- Lượt xem: 184
- Trả lời: 8
Đợt này rảnh tay nên viết nốt truyện này. Truyện này trước mình đã hoàn thành 7 chap đăng trên thiadia cũ. Mình đăng lại 7 chap cũ trước.
Phóng tác dựa trên chia sẻ của người dùng Abrakadabra trên diễn đàn Webtretho khá lâu rồi. Giờ không biết tìm lại được không. Dưới đây là nội dung bài post gốc:
Phóng tác dựa trên chia sẻ của người dùng Abrakadabra trên diễn đàn Webtretho khá lâu rồi. Giờ không biết tìm lại được không. Dưới đây là nội dung bài post gốc:
” Với tư cách một người lớn tuổi (năm nay tôi 65 tuổi) và đã nhiều năm công tác ở nước ngoài, đi nhiều, thấy nhiều, tôi khuyên các bà mẹ trẻ không nên cưng chiều con trai quá mà hãy rèn cho con trai mình tính tự lập càng sớm càng tốt. Những bé trai luôn nằm trong vòng tay của mẹ sau này khó có thể trở thành những người đàn ông cứng cỏi đủ nghị lực gánh vác những trách nhiệm nặng nề trên vai mình.
Giờ thì nói về chuyện loạn luân. Xã hội phương Tây có vẻ thoáng hơn phương Đông trong chuyện này, nhưng không phải là không có giới hạn. Tại phần lớn các nước Âu-Mỹ (và ngay cả ở những nước thoáng nhất như Na Uy, Hà Lan chẳng hạn) thì quan hệ tình dục tự nguyện giữa cha và con gái, giữa mẹ vàcon trai hoặc giữa anh chị em ruột sẽ không bị pháp luật “sờ gáy” nếu cả hai đã đủ tuổi trưởng thành, nhưng tuyệt đối không được có con với nhau. Nếu có con thì chắc chắn bị vào tù – vì đứa con sẽ là gánh nặng cho xã hội sau này (có thể đứa con ấy chưa có khuyết tật gì nghiêm trọng, nhưng ai dám đảm bảo là thế hệ sau của nó không tệ hơn về mặt sinh học?). Nếu một trong 2 người chưa đủ tuổi trưởng thành (14-16 tuổi tuỳ nước) thì dù là quan hệ tự nguyện – người lớn tuổi hơn sẽ bị kết án xâm hại tình dục trẻ vị thành niên.
Khỏi cần nói đến những hậu quả nặng nề khi quan hệ loạn luân mẹ-con bị phát giác, ngay cả khi mọi chuyện có vẻ êm thấm (không ai biết chuyện ngoài hai mẹ con với nhau) thì còn một hệ luỵ nặng nề nữa: khả năng là 99% thằng bé sẽ coi thường nhân cách của mẹ. Nó thích chuyện ấy đấy, có thể ngoài miệng nó vẫn luôn nói thương yêu và thấu hiểu mẹ, nhưng trong thâm tâm nó sẽ không còn sự kính trọng đối với người mẹ.
Vậy chả lẽ loạn luân – một hiện tượng xã hội không đến nỗi hiếm như mọi người thường nghĩ – chỉ hoàn toàn là xấu, không có mảy may một chút tác dụng nào có thể coi là tốt ư? Có thể, nhưng vô cùng hãn hữu. Ta đặt ra tình huống thế này: người con trai đã đến tuổi trưởng thành, biết suy nghĩ chín chắn (khoảng 25-27 tuổi, người mẹ chừng 45-50 tuổi chẳng hạn), người cha mất sớm, người mẹ không đi bước nữa mà tần tảo nuôi con một mình, người con kính trọng và biết ơn mẹ. Thế rồi vào một ngày đẹp trời người mẹ đủ dũng cảm để thổ lộ với con trai về nhu cầu tình dục bị dồn nén nhiều năm của mình mà cặp bồ thì người mẹ lại không muốn vì có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của người khác hoặc vì xấu hổ v.v…thì sao? Trường hợp lý tưởng nhất là người con đồng ý giúp đỡ mẹ, hai mẹ con quan hệ tình dục với lòng thương yêu nhau, tôn trọng nhau. Tuyệt vời chứ gì? Tuyệt vời. Nhưng chắc chắn trong lòng cả hai mẹ con sẽ không được thanh thản, chắc chắn không tránh khỏi những dằn vặt cho đến tận cuối đời.
Tôi đã phải cân nhắc rất nhiều trước khi viết tiếp tâm sự này. Những người đang tiến dần đến nguy cơ phạm tội loạn luân hãy tự biết kiềm chế, đừng để sự việc đi xa hơn rồi rơi vào cảnh dằn vặt day dứt suốt đời như tôi.
