Thưa các bác, em là sinh viên năm cuối đại học, cái tuổi mà người ta vừa mơ mộng vừa cuống cuồng vì áp lực tương lai. Nhưng hôm nay, em không kể về chuyện học hành hay công việc, mà là một câu chuyện đã gắn bó với em suốt mấy năm trời.
Ngày em còn là sinh viên năm nhất, gia đình cô 6 em gửi gắm con bé em họ (2006) lên thành phố ở cùng em để chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Nó nhỏ nhắn, tóc đen dài, ánh mắt lúc nào cũng trong veo như bầu trời sau cơn mưa.
Con bé ở với em tính tình dễ chịu lắm, lúc nó có bạn trai. Bạn trai phũ nó, em cũng giúp nó có người ôm vào lòng để đỡ cô đơn. Lúc con bé ôm đau em cũng đứng ra vỗ về em nó
Mới hôm nào còn nhõng nhẽo đòi em dẫn đi ăn vặt, vậy mà giờ đã qua năm tháng dài đằng đẵng.
Em thích nó từ năm nó lên cấp 3. Nhưng đó là cái thứ tình cảm dại khờ, đơn phương, chẳng dám nói ra. Em nghĩ, chắc do tụi em ở gần nhau quá, mỗi ngày đều cùng ăn cùng ngủ, chẳng khác gì một gia đình nhỏ. Cái cảm giác vừa muốn giữ kín, vừa muốn thể hiện, khiến em dằn vặt mãi.
Thời gian trôi nhanh, nó thi đỗ đại học, chuyển ra ký túc xá ở. Rồi dần dần, em cũng có người yêu mới. Bé – người con gái hiện tại của em, là ánh sáng giúp em thoát khỏi cái bóng hình cũ kỹ ấy. Bé dịu dàng, thấu hiểu, và yêu thương em theo cách mà em không bao giờ ngờ đến.
Có lần, em tình cờ gặp lại nó trên phố. Nó khác quá, trưởng thành hơn, xinh đẹp hơn. Chúng em ngồi lại, uống với nhau một cốc cà phê, kể những chuyện ngày xưa mà cả hai đều cười xòa. Em nhận ra, tình cảm năm ấy, giờ chỉ còn là một kỷ niệm đẹp.
Giờ đây, em biết ơn những năm tháng đã qua. Dù có là những ngày ngô nghê, hay những lúc em đắm chìm trong cảm giác mơ hồ không tên, tất cả đều đã góp phần làm nên con người em hôm nay.
Với Bé, em đang có một hành trình mới, một tương lai mà em tin rằng sẽ tràn đầy hy vọng và hạnh phúc. Nhưng đôi khi, trong những phút lặng thinh giữa dòng đời, em vẫn nhớ về nó – như nhớ về một mùa thu trong trẻo, dịu dàng, và mãi mãi chỉ còn
trong hồi ức.
Ngày em còn là sinh viên năm nhất, gia đình cô 6 em gửi gắm con bé em họ (2006) lên thành phố ở cùng em để chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Nó nhỏ nhắn, tóc đen dài, ánh mắt lúc nào cũng trong veo như bầu trời sau cơn mưa.
Con bé ở với em tính tình dễ chịu lắm, lúc nó có bạn trai. Bạn trai phũ nó, em cũng giúp nó có người ôm vào lòng để đỡ cô đơn. Lúc con bé ôm đau em cũng đứng ra vỗ về em nó
Mới hôm nào còn nhõng nhẽo đòi em dẫn đi ăn vặt, vậy mà giờ đã qua năm tháng dài đằng đẵng.
Em thích nó từ năm nó lên cấp 3. Nhưng đó là cái thứ tình cảm dại khờ, đơn phương, chẳng dám nói ra. Em nghĩ, chắc do tụi em ở gần nhau quá, mỗi ngày đều cùng ăn cùng ngủ, chẳng khác gì một gia đình nhỏ. Cái cảm giác vừa muốn giữ kín, vừa muốn thể hiện, khiến em dằn vặt mãi.
Thời gian trôi nhanh, nó thi đỗ đại học, chuyển ra ký túc xá ở. Rồi dần dần, em cũng có người yêu mới. Bé – người con gái hiện tại của em, là ánh sáng giúp em thoát khỏi cái bóng hình cũ kỹ ấy. Bé dịu dàng, thấu hiểu, và yêu thương em theo cách mà em không bao giờ ngờ đến.
Có lần, em tình cờ gặp lại nó trên phố. Nó khác quá, trưởng thành hơn, xinh đẹp hơn. Chúng em ngồi lại, uống với nhau một cốc cà phê, kể những chuyện ngày xưa mà cả hai đều cười xòa. Em nhận ra, tình cảm năm ấy, giờ chỉ còn là một kỷ niệm đẹp.
Giờ đây, em biết ơn những năm tháng đã qua. Dù có là những ngày ngô nghê, hay những lúc em đắm chìm trong cảm giác mơ hồ không tên, tất cả đều đã góp phần làm nên con người em hôm nay.
Với Bé, em đang có một hành trình mới, một tương lai mà em tin rằng sẽ tràn đầy hy vọng và hạnh phúc. Nhưng đôi khi, trong những phút lặng thinh giữa dòng đời, em vẫn nhớ về nó – như nhớ về một mùa thu trong trẻo, dịu dàng, và mãi mãi chỉ còn
trong hồi ức.