Dựa trên một câu chuyện không hề có thật.
Chương I: BỐI CẢNH
Những buổi chiều khi ánh dương đã chuẩn bị xuống núi, Vương nằm dài trên cánh đồng nhìn vào bầu trời xanh biếc có những chú chim tự do bay lượn, Vương ước mình là những chú chim đó có thể sống cuộc sống tự do không có nhiều ưu sầu.
Vừa thi tốt nghiệp THPT xong, bạn bè cùng lứa vội vàng tìm thầy bái sư, quyết tâm vào cổng trường ĐH, Vương sáng băm chuối nuôi gà, chiều thả dê dọc các sườn đồi. Vương không có chút mẩy may suy nghĩ gì về cánh cổng ĐH, nếu có thể mỗi ngày như hiện tại, không đến trường, không phải suy nghĩ về bài vở thật là hạnh phúc, với Vương, bấy nhiêu đã thực sự quá đủ.
Tuổi 18, các chàng trai đã súng đầy đạn, suy nghĩ đã có phần chín chắn, Vương chỉ mới lúng phúng vài sợi loe ngoe, nhìn ngứa mắt nên chiều chiều nằm dài ở cánh đồng Vương tiện tay tiễn chúng đi xa. Dậy thì trễ, và mơ ước cuộc sống không quá bôn ba, Vương thu mình lại, gói gọn phần đời sau tuổi 18 ở trên những cánh rừng hun hút.
Sau những buổi cơm chan nước mắt, Vương cũng đồng ý khăn gói lên thành phố thi ĐH, nói là đi thi chứ đầu Vương có con chữ nào đâu. Lúc đăng ký thi, lật đại trang nào thì chọn trường đó, hỏi đứa kế bên 3 con số ngẫu nhiên thì chọn ngành học đó. Rồi Vương chọn luôn ngành Marketing của một trường ĐH hàng đầu cả nước. Vương tặc lưỡi, rớt cũng đỡ nhục. Rồi đi thi nhưng cũng chả biết nếu đậu sẽ làm gì, rồi ra trường làm gì nhưng nghe chữ Marketing cũng sanh chảnh trước đã.
Thi xong, bạn bè bắt đầu bung xõa sau 13 năm học hành. Vương xin đi làm công nhân tiếp tục những ngày sáng dậy đi làm, tối về nhà ngủ, không mộng không mơ, không màng thế tục. Thế quóai nào đứa chả học hành gì mà điểm số có phần shock thiên hạ, tuy không được vào NV1, ngành hot, Marketing nhưng điểm cũng đủ để vào NV2 với ngành học nghe cũng ra gì lắm ĐÔNG PHƯƠNG HỌC. Thực ra, nghe tên cũng ra gì đó nhưng ngành đó là học cái quái gì Vương cũng không biết. Và chiều lòng mẹ và làm tròn giấc mơ con vào ĐH của mẹ, Vương đã nhập học ngành này. Cũng là khởi nguồn cho một cuộc phiêu lưu của gả trai trẻ sống hơi bất cần đời.
............
Lần đầu đi máy bay, Vương bồn chồn nên đi ra sân bay sớm, và cũng muốn trải nghiệm cảm giác tự lập, Vương tự xếp hàng lấy thẻ lên tàu bay dù thầy hướng dẫn và các bạn đi cùng trong chuyến trải nghiệm Nhật Bản do quỹ giao lưu quốc tế tài trợ vẫn còn chưa đến sân bay.
Nhân viên Vietnam Airline: Xin hỏi mã đặt chỗ ILU4EV có ở đây không ạ?
Vương: Dạ, đây ạ.
Trả lời với tâm trạng bồn chồn, Vương không biết có biến cố gì xảy ra hay không? Vì thầy hướng dẫn vẫn còn chưa đến, lỡ có gì thì chắc sẽ bị la và có khả năng loại ra khỏi chương trình giao lưu lần này.
Nhân viên Vietnam Airline: Mã đặt chỗ của anh được khuyến mãi và nâng hạng lên hạng thương gia, mời anh qua quầy ưu tiên làm thủ tục.
Vương lần đầu được đi máy bay mà còn được nâng hạng bất ngờ nhưng cũng có chút lo lắng. Hàng vé phổ thông thì có nhiều người làm thủ tục nên kịp để nhìn đằng đông ngó đằng tây học hỏi, còn quầy ưu tiên chỉ có đúng 2 người đang đứng đó nên Vương có chút lo lắng. Vương tiến lại gần quầy thủ tục với sự hướng dẫn của nhân viên. Vương chăm chú nhìn xem cách người ta giao tiếp với nhân viên như thế nào để học hỏi.
Chị gái thì nhẹ nhàng cầm 2 cuốn sổ được bọc da cá sấu đặt lên quầy và đưa điện thoại cho nhân viên. Vương thoáng chút lo lắng vì không biết họ giao tiếp gì, chỉ thấy chị gái ấy cười cười gật gật với nhân viên rồi chị quay qua nhìn anh trai bảo anh trai bỏ vali lên cho nhân viên cân. Rồi hai người đứng nói chuyện thì mặt anh trai đó hơi cau có và tỏ vẻ khó chịu. Chị gái thì cười hiền hậu và vuốt nhẹ lên má anh trai, quệt đi chút bụi bẩn trên mặt. Lúc này Vương đoán có thể họ là tình nhân mà cũng có thể là vợ chồng hẹn hò đi ngắm Sakura nở rộ. Chị ấy mặc chiếc áo khoác màu trắng nhạt, chiếc áo sơ mi bên trongvới họa tiết hoa anh hào nhìn rất thanh lịch. Vương nhìn họ rất tình cảm mà lòng cũng lâng lâng với dòng suy nghĩ, ước gì.....
Chưa kịp ước gì thì nhân viên đã cắt ngang suy nghĩ của Vương. Mời anh ạ!
Vương đưa hộ chiếu và tờ giấy có mã đặt chỗ. Vương lúng túng thú nhận.
Vương: Lần đầu em đi máy bay,.....
Sau khi xuất vé xong, nhân viên dặn Vương có thể đi vào khu vực quầy thương gia để ngồi chờ và dặn Vương muốn ăn uống gì thì cứ lấy vì vé thương gia đã được bao gồm những dịch vụ này rồi. Vương cảm thấy mình thật may mắn vì chọn Đông Phương Học và chọn ngôn ngữ Nhật Bản chứ nếu không đã không có cơ hội được upgrade lên hạng thương gia rồi.
Sau một hồi lóng ngóng thì Vương cũng qua được cổng Hải Quan và vào phòng chờ thương gia. Có vẻ hôm nay khá đông nên hầu như không còn ghế trống, Vương lướt một vòng và phát hiện còn đúng 1 bàn 1 ghế gần cuối góc. Có vẻ vị trí này khá hẹp nên không ai ngồi và chỉ một ghế. Vương thu mình lại và ngồi vào góc bàn. An tọa xong thì Vương đi lấy một ly nước lọc uống trong lúc chờ lên máy bay.
Ngọc: Tối rồi anh còn uống cà phê rồi lên máy bay ngủ được không?
Hữu: Chả biết uống gì nên lấy đại, không ngon thì bỏ.
Vương liếc qua nhìn thì nhận ra chị gái áo khoác trắng ở phòng chờ, thoáng phút chốt Vương thấy làn da ấy thật mịn màng và trắng, những suy nghĩ tà đạo xuất hiện nhưng Vương hiểu mình không xứng đáng và cũng không có cơ hội cho những suy nghĩ vẫn vơ đó. Vương đứng dậy và đi lấy đồ ăn, Vương muốn tận hưởng đặc quyền trên trời rơi xuống.
Sau một lúc ăn uống no nê, cũng đến giờ lên máy bay, thật ngạc nhiên là vợ chồng Hữu lại ngồi ngay trước ghế của Vương.
Ngọc: Anh thuê phiên dịch chưa? Lần này tự túc đó chứ không có trọn gói đâu nha.
Hữu: Sinh viên bên đó đầy, lo gì!