Tôi là một trí thức, sự nghiệp coi như khá thành đạt. Trong những năm chiến tranh quê tôi là trọng điểm đánh phá của máy bay Mỹ, bom đạn mù trời suốt ngày đêm. Bố tôi đi bộ đội chiến đấu trong Nam, ở nhà còn mẹ tôi và 3 anh em trai tôi. Hai thằng em tôi còn nhỏ nên được chính quyền đưa đi sơ tán cách túi bom đạn 6 cây số, mẹ tôi 36 tuổi tuy không phải là dân quân nhưng thuộc diện dân công, phải ở lại “phục vụ sản xuất và chiến đấu”, nôm na là chuyên đi lấp hố bom, sửa đường sau những trận bom. Tôi 15 tuổi, thuộc diện được đi sơ tán, nhưng vì thương mẹ vất vả nên hay trốn ra nhà cũ mót sắn mót khoai, trồng rau hoặc vớt cá chết vì bom đem về cho các em, nhiều đêm tôi ngủ lại dưới hầm với mẹ. Vào một buổi tối máy bay Mỹ đánh phá ác liệt, bom nổ gần liên hồi làm cho căn hầm của hai mẹ con tôi nảy lên bần bật. Mẹ tôi ôm tôi khóc: “Con ơi, bố con chắc hy sinh rồi, mẹ mà chết thì ai nuôi các con đây”. Hai mẹ con tôi ôm chặt lấy nhau và không hiểu sao khi trận bom kết thúc cũng là lúc hai mẹ con tôi chợt nhận ra một cảm giác khác lạ. Mặc dù biết là tội lỗi nhưng cả hai mẹ con tôi cùng không dừng lại được, may mà do lần đầu quá hồi hộp nên tôi “mới đến cổng chợ đã hết tiền”. Sau vài lần như thế thì tôi quen dần, kìm nén được cảm xúc và “vào được chợ”, đến thời điểm “sắp rơi tiền” thì kịp “chạy ra” ngay. Dần dần cả hai mẹ con cùng bị cuốn vào trò chơi đầy đam mê này với ý nghĩ “bom đạn thế này sống được ngày nào hay ngày ấy” và “trình độ tay nghề” của tôi cũng được nâng lên dần, càng ngày mẹ tôi càng “lên đỉnh” thường xuyên hơn…
2 năm sau mẹ tôi nhận giấy báo tử bố tôi. Biết mẹ đau buồn nên tôi càng yêu mẹ nồng nhiệt hơn với hy vọng làm cho mẹ khuây khoả phần nào nỗi đau mất chồng. Rồi tôi tốt nghiệp phổ thông, đỗ đại học, đi làm, được phân nhà và đón mẹ ra thành phố ở cùng. Hai thằng em trai của tôi cũng trưởng thành rồi lập gia đình. Với vốn ngoại ngữ giỏi tôi hay được đi công tác nước ngoài. Kinh tế khá giả, nhưng tôi vẫn chẳng hề nghĩ đến việc lập gia đình mặc dù mẹ thúc giục. Mãi đến năm 39 tuổi tôi mới lập gia đình sau khi mẹ tôi kiên quyết đòi về quê ở với cậu em ngay dưới tôi. Trước đám cưới 1 tuần tôi giao hợp với người mẹ kính yêu 60 tuổi của mình lần cuối, và hai mẹ con thề với Trời Đất rằng “đây là lần cuối cùng”.
Sau khi tôi lấy vợ thì cả hai mẹ con tôi nghiêm túc thực hiện lời thề mặc dù nhiều năm sau đó cả hai mẹ con đều phải cố gắng hết sức kiềm chế bản thân. Mẹ tôi đã đi xa cách đây 2 năm, các em tôi và vợ con tôi không hay biết gì về quãng thời gian 24 năm chung sống như vợ chồng của hai mẹ con tôi, nhưng tôi không đêm nào không bị day dứt dằn vặt bởi những ý nghĩ trái ngược nhau. Biết là sai, là rất sai, nhưng đôi khi tôi tự bào chữa cho mình và mẹ: “Mình vẫn có vợ con bình thường, mẹ mình tuy goá chồng nhưng vẫn được mình bù đắp cả nhu cầu tình cảm lẫn sinh lý. Có lẽ nếu bố biết thì bố cũng không giận mình đâu, có khi bố còn hài lòng vì mình đã không để mẹ phải héo hon buồn phiền”.
Chịu, không thể đi đến kết luận nào chắc chắn. Chỉ biết là trong lòng rất nặng nề mặc dù bề ngoài tôi luôn vui vẻ tươi cười với vợ con…”
Sửa lần cuối: