fb68
soc88
max88
net88
Net88

LÒNG MÃI YÊU THƯƠNG - Con người - Yêu Tinh

LÒNG MÃI YÊU THƯƠNG
(Con người - Yêu Tinh)
-------
LÒNG MÃI YÊU THƯƠNG Con người Yêu Tinh-1.webp
Tóm tắt tác phẩm:

Xa quê hương đã nhiều năm, nay có dịp được sum vầy bên cạnh người thân trong gia đình và bè bạn cùng với láng giềng của mình. Cứ ngỡ là về lại chốn này sẽ được lãng quên chuyện tình buồn nhưng không, bởi cái tình nó cứ vương vấn mãi trong lòng của người đàn ông đã gần năm mươi tuổi, do hình bóng ấy, do khung trời hoa mộng nọ nó vô tình như cướp đoạt linh hồn của An Khang từng giờ.

Ông cũng không biết bản thân mình say sưa điều gì? Khi mối tình ngang trái với một người con gái trẻ thuở ấy nay bỗng dưng thành nàng dâu út trong nhà. Cũng vì miếng ăn nên xa xứ bôn ba làm việc và lập nghiệp, nay sự nghiệp đủ đầy thì hai ngã rẽ sang ngang.

Sống chung một căn nhà khang trang rộng lớn ở vùng quê xứ biển, ngày ngày tiếp xúc với người xưa, ông bố chồng sẽ đối diện với Như Ý như thế nào?


Chương 1: Sao Trời Làm Gió

Ngồi nhâm nhi tách trà ở khu vườn nhỏ của gia đình, ông An Khang hướng mắt nhìn ra biển Kiên Giang, rồi nhớ lại những ngày xưa thân ái bên cạnh người vợ hiền năm cũ. Bởi vì nơi đây vài năm về trước, người vợ yêu dấu của ông đã chết đuối nơi này. Tuy biển không trong xanh như biển cả mênh mông của Nha Trang, nhưng được cái là nó lãng mạn và thơ mộng với những hòn đảo nhỏ, nó cũng nuôi dưỡng và sản sinh ra biết bao nhiêu nguồn hải sản quý giá, rồi cũng chính nó đã làm mưa làm gió gây ra bão táp phong ba làm cho ngư dân mất tích tan cửa nát nhà.

Hồi đó, hồi vợ ông còn sống thì gia đình hạnh phúc biết bao nhiêu. Tuy có hơi thiếu thốn chút ít nhưng tình cảm vợ chồng con cái sum vầy bên nhau. Còn bây giờ thì sao? Gia đình giàu sang, có xe cộ, ruộng nương rộng hàng trăm mẫu thể mà lại buồn. Cũng chính nỗi buồn thương ấy đã dẫn dắt ông đến với cô bé nữ sinh cấp ba đang học lớp mười hai ở làng bên, rồi bén duyên thế nào để tia sét ái tình phóng ra từ đôi mắt bồ câu của Như Ý, nó khiến tâm trí của người đàn ông góa vợ mất hồn.

Đang uống trà mà lại nhớ tới kỷ niệm xưa, rồi nước trà nóng hổi làm cho ông ấy bỏng lưỡi. Lúc này, cũng đã có người phụ nữ trẻ tuổi sống chung với nhau dưới một mái nhà đang đứng sau cánh cửa dõi theo động tác ông nãy giờ. Như Ý nhìn thấy tách trà trên tay bố chồng rơi xuống đất, sắc mặt của ông thì cũng khá đau, rồi vội vàng đi nhanh ra nơi đó. Tuy mùa hè chưa vào mùa mưa gió, thế nhưng lâu lâu cũng xuất hiện vài cơn mưa lớn trái mùa. Cô hỏi thăm dò.

-Bố, đang nhớ về con sao?
-Ừm… ờ không, không phải! Do bố sơ suất nên làm rơi tách trà.
-Ơ, ngộ à nha! Thế tách trà vỡ ra từng mảnh là hiện tượng gì?
-Chuyện này… mà thôi, bố đi ngắm biển đây!

Nói vừa dứt lời thì ông cúi người xuống gom nhặt từng mảnh vỡ rồi đem bỏ vào chậu hoa gần đó, bởi dù gì nó cũng là tách trà quý có giá trị về kỷ niệm. Như Ý nhìn thấy bộ dạng của bố chồng mình mắc cỡ thì cười mỉm chi hoài, rồi cô cũng không quên nhắc nhở khi bước chân người đàn ông quen thuộc đang đi về hướng biển

-Ơ, bố nè! Đi ngắm biển chứ đừng ngắm cái kia nha!
-Con lại trêu chọc nữa à! Biển ở quê mình chứ có phải là biển người ta kinh doanh du lịch đâu mà ngắm cái con nói nhỉ!

Nói chuyện với nhau mà hai người cứ cười cười, bởi lẽ tâm sự trong lòng cả hai đều biết rõ. Ông An Khang đi dạo chơi với đôi chân trần trên cát pha với đất bùn đen, miệng lúc nào cũng cười vui tuy không thành tiếng. Còn Như Ý thì cũng vậy, cô thậm chí có vẻ vui tươi hơn bố chồng của mình, bởi vì người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi ấy là người cô yêu thương. Bàn tay thon thả mịn màng như lụa là của cô bưng bê ấm trà nóng, rồi nhiệt độ làm cho làn da trắng như tuyết bỗng nhiên hồng hào.

Do ông đi ngắm biển gần bờ nên nước không được trong xanh, nó hơi ngả màu phù sa nhiều hơn. Đôi chân trần to lớn của ông An Khang in ấn dấu chân đi trên mặt cát, rồi ông tìm tới nơi gốc cây sứ trắng, nơi mà ông với nàng dâu của mình yêu nhau để ôn lại những kỷ niệm. Khi đó, Như Ý vẫn còn là con gái chưa có thuộc về Vạn Sự con trai út của ông. Còn ông An Khang thì mất vợ đã ba năm, thế nên cái tình thiếu thốn trong lòng người đàn ông hừng hực lửa dục khó mà kìm nén được khi bên cạnh mình là cô gái trẻ trung và xinh xắn. Cái ánh nắng buổi sáng miền nam xứ biển, nó hanh vàng, nó có xen lẫn chút ít lam hồng. Ngồi ở ghế gỗ bên gốc cây xứ trắng cổ thụ một trăm mười lăm năm tuổi, nó là trong một số ít cây cổ thụ còn sót lại hồi thời thực dân Pháp. Ông An Khang lại hướng mắt nhìn ra biển rộng, rồi ánh mắt của ông chùng xuống, có lẽ dòng nước trắng trong khóe mắt sắp sửa tuôn trào.

-Bố, sao hôm nay buồn hoài thể?
-......!

Ông An Khang chưa kịp trả lời thì nàng dâu trẻ trung xinh đẹp của ông lấy chiếc khăn tay chậm nước mắt cho ông, rồi hai đôi mắt của ông với Như Ý nhìn nhau suốt. Có thể cô ấy biết vì sao người đàn ông đối diện với mình buồn, vì sao luôn luôn tránh né cô mỗi lúc gặp nhau. Nhưng tình cảm thì làm sao mà miễn cưỡng được, huống chi hai người lại là người yêu của nhau thuở trước. Như Ý ngồi xuống bên cạnh bố chồng, rồi cũng hướng mắt bồ câu của mình nhìn ra biển giống như ông An Khang. Tại đây, tại vùng biển này, có đôi nam nữ lặng thinh không nói, họ chỉ nói với nhau bằng thần giao cách cảm.

Mùa hè xứ biển cũng lãng mạn không kém cạnh mùa thu, bởi vì hoa sứ trắng thơm lừng chi chít trên cây. Nó rụng vương vãi khắp chỗ ghế ngồi, mang theo hương thơm ngào ngạt vô tình làm xoa dịu hai tâm hồn nơi đó. Tầm vài phút sau, khi mái tóc dài của Như Ý bỗng nhiên tung bay theo cơn gió lạnh thổi vào từ biển. Mái tóc dài đen óng ánh phản chiếu như gương, rồi tia nắng xen qua chùm hoa sứ trên cây in bóng trên làn tóc nàng dâu. Ông bố chồng giờ đây cũng không phải như người vô tình, bàn tay rắn rỏi của ông lướt qua mái tóc dài của Như Ý khi đầu cô ngã vào vai.

-Nè, vuốt tóc người ta sao cho ngay ngắn. Chứ không phải làm cho rối bù, sẽ bắt đền đó nhé!
-Nhưng bố biết đền bù gì đây!
-Đền bù gì thì bố tự biết sao lại hỏi người ta.

Tiếng nói trong trẻo như chim sơn ca của Như Ý, như ngụ ý về một điều gì đó mà chỉ hai người họ biết được. Bầu trời trong xanh buổi sáng hôm nay thật là yên lặng, sóng không vỗ, gió không thổi và hoa sứ không đung đưa. Quang cảnh hiện tại chẳng khác gì là mùa thu chứ không phải là mùa hè, bởi nó êm đềm lặng lẽ và thơ mộng. Ngồi tựa đầu vào vai bố chồng, Như Ý hơi híp dần đôi mắt to, hai cánh tay thon thả vòng qua người đàn ông trung niên. Mùi thơm thoang thoảng của hoa sứ trắng từ trên cành cây bay tới đây, nó tạo thành mùi hương của tình yêu và nỗi nhớ, mùi hương mà thuở trước cũng ở nơi này, đã xảy ra một nụ hôn nồng cháy và mãnh liệt.

-Ưm… bố, con thấy lạnh quá!
-Ơ… có phải không đó? Trời đang nắng ấm mà!
-.....!

Ông ấy biết thừa nàng dâu xinh đẹp của mình muốn gì nhưng giả vờ không hiểu mà thôi. Tuy miệng nói vậy nhưng đôi bàn tay của ông vẫn siết chặt thân thể Như Ý sát vào người, bởi vì cơ thể ông thì đang nóng mà làn da của nàng dâu thì đang lạnh. Kỳ lạ thay, quả nhiên cơ thể Như Ý lạnh toát, khi tay ông An Khang ôm chặt lấy thân hình cô ấy vào lòng. Ánh mắt đã nhắm nghiền, Như Ý chỉ nhìn bằng tâm, nhưng cô cũng cảm nhận được đôi bàn tay của bố chồng đang siết chặt người mình. Lúc nãy thì lạnh, bây giờ thì hơi thở không đều, giọng nói bắt đầu lạc điệu đi. Rồi cô khẽ nói: "Ưm… bố, chúng ta mau về nhà, bởi chồng con uống cà phê sáng cũng sắp về ạ!"

Do Vạn Sự con trai út của ông chưa biết hai người có tình cảm từ trước, cậu ta chỉ biết sao bố với vợ mình thường không nói chuyện, ăn chung mâm cơm mà như thua ăn chung quán xá bên đường.

-Con về trước đi! Chút xíu bố sẽ về.
-Không, không chịu đâu! Con muốn về chung một lượt cơ!

Không cho ông An Khang kịp trả lời, Như Ý nắm lấy tay bố chồng mình kéo ra khỏi ghế ngồi và nằng nặc đòi về. Khi về đến cổng nhà thì chồng Như Ý cũng vừa về đến. Thấy vậy, hai người vội vã buông tay ra, rồi cũng giữ khoảng cách như lúc đầu. Nàng dâu thì đến nói chuyện với chồng còn bố chồng thì đi ngắm cây cảnh.

-Ủa, anh… sao hôm nay về sớm thể?
-Do anh muốn đến công ty có chuyện chút. Mà bố đâu rồi? Anh muốn nhờ bố giúp số việc.
-Ưm… bố hả? Em không biết, bởi em với bố anh có hợp tính nhau đâu!

Như Ý nói dối, nói không biết mà hai má đỏ bừng cả mặt. Chồng cô cũng không để tâm, bởi vì cậu ấy biết là vợ với bố mình có thường xuyên nói chuyện nhau đâu, cho nên tự đi tìm. Còn cô thì mắc cỡ bởi nói lời dối chồng. Nhưng không biết làm thế nào? Trời xui khiến ra sao mà nàng dâu gặp gỡ bố chồng mình trong nhà kho sau hè, còn chồng cô thì đi tìm nơi khác. Rồi hai người bỡ ngỡ, không biết làm gì thì có chuông điện thoại reo lên: "Bố ơi! Đến công ty cùng con nhé!"

-Ừm, bố đến liền.

Khi nghe tiếng vọng của con trai út từ điện thoại, ông An Khang vội vàng đi nhanh, mặc cho người phụ nữ trẻ đang nhìn mình. Như Ý nhoẻn miệng cười nói: "Bố đi thì nhớ về nhà dùng cơm nước với con đó!"

