LÒNG MÃI YÊU THƯƠNG (Con người - Yêu Tinh) -------
Tóm tắt tác phẩm:
Xa quê hương đã nhiều năm, nay có dịp được sum vầy bên cạnh người thân trong gia đình và bè bạn cùng với láng giềng của mình. Cứ ngỡ là về lại chốn này sẽ được lãng quên chuyện tình buồn nhưng không, bởi cái tình nó cứ vương vấn mãi trong lòng của người đàn ông đã gần năm mươi tuổi, do hình bóng ấy, do khung trời hoa mộng nọ nó vô tình như cướp đoạt linh hồn của An Khang từng giờ.
Ông cũng không biết bản thân mình say sưa điều gì? Khi mối tình ngang trái với một người con gái trẻ thuở ấy nay bỗng dưng thành nàng dâu út trong nhà. Cũng vì miếng ăn nên xa xứ bôn ba làm việc và lập nghiệp, nay sự nghiệp đủ đầy thì hai ngã rẽ sang ngang.
Sống chung một căn nhà khang trang rộng lớn ở vùng quê xứ biển, ngày ngày tiếp xúc với người xưa, ông bố chồng sẽ đối diện với Như Ý như thế nào?
Chương 1: Sao Trời Làm Gió
Ngồi nhâm nhi tách trà ở khu vườn nhỏ của gia đình, ông An Khang hướng mắt nhìn ra biển Kiên Giang, rồi nhớ lại những ngày xưa thân ái bên cạnh người vợ hiền năm cũ. Bởi vì nơi đây vài năm về trước, người vợ yêu dấu của ông đã chết đuối nơi này. Tuy biển không trong xanh như biển cả mênh mông của Nha Trang, nhưng được cái là nó lãng mạn và thơ mộng với những hòn đảo nhỏ, nó cũng nuôi dưỡng và sản sinh ra biết bao nhiêu nguồn hải sản quý giá, rồi cũng chính nó đã làm mưa làm gió gây ra bão táp phong ba làm cho ngư dân mất tích tan cửa nát nhà.
Hồi đó, hồi vợ ông còn sống thì gia đình hạnh phúc biết bao nhiêu. Tuy có hơi thiếu thốn chút ít nhưng tình cảm vợ chồng con cái sum vầy bên nhau. Còn bây giờ thì sao? Gia đình giàu sang, có xe cộ, ruộng nương rộng hàng trăm mẫu thể mà lại buồn. Cũng chính nỗi buồn thương ấy đã dẫn dắt ông đến với cô bé nữ sinh cấp ba đang học lớp mười hai ở làng bên, rồi bén duyên thế nào để tia sét ái tình phóng ra từ đôi mắt bồ câu của Như Ý, nó khiến tâm trí của người đàn ông góa vợ mất hồn.
Đang uống trà mà lại nhớ tới kỷ niệm xưa, rồi nước trà nóng hổi làm cho ông ấy bỏng lưỡi. Lúc này, cũng đã có người phụ nữ trẻ tuổi sống chung với nhau dưới một mái nhà đang đứng sau cánh cửa dõi theo động tác ông nãy giờ. Như Ý nhìn thấy tách trà trên tay bố chồng rơi xuống đất, sắc mặt của ông thì cũng khá đau, rồi vội vàng đi nhanh ra nơi đó. Tuy mùa hè chưa vào mùa mưa gió, thế nhưng lâu lâu cũng xuất hiện vài cơn mưa lớn trái mùa. Cô hỏi thăm dò.
-Bố, đang nhớ về con sao? -Ừm… ờ không, không phải! Do bố sơ suất nên làm rơi tách trà. -Ơ, ngộ à nha! Thế tách trà vỡ ra từng mảnh là hiện tượng gì? -Chuyện này… mà thôi, bố đi ngắm biển đây!
Nói vừa dứt lời thì ông cúi người xuống gom nhặt từng mảnh vỡ rồi đem bỏ vào chậu hoa gần đó, bởi dù gì nó cũng là tách trà quý có giá trị về kỷ niệm. Như Ý nhìn thấy bộ dạng của bố chồng mình mắc cỡ thì cười mỉm chi hoài, rồi cô cũng không quên nhắc nhở khi bước chân người đàn ông quen thuộc đang đi về hướng biển
-Ơ, bố nè! Đi ngắm biển chứ đừng ngắm cái kia nha! -Con lại trêu chọc nữa à! Biển ở quê mình chứ có phải là biển người ta kinh doanh du lịch đâu mà ngắm cái con nói nhỉ!
Nói chuyện với nhau mà hai người cứ cười cười, bởi lẽ tâm sự trong lòng cả hai đều biết rõ. Ông An Khang đi dạo chơi với đôi chân trần trên cát pha với đất bùn đen, miệng lúc nào cũng cười vui tuy không thành tiếng. Còn Như Ý thì cũng vậy, cô thậm chí có vẻ vui tươi hơn bố chồng của mình, bởi vì người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi ấy là người cô yêu thương. Bàn tay thon thả mịn màng như lụa là của cô bưng bê ấm trà nóng, rồi nhiệt độ làm cho làn da trắng như tuyết bỗng nhiên hồng hào.
Do ông đi ngắm biển gần bờ nên nước không được trong xanh, nó hơi ngả màu phù sa nhiều hơn. Đôi chân trần to lớn của ông An Khang in ấn dấu chân đi trên mặt cát, rồi ông tìm tới nơi gốc cây sứ trắng, nơi mà ông với nàng dâu của mình yêu nhau để ôn lại những kỷ niệm. Khi đó, Như Ý vẫn còn là con gái chưa có thuộc về Vạn Sự con trai út của ông. Còn ông An Khang thì mất vợ đã ba năm, thế nên cái tình thiếu thốn trong lòng người đàn ông hừng hực lửa dục khó mà kìm nén được khi bên cạnh mình là cô gái trẻ trung và xinh xắn. Cái ánh nắng buổi sáng miền nam xứ biển, nó hanh vàng, nó có xen lẫn chút ít lam hồng. Ngồi ở ghế gỗ bên gốc cây xứ trắng cổ thụ một trăm mười lăm năm tuổi, nó là trong một số ít cây cổ thụ còn sót lại hồi thời thực dân Pháp. Ông An Khang lại hướng mắt nhìn ra biển rộng, rồi ánh mắt của ông chùng xuống, có lẽ dòng nước trắng trong khóe mắt sắp sửa tuôn trào.
-Bố, sao hôm nay buồn hoài thể? -......!
Ông An Khang chưa kịp trả lời thì nàng dâu trẻ trung xinh đẹp của ông lấy chiếc khăn tay chậm nước mắt cho ông, rồi hai đôi mắt của ông với Như Ý nhìn nhau suốt. Có thể cô ấy biết vì sao người đàn ông đối diện với mình buồn, vì sao luôn luôn tránh né cô mỗi lúc gặp nhau. Nhưng tình cảm thì làm sao mà miễn cưỡng được, huống chi hai người lại là người yêu của nhau thuở trước. Như Ý ngồi xuống bên cạnh bố chồng, rồi cũng hướng mắt bồ câu của mình nhìn ra biển giống như ông An Khang. Tại đây, tại vùng biển này, có đôi nam nữ lặng thinh không nói, họ chỉ nói với nhau bằng thần giao cách cảm.
Mùa hè xứ biển cũng lãng mạn không kém cạnh mùa thu, bởi vì hoa sứ trắng thơm lừng chi chít trên cây. Nó rụng vương vãi khắp chỗ ghế ngồi, mang theo hương thơm ngào ngạt vô tình làm xoa dịu hai tâm hồn nơi đó. Tầm vài phút sau, khi mái tóc dài của Như Ý bỗng nhiên tung bay theo cơn gió lạnh thổi vào từ biển. Mái tóc dài đen óng ánh phản chiếu như gương, rồi tia nắng xen qua chùm hoa sứ trên cây in bóng trên làn tóc nàng dâu. Ông bố chồng giờ đây cũng không phải như người vô tình, bàn tay rắn rỏi của ông lướt qua mái tóc dài của Như Ý khi đầu cô ngã vào vai.
-Nè, vuốt tóc người ta sao cho ngay ngắn. Chứ không phải làm cho rối bù, sẽ bắt đền đó nhé! -Nhưng bố biết đền bù gì đây! -Đền bù gì thì bố tự biết sao lại hỏi người ta.
Tiếng nói trong trẻo như chim sơn ca của Như Ý, như ngụ ý về một điều gì đó mà chỉ hai người họ biết được. Bầu trời trong xanh buổi sáng hôm nay thật là yên lặng, sóng không vỗ, gió không thổi và hoa sứ không đung đưa. Quang cảnh hiện tại chẳng khác gì là mùa thu chứ không phải là mùa hè, bởi nó êm đềm lặng lẽ và thơ mộng. Ngồi tựa đầu vào vai bố chồng, Như Ý hơi híp dần đôi mắt to, hai cánh tay thon thả vòng qua người đàn ông trung niên. Mùi thơm thoang thoảng của hoa sứ trắng từ trên cành cây bay tới đây, nó tạo thành mùi hương của tình yêu và nỗi nhớ, mùi hương mà thuở trước cũng ở nơi này, đã xảy ra một nụ hôn nồng cháy và mãnh liệt.
-Ưm… bố, con thấy lạnh quá! -Ơ… có phải không đó? Trời đang nắng ấm mà! -.....!
Ông ấy biết thừa nàng dâu xinh đẹp của mình muốn gì nhưng giả vờ không hiểu mà thôi. Tuy miệng nói vậy nhưng đôi bàn tay của ông vẫn siết chặt thân thể Như Ý sát vào người, bởi vì cơ thể ông thì đang nóng mà làn da của nàng dâu thì đang lạnh. Kỳ lạ thay, quả nhiên cơ thể Như Ý lạnh toát, khi tay ông An Khang ôm chặt lấy thân hình cô ấy vào lòng. Ánh mắt đã nhắm nghiền, Như Ý chỉ nhìn bằng tâm, nhưng cô cũng cảm nhận được đôi bàn tay của bố chồng đang siết chặt người mình. Lúc nãy thì lạnh, bây giờ thì hơi thở không đều, giọng nói bắt đầu lạc điệu đi. Rồi cô khẽ nói: "Ưm… bố, chúng ta mau về nhà, bởi chồng con uống cà phê sáng cũng sắp về ạ!"
Do Vạn Sự con trai út của ông chưa biết hai người có tình cảm từ trước, cậu ta chỉ biết sao bố với vợ mình thường không nói chuyện, ăn chung mâm cơm mà như thua ăn chung quán xá bên đường.
-Con về trước đi! Chút xíu bố sẽ về. -Không, không chịu đâu! Con muốn về chung một lượt cơ!
Không cho ông An Khang kịp trả lời, Như Ý nắm lấy tay bố chồng mình kéo ra khỏi ghế ngồi và nằng nặc đòi về. Khi về đến cổng nhà thì chồng Như Ý cũng vừa về đến. Thấy vậy, hai người vội vã buông tay ra, rồi cũng giữ khoảng cách như lúc đầu. Nàng dâu thì đến nói chuyện với chồng còn bố chồng thì đi ngắm cây cảnh.
-Ủa, anh… sao hôm nay về sớm thể? -Do anh muốn đến công ty có chuyện chút. Mà bố đâu rồi? Anh muốn nhờ bố giúp số việc. -Ưm… bố hả? Em không biết, bởi em với bố anh có hợp tính nhau đâu!
Như Ý nói dối, nói không biết mà hai má đỏ bừng cả mặt. Chồng cô cũng không để tâm, bởi vì cậu ấy biết là vợ với bố mình có thường xuyên nói chuyện nhau đâu, cho nên tự đi tìm. Còn cô thì mắc cỡ bởi nói lời dối chồng. Nhưng không biết làm thế nào? Trời xui khiến ra sao mà nàng dâu gặp gỡ bố chồng mình trong nhà kho sau hè, còn chồng cô thì đi tìm nơi khác. Rồi hai người bỡ ngỡ, không biết làm gì thì có chuông điện thoại reo lên: "Bố ơi! Đến công ty cùng con nhé!"
-Ừm, bố đến liền.
Khi nghe tiếng vọng của con trai út từ điện thoại, ông An Khang vội vàng đi nhanh, mặc cho người phụ nữ trẻ đang nhìn mình. Như Ý nhoẻn miệng cười nói: "Bố đi thì nhớ về nhà dùng cơm nước với con đó!"
Lúc đi vội ra cửa ngõ, ông ấy vẫn hướng mắt nhìn về nàng dâu, bởi cô cứ đi theo chân tới đây. Có lẽ chủ nhật mà cô ở nhà một mình trong căn nhà rộng rãi, rồi hai người đàn ông đều rời khỏi, nó trống vắng vô cùng. Nấu ăn xong, Như Ý ra ngoài hiên nằm võng cho mát mẻ, luôn tiện mở điện thoại ra lướt nét, rồi truy cập mạng xã hội tán gẫu với bạn bè cho đỡ buồn. Thế nhưng hôm nay cô cũng không muốn nói với ai, kể cả bạn thân nhất của mình cũng vậy, cô chỉ trông chờ một người đàn ông duy nhất là bố chồng à. Như Ý vào danh sách bạn bè zalo, rồi ấn vô tên bố chồng, với nickname mà cô tự gọi và đặt cho ông An Khang hồi năm năm trước khi cô đang là sinh viên năm nhất Đại học ngoại thương.
Vừa mỉm cười vừa viết bình luận cho hình ảnh bố chồng đăng chia sẻ, cô thích thú lắm, cũng không lo sợ chồng bắt gặp, bởi vì là nhóm riêng tư. Hình ảnh ông An Khang đăng tải trên mạng xã hội cũng không có gì xa lạ, bởi nó là hình ảnh ông ấy bị kẹt xe khi ra về. Có lẽ chủ nhật người ta nghỉ ngơi rồi kéo ra biển tắm, nhưng ông ấy cũng bon chen theo lớp trẻ chụp ảnh lưu lại cho vui. Nằm trên cánh võng đu đưa, viết tin nhắn đủ kiểu rồi đâm ra buồn ngủ, rồi ngủ say luôn. Lúc này, ông An Khang về nhà thấy nàng dâu ngủ có vẻ rất ngon nên không nỡ đánh thức, ông lùi nhẹ nhàng bước chân đi thật khéo léo tránh phát ra tiếng động, để cho Như Ý ngủ được nhiều thêm.
