Màn đêm xuống, trong khi những cánh chim cô đơn khắc khoải, khi những nàng bướm lẻ loi khoe sắc gọi mời những cánh chim vội vàng... Thì chúng tôi, những nàng bướm khoe sắc nhưng lại gọi mời nhau =)))
Cứ ngỡ rằng cùng dấu sẽ đẩy nhau chan chát … nhưng không, bằng một sự thần kỳ nào đó, bằng một sự khó hiểu đến Plato sống lại cũng không thể giải thích, hai con người chúng tôi lại hút nhau đêm nay…
Tôi với chị tâm sự bằng những câu từ vui vẻ nhưng đầy sự ướt át “cùng ăn cờ rem” hoặc “xin chị dày vò em đi” hay là “rờ nhau cái”…
Ôi chỉ mới trao nhau vài dòng tin nhắn thôi mà tôi thấy cơ thể tôi lạ lùng làm sao. Từng câu chữ tưởng chừng vô tư lại như liều thuốc kích dục thấm vào cơ thể tôi, khiến nó rạo rực. Mặt tôi bất giác đỏ bừng, đầu ti cứng ngắc, thoáng chút tôi có cảm giác cô bé siết lại một nhịp...
Rồi chúng tôi tưởng tượng, đầu lưỡi của chúng tôi quét lên từng tấc da thịt, hơi thở nóng ẩm lướt qua vành tai, bàn tay chúng tôi không chịu để yên, vân vê, nắn bóp những điểm nhạy cảm của nhau, lúc nhẹ nhàng, khi thì mãnh liệt. Là thế …
Nhưng, hình như thiếu một chút gì đó, một bức ảnh để lại dấu ấn, để lại kỷ niệm… Một khoảnh khắc mà mỗi lần nhìn lại, tôi sẽ nhớ về những cảm xúc đặc biệt, về chị và tôi trong khoảnh khắc ấy. Và rồi, tôi lại hì hục lên đây, đăng tuyển thợ chụp ảnh, không phải chỉ để ghi lại một khoảnh khắc đơn thuần, mà là để tạo ra những bức ảnh có thể sống mãi với thời gian, mỗi lần nhìn vào, lại như được quay trở lại với những cảm xúc nguyên vẹn ấy. Trong thế giới của những bức ảnh, tôi tìm thấy những câu chuyện, những ký ức không lời mà chỉ có ánh sáng và bóng tối mới có thể kể.
Cứ ngỡ rằng cùng dấu sẽ đẩy nhau chan chát … nhưng không, bằng một sự thần kỳ nào đó, bằng một sự khó hiểu đến Plato sống lại cũng không thể giải thích, hai con người chúng tôi lại hút nhau đêm nay…
Tôi với chị tâm sự bằng những câu từ vui vẻ nhưng đầy sự ướt át “cùng ăn cờ rem” hoặc “xin chị dày vò em đi” hay là “rờ nhau cái”…
Ôi chỉ mới trao nhau vài dòng tin nhắn thôi mà tôi thấy cơ thể tôi lạ lùng làm sao. Từng câu chữ tưởng chừng vô tư lại như liều thuốc kích dục thấm vào cơ thể tôi, khiến nó rạo rực. Mặt tôi bất giác đỏ bừng, đầu ti cứng ngắc, thoáng chút tôi có cảm giác cô bé siết lại một nhịp...
Rồi chúng tôi tưởng tượng, đầu lưỡi của chúng tôi quét lên từng tấc da thịt, hơi thở nóng ẩm lướt qua vành tai, bàn tay chúng tôi không chịu để yên, vân vê, nắn bóp những điểm nhạy cảm của nhau, lúc nhẹ nhàng, khi thì mãnh liệt. Là thế …
Nhưng, hình như thiếu một chút gì đó, một bức ảnh để lại dấu ấn, để lại kỷ niệm… Một khoảnh khắc mà mỗi lần nhìn lại, tôi sẽ nhớ về những cảm xúc đặc biệt, về chị và tôi trong khoảnh khắc ấy. Và rồi, tôi lại hì hục lên đây, đăng tuyển thợ chụp ảnh, không phải chỉ để ghi lại một khoảnh khắc đơn thuần, mà là để tạo ra những bức ảnh có thể sống mãi với thời gian, mỗi lần nhìn vào, lại như được quay trở lại với những cảm xúc nguyên vẹn ấy. Trong thế giới của những bức ảnh, tôi tìm thấy những câu chuyện, những ký ức không lời mà chỉ có ánh sáng và bóng tối mới có thể kể.