soc88
leo88
net88
javhd

Truyện Sex Ngắn Hạnh Phúc Vì Có Em

Em sinh ra ở thành phố Cần thơ,được biết đến là Tây Đô( Thủ đô của miền tây)của một thời rất xa. Tuổi thơ của Em gắn liền với cánh diều,những cánh đồng lúa bạt ngàn. Vào mỗi buổi chiều hàng ngày, Chúng Em lại tập trung về mảnh đất trống để thả và chiêm ngưỡng những cánh diều rực rỡ màu sắc bay lượn trong gió. Thời gian cứ dần dần trôi qua, chẳng có gì đặc sắc cho tới khi cuối kỳ thi năm lớp năm thì bố mẹ bảo em lên saigon ở với ông bà nội. Ông bà nội sống ở quận 5 saigon, Chuyện Em đến sống với ông bà nội chỉ là căn nhà đó lại đỡ đi một phòng trống mà thôi, với lại sống với ông bà nội để ông bà bớt cô đơn trong lúc tuổi già.



Từ ngày về sống với ông bà nội, cuộc sống của Em cũng như mọi đứa trẻ thời đó sáng đến trường, trưa về nhà ăn cơm rồi chiều đến đi phá làng phá xóm.cuộc sống cứ chầm chậm trôi qua cho đến ngày bà nội gọi Em và nói.



Này Sinh à hôm con nhớ dọn phòng cho thật sạch nhe



em hỏi co chuyện vì vậy nội?



Thì có Cô Quỳnh Anh con chú Mai ở Sóc Trăng lên đây học đó



Da nội yên tâm



nói rồi Em dọt ngay, lúc đó Em đếch biết cô Quỳnh Anh hay cô Quỳnh Em là cô nào, nội nói sao thì làm vậy, chỉ đâu Em đánh đấy, chỉ bậy Em đánh Theo. Dọn dẹp xong Em đi tới nhà chú Hải Đen để học võ, Chú Hải Đen người dân ở đây gọi như thế để phân biệt với chú Hải Trắng, chú Hải Trắng nhìn công tử hơn vì chú là giáo Viên dạy toán lớp 10. Em được cả chú Hải Trắng cũng như Chú Hải Đen chiếu cố, nghe đâu ngày còn là niên thiếu Chú Hải Đen là đệ tử của ông Em( giỡn mặt là chết với cụ đấy...cụ có võ đấy). Chú Hải đen có võ Thái cực đạo với võ Bình Định, nhờ chú tận tình chỉ bảo nên sau này đã giúp ích cho em rất nhiều.



Học võ xong em thấy thầm mệt trong người,nhưng chưa về nhà ngay mà đi dạo, hôm nay ngày chủ nhật mà với lại mới 10:30 sáng nên Em đến quán nước mía làm một lúc hai ly quá đã, thanh toán tiền bạc xong thi em đi bộ về nhà,em để trước em có môt cô gái chừng 18 hay 19 gì dó đang đi với một người đàn ông chắc bố cô ta vì ông ta đã ngoài 50 và đoán chắc họ từ nơi khác tới vì thấy họ cứ ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn đây đó. Lúc đó em tính đến hỏi họ có cần giúp gì không... thì lúc đó có hai tên thanh niên giựt phăng túi xách của cô ta và cô ta hốt hoảng mặt tái xanh còn ông già thì chỉ hét lên Cướp cướp...các bạn biết đấy người học võ gặp chuyện bất bình ra tay tương trọ. Lúc đó em vội chạy lại chặn hai tên đo, một trong hai tên rút con mã thì em sợ tai déo(teo dái) các bác à. Thôi lỡ theo lao thì phải theo lao mà thầm rủa con bà keo này thì chắc lên bàn thờ để người ta thắp nhang rồi.



E thằng nhóc này muốn chết hả mậy?



Thôi không dùng sức được thì mình dùng mưu...đúng là thông minh đột xuất mà ngu si thì bất thình lình em vội vàng nói:



Bác Hai con dao phay bác mới mua lúc nào vậy?



tên đối đầu với em quay lại nhìn thì ngay lập tức em dùng côn nhị khúc quật vào đầu nó, nó la oai oái, không để cho nó hoàn hồn em quật lia lịa vào mắt cá nó chiêu này để nó không có thể dùng chân mà đá được.Đang quật nó thì có tiếng la: Cậu gì coi chưng xoay người thì tên kia đã dùng dao găm đâm trúng vào tay em( mẹ đau vãi đái). Lúc em điên tiết cầm nhị khúc quật vào người nó cộng thêm sự trợ giú của người đi đường đã tóm hai tên gian. Cô gái và ông già cám ơn rối,không muốn nói gì thêm nên dọt lẹ.



Về đến nhà khi thấy tay của máu me be bét ông bà nội cho bài giảng thuyệt cứ như nhũng nhà Triết gia socrates, plato hay là aristotle: con học võ để rèn luyện cơ thể chứ sao lại đánh nhau, em thì cứ ậm ừ cho qua, Bỗng chuông cửa kinh cong thì ông bảo em đi tắm đi rồi xuống ăn cơm. Em lên lâu chưa tắm thì ông bà nôi kêu.



Sinh ơi xuống mau ông Mai và cô Quỳnh Anh tới rồi



Em vội váng chạy khi gặp họ thì hai bên đều há hốc miệng ngỡ ngàng.



Em Chào chị



Cháu chào bác.



Ông nội thấy thê liền nói



Cháu chào cô vói cháu chào ông chứ sao là em chào chị với cháu chào bác, gặp nhau chưa mà há hốc miệng ra thế.



Lúc đó em lúng túng gãi đầu rồi gãi tai nói lắp bắp



Em chào cô



Em chào Ông.



Bà nội nghe thế thì phì lên cười: Cái thằng này ăn nói.Nó là con trai của nhà Tuân đấy cậu Mai.



Ông Mai nhìn cười nói con nhà Tuân lớn thế rồi, rồi ông Mai kể chuyện vụ giựt túi

Xách , và em ra tay giúp thì ông bà nối cứ ồ rồi thế à. Bà nội nói:



Thế mà chúng tôi cứ tưởng thằng bé đánh nhau chớ, tội nó.



Sau đó cả nhà ăn cơm trong lúc xếp những đĩa gà chiên lên bàn thì em nghêu ngao:



Có ai mua gà chiên, có ai mua gà chiên



hãy dừng chân nơi quán em, em đây bán gà chiên



nhưng em cũng là một thằng khùng khùng điên điên.



Cô quỳnh Anh nghe em em hát thế thì bịt miêng cười, rồi cả nhà ăn cơm vui vẽ, sau đó em cùng cô Quỳnh Anh rửa chén, còn Ông Mai thì ngồi nhâm nhi trà nóng cùng Ông bà nội. Lúc đó em thấy thấm mệt nên rút lui về phòng rồi thϊếp lúc nào không hay.
 
Chương 2

Thứ hai đầu tuần, thức dậy ể oải làm vệ sinh cá nhân xong, bôi ít nước mắm í quên bôi hoa vào người(bôi nướm mắm thì chỉ có chó mới thích)còn nhỏ mà ngựa kinh khủng. Sau đó em xuống lầu thì gặp ông bà nội và cô Quỳnh Anh đang ăn sáng trứng gà ốp la với bánh mì.Em thấy thế liền nói trứng gà Ốp la này bà nội làm hả chứ con không tin cô Quỳnh Anh làm đâu, Cô liền nói:

Cô làm Sinh có ăn không? không ăn thì thôi.

ăn chứ Cô Quỳnh Anh cho cháu đĩa trứng đi

Có tin cô làm không?

Dạ tin

Ông bà nội thấy thế thì tủm tỉm cười rồi nói:
-Này Quỳnh Anh bác nói cháu cứ quất cho nó chừa chứ thằng được hai bác chiều nên nó hư lắm.

-Thấy chưa Sinh hư lắm đo có ngày cô sẽ cho Sinh ăn đòn.

