Lãng Du thử bút.
Ngân là một nghịch lý có chủ đích. Nàng là một người đàn bà sở hữu một vũ khí hạt nhân nhưng lại chọn cách chiến đấu bằng dao găm.
Nàng không bán khỏa thân. Nàng bán một lời hứa, một bí mật. Phong cách của nàng là một bài kiểm tra: "Anh có đủ tinh tế để nhìn thấy ngọn lửa đằng sau bức rèm bằng vải linen này không?". Hành trình từ cô gái 22 đến người phụ nữ trưởng thành ...
## CHƯƠNG 1: MÙI CƠM MẸ VÀ DEADLINE LÚC NỬA ĐÊM
Không gian đặc quánh lại.
Căn phòng của Ngân ở tầng hai, nhưng dường như mọi âm thanh và mùi vị của căn nhà ống điển hình Hà Nội đều tìm cách len lỏi, trườn qua khe cửa để vây lấy cô. Dưới nhà, tiếng TV thời sự đều đều như một bài kinh cầu nguyện buổi tối, giọng người phát thanh viên không cảm xúc đọc những con số, những sự kiện xa lạ. Thỉnh thoảng, tiếng lanh canh của bát đũa vọng lên, một lời nhắc nhở về một thế giới khác đang vận hành song song, một thế giới mà cô đã tạm thời xóa bỏ.
Nhưng thứ quyền lực nhất trong căn phòng này là mùi hương. Một mùi hương kép, không chịu hòa vào nhau mà đấu tranh quyết liệt trong không khí. Một bên là mùi cá kho riềng của mẹ, mặn mòi, đậm đà, béo ngậy và ấm áp một cách ngột ngạt. Nó là mùi của gia đình, của sự chăm sóc, của một vòng tay siết chặt đến khó thở. Bên kia là mùi giấy A4 mới in, hăng nhẹ, sạch sẽ và sắc lạnh. Nó là mùi của công việc, của những con số, của một thế giới phẳng lì trên màn hình. Hai mùi hương đó như hai đội quân, chiếm lĩnh từng mét khối không khí, biến căn phòng thành một bãi chiến trường vô hình.
Và ở trung tâm của cuộc chiến đó, là Ngân.
Hai mươi hai tuổi. Tóc búi cao cẩu thả, để lộ cái gáy trắng ngần và vài sợi tóc con lòa xòa. Cô mặc một bộ đồ cotton màu xám đã cũ, rộng thùng thình, thứ trang phục của sự thoải mái tuyệt đối, một cái kén để ẩn mình. Nguồn sáng duy nhất hắt lên mặt cô là ánh sáng xanh xao, ma mị từ chiếc laptop. Nó tẩy trôi mọi màu sắc, biến đôi má ửng hồng thành một màu trắng bệch, biến đôi mắt đang nheo lại vì tập trung thành hai hố đen sâu thẳm.
Cô đang ở trong vùng của mình. Thế giới bên ngoài đã ngừng tồn tại. Chỉ còn cô, con trỏ chuột nhấp nháy tàn nhẫn và mười hai trang kế hoạch còn đang dang dở. Tiếng gõ phím lách cách, lách cách, đều đặn và dồn dập, là âm thanh duy nhất cô thực sự nghe thấy. Nó là tiếng súng liên thanh của riêng cô, bắn vào bức tường thành mang tên "deadline lúc nửa đêm".
Tiếng tủ lạnh cũ dưới nhà "ro ro" một chu kỳ mới. Tiếng còi xe máy ngoài ngõ rít lên rồi tắt lịm. Ngân không nghe. Cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập nhẹ trong lồng ngực, hòa cùng nhịp gõ phím. Cô đang xây một bức tường thành, và công việc là những viên gạch.
"Ngân ơi, xuống ăn cơm con!"
Giọng mẹ vọng lên từ cầu thang, không đủ lớn để phá vỡ sự tập trung, nhưng đủ để trở thành một gợn sóng lăn tăn.
Ngân không trả lời. Cô chỉ "hừm" một tiếng trong cổ họng. Một âm thanh vô nghĩa, vừa là để mẹ biết cô đã nghe, vừa là để đẩy lời gọi đó ra xa.
Năm phút sau, bóng người xuất hiện ở cửa. Mẹ cô đứng đó, tay vẫn cầm chiếc đũa cả.
"Cơm canh nguội hết rồi đấy. Công việc thì lúc nào chẳng có."
"Vâng, con sắp xong rồi mẹ. Năm phút nữa thôi." Ngân nói, mắt không rời màn hình. Một lời hứa dối trá mà cả hai mẹ con đều ngầm hiểu. "Năm phút" của cô có thể kéo dài hàng tiếng đồng hồ.
Mẹ cô thở dài, một âm thanh chứa đựng cả sự yêu thương lẫn bất lực, rồi lẳng lặng quay gót.
Sự im lặng trở lại. Ngân lại chìm vào thế giới của những biểu đồ cột và những dòng chữ lạnh lẽo. Cô đang ở rất gần. Cô có thể cảm nhận được nó. Cái cảm giác hưng phấn khi mọi ý tưởng rời rạc bắt đầu kết nối lại thành một hệ thống hoàn chỉnh. Cảm giác quyền lực của một vị tướng đang sắp xếp đội quân của mình trước trận đánh quyết định.
Và rồi, con sóng thứ ba ập đến. Lần này, nó không chỉ là âm thanh.
Cánh cửa mở ra. Mẹ cô bước vào, trên tay là một bát cơm đầy, bên trên là một khúc cá kho bóng bẩy, thơm lừng. Hơi nóng từ bát cơm mang theo mùi cá kho đậm đặc hơn, một cuộc tấn công trực diện vào khứu giác, xộc thẳng vào lãnh địa mùi giấy trắng của Ngân.
Bà không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đi đến bàn, dọn một góc nhỏ giữa đống giấy tờ lộn xộn, và đặt bát cơm xuống. Tiếng "cạch" khô khốc của đáy bát sứ chạm vào mặt bàn gỗ giống như tiếng một viên sỏi ném vào mặt hồ tĩnh lặng.
Đó là một hành động của sự chăm sóc. Nhưng đối với Ngân lúc này, nó là một sự xâm phạm. Một sự xâm phạm trắng trợn vào không gian thiêng liêng của cô. Cái bát cơm đó, bốc khói nghi ngút, là một thực thể sống, một kẻ ngoại tộc ồn ào và phiền nhiễu trong thế giới logic của cô.
Dòng suy nghĩ của cô đứt phựt. Cái cảm giác hưng phấn tan biến, thay vào đó là một sự bực dọc trào lên.
"Con đang dở việc!"
Câu nói bật ra, sắc lẻm và thiếu kiên nhẫn. Nó không phải là một tiếng gắt lớn, nhưng trong sự im lặng của căn phòng, nó vang lên như một phát súng.
Ngay khi thốt ra, cô lập tức hối hận.
Cô ngẩng đầu lên. Cô thấy mẹ mình. Bà không trách móc, không nói một lời nào. Chỉ là đôi vai bà khẽ run lên, rồi chùng xuống. Bà nhìn cô, một ánh nhìn mà cô không thể định nghĩa, rồi lại nhìn bát cơm. Bà lẳng lặng quay người, bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa khép lại sau lưng bà. Sự im lặng quay trở lại, nhưng giờ đây nó không còn là sự im lặng của tập trung nữa. Nó là sự im lặng của tội lỗi.
Cuộc chiến mùi hương đã kết thúc. Mùi cá kho đã chiến thắng hoàn toàn. Nó không còn ấm áp, nó trở nên nồng gắt, như một lời buộc tội.
Ngón tay Ngân vẫn đặt trên bàn phím, nhưng bất động. Cô nhìn chằm chằm vào bát cơm. Hơi nóng đã tan gần hết. Lớp mỡ cá bắt đầu se lại, tạo thành một lớp màng mỏng trên bề mặt. Mấy hạt cơm trắng ngần nằm đó, im lìm, như những nhân chứng câm lặng cho sự cáu kỉnh của cô.
Lồng ngực cô có cảm giác trống rỗng. Bức tường thành cô xây nên đã có một lỗ hổng, và sự trống rỗng đang tràn vào qua đó.
Nhưng deadline vẫn là deadline.
Cô kéo bát cơm lại gần, một tay cầm đũa, một tay vẫn đặt trên chuột máy tính. Cô bắt đầu ăn. Một cách máy móc. Cô lùa những miếng cơm đã nguội vào miệng, nhai mà không cảm nhận được vị gì. Mắt cô vẫn dán vào màn hình, đọc lại từng dòng, rà soát từng lỗi chính tả.
Bữa tối không còn vị gì. Nó chỉ là nhiên liệu.
Mười lăm phút sau, bát cơm hết sạch. Bản kế hoạch cũng hoàn thành. Cô đọc lại một lần cuối, bấm nút "Gửi". Một tiếng "vút" nhẹ nhàng phát ra từ loa laptop, báo hiệu email đã được gửi đi.
Xong rồi. Cô đã thắng.
Ngân ngả người ra sau ghế, cái ghế kêu lên một tiếng cọt kẹt mệt mỏi. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt. Cô nhìn màn hình máy tính, hộp thư đi trống rỗng. Rồi cô nhìn xuống cái bát sứ trắng trên bàn.
Cô đã thắng deadline, nhưng cảm giác trong cô lúc này chỉ là một sự trống rỗng mênh mông và mơ hồ.
## CHƯƠNG 2: NỮ HOÀNG CỦA NHỮNG CUỘC VUI CHỚP NHOÁNG
Gió.
Thứ đầu tiên người ta cảm nhận được khi bước lên cái sân thượng này là gió. Không phải thứ gió hiu hiu của Hà Nội. Đây là gió Đà Nẵng, thứ gió mang trong nó vị mặn của biển, cái ẩm ướt của hơi nước và sự tự do lồng lộng. Nó táp vào mặt, luồn vào tóc, giật tung tà áo, như muốn lột trần tất cả mọi lớp vỏ bọc.
Không khí đặc quánh mùi bia Tiger pha lẫn mùi mực nướng và khoai tây chiên. Tiếng nhạc xập xình, một bản Vinahouse nào đó đã cũ mèm nhưng vẫn đủ sức mạnh để đập vào lồng ngực, khiến người ta phải nói to hơn một chút, cười lớn hơn một chút, và dễ dàng quên đi mình là ai. Ánh đèn vàng từ những dây đèn treo hắt xuống, tạo ra những vũng sáng tối loang lổ, đủ để thấy những nụ cười xã giao, nhưng cũng đủ để che giấu sự mệt mỏi trong ánh mắt.
Ngân ngồi đó, giữa một nhóm người mà cô mới chỉ biết tên cách đây hai tiếng. Chuyến công tác kết hợp du lịch tự phát, và cô, như thường lệ, là một thỏi nam châm xã hội. Cô không cần phải cố gắng. Năng lượng của cô tự nó lan tỏa.
Cô hai mươi ba tuổi. Gương mặt vẫn còn nét ngây thơ của sinh viên mới ra trường, nhưng trong cách cô kể một câu chuyện cười nhạt thếch mà vẫn khiến cả bàn phải nghiêng ngả, người ta thấy một sự tự tin đã được rèn giũa.
