ST Người con gái đưa đò

Mưa. Những cơn mưa mùa hè dường như kéo dài bất tận. Mưa lớn mịt mùng trắng cả bến sông. Đóng vội cửa quán, tôi quấn chăn ngồi thu lu trên giường mong cho mưa mau tạnh. Tôi ghét cay ghét đắng, nếu không muốn nói là căm thù những cơn mưa dai dẳng như thế này. Bởi lẽ, sự nghiệt ngã của đời tôi đều bắt đầu từ những cơn mưa.

Sát chồng. Đó là lời nhận xét của một vài người già trong làng về tôi. Mặc. Tôi là một đứa con gái mới lớn đã biết gì, tôi thản nhiên trước mọi lời đàm tiếu, thản nhiên kiêu hãnh với mọi thứ mà tạo hoá đã ban cho mình: Một cơ thể trinh nguyên với làn da trắng mịn như sữa, đôi vú nhỏ tròn, chắc nịch, phía trên cặp mông mềm mại là vòng eo thon mảnh, tất cả đều tròn trặn như thứ trái cây vừa chín tới.

Hơn hai năm sau, tôi nhận lời cầu hôn với một chàng trai khoẻ mạnh, hơn tôi năm tuổi, con nhà gia giáo vào hạng bậc nhất ở làng bên. Ngày vu quy, tôi lâng lâng trong niềm hạnh phúc, nửa như thẹn thò, nửa tò mò phấn khích. Ở tuổi mười tám, cơ thể tôi như lúa đang thì, tràn căng nhựa sống. Lẽ ra khi màn đêm buông xuống, cánh cửa buồng khép lại, anh phải lao vào tôi như con trâu mộng trong cơn đói khát nhìn thấy đám mạ non mới phải. Đằng này, anh lảo đảo vào phòng, nồng nặc mùi rượu, cởi vội áo quần ngoài rồi lăn kềnh ra giường. Cảm giác bực bội, xen lẫn tủi hờn, tôi khóc. Bên ngoài sấm chớp đổ dồn, mưa bắt đầu nặng hạt. Tĩnh tâm lại, tôi quay sang nhìn anh, tò mò ngắm thân thể cường tráng của anh. Dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn, cơ thể anh đẹp như tượng tạc, từ làn da nâu bóng đến vòm ngực cao vồng, chân tay dài nổi bắp, cả chỗ ghồ lên nơi chiếc quần đùi ngắn cũn, bó sát. Quen anh, đã nhiều lần trò chuyện, tâm sự dưới ánh trăng, đã nhiều lần anh hôn tôi, hôn cả lên ngực nhưng khi bàn tay anh sờ soạng xuống dưới thì tôi chặn lại. Anh là chàng trai có giáo dục, thấy tôi cương quyết nhiều lần vậy, đành thôi. Anh đâu biết, khi ấy, trong vòng tay đam mê của anh, tôi cũng ham muốn lắm, nhất là khi cặp môi ấm nóng của anh cà miết trên bầu ngực, trên làn da non mềm nhạy cảm ở hai bầu vú…

Nhưng kìa, sao thế này. Tôi thảng thốt bật kêu thành tiếng khi nhận ra điều bất thường đến ghê rợn trên thân thể anh. Lồng ngực vun đầy kia không có dấu hiệu phập phồng của sự sống. Tôi lay gọi anh. Tôi quáng quàng la hét. Cha mẹ anh xuất hiện nơi cửa buồng với ánh mắt thất thần, hàng xóm lục tục kéo sang. Người ta đưa anh đi cấp cứu nhưng đã muộn. Bác sỹ nói anh bị nhồi máu cơ tim. Trời đất như đổ sập, sao anh nỡ bỏ tôi mà đi ngay trong đêm tân hôn thế này. Mà cũng tại tôi, nếu tôi không quá tự ái bỏ mặc anh nằm đó cả tiếng đồng hồ thì biết đâu sự thể đã chẳng thế này.

