợ… Em thấy anh ấy thay đổi. Hình như… anh ấy biết rồi.” – Miu thốt lên, mắt hoang mang.
Hùng siết lấy cô, giọng cứng rắn:
– “Dù có chuyện gì xảy ra, em cứ ở bên anh. Anh không để mất em đâu.”
Miu dựa vào ngực Hùng, nhưng nỗi lo vẫn không buông tha.
Bước chân bất ngờ
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Ban đầu nhẹ, sau mạnh dần, dồn dập.
Hùng nhíu mày, đi ra mở cửa. Và… Hiệp đứng đó.
Không cần một lời chào, ánh mắt Hiệp xoáy thẳng vào hai người. Căn phòng bỗng chốc đông cứng, không khí đặc quánh đến nghẹt thở.
– “Anh…” – Miu sững sờ, giọng run lẩy bẩy.
Hiệp bước vào, khép cửa lại. Anh nhìn Miu, rồi nhìn Hùng, như kìm nén cơn bão bên trong.
– “Tôi đã im lặng đủ lâu rồi.” – Giọng anh trầm xuống, mỗi chữ rơi ra nặng nề. – “Giờ thì, hai người định nói gì với tôi?”
Bờ vực nổ tung
Miu òa khóc, cố gắng đưa tay chạm vào Hiệp:
– “Em… em xin lỗi… Em không cố ý…”
Hiệp gạt tay cô ra, ánh mắt đỏ ngầu.
– “Không cố ý mà lén lút sau lưng tôi bao lâu nay? Với chính người bạn cùng lớp, cùng cơ quan?”
Hùng bước lên một bước, cố giữ bình tĩnh:
– “Hiệp, tôi xin lỗi. Nhưng chuyện này không chỉ lỗi của Miu. Tôi… tôi cũng không kìm được. Nếu muốn trách, hãy trách tôi.”
– “Câm miệng!” – Hiệp quát, giọng vỡ ra như lưỡi dao cắt không khí. – “Cả hai người đều phản bội tôi. Cả hai!”
Không gian nghẹt thở. Miu đứng giữa hai người đàn ông, nước mắt giàn giụa, trái tim vỡ vụn.
Đêm nay, không còn đường lùi cho bất kỳ ai.
Chương 7: Đối mặt
Căn phòng ngột ngạt
Ba người đứng trong căn phòng nhỏ, không ai nói thêm lời nào. Chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc, nặng nề như đếm ngược đến khoảnh khắc vỡ tung.
Miu run rẩy, mắt đỏ hoe, vừa muốn lao tới giữ lấy Hiệp, vừa không dám đối diện. Hùng nắm chặt tay thành quyền, cố giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt toát ra vẻ thách thức ngấm ngầm.
Hiệp ngồi xuống ghế, chống khuỷu tay lên bàn, nhìn thẳng vào vợ:
– “Nói đi. Em còn yêu tôi không?”
Câu hỏi như nhát búa nện thẳng vào ngực Miu. Cô nghẹn lại, nước mắt trào ra.
– “Em… Em không biết…” – giọng cô vỡ vụn. – “Anh hiền lành, anh tốt, nhưng… bao lâu nay em thấy mình chỉ như một cái bóng trong nhà. Còn ở bên Hùng… em thấy em còn sống.”
Lời thú tội
Hiệp bật cười khô khốc, tiếng cười không mang chút niềm vui nào:
– “Còn sống? Nghĩa là ở cạnh tôi em đã chết sao? Bao năm chung sống, chỉ vì một gã đàn ông khác mà em quên hết?”
Hùng lúc này lên tiếng, giọng trầm và dứt khoát:
– “Hiệp, tôi không phủ nhận tội lỗi của mình. Nhưng tình cảm này không phải thoáng qua. Tôi thật sự yêu Miu. Cô ấy xứng đáng được hạnh phúc.”
– “Hạnh phúc à?” – Hiệp đập mạnh tay xuống bàn, mắt tóe lửa. – “Hạnh phúc của hai người xây trên sự phản bội thì chẳng khác nào tòa nhà dựng trên cát. Sẽ sụp đổ thôi.”
Miu òa khóc, hai tay ôm mặt. Cô biết cả hai đều nói đúng, nhưng chính cô lại là người châm ngòi cho bi kịch này.
Lựa chọn đau đớn
Hiệp đứng dậy, bước chậm rãi đến bên Miu. Anh nhìn vợ rất lâu, rồi thở dài:
– “Anh có thể tha thứ một lần, nếu em dứt khoát với Hùng. Nhưng nếu còn tiếp tục, đừng trách anh tàn nhẫn.”
Miu run bần bật. Trái tim cô giằng xé dữ dội: một bên là mái nhà quen thuộc, một người chồng hiền lành từng gắn bó bao năm; một bên là ngọn lửa tình cuồng nhiệt khiến cô như hồi sinh.
Hùng tiến tới, đặt tay lên vai Miu:
– “Miu, đừng sợ. Nếu em chọn anh, anh sẽ bỏ tất cả để đến bên em.”
Hiệp siết chặt nắm tay, mắt rực lên sự tổn thương lẫn giận dữ.
– “Em nghe rõ chưa? Giờ là lúc chọn đi, Miu. Ở lại… hay đi.”
Khoảnh khắc treo lơ lửng
Căn phòng chìm trong im lặng. Miu nấc nghẹn, trái tim như bị xé làm đôi. Cả hai người đàn ông cùng nhìn cô, mỗi ánh mắt mang một số phận khác nhau.
Nếu chọn Hiệp – cô phải chôn vùi khao khát, sống tiếp cuộc đời bình lặng.
Nếu chọn Hùng – cô sẽ mất tất cả, gia đình, danh dự, nhưng đổi lại một tình yêu nóng bỏng.
Nước mắt rơi lã chã, Miu gào lên trong tuyệt vọng:
– “Em… em không thể chọn được!”
Không khí vỡ vụn, như sợi dây cuối cùng bị kéo căng đến mức đứt tung.
Chương 8: Ngã rẽ định mệnh
Sợi dây đứt gãy
Miu đứng giữa hai người đàn ông, nước mắt nhòe nhoẹt. Trái tim cô bị xé toạc bởi hai nửa – một bên nghĩa tình, một bên đam mê.
Hiệp siết chặt tay, giọng trầm thấp nhưng sắc lạnh:
– “Nếu em không nói, thì coi như em đã chọn hắn.”
Câu nói như nhát dao cứa sâu. Miu lảo đảo, muốn níu Hiệp lại, nhưng đôi mắt anh đã đóng sập mọi cánh cửa.
Hùng lúc này bước lên, vòng tay ôm lấy Miu.
– “Đủ rồi, Hiệp. Nếu em ấy không thể quyết, thì tôi sẽ quyết thay. Tôi sẽ đưa Miu đi.”
Hiệp bùng nổ
Lần đầu tiên, Hiệp không còn giữ vẻ hiền lành vốn có. Anh lao tới, giật mạnh tay Miu ra khỏi vòng tay Hùng.
– “Cút khỏi đời cô ấy! Bao năm qua anh ta là chồng hợp pháp của tôi. Anh nghĩ mình có quyền gì?”
Hùng gằn giọng:
– “Quyền được yêu. Quyền mang lại cho cô ấy thứ anh chưa bao giờ làm được.”
Hai người đàn ông đối mặt, không còn là bạn cùng lớp, không còn là đồng nghiệp, mà như hai kẻ tử thù chỉ chờ một đốm lửa để bùng nổ.
Miu hét lên, cố chen vào giữa:
– “Dừng lại! Xin hai người… đừng biến em thành lý do để giết nhau…”
Vết nứt không thể hàn gắn
Hiệp quay sang Miu, đôi mắt đỏ ngầu nhưng giọng lại nghẹn đi:
– “Anh có thể tha thứ cho một sai lầm… nhưng không thể tha thứ cho sự phản bội lặp đi lặp lại. Em đã chọn rồi, Miu. Đừng khóc nữa.”
Anh quay lưng bước ra cửa, từng bước nặng trĩu như dẫm nát trái tim mình.
Miu gào lên:
– “Hiệp, đừng đi… Em chưa bao giờ muốn đánh mất anh…”
Nhưng cánh cửa khép lại, để lại khoảng trống lạnh lẽo.
Lửa cháy âm ỉ
Hùng ôm Miu vào lòng, thì thầm:
– “Đừng khóc nữa. Từ giờ em có anh.”
Nhưng chính trong vòng tay ấy, Miu lại cảm thấy sự trống rỗng khủng khiếp. Một phần linh hồn cô vừa rời đi cùng Hiệp.
Trong lòng Miu vang lên câu hỏi ám ảnh:
“Mình có thật sự chọn đúng không? Hay chỉ đang chạy theo ngọn lửa sẽ sớm thiêu rụi tất cả?”
Bóng đêm trước bình minh
Ngoài trời, cơn mưa bất chợt đổ xuống, ào ạt, như gột rửa tội lỗi. Nhưng trong căn phòng nhỏ, không cơn mưa nào có thể xóa đi vết nứt vừa hình thành.
Miu ôm mặt khóc nấc. Hùng siết chặt cô hơn, nhưng sâu trong đáy mắt, anh cũng thoáng lóe lên một nỗi sợ: Liệu họ có thật sự tìm thấy hạnh phúc, hay vừa bước vào con đường không lối thoát?
Chương 9: Sự thật trần trụi
Hiệp trong bóng tối
Sau khi rời khỏi căn nhà, Hiệp lang thang giữa mưa đêm. Mái tóc ướt sũng, đôi mắt trống rỗng.
Anh không về nhà. Không đến cơ quan. Chỉ để mặc bước chân đưa đi, như thể nếu dừng lại, tim anh sẽ vỡ tung.
Trong quán rượu ven đường, Hiệp uống liên tục. Người ta nhìn anh với ánh mắt thương hại. Ai cũng thấy một người đàn ông gục ngã vì tình. Nhưng không ai biết, trong đầu anh, những ký ức hạnh phúc cứ lặp đi lặp lại như một đoạn phim hỏng.
Anh tự hỏi:
“Miu… tại sao? Chúng ta đã hứa bên nhau cả đời mà?”
Cuộc sống mới của Miu và Hùng
Những ngày đầu, Miu dọn về sống cùng Hùng. Căn hộ nhỏ của anh ngập tràn hoa tươi, ánh nến, những bữa ăn tối ấm cúng. Hùng chăm sóc Miu như công chúa, cố gắng lấp đầy khoảng trống trong tim cô.
Nhưng đêm đến, khi ánh đèn tắt đi, Miu lại chợt thức giấc. Trên gối ướt đẫm nước mắt. Cô vẫn nghe văng vẳng giọng Hiệp, vẫn nhớ ánh mắt anh trước lúc quay lưng bỏ đi.
Một lần, Hùng nhẹ nhàng đặt tay lên vai Miu:
– “Em còn nhớ đến Hiệp phải không?”
Miu im lặng. Sự im lặng ấy chính là câu trả lời đau đớn nhất.
Ánh mắt xã hội
Tin Miu rời bỏ Hiệp để đến với Hùng nhanh chóng lan truyền trong công ty và cả khu phố. Những lời xì xào, những ánh nhìn khinh miệt đổ dồn về phía họ.
“Con đàn bà bỏ chồng chạy theo trai.”
“Gã đồng nghiệp bội nghĩa cướp vợ bạn.”
Miu cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng mỗi lần đi làm, cô như bị hàng trăm mũi dao vô hình đâm vào. Hùng gạt đi, ôm lấy cô, nhưng chính anh cũng cảm nhận được sự ngột ngạt ấy.
Vết rạn trong hạnh phúc mới
Một buổi tối, Miu đang nấu ăn thì Hùng về muộn, hơi rượu phả ra nồng nặc. Anh gắt gỏng:
– “Anh mệt mỏi rồi. Tình yêu của chúng ta có đáng không, khi cả thế giới coi thường?”
Miu sững người, dao trên tay run run. Cô muốn hét lên rằng tình yêu đáng giá hơn tất cả. Nhưng chính trong lòng, ngọn lửa nghi ngờ đã nhen nhóm: Liệu mình có thực sự chọn đúng?
Hiệp tìm lại chính mình
Trong khi đó, Hiệp sau nhiều ngày tự dày vò, đã dần tỉnh táo hơn. Anh ngồi một mình trước gương, đôi mắt sâu thẳm:
– “Cô ấy không còn là của mình nữa. Nhưng cuộc đời này, mình vẫn phải đi tiếp.”
Hiệp bắt đầu lao vào công việc, tập luyện thể thao, cố gắng dựng lại cuộc đời. Nhưng trong sâu thẳm, anh biết: Miu chưa bao giờ rời khỏi trái tim mình.
Cái giá của tình yêu
Miu nhìn Hùng ngủ say cạnh mình, bàn tay anh vẫn nắm chặt như sợ mất đi. Nhưng cô hiểu: họ đã phải đánh đổi tất cả để ở bên nhau – gia đình, danh dự, sự bình yên.
Và Miu bắt đầu nhận ra: tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc cháy bỏng, mà còn là khả năng cùng nhau đi qua sóng gió.
Câu hỏi ấy lởn vởn trong đầu:
“Liệu mình và Hùng có đủ mạnh để đi đến cùng, hay sẽ dừng lại giữa chừng?”
Chương 10: Khi tình yêu biến dạng
Những vết nứt đầu tiên
Miu từng tin rằng tình yêu lén lút của mình với Hùng là bến bờ hạnh phúc. Nhưng khi đã bước ra ánh sáng, không còn những tin nhắn vụng trộm, những ánh mắt giấu giếm trong lớp học, ngọn lửa ấy bắt đầu nhạt dần.
Hùng không còn dịu dàng như trước. Anh trở nên hay ghen, kiểm soát từng bước đi của Miu. Chỉ cần thấy cô nhắn tin muộn, anh đã cau có, tra hỏi:
– “Em nhắn cho ai? Có phải vẫn còn nhớ đến Hiệp không?”
Miu mệt mỏi, cảm giác như từ một chiếc lồng này cô lại bước sang một chiếc lồng khác.
Ánh sáng từ Hiệp
Trong khi đó, Hiệp sau những ngày suy sụp, đã lột xác. Anh cắt tóc gọn gàng, bắt đầu tập gym, ăn mặc bảnh bao hơn. Đồng nghiệp ngạc nhiên vì Hiệp làm việc hiệu quả, trầm tĩnh nhưng quyết đoán.
Một đồng nghiệp nữ đến bên anh, cười nhẹ:
– “Anh Hiệp dạo này phong độ quá, chắc nhiều cô để ý lắm đây.”
Hiệp chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng anh vang lên một tiếng thở dài: “Nếu Miu thấy mình bây giờ, liệu có hối hận không?”
Cơn ghen bùng phát
Một buổi tối, Miu tan làm muộn. Cô gặp Hiệp ở sảnh công ty. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau – chỉ vài giây, nhưng khiến cả hai tim đập dồn dập.
Hùng đứng từ xa, nhìn thấy tất cả. Trong lòng anh cuộn lên một thứ cảm xúc vừa sợ hãi vừa tức giận. Đêm đó, anh nổi cơn thịnh nộ:
– “Em gặp lại hắn để làm gì? Em chưa quên hắn phải không?”
Miu bật khóc:
– “Anh đừng biến tình yêu thành xiềng xích. Em chọn anh vì em tin, đừng bắt em phải hối hận…”
Nhưng nước mắt ấy không dập tắt được ngọn lửa ghen tuông đang thiêu đốt Hùng.
Miu lạc lõng
Những ngày sau, Miu cảm thấy lạc lõng trong chính tình yêu mà mình từng khao khát. Mỗi khi Hùng ôm cô thật chặt, cô lại nhớ đến vòng tay dịu dàng nhưng vụng về của Hiệp. Mỗi khi Hùng ghen tuông, cô lại khao khát sự im lặng điềm đạm ngày xưa.
Trong gương, cô thấy một người phụ nữ khác – vừa say mê, vừa hối hận, vừa khao khát được tự do.
Cánh cửa mở lại
Một chiều mưa, Miu nhận được tin nhắn:
“Nếu em mệt mỏi, anh sẵn sàng lắng nghe. Không trách móc, không oán giận.”
– Hiệp.
Miu cầm điện thoại, tay run run. Trái tim cô rẽ làm đôi: một bên là tình yêu cuồng nhiệt nhưng ngột ngạt, một bên là ký ức dịu dàng nhưng đã tan vỡ.
Cô biết, một lần nữa, sự lựa chọn của mình có thể thay đổi tất cả.
Chương 11: Bước ngoặt
Tiếng gọi từ quá khứ
Miu ngồi bên cửa sổ, nhìn màn mưa lả tả rơi xuống. Tin nhắn của Hiệp vẫn sáng trên màn hình điện thoại. Trái tim cô đập loạn nhịp – một nhịp đập quen thuộc mà cô tưởng đã mất.
Cô nhớ về những ngày bình yên: những bữa cơm giản dị, những buổi tối Hiệp ngồi lặng lẽ đọc sách còn cô pha trà bên cạnh. Hiệp không lãng mạn, không cháy bỏng, nhưng lại cho cô một sự an toàn. Thứ mà hiện tại, cô thấy thiếu hơn bao giờ hết.
Ngọn lửa hiện tại
Nhưng rồi hình ảnh Hùng ùa về. Người đàn ông từng trải, cuốn hút, biết cách khiến cô bùng cháy trong từng cái chạm. Người đã cho cô những tháng ngày hồi xuân nồng nhiệt, những cảm giác mà Hiệp chưa bao giờ mang lại.
Dẫu vậy, ngọn lửa ấy giờ đây lại đang thiêu đốt cô. Mỗi cái ôm quá chặt, mỗi lời ghen tuông như một sợi dây trói, kéo cô dần kiệt sức.
Cuộc đối thoại định mệnh
Tối hôm ấy, Miu lấy hết can đảm để nói chuyện thẳng thắn với Hùng.
– “Anh Hùng… em mệt mỏi lắm. Em muốn được thở, muốn sống cho chính mình. Anh yêu em, nhưng tình yêu của anh đang khiến em nghẹt thở.”
Hùng sững người, đôi mắt tối lại. Một lúc sau, anh nắm chặt tay Miu:
– “Anh sợ mất em. Nếu em rời bỏ anh, anh sẽ không còn gì cả.”
Lời thú nhận ấy khiến Miu đau lòng. Nhưng cô hiểu, ở lại trong mối quan hệ này, cả hai sẽ chỉ làm khổ nhau thêm.
Hiệp trở lại
Ngày hôm sau, Miu chủ động hẹn gặp Hiệp tại quán cà phê nhỏ nơi hai người từng ghé qua. Hiệp xuất hiện với vẻ ngoài chững chạc, ánh mắt không còn buồn bã mà đầy kiên định.
– “Miu, anh không gọi em về… Anh chỉ muốn em biết: cho dù em chọn thế nào, anh vẫn mong em hạnh phúc. Nếu em thấy an yên khi ở bên Hùng, anh sẵn sàng lùi lại.”
Miu rơi nước mắt. Hiệp không trách móc, không ghen tuông. Chính sự bao dung ấy khiến cô thấy lòng mình như được giải thoát.
Bước ngoặt
Đêm đó, một mình trong căn phòng tối, Miu đứng trước gương. Cô chạm vào chính mình và thì thầm:
– “Mình đã chạy theo đam mê, đã phản bội, đã yêu cuồng nhiệt… Nhưng bây giờ, đã đến lúc chọn con đường cho tương lai, không chỉ cho bản thân, mà cho cả những người liên quan.”
Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Miu mỉm cười. Nụ cười nhạt nhưng kiên quyết.
Cô biết, sáng mai, mọi thứ sẽ thay đổi.
Chương 12: Lựa chọn cuối cùng
Đêm trước bão tố
Miu không ngủ. Cô ngồi trước bàn, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt phảng phất nét mệt mỏi. Ba tờ giấy trắng đặt trên bàn – mỗi tờ tượng trưng cho một con đường:
Cô nhắm mắt, nghe tiếng tim đập. Mỗi nhịp là một câu hỏi: “Mình thực sự cần gì?”
Cuộc gặp gỡ với Hùng
Sáng hôm sau, Miu chủ động hẹn Hùng ở công viên quen thuộc. Người đàn ông ấy xuất hiện với vẻ ngoài phong trần, đôi mắt đầy lo âu.
– “Miu, em đừng bỏ anh. Anh yêu em, đến mức không thể sống thiếu em.”
Giọng anh run run, đôi tay siết chặt vai cô. Nhưng chính sự tuyệt vọng ấy lại khiến Miu thấy rõ: tình yêu này không còn là nâng đỡ, mà là sợi dây xiềng xích.
Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra:
– “Anh Hùng… có lẽ chúng ta đã đi quá xa. Yêu không phải là giữ nhau bằng nỗi sợ.”
Hùng chết lặng. Anh muốn gào lên, nhưng nước mắt chảy dài, nuốt trọn mọi lời trách móc.
Cuộc trò chuyện với Hiệp
Buổi chiều, Miu tìm gặp Hiệp. Quán cà phê nhỏ vẫn như xưa, nhưng lòng cô đã khác. Hiệp nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm mà điềm tĩnh.
– “Anh không hỏi em chọn ai. Anh chỉ muốn biết… em có hạnh phúc không?”
Miu mỉm cười, nụ cười vừa dịu dàng vừa đẫm nước mắt:
– “Hiệp à, anh là người em từng yêu, và có lẽ vẫn còn yêu. Nhưng chúng ta đã đánh mất những gì tốt đẹp nhất. Quay lại sẽ chỉ làm khổ cả hai thêm lần nữa.”
Hiệp gật đầu, giọng khàn đặc:
– “Anh hiểu. Chỉ cần em sống tốt, anh yên lòng.”
Con đường riêng
Đêm ấy, Miu thu dọn đồ đạc. Không đến bên Hùng, không quay về với Hiệp. Cô dọn sang một căn hộ nhỏ thuê tạm ở ngoại ô. Một mình.
Ngày đầu tiên thức dậy trong căn phòng trống, Miu thấy nắng chiếu vào qua khung cửa. Không còn tiếng gọi quen thuộc, không còn vòng tay ấm áp. Chỉ có chính mình.
Nhưng kỳ lạ thay, cô không thấy cô đơn. Trái lại, một cảm giác thanh thản dâng lên. Cô hiểu, tình yêu có thể đến rồi đi, đàn ông có thể bước vào rồi rời khỏi cuộc đời cô. Nhưng sự tự do và bản lĩnh của chính mình – đó mới là thứ cô cần giữ lấy đến cuối cùng.
Lời khép lại
Miu bước ra ban công, hít một hơi thật sâu. Trong đầu, cô không còn nghe tiếng tranh cãi, không còn tiếng van nài. Chỉ còn tiếng thì thầm của trái tim:
– “Mình đã chọn. Và lần này, mình chọn chính mình.”
Ở một nơi nào đó, Hiệp vẫn dõi theo với ánh mắt bao dung. Ở một góc khác, Hùng vẫn ôm trái tim rỉ máu.
Còn Miu – cô bước đi, tự do, mạnh mẽ, và đầy kiêu hãnh.
Miu bước vào tuổi 35, độ tuổi mà nhiều phụ nữ vẫn được coi là viên mãn: có công việc ổn định, một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, và một người chồng hiền lành như Hiệp. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng Miu may mắn: Hiệp ít nhậu nhẹt, không ngoại tình, cũng chẳng bao giờ to tiếng. Anh sống lặng lẽ, chu toàn trách nhiệm, đều đặn mỗi sáng cà phê, mỗi chiều về đúng giờ, tối xem ti vi, cuối tuần về thăm bố mẹ hai bên.
Nhưng chính cái sự “đúng giờ, đều đặn” ấy lại là thứ khiến Miu nghẹt thở. Hôn nhân của họ giống như một bản nhạc nền không lời, lặp đi lặp lại, chẳng có cao trào, chẳng có bất ngờ.
Miu vẫn nhớ rõ, đã từ lâu rồi, Hiệp không còn nhìn cô với ánh mắt khao khát như thuở mới cưới. Những cái ôm vội vã, những lời hỏi thăm ngắn ngủi: “Em ăn cơm chưa?”, “Em ngủ sớm đi nhé”… dần thay thế cho sự lãng mạn ngày nào. Anh tốt, nhưng vô tâm. Anh hiền, nhưng không để ý rằng người vợ bên cạnh đang dần khô héo trong sự thờ ơ.
Ở tuổi hồi xuân, Miu cảm thấy cơ thể và tâm hồn mình vẫn còn rực lửa, vẫn khao khát được yêu, được ve vuốt, được sống hết mình. Thế nhưng, mỗi lần soi gương, cô chỉ thấy một người phụ nữ đang học cách im lặng, kìm nén để giữ gìn cái gọi là bình yên.
Công việc nơi công sở càng làm Miu thêm bức bối. Đồng nghiệp vẫn chào hỏi, trao đổi, nhưng chẳng ai thật sự hiểu cô đang nghĩ gì. Trong những buổi họp kéo dài lê thê, đôi khi Miu thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa kính, tự hỏi: “Có phải mình đã chọn một cuộc đời quá an toàn, để rồi đánh mất chính mình?”
Hiệp không nhận ra những đêm Miu trằn trọc, quay lưng đi giấu tiếng thở dài. Với anh, một giấc ngủ đủ, một bữa cơm tươm tất là quá đủ cho hạnh phúc. Nhưng với Miu, trong lòng lại như một cánh đồng khát mưa, chờ đợi một cơn gió lạ thổi qua.
