- Tham gia
- 19/5/25
- Bài viết
- 1,179
- Cảm xúc
- 1,368
- Điểm
- 113
- Nơi ở
- Đất Cảng quê tôi..
- Tín dụng
- 0.0
- Giới tính
- Nữ
Có những ngày như hôm nay, anh chỉ muốn ngồi một mình, không nói, không cười, không giả vờ mạnh mẽ nữa. Chỉ muốn im lặng để nghe lòng mình thở dài. Không phải vì anh yếu đuối... mà là vì anh mệt thật rồi.
Anh từng nghĩ: chỉ cần mình sống tử tế, yêu chân thành, lo lắng cho người khác hết lòng, thì rồi sẽ có người thật sự yêu thương và trân trọng anh.
Muốn được hỏi han, muốn được đợi chờ.
Muốn có một ai đó thật lòng nắm tay anh và nói:
"Về đây, anh đừng cố gắng một mình nữa.”
Nhưng không...
Đời lại không dịu dàng với anh như anh đã từng dịu dàng với nó.
Bạn bè thì ít, gia đình chẳng mấy khi hiểu, còn người anh thương thì lại chẳng thấy sự cố gắng của anh là điều đáng trân quý.
Không ai biết, có những đêm anh nằm co ro trong căn phòng trống, không điện thoại reo, không ai nhắn tin, cũng chẳng một lời động viên.
Chỉ có anh với bóng tối.
Chỉ có trái tim anh, rã rời mà không dám nói ra vì sợ làm phiền người khác.
Anh mệt cũng không dám nói.
Anh buồn cũng chẳng ai cần biết.
Người ta vẫn cười, vẫn vui, vẫn mải mê theo những cuộc trò chuyện, những cuộc vui mà không có chỗ cho anh, không hề ngoảnh lại xem anh đang sống – hay chỉ là đang cố tồn tại.
Đời này, với anh sao mà bạc đến thế?
Anh đã từng là chỗ dựa cho người khác...
Nhưng chưa từng có ai là chỗ dựa cho anh. Người ta đến với anh khi cần, và rời đi khi tìm được điều đủ đầy hơn...
Còn anh, vẫn đứng đó, với trái tim cũ kỹ đầy những vết xước, chờ đợi điều gì đó chẳng bao giờ đến.
Anh từng nghĩ, nếu mình yêu đủ nhiều, đủ tử tế, thì sẽ được giữ lại.
Nhưng hóa ra, tử tế không bằng thú vị, chân thành không bằng mới mẻ, kiên nhẫn không bằng cái lạ của một người lạ.
Và rồi anh vẫn lủi thủi một mình, như cái bóng không ai nhìn thấy.
Anh đâu cần ai mang cả thế giới đến cho mình.
Anh chỉ cần một người, mỗi khi anh mệt, quay sang nhìn anh và hỏi:
"Anh ơi, anh có ổn không?"
Chỉ một câu thôi, cũng đủ khiến anh bật khóc.
Nhưng không ai hỏi.
Không ai quan tâm.
Anh không trách hay hy vọng nữa đâu.
Chỉ là... buồn.
Buồn vì đời bạc, buồn vì người ta dễ quên,
buồn vì một người tử tế lại phải học cách cô đơn.
Và buồn vì trái tim chân thành của mình luôn bị lãng quên.
"Nếu có kiếp sau, anh ước mình sống ích kỷ hơn một chút.
Để khỏi phải đau lòng vì yêu người ta quá nhiều."
- Và Đời bạc thật, em à.
Nhưng anh mệt rồi... nên chắc anh sẽ thôi hy vọng nữa.
Chỉ sống lặng lẽ như cách mọi người vẫn lặng lẽ bỏ anh lại phía sau...
Anh là Người đàn ông đó.
Anh từng nghĩ: chỉ cần mình sống tử tế, yêu chân thành, lo lắng cho người khác hết lòng, thì rồi sẽ có người thật sự yêu thương và trân trọng anh.
Muốn được hỏi han, muốn được đợi chờ.
Muốn có một ai đó thật lòng nắm tay anh và nói:
"Về đây, anh đừng cố gắng một mình nữa.”
Nhưng không...
Đời lại không dịu dàng với anh như anh đã từng dịu dàng với nó.
Bạn bè thì ít, gia đình chẳng mấy khi hiểu, còn người anh thương thì lại chẳng thấy sự cố gắng của anh là điều đáng trân quý.
Không ai biết, có những đêm anh nằm co ro trong căn phòng trống, không điện thoại reo, không ai nhắn tin, cũng chẳng một lời động viên.
Chỉ có anh với bóng tối.
Chỉ có trái tim anh, rã rời mà không dám nói ra vì sợ làm phiền người khác.
Anh mệt cũng không dám nói.
Anh buồn cũng chẳng ai cần biết.
Người ta vẫn cười, vẫn vui, vẫn mải mê theo những cuộc trò chuyện, những cuộc vui mà không có chỗ cho anh, không hề ngoảnh lại xem anh đang sống – hay chỉ là đang cố tồn tại.
Đời này, với anh sao mà bạc đến thế?
Anh đã từng là chỗ dựa cho người khác...
Nhưng chưa từng có ai là chỗ dựa cho anh. Người ta đến với anh khi cần, và rời đi khi tìm được điều đủ đầy hơn...
Còn anh, vẫn đứng đó, với trái tim cũ kỹ đầy những vết xước, chờ đợi điều gì đó chẳng bao giờ đến.
Anh từng nghĩ, nếu mình yêu đủ nhiều, đủ tử tế, thì sẽ được giữ lại.
Nhưng hóa ra, tử tế không bằng thú vị, chân thành không bằng mới mẻ, kiên nhẫn không bằng cái lạ của một người lạ.
Và rồi anh vẫn lủi thủi một mình, như cái bóng không ai nhìn thấy.
Anh đâu cần ai mang cả thế giới đến cho mình.
Anh chỉ cần một người, mỗi khi anh mệt, quay sang nhìn anh và hỏi:
"Anh ơi, anh có ổn không?"
Chỉ một câu thôi, cũng đủ khiến anh bật khóc.
Nhưng không ai hỏi.
Không ai quan tâm.
Anh không trách hay hy vọng nữa đâu.
Chỉ là... buồn.
Buồn vì đời bạc, buồn vì người ta dễ quên,
buồn vì một người tử tế lại phải học cách cô đơn.
Và buồn vì trái tim chân thành của mình luôn bị lãng quên.
"Nếu có kiếp sau, anh ước mình sống ích kỷ hơn một chút.
Để khỏi phải đau lòng vì yêu người ta quá nhiều."
- Và Đời bạc thật, em à.
Nhưng anh mệt rồi... nên chắc anh sẽ thôi hy vọng nữa.
Chỉ sống lặng lẽ như cách mọi người vẫn lặng lẽ bỏ anh lại phía sau...
Anh là Người đàn ông đó.