- Lượt xem: 206
- Trả lời: 4
Dâm nữ phiêu lưu ở dị giới
Tuyết Dung co đầu, ngồi tựa sát vào thành xe ngựa, lim dim mắt hồi tưởng lại những điều đã xảy ra trong vòng hơn nửa năm qua. Cô đã đến lục địa NarLus—vùng đất thần thoại này—bằng một cách phi logic, giống như những gì vẫn luôn xảy ra trong các câu chuyện xuyên không.
Tuyết Dung là một cô gái bình thường, làm việc tại một công ty marketing. Ngoài giờ làm việc căng thẳng, cô dành toàn bộ thời gian cho trò chơi online yêu thích. Cô có một niềm say mê đặc biệt, thậm chí đôi khi còn có cảm xúc luyến ái với các NPC—những dị chủng không phải nhân loại trong game. Tất nhiên, cô chưa từng nói với ai về điều này. Cảm xúc kỳ lạ ấy cứ lớn dần theo thời gian, đến mức nhân vật pháp sư của cô thậm chí đã "kết hôn" với một người sói trong game. Đáng tiếc, đó vẫn chỉ là trò chơi, không thể thực sự chạm vào thế giới mà cô khao khát.
Nhưng rồi vào tối hôm qua, khi Tuyết Dung cày đến cấp bậc cao nhất của nhân vật pháp sư, cô định thoát ra khỏi trò chơi để đi ngủ thì bỗng một luồng sáng lóe lên. Một lực hút kỳ lạ kéo cô vào không gian vô định. Khi tỉnh lại, cô thấy mình đã ở đại lục NarLus—một thế giới u tối, hoang dã và chân thực hơn trò chơi rất nhiều.
Sau khi bị đưa đến đây, ngoại hình của Tuyết Dung vẫn giữ nguyên như khi còn ở thế giới cũ. Tuy nhiên, cô lại sở hữu năng lực và kiến thức của một pháp sư tối thượng. Cô có thể thi triển những phép thuật mạnh mẽ, sở hữu kỹ năng phòng ngự và sát thương cao, đồng thời thông thạo thuật trị liệu và chế thuốc. Kho đồ trong game cũng được chuyển vào một chiếc túi không gian mà cô có thể triệu hồi bất cứ lúc nào.
Chỉ mất vài ngày để Tuyết Dung làm quen với thế giới mới. Việc này cũng không quá khó, vì cơ bản, nơi này giống như những gì cô đã trải nghiệm trong game—chỉ khác một điều: mọi sinh vật ở đây đều có xương, có thịt, có cảm xúc, chứ không phải những dòng dữ liệu vô hồn. Với sức mạnh của một pháp sư cấp tối đa và vô số món đồ hiếm, Tuyết Dung nhanh chóng có được một cuộc sống sung túc tại thế giới này.
Sau khi ổn định cuộc sống tại Lang Thành—một thành phố tự trị—Tuyết Dung bắt đầu hành trình phiêu lưu. Cô muốn khám phá những nơi mà trước đây chỉ có thể nhìn thấy qua màn hình trò chơi. Những sinh vật kỳ ảo không thể tìm thấy trong thành trì của con người hay khu vực lân cận. Tất cả các vương quốc và thành phố tự trị đều nằm dưới sự kiểm soát của Quang Minh Thần Giáo—một tôn giáo hùng mạnh chi phối mọi mặt của xã hội nhân loại.
Giáo lý của Quang Minh Thần Giáo luôn coi các sinh vật huyền bí là kẻ thù của loài người. Giáo hội thậm chí có cả một tổ chức vũ trang chuyên săn lùng và tiêu diệt bất cứ sinh vật nào không thuộc nhân loại. Họ trao thưởng hậu hĩnh cho những ai giết được các sinh vật này. Vì thế, các tổ chức thám hiểm giả với mục tiêu tiêu diệt dị chủng mọc lên như nấm sau mưa, thậm chí còn trở thành một nghề nghiệp dành cho những kẻ có sức mạnh và gan dạ.
Với tất cả những điều kể trên, các sinh vật huyền bí ngày càng hiếm khi xuất hiện trong tầm mắt con người. Một số chủng tộc đã tuyệt chủng hoặc phải ẩn náu tại những vùng xa xôi, nơi có điều kiện tự nhiên khắc nghiệt mà con người không thể sinh sống.
Muốn thỏa mãn sở thích kỳ lạ của mình—gặp gỡ và luyến ái với các sinh vật huyền bí—Tuyết Dung phải đi đến những vùng đất hoang sơ, hẻo lánh.
Ba tháng đã trôi qua kể từ khi cô bắt đầu hành trình. Tuy nhiên, Tuyết Dung vẫn chưa tìm thấy bất cứ sinh vật nào trong danh sách "ưu tiên" của mình, dù cô luôn nghe được những lời đồn đại về chúng ở bất kỳ quán trọ hay quán rượu nào. Nhưng dù có nhiều lời đồn, cô vẫn chưa tìm được bằng chứng cụ thể.
Cuối cùng, Tuyết Dung quyết định mở rộng phạm vi tìm kiếm. Chiếc xe mà cô đang ngồi hiện là một phần của đoàn thương nhân gồm 20 chiếc xe, với tổng số 103 người. Đoàn xe này chở theo nhiều hàng hóa quý giá, được bảo vệ bởi 15 lính đánh thuê tinh nhuệ. Dù là một pháp sư tối thượng, Tuyết Dung không tham gia vào đội hộ vệ, mà chỉ thuê một chỗ trên xe với giá 12 kim tệ.
Cô chọn đoàn xe này vì lộ trình của họ sẽ đi ngang qua Hắc Ám Sâm Lâm—một khu rừng nguyên sinh với những cây cổ thụ cao tới 100 mét. Nếu đi sâu vào bên trong, rừng cây dày đặc đến mức ban ngày cũng không thấy ánh sáng mặt trời.
Hắc Ám Sâm Lâm được coi là cấm địa của con người. Cây cối trong khu rừng dường như được bảo vệ bởi một loại bùa phép bí ẩn nào đó, khiến chúng rất khó bị đốn hạ hay đốt cháy. Những ngôi làng của con người nằm gần khu rừng này thường xuyên xảy ra dịch bệnh hoặc thảm họa tự nhiên, buộc họ phải chuyển đi hoặc bị xóa sổ hoàn toàn.
Đoàn lái buôn mà Tuyết Dung đồng hành cũng không thực sự dám đặt chân vào khu rừng. Dù nếu đi xuyên qua đó, quãng đường sẽ được rút ngắn hơn một nửa, nhưng sự nguy hiểm và bí ẩn của Hắc Ám Sâm Lâm khiến cả đoàn chỉ dám đi theo một con đường vòng quanh bên ngoài khu rừng.
Tuyết Dung khẽ hé cửa xe, nhìn ra ngoài. Ở bên phải, Hắc Ám Sâm Lâm đã ở ngay trước mắt. Những cây cổ thụ khổng lồ phủ bóng xuống mặt đường. Trời đã về chiều, mặt trời ngả dần về phía tây, kéo theo những cái bóng đen dài ngoằng, tạo ra một khung cảnh quỷ dị đến rợn người.
Bất chợt, Tuyết Dung ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú hướng về phía khu rừng. Nhờ có phép thuật cường hóa giác quan, cô có thể cảm nhận được mọi chuyển động xung quanh một cách nhạy bén hơn người thường rất nhiều lần. Và lúc này, cô đã nghe thấy... và nhìn thấy... thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối của khu rừng.
Theo phản xạ tự nhiên, Tuyết Dung nắm chặt pháp trượng, đề phòng. Đúng lúc đó, một tiếng hét thảm thiết vang lên từ phía đầu đoàn xe.
Ngay sau đó, hàng loạt tiếng gào thét đau đớn dội khắp xung quanh!
Không chờ xe dừng lại, Tuyết Dung lập tức thi triển phép thuật ẩn thân, đạp tung cửa xe và lao ra ngoài. Cô lăn xuống dưới gầm xe, đồng thời dùng tinh thần lực để tra xét tình hình xung quanh.
Trước mắt Tuyết Dung, một góc nhìn toàn cảnh 360 độ hiện lên trong tâm trí. Từ dưới lòng đất, những con nhện khổng lồ to bằng bánh xe ngựa bất ngờ trồi lên. Chúng vươn những cặp chân sắc nhọn, chém thẳng vào bất kỳ ai trong tầm với.
Đoàn lái buôn lập tức chống trả quyết liệt. Ngay cả xa phu và phu khuân vác cũng rút vũ khí lao vào chiến đấu. Những con nhện tuy có thể hình to lớn, tốc độ nhanh nhẹn, nhưng chúng không có tổ chức chặt chẽ, chỉ tấn công theo bản năng nên cũng chịu tổn thất không nhỏ.
Khoảng năm phút sau, nhờ sự xuất hiện của 15 lính đánh thuê chuyên nghiệp, thế trận dần nghiêng về phía con người. Đội lính đánh thuê gồm 10 kiếm sĩ lo cận chiến, 3 pháp sư hỗ trợ tấn công tầm xa và trị liệu, 1 trinh sát cùng 1 cung thủ đảm nhiệm chiến đấu linh hoạt.
Với đội hình đầy đủ và kinh nghiệm phong phú, họ nhanh chóng phản công. Những lưỡi kiếm sáng loáng chém bay từng chiếc chân nhện. Lửa pháp thuật đốt cháy từng sợi tơ dính dớp. Mưa tên xuyên thủng lớp giáp cứng trên thân lũ quái vật. Những cú chém dữ dội từ bầy nhện khi va vào tấm khiên thép chỉ để lại vài vết xước vô hại. Những sợi tơ độc mà chúng phun ra cũng bị lửa pháp thuật thiêu rụi ngay lập tức.
Bầy nhện hoảng loạn, chúng quay đầu tháo chạy về Hắc Ám Sâm Lâm, nhưng bị truy đuổi sát sao bởi những con người tàn nhẫn, chém giết không chút nương tay.
Tuyết Dung vẫn ẩn thân, rời khỏi gầm xe rồi thi triển phi hành thuật, bay vút lên ngọn cây cao nhất để quan sát trận chiến. Khi mở rộng tinh thần lực, cô mơ hồ cảm nhận được một nguồn ma lực cực mạnh ở gần chiến trường.
Một sinh vật có năng lực pháp thuật hùng mạnh và trí tuệ cao đang ẩn nấp, chờ đợi con mồi rơi vào bẫy.
Quả nhiên, khi đám thương nhân cùng lính đánh thuê đuổi theo bầy nhện vào rừng, từ dưới mặt đất bất ngờ bật lên những sợi tơ màu tím. Chúng căng ngang dọc, tạo thành một tấm lưới khổng lồ chết chóc!
Bất cứ sinh vật nào, từ nhện đến người, chạm vào đều bị cắt nát cơ thể ngay lập tức!
"Tử Kim Ti!"
Tuyết Dung không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Từ dưới đất, một con nhện khổng lồ khác trồi lên—nhưng đây không phải nhện bình thường.
Tinh Linh Nhện Lửa.
Sinh vật này có sức chiến đấu cấp A, nhưng độ quý hiếm lại ở cấp S. Trong trò chơi trước đây, mỗi lần Tinh Linh Nhện Lửa xuất hiện, cả diễn đàn game đều náo loạn.
Tinh Linh Nhện Lửa đều là giống cái. Chúng tinh thông mị thuật, giỏi đặt bẫy, có khả năng khống chế mạnh mẽ, đồng thời sở hữu những chiếc chân nhọn chứa độc tố chết người.
Một số Tinh Linh Nhện đột biến còn có thể tạo ra Tử Kim Ti—một loại tơ vô cùng sắc bén, được giăng sẵn dưới lòng đất và có thể kích hoạt theo ý chí của chúng.
Tử Kim Ti có khả năng phá giáp và kháng phép thuật cực mạnh. Những khiên thép thông thường hay vòng bảo hộ phép thuật cấp trung sẽ bị cắt xuyên qua trong chớp mắt.
Trong game, muốn đánh bại Tinh Linh Nhện Lửa, người chơi bắt buộc phải có một tổ đội kinh nghiệm cao mới có cơ hội chiến thắng. Nếu may mắn, họ có thể thu được Tử Kim Ti—một nguyên liệu hiếm có thể dùng để chế tạo áo giáp siêu bền, có tính kháng phép cực cao.
Giờ đây, khi nhìn thấy nó ngay trước mắt mình, Tuyết Dung không khỏi cảm thấy tim đập nhanh hơn...
Liệu cô có thể sống sót khi phải đối mặt với con quái vật nguy hiểm này trong thực tế?
Tuyết Dung không quan tâm đến tính mạng những người trong đoàn lái buôn. Cô lướt người qua ngọn cây, hướng về nơi có nguồn ma lực mạnh mẽ kia. Đôi mắt Tuyết Dung được cường hóa bởi pháp thuật cùng với các loại thảo dược hiếm, có khả năng nhìn xa và xuyên thấu mọi ảo cảnh. Nhờ vậy, cô mới có thể nhìn rõ kẻ thao túng bầy nhện.
Cô khựng lại, nheo mắt quan sát thật kỹ. Thật sự là thú vị! Đúng như cô dự đoán, kẻ thao túng bầy nhện là một Tinh Linh Nhện, có hình dáng nửa người trên là nhân loại, nhưng từ phần thắt lưng trở xuống là nhện với tám chân to lớn, lông lá. Điều thú vị ở đây là Tinh Linh Nhện này lại là giống đực!
Tuyết Dung phải nhìn vài lần để chắc chắn rằng mình không hoa mắt hay bị đánh lừa bởi một loại pháp thuật nào đó. Đặc tính của Tinh Linh Nhện là khi đến mùa giao phối, con cái sẽ giết chết con đực và ăn thịt chúng – không có bất kỳ ngoại lệ nào. Chính đặc điểm nghiệt ngã đó khiến cho giống loài này, dù có chiến lực cao và khả năng sinh tồn mạnh mẽ, nhưng số lượng vẫn cực kỳ thưa thớt, đặc biệt là các con đực. Chúng chỉ sống đến tuổi trưởng thành, sau đó giao phối và trở thành thức ăn cho con cái.
Dù không biết rõ tuổi tác của gã Tinh Linh Nhện này, nhưng dựa vào hình dáng và lớp vảy trên thân, Tuyết Dung chắc chắn rằng hắn đã sống qua tuổi trưởng thành từ lâu rồi. Thật là đáng ngạc nhiên!
Tuyết Dung vẫn duy trì thuật ẩn thân, bay lại gần hơn để quan sát rõ hơn. Gã này có khuôn mặt anh tuấn với đôi mắt tím, nhưng trên mặt lại có một vết thương vẫn đang rỉ máu, thỉnh thoảng còn bốc lên khói đen. Dung có thể chắc chắn rằng gã bị ai đó đả thương bằng một vũ khí có yểm lời nguyền cao cấp – rất khó trị bằng các loại thảo dược thông thường.
Đột nhiên, gã Tinh Linh Nhện ra tay! Ngọn giáo trong tay gã phóng thẳng tới mặt cô!
Tuyết Dung lập tức kích hoạt vòng chắn pháp thuật. Lượng ma lực tiêu hao trong cơ thể cô để duy trì màn chắn chứng tỏ lực tay của gã này cực kỳ mạnh. Ngọn giáo cũng được làm từ huyền thiết – một loại kim loại hiếm.
Ngọn giáo bị chặn lại trước mặt Tuyết Dung, giằng co một lát rồi bật ngược ra theo một quỹ đạo kỳ dị, cắm xuống ngay bên cạnh gã Tinh Linh Nhện. Gã rút giáo lên, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cô. Biết rằng gã đã phát hiện ra mình, Tuyết Dung cũng không cần phải che giấu nữa. Cô giải trừ phép ẩn thân, dùng phong thuật lướt tới. Cây trượng trong tay cô đập thẳng vào đầu gã Tinh Linh Nhện.
Tinh Linh Nhện Lửa là loài có tốc độ xếp hàng đầu trong thế giới Narus. Gã này không làm mất mặt chủng tộc của mình. Trong một cái chớp mắt, hắn vung ngọn giáo lên, chém ngang lưng kẻ đang lao tới. Gã cười gằn khi lưỡi giáo chạm tới đối thủ, nhưng nụ cười đột nhiên tắt ngấm.
Đòn đánh xuyên qua đối thủ như lướt qua không khí, không gây ra một chút sát thương nào.
Tàn ảnh!
Ý tưởng đó vừa lướt qua trong đầu thì một cú va chạm mạnh vào sau gáy khiến gã đập đầu vào một gốc cây. Khoảnh khắc va chạm làm hắn choáng váng, mất đi ý thức.
Mình chưa chết sao?
Đó là ý nghĩ đầu tiên của gã Tinh Linh Nhện khi hắn hồi tỉnh. Bản năng của kẻ săn mồi khiến gã dù đã tỉnh lại vẫn không hành động thiếu suy nghĩ. Hắn dùng tất cả các giác quan để đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Và rồi… gã thật sự không tin nổi.
Hắn vẫn đang trong tư thế dí mặt vào cái gốc cây mà lúc nãy gã va chạm!
Lũ nhện xung quanh đang gầm gừ, vung vẫy cặp càng, nhưng không dám lại gần. Chúng sợ…
Không, chính gã cũng sợ!
Bàn tay cô gái nhân loại nhỏ bé, yếu ớt kia đang ấn mặt gã vào gốc cây, truyền thẳng vào hắn một luồng ma lực kinh khủng.
Gã Tinh Linh Nhện rú thảm thiết vì đau đớn, cơ thể co giật theo bản năng. Nhưng ngay sau đó, hắn nghiến chặt răng, không phát ra bất cứ âm thanh nào, thậm chí còn dùng tinh thần lực ra lệnh cho lũ nhện lui ra xa.
Nguyên nhân rất đơn giản – gã nhận ra vị nữ pháp sư này đang triệt tiêu lời nguyền trên mặt hắn.
Lời nguyền này đáng sợ thế nào, không ai rõ ràng hơn gã. Nó không chỉ mang đến cơn đau đớn từng giây từng phút, mà còn không ngừng hút cạn sinh lực của hắn. Gã đã từng bỏ ra vô số vàng bạc để thuê những pháp sư tài ba nhất của vô số chủng tộc đến giải lời nguyền, nhưng tất cả đều thất bại, thậm chí còn làm trầm trọng hơn vết thương.
Giờ đây, sau ba năm, lần đầu tiên gã rõ ràng cảm nhận được lời nguyền đang bị một thứ gì đó mạnh hơn đẩy dần ra bên ngoài.
Hắn yên lặng chờ đợi, thả lỏng cơ thể, không dám thở mạnh. Thành công hay không? Hắn đã hy vọng rồi lại thất vọng quá nhiều lần… nhiều đến mức hy vọng trở thành nỗi sợ.
Nhưng lần này… gã có một linh cảm khác lạ.
Tuyết Dung nhăn mặt.
Cô dồn pháp lực vào câu thần chú thanh tẩy. Lời nguyền trên người gã Tinh Linh Nhện cực kỳ mạnh mẽ và xảo quyệt. Cô chưa từng gặp thứ này bao giờ! Nó dùng chính sinh lực của kẻ bị nguyền rủa để giết vật chủ, đồng thời chống lại mọi nỗ lực phản nguyền.
Tuyết Dung niệm chú Cắn Nuốt – Đồng Hóa, một thần chú phức tạp và tiêu hao rất nhiều ma lực. Nhưng cô là ai chứ? Một pháp sư mãn cấp với vô số kinh nghiệm về pháp thuật!
Cô chậm rãi đẩy lời nguyền ra khỏi cơ thể gã Tinh Linh Nhện.
Khoảng nửa tiếng sau…
Một làn khói đen thoát ra từ miệng gã Tinh Linh, ngưng tụ thành hình một con nhện quái dị màu đen. Như cảm nhận được nguy hiểm, nó vội lao đi, định ẩn thân vào bóng đêm.
Tuyết Dung búng tay.
Một cây châm bạc rời khỏi tay cô, ghim chặt con Hắc Nhện xuống đất. Một tiếng xèo xèo vang lên như nước sôi đổ vào tuyết. Rồi nó biến mất.
Tuyết Dung thu tay lại.
Gã Tinh Linh Nhện đổ ập xuống nền đất, run rẩy. Tám cái chân co giật trong vô thức.
Vết thương trên mặt gã đã lành lại.
Tuyết Dung lấy ra từ túi không gian một lọ thảo dược, uống cạn rồi ngồi xuống điều tức, chờ ma lực phục hồi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Gã Tinh Linh Nhện chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt phức tạp nhìn Tuyết Dung.
Hắn đưa tay sờ lên mặt – làn da trơn bóng, mịn màng.
Mọi thứ… qua rồi sao?
Cơn đau đớn hành hạ hắn ngày đêm… cứ thế biến mất ư?
"Tại sao ngươi lại làm thế, nhân loại?" – Gã tinh linh nhện mở miệng, giọng gã trầm ấm, trong trẻo nhưng pha chút mệt mỏi.
Tuyết Dung vẫn nhắm mắt, ngồi yên không trả lời.
"Ngươi cần ta trả công bằng gì?" – Gã tinh linh vẫn kiên nhẫn trước thái độ lạnh lùng của Tuyết Dung.
"Tử Kim Ti." – Mãi cho đến tận lúc này, Tuyết Dung mới lên tiếng.
"Cầm lấy đi." – Gã tinh linh nhện ném qua chỗ cô một gói nhỏ. Đó là những sợi tơ nhện màu tím, quấn chặt lấy nhau, lóng lánh rực rỡ, trông vô cùng mê người. Tuyết Dung gọn gàng tiếp lấy, ước lượng một chút rồi nói:
"Ngươi còn có thứ này nữa không? Số lượng như vậy với ta là quá ít."
Gã tinh linh chần chừ một lát rồi đáp:
"Mỗi tháng chúng ta chỉ gom góp tối đa ngần này, với điều kiện có đủ đá ma thuật."
Trên tay Tuyết Dung đột nhiên xuất hiện một viên đá màu đen óng ánh. Màu sắc của viên đá là đen, nhưng ánh sáng tỏa ra lại là màu xanh, không khí xung quanh như đặc lại khi viên đá ấy xuất hiện.
"Đá ma thuật thượng phẩm?! Làm sao ngươi có được thứ này?" – Gã tinh linh nhện nhìn cô, ánh mắt pha lẫn tham lam và khiếp sợ.
"Cầm lấy đi, dùng nó để bổ sung ma lực. Sau một tháng nữa, ta muốn có thêm Tử Kim Ti."
Gã tinh linh nhện cầm lấy viên đá ma thuật, hai bàn tay khẽ run run không kiềm chế nổi. Tất cả các chủng tộc, đặc biệt là những sinh vật huyền ảo biết sử dụng pháp thuật, đều cần đá ma thuật để hồi phục ma lực và tu luyện. Tất nhiên, có thể sử dụng bí thuật hoặc thần chú để phục hồi, nhưng tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều. Hơn nữa, một số câu thần chú cao cấp nhất định phải dùng đá ma thuật phụ trợ mới có thể thi triển. Đá ma thuật cũng có thể gắn vào vũ khí để gia tăng sát thương phép, kết hợp với sát thương vật lý.
Vết thương trên mặt gã là do một vũ khí có gắn đá ma thuật gây ra. Đó là một câu chuyện không thể nào quên...
A Đức Lôi Á...
Hắn là một kẻ phản đồ. Vết sẹo trên má là dấu ấn mà thủ lĩnh – một ả nhện cái to lớn, mạnh nhất đàn – đã để lại. Hắn chạy trốn khỏi bầy đàn vì không muốn trở thành thức ăn trong miệng ả.
Hắn không hiểu vì sao, nhưng khi nhìn thấy những con nhện đực khác trong đàn, sau khi giao phối với ả nhện cái đầu đàn, đều bị vặn cổ chết rồi bị ăn luôn, hắn thấy sợ. Nỗi sợ ấy lớn dần theo thời gian, và cuối cùng đủ mạnh để thúc đẩy hắn bỏ trốn. Vào cái đêm định mệnh mà hắn buộc phải thực hiện nghĩa vụ giao phối, hắn đã lên kế hoạch rất cẩn thận, vậy mà không hiểu sao vẫn bị ả phát hiện…
Gã tinh linh nhện đưa mắt nhìn cô gái đang bay bên cạnh mình.
Hắn thực sự không hiểu tại sao cô gái nhân loại này lại đi theo hắn về hang ổ. Nơi đó liệu có thích hợp cho một cô gái ở tạm sao? Lý do mà nữ pháp sư đưa ra nghe có vẻ hợp lý: cô ta muốn giám sát giao kèo giữa hai bên – đá ma thuật đổi lấy Tử Kim Ti. Nhưng thời gian thực hiện là hơn một tháng sau kia mà, cần phải cẩn thận đến mức này sao?
Nhà của gã tinh linh nhện không phải là một cung điện hay bất cứ thứ gì giống nơi ở của nhân loại. Đó là một tập hợp các hang động nằm kề nhau trên một ngọn núi, lớn nhỏ không đồng nhất.
Cô gái tỏ ra cực kỳ tự nhiên, thoải mái liếc nhìn quanh một lượt, rồi thản nhiên xông thẳng vào một hang động khá to, đuổi hết đám nhện bên trong ra ngoài, sau đó đặt một màn chắn pháp thuật trước cửa hang.
Đám nhện bị đuổi ra ngoài cũng không dám có bất cứ sự phản kháng nào, lặng lẽ bò đi nơi khác làm tổ. Bản năng cho chúng biết kẻ chiếm lấy hang động này mạnh hơn chúng rất nhiều.
Gã tinh linh nhện cũng không quan tâm đến vị khách không mời của mình nữa. Có vẻ như cô ta có thể tự lo cho bản thân mà không cần bất cứ sự giúp đỡ nào.
Hang của gã tinh linh nhện nằm ở nơi cao nhất của ngọn núi, có một điểm khác biệt so với các hang động của đám nhện trong bầy: nền hang được trải một lớp thảm màu đỏ rực, sát vách có một giá gỗ bày vài loại binh khí như giáo, cung, tên và búa chiến. Chính giữa hang là một hòm gỗ lớn, không biết đựng gì bên trong. Không có giường hay chăn đệm gì cả. Điểm đặc biệt nhất là một tấm mạng nhện lớn được chăng phía trên, gần sát trần hang.
Gã tinh linh nhện nhún người vài cái rồi phóng lên tấm lưới, duỗi thẳng các chi, yên lặng nằm xuống. Dù đã có một ngày mệt nhọc, hắn vẫn không ngủ nổi. Mất ngủ vốn là chuyện quá quen thuộc với hắn – vết thương trên mặt cứ vào ban đêm là bắt đầu phát tác, hành hạ hắn đau đớn đến mức không muốn sống nữa. Nhưng giờ đây, lời nguyền không còn nữa, lại khiến hắn có một cảm giác không chân thật.
Hắn lấy ra viên đá ma thuật nhận được từ cô gái, đặt nó lên trán, dẫn ma lực từ đó chạy vào trong cơ thể. Chỉ vài phút sau, hắn đã rơi vào trạng thái tu luyện. Một quầng sáng màu đen xuất hiện quanh người gã, lúc đậm lúc nhạt.
Khi viên đá ma thuật chỉ còn lại hai phần ba, gã tinh linh nhện mở mắt, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt tím rồi chợt tắt.
Ngay sau đó, tác dụng phụ của viên đá ma thuật xuất hiện. Gã tinh linh rơi vào trạng thái hồi tưởng…
Quãng thời gian hồi tưởng này không ngắn.
Gần như toàn bộ ký ức quá khứ lần lượt tái hiện trong đầu hắn…
Gã tên là A Đức Lôi Á, một kẻ phản đồ. Vết sẹo trên má là dấu ấn do thủ lĩnh – một ả nhện to lớn và mạnh nhất trong đàn – gây ra. Gã chạy trốn khỏi bầy đàn vì không muốn trở thành thức ăn trong miệng ả. Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy những con nhện đực khác trong đàn sau khi giao phối với ả nhện cái rồi bị vặn cổ chết và ăn luôn, gã sợ hãi. Nỗi sợ lớn dần lên và cuối cùng đủ mạnh để thúc đẩy gã bỏ trốn vào cái đêm mà A Đức Lôi Á buộc phải thực hiện nghĩa vụ giao phối với ả nhện đầu đàn.
Dù đã lên kế hoạch rất cẩn thận, nhưng không hiểu vì sao ả nhện thủ lĩnh vẫn phát hiện ra. Gã may mắn chạy thoát, nhưng cái giá phải trả là vết chém trên mặt và lời nguyền bám vào đó, hành hạ gã suốt ngày đêm. Không chỉ có vậy, vào mùa sinh sản, bản năng tình dục trỗi dậy, có lần gã phải tự trói mình vào vách hang để ngăn bản thân lao về lãnh địa loài nhện, tìm đến giao phối và nhận lấy cái chết. Tất nhiên, cách này không thể áp dụng lần thứ hai, bởi vì sau đó, không biết vì lý do gì, cứ đến mùa sinh sản lại có vài ả nhện lần mò tới chỗ gã.
A Đức Lôi Á bèn nghĩ ra một cách: cứ đến thời gian đó, gã sẽ bắt một sinh vật giống cái của một loài nào đó để tiết dục, tạm thời trấn áp bản năng. Sau đó, tùy theo thực lực của ả nhện mò đến mà gã sẽ quyết định giết hoặc chạy trốn.
Ngày hôm nay cũng là thời gian sinh sản của loài nhện. A Đức Lôi Á dẫn đàn nhện đi cướp bóc một thương đội của nhân loại, vừa để tìm kiếm con mồi cho bản thân, vừa thực hiện nhiệm vụ được giao. Gã được một kẻ thuê với tiền công là một ả thú nhân cùng một số đá ma thuật.
Điều khiến gã thấy buồn cười là kẻ thuê mình cũng là nhân loại. Nhưng không sao, vì để tồn tại, gã cảm thấy chuyện này hoàn toàn có thể chấp nhận được.
A Đức Lôi Á thỉnh thoảng lại đưa tay sờ lên vết thương cũ, như để chắc chắn rằng nó thực sự đã biến mất. Sau một hồi suy nghĩ, dường như gã đã đưa ra một quyết định quan trọng.
Gã tinh linh nhện nhảy xuống, mở ra chiếc hòm duy nhất trong hang. Ánh sáng vàng rực hắt ra từ bên trong. Gã lấy ra một chiếc hộp nhỏ, sau đó bước ra khỏi hang.
Đứng trước cửa hang động nơi vị khách không mời đang trú ngụ, gã chậm rãi cất tiếng...
A Đức Lôi Á đứng trước cửa hang, bàn tay nắm chặt chiếc hộp nhỏ. Một cơn gió lạnh từ trong hang thổi ra, mang theo mùi của ma thuật và hơi thở của kẻ lạ mặt.
Gã hít sâu, cố gắng trấn tĩnh. Dù bề ngoài tỏ ra bình thản, nhưng thực chất, trong lòng gã vẫn còn chút bất an. Nữ pháp sư nhân loại này quá bí ẩn. Không những không sợ hãi khi bước vào lãnh địa của loài nhện, cô ta còn chiếm lấy một hang động mà không ai dám phản kháng.
Gã giơ tay định gõ cửa nhưng rồi chần chừ. Cuối cùng, gã hạ tay xuống và lên tiếng:
— Ngươi còn thức chứ?
Không có tiếng trả lời.
Gã cười nhạt, lắc đầu. Dĩ nhiên, cô ta vẫn thức. Một pháp sư mạnh như thế chắc chắn không bao giờ lơ là cảnh giác.
Không chờ thêm nữa, gã bước vào trong.
Ánh sáng yếu ớt từ vài viên tinh thạch bám trên vách đá le lói, khiến bóng dáng cô gái ngồi trong hang động trông càng thêm huyền bí. Tuyết Dung ngồi xếp bằng trên một tấm thảm làm từ tơ nhện, đôi mắt nhắm nghiền như đang thiền định. Dòng ma lực nhè nhẹ chảy quanh cô, hòa quyện vào bầu không khí trong hang.
Gã tinh linh nhện bước đến gần hơn, giơ chiếc hộp ra trước mặt cô.
— Đây là gì? — Giọng Tuyết Dung không gợn chút cảm xúc, vẫn nhắm mắt như thể chẳng hề bận tâm đến sự hiện diện của gã.
— Là thứ có thể giúp ngươi mạnh hơn. Coi như một phần giao kèo đi.
Tuyết Dung mở mắt. Ánh mắt cô như hồ nước sâu thẳm, không chút gợn sóng.
— Ngươi cho ta thứ này mà không đòi hỏi gì thêm sao?
A Đức Lôi Á cười khẽ, nụ cười của một kẻ từng trải qua quá nhiều đau đớn.
— Không. Ta chỉ hy vọng, khi thời khắc đó đến, ngươi không quay lưng lại với ta.
Tuyết Dung liếc nhìn chiếc hộp một lát, rồi nhẹ nhàng mở nắp.
.
Bên trong là hai chiếc răng nanh dài, sắc bén, có màu tím sẫm. Khi ánh sáng yếu ớt trong hang chiếu vào, bề mặt của chúng phản chiếu một thứ ánh sáng kỳ dị, tựa như có độc tố chảy bên trong.
Tuyết Dung khẽ nhướn mày.
— Đây là?
A Đức Lôi Á khoanh tay, giọng nói có phần trầm thấp:
— Răng nanh của loài nhện đi. Được tôi luyện trong nọc độc suốt mấy chục năm.
Ánh mắt Tuyết Dung lóe lên tia hứng thú.
— Ngươi nghĩ ta sẽ dùng thứ này?
— Không chỉ đơn giản là vũ khí. — Gã tinh linh nhện chậm rãi nói. — Chúng có thể trở thành một phần cơ thể ngươi.
Tuyết Dung nhìn chằm chằm vào cặp răng nanh trong hộp, vẻ mặt không rõ là thích thú hay đề phòng.
— Ý ngươi là…?
A Đức Lôi Á tiến lên một bước, đôi mắt màu hổ phách của gã ánh lên sự kỳ lạ.
— Chỉ cần cấy chúng vào cơ thể, chúng sẽ hòa nhập với ngươi, trở thành một loại vũ khí thiên phú. Ngươi có thể dùng chúng để chiến đấu, hoặc thậm chí… hút lấy sinh lực của kẻ khác.
Tuyết Dung im lặng một lúc lâu.
Bên trong hộp, hai chiếc răng nanh nhấp nháy một tia sáng tím, như thể chúng cũng đang “sống”.
Một nụ cười khẽ xuất hiện trên môi cô.
— Thứ này… có vẻ thú vị đấy.
Cô cầm lấy một chiếc răng nanh, ngón tay lướt nhẹ trên bề mặt lạnh lẽo của nó.
— Nhưng tại sao lại đưa cho ta?
A Đức Lôi Á im lặng trong thoáng chốc, rồi cười nhạt:
— Vì ta muốn thấy một kẻ mạnh hơn nữa xuất hiện. Một kẻ… có thể thay đổi những quy luật của thế giới này.
Tuyết Dung cười khẽ.
— Ngươi đánh giá ta cao quá rồi đấy.
— Không. Ta chỉ tin vào bản năng của mình thôi.
Cô xoay chiếc răng nanh trong tay, dòng khí ma thuật tỏa ra từ nó khiến bàn tay cô hơi tê dại.
— Vậy được, ta sẽ giữ chúng. Nhưng nếu có gì bất thường xảy ra…
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
— Ngươi sẽ là người đầu tiên phải trả giá.
A Đức Lôi Á chỉ bật cười.
Bên ngoài hang, bầy nhện khổng lồ vẫn im lặng quan sát, đôi mắt đỏ rực như những viên hồng ngọc ẩn trong bóng tối.
Đêm nay, mọi thứ dường như mới chỉ bắt đầu…
A Đức Lôi Á không phải kẻ dễ tin người. Cuộc đời gã là những chuỗi ngày trốn chạy, phản bội, và giết chóc. Nhưng khi nhìn vào Tuyết Dung, gã không thấy sự nhân từ hay ngây thơ của một con người bình thường. Cô ta không giống những kẻ khác—không hề e dè hay cảnh giác trước sự nguy hiểm của gã.
Cô muốn gã.
Không theo cách những ả nhện cái trong đàn từng muốn gã. Không phải như một món đồ, một kẻ giao phối để rồi bị vặn cổ chết. Mà là theo một cách khác… sâu sắc và đáng sợ hơn.
Tuyết Dung co đầu, ngồi tựa sát vào thành xe ngựa, lim dim mắt hồi tưởng lại những điều đã xảy ra trong vòng hơn nửa năm qua. Cô đã đến lục địa NarLus—vùng đất thần thoại này—bằng một cách phi logic, giống như những gì vẫn luôn xảy ra trong các câu chuyện xuyên không.
Tuyết Dung là một cô gái bình thường, làm việc tại một công ty marketing. Ngoài giờ làm việc căng thẳng, cô dành toàn bộ thời gian cho trò chơi online yêu thích. Cô có một niềm say mê đặc biệt, thậm chí đôi khi còn có cảm xúc luyến ái với các NPC—những dị chủng không phải nhân loại trong game. Tất nhiên, cô chưa từng nói với ai về điều này. Cảm xúc kỳ lạ ấy cứ lớn dần theo thời gian, đến mức nhân vật pháp sư của cô thậm chí đã "kết hôn" với một người sói trong game. Đáng tiếc, đó vẫn chỉ là trò chơi, không thể thực sự chạm vào thế giới mà cô khao khát.
Nhưng rồi vào tối hôm qua, khi Tuyết Dung cày đến cấp bậc cao nhất của nhân vật pháp sư, cô định thoát ra khỏi trò chơi để đi ngủ thì bỗng một luồng sáng lóe lên. Một lực hút kỳ lạ kéo cô vào không gian vô định. Khi tỉnh lại, cô thấy mình đã ở đại lục NarLus—một thế giới u tối, hoang dã và chân thực hơn trò chơi rất nhiều.
Sau khi bị đưa đến đây, ngoại hình của Tuyết Dung vẫn giữ nguyên như khi còn ở thế giới cũ. Tuy nhiên, cô lại sở hữu năng lực và kiến thức của một pháp sư tối thượng. Cô có thể thi triển những phép thuật mạnh mẽ, sở hữu kỹ năng phòng ngự và sát thương cao, đồng thời thông thạo thuật trị liệu và chế thuốc. Kho đồ trong game cũng được chuyển vào một chiếc túi không gian mà cô có thể triệu hồi bất cứ lúc nào.
Chỉ mất vài ngày để Tuyết Dung làm quen với thế giới mới. Việc này cũng không quá khó, vì cơ bản, nơi này giống như những gì cô đã trải nghiệm trong game—chỉ khác một điều: mọi sinh vật ở đây đều có xương, có thịt, có cảm xúc, chứ không phải những dòng dữ liệu vô hồn. Với sức mạnh của một pháp sư cấp tối đa và vô số món đồ hiếm, Tuyết Dung nhanh chóng có được một cuộc sống sung túc tại thế giới này.
Sau khi ổn định cuộc sống tại Lang Thành—một thành phố tự trị—Tuyết Dung bắt đầu hành trình phiêu lưu. Cô muốn khám phá những nơi mà trước đây chỉ có thể nhìn thấy qua màn hình trò chơi. Những sinh vật kỳ ảo không thể tìm thấy trong thành trì của con người hay khu vực lân cận. Tất cả các vương quốc và thành phố tự trị đều nằm dưới sự kiểm soát của Quang Minh Thần Giáo—một tôn giáo hùng mạnh chi phối mọi mặt của xã hội nhân loại.
Giáo lý của Quang Minh Thần Giáo luôn coi các sinh vật huyền bí là kẻ thù của loài người. Giáo hội thậm chí có cả một tổ chức vũ trang chuyên săn lùng và tiêu diệt bất cứ sinh vật nào không thuộc nhân loại. Họ trao thưởng hậu hĩnh cho những ai giết được các sinh vật này. Vì thế, các tổ chức thám hiểm giả với mục tiêu tiêu diệt dị chủng mọc lên như nấm sau mưa, thậm chí còn trở thành một nghề nghiệp dành cho những kẻ có sức mạnh và gan dạ.
Với tất cả những điều kể trên, các sinh vật huyền bí ngày càng hiếm khi xuất hiện trong tầm mắt con người. Một số chủng tộc đã tuyệt chủng hoặc phải ẩn náu tại những vùng xa xôi, nơi có điều kiện tự nhiên khắc nghiệt mà con người không thể sinh sống.
Muốn thỏa mãn sở thích kỳ lạ của mình—gặp gỡ và luyến ái với các sinh vật huyền bí—Tuyết Dung phải đi đến những vùng đất hoang sơ, hẻo lánh.
Ba tháng đã trôi qua kể từ khi cô bắt đầu hành trình. Tuy nhiên, Tuyết Dung vẫn chưa tìm thấy bất cứ sinh vật nào trong danh sách "ưu tiên" của mình, dù cô luôn nghe được những lời đồn đại về chúng ở bất kỳ quán trọ hay quán rượu nào. Nhưng dù có nhiều lời đồn, cô vẫn chưa tìm được bằng chứng cụ thể.
Cuối cùng, Tuyết Dung quyết định mở rộng phạm vi tìm kiếm. Chiếc xe mà cô đang ngồi hiện là một phần của đoàn thương nhân gồm 20 chiếc xe, với tổng số 103 người. Đoàn xe này chở theo nhiều hàng hóa quý giá, được bảo vệ bởi 15 lính đánh thuê tinh nhuệ. Dù là một pháp sư tối thượng, Tuyết Dung không tham gia vào đội hộ vệ, mà chỉ thuê một chỗ trên xe với giá 12 kim tệ.
Cô chọn đoàn xe này vì lộ trình của họ sẽ đi ngang qua Hắc Ám Sâm Lâm—một khu rừng nguyên sinh với những cây cổ thụ cao tới 100 mét. Nếu đi sâu vào bên trong, rừng cây dày đặc đến mức ban ngày cũng không thấy ánh sáng mặt trời.
Hắc Ám Sâm Lâm được coi là cấm địa của con người. Cây cối trong khu rừng dường như được bảo vệ bởi một loại bùa phép bí ẩn nào đó, khiến chúng rất khó bị đốn hạ hay đốt cháy. Những ngôi làng của con người nằm gần khu rừng này thường xuyên xảy ra dịch bệnh hoặc thảm họa tự nhiên, buộc họ phải chuyển đi hoặc bị xóa sổ hoàn toàn.
Đoàn lái buôn mà Tuyết Dung đồng hành cũng không thực sự dám đặt chân vào khu rừng. Dù nếu đi xuyên qua đó, quãng đường sẽ được rút ngắn hơn một nửa, nhưng sự nguy hiểm và bí ẩn của Hắc Ám Sâm Lâm khiến cả đoàn chỉ dám đi theo một con đường vòng quanh bên ngoài khu rừng.
Tuyết Dung khẽ hé cửa xe, nhìn ra ngoài. Ở bên phải, Hắc Ám Sâm Lâm đã ở ngay trước mắt. Những cây cổ thụ khổng lồ phủ bóng xuống mặt đường. Trời đã về chiều, mặt trời ngả dần về phía tây, kéo theo những cái bóng đen dài ngoằng, tạo ra một khung cảnh quỷ dị đến rợn người.
Bất chợt, Tuyết Dung ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú hướng về phía khu rừng. Nhờ có phép thuật cường hóa giác quan, cô có thể cảm nhận được mọi chuyển động xung quanh một cách nhạy bén hơn người thường rất nhiều lần. Và lúc này, cô đã nghe thấy... và nhìn thấy... thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối của khu rừng.
Theo phản xạ tự nhiên, Tuyết Dung nắm chặt pháp trượng, đề phòng. Đúng lúc đó, một tiếng hét thảm thiết vang lên từ phía đầu đoàn xe.
Ngay sau đó, hàng loạt tiếng gào thét đau đớn dội khắp xung quanh!
Không chờ xe dừng lại, Tuyết Dung lập tức thi triển phép thuật ẩn thân, đạp tung cửa xe và lao ra ngoài. Cô lăn xuống dưới gầm xe, đồng thời dùng tinh thần lực để tra xét tình hình xung quanh.
Trước mắt Tuyết Dung, một góc nhìn toàn cảnh 360 độ hiện lên trong tâm trí. Từ dưới lòng đất, những con nhện khổng lồ to bằng bánh xe ngựa bất ngờ trồi lên. Chúng vươn những cặp chân sắc nhọn, chém thẳng vào bất kỳ ai trong tầm với.
Đoàn lái buôn lập tức chống trả quyết liệt. Ngay cả xa phu và phu khuân vác cũng rút vũ khí lao vào chiến đấu. Những con nhện tuy có thể hình to lớn, tốc độ nhanh nhẹn, nhưng chúng không có tổ chức chặt chẽ, chỉ tấn công theo bản năng nên cũng chịu tổn thất không nhỏ.
Khoảng năm phút sau, nhờ sự xuất hiện của 15 lính đánh thuê chuyên nghiệp, thế trận dần nghiêng về phía con người. Đội lính đánh thuê gồm 10 kiếm sĩ lo cận chiến, 3 pháp sư hỗ trợ tấn công tầm xa và trị liệu, 1 trinh sát cùng 1 cung thủ đảm nhiệm chiến đấu linh hoạt.
Với đội hình đầy đủ và kinh nghiệm phong phú, họ nhanh chóng phản công. Những lưỡi kiếm sáng loáng chém bay từng chiếc chân nhện. Lửa pháp thuật đốt cháy từng sợi tơ dính dớp. Mưa tên xuyên thủng lớp giáp cứng trên thân lũ quái vật. Những cú chém dữ dội từ bầy nhện khi va vào tấm khiên thép chỉ để lại vài vết xước vô hại. Những sợi tơ độc mà chúng phun ra cũng bị lửa pháp thuật thiêu rụi ngay lập tức.
Bầy nhện hoảng loạn, chúng quay đầu tháo chạy về Hắc Ám Sâm Lâm, nhưng bị truy đuổi sát sao bởi những con người tàn nhẫn, chém giết không chút nương tay.
Tuyết Dung vẫn ẩn thân, rời khỏi gầm xe rồi thi triển phi hành thuật, bay vút lên ngọn cây cao nhất để quan sát trận chiến. Khi mở rộng tinh thần lực, cô mơ hồ cảm nhận được một nguồn ma lực cực mạnh ở gần chiến trường.
Một sinh vật có năng lực pháp thuật hùng mạnh và trí tuệ cao đang ẩn nấp, chờ đợi con mồi rơi vào bẫy.
Quả nhiên, khi đám thương nhân cùng lính đánh thuê đuổi theo bầy nhện vào rừng, từ dưới mặt đất bất ngờ bật lên những sợi tơ màu tím. Chúng căng ngang dọc, tạo thành một tấm lưới khổng lồ chết chóc!
Bất cứ sinh vật nào, từ nhện đến người, chạm vào đều bị cắt nát cơ thể ngay lập tức!
"Tử Kim Ti!"
Tuyết Dung không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Từ dưới đất, một con nhện khổng lồ khác trồi lên—nhưng đây không phải nhện bình thường.
Tinh Linh Nhện Lửa.
Sinh vật này có sức chiến đấu cấp A, nhưng độ quý hiếm lại ở cấp S. Trong trò chơi trước đây, mỗi lần Tinh Linh Nhện Lửa xuất hiện, cả diễn đàn game đều náo loạn.
Tinh Linh Nhện Lửa đều là giống cái. Chúng tinh thông mị thuật, giỏi đặt bẫy, có khả năng khống chế mạnh mẽ, đồng thời sở hữu những chiếc chân nhọn chứa độc tố chết người.
Một số Tinh Linh Nhện đột biến còn có thể tạo ra Tử Kim Ti—một loại tơ vô cùng sắc bén, được giăng sẵn dưới lòng đất và có thể kích hoạt theo ý chí của chúng.
Tử Kim Ti có khả năng phá giáp và kháng phép thuật cực mạnh. Những khiên thép thông thường hay vòng bảo hộ phép thuật cấp trung sẽ bị cắt xuyên qua trong chớp mắt.
Trong game, muốn đánh bại Tinh Linh Nhện Lửa, người chơi bắt buộc phải có một tổ đội kinh nghiệm cao mới có cơ hội chiến thắng. Nếu may mắn, họ có thể thu được Tử Kim Ti—một nguyên liệu hiếm có thể dùng để chế tạo áo giáp siêu bền, có tính kháng phép cực cao.
Giờ đây, khi nhìn thấy nó ngay trước mắt mình, Tuyết Dung không khỏi cảm thấy tim đập nhanh hơn...
Liệu cô có thể sống sót khi phải đối mặt với con quái vật nguy hiểm này trong thực tế?
Tuyết Dung không quan tâm đến tính mạng những người trong đoàn lái buôn. Cô lướt người qua ngọn cây, hướng về nơi có nguồn ma lực mạnh mẽ kia. Đôi mắt Tuyết Dung được cường hóa bởi pháp thuật cùng với các loại thảo dược hiếm, có khả năng nhìn xa và xuyên thấu mọi ảo cảnh. Nhờ vậy, cô mới có thể nhìn rõ kẻ thao túng bầy nhện.
Cô khựng lại, nheo mắt quan sát thật kỹ. Thật sự là thú vị! Đúng như cô dự đoán, kẻ thao túng bầy nhện là một Tinh Linh Nhện, có hình dáng nửa người trên là nhân loại, nhưng từ phần thắt lưng trở xuống là nhện với tám chân to lớn, lông lá. Điều thú vị ở đây là Tinh Linh Nhện này lại là giống đực!
Tuyết Dung phải nhìn vài lần để chắc chắn rằng mình không hoa mắt hay bị đánh lừa bởi một loại pháp thuật nào đó. Đặc tính của Tinh Linh Nhện là khi đến mùa giao phối, con cái sẽ giết chết con đực và ăn thịt chúng – không có bất kỳ ngoại lệ nào. Chính đặc điểm nghiệt ngã đó khiến cho giống loài này, dù có chiến lực cao và khả năng sinh tồn mạnh mẽ, nhưng số lượng vẫn cực kỳ thưa thớt, đặc biệt là các con đực. Chúng chỉ sống đến tuổi trưởng thành, sau đó giao phối và trở thành thức ăn cho con cái.
Dù không biết rõ tuổi tác của gã Tinh Linh Nhện này, nhưng dựa vào hình dáng và lớp vảy trên thân, Tuyết Dung chắc chắn rằng hắn đã sống qua tuổi trưởng thành từ lâu rồi. Thật là đáng ngạc nhiên!
Tuyết Dung vẫn duy trì thuật ẩn thân, bay lại gần hơn để quan sát rõ hơn. Gã này có khuôn mặt anh tuấn với đôi mắt tím, nhưng trên mặt lại có một vết thương vẫn đang rỉ máu, thỉnh thoảng còn bốc lên khói đen. Dung có thể chắc chắn rằng gã bị ai đó đả thương bằng một vũ khí có yểm lời nguyền cao cấp – rất khó trị bằng các loại thảo dược thông thường.
Đột nhiên, gã Tinh Linh Nhện ra tay! Ngọn giáo trong tay gã phóng thẳng tới mặt cô!
Tuyết Dung lập tức kích hoạt vòng chắn pháp thuật. Lượng ma lực tiêu hao trong cơ thể cô để duy trì màn chắn chứng tỏ lực tay của gã này cực kỳ mạnh. Ngọn giáo cũng được làm từ huyền thiết – một loại kim loại hiếm.
Ngọn giáo bị chặn lại trước mặt Tuyết Dung, giằng co một lát rồi bật ngược ra theo một quỹ đạo kỳ dị, cắm xuống ngay bên cạnh gã Tinh Linh Nhện. Gã rút giáo lên, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cô. Biết rằng gã đã phát hiện ra mình, Tuyết Dung cũng không cần phải che giấu nữa. Cô giải trừ phép ẩn thân, dùng phong thuật lướt tới. Cây trượng trong tay cô đập thẳng vào đầu gã Tinh Linh Nhện.
Tinh Linh Nhện Lửa là loài có tốc độ xếp hàng đầu trong thế giới Narus. Gã này không làm mất mặt chủng tộc của mình. Trong một cái chớp mắt, hắn vung ngọn giáo lên, chém ngang lưng kẻ đang lao tới. Gã cười gằn khi lưỡi giáo chạm tới đối thủ, nhưng nụ cười đột nhiên tắt ngấm.
Đòn đánh xuyên qua đối thủ như lướt qua không khí, không gây ra một chút sát thương nào.
Tàn ảnh!
Ý tưởng đó vừa lướt qua trong đầu thì một cú va chạm mạnh vào sau gáy khiến gã đập đầu vào một gốc cây. Khoảnh khắc va chạm làm hắn choáng váng, mất đi ý thức.
Mình chưa chết sao?
Đó là ý nghĩ đầu tiên của gã Tinh Linh Nhện khi hắn hồi tỉnh. Bản năng của kẻ săn mồi khiến gã dù đã tỉnh lại vẫn không hành động thiếu suy nghĩ. Hắn dùng tất cả các giác quan để đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Và rồi… gã thật sự không tin nổi.
Hắn vẫn đang trong tư thế dí mặt vào cái gốc cây mà lúc nãy gã va chạm!
Lũ nhện xung quanh đang gầm gừ, vung vẫy cặp càng, nhưng không dám lại gần. Chúng sợ…
Không, chính gã cũng sợ!
Bàn tay cô gái nhân loại nhỏ bé, yếu ớt kia đang ấn mặt gã vào gốc cây, truyền thẳng vào hắn một luồng ma lực kinh khủng.
Gã Tinh Linh Nhện rú thảm thiết vì đau đớn, cơ thể co giật theo bản năng. Nhưng ngay sau đó, hắn nghiến chặt răng, không phát ra bất cứ âm thanh nào, thậm chí còn dùng tinh thần lực ra lệnh cho lũ nhện lui ra xa.
Nguyên nhân rất đơn giản – gã nhận ra vị nữ pháp sư này đang triệt tiêu lời nguyền trên mặt hắn.
Lời nguyền này đáng sợ thế nào, không ai rõ ràng hơn gã. Nó không chỉ mang đến cơn đau đớn từng giây từng phút, mà còn không ngừng hút cạn sinh lực của hắn. Gã đã từng bỏ ra vô số vàng bạc để thuê những pháp sư tài ba nhất của vô số chủng tộc đến giải lời nguyền, nhưng tất cả đều thất bại, thậm chí còn làm trầm trọng hơn vết thương.
Giờ đây, sau ba năm, lần đầu tiên gã rõ ràng cảm nhận được lời nguyền đang bị một thứ gì đó mạnh hơn đẩy dần ra bên ngoài.
Hắn yên lặng chờ đợi, thả lỏng cơ thể, không dám thở mạnh. Thành công hay không? Hắn đã hy vọng rồi lại thất vọng quá nhiều lần… nhiều đến mức hy vọng trở thành nỗi sợ.
Nhưng lần này… gã có một linh cảm khác lạ.
Tuyết Dung nhăn mặt.
Cô dồn pháp lực vào câu thần chú thanh tẩy. Lời nguyền trên người gã Tinh Linh Nhện cực kỳ mạnh mẽ và xảo quyệt. Cô chưa từng gặp thứ này bao giờ! Nó dùng chính sinh lực của kẻ bị nguyền rủa để giết vật chủ, đồng thời chống lại mọi nỗ lực phản nguyền.
Tuyết Dung niệm chú Cắn Nuốt – Đồng Hóa, một thần chú phức tạp và tiêu hao rất nhiều ma lực. Nhưng cô là ai chứ? Một pháp sư mãn cấp với vô số kinh nghiệm về pháp thuật!
Cô chậm rãi đẩy lời nguyền ra khỏi cơ thể gã Tinh Linh Nhện.
Khoảng nửa tiếng sau…
Một làn khói đen thoát ra từ miệng gã Tinh Linh, ngưng tụ thành hình một con nhện quái dị màu đen. Như cảm nhận được nguy hiểm, nó vội lao đi, định ẩn thân vào bóng đêm.
Tuyết Dung búng tay.
Một cây châm bạc rời khỏi tay cô, ghim chặt con Hắc Nhện xuống đất. Một tiếng xèo xèo vang lên như nước sôi đổ vào tuyết. Rồi nó biến mất.
Tuyết Dung thu tay lại.
Gã Tinh Linh Nhện đổ ập xuống nền đất, run rẩy. Tám cái chân co giật trong vô thức.
Vết thương trên mặt gã đã lành lại.
Tuyết Dung lấy ra từ túi không gian một lọ thảo dược, uống cạn rồi ngồi xuống điều tức, chờ ma lực phục hồi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Gã Tinh Linh Nhện chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt phức tạp nhìn Tuyết Dung.
Hắn đưa tay sờ lên mặt – làn da trơn bóng, mịn màng.
Mọi thứ… qua rồi sao?
Cơn đau đớn hành hạ hắn ngày đêm… cứ thế biến mất ư?
"Tại sao ngươi lại làm thế, nhân loại?" – Gã tinh linh nhện mở miệng, giọng gã trầm ấm, trong trẻo nhưng pha chút mệt mỏi.
Tuyết Dung vẫn nhắm mắt, ngồi yên không trả lời.
"Ngươi cần ta trả công bằng gì?" – Gã tinh linh vẫn kiên nhẫn trước thái độ lạnh lùng của Tuyết Dung.
"Tử Kim Ti." – Mãi cho đến tận lúc này, Tuyết Dung mới lên tiếng.
"Cầm lấy đi." – Gã tinh linh nhện ném qua chỗ cô một gói nhỏ. Đó là những sợi tơ nhện màu tím, quấn chặt lấy nhau, lóng lánh rực rỡ, trông vô cùng mê người. Tuyết Dung gọn gàng tiếp lấy, ước lượng một chút rồi nói:
"Ngươi còn có thứ này nữa không? Số lượng như vậy với ta là quá ít."
Gã tinh linh chần chừ một lát rồi đáp:
"Mỗi tháng chúng ta chỉ gom góp tối đa ngần này, với điều kiện có đủ đá ma thuật."
Trên tay Tuyết Dung đột nhiên xuất hiện một viên đá màu đen óng ánh. Màu sắc của viên đá là đen, nhưng ánh sáng tỏa ra lại là màu xanh, không khí xung quanh như đặc lại khi viên đá ấy xuất hiện.
"Đá ma thuật thượng phẩm?! Làm sao ngươi có được thứ này?" – Gã tinh linh nhện nhìn cô, ánh mắt pha lẫn tham lam và khiếp sợ.
"Cầm lấy đi, dùng nó để bổ sung ma lực. Sau một tháng nữa, ta muốn có thêm Tử Kim Ti."
Gã tinh linh nhện cầm lấy viên đá ma thuật, hai bàn tay khẽ run run không kiềm chế nổi. Tất cả các chủng tộc, đặc biệt là những sinh vật huyền ảo biết sử dụng pháp thuật, đều cần đá ma thuật để hồi phục ma lực và tu luyện. Tất nhiên, có thể sử dụng bí thuật hoặc thần chú để phục hồi, nhưng tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều. Hơn nữa, một số câu thần chú cao cấp nhất định phải dùng đá ma thuật phụ trợ mới có thể thi triển. Đá ma thuật cũng có thể gắn vào vũ khí để gia tăng sát thương phép, kết hợp với sát thương vật lý.
Vết thương trên mặt gã là do một vũ khí có gắn đá ma thuật gây ra. Đó là một câu chuyện không thể nào quên...
A Đức Lôi Á...
Hắn là một kẻ phản đồ. Vết sẹo trên má là dấu ấn mà thủ lĩnh – một ả nhện cái to lớn, mạnh nhất đàn – đã để lại. Hắn chạy trốn khỏi bầy đàn vì không muốn trở thành thức ăn trong miệng ả.
Hắn không hiểu vì sao, nhưng khi nhìn thấy những con nhện đực khác trong đàn, sau khi giao phối với ả nhện cái đầu đàn, đều bị vặn cổ chết rồi bị ăn luôn, hắn thấy sợ. Nỗi sợ ấy lớn dần theo thời gian, và cuối cùng đủ mạnh để thúc đẩy hắn bỏ trốn. Vào cái đêm định mệnh mà hắn buộc phải thực hiện nghĩa vụ giao phối, hắn đã lên kế hoạch rất cẩn thận, vậy mà không hiểu sao vẫn bị ả phát hiện…
Gã tinh linh nhện đưa mắt nhìn cô gái đang bay bên cạnh mình.
Hắn thực sự không hiểu tại sao cô gái nhân loại này lại đi theo hắn về hang ổ. Nơi đó liệu có thích hợp cho một cô gái ở tạm sao? Lý do mà nữ pháp sư đưa ra nghe có vẻ hợp lý: cô ta muốn giám sát giao kèo giữa hai bên – đá ma thuật đổi lấy Tử Kim Ti. Nhưng thời gian thực hiện là hơn một tháng sau kia mà, cần phải cẩn thận đến mức này sao?
Nhà của gã tinh linh nhện không phải là một cung điện hay bất cứ thứ gì giống nơi ở của nhân loại. Đó là một tập hợp các hang động nằm kề nhau trên một ngọn núi, lớn nhỏ không đồng nhất.
Cô gái tỏ ra cực kỳ tự nhiên, thoải mái liếc nhìn quanh một lượt, rồi thản nhiên xông thẳng vào một hang động khá to, đuổi hết đám nhện bên trong ra ngoài, sau đó đặt một màn chắn pháp thuật trước cửa hang.
Đám nhện bị đuổi ra ngoài cũng không dám có bất cứ sự phản kháng nào, lặng lẽ bò đi nơi khác làm tổ. Bản năng cho chúng biết kẻ chiếm lấy hang động này mạnh hơn chúng rất nhiều.
Gã tinh linh nhện cũng không quan tâm đến vị khách không mời của mình nữa. Có vẻ như cô ta có thể tự lo cho bản thân mà không cần bất cứ sự giúp đỡ nào.
Hang của gã tinh linh nhện nằm ở nơi cao nhất của ngọn núi, có một điểm khác biệt so với các hang động của đám nhện trong bầy: nền hang được trải một lớp thảm màu đỏ rực, sát vách có một giá gỗ bày vài loại binh khí như giáo, cung, tên và búa chiến. Chính giữa hang là một hòm gỗ lớn, không biết đựng gì bên trong. Không có giường hay chăn đệm gì cả. Điểm đặc biệt nhất là một tấm mạng nhện lớn được chăng phía trên, gần sát trần hang.
Gã tinh linh nhện nhún người vài cái rồi phóng lên tấm lưới, duỗi thẳng các chi, yên lặng nằm xuống. Dù đã có một ngày mệt nhọc, hắn vẫn không ngủ nổi. Mất ngủ vốn là chuyện quá quen thuộc với hắn – vết thương trên mặt cứ vào ban đêm là bắt đầu phát tác, hành hạ hắn đau đớn đến mức không muốn sống nữa. Nhưng giờ đây, lời nguyền không còn nữa, lại khiến hắn có một cảm giác không chân thật.
Hắn lấy ra viên đá ma thuật nhận được từ cô gái, đặt nó lên trán, dẫn ma lực từ đó chạy vào trong cơ thể. Chỉ vài phút sau, hắn đã rơi vào trạng thái tu luyện. Một quầng sáng màu đen xuất hiện quanh người gã, lúc đậm lúc nhạt.
Khi viên đá ma thuật chỉ còn lại hai phần ba, gã tinh linh nhện mở mắt, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt tím rồi chợt tắt.
Ngay sau đó, tác dụng phụ của viên đá ma thuật xuất hiện. Gã tinh linh rơi vào trạng thái hồi tưởng…
Quãng thời gian hồi tưởng này không ngắn.
Gần như toàn bộ ký ức quá khứ lần lượt tái hiện trong đầu hắn…
Gã tên là A Đức Lôi Á, một kẻ phản đồ. Vết sẹo trên má là dấu ấn do thủ lĩnh – một ả nhện to lớn và mạnh nhất trong đàn – gây ra. Gã chạy trốn khỏi bầy đàn vì không muốn trở thành thức ăn trong miệng ả. Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy những con nhện đực khác trong đàn sau khi giao phối với ả nhện cái rồi bị vặn cổ chết và ăn luôn, gã sợ hãi. Nỗi sợ lớn dần lên và cuối cùng đủ mạnh để thúc đẩy gã bỏ trốn vào cái đêm mà A Đức Lôi Á buộc phải thực hiện nghĩa vụ giao phối với ả nhện đầu đàn.
Dù đã lên kế hoạch rất cẩn thận, nhưng không hiểu vì sao ả nhện thủ lĩnh vẫn phát hiện ra. Gã may mắn chạy thoát, nhưng cái giá phải trả là vết chém trên mặt và lời nguyền bám vào đó, hành hạ gã suốt ngày đêm. Không chỉ có vậy, vào mùa sinh sản, bản năng tình dục trỗi dậy, có lần gã phải tự trói mình vào vách hang để ngăn bản thân lao về lãnh địa loài nhện, tìm đến giao phối và nhận lấy cái chết. Tất nhiên, cách này không thể áp dụng lần thứ hai, bởi vì sau đó, không biết vì lý do gì, cứ đến mùa sinh sản lại có vài ả nhện lần mò tới chỗ gã.
A Đức Lôi Á bèn nghĩ ra một cách: cứ đến thời gian đó, gã sẽ bắt một sinh vật giống cái của một loài nào đó để tiết dục, tạm thời trấn áp bản năng. Sau đó, tùy theo thực lực của ả nhện mò đến mà gã sẽ quyết định giết hoặc chạy trốn.
Ngày hôm nay cũng là thời gian sinh sản của loài nhện. A Đức Lôi Á dẫn đàn nhện đi cướp bóc một thương đội của nhân loại, vừa để tìm kiếm con mồi cho bản thân, vừa thực hiện nhiệm vụ được giao. Gã được một kẻ thuê với tiền công là một ả thú nhân cùng một số đá ma thuật.
Điều khiến gã thấy buồn cười là kẻ thuê mình cũng là nhân loại. Nhưng không sao, vì để tồn tại, gã cảm thấy chuyện này hoàn toàn có thể chấp nhận được.
A Đức Lôi Á thỉnh thoảng lại đưa tay sờ lên vết thương cũ, như để chắc chắn rằng nó thực sự đã biến mất. Sau một hồi suy nghĩ, dường như gã đã đưa ra một quyết định quan trọng.
Gã tinh linh nhện nhảy xuống, mở ra chiếc hòm duy nhất trong hang. Ánh sáng vàng rực hắt ra từ bên trong. Gã lấy ra một chiếc hộp nhỏ, sau đó bước ra khỏi hang.
Đứng trước cửa hang động nơi vị khách không mời đang trú ngụ, gã chậm rãi cất tiếng...
A Đức Lôi Á đứng trước cửa hang, bàn tay nắm chặt chiếc hộp nhỏ. Một cơn gió lạnh từ trong hang thổi ra, mang theo mùi của ma thuật và hơi thở của kẻ lạ mặt.
Gã hít sâu, cố gắng trấn tĩnh. Dù bề ngoài tỏ ra bình thản, nhưng thực chất, trong lòng gã vẫn còn chút bất an. Nữ pháp sư nhân loại này quá bí ẩn. Không những không sợ hãi khi bước vào lãnh địa của loài nhện, cô ta còn chiếm lấy một hang động mà không ai dám phản kháng.
Gã giơ tay định gõ cửa nhưng rồi chần chừ. Cuối cùng, gã hạ tay xuống và lên tiếng:
— Ngươi còn thức chứ?
Không có tiếng trả lời.
Gã cười nhạt, lắc đầu. Dĩ nhiên, cô ta vẫn thức. Một pháp sư mạnh như thế chắc chắn không bao giờ lơ là cảnh giác.
Không chờ thêm nữa, gã bước vào trong.
Ánh sáng yếu ớt từ vài viên tinh thạch bám trên vách đá le lói, khiến bóng dáng cô gái ngồi trong hang động trông càng thêm huyền bí. Tuyết Dung ngồi xếp bằng trên một tấm thảm làm từ tơ nhện, đôi mắt nhắm nghiền như đang thiền định. Dòng ma lực nhè nhẹ chảy quanh cô, hòa quyện vào bầu không khí trong hang.
Gã tinh linh nhện bước đến gần hơn, giơ chiếc hộp ra trước mặt cô.
— Đây là gì? — Giọng Tuyết Dung không gợn chút cảm xúc, vẫn nhắm mắt như thể chẳng hề bận tâm đến sự hiện diện của gã.
— Là thứ có thể giúp ngươi mạnh hơn. Coi như một phần giao kèo đi.
Tuyết Dung mở mắt. Ánh mắt cô như hồ nước sâu thẳm, không chút gợn sóng.
— Ngươi cho ta thứ này mà không đòi hỏi gì thêm sao?
A Đức Lôi Á cười khẽ, nụ cười của một kẻ từng trải qua quá nhiều đau đớn.
— Không. Ta chỉ hy vọng, khi thời khắc đó đến, ngươi không quay lưng lại với ta.
Tuyết Dung liếc nhìn chiếc hộp một lát, rồi nhẹ nhàng mở nắp.
.
Bên trong là hai chiếc răng nanh dài, sắc bén, có màu tím sẫm. Khi ánh sáng yếu ớt trong hang chiếu vào, bề mặt của chúng phản chiếu một thứ ánh sáng kỳ dị, tựa như có độc tố chảy bên trong.
Tuyết Dung khẽ nhướn mày.
— Đây là?
A Đức Lôi Á khoanh tay, giọng nói có phần trầm thấp:
— Răng nanh của loài nhện đi. Được tôi luyện trong nọc độc suốt mấy chục năm.
Ánh mắt Tuyết Dung lóe lên tia hứng thú.
— Ngươi nghĩ ta sẽ dùng thứ này?
— Không chỉ đơn giản là vũ khí. — Gã tinh linh nhện chậm rãi nói. — Chúng có thể trở thành một phần cơ thể ngươi.
Tuyết Dung nhìn chằm chằm vào cặp răng nanh trong hộp, vẻ mặt không rõ là thích thú hay đề phòng.
— Ý ngươi là…?
A Đức Lôi Á tiến lên một bước, đôi mắt màu hổ phách của gã ánh lên sự kỳ lạ.
— Chỉ cần cấy chúng vào cơ thể, chúng sẽ hòa nhập với ngươi, trở thành một loại vũ khí thiên phú. Ngươi có thể dùng chúng để chiến đấu, hoặc thậm chí… hút lấy sinh lực của kẻ khác.
Tuyết Dung im lặng một lúc lâu.
Bên trong hộp, hai chiếc răng nanh nhấp nháy một tia sáng tím, như thể chúng cũng đang “sống”.
Một nụ cười khẽ xuất hiện trên môi cô.
— Thứ này… có vẻ thú vị đấy.
Cô cầm lấy một chiếc răng nanh, ngón tay lướt nhẹ trên bề mặt lạnh lẽo của nó.
— Nhưng tại sao lại đưa cho ta?
A Đức Lôi Á im lặng trong thoáng chốc, rồi cười nhạt:
— Vì ta muốn thấy một kẻ mạnh hơn nữa xuất hiện. Một kẻ… có thể thay đổi những quy luật của thế giới này.
Tuyết Dung cười khẽ.
— Ngươi đánh giá ta cao quá rồi đấy.
— Không. Ta chỉ tin vào bản năng của mình thôi.
Cô xoay chiếc răng nanh trong tay, dòng khí ma thuật tỏa ra từ nó khiến bàn tay cô hơi tê dại.
— Vậy được, ta sẽ giữ chúng. Nhưng nếu có gì bất thường xảy ra…
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
— Ngươi sẽ là người đầu tiên phải trả giá.
A Đức Lôi Á chỉ bật cười.
Bên ngoài hang, bầy nhện khổng lồ vẫn im lặng quan sát, đôi mắt đỏ rực như những viên hồng ngọc ẩn trong bóng tối.
Đêm nay, mọi thứ dường như mới chỉ bắt đầu…
A Đức Lôi Á không phải kẻ dễ tin người. Cuộc đời gã là những chuỗi ngày trốn chạy, phản bội, và giết chóc. Nhưng khi nhìn vào Tuyết Dung, gã không thấy sự nhân từ hay ngây thơ của một con người bình thường. Cô ta không giống những kẻ khác—không hề e dè hay cảnh giác trước sự nguy hiểm của gã.
Cô muốn gã.
Không theo cách những ả nhện cái trong đàn từng muốn gã. Không phải như một món đồ, một kẻ giao phối để rồi bị vặn cổ chết. Mà là theo một cách khác… sâu sắc và đáng sợ hơn.