Và cơn gió ấy, không ngờ, lại đến từ một người quen cũ – Hùng.
Ngày đầu tiên Hùng xuất hiện trở lại trong cuộc đời, Miu bất ngờ đến lặng người. Anh – đồng nghiệp cũ, bạn học cùng lớp năm xưa, giờ trở thành đối tác trong một dự án công ty. Thời gian khiến Hùng trầm ổn hơn, từng trải hơn, nhưng nụ cười vẫn sắc sảo, đôi mắt vẫn sáng và biết cách đốt cháy khoảng không quanh mình.
Trong giây phút ánh mắt chạm nhau, Miu cảm thấy tim mình đập mạnh như cô gái hai mươi. Một thoáng run rẩy, một thoáng bối rối. Rồi cô chợt nhận ra: đã lâu lắm rồi, chưa có ai khiến cô thấy bản thân còn sống, còn khao khát đến thế.
Tối hôm đó, khi Hiệp đang say sưa xem bản tin thời sự, Miu ngồi bên cửa sổ, tay chạm nhẹ vào màn hình điện thoại. Trên đó là dòng tin nhắn ngắn ngủi của Hùng sau buổi gặp:
“Lâu rồi không gặp. Em vẫn đẹp như xưa.”
Ngực Miu run lên nhè nhẹ. Cô biết, chỉ một bước nữa thôi, cuộc đời lặng lẽ của mình sẽ không còn như trước.
Chương 2: Người xưa trở lại
Ngày hôm sau, Miu bước vào phòng họp của công ty với một tâm trạng khác lạ. Cô vẫn mặc bộ váy công sở thường ngày – thanh lịch, kín đáo – nhưng trong lòng, sự háo hức khó giấu. Bởi cô biết, hôm nay Hùng sẽ tham gia với tư cách cố vấn dự án.
Khi Hùng bước vào, căn phòng như bỗng thay đổi không khí. Anh không cần cố gắng, vẫn toát ra sự tự tin và trải đời. Bộ vest vừa vặn, giọng nói trầm ấm, đôi mắt khi nhìn vào người đối diện luôn như muốn chạm tới một tầng sâu hơn. Miu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt cô và Hùng lại vô tình chạm nhau một lần nữa. Trong khoảnh khắc ấy, Miu cảm giác như mình bị ai đó đọc trọn trái tim.
Cuộc họp trôi qua chậm chạp. Miu hầu như chẳng tập trung vào báo cáo, chỉ nghe loáng thoáng giọng Hùng phân tích, cắt nghĩa vấn đề. Mỗi lần anh nghiêng người, ánh sáng chiếu lên gương mặt từng trải, Miu lại thấy trong ngực mình có gì đó nhói lên – một thứ cảm xúc mà cô đã quên mất từ rất lâu.
Tan họp, mọi người lần lượt rời đi. Chỉ còn Hùng đứng nán lại, chỉnh lại tập tài liệu. Miu cố bước thật nhanh, nhưng chưa kịp rời khỏi thì phía sau vang lên giọng quen thuộc:
– “Miu… em vẫn như xưa, nhưng có gì đó khác. Trưởng thành hơn, cuốn hút hơn.”
Miu quay lại, bối rối:
– “Anh vẫn hay nói chuyện khiến người ta ngượng ngùng thế này sao?”
Hùng mỉm cười, đôi mắt ánh lên một tia trêu chọc nhưng cũng đầy chân thành:
– “Anh chỉ nói sự thật thôi. Nhiều năm rồi, hôm nay gặp lại… tim anh vẫn thấy rung động.”
Câu nói tưởng như vô tình, nhưng khiến Miu chấn động. Trong lòng cô, một vết nứt nhỏ hình thành trên bức tường mang tên “ổn định và an toàn”.
Tối hôm đó, Miu về nhà. Hiệp vẫn như thường lệ: ăn cơm xong lại dán mắt vào tivi, thỉnh thoảng hỏi vài câu bâng quơ:
– “Ngày hôm nay có mệt không em?”
– “À, mai nhớ thanh toán tiền điện nhé.”
Miu gượng gạo trả lời, nhưng đầu óc hoàn toàn không còn ở đó. Trong lòng cô, câu nói của Hùng vang vọng mãi. “Tim anh vẫn thấy rung động.”
Đêm xuống, khi Hiệp đã ngủ say, Miu lặng lẽ mở điện thoại. Trên màn hình là tin nhắn vừa đến:
“Anh muốn gặp riêng em. Chúng ta có quá nhiều chuyện để nói.”
Chương 3: Bí mật sau lưng Hiệp
Miu mất gần một đêm trằn trọc. Tin nhắn của Hùng cứ sáng lên trong tâm trí, như một ngọn lửa nhỏ, đủ để thiêu cháy sự yên ổn vốn lạnh lẽo bấy lâu. Sáng hôm sau, trong ánh nhìn thẫn thờ của Hiệp, cô khẽ gõ bàn phím trả lời:
“Chiều nay, quán cà phê cũ. Chỉ một lần thôi.”
Quán cà phê quen
Chiều hôm đó, Miu bước vào quán cà phê nằm sâu trong con hẻm nhỏ, nơi ngày xưa từng là chốn tụ họp của nhóm bạn đại học. Bao ký ức ùa về: tiếng cười, ánh mắt, những cái chạm tay vụng dại.
Hùng đã ngồi sẵn, một mình, với ly đen đá trên bàn. Khi Miu bước đến, anh ngẩng lên. Đôi mắt ấy vẫn vậy, nhưng có thêm một thứ mới: sự từng trải và một nỗi buồn khó giấu.
– “Em đến rồi.” – Hùng mỉm cười, nhưng giọng trầm hẳn xuống.
Miu khẽ gật đầu, cố giữ bình tĩnh. Họ nói với nhau về công việc, về những năm tháng đã qua. Nhưng càng nói, khoảng cách càng bị kéo gần. Đến khi Hùng bất chợt thở dài:
– “Anh có gia đình, em cũng vậy. Nhưng em biết không, có những cảm xúc người ta tưởng đã chôn vùi, mà chỉ cần một khoảnh khắc… nó sống lại mạnh mẽ hơn cả ban đầu.”
Miu nhìn xuống bàn, bàn tay vô thức siết chặt cốc cà phê. Cô biết điều anh nói cũng là những gì tim mình đang gào thét.
Khoảnh khắc vượt ngưỡng
Buổi gặp hôm ấy kết thúc trong im lặng. Nhưng chỉ vài ngày sau, một tin nhắn ngắn gọn từ Hùng lại đến:
“Anh nhớ em. Anh đang ở gần nhà em.”
Miu run rẩy. Hiệp lúc ấy vừa dắt xe ra ngoài, vô tâm như bao lần khác. Trong thoáng chốc, sự trống trải và khát khao chiếm lấy toàn bộ tâm trí cô.
Cô bước nhanh xuống, tìm thấy Hùng đang chờ ở góc phố tối. Không cần nhiều lời, chỉ một ánh mắt, họ đã hiểu.
Hùng đưa Miu đến một căn hộ nhỏ thuê tạm cho công việc. Không gian tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng tim đập loạn nhịp. Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, cả hai như đánh rơi lý trí.
Những cái chạm tay ban đầu ngập ngừng, rồi dần trở thành siết chặt. Miu nhắm mắt, thả mình trong vòng tay Hùng – một vòng tay khác hẳn sự hờ hững của Hiệp.
Trong phút giây ấy, cô không còn là người vợ hiền lành, không còn là đồng nghiệp mẫu mực. Cô chỉ là một người phụ nữ, đang cháy bỏng trong khát khao hồi xuân.
Bóng tối song song
Sau cuộc gặp định mệnh đó, mọi thứ thay đổi. Ban ngày, Miu vẫn là người vợ đảm đang, người đồng nghiệp nghiêm túc. Nhưng sau lưng Hiệp, cô và Hùng bắt đầu chuỗi ngày vụng trộm đầy nguy hiểm.
Những tin nhắn ẩn sau màn hình khóa.
Những cái hẹn bất chợt “có công việc gấp”.
Những buổi tối trái tim cô đập loạn vì sợ Hiệp phát hiện.
Chương 4: Lửa gần rơm
Những ngày sau đó, Miu sống trong hai thế giới song song.
Một bên là mái nhà với Hiệp – người chồng hiền lành, chỉ quan tâm cơm nước đầy đủ và công việc hàng ngày.
Một bên là những cuộc hẹn vụng trộm với Hùng – nơi cô được sống với khát khao mãnh liệt, những phút giây bùng cháy mà bấy lâu nay cô tưởng như đã mất.
Càng lén lút, trái tim Miu càng rung lên từng nhịp mạnh mẽ.
Tin nhắn lúc nửa đêm
Một đêm, khi Hiệp đã ngủ say, điện thoại Miu khẽ rung. Tin nhắn từ Hùng hiện lên:
“Anh nhớ em. Ngay lúc này. Xuống gặp anh nhé?”
Miu thẫn thờ nhìn sang Hiệp – khuôn mặt an yên, vô tư như một đứa trẻ. Một phần trong cô dằn vặt: “Mình đang phản bội anh ấy…”. Nhưng phần khác lại thôi thúc: “Mình khao khát, mình cần Hùng…”.
Chỉ vài phút sau, cô đã mặc thêm áo khoác, khẽ khàng bước ra khỏi nhà, như một kẻ trộm đang giấu bí mật của chính mình.
Phòng trọ quen thuộc
Hùng mở cửa khi Miu đến. Không cần nhiều lời, anh kéo cô vào lòng, siết chặt đến mức cả hai như muốn hòa tan vào nhau.
– “Anh phát điên vì em, Miu à…” – giọng Hùng khàn đặc, nóng bỏng.
Miu ngẩng mặt, ánh mắt long lanh:
– “Chúng ta sai rồi… nhưng sao em không dừng được…”
Hùng không trả lời. Anh hôn cô, vội vã, dữ dội, như kẻ đói khát lâu ngày tìm thấy thứ duy nhất để tồn tại.
Cơ thể họ quấn lấy nhau, hòa cùng nhịp thở gấp gáp. Mỗi lần chạm, mỗi cái ôm, đều là sự giải phóng nỗi khao khát bị kìm nén quá lâu.
Nguy hiểm rình rập
Trong khi đó, Hiệp bắt đầu nhận thấy sự thay đổi nơi Miu. Những lần cô viện cớ đi công việc muộn, những ánh mắt lấp lửng khi trả lời điện thoại, cả mùi hương nước hoa khác lạ thoảng qua…
Một buổi tối, khi Miu đang tắm, Hiệp vô tình thấy điện thoại vợ sáng lên với tin nhắn:
“Ngày mai, chỗ cũ nhé. Anh không chờ nổi nữa.”
Hiệp chết lặng. Nhưng thay vì làm ầm lên, anh chỉ lặng lẽ bỏ điện thoại lại chỗ cũ, trong lòng dấy lên ngờ vực.
Đốm lửa âm ỉ
Còn Miu, cô không hay biết chồng đã bắt đầu nghi ngờ. Trái lại, tình cảm giữa cô và Hùng càng lúc càng khó giấu. Trong lớp học, chỉ một ánh nhìn thoáng qua cũng đủ khiến máu trong người họ nóng rực. Những buổi hẹn ngày một táo bạo hơn, bất chấp rủi ro có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào.
Miu biết, đây là “lửa gần rơm”, chỉ cần một tia gió, tất cả có thể bùng lên dữ dội, thiêu rụi mọi thứ. Nhưng càng sợ hãi, cô lại càng không dứt ra được.
Trong sâu thẳm, Miu bắt đầu cảm thấy… chính mình đang bước vào một ngã rẽ không lối thoát.
Miu biết, con đường này đầy tội lỗi. Nhưng càng bước vào, cô càng khó dứt ra. Trong vòng tay Hùng, cô thấy mình sống thật – một người phụ nữ được khao khát, được yêu.
Còn Hiệp, anh vẫn vô tư như bao ngày, không hề hay biết. Chính sự vô tâm ấy, vô tình biến thành bức màn che chắn hoàn hảo cho mối tình vụng trộm đang ngày càng rực cháy.
Ngón tay Miu run run, do dự. Trái tim cô loạn nhịp giữa hai luồng cảm xúc trái ngược: sự khao khát và nỗi sợ hãi. Cô biết, nếu đồng ý, mọi thứ sẽ không thể quay lại như trước.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi lách tách. Trong căn phòng tĩnh lặng, Miu cảm nhận rõ ràng: cuộc đời mình sắp bước sang một ngã rẽ khác – nơi ánh sáng của khát vọng và bóng tối của tội lỗi đang đan xen, chờ đợi cô lựa chọn.
Chương 5: Bóng đêm vỡ nát
Đêm ấy, Miu trở về nhà muộn hơn thường lệ. Mùi nước hoa, làn da hồng lên sau những giờ phút cùng Hùng vẫn còn phảng phất. Cô cố gắng bước nhẹ, khẽ khàng đặt túi xuống ghế.
Nhưng Hiệp đã ngồi sẵn trong phòng khách. Ánh mắt anh khác lạ – không còn hiền lành, mà đầy hoài nghi.
– “Em đi đâu giờ này?” – Hiệp hỏi, giọng trầm thấp.
Miu khựng lại, trái tim đập loạn. Cô vội vã đáp:
– “Công ty có việc gấp, em vừa bàn xong với khách hàng.”
Hiệp im lặng. Anh nhìn Miu rất lâu, ánh mắt xoáy sâu như muốn xuyên thấu từng lời nói dối. Nhưng rồi, như thường lệ, anh chỉ thở dài, đứng dậy đi vào phòng, để lại Miu chao đảo trong cảm giác bất an.
Lời hẹn nguy hiểm
Hôm sau, Hùng nhắn tin:
“Chiều nay, vẫn chỗ cũ. Anh muốn gặp em… lâu hơn một chút.”
Miu đọc mà lòng dậy sóng. Cô nhớ Hùng, nhớ vòng tay nồng nàn, nhớ những khoảnh khắc cháy bỏng. Nhưng ngay sau đó, hình ảnh Hiệp tối qua lại hiện lên, khiến cô bất giác rùng mình.
“Nếu một ngày anh ấy phát hiện thì sao?” – Miu tự hỏi, nhưng đôi ngón tay vẫn run rẩy gõ chữ:
– “Ừ, em sẽ đến.”
Trong vòng tay Hùng
Căn phòng trọ nhỏ chiều nay dường như chật hẹp hơn bởi hơi thở gấp gáp của cả hai. Hùng bế Miu lên, xoay vòng như sợ mất cô.
– “Anh không chịu nổi khi không có em.” – Hùng thì thầm bên tai, đôi tay nóng bỏng lướt trên da thịt Miu.
Miu vừa đắm chìm trong khoái cảm, vừa thoáng rùng mình:
– “Chúng ta sẽ bị phát hiện mất… Em sợ lắm.”
– “Đừng sợ. Anh sẽ bảo vệ em. Chỉ cần em đừng rời xa anh.” – Hùng siết chặt, như một lời hứa vừa ngọt ngào vừa nguy hiểm.
Họ cuồng nhiệt, say đắm, bất chấp mọi nỗi sợ hãi. Nhưng càng đắm chìm, Miu càng nhận ra: sự ràng buộc này ngày một sâu, khó có thể thoát ra.
Hiệp theo dõi
Trong khi đó, Hiệp không còn ngây thơ tin vào những lời giải thích. Lặng lẽ, anh bắt đầu theo dõi.
Buổi chiều hôm ấy, sau khi Miu nói “đi gặp đối tác”, Hiệp quyết định bám theo.
Từ xa, anh thấy vợ mình bước vào con hẻm quen thuộc. Và rồi, Hiệp chết lặng khi nhìn Hùng – người bạn cùng lớp, đồng nghiệp anh từng biết – xuất hiện và đưa Miu đi.
Trái tim Hiệp như vỡ vụn. Máu dồn lên đầu, hai bàn tay siết chặt. Nhưng thay vì lao đến, anh đứng lặng. Trong ánh mắt không chỉ có đau đớn, mà còn cả sự giận dữ âm thầm, đang dần biến thành ngọn lửa khó kiểm soát.
Vết nứt đầu tiên
Đêm đó, Hiệp nằm bên Miu, nhưng quay lưng lại. Miu cảm nhận rõ sự lạnh lùng khác thường, lòng cô bất an đến nghẹt thở.
Trong đầu Hiệp vang lên một câu hỏi duy nhất:
“Tại sao em phản bội anh? Tại sao lại là Hùng?”
Bóng đêm bao trùm căn phòng, nhưng với cả ba người, ánh sáng đã bắt đầu nứt toác, để lộ ra sự thật phũ phàng chờ ngày bùng nổ.
Chương 6: Đường cùng
Lạnh lẽo trong mái nhà quen
Miu ngồi trước bàn trang điểm, soi gương thấy gương mặt chính mình đang héo úa vì lo lắng. Dạo này Hiệp khác hẳn. Không còn hỏi han, cũng chẳng buồn đùa cợt như trước. Anh im lặng, ánh mắt lạnh như băng, và khoảng cách vô hình cứ ngày một kéo dài.
Miu biết chồng đã nghi ngờ. Nhưng cô không đủ can đảm để thú nhận, cũng không đủ quyết tâm để dứt bỏ Hùng. Trái tim cô như mắc kẹt giữa hai bờ vực.
Hiệp chuẩn bị
Trong nhiều ngày, Hiệp âm thầm theo dõi. Anh thuê người thu thập hình ảnh, ghi âm những buổi Miu đi gặp Hùng. Mỗi bằng chứng như một nhát dao, khắc sâu vào tim.
Anh không còn là người chồng hiền lành, vô tâm nữa. Trong đôi mắt Hiệp giờ đây có một quyết tâm lạnh lẽo: hoặc là tất cả chấm dứt, hoặc mọi thứ sẽ tan nát.
Cuộc hẹn định mệnh
Chiều thứ bảy, Miu nói dối chồng rằng có “cuộc họp khẩn với khách hàng”. Như thường lệ, cô đến căn hộ nơi Hùng chờ. Nhưng hôm nay, khi cánh cửa khép lại, một linh cảm bất an khiến cô run rẩy.
– “Em sao thế? Lại nghĩ đến Hiệp à?” – Hùng vừa ôm cô, vừa khẽ hỏi.
– “Em sợ… Em thấy anh ấy thay đổi. Hình như… anh ấy biết rồi.” – Miu thốt lên, mắt hoang mang.
Hùng siết lấy cô, giọng cứng rắn:
– “Dù có chuyện gì xảy ra, em cứ ở bên anh. Anh không để mất em đâu.”
Miu dựa vào ngực Hùng, nhưng nỗi lo vẫn không buông tha.
Bước chân bất ngờ
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Ban đầu nhẹ, sau mạnh dần, dồn dập.
Hùng nhíu mày, đi ra mở cửa. Và… Hiệp đứng đó.
Không cần một lời chào, ánh mắt Hiệp xoáy thẳng vào hai người. Căn phòng bỗng chốc đông cứng, không khí đặc quánh đến nghẹt thở.
– “Anh…” – Miu sững sờ, giọng run lẩy bẩy.
Hiệp bước vào, khép cửa lại. Anh nhìn Miu, rồi nhìn Hùng, như kìm nén cơn bão bên trong.
– “Tôi đã im lặng đủ lâu rồi.” – Giọng anh trầm xuống, mỗi chữ rơi ra nặng nề. – “Giờ thì, hai người định nói gì với tôi?”
Bờ vực nổ tung
Miu òa khóc, cố gắng đưa tay chạm vào Hiệp:
– “Em… em xin lỗi… Em không cố ý…”
Hiệp gạt tay cô ra, ánh mắt đỏ ngầu.
– “Không cố ý mà lén lút sau lưng tôi bao lâu nay? Với chính người bạn cùng lớp, cùng cơ quan?”
Hùng bước lên một bước, cố giữ bình tĩnh:
– “Hiệp, tôi xin lỗi. Nhưng chuyện này không chỉ lỗi của Miu. Tôi… tôi cũng không kìm được. Nếu muốn trách, hãy trách tôi.”
– “Câm miệng!” – Hiệp quát, giọng vỡ ra như lưỡi dao cắt không khí. – “Cả hai người đều phản bội tôi. Cả hai!”
Không gian nghẹt thở. Miu đứng giữa hai người đàn ông, nước mắt giàn giụa, trái tim vỡ vụn.
Đêm nay, không còn đường lùi cho bất kỳ ai.
Chương 7: Đối mặt
Căn phòng ngột ngạt
Ba người đứng trong căn phòng nhỏ, không ai nói thêm lời nào. Chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc, nặng nề như đếm ngược đến khoảnh khắc vỡ tung.
Miu run rẩy, mắt đỏ hoe, vừa muốn lao tới giữ lấy Hiệp, vừa không dám đối diện. Hùng nắm chặt tay thành quyền, cố giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt toát ra vẻ thách thức ngấm ngầm.
Hiệp ngồi xuống ghế, chống khuỷu tay lên bàn, nhìn thẳng vào vợ:
– “Nói đi. Em còn yêu tôi không?”
Câu hỏi như nhát búa nện thẳng vào ngực Miu. Cô nghẹn lại, nước mắt trào ra.
– “Em… Em không biết…” – giọng cô vỡ vụn. – “Anh hiền lành, anh tốt, nhưng… bao lâu nay em thấy mình chỉ như một cái bóng trong nhà. Còn ở bên Hùng… em thấy em còn sống.”
Lời thú tội
Hiệp bật cười khô khốc, tiếng cười không mang chút niềm vui nào:
– “Còn sống? Nghĩa là ở cạnh tôi em đã chết sao? Bao năm chung sống, chỉ vì một gã đàn ông khác mà em quên hết?”
Hùng lúc này lên tiếng, giọng trầm và dứt khoát:
– “Hiệp, tôi không phủ nhận tội lỗi của mình. Nhưng tình cảm này không phải thoáng qua. Tôi thật sự yêu Miu. Cô ấy xứng đáng được hạnh phúc.”
– “Hạnh phúc à?” – Hiệp đập mạnh tay xuống bàn, mắt tóe lửa. – “Hạnh phúc của hai người xây trên sự phản bội thì chẳng khác nào tòa nhà dựng trên cát. Sẽ sụp đổ thôi.”
Miu òa khóc, hai tay ôm mặt. Cô biết cả hai đều nói đúng, nhưng chính cô lại là người châm ngòi cho bi kịch này.
Lựa chọn đau đớn
Hiệp đứng dậy, bước chậm rãi đến bên Miu. Anh nhìn vợ rất lâu, rồi thở dài:
– “Anh có thể tha thứ một lần, nếu em dứt khoát với Hùng. Nhưng nếu còn tiếp tục, đừng trách anh tàn nhẫn.”
Miu run bần bật. Trái tim cô giằng xé dữ dội: một bên là mái nhà quen thuộc, một người chồng hiền lành từng gắn bó bao năm; một bên là ngọn lửa tình cuồng nhiệt khiến cô như hồi sinh.
Hùng tiến tới, đặt tay lên vai Miu:
– “Miu, đừng sợ. Nếu em chọn anh, anh sẽ bỏ tất cả để đến bên em.”
Hiệp siết chặt nắm tay, mắt rực lên sự tổn thương lẫn giận dữ.
– “Em nghe rõ chưa? Giờ là lúc chọn đi, Miu. Ở lại… hay đi.”
Khoảnh khắc treo lơ lửng
Căn phòng chìm trong im lặng. Miu nấc nghẹn, trái tim như bị xé làm đôi. Cả hai người đàn ông cùng nhìn cô, mỗi ánh mắt mang một số phận khác nhau.
Nếu chọn Hiệp – cô phải chôn vùi khao khát, sống tiếp cuộc đời bình lặng.
Nếu chọn Hùng – cô sẽ mất tất cả, gia đình, danh dự, nhưng đổi lại một tình yêu nóng bỏng.
Nước mắt rơi lã chã, Miu gào lên trong tuyệt vọng:
– “Em… em không thể chọn được!”
Không khí vỡ vụn, như sợi dây cuối cùng bị kéo căng đến mức đứt tung.
Chương 8: Ngã rẽ định mệnh
Sợi dây đứt gãy
Miu đứng giữa hai người đàn ông, nước mắt nhòe nhoẹt. Trái tim cô bị xé toạc bởi hai nửa – một bên nghĩa tình, một bên đam mê.
Hiệp siết chặt tay, giọng trầm thấp nhưng sắc lạnh:
– “Nếu em không nói, thì coi như em đã chọn hắn.”
Câu nói như nhát dao cứa sâu. Miu lảo đảo, muốn níu Hiệp lại, nhưng đôi mắt anh đã đóng sập mọi cánh cửa.
Hùng lúc này bước lên, vòng tay ôm lấy Miu.
– “Đủ rồi, Hiệp. Nếu em ấy không thể quyết, thì tôi sẽ quyết thay. Tôi sẽ đưa Miu đi.”
Hiệp bùng nổ
Lần đầu tiên, Hiệp không còn giữ vẻ hiền lành vốn có. Anh lao tới, giật mạnh tay Miu ra khỏi vòng tay Hùng.
– “Cút khỏi đời cô ấy! Bao năm qua anh ta là chồng hợp pháp của tôi. Anh nghĩ mình có quyền gì?”
Hùng gằn giọng:
– “Quyền được yêu. Quyền mang lại cho cô ấy thứ anh chưa bao giờ làm được.”
Hai người đàn ông đối mặt, không còn là bạn cùng lớp, không còn là đồng nghiệp, mà như hai kẻ tử thù chỉ chờ một đốm lửa để bùng nổ.