Tôi bỏ về nhà mẹ đẻ sau tang chồng vài ngày. Không đi sao được. Mẹ chồng nhìn tôi, bố chồng nhìn tôi như nhìn kẻ sát nhân. Cũng chẳng thể trách gia đình họ, vì dẫu sao, theo họ, tôi cũng là kẻ đã cướp đi mạng sống của đứa con trai độc nhất. Vậy là tôi thành goá phụ ở tuổi mười tám. Người làng nhìn tôi với ánh mắt ghẻ lạnh, như muốn khẳng định lời tiên đoán của họ quả không sai. Tôi chỉ biết khóc thầm cho thân phận mình.

Thấm thoắt đã hơn một năm trôi qua. Nhờ sự an ủi của những người máu mủ ruột rà, tôi cũng dần hồi phục. Đàn bà con gái trong làng nhìn tôi nửa như khinh khi, nửa như ghen tị, tôi chẳng bận lòng. Tôi lại thấy vui vui, chộn rộn trong lòng khi bắt gặp những ánh mắt đầy ham muốn nhục dục của những gã đàn ông. Già có, trẻ có. Tất cả họ nhìn như chực lột truồng tôi ra vậy. Bên trong vẻ lạnh lùng cố hữu, tôi cũng có những khát khao ân ái rất ư trần tục. Nhiều lần ra giếng tắm, tôi thoả thuê vỗ nước oàm oạp dưới ánh trăng. Trăng dát bạc tạo thành những quầng sáng trên vòm ngực nhu nhú, vun đầy, trăng nhễ nhại len vào cả khe đùi ẩm ướt, hoang sơ chưa một bàn tay đàn ông rờ tới. Những lúc như thế, nếu có một gã đàn ông nào đó đè ngửa tôi ra, chắc tôi tôi cũng cam lòng để một lần được hưởng thú vui xác thịt.

Tôi lại sắp sửa lấy chồng. Cha thở phào, mẹ nhìn tôi nước mắt lưng tròng: Khổ thân con tôi quá! Chú rể tôi chưa một lần gặp mặt, chỉ biết là con một gia đình khá giả trên phố huyện, do bà cô tôi mai mối. Tôi thẫn thờ, chẳng ra buồn, cũng không vui. Tính nó vẫn vậy- cha tôi bảo thế. Tôi mặc nhiên chấp nhận như một sự an bài của số phận. Mặc nhiên ngay cả khi người chồng vắng mặt trong lễ đón dâu.

Sau lễ cưới, bà cô dẫn tôi vào buồng gặp mặt chú rể. Tôi sững người. Một khuôn mặt đàn ông mang thân hình èo uột của một cậu bé. Tôi bất ngờ nhưng không buồn cũng chẳng khóc làm gì. Tôi đã khóc nhiều rồi, nước mắt đã mặn chát trong tim.

Đêm đó, tôi bỗng trở thành một đứa con gái dạn dĩ, tôi vừa khóc vừa tự cởi áo quần, ôm ghì lấy người chồng tội nghiệp. Anh ta cũng có sung sướng hơn gì tôi đâu, cũng chịu chung số phận hẩm hiu không may mắn của kiếp người. Tôi để mặc cho bàn tay èo uột của anh ta vuốt ve cặp vú căng tròn. Dù chỉ có vậy, cảm giác mơn trớn từ tay người khác phái cũng đủ làm tôi rạo rực. Tôi run người khi cặp môi nhơn nhớt áp vào nơi đầu vú, mút tóp tép như trẻ lên ba. Tôi quàng tay ghì đầu nó vào ngực, cảm nhận từng vòng xoáy cảm giác đang lan toả từ đầu vú xuống đến cửa mình. Tôi cầm bàn tay nuột nà rà xuống vùng da thịt non nớt, nhạy cảm giữa hai đùi, chỗ có những sợi lông đen mịn. Anh ta bắt đầu cử động các ngón tay với những vuốt ve nhẹ nhàng, vụng dại. Tôi nâng rộng hai đùi để bàn tay chồng có thể len lỏi bên trong cái khe đỏ hồng. Cha mẹ ơi, tôi giật nảy mình khi ngón tay anh ta chạm vào chỗ nhạy cảm nhất trên thân thể. Cảm giác như người say rượu, tôi ghì lấy cơ thể nửa người lớn nửa trẻ con, quờ quạng tìm kiếm. Sau sự háo hức đầy bản năng là cảm giác hụt hẫng thất vọng tràn trề khi trên thân thể mềm oặt kia không có dấu hiệu của một con đực sắp sửa giao hoan…

