Tôi bước vào tuổi 3x mà không kịp nhận ra. Không có buổi tiệc lớn nào đánh dấu cột mốc ấy, chỉ là một buổi sáng tỉnh dậy, tự thấy mình đã 3x rồi sao, vậy đã là người trưởng thành chưa?. Không còn là cậu trai ngông nghênh của tuổi đôi mươi, nhưng cũng chưa đủ điềm tĩnh, chính chắn như những người từng trải.
Tôi có một công việc ổn định, một mức lương không tệ, một căn nhà với vợ con và một vài mối quan hệ xã giao đủ để không cô đơn. Bề ngoài, tôi có vẻ là một người trưởng thành: biết tự lo cho bản thân, biết giữ chừng mực, biết nói lời cảm ơn và xin lỗi đúng lúc.
Nhưng đôi khi, tôi vẫn cảm thấy trống rỗng
Khi còn nhỏ, tôi từng nghĩ 30-40 tuổi là độ tuổi người ta đã có tất cả: công việc, hôn nhân, con cái, và một trái tim đủ bình thản trước giông gió. Tôi chưa từng khóc lóc khi buồn, nhưng tôi biết thế nào là mất ngủ vì nỗi lo vô hình. Tôi không còn quá lãng mạn, có thể sự lãng mạn đấy chỉ trong suy nghĩ nhưng lại khác so với ngoài đời thực.
Về gia đình, tôi luôn biết kiềm chế và tránh khỏi những cuộc cãi vã, căng thẳng vợ chồng. Chia sẻ gánh nặng, không đổ lỗi. Cùng nhau lo cho gia đình, con cái, không coi trách nhiệm là gánh nặng riêng của một người. Nhưng sao tôi vẫn cảm thấy mình vẫn chưa thể làm hài lòng, đã lo đủ cho gia đình của mình
Trưởng thành khiến tôi hiểu rằng tình yêu không chỉ là cảm xúc, mà còn là sự lựa chọn, sự bao dung, sự hy sinh. Tôi biết cách sống sót, nhưng chưa chắc đã biết cách sống vui.
Liệu đó có phải là trưởng thành?
Tôi không có câu trả lời. Nhưng tôi biết, tôi đang sống thật lòng, đủ đầy, và không bỏ rơi chính mình và gia đình của mình. Dù thiếu thốn điều gì đó, dù lạc lõng đôi lần, tôi vẫn đi tiếp. Bởi tôi tin rằng, trưởng thành là khi ta không cần phải hoàn hảo, chỉ cần đủ can đảm để sống thật mỗi ngày.
Tôi có một công việc ổn định, một mức lương không tệ, một căn nhà với vợ con và một vài mối quan hệ xã giao đủ để không cô đơn. Bề ngoài, tôi có vẻ là một người trưởng thành: biết tự lo cho bản thân, biết giữ chừng mực, biết nói lời cảm ơn và xin lỗi đúng lúc.
Nhưng đôi khi, tôi vẫn cảm thấy trống rỗng
Khi còn nhỏ, tôi từng nghĩ 30-40 tuổi là độ tuổi người ta đã có tất cả: công việc, hôn nhân, con cái, và một trái tim đủ bình thản trước giông gió. Tôi chưa từng khóc lóc khi buồn, nhưng tôi biết thế nào là mất ngủ vì nỗi lo vô hình. Tôi không còn quá lãng mạn, có thể sự lãng mạn đấy chỉ trong suy nghĩ nhưng lại khác so với ngoài đời thực.
Về gia đình, tôi luôn biết kiềm chế và tránh khỏi những cuộc cãi vã, căng thẳng vợ chồng. Chia sẻ gánh nặng, không đổ lỗi. Cùng nhau lo cho gia đình, con cái, không coi trách nhiệm là gánh nặng riêng của một người. Nhưng sao tôi vẫn cảm thấy mình vẫn chưa thể làm hài lòng, đã lo đủ cho gia đình của mình
Trưởng thành khiến tôi hiểu rằng tình yêu không chỉ là cảm xúc, mà còn là sự lựa chọn, sự bao dung, sự hy sinh. Tôi biết cách sống sót, nhưng chưa chắc đã biết cách sống vui.
Liệu đó có phải là trưởng thành?
Tôi không có câu trả lời. Nhưng tôi biết, tôi đang sống thật lòng, đủ đầy, và không bỏ rơi chính mình và gia đình của mình. Dù thiếu thốn điều gì đó, dù lạc lõng đôi lần, tôi vẫn đi tiếp. Bởi tôi tin rằng, trưởng thành là khi ta không cần phải hoàn hảo, chỉ cần đủ can đảm để sống thật mỗi ngày.
Sửa lần cuối: