Khởi đầu.
•••••••••••••••|||•••••••••••••••
Cuộc sống cơm áo gạo tiền của bạn thế nào trước dịch? Đối với mình thì khoảng thời gian đó thật hơn cả kì vọng. Mình có 1 công việc tốt, mức thu nhập hơn cả mong đợi, gia đình yên ấm. Điều duy nhất trong đầu mình lúc này là cố gắng hết sức để được thăng chức. Vì quyết tâm này mà trong 2 năm đầu mình lăn lộn; ước được ngủ 3, 4 tiếng 1 ngày thôi.
Khi những cố gắng còn dang dỡ thì dịch ập đến, mình về lại VN.
Sài Gòn khoảng thời gian đó nhìn buồn hiu, nỗi sợ hãi lan truyền trong không khí. Nhốt mình trong căn phòng yên tĩnh, mặc kệ thế giới bên ngoài, chờ cho chuyện này qua đi. Những tháng đầu cách ly trôi qua yên ả. Mình chủ yếu tìm niềm vui vào việc vẽ tranh, trong nhà bây giờ có ít nhất 12 bức. Mẹ nói nếu như mình còn tiếp tục thì chắc chắn là mình phải mua dây để treo tranh lên cổ, chứ trong nhà không còn chỗ nào có thể treo được nữa. Để làm chậm lại quá trình vẽ vời, cũng như những lo lắng của mẹ, mình bắt đầu chơi game. Game bây giờ đầy rẫy quảng cáo, chơi được 1 màn lại phải chờ quảng cáo. Quảng cáo được lặp đi lặp lại nhiều tới mức mình bắt đầu để ý đến nó.
Tinder - nơi con người kết nối với nhau.
Cái đứa làm du lịch, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với hàng trăm con người, giờ thu mình lại trong căn phòng trống. Mình nhớ cảm giác được kết nối với thế giới bên ngoài. Sau 2 tháng cách ly, sự buồn chán bủa vây. Mình tải và đăng ký Tinder. Cũng nên kết nối với thế giới bên ngoài xem người ta sống như thế nào trong mùa này chứ? Nghĩ đơn giản vậy, nhưng mình ngạc nhiên với những con người mình kết nối trên này. Chẳng ai để lại cho bà già khó tính có bề ngoài dễ chịu này chút ấn tượng nào.
Ohh! Anh chàng này.. nhìn có vẻ sáng sủa, kiểu có học thức. Bức ảnh chụp nửa mặt, cặp mắt nhỏ, dài - nếu nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn thì cái cửa sổ này lạnh quá. Tên Tim? Thì có sao đâu, trên đây người ta được quyền riêng tư cá nhân mà. Mình rất tò mò về đôi mắt này.
Swipe right!
Matched!....
Zalo:
Hi there! Welcome to my world...
Hi. Your world is so colorful.
Mình hiểu tại sao anh ta lại nói câu này, anh ta đã vào profile Zalo của mình và tìm hiểu những gì mình đã post lên đó. Một người "biết người biết ta".
......
"Cặp mắt" này thông minh, không phải kiểu lém lỉnh mà là kiểu từng trải. Không thể hiện quá nhiều về bản thân, nhưng từng câu từng chữ lại rất cuốn. Lạnh Lùng nói anh ấy không giỏi nói chuyện nhưng mình lại thấy ngược lại. Lạnh lùng từng trải nhiều chuyện mà cả 2 có nằm cả đêm nói cũng không hết. Ấy vậy mà, Lạnh Lùng nhỏ hơn mình 8 tuổi. Đúng là tuổi tác không thể ngăn cản những cái đầu có kỷ luật cao. Lạnh Lùng trưởng thành vì anh ấy đã trải qua rất nhiều thứ trong cuộc đời. Biến suy nghĩ của mình thành thành công. Luôn để ý đến những điều nhỏ nhặt trước tiên. Lạnh Lùng không nói dối, đó là một điểm cộng đối với mình. Rất thẳng thắn, theo một cách nào đó thì...quá thẳng thắn, có phần tàn nhẫn. Lạnh Lùng tìm hiểu về cơ thể con người, không giống như những cậu bé chỉ lớn lên và cố gắng quan hệ tình dục nhiều nhất có thể.
Mình bị lôi cuốn bởi anh chàng Lạnh Lùng này.
Sau mũi đầu, em trai mình có dấu hiệu mắc covid, vì không muốn liên lụy đến ba mẹ nên em mình tự gọi người trên phường xuống xét nghiệm, rồi tự vác balo đi cách ly. Trước khi em mình đi, mình khuyên ba mẹ lên phòng mình ở, ba mẹ ngủ trên giường, còn mình thì nằm sofa.
Ngày em mình đi, mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý về mẹ. Mẹ mình là người tiếp xúc gần với em mình, mẹ chắc chắn sẽ là người tiếp theo. Sau mẹ, chắc chắn là ba cũng sẽ bị. Điều duy nhất mình muốn lúc này là "xin cho bản thân đừng bệnh để chờ em trai mình về, phải có người thay phiên nhau chăm sóc ba mẹ". Mình khử trùng khắp tầng 3, phòng em mình . Đúng như mình dự liệu, mẹ mình mắc covid. Mình để mẹ ở tầng 3 - phòng em trai, còn ba vẫn ở phòng mình. Giai đoạn này, tinh thần ba mình hoàn toàn bị gục ngã. Những đêm nằm nghe ba than thở, hỏi những câu như "mẹ chắc không sao đâu, phải không con?" Rồi lại tự an ủi "chắc mẹ không có chuyện gì đâu.", "phải không con?". "Em con không biết đi kiểu này có sao không?" "Không biết người ta có cho nó ăn uống đủ không?" "Thuốc men không biết đủ không?". Ba càng tiêu cực, mình lại càng phát huy cái tính kiên cường. Mình có niềm tin mãnh liệt là chuyện này sẽ qua, và gia đình mình đều sẽ ổn.
Mọi chuyện diễn ra theo đúng như mình dự liệu, ba mình mắc covid sau mẹ vài ngày. Mình khử trùng phòng ba mẹ, rồi chuyển ba xuống cùng tầng 3 với mẹ để mình tiện chăm sóc cho cả 2. Sau khi ba đã yên vị, mình về lại phòng rồi bắt đầu lau chùi từng góc ngách, nhất là giường ngủ nơi ba mẹ đã nằm. Cho dù có khử trùng bằng cồn, mình vẫn không trở lại giường trong vòng 1 tuần này.
Ba buổi 1 ngày nấu nướng, cơm nước, thuốc thang cho ba mẹ. Mẹ mình dần khỏe lại do tinh thần bà vững vàng nhưng ba thì không được như vậy. Ba mình hay lo xa và bi quan hơn. Ba già đi trông thấy, cũng tiều tụy đi nhiều. Mình và mẹ động viên ba, ba đều hiểu nhưng vẫn lo.
Ba dần khỏe hơn khi em mình từ trại cách ly trở về. Cả nhà xum họp, vui mừng. Vậy là mình đã làm được, mình đã không để bản thân bị dính covid trước khi em mình về. Thật là may mắn...
Giai đoạn đó, Lạnh Lùng luôn ở bên mình. Anh ấy không hề chỉ dạy mình bất cứ cái gì, chỉ đơn giản là ở đó khi mình cần. Những đêm lo lắng cho ba mẹ không ngủ được, mình và Lạnh Lùng nói chuyện với nhau, cho đến khi mình ngủ lúc nào không hay.
.......
Hôm đó tới lượt gia đình mình có tên trong danh sách hộ gia đình được chích mũi 2. Như 1 thói quen, trước khi làm gì mình cũng kể cho Lạnh Lùng nghe. Mũi đầu tiên không làm mình bị kích ứng như lần này. Sau vài tiếng đồng hồ về đến nhà, người mình bắt đầu có biểu hiện nóng sốt, mệt mỏi. Trong cơn mơ màng, mình nhắn "em mệt quá à, em ngủ xíu nha." Cũng trong sự mơ màng đó, mình nhận ra rằng mình vừa xưng "em" với Lạnh Lùng, trước kia tụi mình đều gọi nhau bằng tên.. vậy mà...
Lạnh Lùng: "em ngủ đi"
.....
Chết rồi....
Hình như, kể từ lần "tai nạn" đó. Mình và Lạnh Lùng đã bước thêm 1 bước gần nhau hơn. Mặc dù vẫn còn nhiều thứ "không tên" mà mình cảm nhận được từ Lạnh Lùng, và mình chắc chắn là Lạnh Lùng cũng thấy như vậy từ mình. Cả hai như 2 cục nam châm cùng cực nhưng lại hít nhau bằng phép màu.
Mình thích anh chàng Lạnh Lùng này.
.....
"Em làm bạn gái anh nha"
"Em không nhận lời làm người yêu của ai qua mạng đâu nhaa"
"Uhm, anh biết rồi "
.....
Tuy nói vậy nhưng mối quan hệ giữa cả hai càng ngày càng khăng khít hơn. Tụi mình thu hút nhau, tò mò về nhau cả tinh thần lẫn thể xác. Lúc này mình đã nắm sơ sơ về tính cách lẫn tam quan của Lạnh Lùng. Kể cả những điểm yếu của bản thân, Lạnh Lùng cũng không ngại kể ra cho mình. Lòng tin được tạo nên càng ngày càng vững, sau từng câu chữ trong tin nhắn. Cái làm mình tò mò lúc đó là.. Lạnh Lùng trông như thế nào nhỉ?
"Anh không cao đâu, nhưng được cái nước da trắng. Còn lại thì anh không biết diễn tả sao nữa, em tự nhận xét đi"
Hmmm... được! Em sẽ tự có nhận xét riêng của mình..cho đến khi chúng ta gặp nhau.
.....
Mình dồn hết quan tâm lên Lạnh Lùng. Xem quảng cáo thấy họ bán bánh mix đủ vị, thấy cũng hay hay. Mình liền đặt mua rồi ship thẳng về cho Lạnh Lùng. Anh sống 1 mình nên ăn nhiều 1 chút, chắc cũng không sao. Ngày anh nhận được hàng cũng là ngày mình nhận được tấm hình phản hồi từ người đang tiêu thụ. Chính xác là anh chụp cho mình xem cái bánh thứ 4 anh xé ra từ trong hộp. Trong hình có tay anh, những ngón tay múp míp, trắng trẻo, đáng yêu. Móng tay cắt gọn gàng, đầu móng tay sạch sẽ. Anh review cho mình từng loại bánh anh đã ăn, không sót cái nào, cho dù anh có nói cách dùng từ của mình không được hay. Cứ vậy là...anh xử gọn gẽ cái hộp 50 bánh trong 3 ngày với lý do "mở tủ lạnh mà thấy nó là không nhịn được". Mình lại càng muốn chăm sóc cho anh. Anh ăn được, mình càng không ngại mua.
Rồi mình nghĩ đến muốn làm cho anh 1 món gì đó, cái gì đó có thể nhìn vào là gợi lên được anh ấy.. mình suy nghĩ mãi.. rồi chợt nhớ ra bản thân mình giỏi vẽ vời. Sao không làm 1 bức tranh tặng anh? Vậy là mình lên ý tưởng. Tính cách, cách sống, bản năng.... Và mình đã có rồi, 1 ý tưởng. Mình quyết định sẽ vẽ 3 bức tranh. Sư tử, sói và chó.
Sư tử: thống trị, alpha, đầu đàn, che chở, tố chất lãnh đạo.
Sói: tự do, sức mạnh, trí khôn, độ linh hoạt và đặc biệt là tinh thần tổ chức, phối hợp, kỷ luật và sự kiên trì.
Chó: trung thành, kiên nhẫn và ấm áp.
Đúng vậy, đây là anh. Lạnh Lùng của tôi.
.....
Mình là cái đồng hồ sinh học, một số người gọi nó theo tên khoa học là bệnh OCD (Rối loạn ám ảnh cưỡng chế). Mình làm mọi thứ theo đúng giờ giấc tự lập ra, 6h chiều mỗi ngày mình sẽ tập thể dục, mình muốn mình là phiên bản đẹp nhất mà anh sẽ gặp sau covid. Vài lần mình cố tình "dụ dỗ" anh bằng những tấm hình "ướt át" mới tập xong, hoặc thu âm lại lúc mình đang tập.. những tiếng rên rỉ khe khẽ trong lúc lên xuống.. đổi động tác. Anh không phản ứng quá dữ dội trong bất kì cuộc khiêu khích nào. "Được lắm! Chàng trai tự chủ!" "Hãy đợi đấy!"
Anh càng tự chủ tốt chừng nào, mình càng muốn khiêu chiến với anh chừng đó. Khoảng thời gian cả 2 dành ra để chiến đấu không mệt mỏi với nhau làm cho kì cách ly dường như ngắn lại rồi trôi đi 1 cách thú vị.
.....
Ngày mình book grap để qua bên anh, mình khệ nệ đủ đồ trên tay. Nào là 3 bức tranh mới hoàn thành hôm qua, rồi thảm trải sàn cho sofa của anh, đến những thứ linh tinh như đồ ăn và hàng đống thứ khác nữa. Mình nghĩ anh sẽ cần đến những thứ này, vì dù sao đi nữa anh cũng mới dọn đến đây có vài ngày. Bước lên xe với trái tim rộn ràng, không chỉ là do khệ nệ khiêng đồ mà còn là ngày đầu tiên mình được gặp bạn trai sau hơn nửa năm tìm hiểu nhau.
Mình mặc chiếc áo t-shirts liền quần, ôm sát cơ thể, cộng thêm chiếc váy ngắn ngang gối trẻ trung, hiện đại. Cơ thể tỏa ra mùi hương mát lạnh của bạc hà, mình hoàn toàn tự tin với bản thân.
Đứng chờ anh ở ngoài cổng với đống đồ lỉnh kỉnh, mình dõi mắt vào bên trong khuôn viên. Và rồi....trong vài người ra vô, mình nhìn thấy Lạnh Lùng. Anh không cao, nhưng trắng nhìn như thư sinh, vừa người, bước đi nhẹ nhàng, tóc chải xước. Anh nhận ra mình ngay tức thì, anh khiêng hết đồ cồng kềnh và nặng, còn mình thì cầm những thứ khác. Anh dẫn mình lên nhà anh. Căn hộ nhỏ gọn, gần như chưa có gì. Anh nói anh đặt mua giường ngày hôm qua, có thể trong hôm nay họ sẽ giao.
Anh để đồ xuống và rồi vồ lấy mình. Nụ hôn của anh mạnh mẽ hơn cái dáng vẻ thư sinh của anh. Anh hôn điêu luyện đức mức nếu lúc đó mình không được tì sát vào tủ giầy thì chắc chắn mình sẽ rụng rời xuống đất. Những ngón tay trắng trẻo của anh đang ở trên ngực mình, vày vò nó bên ngoài áo như này chắc chắn là không đủ với anh nên anh quyết định luồn tay vào váy để kéo cái đang ngăn cách tay anh với ngực mình.... nhưng rồi anh chịu thua. Anh chưa từng thấy loại áo liền quần trước đây. Nên anh chuyển hướng thẳng đến giữa hai chân, tách nó ra rồi đưa ngón tay vào... Bản năng trỗi dậy, cơ thể nóng bỏng, mùi hương của anh, hormone nam giới bủa vây, ngay từ giây phút môi anh chạm vào mình. Cơ thể của mình tự phản ứng... mình ướt đẫm.
Sự ướt át này làm anh hoàn toàn hài lòng, anh rên rỉ khe khẽ rồi hôn mình mãnh liệt hơn. Tay anh trượt dọc theo hình dáng của "cô em", trêu đùa nó, kích thích nó.... rồi đột nhiên anh dừng lại, chỉnh lại váy áo cho mình rồi nắm tay mình đi xuống siêu thị mua đồ ăn. Anh nói anh sẽ làm món bò nhúng dấm, món này nhanh, gọn, lẹ.
Nhìn anh đứng bếp tự nhiên mình nghĩ đến 2 chữ "vững chãi". Bờ lưng của người đàn ông là thứ ma lực quái quỷ thu hút đàn bà một cách mãnh liệt. Tại sao cái gì từ anh cũng làm cho mình điêu đứng, những ngón tay trắng trẻo đang cầm muỗng kia đã từng "điêu luyện" ở giữa 2 chân mình mới cách đây có nửa tiếng. Sao anh lại có khả năng kiểm soát bản thân đến mức thượng thừa như vậy trong khi tôi - đứng đây - nhìn ngắm anh - thèm khát anh.
Sự tự chủ, có thể là thứ đầu tiên mà mình nên học từ anh. "Phải rồi! Đừng nghĩ nữa!" . "Em rửa rau nha!" "Yah! Cảm ơn em!"
Tính ra... sự tự chủ của anh kéo dài đến khi nồi súp vừa sôi. Anh quay qua, cầm tay tôi, siết eo, bóp mông rồi nhấc bổng tôi lên, nụ hôn say đắm. Tôi luồn tay vào mái tóc đen dày của anh, khao khát anh. Trong 1 thoáng, mắt tôi chạm vào đôi mắt nhỏ dài. Lạnh Lùng nhìn tôi, đôi mắt lúc này mờ đục bởi dục vọng. Không 1 chút trở ngại, anh nhấc bổng tôi đến bên nệm, quăng tôi lên đó rồi đè nghiến tôi với toàn bộ sức mạnh của anh, sự điên cuồng của anh. Kinh nghiệm cởi đồ dầy dặn của anh vẫn lúng túng trước cái áo liền quần của tôi. Nếu tôi không nhanh tay cởi phắc nó ra, tôi đoán 2 giây tiếp theo nó sẽ thành miếng vải trải sàn không hơn không kém. Tôi - ở dưới thân anh - với bộ đồ lót ren màu trắng được tôi lựa chọn kỹ càng trước đó vài ngày - dĩ nhiên, anh không thể qua ải này. Tôi đẹp, tôi biết điều đó và giờ thì anh cũng biết. Anh ngắm tôi, như để nhớ mãi lần này. Ngón tay đang chạy từ kẽ ngực xuống chiếc quần lót ren tam giác, giật mạnh nó xuống. Cảnh tượng lúc đó làm anh ngừng vài giây trước khi anh lướt tay vào trong..."em ướt quá..anh thích" . Tôi chưa từng được nghe những lời như này trước đây, tôi không biết được bản thân mình đã như thế nào. Tôi chỉ nhớ đầu óc mụ mị, mơ màng. Anh dũng mãnh, rên siết. Ghì chặt tôi xuống nệm, chiếm hữu tôi, đặt dấu ấn lên người tôi... và tôi thích nó. Tôi chưa từng nhớ bản thân đã trải qua những cơn sóng thần như này trước đây. Dập dìu, càng quét, mãnh liệt. Từng ngón tay bấu chặt xuống nệm, từng ngón chân co quắp lại, cổ họng như muốn nức toạc ra, tôi hưởng thụ những con sóng từ anh và muốn kéo anh đến sát mình hơn. Khi tôi còn chưa toại nguyện, anh xoay người tôi lại đẩy hết mình về phía tôi. Anh đánh mông tôi, cái đầu - thăm dò, cái thứ 2 - biết sức chịu đựng của tôi, cái thứ 3 và nhiều cái sau đó nữa - thỏa mãn tinh thần. Tiếng rên siết của anh, nó làm cho bên dưới tôi siết chặt lại. Anh cương cứng đến mức sưng tấy lên, cho dù anh có đang ở trong cơ thể mình, tôi vẫn có thể cảm nhận được nó 1 cách rõ ràng. Rồi anh nắm tóc tôi ghì hết sức nặng của anh lên người tôi, điên cuồng giải tỏa cho anh - cho tôi...
Tôi đã tìm được một Christian Grey, Grey của tôi....
Tôi không nhớ khi nào anh ngã gục trên người mình, 1 tiếng..hay 2? Ai thèm quan tâm trong khi cơ thể tôi như người mới bị hành hung, khắp nơi trên cơ thể tôi kêu gào - đau đớn, mông tôi bỏng rát, cổ họng tôi đau nhức - vậy mà..tôi lại cảm thấy thỏa mãn, sự thỏa mãn thể xác làm tâm hồn nhảy múa như đứa trẻ lên ba.
Anh nói nhìn tôi tội nghiệp quá, chứ không anh sẽ làm thêm 1 lần nữa. Kèm theo câu "Anh cho em nghỉ nửa tiếng" là nụ cười của kẻ chiến thắng. Lưu manh!!!
.....
Tôi thấy rồi, lý do anh nói nhìn tôi tội nghiệp. Tôi - đứng đây, trong nhà tắm, nhìn thẳng vào gương. Dấu răng trên cổ, trên ngực, dấu tay đầy rẫy trên mông, mà chắc chắn là sẽ bầm tím. Đôi môi sưng đỏ, cặp mắt lấp lánh. Đây là tôi, người đàn bà vừa được thỏa mãn. Thật xinh đẹp. Thật quyến rũ. Cặp chân dài bây giờ lốm đốm vài vết bầm không có quy luật. "Kệ đi, da thịt dễ bầm mà, vài bữa là hết!". Tắm xong bước ra, thấy anh đang ở ngoài ban công. Anh quay người lại khi nghe tiếng bước chân, rồi anh ngẩng người. Hình ảnh lúc đó của anh cho đến bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn còn nhớ đến. Anh ngắm tôi kỹ hơn trong bộ đồ lót. Tôi vừa đi về phía tủ lấy khăn vừa chỉ tay vào anh để ra hiệu cho anh rằng cửa ban công đang mở. Anh bước vào nhà, kéo màn lại. Ngăn cách chúng tôi với thế giới bên ngoài.
"Ổn không?" Anh hỏi. "Dĩ nhiên rồi" tôi trả lời, kèm theo cái nhìn khiêu khích. Tôi sẽ không chịu thua, anh chưa biết mặt đó của tôi mà thôi.
Anh cầm khăn rồi đi vào nhà tắm. Anh tắm rất nhanh. Khi anh ra tôi vẫn đang ngồi trên ghế sofa, liên tưởng lại những khoảnh khắc khi nãy. Anh đến sát bên tôi, khăn tắm quấn quanh người, thả nó xuống đất. Nhìn xuống tôi, xong anh nắm cổ tôi kéo tôi đứng dậy, rồi thế tôi ngồi xuống đúng vị trí tôi đã ngồi. Tôi đứng đó, nhìn anh, chễm chệ như ông hoàng. "Bú nó đi!" Anh ra lệnh. Lỗ tai tôi ù đi "thật thô thiển!" Nhưng tôi bất giác, nghe theo lệnh của anh. Tôi quỳ xuống trước anh, đưa mặt mình tí gần anh. Ánh mắt tôi chạm anh, anh nén tiếng thở dốc, ngắm tôi, cậu em cương cứng. Tôi đưa lưỡi ra, chạm vào anh, anh thở dốc. Tôi thăm dò anh, tìm điểm yếu của anh, từ 2 đứa em tôi di lưỡi dọc lên cậu em, anh siết cơ bụng, đầu ngẩng lên, ngã người dựa sát vào lưng ghế, hưởng thụ. Lưỡi tôi chạm lên đỉnh đầu thì anh cũng rỉ nước, tôi lướt lưỡi vòng quanh, vòng quanh, vòng quanh....tôi sẽ không cho anh thỏa mãn sớm như vậy được, chưa được. Tôi biết, tôi tự nhiên biết anh mong chờ điều gì từ tôi, nhưng tôi sẽ không cho anh, cho đến khi tôi nghe anh cầu xin tôi. Cảm nhận được sự chơi đùa của tôi, anh nhìn xuống. Cái nhìn nghi hoặc, lém lỉnh. Và rồi anh biết, anh biết tôi đang chơi trò gì. Tôi đã đánh giá thấp anh, anh nắm tóc tôi rồi ghì miệng tôi xuống. Nó trượt dài trong cổ họng tôi, kèm theo tiếng rên đầy thỏa mãn của anh. Không chịu thua, tôi vùng ra. Cắn vào thân anh, anh rên siết, thích thú. Kết thúc của cuộc dằn co này là một cái tát vào mông của tôi. Rồi choáng váng, tôi thấy mình bị túm tóc một lần nữa - quăng lên ghế, khi tôi định hình lại cũng là lúc tôi thấy anh đẩy thân mình vào miệng tôi. Anh đưa vào nhanh và mạnh đến nỗi tôi không phản ứng kịp ngoài việc mút và mút. Anh nghĩ anh áp chế được tôi sao? Từng cái nhấp của anh là từng nhịp thằng em phải gánh chịu hàm răng của tôi. Vậy mà anh không những không đau, mà hình như cơn đau càng làm anh thú tính hơn nữa. Anh rút ra rồi kéo người tôi, nâng thân dưới tôi lên rồi đẩy tới. Anh nhấp điên cuồng, tôi hưởng ứng kịch liệt. Hai chúng tôi như hoang dã, tôi hoang dại hòa vào anh. Anh xoay người tôi, để tôi quỳ trên ghế, tay chống lên thành ghế rồi anh nhấp điên cuồng. Anh dùng mông và tóc tôi làm điểm tựa, 1 điểm tựa vô cùng lý tưởng và vững chắc. Tóc tôi bị kéo đến mức chúng kêu gào, cổ họng tắc nghẹn, da mặt căng ra sau. Mông đau như cắt. Chỗ đó rát bỏng, mùi của anh, của tôi. Tôi không còn nhận ra được gì nữa.
.....
Anh nằm bên cạnh tôi, chúng tôi nói về căn nhà mới của anh. Anh hỏi ý kiến của tôi về cách bày trí căn nhà, tôi mê đèn - anh mê tôi. "Chỉ cần em thích, mọi thứ còn lại để anh lo."..
Nồi lẩu ngon đến nỗi tôi chưa từng nghĩ mình lại có thể ăn ngon lành như vậy. Trong lúc chúng tôi đang ăn, người ta giao giường đến. Đây là cái giường mà chúng tôi đã cùng nhất trí với nhau ngày hôm qua. Cái giường đầu tiên của chúng tôi....
.....
Trên đường về, tôi nghĩ "vậy... hôm nay ai thắng?!" Chắc chắn là tôi rồi, cho dù mệt mỏi nhưng tôi vẫn còn sức để tiếp tục còn anh thì phất cờ trắng. Nhưng tại sao, tại sao chỉ có người thắng cuộc lại bị tơi tả thế này?! Còn con người kia lại vẫn đạo mạo như vậy. Cái cách anh ta tiễn mình về, cái dáng vẻ đó.... thật là đáng ghét!
To be continued....
•••••••••••••••|||•••••••••••••••
Cuộc sống cơm áo gạo tiền của bạn thế nào trước dịch? Đối với mình thì khoảng thời gian đó thật hơn cả kì vọng. Mình có 1 công việc tốt, mức thu nhập hơn cả mong đợi, gia đình yên ấm. Điều duy nhất trong đầu mình lúc này là cố gắng hết sức để được thăng chức. Vì quyết tâm này mà trong 2 năm đầu mình lăn lộn; ước được ngủ 3, 4 tiếng 1 ngày thôi.
Khi những cố gắng còn dang dỡ thì dịch ập đến, mình về lại VN.
Sài Gòn khoảng thời gian đó nhìn buồn hiu, nỗi sợ hãi lan truyền trong không khí. Nhốt mình trong căn phòng yên tĩnh, mặc kệ thế giới bên ngoài, chờ cho chuyện này qua đi. Những tháng đầu cách ly trôi qua yên ả. Mình chủ yếu tìm niềm vui vào việc vẽ tranh, trong nhà bây giờ có ít nhất 12 bức. Mẹ nói nếu như mình còn tiếp tục thì chắc chắn là mình phải mua dây để treo tranh lên cổ, chứ trong nhà không còn chỗ nào có thể treo được nữa. Để làm chậm lại quá trình vẽ vời, cũng như những lo lắng của mẹ, mình bắt đầu chơi game. Game bây giờ đầy rẫy quảng cáo, chơi được 1 màn lại phải chờ quảng cáo. Quảng cáo được lặp đi lặp lại nhiều tới mức mình bắt đầu để ý đến nó.
Tinder - nơi con người kết nối với nhau.
Cái đứa làm du lịch, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với hàng trăm con người, giờ thu mình lại trong căn phòng trống. Mình nhớ cảm giác được kết nối với thế giới bên ngoài. Sau 2 tháng cách ly, sự buồn chán bủa vây. Mình tải và đăng ký Tinder. Cũng nên kết nối với thế giới bên ngoài xem người ta sống như thế nào trong mùa này chứ? Nghĩ đơn giản vậy, nhưng mình ngạc nhiên với những con người mình kết nối trên này. Chẳng ai để lại cho bà già khó tính có bề ngoài dễ chịu này chút ấn tượng nào.
Ohh! Anh chàng này.. nhìn có vẻ sáng sủa, kiểu có học thức. Bức ảnh chụp nửa mặt, cặp mắt nhỏ, dài - nếu nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn thì cái cửa sổ này lạnh quá. Tên Tim? Thì có sao đâu, trên đây người ta được quyền riêng tư cá nhân mà. Mình rất tò mò về đôi mắt này.
Swipe right!
Matched!....
Zalo:
Hi there! Welcome to my world...
Hi. Your world is so colorful.
Mình hiểu tại sao anh ta lại nói câu này, anh ta đã vào profile Zalo của mình và tìm hiểu những gì mình đã post lên đó. Một người "biết người biết ta".
......
"Cặp mắt" này thông minh, không phải kiểu lém lỉnh mà là kiểu từng trải. Không thể hiện quá nhiều về bản thân, nhưng từng câu từng chữ lại rất cuốn. Lạnh Lùng nói anh ấy không giỏi nói chuyện nhưng mình lại thấy ngược lại. Lạnh lùng từng trải nhiều chuyện mà cả 2 có nằm cả đêm nói cũng không hết. Ấy vậy mà, Lạnh Lùng nhỏ hơn mình 8 tuổi. Đúng là tuổi tác không thể ngăn cản những cái đầu có kỷ luật cao. Lạnh Lùng trưởng thành vì anh ấy đã trải qua rất nhiều thứ trong cuộc đời. Biến suy nghĩ của mình thành thành công. Luôn để ý đến những điều nhỏ nhặt trước tiên. Lạnh Lùng không nói dối, đó là một điểm cộng đối với mình. Rất thẳng thắn, theo một cách nào đó thì...quá thẳng thắn, có phần tàn nhẫn. Lạnh Lùng tìm hiểu về cơ thể con người, không giống như những cậu bé chỉ lớn lên và cố gắng quan hệ tình dục nhiều nhất có thể.
Mình bị lôi cuốn bởi anh chàng Lạnh Lùng này.
Sau mũi đầu, em trai mình có dấu hiệu mắc covid, vì không muốn liên lụy đến ba mẹ nên em mình tự gọi người trên phường xuống xét nghiệm, rồi tự vác balo đi cách ly. Trước khi em mình đi, mình khuyên ba mẹ lên phòng mình ở, ba mẹ ngủ trên giường, còn mình thì nằm sofa.
Ngày em mình đi, mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý về mẹ. Mẹ mình là người tiếp xúc gần với em mình, mẹ chắc chắn sẽ là người tiếp theo. Sau mẹ, chắc chắn là ba cũng sẽ bị. Điều duy nhất mình muốn lúc này là "xin cho bản thân đừng bệnh để chờ em trai mình về, phải có người thay phiên nhau chăm sóc ba mẹ". Mình khử trùng khắp tầng 3, phòng em mình . Đúng như mình dự liệu, mẹ mình mắc covid. Mình để mẹ ở tầng 3 - phòng em trai, còn ba vẫn ở phòng mình. Giai đoạn này, tinh thần ba mình hoàn toàn bị gục ngã. Những đêm nằm nghe ba than thở, hỏi những câu như "mẹ chắc không sao đâu, phải không con?" Rồi lại tự an ủi "chắc mẹ không có chuyện gì đâu.", "phải không con?". "Em con không biết đi kiểu này có sao không?" "Không biết người ta có cho nó ăn uống đủ không?" "Thuốc men không biết đủ không?". Ba càng tiêu cực, mình lại càng phát huy cái tính kiên cường. Mình có niềm tin mãnh liệt là chuyện này sẽ qua, và gia đình mình đều sẽ ổn.
Mọi chuyện diễn ra theo đúng như mình dự liệu, ba mình mắc covid sau mẹ vài ngày. Mình khử trùng phòng ba mẹ, rồi chuyển ba xuống cùng tầng 3 với mẹ để mình tiện chăm sóc cho cả 2. Sau khi ba đã yên vị, mình về lại phòng rồi bắt đầu lau chùi từng góc ngách, nhất là giường ngủ nơi ba mẹ đã nằm. Cho dù có khử trùng bằng cồn, mình vẫn không trở lại giường trong vòng 1 tuần này.
Ba buổi 1 ngày nấu nướng, cơm nước, thuốc thang cho ba mẹ. Mẹ mình dần khỏe lại do tinh thần bà vững vàng nhưng ba thì không được như vậy. Ba mình hay lo xa và bi quan hơn. Ba già đi trông thấy, cũng tiều tụy đi nhiều. Mình và mẹ động viên ba, ba đều hiểu nhưng vẫn lo.