Mấy ngày sau vẫn vậy, mặc cho tôi mớn trớn bằng mọi cách, dương vật nó cũng chỉ như một đứa trẻ lên năm không hơn không kém. Tôi hụt hẫng, chao đảo, cố ghìm lại những âm thanh réo rắt đầy ham muốn của da thịt. Nhiều lần tôi bắt gặp ánh nhìn như xói vào da thịt của ông bố chồng to như hộ pháp. Ở tuổi ngoài năm mươi nhưng ông vẫn còn phong độ, da dẻ đỏ au, mắt rừng rực dục tình.

Một hôm, khi tôi đang dọn dẹp bếp núc chuẩn bị đi ngủ thì cha chồng xuất hiện. Tôi rụt rè:

– Cha chưa đi ngủ ạ!

– Ừ, mà con đi ngủ đi, để mai dọn tiếp

Trước cái nhìn chằm chằm của ông, tôi sợ hãi tháo lui. Vừa đến của, ông đã ôm choàng lấy tôi, hổn hển trong hơi thở:

– Thằng Bê nó…cha biết…cha thương con…

– Đừng…cha, xin cha đừng làm vậy!

Mặc cho tôi van xin, ông vẫn ôm tôi chặt cứng, phả mùi mồ hôi đàn ông chua chua, nồng nồng. Trong cơn hoảng sợ, tôi vẫn cảm nhận nơi khe mông, qua lần vải mỏng cái vật căng cứng đang áp sát vào mình. Ông vật ngửa tôi xuống nền gạch rồi bắt đầu hôn tôi ngấu nghiến. Tôi như ngộp thở bởi mùi thuốc lào, mùi rượu phả trên mũi, trên mặt. Tôi oằn người khi hàng ria mép lởm chởm của ông cà miết trên môi tôi. Tôi nhũn người khi cái lưỡi nóng rẫy của ông lấp đầy nơi khoang miệng mình. Dù vậy khi bàn tay nóng ráp mò mẫm nơi chun quần tôi hoảng sợ, vằng dậy, đẩy ông ra.

– Không!

Có vẻ như bất ngờ trước phản ứng của tôi, ông cau mày nhìn tôi trong giây lát, rồi không để tôi kịp trở tay, ông đã lại quật tôi xuống nền bếp. Cơ thể tôi dán chặt xuống nền gạch dưới sức nặng của người đàn ông. Tay tôi bị kéo ngược lên đầu, hai chân tôi bị cặp đùi to khoẻ của ông khoá chặt. Tôi bất lực rên rỉ mặc cho ông giật bỏ mọi thứ áo quần trên thân thể. Rồi khi da thịt tôi lộ ra đến đâu, ông áp môi mình đến đó. Cặp môi ram ráp nóng, ram ráp râu ria đã ngậm chặt đầu vú tôi rồi, cảm giác chất ngất thế này làm sao tôi chịu nổi. Môi lưỡi ông, bàn tay ông, cả cơ thể hừng hực nóng của ông đã nhanh chóng hạ gục tôi. Đầu óc tôi xây xẩm, chân tay như tê liệt. Tôi oằn người rên rỉ khi bàn tay ông bắt đầu rờ rẩm ở khe đùi. Tay ông sần sùi, nóng ấm khác hẳn với những ngón tay èo uột của chồng. Tôi bấu chặt tay xuống nền đất cứng khi cảm giác da thịt nơi âm hộ mình nóng dần, lúc như có hàng ngàn con nhện đang nhảy nhót, lúc lại ran ran như có kiến bò. Rồi không kìm nén được niềm sướng khoái, tôi bỗng rên lên thành tiếng.

Đó cũng là lúc những ngón tay ông ngừng cử động, ông dang rộng hai chân thon dài, tròn trĩnh của tôi, rồi loay hoay cởi chiếc quần xà lỏn đã tụt xuống ngang đùi. Tôi nhắm mắt, toàn thân căng ra chờ đợi, thì đây, cặp đùi to khoẻ của ông đã lại áp vào tôi, kéo đùi tôi bành ra hết cỡ. Tôi có thể cảm nhận những sợi lông nơi hạ bộ ông cọ vào da thịt mình. Tay ông mơn man, vuốt ve đầu vú tôi, ngắm nhìn thân thể trắng hồng của tôi như con thú đói nhìn miếng mồi ngon lần cuối trước khi ngấu nghiến.

Tôi giật thót người khi nơi âm hộ vừa có một vật cứng, nong nóng chạm vào. Tôi thở dồn bởi cảm giác lạ lẫm lần đầu tiên được biết trong đời. Dù không mở mắt, dù đang trong cơn bấn loạn với nỗi lo lắng mơ hồ tân nữ, tôi vẫn hình dung ra đó là cái vật cưng cứng đặc trưng của đàn ông. Có ai như tôi, đã qua hai đời chồng mà vẫn còn trinh trắng, cái khe động đào vẫn e ấp, nguyên sơ không tì vết. Chỉ giây lát nữa thôi, người đàn ông dày dạn kinh nghiệm kia sẽ cho tôi nếm trải mùi ân ái, nếm trải cái đau đớn đầy khoái nhục đầu đời…

– Á à…quân khốn nạn…quân lăng loàn…chúng mày…

Tiếng nói như rít qua kẽ răng của bà mẹ chồng giật tôi trở về thực tại. Tôi quáng quàng lùi vào góc bếp trong khi ông bố chồng tồng ngồng đứng chết trân. Sau giây phút định thần, tôi vơ vội áo quần mặc vào người rồi lao thẳng ra màn đêm. Men theo con đường cái, tôi chạy mải miết, mặc cho mưa táp vào mặt. Tôi đã chạy không biết bao lâu, khi định thần tôi mới biết mình đang đứng trước bến sông, nước trắng xoá. Tôi khóc rũ rượi trong cơn mưa. Tôi trách tạo hoá sinh tôi ra sao nỡ đầy đoạ thân xác tôi thế này. Đau đớn, tủi hờn, thất vọng, tôi ngó chằm chằm vào dòng sông mênh mang hun hút vắng. Thuỷ thần ơi, tôi nguyện hiến dâng tấm thân trinh bạch này cho người. Biết đâu, như thế, tôi sẽ gột sạch mọi tội lỗi, sẽ thanh thản về nơi cõi hư vô. Vĩnh biệt mọi tủi nhục, vĩnh biệt thế nhân với những trò đùa của số phận…

…Tôi trở mình, đầu nặng như búa bổ. Tôi đang ở đâu thế này, gượng ngồi dậy, tôi phát hiện ra mình đang nằm trong căn chòi của ai đó. Tôi đang ở đâu thế này?

– Tỉnh lại rồi à con?

Tiếng của bà cụ già vọng ra từ căn bếp thấp lè tè. Thì ra đây là người đã cứu sống tôi, đã giằng tôi ra khỏi bàn tay của tử thân. Bà cứu tôi làm gì kia chứ, tôi có còn thiết sống nữa đâu.

Vậy mà tôi vẫn sống cho đến bây giờ, ngay cả khi không còn sự bao bọc chở che của bà lão. Bà đã ra đi trong một cơn bạo bệnh. Rồi thời gian cũng nguôi ngoai dần. Tôi trở thành chủ của cái quán bên bến sông này đã hơn chục năm nay.

– Cộc…cộc…cộc

– Ai đấy!

Dù mới nhá nhem tối nhưng tôi vẫn cẩn thận cài chốt cửa, trời mưa nên bến vắng người. Tôi mở cửa nhìn ra: Một người đàn ông cao lớn trong bộ quân phục bạc màu. Tôi miễn cưỡng mở chốt cửa, yên lòng hơn khi thấy dáng đi khập khiễng của người đàn ông.

– Chị cho tôi trú nhờ, mưa to quá!

Tôi lẳng lặng pha trà mời khách, ngó lơ ra ngoài trời

– Mưa kiểu này chẳng biết khi nào mới tạnh

– Chị có rượu không, cho tôi xin một ngụm

Hơi rượu dường như làm anh ta bạo dạn hơn:

– Chị uống cùng tôi cho vui, uống một mình buồn quá!

Rưọu ư, uống thì uống. Chẳng mấy chốc, chai rượu đã gần cạn.

– Anh nhà và các cháu đâu cả rồi chị?

– Tôi ở một mình!

Tôi tự giận mình vì trót lỡ lời. Lẽ ra tôi cứ nói đại là nhà tôi sắp về, hoặc bọn nhỏ đang ở trong xóm có hay hơn không, đằng này…Mà sao anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm thế kia…

Khuôn mặt vuông vắn, chiếc cằm chẻ cương nghị thoáng một chút bối rối. Thấy vậy, tôi trấn an:

– Anh mệt thì cứ lên giường nghỉ tạm

Tôi vừa nói dứt câu thì một cơn gió mạnh ào tới, cánh cửa sổ sập mạnh, ngọn đèn chao đảo rồi vụt tắt, không gian chìm vào bóng đêm. Tôi mò mẫm lại phía đầu giường, chỗ để cây đèn pin…Tôi rụt phắt tay lại khi biết mình vừa chạm vào tay của người đàn ông nhưng chỉ trong tích tắc, những ngón tay thon nhỏ của tôi đã nằm gọn trong lòng bàn tay ấm nóng của anh ta rồi. Không chỉ bàn tay mà cả thân hình tôi cũng đã bị kẹp bởi hai cánh tay cứng như gọng kìm. Tôi vùng vẫy, chống cự nhưng làm sao đọ được với người đàn ông sức vóc gấp đôi mình, tôi thở dài bất lực.

– Anh! Anh buông tôi ra…tôi…

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng thở dồn của người đàn ông. Hơi thở nồng nặc mùi rưọu phả vào mặt, tôi rên rỉ bất lực khi anh ta áp chặt môi vào miệng mình. Cặp môi mỏng với hàng ria mép lởm chởm làm tôi nổi da gà. Tôi run run khi cặp môi tham lam, hơi thở nồng nặc mùi rượu đang rà xuống cổ, cà miết lên làn da non nớt ở ngực. Cho đến khi cặp môi anh ta ngậm chặt đầu vú mình thì tôi không còn đứng vững nữa. May mà trời tối, nếu có ánh sáng đèn hẳn tôi phải xấu hổ lắm. Tôi bắt đầu thở như người đứt hơi khi môi lưỡi anh tạo những vòng gút xoáy từ hai đầu vú, tôi nhắm nghiền mắt khi cái sướng rờn rợn đang chạy dọc sống lưng, đọng lại nơi cửa mình. Tôi mơ màng nhận ra chiếc quần chun của mình đã theo tay anh tụt xuống ngang đầu gối, cả thân thể tôi đang được anh nhấc bổng lên giường.