-Ông bà nội chẳng bênh vực con gì hết.

nói rồi em đứng dậy chào ông bà và cô Quỳnh để đến trường,đến lớp thấy ôi thôi chán ơi là chán,lớp cũ, bàn nghế cũ, bạn cũ Chán” Chơi nhiều cũng chán, học nhiều cũng chán, giáo viên giảng mặc giáo viên, trò mặc trò chơi. Đang ngẫm nghĩ mau mau về nhà gặp cô Quỳnh Anh cùng hát và chọc cô cho vui...Ôi chẳng lẽ thương rồi sao.... thì có tiếng gọi:

-Sinh em đứng lên

-Da(chết bố mày rồi con ạ)

-Em hãy trả lời cho cô biết bốn vị tướng đã theo lý bi( Lý Nam Đế)

-Thưa cô những vị tướng đã theo Lý Nam Đế: Triệu Túc, Pham Tu, Tinh Thiều và Triệu Quang Phục.

-Đúng rồi giỏi cô cho 10 điểm ,phù teo vãi đái bị 1 điểm thì bỏ bu.

Xong tiết học em dọt về đói bụng em suy nghĩ Cô Quỳnh Anh vào bếp chế biến món ăn gì cho gia đình Hay em nên các hàng quán mua cơm tay cầm cho chắc, nghĩ nhưng cũng lê lết chân về nhà. Đến nhà thì em đã thấy Cô Quỳnh Anh đón em ở của.

-Sinh đi học về rồi hả, rửa tay đi rồi ăn cơm.

-xườn non ram mặn, canh bí hầm thịt

em quất một hơi 4 chén...cô Quỳnh Anh nhìn em rồi nói:

nam thực như hổ nữ thực như miêu

-em đối lại Nam thực như hổ, nữ thực nhu trâu.

Cô Quỳnh Anh dí vào đâu em: dám nói cô như trâu hả?

Ăn xong hai cô cháu rửa bát... rồi cô ở nhà ngoan nhe cô đi học đây...

-Dạ

Rồi một buổi chiều lặng lẽ trôi đúng là buồn như con chuồn chuồn... con ngu thì không dùng con gì để mà diễn tả các bác à, em lại lấy đàn ra để gãy như muốn gϊếŧ thời gian, người đời thường nói chờ đợi là hạnh phúc, nhưng em thấy đúng là chán như con gián các bá à. Em đàn rồi hát nhiều bài cuối em thêm một bài của Nhạc Sĩ Tâm Anh Phô Đêm.

Phố đêm đèn mờ giăng giăng Màu
trắng như vì sao gối đầu ngủ yên,
Phố đêm nhiều lần suy tư Ghi
nhớ còn trong đời Những ngày
thương tích lớn.Mây đen làm úa
trăng gầy Cho nên còn tiếng
say mềm Trước thềm ngàn lời vu
vơ Vì người hay mơ dòng đời như thơ.

Nhớ ngày nao hoa nắng ngủ trên
cây Thương lá vàng úa tan.
Mây bơ vơ bay khắp nẽo vô tình
Chongười yêu ước mơ Người
đi khai phá nét kiêu sa Tuy lính
chiến xa nhà mà vẫn luôn yêu
đời Bằng câu ca tiếng cười
Tìm vui trong giấc mơ Dù bâng
khuâng chữ ngờ

Phố đêm lạc loài hương yêu Chìm
đắm như hàng cây giá lạnh ướt mềm.
Phố đêm chờ người phong sương Chinh chiến từ lâu rồi
Có niềm riêng hay ước Cho tôi
mười ngón thiên thần Cho
tôi mười ngón thiên thần
Để rồi dìu người tôi yêu
Dìu người đang yêu Và người chưa yêu.

Bộ thất sao mà hát những bài buồn vậy?

quay lại thì cô Quỳnh Anh đã vê....
- Con không có cô à.

-ừ hôm vừa rồi hát bài gì Gà Chiên gì đó nghe buồn cười.

-Ồ thì cháu chế từ bài: Chuyện tình cô gái bán Sầu Riêng đó mà. Thì cháu chến ra từ câu "
có ai mua sầu riêng, có ai mua sầu hãy dừng chân bên quán em, em đây bán sầu riêng nhưng em không bán tình duyên thành câu "
Có ai mua gà chiên, có ai mua gà chiên hãy dừng chân nơi quán em, em đây bán gà chiên nhưng em cũng là một thằng khùng khùng điên điên".

Cô muốn cháu thêm một nhạc chế nữa không?

Sinh hát đi cô nghe đây.

Bài hát Khi xưa Ta Bé của nhạc sĩ Phạm Duy “khi xưa đôi ta bé ta chơi ?
đôi ta chơi bắn súng khơi khơi.
Chơi công an đi bắt quân gian
Hiên ngang anh giơ súng ngay tim: Bang! Bang...
thì em hát là khi xưa tôi bé tôi ngu tối lấy giây thung tôi bắn vô cu... bang bang

Cô quỳnh anh nhéo hông em:
- hát chi bậy bạ, quỳnh Anh không chơi với Sinh Quỳnh anh đi đi nấu cơm đây. Thôi không hát nữa bắn vào mà bang bang thì có ngày rụng mẹ nó thôi, thế là hai cô cháu đi nấu cơm.
 
Chương 3
Khi mở mắt ra thỉ ôi đã 6 giờ tối, em vội bước xuống rủa mặt, rồi chầm rãi bước lên lầu, nhìn ra ngoài sân ánh nắng chiều đã nhạt rồi,khu cư xá yên lặng tĩnh mịch quá, Em chậm rãi bước vào phòng ngội lên nghế rồi dạo mấy cung đàng guitar cùng hát lên bài ca: Chuyện tình không Suy tư của nhạc sĩ Tâm Anh:

"Tình yêu mới vừa hôm qua, Mà nay mắt trông mắt cay, Lệ nhòa tan nguồn tin yêu Lệ nhòa trôi cơn mê đầy, Người yêu giờ xa xôi lắm

Cướp mất thương yêu, Em khóc cho ai đêm nay, Ai khóc cho em ngày mai,Người yêu khóc tình ngu si Lệ khô đắm môi tím mi

Lệ tràn trôi tình yêu anh Lệ tràn suy tư mang về Người yêu gầy xanh xao quá Đánh mất thương yêu Em khóc cho ai đêm nay

Ai khóc cho em ngày mai Thôi em về, thôi em về Dù anh hay vô tình,Vì em, em còn suy tư Xa anh rồi, xa anh rồi

Còn đâu, còn đâu nữa Tìm đâu mắt môi người yêu Tình yêu sao còn suy tư Người đi đã vui chốn xa Người tình xa tầm tay em

Người tình xa em đi rồi Người ơi còn thương chi nữa Gϊếŧ chết thơ ngây Em khóc cho em đêm nay Ai khóc cho em ngày mai". Em chơi hết nguyên bản luôn khi hát thì có tiếng vỗ tay em giựt mình quay lại thì ra là cô Quỳnh Anh đứng đó nãy mà em không biết.

Sinh đàn và hát hay lắm đó

cháu cám ơn cô cháu chỉ nghêu ngao cho vui thôi.

thì có thi đàn và hát ở trường cháu được hạng nhì

vậy hả.... vậy thì hay quá rồi...

nhưng mà chỉ có hai đứa thi thôi nên cháu đứng hạng nhì..hihi

xí vậy mà cũng nói.

Thôi Cô đi tắm đây...

Ừ thì thì cô đi tắm đi chứ đây mùi chua loét cháu chịu không nổi( nghĩ lại thấy liều vãi các bác à)

cô ấn ngón trỏ vào đầu : Xí coi chừng cho ăn đòn nghe chưa.

Nhìn cô bước đi mà suy nghĩ vớ vẩn, sau cùng thi em cũng phải Dẹp bỏ mấy hình ảnh vớ vẩn ra khỏi đầu, chạy sang nhà thằng bạn mặc khố ( ý quên nhà thằng bạn nối khố) mấy đưa bạn tôn em là "LÃO ĐẠI" chúng em hát karaoke, rồi múa võ karate, làm ly sâm bổ lượng với sâm bổ ngữa cho mát cái bụng, rồi cùng nhau chạy đi vòng vòng thoải mái cái đầu. Nghĩ về cô Quỳnh Anh thì dáng cô đúng lá dáng chuẩn Dáng cô dong dỏng cao, hơi đậm người chút.Dáng cô thì em phải dùng ngôn ngữ gọi là nhìn múp, ờh đúng rồi nhìn múp cực kỳ.

Lão đại hôm nay lão đại vui thế cua được em nào hả?

Cua cái con khỉ lâu lâu lắm mới được vui vẽ thì thoài mái đi.

