Chào anh em.
Mình là nam, đã lập gia đình gần chục năm nay. Được 2 năm đầu không có chuyện gì, gia đình vui vẻ hòa thuận. Nhưng từ sau đó tới giờ giữa mẹ mình và vợ mình ngày càng mâu thuẫn. Mình cố gắng hòa giải từ mềm dẻo, đến to tiếng nhưng không cải thiện được gì. Cảm giác bất lực vô cùng. Mặc dù quan điểm của mình thì người sinh ra mình và người mình sinh ra là không thể thay thế, nhưng mình vẫn nhìn nhận những mặt tích cực, đúng và sai của cả 2.
Mẹ mình khó tính, có thể cũng do suốt thời trẻ bố mẹ đã quá vất vả, và phải xa xứ làm ăn nên đã tôi rèn lên tính cách đó. Vợ mình thì bình thường ngoan, hiền, biết chăm lo vun vén cho gia đình. Nhưng tính thì rất hay cãi, mặc dù mình chưa động chân tay với vợ bao giờ nhưng nói thật nhiều lúc cáu chỉ muốn vả ngay. Nhưng nghĩ lại là vợ cũng chịu áp lực từ chính mẹ mình nên mình cũng mềm mỏng lại.
Còn về phần mình, 1 mình lo kinh tế cho gia đình suốt bao năm nay. Áp lực công việc cũng lớn lắm, nhưng mỗi khi hết việc mà ko về nhà thì nhớ con, mà về nhà nhìn cảnh mẹ chồng, con dâu mặt cứ như đâm lê chán nản vô cùng. Vợ mình muốn đi làm cho bớt áp lực, nhưng còn con cái mình đành bảo vợ ở nhà. Vì dù không phải tài giỏi gì, nhưng tháng mình vẫn có thể làm ra trên 50 mà giờ để vợ cũng đi làm, con bỏ nhà nheo nhóc không cam lòng.
Mỗi người có 1 nỗi khổ riêng và cách suy nghĩ cũng chẳng giống nhau. Mệt mỏi quá anh em. Ai chung cảnh ngộ cùng chia sẻ với mình.
Cảm ơn mn đã đọc.
Mình là nam, đã lập gia đình gần chục năm nay. Được 2 năm đầu không có chuyện gì, gia đình vui vẻ hòa thuận. Nhưng từ sau đó tới giờ giữa mẹ mình và vợ mình ngày càng mâu thuẫn. Mình cố gắng hòa giải từ mềm dẻo, đến to tiếng nhưng không cải thiện được gì. Cảm giác bất lực vô cùng. Mặc dù quan điểm của mình thì người sinh ra mình và người mình sinh ra là không thể thay thế, nhưng mình vẫn nhìn nhận những mặt tích cực, đúng và sai của cả 2.
Mẹ mình khó tính, có thể cũng do suốt thời trẻ bố mẹ đã quá vất vả, và phải xa xứ làm ăn nên đã tôi rèn lên tính cách đó. Vợ mình thì bình thường ngoan, hiền, biết chăm lo vun vén cho gia đình. Nhưng tính thì rất hay cãi, mặc dù mình chưa động chân tay với vợ bao giờ nhưng nói thật nhiều lúc cáu chỉ muốn vả ngay. Nhưng nghĩ lại là vợ cũng chịu áp lực từ chính mẹ mình nên mình cũng mềm mỏng lại.
Còn về phần mình, 1 mình lo kinh tế cho gia đình suốt bao năm nay. Áp lực công việc cũng lớn lắm, nhưng mỗi khi hết việc mà ko về nhà thì nhớ con, mà về nhà nhìn cảnh mẹ chồng, con dâu mặt cứ như đâm lê chán nản vô cùng. Vợ mình muốn đi làm cho bớt áp lực, nhưng còn con cái mình đành bảo vợ ở nhà. Vì dù không phải tài giỏi gì, nhưng tháng mình vẫn có thể làm ra trên 50 mà giờ để vợ cũng đi làm, con bỏ nhà nheo nhóc không cam lòng.
Mỗi người có 1 nỗi khổ riêng và cách suy nghĩ cũng chẳng giống nhau. Mệt mỏi quá anh em. Ai chung cảnh ngộ cùng chia sẻ với mình.
Cảm ơn mn đã đọc.