Cái ngưỡng 35 tuổi, tôi nhìn lại hành trình của chính mình — một chặng đường bắt đầu từ hai bàn tay trắng.
Không ai chống lưng.
Không có sẵn điều kiện.
Chỉ có ý chí, lòng kiên định và một niềm tin mơ hồ rằng mình rồi sẽ làm được.
Tôi đã từng vấp ngã.
Từng trải qua những đêm dài cô đơn đến kiệt sức.
Từng yêu sai người, đánh mất những thứ tưởng chừng không thể thiếu.
Nhưng kỳ lạ thay, tôi vẫn có thể mỉm cười.
Tôi học cách chấp nhận.
Học cách buông bỏ.
Và hơn hết, học cách yêu thương chính mình một cách bình yên nhất.
Cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng.
Nhưng tôi chưa từng từ bỏ hy vọng.
Tôi tin rằng — nếu mình còn kiên trì, còn sống tử tế với đời — thì những điều tốt đẹp sớm muộn cũng sẽ tìm đến.





Không ai chống lưng.
Không có sẵn điều kiện.
Chỉ có ý chí, lòng kiên định và một niềm tin mơ hồ rằng mình rồi sẽ làm được.
Tôi đã từng vấp ngã.
Từng trải qua những đêm dài cô đơn đến kiệt sức.
Từng yêu sai người, đánh mất những thứ tưởng chừng không thể thiếu.
Nhưng kỳ lạ thay, tôi vẫn có thể mỉm cười.
Tôi học cách chấp nhận.
Học cách buông bỏ.
Và hơn hết, học cách yêu thương chính mình một cách bình yên nhất.
Cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng.
Nhưng tôi chưa từng từ bỏ hy vọng.
Tôi tin rằng — nếu mình còn kiên trì, còn sống tử tế với đời — thì những điều tốt đẹp sớm muộn cũng sẽ tìm đến.





Đính kèm