Ông ấy lại đi ra gốc cây sứ trắng cổ thụ nhà mình, rồi ôm đàn ghi-ta ngồi hát, bài hát mang tình yêu quê hương xứ biển, xen lẫn tình yêu lứa đôi nam nữ yêu nhau. Khi lời bài hát "Biển và em" được cất lên, cũng là lúc Như Ý tỉnh dậy và đi tìm ông. Cô không nói không rằng, đi một mạch đến nơi rồi vòng tay qua cổ bố chồng từ đằng sau. Nếu nói không ngoa thì lưng của ông cảm nhận được hai đầu núm vú, bởi vì Như Ý mặc áo ngực vải vóc rất mỏng. Dù biết lưng cảm giác được nhưng ông ấy vẫn đệm đàn và hát, thậm chí còn hát hay hơn nữa là khác, do được cổ vũ mà.
Lời nhạc tình tứ lãng mạn, tiếng đàn sành điệu của ông góp phần làm Như Ý nhớ lại những chuyện đã qua. Cô co rúm người lại như bị cảm lạnh, rồi vô tình siết chặt vòng tay làm ngạt thở bố chồng, khiến cho ông không thể nào hát tiếp. Tuy nhiên ông An Khang không nỡ để cho Như Ý mất hứng thú khi nhập tâm, ông cố gắng nhịn thở thêm chút nào hay chút đó, cốt lõi làm vừa lòng người đẹp trong lòng mình. Thật là may mắn cho ông, khi sắp ngạt thì vòng tay Như Ý bỗng nhiên nới lỏng. Cô hỏi: "Ủa, sao bố không hát tiếp nữa ạ?"
-Ưm… do bố bị ngạt thở vì vòng tay của con siết chặt cổ quá! -Vậy sao bố không gạt tay con ra, tay bố mạnh mẽ hơn tay con mà. -Ơ… tại bố không nỡ… -Vậy ạ! Vậy cho bố chết ngạt luôn nè! Hihihi…
Nói là làm, Như Ý liền siết chặt vòng tay của mình, rồi chồm lên phía trước để hai khuôn mặt đối diện nhau. Còn ông An Khang cũng vậy, nói giữ lời, liền chịu đựng không nỡ gạt tay con dâu ra. Cô biết rõ ông ấy không nỡ làm cho mình đau, cho nên cô chỉ thử thách xem bố chồng nhịn thở được bao lâu mà thôi, chứ sao nỡ làm cho người đàn ông yêu thương chết ngạt chứ.
-Bố nè, biển quê mình thể nào? Mấy năm bôn ba xứ người, bố có thường xuyên nhớ tới… nhớ tới… -Có phải nhớ tới con chứ gì?
Như ý nghe bố chồng nói vậy thì lặng im vài giây, rồi ánh mắt thơ ngây như buổi nào, nó hơi buồn nhưng không đến nỗi. Cô nhìn ông An Khang chút thì cũng lặng lẽ bước vào nhà, bởi giờ này trời cũng xế trưa, chồng cô cũng sẽ về dùng cơm. Sau khi thấy con dâu khuất bóng trong tầm mắt thì ông mới theo sau, do không muốn thiên hạ nhìn thấy sẽ lụy phiền, vì giờ này người ta kéo ra biển nơi ở của ông nhiều lắm. Cầm cây đàn ghi-ta trên tay rồi vác lên vai, ông chậm rãi bước từng bước về nhà. Vô đến nhà bếp, thấy mâm cơm chuẩn bị trên bàn, con trai và con dâu đang ngồi đó đợi chờ ông dùng bữa. Con ông hỏi: "Bố, con tính đi gọi bố nhưng bố đã về"
-Ừm, vậy chúng ta dùng cơm đi!
Cũng giống như những buổi ăn cơm trước, ông An Khang chỉ ăn mà không nói, có nói thì chỉ trả lời khi con trai út ông ấy hỏi. Như Ý thì cũng vậy, cô chỉ nói chuyện với chồng, còn bố chồng ngồi đối diện với cô thì xem như không có mặt. Lâu lâu, cô dùng chân mình đá nhẹ vào chân ông ấy, hễ mỗi khi thấy ông lùa cơm thật nhanh vô miệng. Cô lắm lúc cũng tinh nghịch lắm chứ không phải chuyện đùa, bởi vì cô cũng còn rất trẻ mà, nên đôi lần cô hay tranh luận với ông ta.
-Sao bố lùa cơm nhanh vậy? Hay bố bực tức con về điều gì? -...???...
Câu hỏi của cô khiến hai người đàn ông ngạc nhiên và khó hiểu, bởi họ không biết lý do gì mà Như Ý nói thế, đặc biệt là bố chồng cô. Ông bất ngờ bị sốc và bị sặc sụa cơm trong miệng, mặt ông tái nhợt như tội phạm bị hỏi khẩu cung, rồi qua vài giây mặt sáng sủa và ung dung trở lại bình thường. Sau đó ông đứng dậy, nói với con trai mình: "Chiều nay bố muốn lái thuyền gỗ ra biển câu cá và dạo chơi"
-Vậy con cũng muốn đi nữa! Bởi con cũng muốn ngắm biển và câu cá. -Ừ, vậy bố xuống thuyền trước.
Như Ý thấy bố chồng đóng kịch không ngó ngàng mình trước con trai ông, cô mỉm cười duyên, tay thì chống cằm đưa ánh mắt bồ câu chăm chú nhìn về ông ấy.
-Mà vợ nè! Em có muốn đi cùng không? -Chồng hỏi ngộ ghê! Không lẽ em ở lại một mình à! -Tại có bố, anh nghĩ em không thích. -Nhưng có anh mà! Em không để tâm có bố đâu.
Tuy trả lời vẻ khí thế, nhưng thực ra trong lòng Như Ý vui lắm. Thậm chí cô còn nhắn tin riêng tư với bố chồng nữa cơ: "Bố diễn giỏi ghê ta! Hơn cả diễn viên chuyên nghiệp"
-Bố thấy bình thường thôi mà! Mà lúc nãy con đá vào chân bố mạnh thật đấy! Giận hờn à? -Người ta không thèm giận, người ta không thèm thương nên chẳng thèm để ý. Hihihi… -Ừm, cũng phải thôi. Bởi dù gì thì bây giờ bố đã già và đã xấu xí đi nhiều. Nước da ngâm đen mặn mòi mùi nước biển, da thì nhăn còn tóc thì cũng bạc màu. Thôi, không nhắn tin nữa, bố đi lấy thuyền đây! -Dạ! Vậy chút nữa gặp, nhưng hãy chủ động nói chuyện với con chứ đừng làm mặt lạnh nữa nha! Hihihi…
Sau khi cơm nước xong xuôi, Như Ý cùng với chồng nghỉ ngơi giây phút rồi ra bến để lên thuyền. Cô vừa đi vừa ngoái đầu nhìn xem bố chồng có chốn ở lại không? Bởi vì mấy lần trước đó khi biết cô đi cùng thì ông An Khang không lên thuyền, cho nên Như Ý rút ra được kinh nghiệm. Cô mỉm cười tươi tắn khi thấy bố chồng mình đang trên chiếc du thuyền gỗ ván sao đỏ, du thuyền này do ông An Khang tự lên bản vẽ thiết kế và tự đóng với sự trợ giúp của máy CNC. Thấy vậy nên Như Ý yên tâm, rồi cũng hối thúc chồng.
-Anh nè! Mau lẹ lên thuyền đi nào? Làm gì mà chậm chạp vậy? -Trời ạ! Từ từ đã em, nhưng sao lần này em khác lắm, không giống như trước. -Vợ thấy cũng như nhau à! Nếu chồng còn lề mề vậy thì tránh sang một bên để vợ lên thuyền trước. -...?????...
Nói xong, cô liền lên thuyền mặc cho chồng đang ngạc nhiên nhìn mình, còn bản thân thì bước vội lên ca-bin, bởi trên này có ông An Khang bố chồng cô. Như Ý lên tới ca-bin, tranh thủ lúc chồng còn dưới đất ngắm nghía du thuyền do bố chồng đóng, rồi giả vờ hỏi thăm những câu tình tứ: "Bố, khung cảnh biển xanh, bầu trời trong xanh nhìn thích ghê hé!"
-Ừm, do biển chiều nay có sự hiện diện của con trên du thuyền. -Ưm… bố, nhìn thấy ghét quá!
Cô vừa nói vừa chạy vội đến ôm sau lưng ông, bởi một phần vì nhớ, một phần vì chồng cô chưa có lên đây. Ông An Khang không nói được gì nữa, do một ngón tay thon nhỏ bé của nàng dâu đưa lên miệng ra dấu hiệu im lặng, nhưng bàn tay còn lại của Như Ý thì cũng không biết vô tình hay cố ý mà đặt ở phần mu cu bố chồng. Ngoài kia gió không có lộng, mây thì cũng không có hồng, có lẽ do đầu giờ chiều nên ánh nắng chói chang như lu mờ tầm mắt. Lúc này, khoảnh khắc đẹp nhất của ông An Khang với Như Ý trong ca-bin du thuyền gỗ sao đỏ thật tình tứ, thật lãng mạn vì tay trọn vòng tay ôm.
Thời gian riêng tư gặp nhau không có nhiều, nên bố chồng nàng dâu tranh thủ thì giờ, quý trọng từng phút giây sẵn có. Họ lén lút vụng trộm từng cái ôm, hòa nhịp cùng hơi thở không đều, cùng tiếng rít vang lên từ miệng và tiếng sột soạt của vải vóc trên thân thể hai người. Bất ngờ bàn tay thon nhỏ bé của Như Ý thoáng hư hỏng không hề nhẹ, ngón tay lướt qua khóa quần của bố chồng, rồi chậm rãi kéo xuống dưới đáy, rồi bàn tay mềm mại chạm vào quần lót ông An Khang. Không gian trong ca-bin khá rộng rãi nhưng…
-Như Ý, mình dừng lại thôi, bởi chồng con lên thì xử trí không kịp đâu! -Ưm… bố… con muốn ôm chặt bố thêm chút nữa cơ!
Do lén lút nên ý trí lu mờ, do vội vã nên hành động hư hỏng chút xíu bị phát hiện, bởi tiếng bước chân của chồng Như Ý khá gần. Anh ta lên ca-bin nhưng không có nhìn về vợ với bố mình, anh chỉ nhìn hướng đối diện và hỏi: "Bố ơi! Vợ con có trên đây không?"
-Ơ… anh, em nè!
Cô vội vàng buông vòng tay đang ôm người bố chồng ra, rồi trả lời với vẻ mặt tái nhợt nhạt, bởi sự nuối tiếc một cái ôm của cô. Cho dù chồng cô có thấy cô ôm bố anh cũng là chuyện bình thường, nếu như cái ôm ấy không có bàn tay thon nhỏ bé của cô đặt ở đũng quần ông An Khang. Ông cũng bất ngờ và quay hướng khác để kéo dây kéo quần lên, rồi chỉnh đốn con cu đang cương cứng ngay ngắn trong quần lót nhưng khó quá, bởi con cu ông vốn to và dài mà lại đang tình trạng cương cứng thì sao chỉnh đốn ngay ngắn cho được. Thế là ông nghĩ cách, ông dùng ánh mắt của mình để ra dấu hiệu cầu cứu với Như Ý. Nhưng như đã nói, cô ấy vốn tính nghịch vì tuổi còn rất trẻ lại hay làm nũng, nên Như Ý không những không giúp mà còn phá đám với trêu ghẹo thêm. Cô mỉm cười duyên rất xinh vì đôi má rất hồng, chồng cô tưởng vợ cười với mình nhưng anh đã lầm, bởi anh không có diễm phúc đó. Đột nhiên có vài cơn gió khá mạnh làm chao đảo con thuyền gỗ sao đỏ, gió làm chiếc thuyền lắc lư do hướng gió thổi ngang, nó chông chênh khiến Như Ý sợ sệt. Cô bèn chạy tới ôm chồng mình và nói.
-A… anh, em sợ quá! Gió mạnh quá đi! -Thế còn muốn đi cùng nữa không? Ha ha… -Ơ… em…"????"
Tranh thủ con trai và con dâu đang ôm quấn quít không ngó ngàng, ông An Khang liền nhanh đi xuống dưới khoang thuyền rồi bước vô trong phòng chốt cửa. Vô đây nó riêng tư hơn nên ông cởi khóa quần ra và kéo xuống, sau đó chỉnh đốn con cu lại ngay ngắn và nằm sấp trên nệm giường thờ phào. Chồng Như Ý tưởng rằng cô sợ sệt là thật nhưng anh thật khờ, bởi cô ấy diễn để bố chồng thoát khỏi nơi ca-bin này mà thôi.
-Ủa? Sao khuôn mặt em lại hồng trở lại rồi? Lúc nãy còn xanh xao lắm í! -Ơ… tại bây giờ hết gió rồi mà anh. Hi hi…
Nói xong, cô nới lỏng vòng tay đang ôm chồng mình ra để cầm chiếc điện thoại, rồi hướng mắt xuống khoang thuyền nói thầm trọng bụng. Nhắn tin: "Sao xuống dưới rồi chốn ở đó luôn...!"
Đang mơ mơ màng màng vì thèm ngủ, nghe tiếng bíp của tin nhắn ông liền vội mở ra xem, rồi trả lời: "Không phải con đang rất sợ gió sao?"
-Gì cơ? Bố có tin là con cắn bố rồi giận bố luôn không? Người ta đang diễn để giải vây cho bố cơ mà! Sao lại… -Tại bố tưởng… -Tưởng gì nè! Bố đừng quên là con lớn lên ở xứ biển này à nha! Cho nên sóng gió mạnh có là gì chứ!
Như Ý nhắn tin khá dài và đợi khá lâu mà ông An Khang không hồi âm tin nhắn. Cô hơi bực mình, bởi vòng tay ôm chồng của cô bắt đầu mệt mỏi, dù đang nới lỏng, dù trong ca-bin có máy điều hòa nhưng lòng bàn tay cô ấy vẫn có dấu hiệu đổ mồ hôi do cầm điện thoại rất lâu vì chờ tin nhắn bố chồng. Chồng cô thấy vợ hơi muốn khóc nên hỏi: "Vợ bực tức ai mà có vẻ ấm ức thế?"
-Không có! Thôi em không muốn đi nữa, em về nhà đây! -Ủa, sao kì vậy, hết gió rồi mà! -Do em… do em ghét bố của anh được chưa chồng khờ. -Chẳng hiểu nỗi luôn á! Lúc thì muốn đi, lúc lại không. Mới vừa rồi còn nói "em không để tâm có bố đâu" mà! -Ơ… em… chỉ đùa cho vui thôi í… hi hi...
Cũng bởi cái tính mít ướt của cô nên chút thì hư chuyện, bởi nó sắp bại lộ luôn rồi. Cô biết mình hơi quá nên vội chỉnh lại lời, rồi đi xuống tìm ông An Khang, hỏi tại sao không trả lời tin nhắn mà im lìm. Tới nơi cửa phòng, Như Ý thấy cửa đóng thì đưa tay đẩy vào nhưng không được vì đã chốt khóa bên trong. Cô nói thầm: "Sao lại chốt khóa bên trong vậy kìa! Không lẽ do bàn tay mình hồi nãy đặt ở đũng quần của bố, rồi bố vô đây thủ dâm chăng? Ưm… chắc chắn là không? Bởi mình biết bố không thích chuyện này cơ mà! Vậy tại sao nhỉ???? Hay là bố ngủ quên..."
Như Ý lại nhìn lên cầu thang, thấy chồng vẫn còn mải mê với tính năng du thuyền, cô vội đi lấy chìa khóa phòng rồi mở cửa. Khi đẩy cửa vào trong, lòng bàn tay của cô hơi run run, bởi vì có chồng cô nơi đây. Dù biết được rằng chồng mình không thể nào thấy, nhưng không phải là an toàn. Như Ý khẽ thở dài, rồi cũng khép cửa phòng lại, rồi quay đầu lại nhìn thì thấy bố chồng mình đang ngủ say sưa. Phút chốc sự run run tan biến, bây giờ cô mỉm cười duyên trông rất xinh xắn và đáng yêu. Cô vừa đến gần ông và nói thì thầm: "Sao hai bố con đều đẹp trai giống hệt như một giọt nước vậy? Mũi cao, mắt to và sâu. Chiều cao một mét tám mươi ba bằng nhau, thân hình mình dây giống nhau, cân nặng cũng bằng nhau. Chỉ có cách phân biệt được là mái tóc của bố chồng thì bạc phơ, sự từng trải của bố cũng nhìn nam tính hơn chồng mình nhiều"
Như Ý bị cuốn hút bởi làn da ngâm của bố chồng, nó mặn mà nhưng ngọt ngào, rồi vội vàng nằm sấp trên người ông ấy. Khi bàn tay mềm mại của cô vừa vuốt ve bờ vai ông An Khang thì nghe tiếng gọi: "Vợ ơi! Em đâu rồi?"
Như Ý bực mình, trách móc thầm thì: "Đồ ông chồng phá đám không à!"
Thấy được sự nguy hiểm cho mình và bố chồng, Như Ý thì cũng không muốn ở lại lâu thêm một chút nào nữa, dù lòng cô rất muốn bên cạnh ông An Khang. Cô vội vàng đứng dậy rồi đi ra cửa, như nuối tiếc điều gì đó mà đứng lại rất lâu. Bên ngoài cửa là tiếng nói của chồng cô vang lên lần nữa: "Vợ ơi! Anh lên nhà một lát, bởi vì trời mùa hè nắng nóng quá, chiều chiều dịu mát tí hả đi!"
Như Ý nghe vậy thì vội mở cửa ra khi chồng mình đang bước tới rồi nói: "Vậy em ở lại trên thuyền chơi có được không?"
-Được mà! Có gì đâu! Mà vợ nè, bố ngủ rồi hả? -...!!!!....
Như Ý chưa vội trả lời, vì cô nghĩ thầm: "Nếu như mình nói bố ngủ thì chẳng phải là mình đã vô trong phòng rồi sao, không, không được… "
-Ưm… ưm… em cũng không biết nữa, do em mới tới mà. -Vậy thì để bố ngủ đi! Chắc là do trời nắng nóng quá đấy! -"!!!!"
Như Ý thì cũng gật đầu rồi tiễn chồng lên bờ. Khi chồng rời khỏi du thuyền gỗ ván sao đỏ khá xa, Như Ý mỉm cười duyên trông thấy thích thú lắm, bởi vì cô vừa trải qua một phen hú vía, một sự dối mình dối chồng. Bây giờ đã yên tâm hơn nhiều nên cô không còn ngại ngần, cô vén rèm cửa sổ du thuyền gỗ ván sao đỏ lại để che bớt ánh sáng, cũng như làm giảm đi sức nóng mặc dù có điều hòa nhiệt độ. Như Ý suy nghĩ gì đó, đứng một chỗ khá lâu, rồi cũng không để tâm đến việc khác mà bước vội đến cửa phòng và mở cửa ra. Lúc cánh cửa phòng mở ra, Như Ý ngạc nhiên tự hỏi mình: "Ủa, sao bố ngủ hoài vậy nhỉ?"
Nói xong, cô nằm sấp trên người bố chồng giống như lúc nãy, bàn tay mềm mại của cô cũng vuốt ve bờ vai ông. Do nỗi lo lắng không còn, sự riêng tư với bố chồng thì thời gian cũng nhiều nên Như Ý muốn ôm lấy cơ thể ông An Khang. Bởi vì cô và ông ấy đã năm năm xa cách, từ hồi còn sinh viên năm nhất đến nay thì cô mới ôm lấy thân hình quen thuộc này.
Sự vội vã của bàn tay mềm mại Như Ý như mát-xa cường độ mạnh, dù bàn tay mềm mại ấy cứ vuốt ve bờ vai bố chồng lên xuống, thế nhưng ông ấy vẫn ngủ ngon lành. Có lẽ nhiệt độ trong phòng ngủ của du thuyền gỗ ván nó mát mẻ hơn ngoài trời, nên ông An Khang không muốn thức giấc, hay là ông ấy biết được rằng nàng dâu xinh xắn đang nằm đè lên người mình và giả vờ ngủ say.
Cứ tưởng bố chồng mình giả bộ ngủ nên Như Ý nũng nịu: "Bố ơi! Người ta buồn quá à! Ngủ gì mà lâu thế không biết nữa?"
-..."!!!!"...
Lặp lại câu nói này vài lần mà bố chồng không nhúc nhích, Như Ý mủm mỉm bờ môi, rồi cũng không kiêng dè mà ôm mạnh mẽ hơn. Do lực tác động của bàn tay mềm mại và trọng lượng cơ thể của Như Ý, nên dù ngủ rất say cũng khiến ông An Khang tỉnh giấc. Ông ngơ ngác không hiểu chuyện gì, tại sao cô ấy lại ở đây mà còn nằm sấp đè trên người ông, vả lại còn thọc léc khiến miệng ông ú ớ: "Ơ… trời ạ! Như Ý, con làm gì vậy chứ?"
-Ai bễu bố ngủ hoài làm chi! Cho nên người ta mới thọc léc chứ bộ!!! Hihihi… -Haizz…! Tại trời nắng nóng, do mấy đêm liền bố không ngủ được, hôm nay trong phòng ngủ của chiếc du thuyền gỗ ván sao đỏ nó mát mẻ nên bố ngủ say sưa luôn. -Thế có nằm mơ không? Thông thường người ta ngủ say hay mơ mộng lắm đó nha bố! Hihihi… -..."!!!!"
Ông An Khang biết mình quả thực có nằm mơ, mà lại còn mơ thấy hình bóng con dâu xinh đẹp của mình nên im re không có trả lời chỉ thoáng mỉm cười. Như Ý biết rõ suy nghĩ của bố chồng nên vui lắm, bởi vì ông ấy đang mơ thấy cô trong giấc mộng, nhưng điều làm cô mắc cỡ là…: "Không biết trong giấc mơ của bố, mình như thế nào nhỉ? Có gì đó với bố, hay ân ái vậy kìa!"
Thấy bố chồng tỉnh dậy nên cô không còn thọc léc nữa, thế nhưng cơ thể cô vẫn nằm sấp đè trên người ông ấy. Mùi hương đàn ông nam tính qua bao năm xa cách nay hội ngộ trong vòng tay bé nhỏ của cô nên cô vui lắm. Thậm chí những giọt nước mắt trong veo như tựa ngọc của nàng dâu, nó làm ướt át bờ vai rộng của bố chồng khiến ông hơi lạnh.
-Như Ý, con sao vậy? Có tâm sự à? -Ưm… con không biết nữa! Nhưng con nhớ bố quá! Nhớ nhiều lắm á! -Vậy để bố… ơ… sao… -Không! Không! Con không cho bố ngồi dậy đâu! -..."?????"
Ông ấy tuy mạnh mẽ và rất cường tráng, thế nhưng bên cạnh nàng dâu xinh xắn bỗng chốc trở nên yếu ớt lạ thường. Do ông không muốn Như Ý bị đau, nếu cô ấy bị trầy xước da tay thì ông càng đau lòng, bởi vì làn da của cô ấy rất mịn màng và mềm mại như lụa là. Thấy mình ngồi dậy cũng không được, nằm sấp mãi như vậy cũng không xong, nên ông chỉ còn cách là nghiêng người nằm ngửa. Mục đích chính của ông muốn nằm ngửa là để cho máu lưu thông dễ dàng hơn thôi chứ không có ý đồ gì khác, ai ngờ vô tình rơi vào hoàn cảnh trớ trêu, con tạo xoay vần, khiến cho Như Ý hiểu nhầm tưởng ông muốn làm tình với cô ấy. Thế rồi bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau lâu lắm, lâu đến nỗi mắt với mắt in bóng của nhau mà không ai nói với ai câu nào. Bất chợt, dưới đũng quần ông An Khang phình to mỗi lúc mỗi nhiều, dương vật ông ấy cũng mỗi lúc mỗi mập mạp và dài thêm. Như Ý mỉm cười và thỏ thẻ bên tai bố chồng: "Sao nè! Bố có muốn không? Hay là tiếp tục nhịn thèm dạ! Hihihi…"
-Bố cũng không biết nói sao! Nhưng… bố… khó chịu quá! Nó âm ỉ, đặc biệt là nơi đó… ơ… khó nói quá! -Thế bố có muốn không? Con nói thật đó, bởi con cũng… cũng muốn. -Vậy chúng ta sẽ đối diện với chồng con như thế nào đây! Rồi miệng đời dị nghị nữa. -Ở đây có ai đâu mà dị nghị chứ! Sở dĩ con nói vậy vì bố là người yêu của con mấy năm về trước, cũng là mối tình đầu thời con gái của con, chứ không phải tự dưng con dâu lại yêu bố chồng mình.
Đến đây, trước hoàn cảnh ngang trái hai hướng rẽ, ông An Khang như tạm thời xóa đi vai vế giữa hai người, ông cố gắng biện minh với bản thân rằng: "Duyên số do trời, tội lỗi do nhân tâm"
Thế là đôi bàn tay rắn chắc của ông, một đặt ở mông và một đặt trên lưng Như Ý. Bàn tay đặt ở mông Như Ý thì nắn nót nhè nhẹ, còn bàn tay đặt ở lưng thon thì vuốt ve như kiểu vỗ về. Như Ý cũng chẳng chịu kém cạnh bố chồng mình là bao nhiêu, cô cũng dùng bàn tay mềm mại của mình nắn nót cơ ngực của ông, còn bàn tay khác thì cố gắng đưa tới đũng quần bố chồng khi người cô nhích lên một chút. Khi thấy cả hai đều âm thầm đồng ý thì bờ môi bắt đầu khẽ chạm, tiếp đó là hai đầu lưỡi tìm tới quấn quít không rời, rồi bốn mắt nhắm lại, rồi hai thân thể nam nữ hòa quyện chung nhịp điệu tình yêu, dẫu cho mối tình này người đời không khuyến khích.
Hôn nhau thắm thiết được một lúc, cả hai bắt đầu thở gấp, nhịp thở không đồng đều, do Như Ý khá mệt vì hụt hơi, còn bố chồng cô thì bình thường do hơi dài. Như Ý thấy vậy thì làm nũng, cho rằng ông ấy ức hiếp: "Huơ… bố… ưm… bố là người xấu… ưm… xấu lắm… huơ…"
-..."!!!!"...
Ông An Khang không trả lời, nhưng ông hồi âm bằng hành động, bằng chính đôi bàn tay của mình. Bàn tay khỏe khoắn của ông bóp chặt một bên mông Như Ý, rồi qua vài giây lại qua bóp một bên mông còn lại. Lúc này, Như Ý rên "a… a..." khe khẽ, bởi đang hụt hơi thì có sức lực đâu mà rên lớn. Khi biết cơ thể mình hưng phấn, Như Ý mắc cỡ không muốn cho bố chồng biết mà chê cười, nên cô hờn dỗi cố tình che khuyết điểm nhạy cảm của mình.
-Ưm… bố, bố là người xấu… ưm… aaa… -Huơ… câu này lúc nãy con nói rồi mà… -Thấy ghét!!! Vậy mà giả vờ không hiểu ý của người ta sao… á aaa… ưm… bố… thấy ghét quá…
Do Như Ý hưng phấn quá, muốn ân ái ngay nhưng mở lời không được, bởi dù gì thì bản thân cô cũng là phụ nữ cơ mà! Thế nhưng bàn tay ông An Khang vẫn trêu ngươi bờ mông nàng dâu, trong khi đó nơi âm đạo nước bắt đầu xuất hiện mỗi lúc mỗi nhiều, thậm chí ướt chiếc quần lót màu xanh biếc và thấm qua chiếc quần dài bên ngoài. Như Ý muốn bố chồng chủ động cởi bỏ quần áo mình ra, bởi cô không muốn ướt bộ đồ bộ cô đang mặc trên người, ấy mà ông ấy chưa chịu cởi bỏ, chỉ lo bóp bóp bờ mông không thôi. Như Ý tức quá, bèn đưa bàn tay tới khóa quần bố chồng, rồi mở khuy ra, rồi kéo dây kéo xuống. Sau đó bóp mạnh hai hòn dái.
-Ơ… á aaa… đau bố… ui, đau quá… huơ… -Á… ưm… bố chơi ăn gian nha!!!!
Do đau quá, cũng không muốn bàn tay mềm mại của nàng dâu bóp hai hòn dái của mình, nên ông dùng sức hai bàn tay rắn chắc kéo cơ thể Như Ý sát xuống, rồi nghiêng người lật úp cho cơ thể cô nằm dưới còn cơ thể ông thì nằm trên. Sau đó ông chủ động hơn, ông hôn môi Như Ý nồng nhiệt, còn bàn tay thì cuồng nhiệt bóp bóp đùi thon rồi di chuyển đến mí quần dài của nàng dâu. Lúc này, tình huống diễn ra đúng như ý nguyện của Như Ý nên cô vui lắm. Khi bàn tay bố chống cầm mí quần dài kéo xuống ngang bờ mu bướm thì cô ấy giả đò không chịu, cô đưa bàn tay mềm mại xuống níu chặt mí quần dài của mình lại để thử lòng ông: "Ưm… bố, con muốn về nhà ạ!"
-..."?????"
Cứ tưởng bố chồng sẽ làm tiếp, mặc kệ câu nói của cô nhưng mà không, ông ấy ngồi dậy luôn và đi ra khỏi phòng ngủ của chiếc du thuyền gỗ ván sao đỏ. Sau đó ông đi ra mũi du thuyền gỗ và nhảy xuống biển, như muốn ngâm mình trong làn nước biển mặn mòi để xua đuổi cái tà dâm trong người. Như Ý chẳng hiểu chuyện gì? Tại sao ông ấy lại làm thế với cô? Cô thầm thì: "Mình chỉ trêu đùa thôi mà! Sao bố không hiểu ý của mình vậy? Chẳng lẽ bố không còn yêu mình như thuở trước? Tính tình thay đổi rồi chăng?"
Thầm thì xong, cô vội vàng kéo quần dài của mình lên rồi bước nhanh ra cửa rồi đi tới mũi thuyền. Cô đưa mắt bồ câu hơi buồn nhìn xuống biển, thấy ông ấy đang ngâm mình trong làn nước. Cô tức lắm nên hô lớn: "Bố, bố bị sao vậy? Đồ đáng ghét! Con ghét bố, không thèm yêu bố nữa đâu! Hu hu…"
Nói với bố chồng xong, Như Ý cũng chưa vội đi mà nhìn về phía ông ấy đang trầm mình dưới biển. Bởi vì cô rất yêu ông, yêu thương nhiều lắm. Cô nói thêm, mặc dù chẳng biết ông An Khang có nghe được hay không: "Qua năm giây mà bố không nổi lên thì con sẽ nhảy xuống đó!"
Đang trầm mình dưới nước, ông ấy nghe tiếng của Như Ý trên thuyền, rồi vội vàng nổi lên như một chiếc phao bồng bềnh, hai chân hai tay đang giữ thân bằng như người nhái. Ánh mắt của nàng dâu đang nhìn chăm chú về ông, rồi như nhận ra điều gì mà cô ấy lại cười rất tươi, bởi bây giờ trên người ông An Khang chỉ còn mỗi quần lót.
-Hihihi…! Bố cởi áo quần ra lúc nào dạ? Nhìn giống như người nhái á! Hihihi…
Quả thật khi Như Ý cười tươi nhìn rất đẹp như nàng tiên trong lòng ông ấy, nụ cười tỏa sáng như ánh nắng ban mai lướt qua khu rừng đầy hoa vàng, mang theo hương thơm ngào ngạt và diệu kỳ. Ông An Khang không chỉ mất hồn mà còn mê man như trở về trước kia, lúc ông và Như Ý bên nhau, tay trong tay cùng vui đùa tắm chung dưới biển. Đang ngẩn ngơ nhìn về hướng nàng dâu mà như vô định, bởi thân xác nơi đây mà hồn vía ở nơi nào, rồi ông bất chợt rùng mình một cái khi thấy Như Ý kề bên.
-Ơ… Như Ý! Con xuống nước lúc nào thế? -Con xuống lúc bố đang ngẩn người á! Hihihi…
Như Ý dù rằng biết bơi và bơi lội rất giỏi, thế nhưng do nước sâu nên hai tay thon nhỏ bé của cô phải bám lấy vai bố chồng. Trong khi đó, trên người ông bố chồng thì chỉ còn mỗi chiếc quần lót, còn trên người nàng dâu thì cả bộ đồ bộ màu xanh biếc, vải vóc thì dày cộp nên thấm nước trở nên nặng trĩu. Như Ý thì cũng không muốn bố chồng mình đuối sức nên hôn nhẹ lên má ông và nói: "Bố nè! Chúng mình bơi lại sợi dây neo thuyền đi ạ!"
-Ừm, vậy cũng được.
Thế là hai người bơi về hướng sợi dây neo thuyền để bám lấy, để khỏi bị đuối sức. Lúc tay ông An Khang bám chặt vào sợi dây neo thì đôi bàn tay mềm mại của Như Ý vòng qua cổ ông, còn thân hình của cô cũng quấn quanh thân thể bố chồng như hai hòa lại thành một nhìn thật tình tứ lãng mạn.
Ở góc khuất này thì chẳng có ai thấy được hai người, bởi vì mũi du thuyền gỗ ván sao đỏ nó hướng ra biển rộng, chỉ có lái du thuyền thì gần bờ để thuận tiện lên xuống, cho nên sự riêng tư cũng được giữ kín đáo. Như Ý biết được điều đó, ông An Khang cũng vậy, nên hai người nhìn về hướng biển cả mênh mông, rồi bốn mắt nhìn nhau. Lúc này, cơ thể ông bố chồng thì quay lại, còn cơ thể của nàng dâu thì ở yên.
-Ưm… bố… bố ơi! -Như Ý… bố… nhớ con quá! Nhưng mà bố… cũng khó xử lắm! Tại sao duyên phận trớ trêu!
Khi ông An Khang quay người lại thì khúc thịt to lớn dài thượt và nóng hổi, nó độn u lên trong quần lót, rồi đầu dương vật hơi lú nhú ra ngoài, ép sát vào mu bướm Như Ý, khiến cô "ưm…" nhẹ. Bây giờ đã gần hai giờ chiều nên vẫn còn nắng nóng mà dưới nước biển thì mát lạnh và hơi mằn mặn, nó rin rít cũng khiến cho bố chồng nàng dâu không muốn trầm mình lâu. Do Như Ý muốn gần gũi thể xác với bố chồng mình nên…: "Ưm… bố nè! Mình lên du thuyền gỗ ván sao đỏ đi! Bởi con thấy lạnh quá ạ!"
Vốn dĩ yêu thương nàng dâu út, nên ông ấy luôn luôn chiều chuộng hết mực, dẫu cho miệng đời gièm pha, vẫn lên thuyền theo ý nguyện. Ông An Khang bơi vòng ra sau lái thuyền, Như Ý thì cũng bấu víu vào ông, rồi phút chốc cả hai đều tới được sàn gỗ.
-Như Ý, con lên thuyền trước đi! Bố sẽ lên sau! -Dạ! Hihihi…
Như Ý lên thuyền với bộ đồ màu xanh biếc ướt nhèm, dẫu cho vải vóc rất dày cộp nhưng mà khi ướt thì thấy quần lót áo ngực mờ mờ ảo ảo bên trong. Ông bố chồng vô tình nhìn thấy những thứ ấy của nàng dâu thì cũng mắc cỡ, rồi hướng mắt nhìn ra chỗ khác, để cho người phụ nữ trẻ tuổi nghi ngờ.
-Bố mắc cỡ gì chứ! Bố cũng từng thấy cơ thể của con rồi mà! -Tại… tại lâu rồi, cũng đã năm năm mới thấy lại nên… hơi ngại tí. Hehehe… -Vậy sao, vậy thì từ hôm nay trở đi, con sẽ cho bố ngắm nhìn thỏa thích. Hihihi… -Ơ… từ từ đã Như Ý… sẽ có người thấy đó! -Giờ này không có ai đâu mà sợ chứ! Nào, con kéo bố lên! Ưm… aaa…
Như Ý vừa nói vừa nắm lấy tay bố chồng kéo mạnh lên, rồi mất đà nên người cô nằm ngửa trên sàn gỗ, còn người ông An Khang thì nằm sấp đè lên người cô. Sự tình trớ trêu thay, con cu ông An Khang nó vẫn đang cứng, ấy mà đầu cu nó lại lú nhú ra ngoài, rồi đâm thẳng vào giữa hai mép đùi thon của Như Ý, làm cho cô vừa rùng mình vừa phấn khích.
