- Lượt xem: 134
- Trả lời: 3
Huyền là một nữ sinh gốc Việt ở Mỹ…
Sau khi kết thúc năm thứ nhất đại học, Huyền đã ghi danh làm từ nguyện bán thời gian ở khu bảo dưỡng động vật hoang dã. Huyền yêu thích thú vật từ lúc còn bé, nên khi vào đại học Huyền đã chọn ngành động vật học vì ngành này sẽ cho Huyền nhiều cơ hội đi nghiên cứu và khảo sát các loại động vật hoang dã. Những lúc làm việc trong khu bảo dưỡng động vật hoang dã là lúc vui nhất trong ngày đối với Huyền. Huyền chăm chú học hỏi về các loài động vật một cách say xưa. Nào là chó sói, chó rừng, heo rừng, ngựa rừng, khỉ, đười ươi… vv… Khu bảo dưỡng là nơi nghiên cứu và chăm sóc các loài thú có nguy cơ bị tuyệt chủng hay các con thú hoang dã đang bị thương và cần chữa trị.
Huyền vừa tròn 19 tuổi, Huyền có một khuôn mặt rất đẹp, và một thân hình đầy đặn với những đường cong rất khiêu gợi. Làn da trắng, sóng mũi cao, và một cặp ngực căng tròn của cô gái đang lớn là những thứ mà bao tràng trai luôn thèm khát từ nơi Huyền. Và vì ai cũng khen Huyền đẹp nên đã 19 tuổi mà cô vẫn còn kén chọn tự cao và chưa có chàng trai nào lọt vào mắt xanh của Huyền.
Tại nơi làm việc, Huyền được giao nhiệm vụ chăm sóc các con thú đang được trị bệnh. Trong nhóm thú đó có một con chó thuộc loài chó của xứ lạnh tiểu bang Alaska, Mỹ. Loài chó này được gọi là Husky. Con Husky mà Huyền đang chăm sóc hơn một tháng nay, nó được đưa về chữa bệnh từ ngoài hoang dã, nhưng nó đã được huấn luyện thuần chủng. Loài Husky là một loài chó giống to và hiếm, nên trung tâm muốn gây giống chó này nhiều hơn.
Chó Husky có đôi mắt xanh rất đẹp. Huyền rất thích mỗi khi nhìn cặp mắt nó, nó như quyện vào hồn Huyền mỗi khi Huyền nhìn nó. Con Husky cũng tỏ vẻ rất thích Huyền. Nó luôn quất quýt bên cạnh Huyền mỗi lần cô ở bên cạnh chăm sóc cho nó. Mỗi ngày Huyền dắt con Husky chạy bộ trong khu rừng bảo dưỡng rộng mênh mông khoảng 2 tiếng đồng hồ. Ngoài những giờ chạy bộ con Husky bị nhốt trong một lồng sắt mà các nhân viên chăm sóc có thể đi vào được.
Huyền thường làm ca ngày, nhưng hôm nay Huyền làm thế cho một nhân viên trực đêm bị bệnh. Ca đêm rất nhàn rỗi nên chỉ cần một người ở lại trực cho mỗi khu vực. Tất cả các con thú đã được cho ăn trước khi trời tối và ở trong chuồng riêng biệt. Nhân viện trực đêm chỉ cần thỉnh thoảng đi kiểm tra các chuồng xem có con thú nào có biểu hiện bị bệnh nặng thì tiêm thuốc cho nó và viết bản báo cáo lại.
Huyền hơi lo với buổi trực đêm đầu tiên của mình, nhưng cũng chính buổi tối đó đã làm cuộc sống của Huyền hoàn toàn đi rẽ qua một hướng khác. Có thể có người nghĩ Huyền đã trọn một hướng đi điên dại, nhưng mới Huyền đó là một hướng đi đầy mạo hiểm, nhưng đã mang lại cho nàng nhiều cảm giác lạ.
Lúc sửa soạn đi làm, Huyền suy nghĩ… hôm nay mình trực ca đêm, trời mùa hè lại mát mẻ, vả lại cũng chỉ có một mình Huyền trực còn tất cả các nhân viên khác đã về trước khi Huyền đến nhận ca. Nghĩ vậy nên Huyền mặt chiếc áo thun ngắn bó sát người làm bộ ngực lớn đẫy đà của Huyền nhô hẳn ra như hai trái bưởi, cái quần short chỉ đủ che qua mông một tý càng làm cặp mông tròn trĩnh và cặp đùi trắng nõn của Huyền rộ ra một sức đầy quyết rũ.