Lúc đi vội ra cửa ngõ, ông ấy vẫn hướng mắt nhìn về nàng dâu, bởi cô cứ đi theo chân tới đây. Có lẽ chủ nhật mà cô ở nhà một mình trong căn nhà rộng rãi, rồi hai người đàn ông đều rời khỏi, nó trống vắng vô cùng. Nấu ăn xong, Như Ý ra ngoài hiên nằm võng cho mát mẻ, luôn tiện mở điện thoại ra lướt nét, rồi truy cập mạng xã hội tán gẫu với bạn bè cho đỡ buồn. Thế nhưng hôm nay cô cũng không muốn nói với ai, kể cả bạn thân nhất của mình cũng vậy, cô chỉ trông chờ một người đàn ông duy nhất là bố chồng à. Như Ý vào danh sách bạn bè zalo, rồi ấn vô tên bố chồng, với nickname mà cô tự gọi và đặt cho ông An Khang hồi năm năm trước khi cô đang là sinh viên năm nhất Đại học ngoại thương.

Vừa mỉm cười vừa viết bình luận cho hình ảnh bố chồng đăng chia sẻ, cô thích thú lắm, cũng không lo sợ chồng bắt gặp, bởi vì là nhóm riêng tư. Hình ảnh ông An Khang đăng tải trên mạng xã hội cũng không có gì xa lạ, bởi nó là hình ảnh ông ấy bị kẹt xe khi ra về. Có lẽ chủ nhật người ta nghỉ ngơi rồi kéo ra biển tắm, nhưng ông ấy cũng bon chen theo lớp trẻ chụp ảnh lưu lại cho vui. Nằm trên cánh võng đu đưa, viết tin nhắn đủ kiểu rồi đâm ra buồn ngủ, rồi ngủ say luôn. Lúc này, ông An Khang về nhà thấy nàng dâu ngủ có vẻ rất ngon nên không nỡ đánh thức, ông lùi nhẹ nhàng bước chân đi thật khéo léo tránh phát ra tiếng động, để cho Như Ý ngủ được nhiều thêm.

Ông ấy lại đi ra gốc cây sứ trắng cổ thụ nhà mình, rồi ôm đàn ghi-ta ngồi hát, bài hát mang tình yêu quê hương xứ biển, xen lẫn tình yêu lứa đôi nam nữ yêu nhau. Khi lời bài hát "🎶🎵Biển và em🎵🎶" được cất lên, cũng là lúc Như Ý tỉnh dậy và đi tìm ông. Cô không nói không rằng, đi một mạch đến nơi rồi vòng tay qua cổ bố chồng từ đằng sau. Nếu nói không ngoa thì lưng của ông cảm nhận được hai đầu núm vú, bởi vì Như Ý mặc áo ngực vải vóc rất mỏng. Dù biết lưng cảm giác được nhưng ông ấy vẫn đệm đàn và hát, thậm chí còn hát hay hơn nữa là khác, do được cổ vũ mà.

Lời nhạc tình tứ lãng mạn, tiếng đàn sành điệu của ông góp phần làm Như Ý nhớ lại những chuyện đã qua. Cô co rúm người lại như bị cảm lạnh, rồi vô tình siết chặt vòng tay làm ngạt thở bố chồng, khiến cho ông không thể nào hát tiếp. Tuy nhiên ông An Khang không nỡ để cho Như Ý mất hứng thú khi nhập tâm, ông cố gắng nhịn thở thêm chút nào hay chút đó, cốt lõi làm vừa lòng người đẹp trong lòng mình. Thật là may mắn cho ông, khi sắp ngạt thì vòng tay Như Ý bỗng nhiên nới lỏng. Cô hỏi: "Ủa, sao bố không hát tiếp nữa ạ?"

-Ưm… do bố bị ngạt thở vì vòng tay của con siết chặt cổ quá!
-Vậy sao bố không gạt tay con ra, tay bố mạnh mẽ hơn tay con mà.
-Ơ… tại bố không nỡ…
-Vậy ạ! Vậy cho bố chết ngạt luôn nè! Hihihi…

Nói là làm, Như Ý liền siết chặt vòng tay của mình, rồi chồm lên phía trước để hai khuôn mặt đối diện nhau. Còn ông An Khang cũng vậy, nói giữ lời, liền chịu đựng không nỡ gạt tay con dâu ra. Cô biết rõ ông ấy không nỡ làm cho mình đau, cho nên cô chỉ thử thách xem bố chồng nhịn thở được bao lâu mà thôi, chứ sao nỡ làm cho người đàn ông yêu thương chết ngạt chứ.

-Bố nè, biển quê mình thể nào? Mấy năm bôn ba xứ người, bố có thường xuyên nhớ tới… nhớ tới…
-Có phải nhớ tới con chứ gì?




 
cảnh báo nam vương 2025 javhd

Truyện Sex Mới

123b
ee88
anime sex
cliphot
X
Back
Top