Chương I: BỐI CẢNH
Những buổi chiều khi ánh dương đã chuẩn bị xuống núi, Vương nằm dài trên cánh đồng nhìn vào bầu trời xanh biếc có những chú chim tự do bay lượn, Vương ước mình là những chú chim đó có thể sống cuộc sống tự do không có nhiều ưu sầu.
Vừa thi tốt nghiệp THPT xong, bạn bè cùng lứa vội vàng tìm thầy bái sư, quyết tâm vào cổng trường ĐH, Vương sáng băm chuối nuôi gà, chiều thả dê dọc các sườn đồi. Vương không có chút mẩy may suy nghĩ gì về cánh cổng ĐH, nếu có thể mỗi ngày như hiện tại, không đến trường, không phải suy nghĩ về bài vở thật là hạnh phúc, với Vương, bấy nhiêu đã thực sự quá đủ.
Tuổi 18, các chàng trai đã súng đầy đạn, suy nghĩ đã có phần chín chắn, Vương chỉ mới lúng phúng vài sợi loe ngoe, nhìn ngứa mắt nên chiều chiều nằm dài ở cánh đồng Vương tiện tay tiễn chúng đi xa. Dậy thì trễ, và mơ ước cuộc sống không quá bôn ba, Vương thu mình lại, gói gọn phần đời sau tuổi 18 ở trên những cánh rừng hun hút.
Sau những buổi cơm chan nước mắt, Vương cũng đồng ý khăn gói lên thành phố thi ĐH, nói là đi thi chứ đầu Vương có con chữ nào đâu. Lúc đăng ký thi, lật đại trang nào thì chọn trường đó, hỏi đứa kế bên 3 con số ngẫu nhiên thì chọn ngành học đó. Rồi Vương chọn luôn ngành Marketing của một trường ĐH hàng đầu cả nước. Vương tặc lưỡi, rớt cũng đỡ nhục. Rồi đi thi nhưng cũng chả biết nếu đậu sẽ làm gì, rồi ra trường làm gì nhưng nghe chữ Marketing cũng sanh chảnh trước đã.
Thi xong, bạn bè bắt đầu bung xõa sau 13 năm học hành. Vương xin đi làm công nhân tiếp tục những ngày sáng dậy đi làm, tối về nhà ngủ, không mộng không mơ, không màng thế tục. Thế quóai nào đứa chả học hành gì mà điểm số có phần shock thiên hạ, tuy không được vào NV1, ngành hot, Marketing nhưng điểm cũng đủ để vào NV2 với ngành học nghe cũng ra gì lắm ĐÔNG PHƯƠNG HỌC. Thực ra, nghe tên cũng ra gì đó nhưng ngành đó là học cái quái gì Vương cũng không biết. Và chiều lòng mẹ và làm tròn giấc mơ con vào ĐH của mẹ, Vương đã nhập học ngành này. Cũng là khởi nguồn cho một cuộc phiêu lưu của gả trai trẻ sống hơi bất cần đời.
............
Lần đầu đi máy bay, Vương bồn chồn nên đi ra sân bay sớm, và cũng muốn trải nghiệm cảm giác tự lập, Vương tự xếp hàng lấy thẻ lên tàu bay dù thầy hướng dẫn và các bạn đi cùng trong chuyến trải nghiệm Nhật Bản do quỹ giao lưu quốc tế tài trợ vẫn còn chưa đến sân bay.
Nhân viên Vietnam Airline: Xin hỏi mã đặt chỗ ILU4EV có ở đây không ạ?
Vương: Dạ, đây ạ.
Trả lời với tâm trạng bồn chồn, Vương không biết có biến cố gì xảy ra hay không? Vì thầy hướng dẫn vẫn còn chưa đến, lỡ có gì thì chắc sẽ bị la và có khả năng loại ra khỏi chương trình giao lưu lần này.
Nhân viên Vietnam Airline: Mã đặt chỗ của anh được khuyến mãi và nâng hạng lên hạng thương gia, mời anh qua quầy ưu tiên làm thủ tục.