Cô mặc một chiếc váy maxi vải đũi màu be. Một lựa chọn thông minh. Nó kín từ cổ đến gần mắt cá chân, không hở một chút da thịt nào quá mức cần thiết. Nhưng chất vải mềm và nhẹ lại là một kẻ phản bội. Mỗi khi gió thốc lên, chiếc váy lại phấp phới, dính chặt vào cơ thể cô trong một khoảnh khắc, phác họa lại đường cong no tròn của cặp mông và bờ ngực đầy đặn, rồi ngay lập tức buông ra, trả lại cho cô vẻ ngoài kín đáo. Sự gợi cảm của Ngân không nằm ở chỗ cô cho người ta thấy cái gì, mà ở chỗ cô *suýt* cho người ta thấy.
"Không, thật đấy, lúc đó em chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống thôi," cô cười, tay phe phẩy ly bia đã vơi một nửa. "Sếp nhìn em như kiểu sinh vật lạ."
Cả bàn lại cười rộ lên. Cô là trung tâm, là linh hồn của cuộc vui chớp nhoáng này. Cô tận hưởng nó. Cái cảm giác được yêu quý bởi những người xa lạ, được kết nối một cách bề mặt, không đòi hỏi, không ràng buộc. Nó giống như sạc pin xã hội. Nhanh, hiệu quả, và an toàn.
Trong đám đông đó, có một gã đang quan sát cô. Gã tên Dũng. Chắc vậy. Gã làm trong ngành xây dựng, tay có một vết sẹo dài và nụ cười thì hơi quá tự tin. Gã đã bắt đầu cuộc đi săn của mình từ nửa tiếng trước.
Đầu tiên, gã chỉ hướng những câu đùa của mình về phía Ngân. Cả bàn cười, nhưng ánh mắt gã chỉ tìm kiếm phản ứng của cô.
Sau đó, gã tìm cách ngồi sát lại gần hơn, lấy cớ với tay lấy đĩa lạc rang. Cái ghế của gã va vào ghế của Ngân một tiếng "cộp". Một tai nạn có chủ đích.
Bây giờ, gã bắt đầu tách cô ra khỏi đám đông, ngay khi cô vẫn đang ngồi giữa họ.
"Em người Hà Nội à? Giọng nghe là biết liền," gã nói, giọng đủ to để át tiếng nhạc nhưng lại có ý chỉ dành cho riêng cô.
Ngân cười. "Vâng, em người Hà Nội gốc." Cô không chỉ trả lời gã. Cô quay sang cô bạn mới quen ngồi bên cạnh. "Chị nghe có thấy em đanh đá không?"
Cô bạn kia bật cười. "Có một tí."
Cuộc trò chuyện riêng tư đã bị Ngân biến thành một chủ đề chung. Dũng hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại thế trận.
"Con gái Hà Nội vừa xinh vừa khéo. Anh có mấy ông bạn lấy vợ Bắc, ông nào cũng sướng." Gã lại kéo cuộc nói chuyện về quỹ đạo của gã: đàn ông và đàn bà, săn đuổi và bị săn đuổi.
Sự tiếp cận của gã quá trực diện, quá trần trụi. Nó phá vỡ sự vui vẻ chung của cả nhóm, biến không khí từ một buổi giao lưu trở thành một sàn đấu. Ngân cảm nhận được sự khó chịu đó. Cô không ghét gã. Cô chỉ thấy mệt. Cô đến đây để vui, không phải để đấu trí.
Nhạc chuyển sang một bài khác, dồn dập hơn. Dưới gầm bàn, Ngân cảm thấy đầu gối của Dũng khẽ chạm vào đùi mình. Cô dịch chân đi một chút, giả vờ như không nhận ra.
Gã được đằng chân, lân đằng đầu. Gã rướn người về phía trước, hạ thấp giọng, một nỗ lực tạo ra sự thân mật giả tạo giữa chốn ồn ào.
"Ở đây ồn quá. Tí nữa có muốn đi dạo một vòng không em?"
Và rồi, bàn tay của gã di chuyển. Một bàn tay to, thô ráp, bắt đầu hành trình từ thành ghế, hướng về phía eo của cô. Một hành động chiếm hữu, một sự tuyên bố chủ quyền thầm lặng.
Đó là giới hạn.
Ngay khoảnh khắc những đầu ngón tay của gã sắp chạm vào lớp vải đũi mềm mại, Ngân hành động.
Không có một sự giật mình hoảng hốt. Không có một cái cau mày khó chịu. Chuyển động của cô nhẹ như gió.
Cô nhẹ nhàng xoay người một góc nhỏ, vừa đủ để bàn tay gã mất đi mục tiêu, đáp vào khoảng không. Cùng lúc đó, tay cô vươn ra, nhưng không phải để gạt tay gã đi. Cô chộp lấy ly bia của chính gã, giơ cao lên.
Mắt cô sáng lên, nụ cười rạng rỡ như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô hô lớn, giọng lanh lảnh át cả tiếng nhạc:
"Thôi nào mọi người ơi! Nãy giờ nói chuyện khô cổ quá! Một, hai, ba, ZÔ!!!"
Cả bàn, vốn đang ở trong guồng vui, lập tức hưởng ứng. Tiếng "Zô!" vang lên. Tiếng ly cốc va vào nhau lanh canh.
Hành động tán tỉnh riêng tư của Dũng đã bị Ngân biến thành một cuộc vui tập thể chỉ trong một nốt nhạc. Gã sững người trong một giây, bàn tay vẫn còn lơ lửng. Gã bị đặt vào một tình thế không thể từ chối. Gã buộc phải cười, phải nâng ly của mình (lúc này đã nằm trong tay Ngân) cùng mọi người.
Gã đã bị tước vũ khí, một cách công khai và vô cùng lịch sự.
Dũng hiểu ý. Gã uống cạn ly bia, đặt xuống bàn một tiếng "cốp" nặng nề hơn bình thường. Gã không nhìn Ngân nữa. Vài phút sau, gã đứng dậy, nói với cả bàn là đi vệ sinh, rồi lẳng lặng biến mất.
Cuộc vui không hề bị gián đoạn. Không ai, ngoài Ngân và Dũng, nhận ra cuộc đấu trí ngầm vừa diễn ra.
Ngân lại trở thành "linh hồn" của bữa tiệc. Cô kể chuyện, cô cụng ly, cô cười. Mọi người yêu quý cô, vây quanh cô. Nhưng không một ai có thể bước qua cái ranh giới vô hình mà cô đã vẽ ra.
Cô an toàn tuyệt đối trong vòng tròn bạn bè đông đúc và chớp nhoáng của mình.
Sau cuộc vui, cô đi bộ một mình về khách sạn. Gió biển ban đêm mát rượi. Cô hít một hơi thật sâu, vị mặn của không khí gột rửa đi mùi bia và khói thuốc. Cô cảm thấy dễ chịu. Một buổi tối thành công. Cô đã sạc đầy pin xã hội, đã kết nối với thế giới, nhưng vẫn giữ được thế giới của riêng mình vẹn nguyên.
Cô không trốn chạy đàn ông. Cô chỉ đơn giản là không có chỗ cho họ. Thành trì của cô được xây bằng những mối quan hệ vui vẻ và hời hợt như thế này. Vững chãi, và không có cửa vào.
## CHƯƠNG 3: NHỮNG LỜI TỪ CHỐI NGỌT NGÀO
Quán cà phê này có một sự yên tĩnh giả tạo.
Nó nằm trong một con ngõ nhỏ, tách biệt khỏi tiếng còi xe ồn ã của Hà Nội. Bên trong, mùi cà phê rang xay thơm nồng, quyện với mùi bơ ngọt ngào của bánh sừng bò. Ánh sáng vàng dịu hắt xuống từ những chiếc đèn chao mộc. Mọi người nói chuyện với nhau bằng một âm lượng vừa phải, tiếng thìa bạc lanh canh vào tách sứ cũng trở nên ý tứ. Một không gian hoàn hảo cho những cuộc hẹn, những lời tâm sự, hoặc trong trường hợp này, một cuộc hành quyết êm ái.
Tuấn, anh chàng đồng nghiệp của Ngân, trông hoàn toàn lạc lõng trong sự yên tĩnh này. Anh ta ngồi thẳng lưng một cách cứng nhắc, hai tay đặt trên bàn, rồi lại mân mê cái tách cà phê đã nguội đi một nửa. Ngón tay anh ta gõ nhẹ lên mặt sứ, tạo ra những âm thanh thừa thãi và căng thẳng. Anh ta đã mặc một chiếc áo sơ mi mới, phẳng phiu đến mức Ngân có thể đoán anh ta đã phải là đi là lại mấy lần.
Ngược lại, Ngân hoàn toàn thoải mái. Hai mươi tư tuổi, cô đã điềm tĩnh hơn rất nhiều. Cô mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh rêu và quần tây ống rộng màu kem. Vẫn kín đáo, nhưng chất liệu sang trọng hơn, mềm mại hơn, rủ xuống theo từng cử động của cơ thể một cách lười biếng. Cô dựa lưng vào ghế, một chân vắt lên chân kia, chậm rãi khuấy ly trà hoa cúc của mình.
Cô biết chính xác tại sao mình lại ở đây. Lời mời cà phê vào cuối tuần từ một đồng nghiệp nam độc thân không bao giờ đơn thuần chỉ là cà phê.
"Dự án lần này căng thật đấy," Tuấn bắt đầu, giọng hơi khô khốc. "May mà có em, không thì anh cũng không biết xoay xở thế nào."
"Có gì đâu anh, teamwork mà," Ngân cười, một nụ cười xã giao hoàn hảo.
Họ nói thêm vài câu chuyện phiếm về công việc, về thời tiết, về giá nhà đất. Mỗi câu trả lời của Ngân đều lịch sự, đúng mực, nhưng lại đóng sập mọi cánh cửa dẫn đến một cuộc trò chuyện sâu hơn. Không khí giữa hai người đặc quánh lại, đầy những khoảng lặng ngượng ngùng. Sự im lặng trong quán không còn dễ chịu nữa, nó trở thành một cái phông nền cho sự bối rối của Tuấn. Anh ta đang ở trên sân khấu, và sắp phải đọc một đoạn độc thoại mà anh ta chưa thuộc bài.
Ngân thì chỉ ngồi đó, kiên nhẫn, như một khán giả đã biết trước kết cục của vở kịch.
Cuối cùng, Tuấn hít một hơi thật sâu, như một người sắp nhảy xuống nước lạnh. Anh ta đặt tách cà phê xuống bàn, tiếng "cạch" vang lên hơi to hơn mức cần thiết.
"Ngân này..." anh ta bắt đầu, không nhìn thẳng vào mắt cô. "Thực ra... hôm nay anh mời em đi cà phê, là có chuyện này muốn nói."
Ngân không nói gì. Cô chỉ ngẩng lên, nhìn anh ta với một vẻ chăm chú vừa đủ, một sự khích lệ câm lặng để anh ta nói nốt phần còn lại.
"Anh em mình làm cùng nhau cũng được hơn một năm rồi nhỉ," anh ta nói tiếp, giọng đã bớt run hơn. "Anh thấy em... là một cô gái rất đặc biệt. Thông minh, giỏi giang, lúc nào cũng vui vẻ. Làm việc với em rất dễ chịu."
Anh ta dừng lại, liếc nhìn cô, dường như để kiểm tra phản ứng. Ngân vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi. Vở kịch đang đi đúng hướng.
"Và... anh nghĩ là... anh thích em. Không phải là tình cảm đồng nghiệp bình thường."
Đây rồi. Lời tỏ tình được thốt ra. Nó treo lơ lửng trong không khí giữa hai người, mong manh và trần trụi. Tuấn, sau khi nói xong, dường như đã trút được một gánh nặng. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Ngân, trong ánh mắt có cả sự hồi hộp, hy vọng và một chút sợ hãi.
Bây giờ, đến lượt Ngân diễn. Mục tiêu của cô rất rõ ràng: từ chối, nhưng phải làm sao để không làm tổn thương cái tôi của anh ta, và quan trọng nhất, không biến môi trường công sở thành một bãi chiến trường ngượng ngùng sau này. Đây là một nghệ thuật.
Ngân không trả lời ngay. Cô im lặng trong khoảng năm giây.
Năm giây đó dài như một thế kỷ. Trong năm giây đó, cô để cho lời nói của anh ta có đủ sức nặng, để cho sự chân thành của anh ta được công nhận. Cô không hề tỏ ra bối rối hay bất ngờ. Vẻ mặt cô điềm tĩnh, ánh mắt nhìn anh ta ấm áp, không một chút phán xét.
Rồi cô cất lời, giọng nói mềm mại và rành rọt.
"Tuấn ạ, em thực sự rất cảm kích vì anh đã thẳng thắn với em như vậy."
Cô bắt đầu bằng một lời khen, một sự công nhận. Đây là bước đầu tiên, liều thuốc tê trước khi mổ.
"Và em cũng phải nói thật," cô tiếp tục, hơi nghiêng người về phía trước, tạo ra một cảm giác thân mật, "em thực sự rất quý anh."
Cô thấy một tia hy vọng lóe lên trong mắt Tuấn.
"Nhưng..."
Và đây là nhát dao. Nhưng nó được bọc trong một lớp lụa.
"Em sợ lắm," cô nói, giọng có một chút áy náy giả tạo. "Anh là một người đồng nghiệp quá tốt, chúng ta làm việc với nhau quá ăn ý. Em sợ, nếu mình tiến xa hơn một bước, lỡ như... lỡ như không thành, em sẽ mất đi một người đồng nghiệp, một người anh tốt như vậy. Em không muốn đánh cược điều đó đâu."
Một màn trình diễn hoàn hảo.
Cô đã lật ngược tình thế một cách ngoạn mục. Lời từ chối không phải vì anh ta không đủ tốt, mà vì mối quan hệ đồng nghiệp của họ quá quý giá. Cô không nói "Em không thích anh". Cô nói "Em quá trân trọng mối quan hệ này để mạo hiểm với nó". Cô biến lời từ chối thành một hành động "bảo vệ". Cô đặt anh ta lên một cái bệ của sự tôn trọng, rồi nhẹ nhàng bước xuống.
Tia hy vọng trong mắt Tuấn vụt tắt. Thay vào đó là một sự thất vọng rõ rệt, nhưng không hề có sự tức giận hay bẽ bàng. Anh ta làm sao có thể tức giận được, khi cô vừa mới đề cao anh ta như vậy?
Anh ta chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo. "Anh... anh hiểu rồi. Cảm ơn em đã nói thật."
"Vâng. Mình vẫn là đồng nghiệp tốt của nhau nhé anh," Ngân nói, kết thúc vở kịch bằng một câu nói đầy tính xây dựng.
Cuộc nói chuyện kết thúc nhanh chóng sau đó. Sự im lặng quay trở lại, nhưng lần này là sự im lặng của ngượng ngùng và cam chịu. Họ uống nốt ly nước của mình, nói vài câu chuyện nhạt nhẽo rồi chào nhau ra về.
Bước ra khỏi quán cà phê, hít một hơi thật sâu không khí oi nồng của buổi chiều Hà Nội, Ngân thở phào nhẹ nhõm. Lại một lần nữa thành công. Lại một người đàn ông nữa được giữ ở khoảng cách an toàn.
Cô đi bộ về nhà, tay lướt điện thoại, kiểm tra email công việc. Cuộc tỏ tình vừa rồi đã bị đẩy ra khỏi tâm trí, được phân loại và cất vào một ngăn kéo mang tên "những rắc rối nhỏ đã được giải quyết".
Trong đầu cô giờ đây là lịch trình công việc cho tuần tới, là vé máy bay cho chuyến công tác Sài Gòn, là những kế hoạch đi chơi với hội bạn gái. Bức tường thành của cô lại được gia cố thêm một lớp nữa. Vững chãi, an toàn, và không một kẽ hở cho những thứ tình cảm phiền nhiễu.
## CHƯƠNG 4: CHÌA KHÓA TRAO TAY, BỐN BỨC TƯỜNG CÂM LẶNG
Mùi sơn mới hăng hắc, xộc thẳng vào mũi. Một mùi hóa chất sạch sẽ, mùi của sự khởi đầu, của một trang giấy trắng tinh. Dưới chân trần của Ngân là một lớp bụi xây dựng mỏng mịn, thứ bụi chứng giám cho những ngày thợ thuyền ồn ào vừa mới kết thúc. Bây giờ, chỉ còn lại sự im lặng.
Một sự im lặng tuyệt đối, dày đặc đến mức gần như có thể sờ thấy được. Nó hoàn toàn khác với sự im lặng ở căn nhà ống của bố mẹ, một sự im lặng luôn bị xen ngang bởi tiếng tivi, tiếng ho của bố, hay tiếng dép loẹt quẹt của mẹ dưới bếp. Đây là một sự im lặng nguyên thủy, chưa từng có người ở. Tiếng bước chân của cô vang lên trong không gian trống rỗng, dội lại từ bốn bức tường còn chưa treo một bức tranh nào.
Ngân đứng giữa phòng khách. Hai mươi lăm tuổi. Mặc một chiếc quần short cũ và áo phông rộng thùng thình, tóc tai buộc vội. Cô không phải một bà chủ sang trọng. Cô là một người lính vừa chiếm được đồn, đang đứng giữa chiến trường của mình.
Và cô thấy hưng phấn.
Một cảm giác chiến thắng thuần túy dâng lên trong lồng ngực. Cô hít một hơi thật sâu, mặc kệ mùi sơn khó chịu. Đây là của cô. Tất cả những thứ này. Từng mét vuông sàn gỗ, từng bức tường trắng, khung cửa sổ lớn nhìn ra một góc thành phố... tất cả đều được mua bằng những đêm thức trắng, những bữa ăn vội, những lời từ chối ngọt ngào.
Cô nhắm mắt lại, dang rộng hai tay, rồi xoay một vòng tại chỗ. Một điệu vũ ngớ ngẩn và đầy tự mãn. Cô đang cố gắng ôm lấy thành quả của mình, ôm lấy không gian này, ôm lấy sự độc lập hữu hình này.
“Nhà của mình,” cô thì thầm với những bức tường. Và những bức tường, dĩ nhiên, không trả lời.
Sự hưng phấn cần được chia sẻ, nếu không nó sẽ tự xì hơi. Ngân ngồi bệt xuống sàn nhà, rút điện thoại ra. Cuộc gọi đầu tiên, tất nhiên, là cho mẹ.
“A lô, mẹ à?”
“Gì đấy con? Ăn tối chưa mà giờ này mới gọi?” Giọng mẹ ở đầu dây bên kia quen thuộc và đầy lo toan.
“Con ăn rồi. Mẹ biết con đang ở đâu không?” Ngân cười, giọng đầy bí ẩn.
“Ở đâu? Lại đi chơi với bạn chứ gì.”
“Không! Con đang ở nhà mới của con đây!” cô hét lên, không kìm được sự phấn khích.
Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi giọng mẹ vỡ òa. “Thật á? Ôi giời ơi! Sao không bảo bố mẹ qua? Một mình ở đấy à? Đồ đạc đã có gì chưa? Tối ngủ thế nào?”
Một tràng câu hỏi tuôn ra. Ngân cười lớn. “Từ từ mẹ ơi. Con qua lấy chìa khóa thôi, mai kia mới dọn đồ. Tối nay con ngủ lại một đêm xem sao.”
“Một mình có sợ không? Khóa cửa ba, bốn lần vào cho cẩn thận nhé. Đừng có mà chủ quan...”
“Con biết rồi mà. Con lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu. Thôi con cúp máy nhé, gọi khoe bố với cái Hoa đã.”
Cuộc gọi thứ hai là cho cô bạn thân.
“Mày ơi!” Ngân gào lên ngay khi máy được kết nối.
“Gì đấy con điên? Đang yên đang lành,” giọng cái Hoa ngái ngủ.
“Tao có nhà rồi! Tao đang ngồi trong nhà của tao đây!”
“ĐÙA NHAU À? THẬT Á? CHỤP ẢNH GỬI TAO XEM NGAY! TRỜI ƠI! CUỐI TUẦN PHẢI ‘QUẨY’ TÂN GIA NGAY VÀ LUÔN!”
Họ rít lên với nhau qua điện thoại như hai đứa trẻ. Những kế hoạch về bữa tiệc tân gia, về việc mua sắm đồ đạc, về những buổi tụ tập trong tương lai được vẽ ra. Căn hộ trống rỗng bỗng chốc như được lấp đầy bởi tiếng cười và những lời hứa hẹn.
Sau khi cúp máy, Ngân ngồi trong im lặng, miệng vẫn cười. Cô lướt newfeed, trả lời vài tin nhắn chúc mừng của bạn bè. Cảm giác thật tuyệt. Cô đã chứng minh được điều gì đó. Rằng cô có thể tự lo cho bản thân, tự xây dựng cuộc sống của riêng mình.
Nhưng sau mỗi cuộc gọi, mỗi tin nhắn, sự im lặng lại quay về. Và mỗi lần như vậy, nó lại có vẻ nặng nề hơn một chút.
Trời sập tối. Ngân ăn nốt hộp mì xào mua vội ở đầu ngõ, ngồi ăn ngay trên sàn nhà. Ánh đèn đường từ bên ngoài hắt vào, vẽ những vệt sáng dài lên bức tường đối diện.
Cô dọn dẹp, rồi trải một tấm nệm mỏng ra giữa phòng ngủ. Đêm đầu tiên. Một nghi thức quan trọng. Cô sẽ ngủ ở đây, trong vương quốc của riêng mình.
Cô nằm xuống, nhìn lên trần nhà trắng toát. Rồi cô với tay, tắt ngọn đèn ngủ duy nhất.
Bóng tối sập xuống. Cùng với nó là sự im lặng.
Lần này, sự im lặng không còn là một cái nền nữa. Nó biến thành một thực thể sống. Nó bao trùm lấy cô, ép vào màng nhĩ. Không còn tiếng xe cộ, không còn tiếng người nói. Tai cô ù đi.
Và rồi, cô nghe thấy nó.
*Thình thịch… thình thịch… thình thịch…*
Tiếng tim của chính cô. Nó đập nhanh và mạnh một cách bất thường trong lồng ngực. Tiếng máu chảy ù ù trong tai. Tiếng cô nuốt nước bọt khan trong cổ họng nghe to như một tiếng động lạ.
Sự bình yên biến mất. Thay vào đó là một cảm giác bất an mơ hồ. Bốn bức tường không còn là sự che chở. Chúng là những cai ngục câm lặng. Sự rộng lớn của căn phòng không còn là sự tự do. Nó là một sự trống rỗng đáng sợ. Cô cảm thấy mình quá nhỏ bé, quá đơn độc.
Cái cảm giác hưng phấn ban chiều giờ đây trông thật ngu ngốc. Sự độc lập mà cô hằng ao ước, hóa ra lại có một bộ mặt khác, một bộ mặt lạnh lẽo và xa lạ đến thế này.
Ngân không ngủ được.
Cô trằn trọc trên tấm nệm mỏng. Mỗi một tiếng động nhỏ từ bên ngoài – tiếng gió rít qua khe cửa sổ, tiếng một con mèo hoang kêu vẳng lên – đều khiến cô giật mình. Căn hộ này quá mới, quá xa lạ. Nó chưa có hơi người. Nó chưa phải là nhà.
Một giờ trôi qua. Hai giờ. Cô vẫn mở mắt thao láo nhìn vào bóng tối. Sự im lặng đang gặm nhấm cô.
Không chịu nổi nữa, cô ngồi bật dậy. Cô mò mẫm bước ra phòng khách, vấp phải một thùng carton còn chưa mở. Cô tìm điều khiển, bật tivi lên.
Ánh sáng xanh từ màn hình tràn ngập căn phòng, xua đi bóng tối. Một chương trình giới thiệu ẩm thực đêm khuya hiện ra. Giọng nói của người dẫn chương trình, tiếng xèo xèo của dầu mỡ, tiếng nhạc nền rộn ràng… tất cả đều là những âm thanh vô nghĩa, nhưng chúng là âm thanh của con người.
Ngân nằm co người trên một tấm vải bạt phủ lên chiếc sofa mới mua. Cô không xem. Cô chỉ cần nghe. Cô cần tiếng ồn đó để lấp vào sự trống rỗng, để xua đi tiếng tim đập của chính mình.
Cô thiếp đi lúc nào không hay, giữa tiếng rao bán hàng của một kênh quảng cáo.
Sự độc lập mà cô hằng theo đuổi hóa ra lại có một vị đắng không ngờ. Đêm đầu tiên trong vương quốc của mình, cô lại phải tìm đến sự bầu bạn của những người xa lạ trên tivi để có thể ngủ yên. Bốn bức tường vẫn ở đó, câm lặng và chứng kiến tất cả.
## CHƯƠNG 5: MỐI TÌNH 6 THÁNG (VÀ CẢM GIÁC NHƯ MỘT HỢP ĐỒNG)
Mối quan hệ của Ngân và Hải đã kéo dài được sáu tháng, và nó vận hành trơn tru như một cỗ máy được lập trình sẵn.
Hải là một “chàng trai tốt” đúng nghĩa. Anh làm văn phòng, lương ổn định, hiền lành, không thuốc lá, ít rượu bia. Anh luôn nhớ mở cửa xe cho Ngân, mua đúng loại trà sữa cô thích, và không bao giờ quên những ngày kỷ niệm nhỏ nhặt. Với bạn bè và gia đình Ngân, Hải là một lựa chọn không thể an toàn và hoàn hảo hơn.
Ngân, về phần mình, cũng là một “cô bạn gái tốt”. Cô luôn mỉm cười đúng lúc, lắng nghe những câu chuyện công sở nhàm chán của anh, và tỏ ra hào hứng với những buổi hẹn hò được lên kế hoạch từ trước cả tuần.
Họ là một cặp đôi hoàn hảo trên giấy tờ. Nhưng sự thật thì khác. Mối quan hệ của họ giống như một bản hợp đồng vô hình, với những điều khoản không ai nói ra:
* Điều 1: Tối thứ Bảy hàng tuần sẽ đi ăn và xem phim.
* Điều 2: Sẽ nhắn tin “chúc buổi sáng” và “ngủ ngon”.
* Điều 3: Sẽ có một nụ hôn phớt nhẹ ở cửa trước khi về.
Tối nay, họ đang thực thi Điều 1.
Không khí trong rạp chiếu phim lạnh và sặc mùi bắp rang bơ. Màn hình quảng cáo nhấp nháy những hình ảnh rực rỡ. Hải ngồi bên cạnh, hào hứng một cách chân thành.
“Phim này đánh giá cao lắm đấy em. Thắng mấy giải liền,” anh nói, như một nhân viên đang báo cáo.
“Vâng, em cũng nghe nói thế,” Ngân đáp, mắt nhìn vu vơ lên màn hình.
Cô đang “diễn”. Cô biết mình đang diễn. Cô là một diễn viên đang cố gắng nhập vai một cô gái hạnh phúc trong một buổi hẹn hò lãng mạn. Nhưng cô cảm thấy một sự mệt mỏi vô hình. Cô mệt mỏi với sự đúng quy trình. Cô mệt mỏi với sự dễ đoán đến phát chán này. Sáu tháng trôi qua, cô vẫn đang chờ đợi một “tia lửa”, một sự bất ngờ, một cái gì đó đi chệch khỏi kịch bản.
Nó không đến.
Đèn trong rạp phụt tắt. Bộ phim bắt đầu.
Trong bóng tối, Hải bắt đầu thực hiện một bước tiến mới trong quy trình. Anh khẽ khàng dịch người, rồi bàn tay anh tìm đến tay cô. Một cuộc tiếp cận rụt rè, thăm dò.
Ngân cảm nhận được hơi ấm từ tay anh trước khi chúng thực sự chạm vào nhau. Rồi tay anh nắm lấy tay cô. Lòng bàn tay anh hơi ẩm, dính mồ hôi.
Một cảm giác khó chịu mơ hồ chạy dọc cánh tay Ngân. Nhưng cô không rút tay lại. Rút tay lại sẽ là một hành động bất lịch sự, sẽ phá vỡ hợp đồng. Thay vào đó, cô chỉ để yên. Bàn tay cô nằm gọn trong tay anh, mềm oặt và không một chút phản ứng. Một con cá chết.
Hải siết nhẹ, một cử chỉ của sự sở hữu. Ngân vẫn không siết lại.
Anh ta dường như không nhận ra, hoặc cố tình không nhận ra. Anh ta quay sang, mỉm cười với cô trong bóng tối, rồi quay lại tập trung vào bộ phim. Trên màn hình là một cảnh rượt đuổi kịch tính. Tiếng súng nổ, tiếng xe rít vang dội.
Nhưng trong đầu Ngân thì hoàn toàn tĩnh lặng.
Cô không hề xem phim. Tâm trí cô đã trôi dạt đến một nơi khác. Bài thuyết trình cho khách hàng vào sáng thứ Hai tuần tới. Slide số ba có nên đổi màu nền không? Số liệu ở slide số bảy đã đủ thuyết phục chưa? Nên bắt đầu bằng một câu chuyện hay đi thẳng vào vấn đề?
Trong khi người đàn ông bên cạnh đang nắm tay cô, nghĩ rằng họ đang cùng nhau chia sẻ một khoảnh khắc, thì Ngân đang sắp xếp lại các luận điểm trong đầu. Bàn tay ươn ướt của Hải trong tay cô chỉ là một sự tồn tại vật lý phiền nhiễu, một thứ mà cô phải chịu đựng cho đến khi bộ phim kết thúc.
“Phim hay thật, đúng không em?” Hải hào hứng nói khi họ bước ra khỏi rạp.
“Vâng, cũng được anh ạ,” Ngân trả lời, nụ cười của cô đã bắt đầu cứng lại.
Anh lái xe đưa cô về. Chiếc xe lăn bánh đều đều trên con đường quen thuộc. Sự im lặng trong xe còn khó xử hơn cả những cuộc nói chuyện nhạt nhẽo. Hải cố gắng bật radio, nhưng âm nhạc dường như chỉ làm sự xa cách giữa họ trở nên rõ ràng hơn.
Xe dừng trước tòa chung cư của Ngân. Đến lúc thực thi Điều 3.
Anh tắt máy, quay sang nhìn cô. “Thôi, em lên nhà đi. Ngủ ngon nhé.”
“Vâng, anh về cẩn thận,” cô nói.
Anh rướn người về phía cô, đặt lên môi cô một nụ hôn. Nó nhẹ, khô và kết thúc nhanh chóng. Không có một chút đam mê, không có sự nồng nhiệt. Nó là một cái chạm môi đơn thuần, một thủ tục cần phải hoàn thành trước khi chia tay.
Ngân mở cửa xe, bước ra ngoài. “Tạm biệt anh.”
“Tạm biệt em.”
Cô quay lưng bước đi, không ngoái đầu lại. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn theo.
Khoảnh khắc cánh cửa căn hộ đóng lại sau lưng, Ngân tựa người vào đó và thở hắt ra một hơi. Màn kịch đã kết thúc. Cô cởi đôi giày cao gót, quăng nó vào một góc. Cái cảm giác ập đến với cô không phải là sự lưu luyến hay hạnh phúc.
Đó là sự nhẹ nhõm.
Một sự nhẹ nhõm trần trụi và tàn nhẫn. Cô nhẹ nhõm vì không phải “diễn” nữa. Nhẹ nhõm vì được ở một mình trong không gian của riêng cô. Và trong khoảnh khắc đó, cô biết mình phải kết thúc bản hợp đồng này. Nó không công bằng cho Hải, và nó đang bào mòn chính cô.
Cô ngồi xuống sofa, cầm điện thoại lên. Ngón tay cô lướt trên bàn phím, nhanh và dứt khoát như khi cô đang soạn một email công việc. Không có sự đắn đo, không có sự ủy mị.
*“Anh Hải, em đã suy nghĩ rất nhiều. Em nghĩ chúng ta không hợp nhau. Thời gian này em quá tập trung vào công việc, không thể dành tâm trí cho chuyện tình cảm được. Em xin lỗi.”*
Một lý do quen thuộc. Một lý do an toàn. Nó đổ lỗi cho hoàn cảnh và tham vọng của cô, chứ không phải sự nhàm chán của anh ta. Cô bấm nút “Gửi”.
Điện thoại rung lên gần như ngay lập tức.
*“Anh hiểu rồi. Nếu em đã quyết định vậy. Chúc em thành công nhé.”*
Một câu trả lời hiền lành và chấp nhận, đúng như con người anh ta.
Ngân đọc tin nhắn, và cô không cảm thấy buồn. Cô không cảm thấy tội lỗi. Cô chỉ thấy một sự giải thoát tuyệt đối. Gánh nặng vô hình mà cô mang theo suốt sáu tháng qua đã được dỡ bỏ.
Cô đứng dậy, đi vào phòng tắm, xả nước nóng. Cô nhìn mình trong gương. Một cô gái hai mươi lăm tuổi, có một công việc tốt, một căn hộ riêng, và vừa mới kết thúc một mối quan hệ “hoàn hảo”. Đáng lẽ cô phải buồn chứ?
Nhưng không. Cô vẫn chưa hiểu vấn đề nằm ở đâu. Có lẽ là do cô. Hoặc có lẽ, tình yêu thực sự chỉ có vậy. Một chuỗi những quy trình được lặp đi lặp lại. Một bản hợp đồng tốn thời gian và nhạt nhẽo.
Ngân bước vào bồn tắm, ngâm mình trong làn nước nóng. Cô nhắm mắt lại. Ít nhất thì bây giờ, cô không cần phải diễn nữa. Và điều đó, đối với cô lúc này, còn quan trọng hơn cả tình yêu.
Ngân là một nghịch lý có chủ đích. Nàng là một người đàn bà sở hữu một vũ khí hạt nhân nhưng lại chọn cách chiến đấu bằng dao găm.
Nàng không bán khỏa thân. Nàng bán một lời hứa, một bí mật. Phong cách của nàng là một bài kiểm tra: "Anh có đủ tinh tế để nhìn thấy ngọn lửa đằng sau bức rèm bằng vải linen này không?". Hành trình từ cô gái 22 đến người phụ nữ trưởng thành ...
## CHƯƠNG 1: MÙI CƠM MẸ VÀ DEADLINE LÚC NỬA ĐÊM
Không gian đặc quánh lại.
Căn phòng của Ngân ở tầng hai, nhưng dường như mọi âm thanh và mùi vị của căn nhà ống điển hình Hà Nội đều tìm cách len lỏi, trườn qua khe cửa để vây lấy cô. Dưới nhà, tiếng TV thời sự đều đều như một bài kinh cầu nguyện buổi tối, giọng người phát thanh viên không cảm xúc đọc những con số, những sự kiện xa lạ. Thỉnh thoảng, tiếng lanh canh của bát đũa vọng lên, một lời nhắc nhở về một thế giới khác đang vận hành song song, một thế giới mà cô đã tạm thời xóa bỏ.
Nhưng thứ quyền lực nhất trong căn phòng này là mùi hương. Một mùi hương kép, không chịu hòa vào nhau mà đấu tranh quyết liệt trong không khí. Một bên là mùi cá kho riềng của mẹ, mặn mòi, đậm đà, béo ngậy và ấm áp một cách ngột ngạt. Nó là mùi của gia đình, của sự chăm sóc, của một vòng tay siết chặt đến khó thở. Bên kia là mùi giấy A4 mới in, hăng nhẹ, sạch sẽ và sắc lạnh. Nó là mùi của công việc, của những con số, của một thế giới phẳng lì trên màn hình. Hai mùi hương đó như hai đội quân, chiếm lĩnh từng mét khối không khí, biến căn phòng thành một bãi chiến trường vô hình.
Và ở trung tâm của cuộc chiến đó, là Ngân.
Hai mươi hai tuổi. Tóc búi cao cẩu thả, để lộ cái gáy trắng ngần và vài sợi tóc con lòa xòa. Cô mặc một bộ đồ cotton màu xám đã cũ, rộng thùng thình, thứ trang phục của sự thoải mái tuyệt đối, một cái kén để ẩn mình. Nguồn sáng duy nhất hắt lên mặt cô là ánh sáng xanh xao, ma mị từ chiếc laptop. Nó tẩy trôi mọi màu sắc, biến đôi má ửng hồng thành một màu trắng bệch, biến đôi mắt đang nheo lại vì tập trung thành hai hố đen sâu thẳm.
Cô đang ở trong vùng của mình. Thế giới bên ngoài đã ngừng tồn tại. Chỉ còn cô, con trỏ chuột nhấp nháy tàn nhẫn và mười hai trang kế hoạch còn đang dang dở. Tiếng gõ phím lách cách, lách cách, đều đặn và dồn dập, là âm thanh duy nhất cô thực sự nghe thấy. Nó là tiếng súng liên thanh của riêng cô, bắn vào bức tường thành mang tên "deadline lúc nửa đêm".
Tiếng tủ lạnh cũ dưới nhà "ro ro" một chu kỳ mới. Tiếng còi xe máy ngoài ngõ rít lên rồi tắt lịm. Ngân không nghe. Cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập nhẹ trong lồng ngực, hòa cùng nhịp gõ phím. Cô đang xây một bức tường thành, và công việc là những viên gạch.
"Ngân ơi, xuống ăn cơm con!"
Giọng mẹ vọng lên từ cầu thang, không đủ lớn để phá vỡ sự tập trung, nhưng đủ để trở thành một gợn sóng lăn tăn.
Ngân không trả lời. Cô chỉ "hừm" một tiếng trong cổ họng. Một âm thanh vô nghĩa, vừa là để mẹ biết cô đã nghe, vừa là để đẩy lời gọi đó ra xa.
Năm phút sau, bóng người xuất hiện ở cửa. Mẹ cô đứng đó, tay vẫn cầm chiếc đũa cả.
"Cơm canh nguội hết rồi đấy. Công việc thì lúc nào chẳng có."
"Vâng, con sắp xong rồi mẹ. Năm phút nữa thôi." Ngân nói, mắt không rời màn hình. Một lời hứa dối trá mà cả hai mẹ con đều ngầm hiểu. "Năm phút" của cô có thể kéo dài hàng tiếng đồng hồ.
Mẹ cô thở dài, một âm thanh chứa đựng cả sự yêu thương lẫn bất lực, rồi lẳng lặng quay gót.
Sự im lặng trở lại. Ngân lại chìm vào thế giới của những biểu đồ cột và những dòng chữ lạnh lẽo. Cô đang ở rất gần. Cô có thể cảm nhận được nó. Cái cảm giác hưng phấn khi mọi ý tưởng rời rạc bắt đầu kết nối lại thành một hệ thống hoàn chỉnh. Cảm giác quyền lực của một vị tướng đang sắp xếp đội quân của mình trước trận đánh quyết định.
Và rồi, con sóng thứ ba ập đến. Lần này, nó không chỉ là âm thanh.
Cánh cửa mở ra. Mẹ cô bước vào, trên tay là một bát cơm đầy, bên trên là một khúc cá kho bóng bẩy, thơm lừng. Hơi nóng từ bát cơm mang theo mùi cá kho đậm đặc hơn, một cuộc tấn công trực diện vào khứu giác, xộc thẳng vào lãnh địa mùi giấy trắng của Ngân.
Bà không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đi đến bàn, dọn một góc nhỏ giữa đống giấy tờ lộn xộn, và đặt bát cơm xuống. Tiếng "cạch" khô khốc của đáy bát sứ chạm vào mặt bàn gỗ giống như tiếng một viên sỏi ném vào mặt hồ tĩnh lặng.
Đó là một hành động của sự chăm sóc. Nhưng đối với Ngân lúc này, nó là một sự xâm phạm. Một sự xâm phạm trắng trợn vào không gian thiêng liêng của cô. Cái bát cơm đó, bốc khói nghi ngút, là một thực thể sống, một kẻ ngoại tộc ồn ào và phiền nhiễu trong thế giới logic của cô.
Dòng suy nghĩ của cô đứt phựt. Cái cảm giác hưng phấn tan biến, thay vào đó là một sự bực dọc trào lên.
"Con đang dở việc!"
Câu nói bật ra, sắc lẻm và thiếu kiên nhẫn. Nó không phải là một tiếng gắt lớn, nhưng trong sự im lặng của căn phòng, nó vang lên như một phát súng.
Ngay khi thốt ra, cô lập tức hối hận.
Cô ngẩng đầu lên. Cô thấy mẹ mình. Bà không trách móc, không nói một lời nào. Chỉ là đôi vai bà khẽ run lên, rồi chùng xuống. Bà nhìn cô, một ánh nhìn mà cô không thể định nghĩa, rồi lại nhìn bát cơm. Bà lẳng lặng quay người, bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa khép lại sau lưng bà. Sự im lặng quay trở lại, nhưng giờ đây nó không còn là sự im lặng của tập trung nữa. Nó là sự im lặng của tội lỗi.
Cuộc chiến mùi hương đã kết thúc. Mùi cá kho đã chiến thắng hoàn toàn. Nó không còn ấm áp, nó trở nên nồng gắt, như một lời buộc tội.
Ngón tay Ngân vẫn đặt trên bàn phím, nhưng bất động. Cô nhìn chằm chằm vào bát cơm. Hơi nóng đã tan gần hết. Lớp mỡ cá bắt đầu se lại, tạo thành một lớp màng mỏng trên bề mặt. Mấy hạt cơm trắng ngần nằm đó, im lìm, như những nhân chứng câm lặng cho sự cáu kỉnh của cô.
Lồng ngực cô có cảm giác trống rỗng. Bức tường thành cô xây nên đã có một lỗ hổng, và sự trống rỗng đang tràn vào qua đó.
Nhưng deadline vẫn là deadline.
Cô kéo bát cơm lại gần, một tay cầm đũa, một tay vẫn đặt trên chuột máy tính. Cô bắt đầu ăn. Một cách máy móc. Cô lùa những miếng cơm đã nguội vào miệng, nhai mà không cảm nhận được vị gì. Mắt cô vẫn dán vào màn hình, đọc lại từng dòng, rà soát từng lỗi chính tả.
Bữa tối không còn vị gì. Nó chỉ là nhiên liệu.
Mười lăm phút sau, bát cơm hết sạch. Bản kế hoạch cũng hoàn thành. Cô đọc lại một lần cuối, bấm nút "Gửi". Một tiếng "vút" nhẹ nhàng phát ra từ loa laptop, báo hiệu email đã được gửi đi.
Xong rồi. Cô đã thắng.
Ngân ngả người ra sau ghế, cái ghế kêu lên một tiếng cọt kẹt mệt mỏi. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt. Cô nhìn màn hình máy tính, hộp thư đi trống rỗng. Rồi cô nhìn xuống cái bát sứ trắng trên bàn.
Cô đã thắng deadline, nhưng cảm giác trong cô lúc này chỉ là một sự trống rỗng mênh mông và mơ hồ.
## CHƯƠNG 2: NỮ HOÀNG CỦA NHỮNG CUỘC VUI CHỚP NHOÁNG
Gió.
Thứ đầu tiên người ta cảm nhận được khi bước lên cái sân thượng này là gió. Không phải thứ gió hiu hiu của Hà Nội. Đây là gió Đà Nẵng, thứ gió mang trong nó vị mặn của biển, cái ẩm ướt của hơi nước và sự tự do lồng lộng. Nó táp vào mặt, luồn vào tóc, giật tung tà áo, như muốn lột trần tất cả mọi lớp vỏ bọc.
Không khí đặc quánh mùi bia Tiger pha lẫn mùi mực nướng và khoai tây chiên. Tiếng nhạc xập xình, một bản Vinahouse nào đó đã cũ mèm nhưng vẫn đủ sức mạnh để đập vào lồng ngực, khiến người ta phải nói to hơn một chút, cười lớn hơn một chút, và dễ dàng quên đi mình là ai. Ánh đèn vàng từ những dây đèn treo hắt xuống, tạo ra những vũng sáng tối loang lổ, đủ để thấy những nụ cười xã giao, nhưng cũng đủ để che giấu sự mệt mỏi trong ánh mắt.
Ngân ngồi đó, giữa một nhóm người mà cô mới chỉ biết tên cách đây hai tiếng. Chuyến công tác kết hợp du lịch tự phát, và cô, như thường lệ, là một thỏi nam châm xã hội. Cô không cần phải cố gắng. Năng lượng của cô tự nó lan tỏa.
Cô hai mươi ba tuổi. Gương mặt vẫn còn nét ngây thơ của sinh viên mới ra trường, nhưng trong cách cô kể một câu chuyện cười nhạt thếch mà vẫn khiến cả bàn phải nghiêng ngả, người ta thấy một sự tự tin đã được rèn giũa.
Cô mặc một chiếc váy maxi vải đũi màu be. Một lựa chọn thông minh. Nó kín từ cổ đến gần mắt cá chân, không hở một chút da thịt nào quá mức cần thiết. Nhưng chất vải mềm và nhẹ lại là một kẻ phản bội. Mỗi khi gió thốc lên, chiếc váy lại phấp phới, dính chặt vào cơ thể cô trong một khoảnh khắc, phác họa lại đường cong no tròn của cặp mông và bờ ngực đầy đặn, rồi ngay lập tức buông ra, trả lại cho cô vẻ ngoài kín đáo. Sự gợi cảm của Ngân không nằm ở chỗ cô cho người ta thấy cái gì, mà ở chỗ cô *suýt* cho người ta thấy.
"Không, thật đấy, lúc đó em chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống thôi," cô cười, tay phe phẩy ly bia đã vơi một nửa. "Sếp nhìn em như kiểu sinh vật lạ."
Cả bàn lại cười rộ lên. Cô là trung tâm, là linh hồn của cuộc vui chớp nhoáng này. Cô tận hưởng nó. Cái cảm giác được yêu quý bởi những người xa lạ, được kết nối một cách bề mặt, không đòi hỏi, không ràng buộc. Nó giống như sạc pin xã hội. Nhanh, hiệu quả, và an toàn.
Trong đám đông đó, có một gã đang quan sát cô. Gã tên Dũng. Chắc vậy. Gã làm trong ngành xây dựng, tay có một vết sẹo dài và nụ cười thì hơi quá tự tin. Gã đã bắt đầu cuộc đi săn của mình từ nửa tiếng trước.
Đầu tiên, gã chỉ hướng những câu đùa của mình về phía Ngân. Cả bàn cười, nhưng ánh mắt gã chỉ tìm kiếm phản ứng của cô.
Sau đó, gã tìm cách ngồi sát lại gần hơn, lấy cớ với tay lấy đĩa lạc rang. Cái ghế của gã va vào ghế của Ngân một tiếng "cộp". Một tai nạn có chủ đích.
Bây giờ, gã bắt đầu tách cô ra khỏi đám đông, ngay khi cô vẫn đang ngồi giữa họ.
"Em người Hà Nội à? Giọng nghe là biết liền," gã nói, giọng đủ to để át tiếng nhạc nhưng lại có ý chỉ dành cho riêng cô.
Ngân cười. "Vâng, em người Hà Nội gốc." Cô không chỉ trả lời gã. Cô quay sang cô bạn mới quen ngồi bên cạnh. "Chị nghe có thấy em đanh đá không?"
Cô bạn kia bật cười. "Có một tí."
Cuộc trò chuyện riêng tư đã bị Ngân biến thành một chủ đề chung. Dũng hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại thế trận.
"Con gái Hà Nội vừa xinh vừa khéo. Anh có mấy ông bạn lấy vợ Bắc, ông nào cũng sướng." Gã lại kéo cuộc nói chuyện về quỹ đạo của gã: đàn ông và đàn bà, săn đuổi và bị săn đuổi.
Sự tiếp cận của gã quá trực diện, quá trần trụi. Nó phá vỡ sự vui vẻ chung của cả nhóm, biến không khí từ một buổi giao lưu trở thành một sàn đấu. Ngân cảm nhận được sự khó chịu đó. Cô không ghét gã. Cô chỉ thấy mệt. Cô đến đây để vui, không phải để đấu trí.
Nhạc chuyển sang một bài khác, dồn dập hơn. Dưới gầm bàn, Ngân cảm thấy đầu gối của Dũng khẽ chạm vào đùi mình. Cô dịch chân đi một chút, giả vờ như không nhận ra.
Gã được đằng chân, lân đằng đầu. Gã rướn người về phía trước, hạ thấp giọng, một nỗ lực tạo ra sự thân mật giả tạo giữa chốn ồn ào.
"Ở đây ồn quá. Tí nữa có muốn đi dạo một vòng không em?"
Và rồi, bàn tay của gã di chuyển. Một bàn tay to, thô ráp, bắt đầu hành trình từ thành ghế, hướng về phía eo của cô. Một hành động chiếm hữu, một sự tuyên bố chủ quyền thầm lặng.
Đó là giới hạn.
Ngay khoảnh khắc những đầu ngón tay của gã sắp chạm vào lớp vải đũi mềm mại, Ngân hành động.
Không có một sự giật mình hoảng hốt. Không có một cái cau mày khó chịu. Chuyển động của cô nhẹ như gió.
Cô nhẹ nhàng xoay người một góc nhỏ, vừa đủ để bàn tay gã mất đi mục tiêu, đáp vào khoảng không. Cùng lúc đó, tay cô vươn ra, nhưng không phải để gạt tay gã đi. Cô chộp lấy ly bia của chính gã, giơ cao lên.
Mắt cô sáng lên, nụ cười rạng rỡ như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô hô lớn, giọng lanh lảnh át cả tiếng nhạc:
"Thôi nào mọi người ơi! Nãy giờ nói chuyện khô cổ quá! Một, hai, ba, ZÔ!!!"
Cả bàn, vốn đang ở trong guồng vui, lập tức hưởng ứng. Tiếng "Zô!" vang lên. Tiếng ly cốc va vào nhau lanh canh.
Hành động tán tỉnh riêng tư của Dũng đã bị Ngân biến thành một cuộc vui tập thể chỉ trong một nốt nhạc. Gã sững người trong một giây, bàn tay vẫn còn lơ lửng. Gã bị đặt vào một tình thế không thể từ chối. Gã buộc phải cười, phải nâng ly của mình (lúc này đã nằm trong tay Ngân) cùng mọi người.
Gã đã bị tước vũ khí, một cách công khai và vô cùng lịch sự.
Dũng hiểu ý. Gã uống cạn ly bia, đặt xuống bàn một tiếng "cốp" nặng nề hơn bình thường. Gã không nhìn Ngân nữa. Vài phút sau, gã đứng dậy, nói với cả bàn là đi vệ sinh, rồi lẳng lặng biến mất.
Cuộc vui không hề bị gián đoạn. Không ai, ngoài Ngân và Dũng, nhận ra cuộc đấu trí ngầm vừa diễn ra.
Ngân lại trở thành "linh hồn" của bữa tiệc. Cô kể chuyện, cô cụng ly, cô cười. Mọi người yêu quý cô, vây quanh cô. Nhưng không một ai có thể bước qua cái ranh giới vô hình mà cô đã vẽ ra.
Cô an toàn tuyệt đối trong vòng tròn bạn bè đông đúc và chớp nhoáng của mình.
Sau cuộc vui, cô đi bộ một mình về khách sạn. Gió biển ban đêm mát rượi. Cô hít một hơi thật sâu, vị mặn của không khí gột rửa đi mùi bia và khói thuốc. Cô cảm thấy dễ chịu. Một buổi tối thành công. Cô đã sạc đầy pin xã hội, đã kết nối với thế giới, nhưng vẫn giữ được thế giới của riêng mình vẹn nguyên.
Cô không trốn chạy đàn ông. Cô chỉ đơn giản là không có chỗ cho họ. Thành trì của cô được xây bằng những mối quan hệ vui vẻ và hời hợt như thế này. Vững chãi, và không có cửa vào.
## CHƯƠNG 3: NHỮNG LỜI TỪ CHỐI NGỌT NGÀO
Quán cà phê này có một sự yên tĩnh giả tạo.
Nó nằm trong một con ngõ nhỏ, tách biệt khỏi tiếng còi xe ồn ã của Hà Nội. Bên trong, mùi cà phê rang xay thơm nồng, quyện với mùi bơ ngọt ngào của bánh sừng bò. Ánh sáng vàng dịu hắt xuống từ những chiếc đèn chao mộc. Mọi người nói chuyện với nhau bằng một âm lượng vừa phải, tiếng thìa bạc lanh canh vào tách sứ cũng trở nên ý tứ. Một không gian hoàn hảo cho những cuộc hẹn, những lời tâm sự, hoặc trong trường hợp này, một cuộc hành quyết êm ái.
Tuấn, anh chàng đồng nghiệp của Ngân, trông hoàn toàn lạc lõng trong sự yên tĩnh này. Anh ta ngồi thẳng lưng một cách cứng nhắc, hai tay đặt trên bàn, rồi lại mân mê cái tách cà phê đã nguội đi một nửa. Ngón tay anh ta gõ nhẹ lên mặt sứ, tạo ra những âm thanh thừa thãi và căng thẳng. Anh ta đã mặc một chiếc áo sơ mi mới, phẳng phiu đến mức Ngân có thể đoán anh ta đã phải là đi là lại mấy lần.
Ngược lại, Ngân hoàn toàn thoải mái. Hai mươi tư tuổi, cô đã điềm tĩnh hơn rất nhiều. Cô mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh rêu và quần tây ống rộng màu kem. Vẫn kín đáo, nhưng chất liệu sang trọng hơn, mềm mại hơn, rủ xuống theo từng cử động của cơ thể một cách lười biếng. Cô dựa lưng vào ghế, một chân vắt lên chân kia, chậm rãi khuấy ly trà hoa cúc của mình.
Cô biết chính xác tại sao mình lại ở đây. Lời mời cà phê vào cuối tuần từ một đồng nghiệp nam độc thân không bao giờ đơn thuần chỉ là cà phê.
"Dự án lần này căng thật đấy," Tuấn bắt đầu, giọng hơi khô khốc. "May mà có em, không thì anh cũng không biết xoay xở thế nào."
"Có gì đâu anh, teamwork mà," Ngân cười, một nụ cười xã giao hoàn hảo.
Họ nói thêm vài câu chuyện phiếm về công việc, về thời tiết, về giá nhà đất. Mỗi câu trả lời của Ngân đều lịch sự, đúng mực, nhưng lại đóng sập mọi cánh cửa dẫn đến một cuộc trò chuyện sâu hơn. Không khí giữa hai người đặc quánh lại, đầy những khoảng lặng ngượng ngùng. Sự im lặng trong quán không còn dễ chịu nữa, nó trở thành một cái phông nền cho sự bối rối của Tuấn. Anh ta đang ở trên sân khấu, và sắp phải đọc một đoạn độc thoại mà anh ta chưa thuộc bài.
Ngân thì chỉ ngồi đó, kiên nhẫn, như một khán giả đã biết trước kết cục của vở kịch.
Cuối cùng, Tuấn hít một hơi thật sâu, như một người sắp nhảy xuống nước lạnh. Anh ta đặt tách cà phê xuống bàn, tiếng "cạch" vang lên hơi to hơn mức cần thiết.
"Ngân này..." anh ta bắt đầu, không nhìn thẳng vào mắt cô. "Thực ra... hôm nay anh mời em đi cà phê, là có chuyện này muốn nói."
Ngân không nói gì. Cô chỉ ngẩng lên, nhìn anh ta với một vẻ chăm chú vừa đủ, một sự khích lệ câm lặng để anh ta nói nốt phần còn lại.
"Anh em mình làm cùng nhau cũng được hơn một năm rồi nhỉ," anh ta nói tiếp, giọng đã bớt run hơn. "Anh thấy em... là một cô gái rất đặc biệt. Thông minh, giỏi giang, lúc nào cũng vui vẻ. Làm việc với em rất dễ chịu."
Anh ta dừng lại, liếc nhìn cô, dường như để kiểm tra phản ứng. Ngân vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi. Vở kịch đang đi đúng hướng.
"Và... anh nghĩ là... anh thích em. Không phải là tình cảm đồng nghiệp bình thường."
Đây rồi. Lời tỏ tình được thốt ra. Nó treo lơ lửng trong không khí giữa hai người, mong manh và trần trụi. Tuấn, sau khi nói xong, dường như đã trút được một gánh nặng. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Ngân, trong ánh mắt có cả sự hồi hộp, hy vọng và một chút sợ hãi.
Bây giờ, đến lượt Ngân diễn. Mục tiêu của cô rất rõ ràng: từ chối, nhưng phải làm sao để không làm tổn thương cái tôi của anh ta, và quan trọng nhất, không biến môi trường công sở thành một bãi chiến trường ngượng ngùng sau này. Đây là một nghệ thuật.
Ngân không trả lời ngay. Cô im lặng trong khoảng năm giây.
Năm giây đó dài như một thế kỷ. Trong năm giây đó, cô để cho lời nói của anh ta có đủ sức nặng, để cho sự chân thành của anh ta được công nhận. Cô không hề tỏ ra bối rối hay bất ngờ. Vẻ mặt cô điềm tĩnh, ánh mắt nhìn anh ta ấm áp, không một chút phán xét.
Rồi cô cất lời, giọng nói mềm mại và rành rọt.
"Tuấn ạ, em thực sự rất cảm kích vì anh đã thẳng thắn với em như vậy."
Cô bắt đầu bằng một lời khen, một sự công nhận. Đây là bước đầu tiên, liều thuốc tê trước khi mổ.
"Và em cũng phải nói thật," cô tiếp tục, hơi nghiêng người về phía trước, tạo ra một cảm giác thân mật, "em thực sự rất quý anh."
Cô thấy một tia hy vọng lóe lên trong mắt Tuấn.
"Nhưng..."
Và đây là nhát dao. Nhưng nó được bọc trong một lớp lụa.
"Em sợ lắm," cô nói, giọng có một chút áy náy giả tạo. "Anh là một người đồng nghiệp quá tốt, chúng ta làm việc với nhau quá ăn ý. Em sợ, nếu mình tiến xa hơn một bước, lỡ như... lỡ như không thành, em sẽ mất đi một người đồng nghiệp, một người anh tốt như vậy. Em không muốn đánh cược điều đó đâu."
Một màn trình diễn hoàn hảo.
Cô đã lật ngược tình thế một cách ngoạn mục. Lời từ chối không phải vì anh ta không đủ tốt, mà vì mối quan hệ đồng nghiệp của họ quá quý giá. Cô không nói "Em không thích anh". Cô nói "Em quá trân trọng mối quan hệ này để mạo hiểm với nó". Cô biến lời từ chối thành một hành động "bảo vệ". Cô đặt anh ta lên một cái bệ của sự tôn trọng, rồi nhẹ nhàng bước xuống.
Tia hy vọng trong mắt Tuấn vụt tắt. Thay vào đó là một sự thất vọng rõ rệt, nhưng không hề có sự tức giận hay bẽ bàng. Anh ta làm sao có thể tức giận được, khi cô vừa mới đề cao anh ta như vậy?
Anh ta chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo. "Anh... anh hiểu rồi. Cảm ơn em đã nói thật."
"Vâng. Mình vẫn là đồng nghiệp tốt của nhau nhé anh," Ngân nói, kết thúc vở kịch bằng một câu nói đầy tính xây dựng.
Cuộc nói chuyện kết thúc nhanh chóng sau đó. Sự im lặng quay trở lại, nhưng lần này là sự im lặng của ngượng ngùng và cam chịu. Họ uống nốt ly nước của mình, nói vài câu chuyện nhạt nhẽo rồi chào nhau ra về.
Bước ra khỏi quán cà phê, hít một hơi thật sâu không khí oi nồng của buổi chiều Hà Nội, Ngân thở phào nhẹ nhõm. Lại một lần nữa thành công. Lại một người đàn ông nữa được giữ ở khoảng cách an toàn.
Cô đi bộ về nhà, tay lướt điện thoại, kiểm tra email công việc. Cuộc tỏ tình vừa rồi đã bị đẩy ra khỏi tâm trí, được phân loại và cất vào một ngăn kéo mang tên "những rắc rối nhỏ đã được giải quyết".
Trong đầu cô giờ đây là lịch trình công việc cho tuần tới, là vé máy bay cho chuyến công tác Sài Gòn, là những kế hoạch đi chơi với hội bạn gái. Bức tường thành của cô lại được gia cố thêm một lớp nữa. Vững chãi, an toàn, và không một kẽ hở cho những thứ tình cảm phiền nhiễu.
## CHƯƠNG 4: CHÌA KHÓA TRAO TAY, BỐN BỨC TƯỜNG CÂM LẶNG
Mùi sơn mới hăng hắc, xộc thẳng vào mũi. Một mùi hóa chất sạch sẽ, mùi của sự khởi đầu, của một trang giấy trắng tinh. Dưới chân trần của Ngân là một lớp bụi xây dựng mỏng mịn, thứ bụi chứng giám cho những ngày thợ thuyền ồn ào vừa mới kết thúc. Bây giờ, chỉ còn lại sự im lặng.
Một sự im lặng tuyệt đối, dày đặc đến mức gần như có thể sờ thấy được. Nó hoàn toàn khác với sự im lặng ở căn nhà ống của bố mẹ, một sự im lặng luôn bị xen ngang bởi tiếng tivi, tiếng ho của bố, hay tiếng dép loẹt quẹt của mẹ dưới bếp. Đây là một sự im lặng nguyên thủy, chưa từng có người ở. Tiếng bước chân của cô vang lên trong không gian trống rỗng, dội lại từ bốn bức tường còn chưa treo một bức tranh nào.
Ngân đứng giữa phòng khách. Hai mươi lăm tuổi. Mặc một chiếc quần short cũ và áo phông rộng thùng thình, tóc tai buộc vội. Cô không phải một bà chủ sang trọng. Cô là một người lính vừa chiếm được đồn, đang đứng giữa chiến trường của mình.
Và cô thấy hưng phấn.
Một cảm giác chiến thắng thuần túy dâng lên trong lồng ngực. Cô hít một hơi thật sâu, mặc kệ mùi sơn khó chịu. Đây là của cô. Tất cả những thứ này. Từng mét vuông sàn gỗ, từng bức tường trắng, khung cửa sổ lớn nhìn ra một góc thành phố... tất cả đều được mua bằng những đêm thức trắng, những bữa ăn vội, những lời từ chối ngọt ngào.
Cô nhắm mắt lại, dang rộng hai tay, rồi xoay một vòng tại chỗ. Một điệu vũ ngớ ngẩn và đầy tự mãn. Cô đang cố gắng ôm lấy thành quả của mình, ôm lấy không gian này, ôm lấy sự độc lập hữu hình này.
“Nhà của mình,” cô thì thầm với những bức tường. Và những bức tường, dĩ nhiên, không trả lời.
Sự hưng phấn cần được chia sẻ, nếu không nó sẽ tự xì hơi. Ngân ngồi bệt xuống sàn nhà, rút điện thoại ra. Cuộc gọi đầu tiên, tất nhiên, là cho mẹ.
“A lô, mẹ à?”
“Gì đấy con? Ăn tối chưa mà giờ này mới gọi?” Giọng mẹ ở đầu dây bên kia quen thuộc và đầy lo toan.
“Con ăn rồi. Mẹ biết con đang ở đâu không?” Ngân cười, giọng đầy bí ẩn.
“Ở đâu? Lại đi chơi với bạn chứ gì.”
“Không! Con đang ở nhà mới của con đây!” cô hét lên, không kìm được sự phấn khích.
Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi giọng mẹ vỡ òa. “Thật á? Ôi giời ơi! Sao không bảo bố mẹ qua? Một mình ở đấy à? Đồ đạc đã có gì chưa? Tối ngủ thế nào?”
Một tràng câu hỏi tuôn ra. Ngân cười lớn. “Từ từ mẹ ơi. Con qua lấy chìa khóa thôi, mai kia mới dọn đồ. Tối nay con ngủ lại một đêm xem sao.”
“Một mình có sợ không? Khóa cửa ba, bốn lần vào cho cẩn thận nhé. Đừng có mà chủ quan...”
“Con biết rồi mà. Con lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu. Thôi con cúp máy nhé, gọi khoe bố với cái Hoa đã.”
Cuộc gọi thứ hai là cho cô bạn thân.
“Mày ơi!” Ngân gào lên ngay khi máy được kết nối.
“Gì đấy con điên? Đang yên đang lành,” giọng cái Hoa ngái ngủ.
“Tao có nhà rồi! Tao đang ngồi trong nhà của tao đây!”
“ĐÙA NHAU À? THẬT Á? CHỤP ẢNH GỬI TAO XEM NGAY! TRỜI ƠI! CUỐI TUẦN PHẢI ‘QUẨY’ TÂN GIA NGAY VÀ LUÔN!”
Họ rít lên với nhau qua điện thoại như hai đứa trẻ. Những kế hoạch về bữa tiệc tân gia, về việc mua sắm đồ đạc, về những buổi tụ tập trong tương lai được vẽ ra. Căn hộ trống rỗng bỗng chốc như được lấp đầy bởi tiếng cười và những lời hứa hẹn.
Sau khi cúp máy, Ngân ngồi trong im lặng, miệng vẫn cười. Cô lướt newfeed, trả lời vài tin nhắn chúc mừng của bạn bè. Cảm giác thật tuyệt. Cô đã chứng minh được điều gì đó. Rằng cô có thể tự lo cho bản thân, tự xây dựng cuộc sống của riêng mình.
Nhưng sau mỗi cuộc gọi, mỗi tin nhắn, sự im lặng lại quay về. Và mỗi lần như vậy, nó lại có vẻ nặng nề hơn một chút.
Trời sập tối. Ngân ăn nốt hộp mì xào mua vội ở đầu ngõ, ngồi ăn ngay trên sàn nhà. Ánh đèn đường từ bên ngoài hắt vào, vẽ những vệt sáng dài lên bức tường đối diện.
Cô dọn dẹp, rồi trải một tấm nệm mỏng ra giữa phòng ngủ. Đêm đầu tiên. Một nghi thức quan trọng. Cô sẽ ngủ ở đây, trong vương quốc của riêng mình.
Cô nằm xuống, nhìn lên trần nhà trắng toát. Rồi cô với tay, tắt ngọn đèn ngủ duy nhất.
Bóng tối sập xuống. Cùng với nó là sự im lặng.
Lần này, sự im lặng không còn là một cái nền nữa. Nó biến thành một thực thể sống. Nó bao trùm lấy cô, ép vào màng nhĩ. Không còn tiếng xe cộ, không còn tiếng người nói. Tai cô ù đi.
Và rồi, cô nghe thấy nó.
*Thình thịch… thình thịch… thình thịch…*
Tiếng tim của chính cô. Nó đập nhanh và mạnh một cách bất thường trong lồng ngực. Tiếng máu chảy ù ù trong tai. Tiếng cô nuốt nước bọt khan trong cổ họng nghe to như một tiếng động lạ.
Sự bình yên biến mất. Thay vào đó là một cảm giác bất an mơ hồ. Bốn bức tường không còn là sự che chở. Chúng là những cai ngục câm lặng. Sự rộng lớn của căn phòng không còn là sự tự do. Nó là một sự trống rỗng đáng sợ. Cô cảm thấy mình quá nhỏ bé, quá đơn độc.