Đã 9:30 tối, dưới ánh sáng rực của các cột đèn neon cao trong khu bảo dưỡng, Huyền ung dung đảo một vòng thăm chừng tất cả các con thú xem nó có khỏe mạnh không, Huyền đi một cách thư thả mà không sợ sệt vì Huyền biết khu bảo dưỡng mênh mông như một khu rừng đã được xây rào cao và không ai có thể vào được, lại còn cả một tiểu đội chó bẹc rê được thả trong khu để canh trừng kẻ lạ đến gần tường rào.
Huyền bước đi thong thả như đang thả bộ trong công viên và dừng lại ở từng chuồng nhìn từng con thật kỹ, thỉnh thoảng Huyền thò tay vào vuốt ve mấy con thú vẫn còn thức. Khi đi đến chuồng của con chó Husky, Huyền đừng lại lâu hơn, và nhìn chằm chằm vào cặp mắt của nó, nó vẫn còn thức và chạy lại mừng Huyền khi thấy nàng đến. Huyền thò tày vào vuốt ve đầu nó. Con Husky nũng nịu khi được Huyền quan tâm, nó liếm bàn tay Huyền như tỏ lòng cám ơn với nàng.
Hôm nay Huyền giành nhiều thời gian cho con Husky vì Huyền mới đọc được toàn bộ hồ sợ bệnh lý của nó chiều hôm qua. Huyền nhìn con Husky và thấy thương nó một cách khác thường. Trong hồ sơ, con Husky đã được mang về khu bảo dưỡng từ khi một tháng tuổi với mục đích nuôi lớn và để nhân giống nó ra những con Husky khác. Nhưng đáng tiếc con Husky này đã mắc một chứng bệnh nguy hiểm và thể không chữa được. Các bác sĩ thú y cho biết nó chỉ sống được khoảng 1 tháng nữa thôi mặc dù nó mới có một năm tuổi.
Mới đầu Huyền thắc mắc tại sao không cho con Husky giao cấu sớm với con chó cái khác để nhân giống trước khi nó chết. Huyền hiểu là tất cả mọi người trong nghành động vật học đều biết chó đực bắt đầu có trinh trùng từ bảy tháng tuổi, lượng tinh trùng bình thường là ở độ 10 tháng tuổi. Tuy nhiên, con Husky đã 12 tháng tuổi, nhưng không cho nó giao hợp với chó cái khác để nhân giống vì sợ chứng bệnh của nó sẽ di truyền.
Càng nhìn con Husky Huyền càng thấy thương nó nhiều quá. Một con chó khỏe mạnh, to lớn, và đẹp như nó mà sắp phải chết vì căn bệnh gì đó mà Huyền không hiểu rõ lắm. Sao tội nghiệp nó quá! Huyền cảm thấy lòng trắc ẩn của Huyền đối với con chó. Dù Huyền chỉ mới chăm sóc nó có một tháng nay, nhưng Huyền và nó như hai người bạn thân vì mỗi ngày Huyền dắt nó chạy bộ trong khu bảo dưỡng rộng mênh mông hàng giờ đồng hồ. Huyền tạm quên con Husky để tiếp tục đi kiểm tra các chuồng thú khác. Bỗng một ý nghĩ quái lạ lóe lên trong đầu Huyền! Huyền đứng lại và thấy lạnh sống lưng với một ý nghĩ táo bạo đó… đứng bất động vài giầy rồi Huyền quyết định quay lại chỗ chuồng của con Husky.
Huyền đứng nhìn chằm chằm vào con Husky và nghĩ, nếu nó sống được có một tháng nữa thôi, nó sẽ không có một cuộc sống vui và hạnh phúc, Huyền cũng sẽ không còn được chạy bộ với nó mỗi ngày nữa, Huyền sẽ nhớ nó rất nhiều, còn nó sẽ không được yêu và sẽ không bao giờ được nếm mùi giống cái của nó. Nó sẽ chết một cách cô đơn. Huyền càng nghĩ càng thấy thương hại nó và muốn làm cái gì cho nó.
Tại sao mình không hy sinh cho nó một lần?
Nhưng hy sinh như thế nào Huyền không biết.
Mình có thể hy sinh làm con “chó cái” của nó! Nếu không nó sẽ chết một cách cô đơn.
Sau khi kết thúc năm thứ nhất đại học, Huyền đã ghi danh làm từ nguyện bán thời gian ở khu bảo dưỡng động vật hoang dã. Huyền yêu thích thú vật từ lúc còn bé, nên khi vào đại học Huyền đã chọn ngành động vật học vì ngành này sẽ cho Huyền nhiều cơ hội đi nghiên cứu và khảo sát các loại động vật hoang dã. Những lúc làm việc trong khu bảo dưỡng động vật hoang dã là lúc vui nhất trong ngày đối với Huyền. Huyền chăm chú học hỏi về các loài động vật một cách say xưa. Nào là chó sói, chó rừng, heo rừng, ngựa rừng, khỉ, đười ươi… vv… Khu bảo dưỡng là nơi nghiên cứu và chăm sóc các loài thú có nguy cơ bị tuyệt chủng hay các con thú hoang dã đang bị thương và cần chữa trị.
Huyền vừa tròn 19 tuổi, Huyền có một khuôn mặt rất đẹp, và một thân hình đầy đặn với những đường cong rất khiêu gợi. Làn da trắng, sóng mũi cao, và một cặp ngực căng tròn của cô gái đang lớn là những thứ mà bao tràng trai luôn thèm khát từ nơi Huyền. Và vì ai cũng khen Huyền đẹp nên đã 19 tuổi mà cô vẫn còn kén chọn tự cao và chưa có chàng trai nào lọt vào mắt xanh của Huyền.
Tại nơi làm việc, Huyền được giao nhiệm vụ chăm sóc các con thú đang được trị bệnh. Trong nhóm thú đó có một con chó thuộc loài chó của xứ lạnh tiểu bang Alaska, Mỹ. Loài chó này được gọi là Husky. Con Husky mà Huyền đang chăm sóc hơn một tháng nay, nó được đưa về chữa bệnh từ ngoài hoang dã, nhưng nó đã được huấn luyện thuần chủng. Loài Husky là một loài chó giống to và hiếm, nên trung tâm muốn gây giống chó này nhiều hơn.
Chó Husky có đôi mắt xanh rất đẹp. Huyền rất thích mỗi khi nhìn cặp mắt nó, nó như quyện vào hồn Huyền mỗi khi Huyền nhìn nó. Con Husky cũng tỏ vẻ rất thích Huyền. Nó luôn quất quýt bên cạnh Huyền mỗi lần cô ở bên cạnh chăm sóc cho nó. Mỗi ngày Huyền dắt con Husky chạy bộ trong khu rừng bảo dưỡng rộng mênh mông khoảng 2 tiếng đồng hồ. Ngoài những giờ chạy bộ con Husky bị nhốt trong một lồng sắt mà các nhân viên chăm sóc có thể đi vào được.
Huyền thường làm ca ngày, nhưng hôm nay Huyền làm thế cho một nhân viên trực đêm bị bệnh. Ca đêm rất nhàn rỗi nên chỉ cần một người ở lại trực cho mỗi khu vực. Tất cả các con thú đã được cho ăn trước khi trời tối và ở trong chuồng riêng biệt. Nhân viện trực đêm chỉ cần thỉnh thoảng đi kiểm tra các chuồng xem có con thú nào có biểu hiện bị bệnh nặng thì tiêm thuốc cho nó và viết bản báo cáo lại.
Huyền hơi lo với buổi trực đêm đầu tiên của mình, nhưng cũng chính buổi tối đó đã làm cuộc sống của Huyền hoàn toàn đi rẽ qua một hướng khác. Có thể có người nghĩ Huyền đã trọn một hướng đi điên dại, nhưng mới Huyền đó là một hướng đi đầy mạo hiểm, nhưng đã mang lại cho nàng nhiều cảm giác lạ.
Lúc sửa soạn đi làm, Huyền suy nghĩ… hôm nay mình trực ca đêm, trời mùa hè lại mát mẻ, vả lại cũng chỉ có một mình Huyền trực còn tất cả các nhân viên khác đã về trước khi Huyền đến nhận ca. Nghĩ vậy nên Huyền mặt chiếc áo thun ngắn bó sát người làm bộ ngực lớn đẫy đà của Huyền nhô hẳn ra như hai trái bưởi, cái quần short chỉ đủ che qua mông một tý càng làm cặp mông tròn trĩnh và cặp đùi trắng nõn của Huyền rộ ra một sức đầy quyết rũ.
Đã 9:30 tối, dưới ánh sáng rực của các cột đèn neon cao trong khu bảo dưỡng, Huyền ung dung đảo một vòng thăm chừng tất cả các con thú xem nó có khỏe mạnh không, Huyền đi một cách thư thả mà không sợ sệt vì Huyền biết khu bảo dưỡng mênh mông như một khu rừng đã được xây rào cao và không ai có thể vào được, lại còn cả một tiểu đội chó bẹc rê được thả trong khu để canh trừng kẻ lạ đến gần tường rào.
Huyền bước đi thong thả như đang thả bộ trong công viên và dừng lại ở từng chuồng nhìn từng con thật kỹ, thỉnh thoảng Huyền thò tay vào vuốt ve mấy con thú vẫn còn thức. Khi đi đến chuồng của con chó Husky, Huyền đừng lại lâu hơn, và nhìn chằm chằm vào cặp mắt của nó, nó vẫn còn thức và chạy lại mừng Huyền khi thấy nàng đến. Huyền thò tày vào vuốt ve đầu nó. Con Husky nũng nịu khi được Huyền quan tâm, nó liếm bàn tay Huyền như tỏ lòng cám ơn với nàng.
Hôm nay Huyền giành nhiều thời gian cho con Husky vì Huyền mới đọc được toàn bộ hồ sợ bệnh lý của nó chiều hôm qua. Huyền nhìn con Husky và thấy thương nó một cách khác thường. Trong hồ sơ, con Husky đã được mang về khu bảo dưỡng từ khi một tháng tuổi với mục đích nuôi lớn và để nhân giống nó ra những con Husky khác. Nhưng đáng tiếc con Husky này đã mắc một chứng bệnh nguy hiểm và thể không chữa được. Các bác sĩ thú y cho biết nó chỉ sống được khoảng 1 tháng nữa thôi mặc dù nó mới có một năm tuổi.
Mới đầu Huyền thắc mắc tại sao không cho con Husky giao cấu sớm với con chó cái khác để nhân giống trước khi nó chết. Huyền hiểu là tất cả mọi người trong nghành động vật học đều biết chó đực bắt đầu có trinh trùng từ bảy tháng tuổi, lượng tinh trùng bình thường là ở độ 10 tháng tuổi. Tuy nhiên, con Husky đã 12 tháng tuổi, nhưng không cho nó giao hợp với chó cái khác để nhân giống vì sợ chứng bệnh của nó sẽ di truyền.
Càng nhìn con Husky Huyền càng thấy thương nó nhiều quá. Một con chó khỏe mạnh, to lớn, và đẹp như nó mà sắp phải chết vì căn bệnh gì đó mà Huyền không hiểu rõ lắm. Sao tội nghiệp nó quá! Huyền cảm thấy lòng trắc ẩn của Huyền đối với con chó. Dù Huyền chỉ mới chăm sóc nó có một tháng nay, nhưng Huyền và nó như hai người bạn thân vì mỗi ngày Huyền dắt nó chạy bộ trong khu bảo dưỡng rộng mênh mông hàng giờ đồng hồ. Huyền tạm quên con Husky để tiếp tục đi kiểm tra các chuồng thú khác. Bỗng một ý nghĩ quái lạ lóe lên trong đầu Huyền! Huyền đứng lại và thấy lạnh sống lưng với một ý nghĩ táo bạo đó… đứng bất động vài giầy rồi Huyền quyết định quay lại chỗ chuồng của con Husky.
Huyền đứng nhìn chằm chằm vào con Husky và nghĩ, nếu nó sống được có một tháng nữa thôi, nó sẽ không có một cuộc sống vui và hạnh phúc, Huyền cũng sẽ không còn được chạy bộ với nó mỗi ngày nữa, Huyền sẽ nhớ nó rất nhiều, còn nó sẽ không được yêu và sẽ không bao giờ được nếm mùi giống cái của nó. Nó sẽ chết một cách cô đơn. Huyền càng nghĩ càng thấy thương hại nó và muốn làm cái gì cho nó.
Tại sao mình không hy sinh cho nó một lần?
Nhưng hy sinh như thế nào Huyền không biết.
Mình có thể hy sinh làm con “chó cái” của nó! Nếu không nó sẽ chết một cách cô đơn.