Vương lần đầu được đi máy bay mà còn được nâng hạng bất ngờ nhưng cũng có chút lo lắng. Hàng vé phổ thông thì có nhiều người làm thủ tục nên kịp để nhìn đằng đông ngó đằng tây học hỏi, còn quầy ưu tiên chỉ có đúng 2 người đang đứng đó nên Vương có chút lo lắng. Vương tiến lại gần quầy thủ tục với sự hướng dẫn của nhân viên. Vương chăm chú nhìn xem cách người ta giao tiếp với nhân viên như thế nào để học hỏi.
Chị gái thì nhẹ nhàng cầm 2 cuốn sổ được bọc da cá sấu đặt lên quầy và đưa điện thoại cho nhân viên. Vương thoáng chút lo lắng vì không biết họ giao tiếp gì, chỉ thấy chị gái ấy cười cười gật gật với nhân viên rồi chị quay qua nhìn anh trai bảo anh trai bỏ vali lên cho nhân viên cân. Rồi hai người đứng nói chuyện thì mặt anh trai đó hơi cau có và tỏ vẻ khó chịu. Chị gái thì cười hiền hậu và vuốt nhẹ lên má anh trai, quệt đi chút bụi bẩn trên mặt. Lúc này Vương đoán có thể họ là tình nhân mà cũng có thể là vợ chồng hẹn hò đi ngắm Sakura nở rộ. Chị ấy mặc chiếc áo khoác màu trắng nhạt, chiếc áo sơ mi bên trongvới họa tiết hoa anh hào nhìn rất thanh lịch. Vương nhìn họ rất tình cảm mà lòng cũng lâng lâng với dòng suy nghĩ, ước gì.....
Chưa kịp ước gì thì nhân viên đã cắt ngang suy nghĩ của Vương. Mời anh ạ!
Vương đưa hộ chiếu và tờ giấy có mã đặt chỗ. Vương lúng túng thú nhận.
Vương: Lần đầu em đi máy bay,.....
Sau khi xuất vé xong, nhân viên dặn Vương có thể đi vào khu vực quầy thương gia để ngồi chờ và dặn Vương muốn ăn uống gì thì cứ lấy vì vé thương gia đã được bao gồm những dịch vụ này rồi. Vương cảm thấy mình thật may mắn vì chọn Đông Phương Học và chọn ngôn ngữ Nhật Bản chứ nếu không đã không có cơ hội được upgrade lên hạng thương gia rồi.
Sau một hồi lóng ngóng thì Vương cũng qua được cổng Hải Quan và vào phòng chờ thương gia. Có vẻ hôm nay khá đông nên hầu như không còn ghế trống, Vương lướt một vòng và phát hiện còn đúng 1 bàn 1 ghế gần cuối góc. Có vẻ vị trí này khá hẹp nên không ai ngồi và chỉ một ghế. Vương thu mình lại và ngồi vào góc bàn. An tọa xong thì Vương đi lấy một ly nước lọc uống trong lúc chờ lên máy bay.
Ngọc: Tối rồi anh còn uống cà phê rồi lên máy bay ngủ được không?
Hữu: Chả biết uống gì nên lấy đại, không ngon thì bỏ.
Vương liếc qua nhìn thì nhận ra chị gái áo khoác trắng ở phòng chờ, thoáng phút chốt Vương thấy làn da ấy thật mịn màng và trắng, những suy nghĩ tà đạo xuất hiện nhưng Vương hiểu mình không xứng đáng và cũng không có cơ hội cho những suy nghĩ vẫn vơ đó. Vương đứng dậy và đi lấy đồ ăn, Vương muốn tận hưởng đặc quyền trên trời rơi xuống.
Sau một lúc ăn uống no nê, cũng đến giờ lên máy bay, thật ngạc nhiên là vợ chồng Hữu lại ngồi ngay trước ghế của Vương.
Ngọc: Anh thuê phiên dịch chưa? Lần này tự túc đó chứ không có trọn gói đâu nha.
Hữu: Sinh viên bên đó đầy, lo gì!