Ba dần khỏe hơn khi em mình từ trại cách ly trở về. Cả nhà xum họp, vui mừng. Vậy là mình đã làm được, mình đã không để bản thân bị dính covid trước khi em mình về. Thật là may mắn...
Giai đoạn đó, Lạnh Lùng luôn ở bên mình. Anh ấy không hề chỉ dạy mình bất cứ cái gì, chỉ đơn giản là ở đó khi mình cần. Những đêm lo lắng cho ba mẹ không ngủ được, mình và Lạnh Lùng nói chuyện với nhau, cho đến khi mình ngủ lúc nào không hay.
.......
Hôm đó tới lượt gia đình mình có tên trong danh sách hộ gia đình được chích mũi 2. Như 1 thói quen, trước khi làm gì mình cũng kể cho Lạnh Lùng nghe. Mũi đầu tiên không làm mình bị kích ứng như lần này. Sau vài tiếng đồng hồ về đến nhà, người mình bắt đầu có biểu hiện nóng sốt, mệt mỏi. Trong cơn mơ màng, mình nhắn "em mệt quá à, em ngủ xíu nha." Cũng trong sự mơ màng đó, mình nhận ra rằng mình vừa xưng "em" với Lạnh Lùng, trước kia tụi mình đều gọi nhau bằng tên.. vậy mà...
Lạnh Lùng: "em ngủ đi"
.....
Chết rồi....
Hình như, kể từ lần "tai nạn" đó. Mình và Lạnh Lùng đã bước thêm 1 bước gần nhau hơn. Mặc dù vẫn còn nhiều thứ "không tên" mà mình cảm nhận được từ Lạnh Lùng, và mình chắc chắn là Lạnh Lùng cũng thấy như vậy từ mình. Cả hai như 2 cục nam châm cùng cực nhưng lại hít nhau bằng phép màu.
Mình thích anh chàng Lạnh Lùng này.
.....
"Em làm bạn gái anh nha"
"Em không nhận lời làm người yêu của ai qua mạng đâu nhaa"
"Uhm, anh biết rồi "
.....
Tuy nói vậy nhưng mối quan hệ giữa cả hai càng ngày càng khăng khít hơn. Tụi mình thu hút nhau, tò mò về nhau cả tinh thần lẫn thể xác. Lúc này mình đã nắm sơ sơ về tính cách lẫn tam quan của Lạnh Lùng. Kể cả những điểm yếu của bản thân, Lạnh Lùng cũng không ngại kể ra cho mình. Lòng tin được tạo nên càng ngày càng vững, sau từng câu chữ trong tin nhắn. Cái làm mình tò mò lúc đó là.. Lạnh Lùng trông như thế nào nhỉ?
"Anh không cao đâu, nhưng được cái nước da trắng. Còn lại thì anh không biết diễn tả sao nữa, em tự nhận xét đi"
Hmmm... được! Em sẽ tự có nhận xét riêng của mình..cho đến khi chúng ta gặp nhau.
.....
Mình dồn hết quan tâm lên Lạnh Lùng. Xem quảng cáo thấy họ bán bánh mix đủ vị, thấy cũng hay hay. Mình liền đặt mua rồi ship thẳng về cho Lạnh Lùng. Anh sống 1 mình nên ăn nhiều 1 chút, chắc cũng không sao. Ngày anh nhận được hàng cũng là ngày mình nhận được tấm hình phản hồi từ người đang tiêu thụ. Chính xác là anh chụp cho mình xem cái bánh thứ 4 anh xé ra từ trong hộp. Trong hình có tay anh, những ngón tay múp míp, trắng trẻo, đáng yêu. Móng tay cắt gọn gàng, đầu móng tay sạch sẽ. Anh review cho mình từng loại bánh anh đã ăn, không sót cái nào, cho dù anh có nói cách dùng từ của mình không được hay. Cứ vậy là...anh xử gọn gẽ cái hộp 50 bánh trong 3 ngày với lý do "mở tủ lạnh mà thấy nó là không nhịn được". Mình lại càng muốn chăm sóc cho anh. Anh ăn được, mình càng không ngại mua.
Rồi mình nghĩ đến muốn làm cho anh 1 món gì đó, cái gì đó có thể nhìn vào là gợi lên được anh ấy.. mình suy nghĩ mãi.. rồi chợt nhớ ra bản thân mình giỏi vẽ vời. Sao không làm 1 bức tranh tặng anh? Vậy là mình lên ý tưởng. Tính cách, cách sống, bản năng.... Và mình đã có rồi, 1 ý tưởng. Mình quyết định sẽ vẽ 3 bức tranh. Sư tử, sói và chó.
Sư tử: thống trị, alpha, đầu đàn, che chở, tố chất lãnh đạo.
Sói: tự do, sức mạnh, trí khôn, độ linh hoạt và đặc biệt là tinh thần tổ chức, phối hợp, kỷ luật và sự kiên trì.
Chó: trung thành, kiên nhẫn và ấm áp.
Đúng vậy, đây là anh. Lạnh Lùng của tôi.
.....
Mình là cái đồng hồ sinh học, một số người gọi nó theo tên khoa học là bệnh OCD (Rối loạn ám ảnh cưỡng chế). Mình làm mọi thứ theo đúng giờ giấc tự lập ra, 6h chiều mỗi ngày mình sẽ tập thể dục, mình muốn mình là phiên bản đẹp nhất mà anh sẽ gặp sau covid. Vài lần mình cố tình "dụ dỗ" anh bằng những tấm hình "ướt át" mới tập xong, hoặc thu âm lại lúc mình đang tập.. những tiếng rên rỉ khe khẽ trong lúc lên xuống.. đổi động tác. Anh không phản ứng quá dữ dội trong bất kì cuộc khiêu khích nào. "Được lắm! Chàng trai tự chủ!" "Hãy đợi đấy!"
Anh càng tự chủ tốt chừng nào, mình càng muốn khiêu chiến với anh chừng đó. Khoảng thời gian cả 2 dành ra để chiến đấu không mệt mỏi với nhau làm cho kì cách ly dường như ngắn lại rồi trôi đi 1 cách thú vị.
.....
Ngày mình book grap để qua bên anh, mình khệ nệ đủ đồ trên tay. Nào là 3 bức tranh mới hoàn thành hôm qua, rồi thảm trải sàn cho sofa của anh, đến những thứ linh tinh như đồ ăn và hàng đống thứ khác nữa. Mình nghĩ anh sẽ cần đến những thứ này, vì dù sao đi nữa anh cũng mới dọn đến đây có vài ngày. Bước lên xe với trái tim rộn ràng, không chỉ là do khệ nệ khiêng đồ mà còn là ngày đầu tiên mình được gặp bạn trai sau hơn nửa năm tìm hiểu nhau.