Chiếc giường quen thuộc của tôi đây mà, tôi vừa kịp cảm nhận tấm lưng trần của mình áp vào mặt chiếu thì cũng là lúc một cơ thể đàn ông trần truồng, ấm nóng đổ ập xuống. Chiếc giường kêu lên ken két dưới sức nặng của người đàn ông, còn tôi nằm im chờ đợi. Chén rượu với nồng độ nặng, sự âu yếm vuốt ve của người đàn ông đã đánh thức ham muốn tình dục trong tôi. Cả cơ thể chín muồi dục tính của tôi bừng bừng trỗi dậy. Màn đêm đặc quánh, nồng nặc mùi rượu và mùi hoi nồng đặc trưng của cơ thể đàn ông. Tôi bật lên tiếng kêu nhỏ khi chiếc cằm lởm chởm râu ria của anh chạm nhẹ trên ngực mình, tôi oằn người khi môi lưỡi anh nút chặt đầu vú, bàn tay anh dò dẩm, xoa vuốt lên bụng, lên đùi rồi len vào cả cái khe khít rịt đang rịn ra chất thanh tân, trinh nữ. Anh có cảm nhận được tôi còn trong trắng hay không, vì rằng dù đã ngoài 30 nhưng cơ thể tôi vẫn thon gọn, mọi đường nét vẫn căng tròn mềm mại như thủa tôi mười tám. Nhất là hai bầu ngực nhỏ nhắn, chắc nịch với hai đầu vú đỏ hồng, rồi khe âm hộ với những sợi lông mịn màng, e ấp giữa cặp đùi thon dài, chắc nịch. Thú thật, nhiều lần, không kìm nổi sự tò mò bản năng, tôi cũng đã tự tìm cảm giác dục tình trên da thịt mình. Tôi vuốt ve mọi chỗ, cả cái khe đỏ hồng khin khít chưa một lần ban phát khoái lạc trọn vẹn cho một người đàn ông. Phần da thịt nhạy cảm đó, tôi chỉ dám xoa vuốt rồi nhẹ nhàng thò đầu ngón tay út vào, chỉ nửa lóng thôi đã lo sợ rút ra.

Cảm giác có được khi tự mình mân mê, xoa vuốt chỉ bằng một phần nghìn so với niềm sướng khoái vô bờ lúc này. Bàn tay ram ráp, chai sần đang cọ xát khắp người tôi, nhất là chỗ bên trong đám lông mịn nơi âm hộ. Dù đang bấn loạn vì cảm giác sướng tê nơi đầu vú, rạo rực mê tơi nơi cửa mình, tôi vẫn cảm nhận tiếng mưa đang trút rào rào bên ngoài phên nứa…

Môi anh đã rời đầu vú tôi, dù chưa có kinh nghiệm gì trong chuyện ái ân, dù bờ mi khép hờ, tôi vẫn nhận ra anh đang ngồi chồm hỗm phía dưới, sau khi đã kéo đùi tôi giang rộng. Theo phản xạ nữ giới, tôi co người định ngồi dậy khi anh ấn cái vật nong nóng chạm vào cửa mình. Bàn tay anh đặt nhẹ lên bụng tôi như trấn an. Cảm giác khoai khoái, ran ran lại đến khi cái vật cưng cứng của anh cà miết lên những phần da thịt nhạy cảm nhất của con gái…

Tôi còn đang mơ màng với những cảm giác mới lạ, chợt giật bắn mình bởi cái đau xói nơi hạ thể, tôi gồng người cố đẩy anh ra. Anh ngồi im trong giây lát rồi tiếp tục cử động loay hoay phía dưới, mặc cho tôi nước mắt lưng tròng, tay chân quáng quàng, bấn loạn. Tôi thở dồn, lo sợ bởi những cử động lạ lẫm của anh. Chừng hiểu được sự căng thẳng của tôi, anh nằm phủ phục trên người tôi thì thầm trong hơi thở:

– Anh tưởng em đã…rồi chứ…

Tôi im lặng, không nói gì. Mà biết nói gì đây. Chẳng lẽ lại nói với anh rằng tôi đã hai đời chồng, cơ thể tôi đã hơn 1 lần phơi bày trước đàn ông mà vẫn còn trinh trắng, rằng cái ranh giới mong manh giữa con gái và đàn bà vẫn vẹn nguyên cho đến lúc này. Anh lại bắt đầu hôn tôi, nụ hôn chầm chậm, dè dặt như người ta hôn nựng trẻ con vậy. Có lẽ qua cử chỉ của tôi, qua nét mặt sợ hãi, đau đớn, qua những động tác thăm dò của một người đàn ông dạn dĩ ái ân, anh đã biết tôi còn con gái. Sự ôm ấp, vỗ về làm tôi rưng rưng cảm động. Như vô thức, tôi quàng tay qua vai anh, vuốt ve những mớ tóc xoăn mềm, toàn thân thả lỏng. Tôi thấy mình như được quấn trong một tấm mền ấm nóng, lại thấy da thịt mình được muôn ngàn con sóng bao bọc, vỗ về…

Tôi lại giật mình, bấu chặt vai anh khi một lần nữa cảm nhận cái đau tức nơi cửa mình, như có cái cán sào chọc xói vào. Một lần nữa, anh nâng hai đùi tôi dang rộng, nhẹ nhàng hôn chúng. Tiếng anh thì thào trong màn đêm:

– Anh sẽ cố gắng để… không làm đau em!