Cái cảm giác hưng phấn ban chiều giờ đây trông thật ngu ngốc. Sự độc lập mà cô hằng ao ước, hóa ra lại có một bộ mặt khác, một bộ mặt lạnh lẽo và xa lạ đến thế này.
Ngân không ngủ được.
Cô trằn trọc trên tấm nệm mỏng. Mỗi một tiếng động nhỏ từ bên ngoài – tiếng gió rít qua khe cửa sổ, tiếng một con mèo hoang kêu vẳng lên – đều khiến cô giật mình. Căn hộ này quá mới, quá xa lạ. Nó chưa có hơi người. Nó chưa phải là nhà.
Một giờ trôi qua. Hai giờ. Cô vẫn mở mắt thao láo nhìn vào bóng tối. Sự im lặng đang gặm nhấm cô.
Không chịu nổi nữa, cô ngồi bật dậy. Cô mò mẫm bước ra phòng khách, vấp phải một thùng carton còn chưa mở. Cô tìm điều khiển, bật tivi lên.
Ánh sáng xanh từ màn hình tràn ngập căn phòng, xua đi bóng tối. Một chương trình giới thiệu ẩm thực đêm khuya hiện ra. Giọng nói của người dẫn chương trình, tiếng xèo xèo của dầu mỡ, tiếng nhạc nền rộn ràng… tất cả đều là những âm thanh vô nghĩa, nhưng chúng là âm thanh của con người.
Ngân nằm co người trên một tấm vải bạt phủ lên chiếc sofa mới mua. Cô không xem. Cô chỉ cần nghe. Cô cần tiếng ồn đó để lấp vào sự trống rỗng, để xua đi tiếng tim đập của chính mình.
Cô thiếp đi lúc nào không hay, giữa tiếng rao bán hàng của một kênh quảng cáo.
Sự độc lập mà cô hằng theo đuổi hóa ra lại có một vị đắng không ngờ. Đêm đầu tiên trong vương quốc của mình, cô lại phải tìm đến sự bầu bạn của những người xa lạ trên tivi để có thể ngủ yên. Bốn bức tường vẫn ở đó, câm lặng và chứng kiến tất cả.
## CHƯƠNG 5: MỐI TÌNH 6 THÁNG (VÀ CẢM GIÁC NHƯ MỘT HỢP ĐỒNG)
Mối quan hệ của Ngân và Hải đã kéo dài được sáu tháng, và nó vận hành trơn tru như một cỗ máy được lập trình sẵn.
Hải là một “chàng trai tốt” đúng nghĩa. Anh làm văn phòng, lương ổn định, hiền lành, không thuốc lá, ít rượu bia. Anh luôn nhớ mở cửa xe cho Ngân, mua đúng loại trà sữa cô thích, và không bao giờ quên những ngày kỷ niệm nhỏ nhặt. Với bạn bè và gia đình Ngân, Hải là một lựa chọn không thể an toàn và hoàn hảo hơn.
Ngân, về phần mình, cũng là một “cô bạn gái tốt”. Cô luôn mỉm cười đúng lúc, lắng nghe những câu chuyện công sở nhàm chán của anh, và tỏ ra hào hứng với những buổi hẹn hò được lên kế hoạch từ trước cả tuần.
Họ là một cặp đôi hoàn hảo trên giấy tờ. Nhưng sự thật thì khác. Mối quan hệ của họ giống như một bản hợp đồng vô hình, với những điều khoản không ai nói ra:
* Điều 1: Tối thứ Bảy hàng tuần sẽ đi ăn và xem phim.
* Điều 2: Sẽ nhắn tin “chúc buổi sáng” và “ngủ ngon”.
* Điều 3: Sẽ có một nụ hôn phớt nhẹ ở cửa trước khi về.
Tối nay, họ đang thực thi Điều 1.
Không khí trong rạp chiếu phim lạnh và sặc mùi bắp rang bơ. Màn hình quảng cáo nhấp nháy những hình ảnh rực rỡ. Hải ngồi bên cạnh, hào hứng một cách chân thành.
“Phim này đánh giá cao lắm đấy em. Thắng mấy giải liền,” anh nói, như một nhân viên đang báo cáo.
“Vâng, em cũng nghe nói thế,” Ngân đáp, mắt nhìn vu vơ lên màn hình.
Cô đang “diễn”. Cô biết mình đang diễn. Cô là một diễn viên đang cố gắng nhập vai một cô gái hạnh phúc trong một buổi hẹn hò lãng mạn. Nhưng cô cảm thấy một sự mệt mỏi vô hình. Cô mệt mỏi với sự đúng quy trình. Cô mệt mỏi với sự dễ đoán đến phát chán này. Sáu tháng trôi qua, cô vẫn đang chờ đợi một “tia lửa”, một sự bất ngờ, một cái gì đó đi chệch khỏi kịch bản.
Nó không đến.
Đèn trong rạp phụt tắt. Bộ phim bắt đầu.
Trong bóng tối, Hải bắt đầu thực hiện một bước tiến mới trong quy trình. Anh khẽ khàng dịch người, rồi bàn tay anh tìm đến tay cô. Một cuộc tiếp cận rụt rè, thăm dò.
Ngân cảm nhận được hơi ấm từ tay anh trước khi chúng thực sự chạm vào nhau. Rồi tay anh nắm lấy tay cô. Lòng bàn tay anh hơi ẩm, dính mồ hôi.
Một cảm giác khó chịu mơ hồ chạy dọc cánh tay Ngân. Nhưng cô không rút tay lại. Rút tay lại sẽ là một hành động bất lịch sự, sẽ phá vỡ hợp đồng. Thay vào đó, cô chỉ để yên. Bàn tay cô nằm gọn trong tay anh, mềm oặt và không một chút phản ứng. Một con cá chết.
Hải siết nhẹ, một cử chỉ của sự sở hữu. Ngân vẫn không siết lại.
Anh ta dường như không nhận ra, hoặc cố tình không nhận ra. Anh ta quay sang, mỉm cười với cô trong bóng tối, rồi quay lại tập trung vào bộ phim. Trên màn hình là một cảnh rượt đuổi kịch tính. Tiếng súng nổ, tiếng xe rít vang dội.
Nhưng trong đầu Ngân thì hoàn toàn tĩnh lặng.
Cô không hề xem phim. Tâm trí cô đã trôi dạt đến một nơi khác. Bài thuyết trình cho khách hàng vào sáng thứ Hai tuần tới. Slide số ba có nên đổi màu nền không? Số liệu ở slide số bảy đã đủ thuyết phục chưa? Nên bắt đầu bằng một câu chuyện hay đi thẳng vào vấn đề?
Trong khi người đàn ông bên cạnh đang nắm tay cô, nghĩ rằng họ đang cùng nhau chia sẻ một khoảnh khắc, thì Ngân đang sắp xếp lại các luận điểm trong đầu. Bàn tay ươn ướt của Hải trong tay cô chỉ là một sự tồn tại vật lý phiền nhiễu, một thứ mà cô phải chịu đựng cho đến khi bộ phim kết thúc.
“Phim hay thật, đúng không em?” Hải hào hứng nói khi họ bước ra khỏi rạp.
“Vâng, cũng được anh ạ,” Ngân trả lời, nụ cười của cô đã bắt đầu cứng lại.
Anh lái xe đưa cô về. Chiếc xe lăn bánh đều đều trên con đường quen thuộc. Sự im lặng trong xe còn khó xử hơn cả những cuộc nói chuyện nhạt nhẽo. Hải cố gắng bật radio, nhưng âm nhạc dường như chỉ làm sự xa cách giữa họ trở nên rõ ràng hơn.
Xe dừng trước tòa chung cư của Ngân. Đến lúc thực thi Điều 3.
Anh tắt máy, quay sang nhìn cô. “Thôi, em lên nhà đi. Ngủ ngon nhé.”
“Vâng, anh về cẩn thận,” cô nói.
Anh rướn người về phía cô, đặt lên môi cô một nụ hôn. Nó nhẹ, khô và kết thúc nhanh chóng. Không có một chút đam mê, không có sự nồng nhiệt. Nó là một cái chạm môi đơn thuần, một thủ tục cần phải hoàn thành trước khi chia tay.
Ngân mở cửa xe, bước ra ngoài. “Tạm biệt anh.”
“Tạm biệt em.”
Cô quay lưng bước đi, không ngoái đầu lại. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn theo.
Khoảnh khắc cánh cửa căn hộ đóng lại sau lưng, Ngân tựa người vào đó và thở hắt ra một hơi. Màn kịch đã kết thúc. Cô cởi đôi giày cao gót, quăng nó vào một góc. Cái cảm giác ập đến với cô không phải là sự lưu luyến hay hạnh phúc.
Đó là sự nhẹ nhõm.
Một sự nhẹ nhõm trần trụi và tàn nhẫn. Cô nhẹ nhõm vì không phải “diễn” nữa. Nhẹ nhõm vì được ở một mình trong không gian của riêng cô. Và trong khoảnh khắc đó, cô biết mình phải kết thúc bản hợp đồng này. Nó không công bằng cho Hải, và nó đang bào mòn chính cô.
Cô ngồi xuống sofa, cầm điện thoại lên. Ngón tay cô lướt trên bàn phím, nhanh và dứt khoát như khi cô đang soạn một email công việc. Không có sự đắn đo, không có sự ủy mị.
*“Anh Hải, em đã suy nghĩ rất nhiều. Em nghĩ chúng ta không hợp nhau. Thời gian này em quá tập trung vào công việc, không thể dành tâm trí cho chuyện tình cảm được. Em xin lỗi.”*
Một lý do quen thuộc. Một lý do an toàn. Nó đổ lỗi cho hoàn cảnh và tham vọng của cô, chứ không phải sự nhàm chán của anh ta. Cô bấm nút “Gửi”.
Điện thoại rung lên gần như ngay lập tức.
*“Anh hiểu rồi. Nếu em đã quyết định vậy. Chúc em thành công nhé.”*
Một câu trả lời hiền lành và chấp nhận, đúng như con người anh ta.
Ngân đọc tin nhắn, và cô không cảm thấy buồn. Cô không cảm thấy tội lỗi. Cô chỉ thấy một sự giải thoát tuyệt đối. Gánh nặng vô hình mà cô mang theo suốt sáu tháng qua đã được dỡ bỏ.
Cô đứng dậy, đi vào phòng tắm, xả nước nóng. Cô nhìn mình trong gương. Một cô gái hai mươi lăm tuổi, có một công việc tốt, một căn hộ riêng, và vừa mới kết thúc một mối quan hệ “hoàn hảo”. Đáng lẽ cô phải buồn chứ?
Nhưng không. Cô vẫn chưa hiểu vấn đề nằm ở đâu. Có lẽ là do cô. Hoặc có lẽ, tình yêu thực sự chỉ có vậy. Một chuỗi những quy trình được lặp đi lặp lại. Một bản hợp đồng tốn thời gian và nhạt nhẽo.
Ngân bước vào bồn tắm, ngâm mình trong làn nước nóng. Cô nhắm mắt lại. Ít nhất thì bây giờ, cô không cần phải diễn nữa. Và điều đó, đối với cô lúc này, còn quan trọng hơn cả tình yêu.