Vui đám bạn đến gần mười giò thì em vội vàng về nhà, đên nhà thì thấy cô Quỳnh Anh đang ngồi đọc tiều thuyết ngó một hồi mà em thấy Đứng ngó thì cũng ko ổn, mình kiếm chuyện để nói ngay:

Cô chưa ngủ à

Chưa cô chờ Sinh về mới ngủ

Sao dậy sợ ma à

Xí Cô chỉ Sợ Sinh thôi

nè Sinh ăn trùm ruột không cô làm đó...

Thôi cháu không ăn đâu .... món này chỉ để cho con gái ăn thôi

Xí không ăn mà nước miếng nuốt ừng ực kìa...Cô bóp miệng em và nhét trùm ruột vào, công nhận ngon thật các bác à.

Thôi cháu mệt rồi... cháu đi ngủ

ừ ngủ đi ngày còn đi học đó dậy trễ là tui nhéo tai đó nhe.

Cô đá lông nheo rồi em đi vào phòng ngủ,hôm nay là ngày Chủ như những ngày nào nhưng lòng em lại thổn thức, phải chăng sự thổn thức của một chàng trai mới lớn đang chập chững bước vào đời. Em cố gắng xua mọi ý ra khỏi cái nhỏ bé....và em lại nhớ đến lời hát Con thuyền không bến của Cố Nhạc Sĩ Đặng Thế Phong: Ánh trăng vàng chiếu , một con thuyền trong đêm thâu, trên sông bao la thuyền mơ bên nơi đâu. Con thuyền sẽ đi về đâu.... suy nghĩ mãi mệt quá thôi đành phải đi ngủ để ngày mai còn đi học không ngủ chắc ngày em lên đối nằm phủ cỏ luôn... nghĩ đến đó thì em duỗi hai tay hai chân rồi thở theo nhịp bốn thì một hai ba bốn rồi khò khò cho đên hôm sau.
 
Chương 4

Hôm nay cô nấu món canh chua cá bông lau món ăn mà em rát thích,nên nhớ cá bông lau chứ không phải cá Tra nhe, nghe đến cá Tra mà em thấy rùng mình. Người ướt đẫm mồ hôi em vội cho cô một cái bất hiếu( bất hiếu lá đánh cha, đánh cha là đá chanh).Uống xong thì thấy cô có phần dễ chịu hơn.Hôm nay ông bà nội đi ăn đám cưới con người bạn ở Bà Rịa hai hôm sau mới về nên chỉ hai cô cháu ăn cơm thôi. Cơm nước xong thì hai cô cháu tán dóc cho hết thời gian, nói toàn chuyện trên trời dưới đất chuyện ông nọ bà kia, sau đó thì em đi ôn bài cho kỳ thi, còn cô thì ra ngoài vơi mấy người.



khi học xong tôi lên phòng vào phòng cô Quỳnh Anh và đọc được quyển nhật ký viết như sau.Thế là một đêm nữa lại về với em, em cảm thấy có một nổi buồn man mát xâm chiếm tâm hồn. Ngồi đây nhìn qua khung cửa sồ ánh trăng vàng bạc đang soi chiếu trên vạn vật. Lòng em không ngớt nghĩ đến anh, anh đang rất gẩn nhưng lại rất xa em. Tai sao em lại gặp anh, anh đến bên em như cơn mưa đầu mùa để lại cho em nhiều thương nhớ, và chúng ta không thề đến với nhau. Em đã thương nhớ anh hằng đêm như nổi lòng của cô nữ sinh thầm yêu thầy giá trẻ, anh ta đã đến và đi để lại cho cô ta nhiều nhung nhớ,rồi trong nhung nhớ cô đã viết thành thơ.



-Anh đã đền như mưa



-Em chạy vào hiên vắng



-lấy hai tay che đầu



-Hạt mưa như bướng bỉnh



-cứ dồn hoài bước chân.



Đúng như vậy và còn hơn thế nữa anh đã đến bên em như cơn đầu mùa như một sự sắp xếp huyền diệu nào đó. Mấy ngày qua em muốn chạy trốn tình yêu nhưng cơn mưa tình yêu của anh cứ dồn bước chân em. Làm sao em chạy trốn được bởi vì em đã yêu anh. Trong vũ trụ bao la, và trong thế giới muôn màu sao em chỉ thấy riêng hình bóng anh. đọc đến đó thôi mà chua xót trong lòng và ray rứt con chim í quên con tim các bác à buồn làm sao í. Bỗng có người đập cửa, em vội chạy xuống.



-Em có phải người nhà của nguyễn vũ Quỳnh Anh không?



-Da cô Quỳnh Anh bị sao à



-À không em đi với chị đưa Quỳnh Anh về cô ta quá



-ối trời



-các bác biết đấy đưa một say về nhà khó chừng nào, đưa bà cô thân yêu của em về đến nhà mà em muốn đứt hơi. Sau phải dọn dẹp món chè thập mà bà cô thân phớng ra mà em quay cuồng. Mùi nước hoa trời cho dù em có luyện chiêu "dịch cân kinh" cũng muốn tắt thở mà lên đồi nằm phủ cỏ..tôi lấy khăn ấm lau mặt cho cô rồi pha cho ly nước chanh cho cô uống.



-Sao cô uống nhiều thế có chuyện buồn à



-Đúng cô đang yêu, nhưng không người ấy co yêu cô không?



-nói cho anh ấy biết đi, biết đâu anh ấy cũng yêu cô.



-nhưng mà không thể được



-sao dị



-nói ra thì thì có sao cháu giúp cô cho-



-Yêu ai vây?



-Cô yêu sinh



-cô biết tình yêu chúng ta sẽ đi vào ngõ cụt,nhưng sao hình bóng Sinh cứ mãi trong trái tim cô.



-Sinh à Em yêu Sinh



-Cô à cháu muốn nói



-Sinh đừng xung hô cháu với Quỳnh Anh được không, nếu chỉ có hai đứa Sinh phải Sinh xưng anh em với Quỳnh Anh hay xưng tên cũng được.



-Nhưng chúng ta là họ hàng và cháu với



-Lại cháu với cô Sinh có yêu em không, Sinh đừng che giấu nữa? Sinh cũng yêu em mà phải không?



-Cô à để cháu suy nghĩ... cháu mệt rồi...



-Được rồi Sinh đi đi em không thấy mặt anh nữa



-Cô à



-Em nói để em yên



-Cô



-Bốp cái tát, và hai hàng nước mắt chảy ra...Biết ở lại cũng không làm được gì em đành dọt đi, mà lòng đầy ắp u buốn khôn nguôi, ra ngoài đi lang thang rồi tới nhà chú Hải Đen, ngồi dạo vài cung đàn cho vơi đi nỗi buồn. Em cùng chú dạo bột bản Thu Hát Cho Người của Nhạc Sĩ Vũ Đức Sao Biển



-Giòng sông nào đưa người tình đi biền biệt.



-Mùa thu nào đưa người về thăm bến xưa.



-Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ.



-Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ.



-Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó,



-Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư.



-Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió.



Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ.



-Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương,



-Trong mênh mông chiều sương



-Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín



-Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ rơi.



-Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người.



-Biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môi.



-Màu vàng lên, biêng biếc ánh chiều rơi.



-Nhạc hoài mong, ta hát vì xa người.



-Thu hát cho người, Thu hát cho người, người yêu...ơi!

Em gục xuống khóc như một đứa trẻ, chú Hải Đen đến vỗ vai em và: hãy khóc đi cho quên nổi sấu, và hãy khóc đi khóc con sẽ đứng lên vững bước trên đường,và hãy khóc và sau đó con sẽ thấy trước một tương lai tốt đẹp đang chờ đợi mình.
 
Chương 5

Em vẫn gục đầu xuống mà khóc, chú Hải Đen thì nói khóc rồi sẽ làm cho con can đảm hơn và sẵn sàng đương đầu với sự khó khăn. Khóc rồi giọt nước mắt sẽ khô và con sẽ không còn khóc nữa, con không khóc nhưng lòng con đầy giông tố Vì con phải gồng mình làm chỗ dựa cho người ấy. Hãy vững vàng mà tiến bước con à, đừng lùi bước vì lùi bước là dấu hiệu của sự hèn nhát, phải có một tấm lòng yêu thương mới là anh hùng.

-con cám ơn chú,nhưng cô ấy với con là họ hàng.

-con có yêu cô ấy không?

-da có

-con có cảm thấy hạnh phúc bên cô ấy không?

-Dạ có

-Miễn con thấy hạnh phúc có sao nào?

chú chỉ khuyên con đến thế,nhưng dù sao đi nữa chú luôn ủng hô con, và luôn ở bên cạnh con,con biết khi ngã lần đầu rất đau, nhưng khi con đứng dậy con sẽ can đàm hơn, gan dạ hơn và vững tiến trong những bước đường con lại. Nếu chú là con thì chú sẽ tiến tới, vì ai biết ngày sau sẽ ra sao, hãy trân trọng và yêu quý những thứ bên cạnh mình, để một mai khi xa rồi mình sẽ có một kỷ niệm và một ký ức tuyệt vời. Đối con chú chỉ nói thế Tiến hay không tiến và là qưyền quyết định của con Con lớn…con phải có trách nhiệm với mọi hành động của con. Đừng khiến bản thân bị đau…sẽ khiến người ấy tổn thương.

- chú ơi!! Con cảm ơn chú…huuu…

Lúc đó chú lại vỗ về em như một đứa trẻ, một đứa trẻ cần được vỗ về âu yếm, và một đứa trẻ cần một vòng ấp ủ chở che. Chú là người từng trải, từng lăn lộn trong đời. Nên được chú vỗ về ủi nên nổi buồn của em cũng nguôi đi phẩn nào. Em phải tiền bước để không phụ lòng chú.Em vội chào rồi trở về nhà, ông bà nội đã về nhà sau hai đi ngày ăn cưới.

-chào ông bà ông đi ăn cưới vui không?

-vui nhưng hơi mệt

-Sao Quỳnh Anh đâu rồi.

-Dạ chắc ở trên lầu.

-Con lên kêu Quỳnh Anh xuống cho ông bà.... da em lên lầu kêu cô xuống, cô nhìn bằng đôi như muốn ứa lệ, biết làm gì bây giờ, thời cơ chưa đến. Khi cô Quỳnh Anh xuống gặp ông bà, thì ông bà nói.

-Quỳnh Anh này con đến đây mà cứ ở nhà không chán à, cuối tuần để cháu Sinh chở con đi chơi.

-Thôi hai bác phiền cho cháu Sinh quá.

-Cô Quỳnh Anh à cháu thấy được đây để cháu chở cô đi... Em tiến ngay.

-Được gì mà được ... để tôi yên

-Hai cô cháu làm gỉ thế? ông bà nội thấy thế liền lên tiếng

-Quỳnh Anh à Sinh nó phá lăm, cháu cứ quất thẳng tay

-Hai bác cháu không muốn đi.

Năn nỉ mãi và nhờ sự trợ giúp của ông bà nội thì cuối cùng cô cũng chấp nhận cùng em đi chơi một chuyến. Lúc đó em vui mừng lắm các bác à. Em mong chờ đến ngày đó sẽ nói ra tất cả những điều thầm kín trong lòng em.Em đã đọc nhiều sách nói về tình yêu, có người nói tình yêu là chén thuốc đắng mà người đời ai cũng phải một lần uống,hay tình yêu nói lên sự chờ đợi. Thôi nói gì thì nói thì hãy yêu nhau và nhập nó để khi qua rồi chúng ta sẽ có những ký ức và nhưng lưu luyến tuyệt vời.

Ngày đi chơi đã đến Cô Quỳnh Anh diện áo xanh nước biển váy ngắn màu xọc ca rô, Xỏ đôi giày cao gót Rosata màu hồng phấn, cải quai màu đỏ gắn đá quí. Soi gương cô thấy mình vẫn “ ngọt “ lắm mà. Nhìn cô mà em cảm thấy mình rất hạnh phúc khi đi với người phụ nữ xinh đẹp như thế, chỉ có mấy thằng bê thui í quên chỉ có mấy thằng "pede" dù hàng có "Made In Usa" đi chăng nữa thì nó vẫn tịt ngòi. Nem cũng không quên mang theo cây guitar một người bạn luôn bên cạnh để em trút bầu tâm sự trong những lúc vui buồn ,nhìn cô hồi lâu rồi:

-lên xe cháu chở đi

-Đi đây đây? em hỏi

-Tùy Sinh

-Đà Lạt nhe

-khùng à xa lắm đó

-Đi xe máy mà sợ gì, thì khùng thấy người đẹp ai mà chẳng khùng

-Thôi đi đưng xoa tôi nữa?

Em tạt vô đường mua ổ bánh mì cho đưa cho cô, cô không ăn làm em nóng mặt gắt lên.-Ăn đi tí nữa lại đói rồi đưa cho cô. Trên đường đi em nghe được tiếng thút thít và giọng nói cô hơi nghèn nghẹn, có lẽ cô khóc nhớ lại lời của chú Hải Đen xin lỗi không phải thái độ của sự hèn nhát mà là thái độ của người anh hùng.

-Cô Quỳnh Anh à cháu xin lỗi cô.

-Lỗi gì Sinh có lỗi gì đâu?

-Cháu hỗn với cô

-Thôi bỏ qua đi, nè Sinh có bạn gái chưa,

-Có bạn gái Cháu có nhiều lắm, thì bạn cháu là con gái thì là bạn gái.

-Không ý Quỳnh Anh là Sinh có người yêu chưa?

-Có rồi

-Nó là con nào? cô hét lớn( chết bố mày rồi con ạ) tìm đường hoãn binh

-Lát nữa sẽ cho biết.

khi đến khách sạn Đà lạt thì trời đã xế chiều, Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng em bảo cô Quỳnh Anh Vào phòng chờ em còn em ra ngoai đi dến phòng quà lưu niêm, em mua món quà tặng cho cô Quỳnh Anh chọn mãi cuối cùng em chọn hai con thỏ nhồi bông ôm đang ôm một trái và đang hôn nhau,gói kỹ càng rồi em đến cho cô Quỳnh Anh.Cô Quỳnh Anh vì chờ quá lâu nên thấy em bước vào phòng thì gắt lên

-bắt người ta ngồi trong chờ nãy giờ đi đâu

-Tặng cho cô nè

-Tặng cho cho cô, cô mở được không?

-mở đi

-Ahhh dễ thương quá

-Nãy Sinh nói lát sau sẽ nói người yêu Sinh là ai giờ nói đi......Em không nói gì hết chỉ lặng ôm cây và đàn.

-Đàn gì nữa nói đi

-Cô nghe thì biết.

Về Đây Em:

(Trịnh Nam Sơn)

và mùa đông lạnh lùng buốt giá

Nỗi cô đơn riêng mình ta

Và mùa đông một trời trắng xóa

Cho tâm tư năm tháng ngày qua

Đời còn nhiều nhung nhớ

Cho dù tình mình đã lỡ

Vẫn mong cho bóng người quay về

Về đây em tìm về quá khứ

Đã cho đôi ta mộng mơ

Về đây em một trời như thơ

Sẽ cho ta những kỷ niệm xưa

Tình còn nhiều tha thiết

Và đời một màu xanh biếc

Chắc em không nỡ lòng ra đi

Ta yêu em trong giấc mơ này

Ta yêu em trong những cơn say

Một trời ân ái mình hãy sống

buông lơi thời gian

Ta bên nhau quên hết u sầu

Vui bên nhau cho hết đêm thâu

Tình yêu sẽ mang ta đến gần bên nhau.

Cô Quỳnh Anh nghe xong đếch hiểu con mẹ gì luôn bó tay ông cháu này tối ngày cứ đàn địch.

-nghĩa là sao? cô hỏi

-Nghĩa là người yêu của cháu là cô... đây là lần cuối cùng cháu xưng hô như vậy.

-Quỳnh anh có lẽ em muốn nghe câu nói này của anh thì hôm anh sẽ nói

-Anh Yêu Em.

Quỳnh Anh nghe nói thế thì òa khóc đấm thùm thụp vào người tôi và nói: anh ác lắm em muốn nghe câu nói này của anh lâu rồi.em mặc kệ thiên hạ nói gì em mặc bố mẹ có chấp nhận hay không, em mặc kệ vai vế của chúng mính em muốn được ở cùng anh thì em hạnh phúc lắm rồi. Sau đó chúng ôm hôn nhau như là chưa bao giờ đươc hôn, và sợ buông ra sẽ tuột mất, rồi chúng tôi ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
 
Back
Top
yylive
yylive
X