-Ưm… bố, bố ăn hiếp con… ưm… ghét quá! -Cũng do tay con kéo mạnh quá, cho nên… bố mới đè con chứ bộ!
Lúc lên thuyền không còn trầm mình dưới nước, rồi có làn gió thổi qua lành lạnh, khiến bố chồng nàng dâu ôm chặt lấy nhau hơn. Khi hai cơ thể chạm vào nhau, ông An Khang thì cởi trần, Như Ý thì vẫn còn vải vóc, chỉ có mái tóc dài là ướt sũng, khiến cho tóc mây trở nên nặng nề, rồi bộ đồ bộ nông thôn thêm vướng bận nên cô muốn lột trần để thoải mái mà ngại nói ra. Thứ nhất, ở đây là lái thuyền chứ không phải trong phòng ngủ. Thứ hai, ở đây mà trần truồng như nhộng cũng không hay. Cô đang khó chịu khi áo quần bị ướt, lại muốn được bố chồng yêu, bởi vì ông ấy là "tình xưa nghĩa cũ" với cô. Bất chợt Như Ý thấy trong lòng vui vẻ, khi ông An Khang ngồi dậy và sắp bồng bế cô vô phòng.
-Ưm… bố, mình rút cầu thang lên thuyền đi ạ! -Ơ… rút rồi chồng con lên thuyền sao được! -Chứ chẳng lẽ bố muốn anh ấy chứng kiến chúng mình trần truồng à? -Cái gì mà "trần truồng" chứ! Bố chỉ muốn bồng bế con vô phòng, để con thay đồ cho khỏi bị cảm lạnh thôi. -Ơ… đồ bố chồng đáng ghét! Người ta đã bật đèn xanh nhiều lần mà không hiểu, hay giả vờ ghẹo con đúng không? -...."...."...
Ông ấy nghe xong thì im lìm luôn, bởi biết nói sao cho hợp với hoàn cảnh này, khi trước mặt ông là một nàng dâu xinh xắn chứ không phải là một phụ nữ bình thường, nếu như xa lạ thì thật dễ dàng hơn nhiều. Ông An Khang đang đắn đo suy nghĩ thì Như Ý ngồi dậy, rồi rút cầu thang lên thuyền, rồi chủ động nắm lấy tay kéo vô phòng khiến cho ông giật mình: "Con bé muốn làm thiệt sao nhỉ?"
-Làm thật á! Không có đùa đâu nha! Hihihi… -Bố nói thầm mà con cũng đọc được suy nghĩ ư? -Không những đọc được tâm tư suy nghĩ, người ta còn biết trong lòng bố đang nghĩ đến chuyện gì nữa kìa! Hihihi… -Hả???? Thật ư!!! -Dạ!!!! Hihihi…
Thế là ông An Khang đành phải theo chân Như Ý đi vào trong phòng ngủ của du thuyền gỗ ván sao đỏ, rồi đến cửa cô mỉm cười đưa tay mở ra, sau đó hai người di vô phòng mà chẳng hề khép lại. Đi đến chiếc giường, Như Ý thì cũng không để tâm người đàn ông trước mặt là bố chồng, cô chỉ biết ông An Khang là "tình xưa nghĩa cũ" mà thôi. Cô chủ động vòng tay qua cổ ông ấy, hai mũi chân hơi nhón lên, rồi ghì lấy cơ thể người tình cũ sát vào người mình, để tâm tư hòa quyện, để tình thắm thiết đậm đà.
-Ưm… bố nè! Tới nước này rồi còn ngại ngùng chi không biết nữa! Để con chủ động hoài, con sẽ giận bố thật á! Sẽ không thèm bố nữa... đâu…! -Thật không! Vậy thì đau đớn lắm đó! Hehehe… -Á… ưm… không chịu đâu! Bố lại ức hiếp người ta nữa kìa! Hihihi…
Vậy là ông ấy không còn ngại ngùng nữa mà chi, ông bồng bế nàng dâu xinh xắn của mình lên giường, với cử chỉ thật sự lãng mạn. Còn Như Ý thì khỏi phải nói, cô thầm vui trong dạ, rồi ngẩng đầu hôn lên môi ông, với điệu bộ mắc cỡ pha chút nồng nàn. Bây giờ, chỉ cách nệm giường ngủ vài cen-ti-mét, nhưng mà ông An Khang chưa đặt cơ thể nàng dâu xinh xắn của mình xuống, ông cứ nhìn vào trong đôi mắt ấy miết, như thể hai người là người yêu chứ không phải bố chồng nàng dâu. Trong hoàn cảnh năm năm về trước, ông An Khang là mối tình đầu của Như Ý, chính ông ấy cũng là người mà cô gái bé nhỏ thuở xưa như cô đây, phải lòng người đàn ông trung niên, bởi vì giữa hai người từng trải qua chia ngọt sẻ bùi, nên tình cảm với tâm trạng khó mà giải thích, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được. Thấy lâu quá mà bố chồng chưa để mình xuống nệm giường, Như Ý hỏi: "Bố nè! Trong đôi mắt của con có gì mà nhìn hoài dạ?"
-Có, có chứ! Có hình bóng của bố trong đó kìa! Hehehe… -Ưm… lại ghẹo người ta! Ghét quá đi! "Bụp! Bụp…"
Như Ý mắc cỡ nên đánh yêu lên ngực bố chồng, rồi vòng tay của mình qua cổ ông ấy trở lại. Lúc này, cô mắc cỡ lắm, không nói lời nào với bố chồng thêm nữa mà chỉ mỉm cười. Nụ cười tươi tắn trên môi anh đào của Như Ý, nó tạo thêm động lực để bàn tay rắn rỏi của ông An Khang tự tin hơn vào những gì mình làm. Ông đặt người Như Ý nằm ngửa xuống nệm giường ngủ của du thuyền gỗ ván sao đỏ, rồi nằm sấp đè lên người của cô, rồi bàn tay mềm mại của Như Ý khích lệ ông, để ông không đơn điệu trong một cuộc tình, như tô hồng giữa ông và cô ấy. Bất chợt, Như Ý hơi rùng mình vì lạnh, bởi vì chiếc áo xanh biếc đã được bàn tay rắn chắc của ông An Khang từ từ cởi ra. Chiếc áo xanh biếc trên nền da trắng nõn, chiếc áo ngực của nàng dâu cũng xanh biếc một màu nhìn thật không muốn rời mắt.
-Ưm… bố… con lạnh quá! Ôm hôn con đi! Sưởi ấm cho con đi! Ưm…
Không trả lời những câu nói của nàng dâu, nhưng mà ông bố chồng trả lời bằng hành động môi và đôi bàn tay rắn chắc. Ông luồng tay dưới lưng Như Ý và nhấc bổng người lên một tí, rồi lùi thân thể mình xuống dưới một chút để hôn lên bờ ngực no tròn của cô. Sau đó ông An Khang lại rướn người lên, rồi hôn cái cổ trắng tinh của nàng dâu, rồi di chuyển môi lưỡi của mình dần dà xuống dưới cái bụng trắng trẻo mà không dừng lại ở bộ ngực căng phồng của Như Ý.