Miu hét lên, cố chen vào giữa:
– “Dừng lại! Xin hai người… đừng biến em thành lý do để giết nhau…”
Vết nứt không thể hàn gắn
Hiệp quay sang Miu, đôi mắt đỏ ngầu nhưng giọng lại nghẹn đi:
– “Anh có thể tha thứ cho một sai lầm… nhưng không thể tha thứ cho sự phản bội lặp đi lặp lại. Em đã chọn rồi, Miu. Đừng khóc nữa.”
Anh quay lưng bước ra cửa, từng bước nặng trĩu như dẫm nát trái tim mình.
Miu gào lên:
– “Hiệp, đừng đi… Em chưa bao giờ muốn đánh mất anh…”
Nhưng cánh cửa khép lại, để lại khoảng trống lạnh lẽo.
Lửa cháy âm ỉ
Hùng ôm Miu vào lòng, thì thầm:
– “Đừng khóc nữa. Từ giờ em có anh.”
Nhưng chính trong vòng tay ấy, Miu lại cảm thấy sự trống rỗng khủng khiếp. Một phần linh hồn cô vừa rời đi cùng Hiệp.
Trong lòng Miu vang lên câu hỏi ám ảnh:
“Mình có thật sự chọn đúng không? Hay chỉ đang chạy theo ngọn lửa sẽ sớm thiêu rụi tất cả?”
Bóng đêm trước bình minh
Ngoài trời, cơn mưa bất chợt đổ xuống, ào ạt, như gột rửa tội lỗi. Nhưng trong căn phòng nhỏ, không cơn mưa nào có thể xóa đi vết nứt vừa hình thành.
Miu ôm mặt khóc nấc. Hùng siết chặt cô hơn, nhưng sâu trong đáy mắt, anh cũng thoáng lóe lên một nỗi sợ: Liệu họ có thật sự tìm thấy hạnh phúc, hay vừa bước vào con đường không lối thoát?
Chương 9: Sự thật trần trụi
Hiệp trong bóng tối
Sau khi rời khỏi căn nhà, Hiệp lang thang giữa mưa đêm. Mái tóc ướt sũng, đôi mắt trống rỗng.
Anh không về nhà. Không đến cơ quan. Chỉ để mặc bước chân đưa đi, như thể nếu dừng lại, tim anh sẽ vỡ tung.
Trong quán rượu ven đường, Hiệp uống liên tục. Người ta nhìn anh với ánh mắt thương hại. Ai cũng thấy một người đàn ông gục ngã vì tình. Nhưng không ai biết, trong đầu anh, những ký ức hạnh phúc cứ lặp đi lặp lại như một đoạn phim hỏng.
Anh tự hỏi:
“Miu… tại sao? Chúng ta đã hứa bên nhau cả đời mà?”
Cuộc sống mới của Miu và Hùng
Những ngày đầu, Miu dọn về sống cùng Hùng. Căn hộ nhỏ của anh ngập tràn hoa tươi, ánh nến, những bữa ăn tối ấm cúng. Hùng chăm sóc Miu như công chúa, cố gắng lấp đầy khoảng trống trong tim cô.
Nhưng đêm đến, khi ánh đèn tắt đi, Miu lại chợt thức giấc. Trên gối ướt đẫm nước mắt. Cô vẫn nghe văng vẳng giọng Hiệp, vẫn nhớ ánh mắt anh trước lúc quay lưng bỏ đi.
Một lần, Hùng nhẹ nhàng đặt tay lên vai Miu:
– “Em còn nhớ đến Hiệp phải không?”
Miu im lặng. Sự im lặng ấy chính là câu trả lời đau đớn nhất.
Ánh mắt xã hội
Tin Miu rời bỏ Hiệp để đến với Hùng nhanh chóng lan truyền trong công ty và cả khu phố. Những lời xì xào, những ánh nhìn khinh miệt đổ dồn về phía họ.
“Con đàn bà bỏ chồng chạy theo trai.”
“Gã đồng nghiệp bội nghĩa cướp vợ bạn.”
Miu cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng mỗi lần đi làm, cô như bị hàng trăm mũi dao vô hình đâm vào. Hùng gạt đi, ôm lấy cô, nhưng chính anh cũng cảm nhận được sự ngột ngạt ấy.
Vết rạn trong hạnh phúc mới
Một buổi tối, Miu đang nấu ăn thì Hùng về muộn, hơi rượu phả ra nồng nặc. Anh gắt gỏng:
– “Anh mệt mỏi rồi. Tình yêu của chúng ta có đáng không, khi cả thế giới coi thường?”
Miu sững người, dao trên tay run run. Cô muốn hét lên rằng tình yêu đáng giá hơn tất cả. Nhưng chính trong lòng, ngọn lửa nghi ngờ đã nhen nhóm: Liệu mình có thực sự chọn đúng?
Hiệp tìm lại chính mình
Trong khi đó, Hiệp sau nhiều ngày tự dày vò, đã dần tỉnh táo hơn. Anh ngồi một mình trước gương, đôi mắt sâu thẳm:
– “Cô ấy không còn là của mình nữa. Nhưng cuộc đời này, mình vẫn phải đi tiếp.”
Hiệp bắt đầu lao vào công việc, tập luyện thể thao, cố gắng dựng lại cuộc đời. Nhưng trong sâu thẳm, anh biết: Miu chưa bao giờ rời khỏi trái tim mình.
Cái giá của tình yêu
Miu nhìn Hùng ngủ say cạnh mình, bàn tay anh vẫn nắm chặt như sợ mất đi. Nhưng cô hiểu: họ đã phải đánh đổi tất cả để ở bên nhau – gia đình, danh dự, sự bình yên.
Và Miu bắt đầu nhận ra: tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc cháy bỏng, mà còn là khả năng cùng nhau đi qua sóng gió.
Câu hỏi ấy lởn vởn trong đầu:
“Liệu mình và Hùng có đủ mạnh để đi đến cùng, hay sẽ dừng lại giữa chừng?”
Chương 10: Khi tình yêu biến dạng
Những vết nứt đầu tiên
Miu từng tin rằng tình yêu lén lút của mình với Hùng là bến bờ hạnh phúc. Nhưng khi đã bước ra ánh sáng, không còn những tin nhắn vụng trộm, những ánh mắt giấu giếm trong lớp học, ngọn lửa ấy bắt đầu nhạt dần.
Hùng không còn dịu dàng như trước. Anh trở nên hay ghen, kiểm soát từng bước đi của Miu. Chỉ cần thấy cô nhắn tin muộn, anh đã cau có, tra hỏi:
– “Em nhắn cho ai? Có phải vẫn còn nhớ đến Hiệp không?”
Miu mệt mỏi, cảm giác như từ một chiếc lồng này cô lại bước sang một chiếc lồng khác.
Ánh sáng từ Hiệp
Trong khi đó, Hiệp sau những ngày suy sụp, đã lột xác. Anh cắt tóc gọn gàng, bắt đầu tập gym, ăn mặc bảnh bao hơn. Đồng nghiệp ngạc nhiên vì Hiệp làm việc hiệu quả, trầm tĩnh nhưng quyết đoán.
Một đồng nghiệp nữ đến bên anh, cười nhẹ:
– “Anh Hiệp dạo này phong độ quá, chắc nhiều cô để ý lắm đây.”
Hiệp chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng anh vang lên một tiếng thở dài: “Nếu Miu thấy mình bây giờ, liệu có hối hận không?”
Cơn ghen bùng phát
Một buổi tối, Miu tan làm muộn. Cô gặp Hiệp ở sảnh công ty. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau – chỉ vài giây, nhưng khiến cả hai tim đập dồn dập.
Hùng đứng từ xa, nhìn thấy tất cả. Trong lòng anh cuộn lên một thứ cảm xúc vừa sợ hãi vừa tức giận. Đêm đó, anh nổi cơn thịnh nộ:
– “Em gặp lại hắn để làm gì? Em chưa quên hắn phải không?”
Miu bật khóc:
– “Anh đừng biến tình yêu thành xiềng xích. Em chọn anh vì em tin, đừng bắt em phải hối hận…”
Nhưng nước mắt ấy không dập tắt được ngọn lửa ghen tuông đang thiêu đốt Hùng.
Miu lạc lõng
Những ngày sau, Miu cảm thấy lạc lõng trong chính tình yêu mà mình từng khao khát. Mỗi khi Hùng ôm cô thật chặt, cô lại nhớ đến vòng tay dịu dàng nhưng vụng về của Hiệp. Mỗi khi Hùng ghen tuông, cô lại khao khát sự im lặng điềm đạm ngày xưa.
Trong gương, cô thấy một người phụ nữ khác – vừa say mê, vừa hối hận, vừa khao khát được tự do.
Cánh cửa mở lại
Một chiều mưa, Miu nhận được tin nhắn:
“Nếu em mệt mỏi, anh sẵn sàng lắng nghe. Không trách móc, không oán giận.”
– Hiệp.
Miu cầm điện thoại, tay run run. Trái tim cô rẽ làm đôi: một bên là tình yêu cuồng nhiệt nhưng ngột ngạt, một bên là ký ức dịu dàng nhưng đã tan vỡ.
Cô biết, một lần nữa, sự lựa chọn của mình có thể thay đổi tất cả.
Chương 11: Bước ngoặt
Tiếng gọi từ quá khứ
Miu ngồi bên cửa sổ, nhìn màn mưa lả tả rơi xuống. Tin nhắn của Hiệp vẫn sáng trên màn hình điện thoại. Trái tim cô đập loạn nhịp – một nhịp đập quen thuộc mà cô tưởng đã mất.
Cô nhớ về những ngày bình yên: những bữa cơm giản dị, những buổi tối Hiệp ngồi lặng lẽ đọc sách còn cô pha trà bên cạnh. Hiệp không lãng mạn, không cháy bỏng, nhưng lại cho cô một sự an toàn. Thứ mà hiện tại, cô thấy thiếu hơn bao giờ hết.
Ngọn lửa hiện tại
Nhưng rồi hình ảnh Hùng ùa về. Người đàn ông từng trải, cuốn hút, biết cách khiến cô bùng cháy trong từng cái chạm. Người đã cho cô những tháng ngày hồi xuân nồng nhiệt, những cảm giác mà Hiệp chưa bao giờ mang lại.
Dẫu vậy, ngọn lửa ấy giờ đây lại đang thiêu đốt cô. Mỗi cái ôm quá chặt, mỗi lời ghen tuông như một sợi dây trói, kéo cô dần kiệt sức.
Cuộc đối thoại định mệnh
Tối hôm ấy, Miu lấy hết can đảm để nói chuyện thẳng thắn với Hùng.
– “Anh Hùng… em mệt mỏi lắm. Em muốn được thở, muốn sống cho chính mình. Anh yêu em, nhưng tình yêu của anh đang khiến em nghẹt thở.”
Hùng sững người, đôi mắt tối lại. Một lúc sau, anh nắm chặt tay Miu:
– “Anh sợ mất em. Nếu em rời bỏ anh, anh sẽ không còn gì cả.”
Lời thú nhận ấy khiến Miu đau lòng. Nhưng cô hiểu, ở lại trong mối quan hệ này, cả hai sẽ chỉ làm khổ nhau thêm.
Hiệp trở lại
Ngày hôm sau, Miu chủ động hẹn gặp Hiệp tại quán cà phê nhỏ nơi hai người từng ghé qua. Hiệp xuất hiện với vẻ ngoài chững chạc, ánh mắt không còn buồn bã mà đầy kiên định.
– “Miu, anh không gọi em về… Anh chỉ muốn em biết: cho dù em chọn thế nào, anh vẫn mong em hạnh phúc. Nếu em thấy an yên khi ở bên Hùng, anh sẵn sàng lùi lại.”
Miu rơi nước mắt. Hiệp không trách móc, không ghen tuông. Chính sự bao dung ấy khiến cô thấy lòng mình như được giải thoát.
Bước ngoặt
Đêm đó, một mình trong căn phòng tối, Miu đứng trước gương. Cô chạm vào chính mình và thì thầm:
– “Mình đã chạy theo đam mê, đã phản bội, đã yêu cuồng nhiệt… Nhưng bây giờ, đã đến lúc chọn con đường cho tương lai, không chỉ cho bản thân, mà cho cả những người liên quan.”
Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Miu mỉm cười. Nụ cười nhạt nhưng kiên quyết.
Cô biết, sáng mai, mọi thứ sẽ thay đổi.
Chương 12: Lựa chọn cuối cùng
Đêm trước bão tố
Miu không ngủ. Cô ngồi trước bàn, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt phảng phất nét mệt mỏi. Ba tờ giấy trắng đặt trên bàn – mỗi tờ tượng trưng cho một con đường:
- Ở lại với Hùng – tình yêu cuồng nhiệt nhưng ghen tuông và đầy áp lực.
- Quay về với Hiệp – vòng tay bao dung, nhưng mang theo vết thương của phản bội.
- Bước đi một mình – con đường tự do nhưng đầy cô độc.
Cô nhắm mắt, nghe tiếng tim đập. Mỗi nhịp là một câu hỏi: “Mình thực sự cần gì?”
Cuộc gặp gỡ với Hùng
Sáng hôm sau, Miu chủ động hẹn Hùng ở công viên quen thuộc. Người đàn ông ấy xuất hiện với vẻ ngoài phong trần, đôi mắt đầy lo âu.
– “Miu, em đừng bỏ anh. Anh yêu em, đến mức không thể sống thiếu em.”
Giọng anh run run, đôi tay siết chặt vai cô. Nhưng chính sự tuyệt vọng ấy lại khiến Miu thấy rõ: tình yêu này không còn là nâng đỡ, mà là sợi dây xiềng xích.
Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra:
– “Anh Hùng… có lẽ chúng ta đã đi quá xa. Yêu không phải là giữ nhau bằng nỗi sợ.”
Hùng chết lặng. Anh muốn gào lên, nhưng nước mắt chảy dài, nuốt trọn mọi lời trách móc.
Cuộc trò chuyện với Hiệp
Buổi chiều, Miu tìm gặp Hiệp. Quán cà phê nhỏ vẫn như xưa, nhưng lòng cô đã khác. Hiệp nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm mà điềm tĩnh.
– “Anh không hỏi em chọn ai. Anh chỉ muốn biết… em có hạnh phúc không?”
Miu mỉm cười, nụ cười vừa dịu dàng vừa đẫm nước mắt:
– “Hiệp à, anh là người em từng yêu, và có lẽ vẫn còn yêu. Nhưng chúng ta đã đánh mất những gì tốt đẹp nhất. Quay lại sẽ chỉ làm khổ cả hai thêm lần nữa.”
Hiệp gật đầu, giọng khàn đặc:
– “Anh hiểu. Chỉ cần em sống tốt, anh yên lòng.”
Con đường riêng
Đêm ấy, Miu thu dọn đồ đạc. Không đến bên Hùng, không quay về với Hiệp. Cô dọn sang một căn hộ nhỏ thuê tạm ở ngoại ô. Một mình.
Ngày đầu tiên thức dậy trong căn phòng trống, Miu thấy nắng chiếu vào qua khung cửa. Không còn tiếng gọi quen thuộc, không còn vòng tay ấm áp. Chỉ có chính mình.
Nhưng kỳ lạ thay, cô không thấy cô đơn. Trái lại, một cảm giác thanh thản dâng lên. Cô hiểu, tình yêu có thể đến rồi đi, đàn ông có thể bước vào rồi rời khỏi cuộc đời cô. Nhưng sự tự do và bản lĩnh của chính mình – đó mới là thứ cô cần giữ lấy đến cuối cùng.
Lời khép lại
Miu bước ra ban công, hít một hơi thật sâu. Trong đầu, cô không còn nghe tiếng tranh cãi, không còn tiếng van nài. Chỉ còn tiếng thì thầm của trái tim:
– “Mình đã chọn. Và lần này, mình chọn chính mình.”
Ở một nơi nào đó, Hiệp vẫn dõi theo với ánh mắt bao dung. Ở một góc khác, Hùng vẫn ôm trái tim rỉ máu.
Còn Miu – cô bước đi, tự do, mạnh mẽ, và đầy kiêu hãnh.
Đính kèm
- IMG_0718.webp604.2 KB · Lượt xem: 0
- IMG_0719.webp773.2 KB · Lượt xem: 0
- IMG_0720.webp877.8 KB · Lượt xem: 0
- IMG_0721.webp1.1 MB · Lượt xem: 0
- IMG_0722.webp833.3 KB · Lượt xem: 0
- IMG_3844.webp799.9 KB · Lượt xem: 0
- IMG_5797.webp1.7 MB · Lượt xem: 0
- IMG_5798.webp1.6 MB · Lượt xem: 0
- IMG_5799.webp1.6 MB · Lượt xem: 0
- IMG_5800.webp1.6 MB · Lượt xem: 0
- IMG_5801.webp2 MB · Lượt xem: 0
- IMG_5594.webp1.1 MB · Lượt xem: 0
- e7f465594225de6e8ea5281e6a06f392.mov22.2 MB
- -7701656828993166890.mp417.2 MB