Mình mặc chiếc áo t-shirts liền quần, ôm sát cơ thể, cộng thêm chiếc váy ngắn ngang gối trẻ trung, hiện đại. Cơ thể tỏa ra mùi hương mát lạnh của bạc hà, mình hoàn toàn tự tin với bản thân.
Đứng chờ anh ở ngoài cổng với đống đồ lỉnh kỉnh, mình dõi mắt vào bên trong khuôn viên. Và rồi....trong vài người ra vô, mình nhìn thấy Lạnh Lùng. Anh không cao, nhưng trắng nhìn như thư sinh, vừa người, bước đi nhẹ nhàng, tóc chải xước. Anh nhận ra mình ngay tức thì, anh khiêng hết đồ cồng kềnh và nặng, còn mình thì cầm những thứ khác. Anh dẫn mình lên nhà anh. Căn hộ nhỏ gọn, gần như chưa có gì. Anh nói anh đặt mua giường ngày hôm qua, có thể trong hôm nay họ sẽ giao.
Anh để đồ xuống và rồi vồ lấy mình. Nụ hôn của anh mạnh mẽ hơn cái dáng vẻ thư sinh của anh. Anh hôn điêu luyện đức mức nếu lúc đó mình không được tì sát vào tủ giầy thì chắc chắn mình sẽ rụng rời xuống đất. Những ngón tay trắng trẻo của anh đang ở trên ngực mình, vày vò nó bên ngoài áo như này chắc chắn là không đủ với anh nên anh quyết định luồn tay vào váy để kéo cái đang ngăn cách tay anh với ngực mình.... nhưng rồi anh chịu thua. Anh chưa từng thấy loại áo liền quần trước đây. Nên anh chuyển hướng thẳng đến giữa hai chân, tách nó ra rồi đưa ngón tay vào... Bản năng trỗi dậy, cơ thể nóng bỏng, mùi hương của anh, hormone nam giới bủa vây, ngay từ giây phút môi anh chạm vào mình. Cơ thể của mình tự phản ứng... mình ướt đẫm.
Sự ướt át này làm anh hoàn toàn hài lòng, anh rên rỉ khe khẽ rồi hôn mình mãnh liệt hơn. Tay anh trượt dọc theo hình dáng của "cô em", trêu đùa nó, kích thích nó.... rồi đột nhiên anh dừng lại, chỉnh lại váy áo cho mình rồi nắm tay mình đi xuống siêu thị mua đồ ăn. Anh nói anh sẽ làm món bò nhúng dấm, món này nhanh, gọn, lẹ.
Nhìn anh đứng bếp tự nhiên mình nghĩ đến 2 chữ "vững chãi". Bờ lưng của người đàn ông là thứ ma lực quái quỷ thu hút đàn bà một cách mãnh liệt. Tại sao cái gì từ anh cũng làm cho mình điêu đứng, những ngón tay trắng trẻo đang cầm muỗng kia đã từng "điêu luyện" ở giữa 2 chân mình mới cách đây có nửa tiếng. Sao anh lại có khả năng kiểm soát bản thân đến mức thượng thừa như vậy trong khi tôi - đứng đây - nhìn ngắm anh - thèm khát anh.
Sự tự chủ, có thể là thứ đầu tiên mà mình nên học từ anh. "Phải rồi! Đừng nghĩ nữa!" . "Em rửa rau nha!" "Yah! Cảm ơn em!"
Tính ra... sự tự chủ của anh kéo dài đến khi nồi súp vừa sôi. Anh quay qua, cầm tay tôi, siết eo, bóp mông rồi nhấc bổng tôi lên, nụ hôn say đắm. Tôi luồn tay vào mái tóc đen dày của anh, khao khát anh. Trong 1 thoáng, mắt tôi chạm vào đôi mắt nhỏ dài. Lạnh Lùng nhìn tôi, đôi mắt lúc này mờ đục bởi dục vọng. Không 1 chút trở ngại, anh nhấc bổng tôi đến bên nệm, quăng tôi lên đó rồi đè nghiến tôi với toàn bộ sức mạnh của anh, sự điên cuồng của anh. Kinh nghiệm cởi đồ dầy dặn của anh vẫn lúng túng trước cái áo liền quần của tôi. Nếu tôi không nhanh tay cởi phắc nó ra, tôi đoán 2 giây tiếp theo nó sẽ thành miếng vải trải sàn không hơn không kém. Tôi - ở dưới thân anh - với bộ đồ lót ren màu trắng được tôi lựa chọn kỹ càng trước đó vài ngày - dĩ nhiên, anh không thể qua ải này. Tôi đẹp, tôi biết điều đó và giờ thì anh cũng biết. Anh ngắm tôi, như để nhớ mãi lần này. Ngón tay đang chạy từ kẽ ngực xuống chiếc quần lót ren tam giác, giật mạnh nó xuống. Cảnh tượng lúc đó làm anh ngừng vài giây trước khi anh lướt tay vào trong..."em ướt quá..anh thích" . Tôi chưa từng được nghe những lời như này trước đây, tôi không biết được bản thân mình đã như thế nào. Tôi chỉ nhớ đầu óc mụ mị, mơ màng. Anh dũng mãnh, rên siết. Ghì chặt tôi xuống nệm, chiếm hữu tôi, đặt dấu ấn lên người tôi... và tôi thích nó. Tôi chưa từng nhớ bản thân đã trải qua những cơn sóng thần như này trước đây. Dập dìu, càng quét, mãnh liệt. Từng ngón tay bấu chặt xuống nệm, từng ngón chân co quắp lại, cổ họng như muốn nức toạc ra, tôi hưởng thụ những con sóng từ anh và muốn kéo anh đến sát mình hơn. Khi tôi còn chưa toại nguyện, anh xoay người tôi lại đẩy hết mình về phía tôi. Anh đánh mông tôi, cái đầu - thăm dò, cái thứ 2 - biết sức chịu đựng của tôi, cái thứ 3 và nhiều cái sau đó nữa - thỏa mãn tinh thần. Tiếng rên siết của anh, nó làm cho bên dưới tôi siết chặt lại. Anh cương cứng đến mức sưng tấy lên, cho dù anh có đang ở trong cơ thể mình, tôi vẫn có thể cảm nhận được nó 1 cách rõ ràng. Rồi anh nắm tóc tôi ghì hết sức nặng của anh lên người tôi, điên cuồng giải tỏa cho anh - cho tôi...
Tôi đã tìm được một Christian Grey, Grey của tôi....
Tôi không nhớ khi nào anh ngã gục trên người mình, 1 tiếng..hay 2? Ai thèm quan tâm trong khi cơ thể tôi như người mới bị hành hung, khắp nơi trên cơ thể tôi kêu gào - đau đớn, mông tôi bỏng rát, cổ họng tôi đau nhức - vậy mà..tôi lại cảm thấy thỏa mãn, sự thỏa mãn thể xác làm tâm hồn nhảy múa như đứa trẻ lên ba.
Anh nói nhìn tôi tội nghiệp quá, chứ không anh sẽ làm thêm 1 lần nữa. Kèm theo câu "Anh cho em nghỉ nửa tiếng" là nụ cười của kẻ chiến thắng. Lưu manh!!!
.....
Tôi thấy rồi, lý do anh nói nhìn tôi tội nghiệp. Tôi - đứng đây, trong nhà tắm, nhìn thẳng vào gương. Dấu răng trên cổ, trên ngực, dấu tay đầy rẫy trên mông, mà chắc chắn là sẽ bầm tím. Đôi môi sưng đỏ, cặp mắt lấp lánh. Đây là tôi, người đàn bà vừa được thỏa mãn. Thật xinh đẹp. Thật quyến rũ. Cặp chân dài bây giờ lốm đốm vài vết bầm không có quy luật. "Kệ đi, da thịt dễ bầm mà, vài bữa là hết!". Tắm xong bước ra, thấy anh đang ở ngoài ban công. Anh quay người lại khi nghe tiếng bước chân, rồi anh ngẩng người. Hình ảnh lúc đó của anh cho đến bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn còn nhớ đến. Anh ngắm tôi kỹ hơn trong bộ đồ lót. Tôi vừa đi về phía tủ lấy khăn vừa chỉ tay vào anh để ra hiệu cho anh rằng cửa ban công đang mở. Anh bước vào nhà, kéo màn lại. Ngăn cách chúng tôi với thế giới bên ngoài.
"Ổn không?" Anh hỏi. "Dĩ nhiên rồi" tôi trả lời, kèm theo cái nhìn khiêu khích. Tôi sẽ không chịu thua, anh chưa biết mặt đó của tôi mà thôi.
Anh cầm khăn rồi đi vào nhà tắm. Anh tắm rất nhanh. Khi anh ra tôi vẫn đang ngồi trên ghế sofa, liên tưởng lại những khoảnh khắc khi nãy. Anh đến sát bên tôi, khăn tắm quấn quanh người, thả nó xuống đất. Nhìn xuống tôi, xong anh nắm cổ tôi kéo tôi đứng dậy, rồi thế tôi ngồi xuống đúng vị trí tôi đã ngồi. Tôi đứng đó, nhìn anh, chễm chệ như ông hoàng. "Bú nó đi!" Anh ra lệnh. Lỗ tai tôi ù đi "thật thô thiển!" Nhưng tôi bất giác, nghe theo lệnh của anh. Tôi quỳ xuống trước anh, đưa mặt mình tí gần anh. Ánh mắt tôi chạm anh, anh nén tiếng thở dốc, ngắm tôi, cậu em cương cứng. Tôi đưa lưỡi ra, chạm vào anh, anh thở dốc. Tôi thăm dò anh, tìm điểm yếu của anh, từ 2 đứa em tôi di lưỡi dọc lên cậu em, anh siết cơ bụng, đầu ngẩng lên, ngã người dựa sát vào lưng ghế, hưởng thụ. Lưỡi tôi chạm lên đỉnh đầu thì anh cũng rỉ nước, tôi lướt lưỡi vòng quanh, vòng quanh, vòng quanh....tôi sẽ không cho anh thỏa mãn sớm như vậy được, chưa được. Tôi biết, tôi tự nhiên biết anh mong chờ điều gì từ tôi, nhưng tôi sẽ không cho anh, cho đến khi tôi nghe anh cầu xin tôi. Cảm nhận được sự chơi đùa của tôi, anh nhìn xuống. Cái nhìn nghi hoặc, lém lỉnh. Và rồi anh biết, anh biết tôi đang chơi trò gì. Tôi đã đánh giá thấp anh, anh nắm tóc tôi rồi ghì miệng tôi xuống. Nó trượt dài trong cổ họng tôi, kèm theo tiếng rên đầy thỏa mãn của anh. Không chịu thua, tôi vùng ra. Cắn vào thân anh, anh rên siết, thích thú. Kết thúc của cuộc dằn co này là một cái tát vào mông của tôi. Rồi choáng váng, tôi thấy mình bị túm tóc một lần nữa - quăng lên ghế, khi tôi định hình lại cũng là lúc tôi thấy anh đẩy thân mình vào miệng tôi. Anh đưa vào nhanh và mạnh đến nỗi tôi không phản ứng kịp ngoài việc mút và mút. Anh nghĩ anh áp chế được tôi sao? Từng cái nhấp của anh là từng nhịp thằng em phải gánh chịu hàm răng của tôi. Vậy mà anh không những không đau, mà hình như cơn đau càng làm anh thú tính hơn nữa. Anh rút ra rồi kéo người tôi, nâng thân dưới tôi lên rồi đẩy tới. Anh nhấp điên cuồng, tôi hưởng ứng kịch liệt. Hai chúng tôi như hoang dã, tôi hoang dại hòa vào anh. Anh xoay người tôi, để tôi quỳ trên ghế, tay chống lên thành ghế rồi anh nhấp điên cuồng. Anh dùng mông và tóc tôi làm điểm tựa, 1 điểm tựa vô cùng lý tưởng và vững chắc. Tóc tôi bị kéo đến mức chúng kêu gào, cổ họng tắc nghẹn, da mặt căng ra sau. Mông đau như cắt. Chỗ đó rát bỏng, mùi của anh, của tôi. Tôi không còn nhận ra được gì nữa.
.....
Anh nằm bên cạnh tôi, chúng tôi nói về căn nhà mới của anh. Anh hỏi ý kiến của tôi về cách bày trí căn nhà, tôi mê đèn - anh mê tôi. "Chỉ cần em thích, mọi thứ còn lại để anh lo."..
Nồi lẩu ngon đến nỗi tôi chưa từng nghĩ mình lại có thể ăn ngon lành như vậy. Trong lúc chúng tôi đang ăn, người ta giao giường đến. Đây là cái giường mà chúng tôi đã cùng nhất trí với nhau ngày hôm qua. Cái giường đầu tiên của chúng tôi....
.....
Trên đường về, tôi nghĩ "vậy... hôm nay ai thắng?!" Chắc chắn là tôi rồi, cho dù mệt mỏi nhưng tôi vẫn còn sức để tiếp tục còn anh thì phất cờ trắng. Nhưng tại sao, tại sao chỉ có người thắng cuộc lại bị tơi tả thế này?! Còn con người kia lại vẫn đạo mạo như vậy. Cái cách anh ta tiễn mình về, cái dáng vẻ đó.... thật là đáng ghét!
To be continued....