Tôi lấy tay quệt nước mắt, mím chặt môi. Dù ham muốn thân xác tôi nhưng khi biết tôi còn trinh trắng, anh đã tỏ ra thận trọng và chân thành. Hít một hơi thật dài, tôi nằm im chờ đợi. Hai tay tôi bấu chặt vào chiếu khi cái vật cứng như cán sào kia lại đang xoáy vào. Có lẽ anh đang gồng người cử động, tôi biết, bởi mỗi lần như thế, cái vật cưng cứng kia như xói sâu hơn trong cơ thể tôi.

Á.. á…á………………………

Tôi thét lên thành tiếng bởi cái đau xé nơi tận cùng thân thể. Cha mẹ ơi, đây là thú vui xác thịt sao, niềm mong đợi, ham muốn của tôi đây sao, khoái lạc đâu chẳng thấy, chỉ thấy đau rát đến tận cùng. Anh im lặng, trong khi tôi môi miệng há hốc, nước mắt chảy tràn. Không khóc sao được khi cái vật cứng và to như cán sào đột xé từng phần tế bào da thịt nguyên sơ nơi âm hộ tôi, cả cái khe đỏ hồng lúc này căng nhức ràn rạt, đau tức như đứa trẻ lên ba bị tọng nguyên vào họng cái bánh mì khô khốc.

Anh bắt đầu cử động, lúc đầu nhẹ nhàng, dè dặt sau tăng dần. Tôi quíu người với mỗi cử động dồn dập của anh. Phút chốc, tôi bỗng rên thành tiếng. Cái đau dường như đang dịu dần, chỉ còn hơi ran rát. Toàn thân tôi bao trùm một cảm giác rần rật, uớt át lần đầu tiên có trong đời. Mỗi chuyển động của anh như nhận chìm tôi vào dòng nước xoáy, lại như nâng tôi trên mặt sông ăm ắp nước. Tôi chao đảo như người say sóng. Mà không, tôi đang bơi, bơi dập dềnh trong một mê cung nào đó. Tai tôi ù đi, đầu óc mơ màng huyễn hoặc. Dường như tôi không bơi một mình thì phải, tôi đang bám vào một con cá kình khổng lồ, tay tôi trơn trượt đi nhưng nửa thân mình tôi và con cá kình thì dính chặt. Sóng vẫn vỗ oàm oạp vào da thịt…tôi vẫn như bơi dập dềnh…dập dềnh…con cá kình nham nháp, da thịt tôi nham nháp… Bỗng con cá kình như rung giật, tôi cũng rung giật rồi như bật tung lên khỏi mặt nước… rơi vào cõi hư vô. Khắp thân thể tôi nhũn ra với niềm khoái lạc đến ngộp thở…………….

Bốn năm sau………….

Một chiều trên bến sông vắng. Hai mẹ con người lái đò đang sửa soạn ra về thì đứa bé trai chừng 3 tuổi, khuôn mặt khôi ngô, cái cằm chẻ vuông vắn bỗng kéo áo mẹ chỉ về phía người khách phía bên kia sông. Người mẹ dõi nhìn giây lát, rồi đột nhiên mắt chị mở to, mồm há hốc, chân run lẩy bẩy. Người khách dáng bộ cao lớn trong bộ quân phục bạc màu, chân đi hơi khập khiễng.

– Đò ơi! ………ơi…………….

Tiếng người đàn ông cất lên vang vọng cả bến sông………..
 
Back
Top